Chương 26
Xá Mộc Manh Sinh
01/11/2022
Rất
nhanh liền đến kỳ nghỉ hè, Đổng Xán Xán phải trở về Phong Dương. Quán
bar ở Phong Dương cũng đã bị dỡ bỏ nên Lễ Tiêu có về hay không cũng
chẳng có khác biệt gì lớn, nhưng Đổng Xán Xán thích quấn lấy hắn nên hắn về cùng cậu.
Tống Đào vốn định đi du lịch vào kỳ nghỉ hè, nhưng kỳ sau cậu ta phải đi du học rồi, đành phải ở nhà học ngoại ngữ. Cậu ta cần điểm IELTS khá cao, điểm cậu ta bây giờ còn thiếu chút.
Nghỉ hè, đại lý bán sỉ mở điều hòa xuyên ngày đêm. Mỗi ngày có rất nhiều tiểu thương từ trong nội thành đến đây nhập hàng, đặc biệt là các loại kem, ngày ngày đều có thể bán ra hai cái tủ lạnh lớn. Nhân viên trong cửa hàng không đủ, hằng ngày trời sẩm tối ba Đổng mẹ Đổng đều phải đến xưởng nhập hàng. Vậy nên Đổng Xán Xán chiều nào cũng ngốc ở đại lý làm bài tập về nhà, nghịch điện thoại, trông cửa hàng.
Lý Tiêu cũng trở về Phong Dương nhưng phải đi giúp chú Lý việc xây quán bar mới nên không thể thường xuyên đến tìm cậu. Hôm nay Đổng Xán Xán làm bài tập đến nỗi buồn ngủ không chịu được. Cậu gọi điện thoại cho Kỳ Tầm muốn nghe đáp án. Chuông báo điện thoại kêu hồi lâu không ai bắt máy, ngay lúc Đổng Xán Xán sắp tắt thì mới có người nhận.
"A... A a a... A a a "
Đầu dây bên kia vang lên hàng loạt các tiếng nữ "a a" lộn xộn. Đổng Xán Xán sửng sốt trong phút chốc liền phản ứng lại: "Là dì sao ạ? Con là bạn học của Kỳ Tầm, tên là Đổng Xán Xán ạ."
Giọng nữ bên kia rõ ràng có hơi kích động. Đổng Xán Xán cầm máy đợi, ngay sau đó âm thanh của Kỳ Tầm vang lên.
"Đổng Xán Xán?"
Kỳ Tầm hỏi, Đổng Xán Xán ừ một tiếng: "Kỳ Tầm! Cậu đang bận sao?"
Kỳ Tầm vừa mới tiêm xong cho em gái, trả lời: "Vẫn rảnh."
"Vậy cậu...cậu làm xong bài tập chưa thế? Hê hê!"
Đổng Xán Xán nằm nhoài trên quầy trò chuyện cùng Kỳ Tầm, nói đến hơn tiếng. Cậu cố ý nói đủ loại chuyện thiên nam địa bắc. Bình thường Kỳ Tầm rất trầm mặc, nghỉ hè luôn ở nhà, trong nhà căn bản không ai nói chuyện cùng. Ba mẹ câm điếc, em gái thì quanh năm bệnh tật, Kỳ Tầm ở nhà ngoại trừ chăm sóc em gái thì cũng chỉ có thể một mình đọc sách, làm bài tập.
"Tôi ở cửa hàng bán sỉ hơi nhàm chán. Kỳ Tầm, cậu có muốn tới nhà tôi chơi không?"
Kỳ Tầm bên kia ngừng một chút, tiếp tục trả lời: "Tôi phải chăm sóc em gái, ba mẹ tôi còn phải đi làm."
Đổng Xán Xán thở dài, cúi đầu nhìn mặt quầy thủy tinh bị mặt mình áp lên một vệt lớn. Cậu ủ rũ ồ lên tiếng, cảm xúc Kỳ Tầm dường như cũng bị ảnh hưởng, nói tiếp: "Khai giảng gặp. Cậu làm bài tập cho tốt, khai giảng tôi sẽ kiểm tra đấy."
Đổng Xán Xán ừ một tiếng. Hai người lại nói chuyện phiếm thêm mười mấy phút mới cúp máy. Lúc này cửa đại lý bị đẩy ra, Đổng Xán Xán nhìn về phía cửa, đôi mắt trợn lớn: "Lễ Tiêu!"
Đuôi lông mày Lễ Tiêu mang theo ý cười. Đổng Xán Xán chạy tới ôm lấy hắn. Trên người Lễ Tiêu toàn là mồ hôi, nhưng không khó ngửi, tràn đầy vị nắng. Lễ Tiêu cúi đầu hôn lên trán cậu, hỏi: "Em có chuyện không vui sao?"
Lúc hắn đẩy cửa tiến vào thấy Đổng Xán Xán còn đang ủ rũ. Đổng Xán Xán treo trên người hắn ậm ừ hai tiếng rồi đem chuyện vừa rồi gọi điện với Kỳ Tầm nói cho Lễ Tiêu.
"Em rất muốn cậu ấy tới đây chơi, một mình cậu ấy thật ra rất cô đơn."
Đổng Xán Xán thở dài. Lễ Tiêu chăm chú nhìn cậu, vươn tay nhéo nhéo quai hàm rồi vò loạn tóc cậu. Đổng Xán Xán cau mày không rõ nhìn Lễ Tiêu. Hắn buông cậu ra nói: "Tôi muốn mua mười thùng coca, có giao hàng không?"
Đổng Xán Xán bĩu môi: "Hóa ra không phải tới chơi với em..."
Cậu cúi đầu đi về quầy ghi sổ, mí mắt cũng không thèm nhấc, ghi mười thùng coca vào sổ. Lễ Tiêu đứng cạnh quầy chọt chọt cằm Đổng Xán Xán, thấp giọng nói: "Thành nam cũng có một cái đại lý, tôi ăn no rửng mỡ chạy tới nơi này sao?"
Đổng Xán Xán chu mỏ ngẩng đầu, trong mắt rốt cục có thêm tia sáng, kiêu căng nói: "Vậy anh ăn no rửng mỡ tới nơi này làm gì nha?"
Lễ Tiêu vươn người hôn một cái lên khóe môi Đổng Xán Xán: "Đến thăm bạn trai nhỏ của tôi."
Đổng Xán Xán lập tức cười toét miệng, mắt híp thành sợi chỉ. Cậu viết một tờ danh sách đưa cho Lễ Tiêu, lanh lảnh nói: "Vốn là mười thùng thì không có giao hàng đâu nhe, nể mặt anh em mới..."
Đổng Xán Xán còn chưa nói xong đã bị Lễ Tiêu đi tới sau quầy hàng áp lên kệ đồ mà hôn. Lưng Đổng Xán Xán bị áp lên kệ hàng. Cơ thể Lễ Tiêu rất nóng, dán chặt vào người cậu. Đổng Xán Xán ngẩng đầu, vươn tay ôm eo hắn. Lễ Tiêu hôn rất mãnh liệt, nóng bỏng như mặt trời ban trưa, mãi đến khi mặt Đổng Xán Xán đỏ như thiêu hắn mới buông cậu ra. Đổng Xán Xán dựa trên người Lễ Tiêu thở dốc. Hắn cúi đầu dịu dàng hôn lên khóe môi cậu: "Hai ngày nữa quán bar ổn rồi tôi lại tới tìm em."
Đổng Xán Xán dạ một tiếng. Hiện giờ thân thể cậu còn hơi mềm, cố gắng đứng thẳng rồi rũ mắt gật đầu nói: "Được nha."
Bên cạnh nhà Đổng Xán Xán là một tiệm bán đồ kim loại của đôi vợ chồng trung niên. Ông chú nhà đó hay giúp nhà cậu giao hàng, mỗi tháng đều được trả phí. Sau khi chất mười thùng coca lên xe, Lễ Tiêu cũng lên theo. Trước mặt ông chú hai người cũng không thể xà nẹo anh anh em em, chỉ là Đổng Xán Xán như không thấy nóng phơi nắng dưới ánh mặt trời nhìn theo xe tải. Sau khi xe khuất bóng cậu mới lưu luyến về nhà.
Sinh nhật Đổng Xán Xán vào đầu tháng tám, là thời điểm nóng nhất. Cậu không đợi được mà nói cho Lễ Tiêu trước một tháng, nhưng giờ đã là cuối tháng bảy rồi mà không thấy hắn có động tĩnh gì. Thậm chí Đổng Xán Xán còn nghi ngờ có khi hắn đã quên rồi.
Hiện tại, Lễ Tiêu đặt Đổng Xán Xán bên cạnh cái tủ động phía trong cùng của đại lý mà hôn. Cả người hắn đè lên cậu trêu chọc, em trai nhỏ phía dưới cũng bị hắn chọc đến sắp không nhịn nổi. Lễ Tiêu nghiêng đầu cắn lên cổ Đổng Xán Xán, cậu hừ hừ hai tiếng, rất nhanh sau đó bắn ra trên tay Lễ Tiêu.
Trong cửa hàng điều hòa mở nhiệt độ khá thấp, sau khi Đổng Xán Xán bắn liền cảm thấy cái mông rất lạnh, cho dù bị Lễ Tiêu xoa bóp cũng vẫn lành lạnh.
"Mặc...mặc quần..."
Âm thanh Đổng Xán Xán khẽ run, cả người cậu vẫn còn mềm nhũn vô lực, chưa thoát khỏi niềm hoan lạc vừa rồi.
Lễ Tiêu mặc quần cho cậu, ôm người lên, ghé lên tai cậu khàn khàn hỏi: "Thoải mái không?"
Mới vừa rồi là do Đổng Xán Xán điếc không sợ súng trêu chọc Lễ Tiêu, sau đó bị hắn lôi vào đây làm một trận.
Đổng Xán Xán mềm chân ra ngoài trông tiệm còn Lễ Tiêu vào nhà vệ sinh tự mình giải quyết.
Lúc này có hai người vào cửa hàng, thoạt nhìn tầm hai, ba mười tuổi, đi qua đi lại trong cửa hàng rồi tới quầy. Đổng Xán Xán cảnh giác nhìn bọn họ: "Hai người muốn mua cái gì?"
Người đàn ông thấp hơn mỉm cười nói: "Nhà cậu có muốn đặt vài cái máy hay ho trong đây không?"
Đổng Xán Xán nhíu mày: "Máy gì cơ?"
"Máy đánh bạc đó*, bọn tôi cho cậu thuê, tiền mỗi tháng chia ba bảy."
Đổng Xán Xán bĩu môi: "Đây đâu phải cái quán game."
Máy đánh bạc là loại máy dùng tiền xu để chơi, một vài sòng bạc, quán bar hay sàn nhảy đều có máy này.
Người đàn ông kia dụ dỗ nói: "Bên ngoài đại lý nào chả có một hai cái này. Nhà cậu bán sỉ lớn như vậy, đặt năm cái cũng không đủ, loại đồ chơi này kiếm tiền rất dễ đấy."
Đổng Xán Xán thở dài: "Bọn tôi không thuê, hai người về đi."
Người đàn ông kia trợn mắt: "Thật sự không thuê sao?"
Đổng Xán Xán lắc đầu: "Không thuê."
Tên kia đột nhiên chĩa ngón trỏ vào mặt Đổng Xán Xán. Cậu nghĩ thầm tôi không thuê ông còn định đánh tôi à? Lại nghĩ, sao giờ này Lễ Tiêu còn chưa ra nữa?"
Tên kia hung ác nói: "Tao mà thấy nhà mày đặt máy đánh bạc nơi khác là tao đến phá tiệm đấy!"
Đổng Xán Xán cắn răng, mím môi, cũng có hơi tức giận. Bỗng có một thanh âm trầm thấp phát ra từ phía sau kệ hàng: "Làm gì đấy?"
Thanh âm từ xa truyền đến, Đổng Xán Xán quay mặt nhìn Lễ Tiêu đi tới, đôi mắt thoáng ửng đỏ, đứng trong quầy không nhúc nhích. Mặt mày tên kia vẫn hung hăng như trước nhưng lúc nhìn thấy Lễ Tiêu thân cao mét chín cũng hơi thu lại ác ý trong đáy mắt.
Lễ Tiêu đi tới hất tay tên đó sang một bên: "Nói gì thì nói đi, đừng có động tay chân."
Tên kia ỷ vào mình có hai người, lớn lối nói với Lễ Tiêu: "Mày là người trong cửa hàng này à?"
Lễ Tiêu đánh giá hai người này, hỏi ngược lại: "Đến chào hàng máy đánh bạc sao?"
Hai tên đó nhìn chằm chằm Lễ Tiêu không nói gì, hai bên giương cung bạt kiếm, tên kia lớn tiếng nói: "Hiện tại bọn mày không thuê máy chỗ tao, sau này để mà để tao thấy được..."
"Để ông thấy thì sao?"
Lễ Tiêu thật ra cũng chưa làm gì, ngữ khí vẫn nhàn nhạt như trước. Hắn nâng mắt nhìn chằm chằm tên kia, lại khiến hắn ta không giải thích được mà có chút ớn lạnh.
Đổng Xán Xán căng thẳng đến nỗi lòng bàn tay toàn mồ hôi, trái tim đập bùm bụp bùm bụp. Lễ Tiêu một mình đối phó với hai tên kia, bộ dáng nhìn qua rất bình tĩnh nhưng Đổng Xán Xán vẫn lo bọn họ sẽ đánh nhau.
"Có đi chưa?"
Lễ Tiêu chớp mắt, giữa lông mày xẹt qua tia không kiên nhẫn. Hai tên kia cắn răng không cam lòng mà rời đi. Bọn chúng đặt máy đánh bạc trong cửa hàng nhà người ta đều là uy hiếp kèm theo đe dọa, cùng một nhóm với mấy tên hay đi đòi thu phí bảo kê. Những cửa hàng nhỏ không thể động vào chúng chỉ có thể dùng của đi thay người.
Sau khi hai tên đó rời đi, Đổng Xán Xán cấp tốc chạy đến cạnh Lễ Tiêu, đôi mắt đỏ bừng, nắm chặt tay hắn lầu bầu làm nũng: "Dọa chết em rùi."
Lễ Tiêu kéo cậu ngồi xuống, ánh mắt thản nhìn nhìn chằm chằm hướng cửa, như đang suy nghĩ gì đó, nửa ngày sau mới thấp giọng dỗ dành Đổng Xán Xán: "Có tôi đây rồi, không sao đâu."
Tống Đào vốn định đi du lịch vào kỳ nghỉ hè, nhưng kỳ sau cậu ta phải đi du học rồi, đành phải ở nhà học ngoại ngữ. Cậu ta cần điểm IELTS khá cao, điểm cậu ta bây giờ còn thiếu chút.
Nghỉ hè, đại lý bán sỉ mở điều hòa xuyên ngày đêm. Mỗi ngày có rất nhiều tiểu thương từ trong nội thành đến đây nhập hàng, đặc biệt là các loại kem, ngày ngày đều có thể bán ra hai cái tủ lạnh lớn. Nhân viên trong cửa hàng không đủ, hằng ngày trời sẩm tối ba Đổng mẹ Đổng đều phải đến xưởng nhập hàng. Vậy nên Đổng Xán Xán chiều nào cũng ngốc ở đại lý làm bài tập về nhà, nghịch điện thoại, trông cửa hàng.
Lý Tiêu cũng trở về Phong Dương nhưng phải đi giúp chú Lý việc xây quán bar mới nên không thể thường xuyên đến tìm cậu. Hôm nay Đổng Xán Xán làm bài tập đến nỗi buồn ngủ không chịu được. Cậu gọi điện thoại cho Kỳ Tầm muốn nghe đáp án. Chuông báo điện thoại kêu hồi lâu không ai bắt máy, ngay lúc Đổng Xán Xán sắp tắt thì mới có người nhận.
"A... A a a... A a a "
Đầu dây bên kia vang lên hàng loạt các tiếng nữ "a a" lộn xộn. Đổng Xán Xán sửng sốt trong phút chốc liền phản ứng lại: "Là dì sao ạ? Con là bạn học của Kỳ Tầm, tên là Đổng Xán Xán ạ."
Giọng nữ bên kia rõ ràng có hơi kích động. Đổng Xán Xán cầm máy đợi, ngay sau đó âm thanh của Kỳ Tầm vang lên.
"Đổng Xán Xán?"
Kỳ Tầm hỏi, Đổng Xán Xán ừ một tiếng: "Kỳ Tầm! Cậu đang bận sao?"
Kỳ Tầm vừa mới tiêm xong cho em gái, trả lời: "Vẫn rảnh."
"Vậy cậu...cậu làm xong bài tập chưa thế? Hê hê!"
Đổng Xán Xán nằm nhoài trên quầy trò chuyện cùng Kỳ Tầm, nói đến hơn tiếng. Cậu cố ý nói đủ loại chuyện thiên nam địa bắc. Bình thường Kỳ Tầm rất trầm mặc, nghỉ hè luôn ở nhà, trong nhà căn bản không ai nói chuyện cùng. Ba mẹ câm điếc, em gái thì quanh năm bệnh tật, Kỳ Tầm ở nhà ngoại trừ chăm sóc em gái thì cũng chỉ có thể một mình đọc sách, làm bài tập.
"Tôi ở cửa hàng bán sỉ hơi nhàm chán. Kỳ Tầm, cậu có muốn tới nhà tôi chơi không?"
Kỳ Tầm bên kia ngừng một chút, tiếp tục trả lời: "Tôi phải chăm sóc em gái, ba mẹ tôi còn phải đi làm."
Đổng Xán Xán thở dài, cúi đầu nhìn mặt quầy thủy tinh bị mặt mình áp lên một vệt lớn. Cậu ủ rũ ồ lên tiếng, cảm xúc Kỳ Tầm dường như cũng bị ảnh hưởng, nói tiếp: "Khai giảng gặp. Cậu làm bài tập cho tốt, khai giảng tôi sẽ kiểm tra đấy."
Đổng Xán Xán ừ một tiếng. Hai người lại nói chuyện phiếm thêm mười mấy phút mới cúp máy. Lúc này cửa đại lý bị đẩy ra, Đổng Xán Xán nhìn về phía cửa, đôi mắt trợn lớn: "Lễ Tiêu!"
Đuôi lông mày Lễ Tiêu mang theo ý cười. Đổng Xán Xán chạy tới ôm lấy hắn. Trên người Lễ Tiêu toàn là mồ hôi, nhưng không khó ngửi, tràn đầy vị nắng. Lễ Tiêu cúi đầu hôn lên trán cậu, hỏi: "Em có chuyện không vui sao?"
Lúc hắn đẩy cửa tiến vào thấy Đổng Xán Xán còn đang ủ rũ. Đổng Xán Xán treo trên người hắn ậm ừ hai tiếng rồi đem chuyện vừa rồi gọi điện với Kỳ Tầm nói cho Lễ Tiêu.
"Em rất muốn cậu ấy tới đây chơi, một mình cậu ấy thật ra rất cô đơn."
Đổng Xán Xán thở dài. Lễ Tiêu chăm chú nhìn cậu, vươn tay nhéo nhéo quai hàm rồi vò loạn tóc cậu. Đổng Xán Xán cau mày không rõ nhìn Lễ Tiêu. Hắn buông cậu ra nói: "Tôi muốn mua mười thùng coca, có giao hàng không?"
Đổng Xán Xán bĩu môi: "Hóa ra không phải tới chơi với em..."
Cậu cúi đầu đi về quầy ghi sổ, mí mắt cũng không thèm nhấc, ghi mười thùng coca vào sổ. Lễ Tiêu đứng cạnh quầy chọt chọt cằm Đổng Xán Xán, thấp giọng nói: "Thành nam cũng có một cái đại lý, tôi ăn no rửng mỡ chạy tới nơi này sao?"
Đổng Xán Xán chu mỏ ngẩng đầu, trong mắt rốt cục có thêm tia sáng, kiêu căng nói: "Vậy anh ăn no rửng mỡ tới nơi này làm gì nha?"
Lễ Tiêu vươn người hôn một cái lên khóe môi Đổng Xán Xán: "Đến thăm bạn trai nhỏ của tôi."
Đổng Xán Xán lập tức cười toét miệng, mắt híp thành sợi chỉ. Cậu viết một tờ danh sách đưa cho Lễ Tiêu, lanh lảnh nói: "Vốn là mười thùng thì không có giao hàng đâu nhe, nể mặt anh em mới..."
Đổng Xán Xán còn chưa nói xong đã bị Lễ Tiêu đi tới sau quầy hàng áp lên kệ đồ mà hôn. Lưng Đổng Xán Xán bị áp lên kệ hàng. Cơ thể Lễ Tiêu rất nóng, dán chặt vào người cậu. Đổng Xán Xán ngẩng đầu, vươn tay ôm eo hắn. Lễ Tiêu hôn rất mãnh liệt, nóng bỏng như mặt trời ban trưa, mãi đến khi mặt Đổng Xán Xán đỏ như thiêu hắn mới buông cậu ra. Đổng Xán Xán dựa trên người Lễ Tiêu thở dốc. Hắn cúi đầu dịu dàng hôn lên khóe môi cậu: "Hai ngày nữa quán bar ổn rồi tôi lại tới tìm em."
Đổng Xán Xán dạ một tiếng. Hiện giờ thân thể cậu còn hơi mềm, cố gắng đứng thẳng rồi rũ mắt gật đầu nói: "Được nha."
Bên cạnh nhà Đổng Xán Xán là một tiệm bán đồ kim loại của đôi vợ chồng trung niên. Ông chú nhà đó hay giúp nhà cậu giao hàng, mỗi tháng đều được trả phí. Sau khi chất mười thùng coca lên xe, Lễ Tiêu cũng lên theo. Trước mặt ông chú hai người cũng không thể xà nẹo anh anh em em, chỉ là Đổng Xán Xán như không thấy nóng phơi nắng dưới ánh mặt trời nhìn theo xe tải. Sau khi xe khuất bóng cậu mới lưu luyến về nhà.
Sinh nhật Đổng Xán Xán vào đầu tháng tám, là thời điểm nóng nhất. Cậu không đợi được mà nói cho Lễ Tiêu trước một tháng, nhưng giờ đã là cuối tháng bảy rồi mà không thấy hắn có động tĩnh gì. Thậm chí Đổng Xán Xán còn nghi ngờ có khi hắn đã quên rồi.
Hiện tại, Lễ Tiêu đặt Đổng Xán Xán bên cạnh cái tủ động phía trong cùng của đại lý mà hôn. Cả người hắn đè lên cậu trêu chọc, em trai nhỏ phía dưới cũng bị hắn chọc đến sắp không nhịn nổi. Lễ Tiêu nghiêng đầu cắn lên cổ Đổng Xán Xán, cậu hừ hừ hai tiếng, rất nhanh sau đó bắn ra trên tay Lễ Tiêu.
Trong cửa hàng điều hòa mở nhiệt độ khá thấp, sau khi Đổng Xán Xán bắn liền cảm thấy cái mông rất lạnh, cho dù bị Lễ Tiêu xoa bóp cũng vẫn lành lạnh.
"Mặc...mặc quần..."
Âm thanh Đổng Xán Xán khẽ run, cả người cậu vẫn còn mềm nhũn vô lực, chưa thoát khỏi niềm hoan lạc vừa rồi.
Lễ Tiêu mặc quần cho cậu, ôm người lên, ghé lên tai cậu khàn khàn hỏi: "Thoải mái không?"
Mới vừa rồi là do Đổng Xán Xán điếc không sợ súng trêu chọc Lễ Tiêu, sau đó bị hắn lôi vào đây làm một trận.
Đổng Xán Xán mềm chân ra ngoài trông tiệm còn Lễ Tiêu vào nhà vệ sinh tự mình giải quyết.
Lúc này có hai người vào cửa hàng, thoạt nhìn tầm hai, ba mười tuổi, đi qua đi lại trong cửa hàng rồi tới quầy. Đổng Xán Xán cảnh giác nhìn bọn họ: "Hai người muốn mua cái gì?"
Người đàn ông thấp hơn mỉm cười nói: "Nhà cậu có muốn đặt vài cái máy hay ho trong đây không?"
Đổng Xán Xán nhíu mày: "Máy gì cơ?"
"Máy đánh bạc đó*, bọn tôi cho cậu thuê, tiền mỗi tháng chia ba bảy."
Đổng Xán Xán bĩu môi: "Đây đâu phải cái quán game."
Máy đánh bạc là loại máy dùng tiền xu để chơi, một vài sòng bạc, quán bar hay sàn nhảy đều có máy này.
Người đàn ông kia dụ dỗ nói: "Bên ngoài đại lý nào chả có một hai cái này. Nhà cậu bán sỉ lớn như vậy, đặt năm cái cũng không đủ, loại đồ chơi này kiếm tiền rất dễ đấy."
Đổng Xán Xán thở dài: "Bọn tôi không thuê, hai người về đi."
Người đàn ông kia trợn mắt: "Thật sự không thuê sao?"
Đổng Xán Xán lắc đầu: "Không thuê."
Tên kia đột nhiên chĩa ngón trỏ vào mặt Đổng Xán Xán. Cậu nghĩ thầm tôi không thuê ông còn định đánh tôi à? Lại nghĩ, sao giờ này Lễ Tiêu còn chưa ra nữa?"
Tên kia hung ác nói: "Tao mà thấy nhà mày đặt máy đánh bạc nơi khác là tao đến phá tiệm đấy!"
Đổng Xán Xán cắn răng, mím môi, cũng có hơi tức giận. Bỗng có một thanh âm trầm thấp phát ra từ phía sau kệ hàng: "Làm gì đấy?"
Thanh âm từ xa truyền đến, Đổng Xán Xán quay mặt nhìn Lễ Tiêu đi tới, đôi mắt thoáng ửng đỏ, đứng trong quầy không nhúc nhích. Mặt mày tên kia vẫn hung hăng như trước nhưng lúc nhìn thấy Lễ Tiêu thân cao mét chín cũng hơi thu lại ác ý trong đáy mắt.
Lễ Tiêu đi tới hất tay tên đó sang một bên: "Nói gì thì nói đi, đừng có động tay chân."
Tên kia ỷ vào mình có hai người, lớn lối nói với Lễ Tiêu: "Mày là người trong cửa hàng này à?"
Lễ Tiêu đánh giá hai người này, hỏi ngược lại: "Đến chào hàng máy đánh bạc sao?"
Hai tên đó nhìn chằm chằm Lễ Tiêu không nói gì, hai bên giương cung bạt kiếm, tên kia lớn tiếng nói: "Hiện tại bọn mày không thuê máy chỗ tao, sau này để mà để tao thấy được..."
"Để ông thấy thì sao?"
Lễ Tiêu thật ra cũng chưa làm gì, ngữ khí vẫn nhàn nhạt như trước. Hắn nâng mắt nhìn chằm chằm tên kia, lại khiến hắn ta không giải thích được mà có chút ớn lạnh.
Đổng Xán Xán căng thẳng đến nỗi lòng bàn tay toàn mồ hôi, trái tim đập bùm bụp bùm bụp. Lễ Tiêu một mình đối phó với hai tên kia, bộ dáng nhìn qua rất bình tĩnh nhưng Đổng Xán Xán vẫn lo bọn họ sẽ đánh nhau.
"Có đi chưa?"
Lễ Tiêu chớp mắt, giữa lông mày xẹt qua tia không kiên nhẫn. Hai tên kia cắn răng không cam lòng mà rời đi. Bọn chúng đặt máy đánh bạc trong cửa hàng nhà người ta đều là uy hiếp kèm theo đe dọa, cùng một nhóm với mấy tên hay đi đòi thu phí bảo kê. Những cửa hàng nhỏ không thể động vào chúng chỉ có thể dùng của đi thay người.
Sau khi hai tên đó rời đi, Đổng Xán Xán cấp tốc chạy đến cạnh Lễ Tiêu, đôi mắt đỏ bừng, nắm chặt tay hắn lầu bầu làm nũng: "Dọa chết em rùi."
Lễ Tiêu kéo cậu ngồi xuống, ánh mắt thản nhìn nhìn chằm chằm hướng cửa, như đang suy nghĩ gì đó, nửa ngày sau mới thấp giọng dỗ dành Đổng Xán Xán: "Có tôi đây rồi, không sao đâu."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.