Chương 13: Cô ấy là của tôi(tt)
KL NH
07/07/2023
Anh và cô đến công ty như mọi khi.
Anh lúc nào cũng đối xử dịu dàng với cô, ở công ty bực bội cỡ nào cũng phải hạ giọng dịu dàng với cô. Dần dần, cô đã có tình cảm với anh. Mọi người trong công ty coi cô như vị cứu tinh của mọi người vào mỗi lần anh bực bội vì công việc.
Anh đến nhà cô ăn cơm, rồi cùng cô đi dạo trong sân biệt thự Lưu gia. Anh dần dần cũng đã có tình cảm với cô nhưng anh không dám nói ra vì sợ cô sẽ từ chối.
Lưu lão gia và Lưu phu nhân tìm anh để nói chuyện
Lưu lão gia:" Mộ tổng, cậu có thể chăm sóc cho con bé Uyển Uyển không???"
" Ý hai người là....."
Lưu lão gia:" Chúng tôi gả con bé cho cậu, chỉ có cậu là có thể bảo vệ được con bé thôi"
" Cô ấy thì sao???"
Lưu phu nhân:" Con bé có tình cảm với cậu đó"
" Tôi không muốn ép cô ấy, tôi tôn trọng quyết định của cô ấy"
Lưu lão gia:" Vậy cậu....."
" Hai người cứ hỏi ý kiến của cô ấy đi" đứng lên ra về
Lưu phu nhân:" Cậu ấy nói đúng, chúng ta tôn trọng ý kiến của con bé đi"
Lưu lão gia:" Vậy bà hỏi ý kiến con bé xem thế nào đi"
Cuối tuần, cô về biệt thự Lưu gia:" Con về rồi đây"
Anh hai:" Vui quá nhỉ???"
Lưu phu nhân:" Tiểu Uyển, con qua đây một lát"
Cô liền đi đến:" Dạ"
"Đi theo mẹ" cô bị kéo lên phòng
" Có chuyện gì không ạ???"
Mẹ:" Con thấy Mộ tổng thế nào???"
"Chú ấy rất tốt ạ"
Mẹ:" Vậy con có ý gì với cậu ấy không???"
"Dạ,...." đỏ mặt lên
Mẹ:" Vậy là thế nào???"
Cô gật đầu, cười
Mẹ:" Vậy là có ý à???"
" Mẹ này...." mắc cỡ
Mẹ:" Mẹ biết rồi"
Mẹ liền ra ngoài, cô ngơ ngác:" Là sao???"
Hôm sau, cô đến công ty làm việc.
Xong rồi về nhà ở chung cư, trên đường đi vào thang máy, có người theo sau cô.
Anh cũng về đến, thấy vậy liền đi theo. Thấy cô ra tay hạ gục tên theo sau cô.
Cô:" Ai sai anh theo tôi???"
Tên đó:" Là một người phụ nữ, tha cho tôi, tôi xin cô, tha cho tôi"
Cô:" Sau này gặp tôi thì tránh xa ra, nghe chưa???"
Tên đó liền chạy đi
Anh liền đi đến:" Khá đó nhỉ???"
" Là chú dạy giỏi thôi"
Thấy tay cô bị trầy xước:" Đau không???"
" Không đau ạ"
" Đi thôi, lên nhà, tôi bôi thuốc cho"
Lên nhà cô, anh đi lấy hộp thuốc:" Đưa tay cho tôi"
Cô đưa tay ra cho anh, anh bôi thuốc sợ cô đau, anh thổi vết thương cho cô.
" Em biết người thuê hắn ta là ai à???"
Cô gật đầu
" Là ai???"
" Là mẹ của Tô Hiển ạ"
" Được, chúng ta bắt đầu từ Tô gia"
Cô im lặng
" Nghỉ ngơi sớm đi"
" Chú cũng vậy"
Hôm sau, Tô Hiển đến ở dưới chung cư chờ cô. Cô đi xuống định ra lấy xe, bị hắn chặn lại
Tô Hiển: " Em, chúng ta quay lại đi"
Anh đi xuống thấy vậy liền đi đến:" Cút"
Cô liền đứng cạnh anh:" Anh không phiền tôi, anh chết à???"
Tô Hiển:" Em....." định xông tới
Anh liền tiến lên trước, Tô Hiển lui lại
Anh quay sang cô:" Qua xe trước đi" đưa chìa khóa xe cho cô"
Cô cầm lấy chìa khóa đi đến xe của anh
Tô Hiển:" Uyển, em....."
" Tránh xa cô ấy ra, tôi không muốn nhắc tới lần thứ ba, cô ấy là của tôi"
Tô Hiển:" Chú......"
Trừng mắt với hắn:" Cô ấy là người của tôi, nhớ kỹ"
Anh đi qua xe, lái xe đi
" Chú nói gì với hắn vậy ạ???"
"Không có gì, chỉ là tránh xa bé ra một chút thôi"
" Dạ"
" Tay còn đau không???"
" Không ạ"
" Được rồi"
" Chú..."
" Sao thế???"
" Chú là bác sĩ ư???"
" Sao lại hỏi thế???"
" Lần trước, chú ở bệnh viện...."
" Tôi từng học qua bác sĩ, nhưng không phải bác sĩ, hôm đó bạn tôi tìm tôi, thấy tên của bé nên chọc tí thôi"
" Vâng"
Anh lúc nào cũng đối xử dịu dàng với cô, ở công ty bực bội cỡ nào cũng phải hạ giọng dịu dàng với cô. Dần dần, cô đã có tình cảm với anh. Mọi người trong công ty coi cô như vị cứu tinh của mọi người vào mỗi lần anh bực bội vì công việc.
Anh đến nhà cô ăn cơm, rồi cùng cô đi dạo trong sân biệt thự Lưu gia. Anh dần dần cũng đã có tình cảm với cô nhưng anh không dám nói ra vì sợ cô sẽ từ chối.
Lưu lão gia và Lưu phu nhân tìm anh để nói chuyện
Lưu lão gia:" Mộ tổng, cậu có thể chăm sóc cho con bé Uyển Uyển không???"
" Ý hai người là....."
Lưu lão gia:" Chúng tôi gả con bé cho cậu, chỉ có cậu là có thể bảo vệ được con bé thôi"
" Cô ấy thì sao???"
Lưu phu nhân:" Con bé có tình cảm với cậu đó"
" Tôi không muốn ép cô ấy, tôi tôn trọng quyết định của cô ấy"
Lưu lão gia:" Vậy cậu....."
" Hai người cứ hỏi ý kiến của cô ấy đi" đứng lên ra về
Lưu phu nhân:" Cậu ấy nói đúng, chúng ta tôn trọng ý kiến của con bé đi"
Lưu lão gia:" Vậy bà hỏi ý kiến con bé xem thế nào đi"
Cuối tuần, cô về biệt thự Lưu gia:" Con về rồi đây"
Anh hai:" Vui quá nhỉ???"
Lưu phu nhân:" Tiểu Uyển, con qua đây một lát"
Cô liền đi đến:" Dạ"
"Đi theo mẹ" cô bị kéo lên phòng
" Có chuyện gì không ạ???"
Mẹ:" Con thấy Mộ tổng thế nào???"
"Chú ấy rất tốt ạ"
Mẹ:" Vậy con có ý gì với cậu ấy không???"
"Dạ,...." đỏ mặt lên
Mẹ:" Vậy là thế nào???"
Cô gật đầu, cười
Mẹ:" Vậy là có ý à???"
" Mẹ này...." mắc cỡ
Mẹ:" Mẹ biết rồi"
Mẹ liền ra ngoài, cô ngơ ngác:" Là sao???"
Hôm sau, cô đến công ty làm việc.
Xong rồi về nhà ở chung cư, trên đường đi vào thang máy, có người theo sau cô.
Anh cũng về đến, thấy vậy liền đi theo. Thấy cô ra tay hạ gục tên theo sau cô.
Cô:" Ai sai anh theo tôi???"
Tên đó:" Là một người phụ nữ, tha cho tôi, tôi xin cô, tha cho tôi"
Cô:" Sau này gặp tôi thì tránh xa ra, nghe chưa???"
Tên đó liền chạy đi
Anh liền đi đến:" Khá đó nhỉ???"
" Là chú dạy giỏi thôi"
Thấy tay cô bị trầy xước:" Đau không???"
" Không đau ạ"
" Đi thôi, lên nhà, tôi bôi thuốc cho"
Lên nhà cô, anh đi lấy hộp thuốc:" Đưa tay cho tôi"
Cô đưa tay ra cho anh, anh bôi thuốc sợ cô đau, anh thổi vết thương cho cô.
" Em biết người thuê hắn ta là ai à???"
Cô gật đầu
" Là ai???"
" Là mẹ của Tô Hiển ạ"
" Được, chúng ta bắt đầu từ Tô gia"
Cô im lặng
" Nghỉ ngơi sớm đi"
" Chú cũng vậy"
Hôm sau, Tô Hiển đến ở dưới chung cư chờ cô. Cô đi xuống định ra lấy xe, bị hắn chặn lại
Tô Hiển: " Em, chúng ta quay lại đi"
Anh đi xuống thấy vậy liền đi đến:" Cút"
Cô liền đứng cạnh anh:" Anh không phiền tôi, anh chết à???"
Tô Hiển:" Em....." định xông tới
Anh liền tiến lên trước, Tô Hiển lui lại
Anh quay sang cô:" Qua xe trước đi" đưa chìa khóa xe cho cô"
Cô cầm lấy chìa khóa đi đến xe của anh
Tô Hiển:" Uyển, em....."
" Tránh xa cô ấy ra, tôi không muốn nhắc tới lần thứ ba, cô ấy là của tôi"
Tô Hiển:" Chú......"
Trừng mắt với hắn:" Cô ấy là người của tôi, nhớ kỹ"
Anh đi qua xe, lái xe đi
" Chú nói gì với hắn vậy ạ???"
"Không có gì, chỉ là tránh xa bé ra một chút thôi"
" Dạ"
" Tay còn đau không???"
" Không ạ"
" Được rồi"
" Chú..."
" Sao thế???"
" Chú là bác sĩ ư???"
" Sao lại hỏi thế???"
" Lần trước, chú ở bệnh viện...."
" Tôi từng học qua bác sĩ, nhưng không phải bác sĩ, hôm đó bạn tôi tìm tôi, thấy tên của bé nên chọc tí thôi"
" Vâng"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.