Chương 6
Xá Mộc Manh Sinh
01/11/2022
Thời điểm bọn họ rời khỏi bệnh viện đã muộn lắm rồi. Tối đó mặt trăng rất tròn, báo hiệu một sớm mai trong lành.
Đổng Xán Xán được Lễ Tiêu đỡ đứng trước cổng bệnh viện, trên tay cầm chiếc nạng gấp Lễ Tiêu mua cho, vẻ mặt không vui.
"Mới vừa nãy còn như vậy như vậy...Giờ lại muốn đưa em về nhà..."
Đổng Xán Xán lầu bầu, trong mắt mang theo oán hận nhìn Lễ Tiêu. Từ ngã tư đường xuất hiện một chiếc xe taxi. Lễ Tiêu mím môi vẫy vẫy tay thế nhưng xe đã bị một người đàn ông trung niên giành trước. Lễ Tiêu thả tay xuống, đang tiếp tục chờ xe thì nghe thấy Đổng Xán Xán hì hì cười. Lễ Tiêu liếc nhìn cậu không lên tiếng. Đổng Xán Xán được Lễ Tiêu dìu nửa người, đôi mắt long lanh đen láy đảo đảo, từ từ chầm chậm mà nghiêng người. Cậu cắn môi nín thở, dựa cả người vào lòng Lễ Tiêu.
"Đổng Xán Xán." Giọng điệu của Lễ Tiêu có chút lạnh lùng. Đổng Xán Xán ngẩng đầu lên, vô tội dạ một tiếng.
Lúc này cậu đang gối đầu lên vai Lễ Tiêu, sau khi đối mắt với hắn thì lập tức cúi đầu. Trong lòng cậu như có một bể cá, cá nhỏ bên trong nhảy nhót, tung tăng bơi lội, khuấy động cả buồng tim cậu.
Lễ Tiêu cau mày bỗng thấy một chiếc taxi chạy tới. Lễ Tiêu một tay đỡ eo Đổng Xán Xán sắp treo trên người hắn, một tay gọi xe. Đến khi xe dừng trước mặt hai người, niềm vui nhỏ nhoi dưới đáy mắt Đổng Xán Xán lập tức biến mất không thấy tăm hơi. Cậu bĩu bĩu môi, chân không tiện nên trốn không thoát, bị Lễ Tiêu dìu vào xe. Lễ Tiêu nói địa chỉ với tài xế trong ánh mắt u oán của Đổng Xán Xán. Lễ Tiêu dùng sức đóng cửa xe lại, tài xế dẫm chân ga xuất phát. Đổng Xán Xán nhìn chằm chằm Lễ Tiêu cô độc đứng trong đêm đông từ kính chiếu hậu. Trái tim cậu không hiểu sao có chút khó chịu, đôi mắt chua xót, nước mắt bất giác chảy xuống.
"Bạn học nhỏ có phải là đau chân không hả? Bác sẽ lái nhanh hơn để cháu về nhà sớm hơn, nhịn một chút nhé." Tài xế thấy Đổng Xán Xán khóc, tri kỷ mà an ủi cậu.
Đổng Xán Xán đưa tay lau nước mắt, đáng thương hàm hồ nói: "Không đau ạ."
Ở nhà Đổng Xán Xán là cục cưng của ông bà hai bên nội ngoại, lại là bảo bối duy nhất của bố mẹ. Vậy nên dù có lúc không nghe lời, mẹ cậu cũng chỉ trách mắng được một lúc rồi ông bà hai bên đều sẽ biết mà đến che chở cho cậu, chứ đừng nói gì đến cái chân bị thương này. Thế là hơn một tuần nay Đổng Xán Xán bị người lớn bắt ở nhà, uống đủ các loại canh bồi bổ. Ông nội sợ cậu đi vệ sinh không tiện còn nói muốn đến nhà giúp cậu đi tiểu. Nói chung là vô cùng chiều chuộng.
Chưa đến hai tuần, Đổng Xán Xán được chăm đến tăng gần mười cân (= 5kg ở VN). Mấy ông mấy bà vui vẻ vô cùng, cảm thấy Xán Xán nhà bọn họ phải mập mập chút mới khỏe khoắn đáng yêu.
Khi đi học, Đổng Xán Xán bị bạn học ở lớp cười nhạo nửa ngày, mặt đỏ không biết thành cái dạng gì. Thật ra chỉ có mặt cậu là nhiều thịt hơn xíu, hai má trở nên tròn tròn phúng phính.
Hôm nay vừa tan học Đổng Xán Xán đã chạy đến lớp Lễ Tiêu. Cậu thấy Lễ Tiêu không đi học liền đến nhà hắn, gõ cửa hồi lâu cũng không thấy ai đáp lại. Lúc này trời đã tối, cậu do dự không biết nên về nhà hay đến chỗ làm của Lễ Tiêu. Hai ngày nay bà ngoại ở lại nhà Đổng Xán Xán, vừa rồi không biết đã gọi cho cậu bao nhiêu cuộc hỏi cậu sắp về chưa. Đổng Xán Xán chần chờ vài giây cuối cùng vẫn quyết định gọi xe đến quán bar nơi Lễ Tiêu làm việc.
Cậu thông minh bảo tài xế dừng xe ở cửa sau chỗ Lễ Tiêu dẫn cậu đến lần trước. Khéo cái là vừa xuống xe chưa được mấy bước Đổng Xán Xán liền thấy Lễ Tiêu cách đó không xa.
Lễ Tiêu hơi cúi đầu đứng dựa vào cột đèn đường. Hàng mi dày đổ bóng xuống dưới mi mắt khiến đôi mắt hắn càng thêm sâu sắc.
Đổng Xán Xán dừng bước thấy có một cô gái ôm lấy cánh tay Lễ Tiêu, thân thiết nói gì đó. Biểu tình Lễ Tiêu không hề lạnh nhạt như khi ở bên cậu, ngược lại hắn còn thỉnh thoảng nhếch miệng cười. Đổng Xán Xán bỗng dưng cảm thấy tim mình còn lạnh lẽo hơn cả khí trời lúc này.
"Lễ Tiêu."
Một lúc sau, Đổng Xán Xán hô một tiếng về phía hai người kia. Lễ Tiêu quay đầu thấy Đổng Xán Xán chân đã khỏi hẳn đứng trong bóng tối, trong mắt phát ra tia sáng. Hai người dừng nói chuyện, nét mặt tùy tiện, buông thả của Lễ Tiêu rất nhanh biến mất.
Đổng Xán Xán đi đến trước mặt họ, ngẩng đầu hỏi Lễ Tiêu: "Cô ta là ai?"
Giọng điệu chất vấn còn mang theo chút bướng bỉnh, giả vờ hung dữ.
"Tôi là..."
"Em về trước đi."
Cô gái xinh đẹp đang muốn giới thiệu mình lại bị Lễ Tiêu lạnh lùng cắt ngang. Lễ Tiêu quay đầu nhìn về phía cô gái nói: "Anh sẽ cân nhắc."
Cô gái lập tức vui vẻ ra mặt, xoay người rời đi.
Đổng Xán Xán cắn môi dưới, chớp chớp mắt nhìn chằm chằm Lễ Tiêu. Trong mắt Lễ Tiêu một chút ý cười cũng không có, dù chỉ là một phần mười lúc vừa nãy cũng không có.
"Cô ta là ai?" Đổng Xán Xán khăng khăng hỏi Lễ Tiêu, cảm thấy sống mũi đã có chút chua xót.
Lúc này Lễ Tiêu chợt duỗi tay nhéo nhẹ một cái trên mặt Đổng Xán Xán, dường như không định trả lời câu hỏi của cậu, còn nói: "Tăng cân rồi."
Trong lòng Đổng Xán Xán buồn bực, hất tay Lễ Tiêu ra, vội vàng mà ác liệt hỏi: "Cô ta là bạn gái anh à?"
Lễ Tiêu khựng lại, rồi nhếch mép cười: "Đúng thế."
Viền mắt Đổng Xán Xán thoáng chốc đỏ ửng. Lễ Tiêu thấy nước mắt cậu rất nhanh tràn đầy vành mắt, sau đó rơi xuống hai bên gò má. Cậu cúi đầu rũ mắt xuống.
Đổng Xán Xán quay người rời đi. Lễ Tiêu thấy cậu rụt vai, vươn tay lau nước mắt. Cái đầu nhỏ gục xuống, cả người vì khóc thút thít mà phát run. Bỗng từ đâu một chiếc xe máy lao tới, Lễ Tiêu nghiêm mặt chạy nhanh hai ba bước kéo Đổng Xán Xán lại.
Xe máy gào rú phóng qua, Lễ Tiêu lạnh lùng nhìn Đổng Xán Xán nước mắt đầy mặt: "Cậu muốn chết giữa đường đúng không?"
Đổng Xán Xán bĩu môi hất tay Lê Tiêu: "Em không cần anh lo."
Giọng điệu của tùy hứng vừa tủi thân.
Lễ Tiêu sầm mặt. Đây là lần đầu Đổng Xán Xán làm lơ hắn. Lễ Tiêu lại nắm lấy tay Đổng Xán Xán lần nữa, không chút khó khăn mà kéo cậu lên lề đường. Đổng Xán Xán muốn thoát khỏi tay Lễ Tiêu nhưng có giãy giụa ra sao cũng vô ích.
"Khốn kiếp huhuhu..."
Đổng Xán Xán lành làm gáo, vỡ làm muôi*. Cả người chật vật bị Lễ Tiêu kéo đi, chỉ có thể lớn giọng khóc. Lễ Tiêu không để ý tới cậu, lấy di động ra gọi xe. Đổng Xán Xán thấy di động Lễ Tiêu thì càng thêm tủi thân. Cậu còn không có số điện thoại của Lễ Tiêu, luôn hỏi xin hắn nhiều lần nhưng hắn đâu có cho.
*Lành làm gáo, vỡ làm muôi là câu tục ngữ thể hiện: thái độ bất cần, muốn ra sao thì ra, không làm được việc này thì dùng vào việc khác; khéo lợi dụng tất cả, không bỏ phí gì, sao cũng được; hoặc dùng trong việc thể hiện sự quyết liệt, kiên quyết làm đến cùng, không cần biết hậu quả thế nào.
"Em không cần anh gọi xe!"
Đổng Xán Xán hướng Lễ Tiêu gào khóc, cúi đầu dùng sức cắn lên tay hắn sau đó thoát khỏi tay hắn mà chạy về trước. Hiện giờ cậu vô cùng thương tâm khổ sở, căn bản không muốn nhìn thấy Lễ Tiêu nữa. Thế nhưng Lễ Tiêu lại đuổi theo. Điện thoại trong túi quần Đổng Xán Xán rung rung kêu, hẳn là bà ngoại lại gọi điện cho cậu.
Đổng Xán Xán quay đầu hung hăng nhìn Lễ Tiêu còn vài bước là đuổi tới, nghẹn ngào nói: "Anh dựa vào đâu mà quản em? Em không cần anh lo! Lễ Tiêu chết bầm!"
Lễ Tiêu dừng chân, ánh mắt tối sầm, khàn giọng nói: "Cậu nói lại lần nữa."
"Nói thì nói! Anh biết thừa em thích anh! Còn hôn em sờ em như vậy! Thế mà giờ lại nói anh có bạn gái! Em ghét anh! Ghét anh đồ chết dẫm huhuhu..."
Đổng Xán Xán nói được một nửa thì nước mắt đã không kìm được mà tuôn trào, ngay cả hình dáng của Lễ Tiêu trước mắt cậu cũng lờ mờ không rõ.
Lễ Tiêu cắn răng nhìn Đổng Xán Xán không rời mắt. Đổng Xán Xán dơ tay dùng sức dụi mắt mới thấy rõ Lễ Tiêu. Trên mặt Lễ Tiêu có một loại cảm xúc cậu xem không hiểu, vừa ngơ ngẩn vừa mù mịt khiến Đổng Xán Xán không quen cho lắm.
"Anh không thích em chút nào đúng không?"
Đổng Xán Xán đáng thương nhìn Lễ Tiêu. Lễ Tiêu đến giờ vẫn không có động tĩnh gì. Mắt hắn hơi ửng đỏ, không nói gì. Đổng Xán Xán chớp chớp đôi mắt. Lúc này có một chiếc taxi đi đến. Đổng Xán Xán vẫn nhìn chằm chằm Lễ Tiêu trầm mặc lặng im, như muốn nhìn ra chút tình cảm từ trong ánh mắt hắn.
Thấy Lễ Tiêu vẫn như cũ không nói gì, Đổng Xán Xán méo miệng. Taxi bên cạnh họ bấm còi inh ỏi, tài xế ló đầu ra hỏi: "Có đi hay không đây?"
Đổng Xán Xán ngoảnh đầu nhìn tài xế, liếc Lễ Tiêu một cái rồi quay người lên xe.
"Thích em."
Lễ Tiêu hé miệng nói, âm thanh khàn khàn đề lộ chút mù mịt cùng bất lực, nhưng cũng không còn ai nghe được. Đèn đường chiếu lên mặt hắn, soi đến vệt nước đọng lại hồi lâu trên khóe mắt hắn.
Đổng Xán Xán được Lễ Tiêu đỡ đứng trước cổng bệnh viện, trên tay cầm chiếc nạng gấp Lễ Tiêu mua cho, vẻ mặt không vui.
"Mới vừa nãy còn như vậy như vậy...Giờ lại muốn đưa em về nhà..."
Đổng Xán Xán lầu bầu, trong mắt mang theo oán hận nhìn Lễ Tiêu. Từ ngã tư đường xuất hiện một chiếc xe taxi. Lễ Tiêu mím môi vẫy vẫy tay thế nhưng xe đã bị một người đàn ông trung niên giành trước. Lễ Tiêu thả tay xuống, đang tiếp tục chờ xe thì nghe thấy Đổng Xán Xán hì hì cười. Lễ Tiêu liếc nhìn cậu không lên tiếng. Đổng Xán Xán được Lễ Tiêu dìu nửa người, đôi mắt long lanh đen láy đảo đảo, từ từ chầm chậm mà nghiêng người. Cậu cắn môi nín thở, dựa cả người vào lòng Lễ Tiêu.
"Đổng Xán Xán." Giọng điệu của Lễ Tiêu có chút lạnh lùng. Đổng Xán Xán ngẩng đầu lên, vô tội dạ một tiếng.
Lúc này cậu đang gối đầu lên vai Lễ Tiêu, sau khi đối mắt với hắn thì lập tức cúi đầu. Trong lòng cậu như có một bể cá, cá nhỏ bên trong nhảy nhót, tung tăng bơi lội, khuấy động cả buồng tim cậu.
Lễ Tiêu cau mày bỗng thấy một chiếc taxi chạy tới. Lễ Tiêu một tay đỡ eo Đổng Xán Xán sắp treo trên người hắn, một tay gọi xe. Đến khi xe dừng trước mặt hai người, niềm vui nhỏ nhoi dưới đáy mắt Đổng Xán Xán lập tức biến mất không thấy tăm hơi. Cậu bĩu bĩu môi, chân không tiện nên trốn không thoát, bị Lễ Tiêu dìu vào xe. Lễ Tiêu nói địa chỉ với tài xế trong ánh mắt u oán của Đổng Xán Xán. Lễ Tiêu dùng sức đóng cửa xe lại, tài xế dẫm chân ga xuất phát. Đổng Xán Xán nhìn chằm chằm Lễ Tiêu cô độc đứng trong đêm đông từ kính chiếu hậu. Trái tim cậu không hiểu sao có chút khó chịu, đôi mắt chua xót, nước mắt bất giác chảy xuống.
"Bạn học nhỏ có phải là đau chân không hả? Bác sẽ lái nhanh hơn để cháu về nhà sớm hơn, nhịn một chút nhé." Tài xế thấy Đổng Xán Xán khóc, tri kỷ mà an ủi cậu.
Đổng Xán Xán đưa tay lau nước mắt, đáng thương hàm hồ nói: "Không đau ạ."
Ở nhà Đổng Xán Xán là cục cưng của ông bà hai bên nội ngoại, lại là bảo bối duy nhất của bố mẹ. Vậy nên dù có lúc không nghe lời, mẹ cậu cũng chỉ trách mắng được một lúc rồi ông bà hai bên đều sẽ biết mà đến che chở cho cậu, chứ đừng nói gì đến cái chân bị thương này. Thế là hơn một tuần nay Đổng Xán Xán bị người lớn bắt ở nhà, uống đủ các loại canh bồi bổ. Ông nội sợ cậu đi vệ sinh không tiện còn nói muốn đến nhà giúp cậu đi tiểu. Nói chung là vô cùng chiều chuộng.
Chưa đến hai tuần, Đổng Xán Xán được chăm đến tăng gần mười cân (= 5kg ở VN). Mấy ông mấy bà vui vẻ vô cùng, cảm thấy Xán Xán nhà bọn họ phải mập mập chút mới khỏe khoắn đáng yêu.
Khi đi học, Đổng Xán Xán bị bạn học ở lớp cười nhạo nửa ngày, mặt đỏ không biết thành cái dạng gì. Thật ra chỉ có mặt cậu là nhiều thịt hơn xíu, hai má trở nên tròn tròn phúng phính.
Hôm nay vừa tan học Đổng Xán Xán đã chạy đến lớp Lễ Tiêu. Cậu thấy Lễ Tiêu không đi học liền đến nhà hắn, gõ cửa hồi lâu cũng không thấy ai đáp lại. Lúc này trời đã tối, cậu do dự không biết nên về nhà hay đến chỗ làm của Lễ Tiêu. Hai ngày nay bà ngoại ở lại nhà Đổng Xán Xán, vừa rồi không biết đã gọi cho cậu bao nhiêu cuộc hỏi cậu sắp về chưa. Đổng Xán Xán chần chờ vài giây cuối cùng vẫn quyết định gọi xe đến quán bar nơi Lễ Tiêu làm việc.
Cậu thông minh bảo tài xế dừng xe ở cửa sau chỗ Lễ Tiêu dẫn cậu đến lần trước. Khéo cái là vừa xuống xe chưa được mấy bước Đổng Xán Xán liền thấy Lễ Tiêu cách đó không xa.
Lễ Tiêu hơi cúi đầu đứng dựa vào cột đèn đường. Hàng mi dày đổ bóng xuống dưới mi mắt khiến đôi mắt hắn càng thêm sâu sắc.
Đổng Xán Xán dừng bước thấy có một cô gái ôm lấy cánh tay Lễ Tiêu, thân thiết nói gì đó. Biểu tình Lễ Tiêu không hề lạnh nhạt như khi ở bên cậu, ngược lại hắn còn thỉnh thoảng nhếch miệng cười. Đổng Xán Xán bỗng dưng cảm thấy tim mình còn lạnh lẽo hơn cả khí trời lúc này.
"Lễ Tiêu."
Một lúc sau, Đổng Xán Xán hô một tiếng về phía hai người kia. Lễ Tiêu quay đầu thấy Đổng Xán Xán chân đã khỏi hẳn đứng trong bóng tối, trong mắt phát ra tia sáng. Hai người dừng nói chuyện, nét mặt tùy tiện, buông thả của Lễ Tiêu rất nhanh biến mất.
Đổng Xán Xán đi đến trước mặt họ, ngẩng đầu hỏi Lễ Tiêu: "Cô ta là ai?"
Giọng điệu chất vấn còn mang theo chút bướng bỉnh, giả vờ hung dữ.
"Tôi là..."
"Em về trước đi."
Cô gái xinh đẹp đang muốn giới thiệu mình lại bị Lễ Tiêu lạnh lùng cắt ngang. Lễ Tiêu quay đầu nhìn về phía cô gái nói: "Anh sẽ cân nhắc."
Cô gái lập tức vui vẻ ra mặt, xoay người rời đi.
Đổng Xán Xán cắn môi dưới, chớp chớp mắt nhìn chằm chằm Lễ Tiêu. Trong mắt Lễ Tiêu một chút ý cười cũng không có, dù chỉ là một phần mười lúc vừa nãy cũng không có.
"Cô ta là ai?" Đổng Xán Xán khăng khăng hỏi Lễ Tiêu, cảm thấy sống mũi đã có chút chua xót.
Lúc này Lễ Tiêu chợt duỗi tay nhéo nhẹ một cái trên mặt Đổng Xán Xán, dường như không định trả lời câu hỏi của cậu, còn nói: "Tăng cân rồi."
Trong lòng Đổng Xán Xán buồn bực, hất tay Lễ Tiêu ra, vội vàng mà ác liệt hỏi: "Cô ta là bạn gái anh à?"
Lễ Tiêu khựng lại, rồi nhếch mép cười: "Đúng thế."
Viền mắt Đổng Xán Xán thoáng chốc đỏ ửng. Lễ Tiêu thấy nước mắt cậu rất nhanh tràn đầy vành mắt, sau đó rơi xuống hai bên gò má. Cậu cúi đầu rũ mắt xuống.
Đổng Xán Xán quay người rời đi. Lễ Tiêu thấy cậu rụt vai, vươn tay lau nước mắt. Cái đầu nhỏ gục xuống, cả người vì khóc thút thít mà phát run. Bỗng từ đâu một chiếc xe máy lao tới, Lễ Tiêu nghiêm mặt chạy nhanh hai ba bước kéo Đổng Xán Xán lại.
Xe máy gào rú phóng qua, Lễ Tiêu lạnh lùng nhìn Đổng Xán Xán nước mắt đầy mặt: "Cậu muốn chết giữa đường đúng không?"
Đổng Xán Xán bĩu môi hất tay Lê Tiêu: "Em không cần anh lo."
Giọng điệu của tùy hứng vừa tủi thân.
Lễ Tiêu sầm mặt. Đây là lần đầu Đổng Xán Xán làm lơ hắn. Lễ Tiêu lại nắm lấy tay Đổng Xán Xán lần nữa, không chút khó khăn mà kéo cậu lên lề đường. Đổng Xán Xán muốn thoát khỏi tay Lễ Tiêu nhưng có giãy giụa ra sao cũng vô ích.
"Khốn kiếp huhuhu..."
Đổng Xán Xán lành làm gáo, vỡ làm muôi*. Cả người chật vật bị Lễ Tiêu kéo đi, chỉ có thể lớn giọng khóc. Lễ Tiêu không để ý tới cậu, lấy di động ra gọi xe. Đổng Xán Xán thấy di động Lễ Tiêu thì càng thêm tủi thân. Cậu còn không có số điện thoại của Lễ Tiêu, luôn hỏi xin hắn nhiều lần nhưng hắn đâu có cho.
*Lành làm gáo, vỡ làm muôi là câu tục ngữ thể hiện: thái độ bất cần, muốn ra sao thì ra, không làm được việc này thì dùng vào việc khác; khéo lợi dụng tất cả, không bỏ phí gì, sao cũng được; hoặc dùng trong việc thể hiện sự quyết liệt, kiên quyết làm đến cùng, không cần biết hậu quả thế nào.
"Em không cần anh gọi xe!"
Đổng Xán Xán hướng Lễ Tiêu gào khóc, cúi đầu dùng sức cắn lên tay hắn sau đó thoát khỏi tay hắn mà chạy về trước. Hiện giờ cậu vô cùng thương tâm khổ sở, căn bản không muốn nhìn thấy Lễ Tiêu nữa. Thế nhưng Lễ Tiêu lại đuổi theo. Điện thoại trong túi quần Đổng Xán Xán rung rung kêu, hẳn là bà ngoại lại gọi điện cho cậu.
Đổng Xán Xán quay đầu hung hăng nhìn Lễ Tiêu còn vài bước là đuổi tới, nghẹn ngào nói: "Anh dựa vào đâu mà quản em? Em không cần anh lo! Lễ Tiêu chết bầm!"
Lễ Tiêu dừng chân, ánh mắt tối sầm, khàn giọng nói: "Cậu nói lại lần nữa."
"Nói thì nói! Anh biết thừa em thích anh! Còn hôn em sờ em như vậy! Thế mà giờ lại nói anh có bạn gái! Em ghét anh! Ghét anh đồ chết dẫm huhuhu..."
Đổng Xán Xán nói được một nửa thì nước mắt đã không kìm được mà tuôn trào, ngay cả hình dáng của Lễ Tiêu trước mắt cậu cũng lờ mờ không rõ.
Lễ Tiêu cắn răng nhìn Đổng Xán Xán không rời mắt. Đổng Xán Xán dơ tay dùng sức dụi mắt mới thấy rõ Lễ Tiêu. Trên mặt Lễ Tiêu có một loại cảm xúc cậu xem không hiểu, vừa ngơ ngẩn vừa mù mịt khiến Đổng Xán Xán không quen cho lắm.
"Anh không thích em chút nào đúng không?"
Đổng Xán Xán đáng thương nhìn Lễ Tiêu. Lễ Tiêu đến giờ vẫn không có động tĩnh gì. Mắt hắn hơi ửng đỏ, không nói gì. Đổng Xán Xán chớp chớp đôi mắt. Lúc này có một chiếc taxi đi đến. Đổng Xán Xán vẫn nhìn chằm chằm Lễ Tiêu trầm mặc lặng im, như muốn nhìn ra chút tình cảm từ trong ánh mắt hắn.
Thấy Lễ Tiêu vẫn như cũ không nói gì, Đổng Xán Xán méo miệng. Taxi bên cạnh họ bấm còi inh ỏi, tài xế ló đầu ra hỏi: "Có đi hay không đây?"
Đổng Xán Xán ngoảnh đầu nhìn tài xế, liếc Lễ Tiêu một cái rồi quay người lên xe.
"Thích em."
Lễ Tiêu hé miệng nói, âm thanh khàn khàn đề lộ chút mù mịt cùng bất lực, nhưng cũng không còn ai nghe được. Đèn đường chiếu lên mặt hắn, soi đến vệt nước đọng lại hồi lâu trên khóe mắt hắn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.