Chương 104: Vậy thì hãy ở bên cạnh tôi đi, Hàn Giang Khuyết
Tang Tâm Bệnh Cuồng Đích Qua Bì
15/10/2020
Khoảng chừng nửa tiếng sau, Phó Tiểu Vũ mới gọi lại, nói rằng Văn Kha cùng Hứa Gia Nhạc cứ đến tầng cao nhất của tòa tháp đôi như thường lệ, mấy người bọn họ sẽ gặp nhau ở bên đó.
Hứa Gia Nhạc mới chỉ lái xe đến bên dưới tòa tháp thôi, mà cũng đã cảm thấy bầu không khí có gì đó không được ổn lắm, anh ta chỉ chỉ ra bên ngoài cửa sổ xe để Văn Kha cũng nhìn theo.
Chỉ thấy mấy chiếc Audi màu đen, đang nối đuôi nhau đỗ thành một hàng bên phía đường dành cho xe chạy, mà mấy chiếc xe này rất rõ ràng là phong cách của người nhà họ Hàn. Trong đó chiếc xe ở chính giữa có khung xe bị đè xuống rất thấp, Văn Kha không hiểu về xe cộ những cũng có cảm giác như đang ngụy trang thành cái gì đó.
Văn Kha nhíu mày lại một cái, nhưng cũng không kịp ngẫm nghĩ gì thêm nữa, chỉ vội vàng cùng Hứa Gia Nhạc đồng thời đi về phía lối thang máy riêng ở đằng sau rồi đi thẳng lên tầng cao nhất.
Khi hai người Văn Kha vừa đến nơi trong phòng họp chỉ còn Phó Tiểu Vũ.
Omega mặc mặc một chiếc áo len rộng rãi màu matcha, đang đứng một mình ngẩn cả người ra trước khung cửa sổ sát đất rất lớn, cho dù nghe thấy có tiếng bước chân tiến vào nhưng cũng không quay đầu lại.
"Tiểu Vũ," Văn Kha khẽ lên tiếng: "Chúng tôi từ câu lạc bộ LM bên kia qua đây, có phải đã xảy ra chuyện gì rồi không?"
Lúc này rốt cuộc Phó Tiểu Vũ mới quay người lại, nhưng ánh mắt cậu trong thoáng chốc đó lại rất hững hờ nhìn về phía anh.
Trong lòng Omega không khỏi run lên một cái, nhưng bọn họ còn chưa nói gì thì cánh cửa lớn của phòng họp đã bị đẩy ra.
Hàn Giang Khuyết đi ở phía trước, tố chất cơ thể của Alpha quá tốt, cho dù là mùa đông lạnh lẽo nhưng cũng chỉ cần mặc một bộ suit màu ghi nhạt, áo măng tô dạ màu đen tùy ý khoác trên bờ vai rộng lớn.
Đi sát bên cạnh, rập khuôn theo từng bước đi của hắn là một vài Alpha lạ hoắc, trong đó có hai người hiển nhiên là vệ sỹ, đang theo sau hắn ở một khoảng cách không xa cũng chẳng gần, ngoài ra còn có một người cầm cặp tài liệu dường như vừa rồi mới báo cáo gì đó với Hàn Giang Khuyết.
Hắn trông thấy Văn Kha trong phòng họp, đôi mắt đen nháy khẽ híp lại một chút tựa như có hơi giật mình vì anh lại đến nhanh như vậy.
Thế nhưng Hàn Giang Khuyết một chữ cũng không nói gì, chỉ khoát tay áo một cái, những người kia đều yên lặng lui ra ngoài, lúc đi còn đóng cửa phòng họp lại cho bọn họ.
Đây là lần đầu tiên Văn Kha thật sự ý thức được, thân phận bí ẩn kia của Hàn Giang Khuyết.
Cách ăn vận của hắn, phong thái của hắn, thói quen bị người khác vây quanh, ngay cả bộ dáng thản nhiên ra lệnh, lúc Hàn Giang Khuyết không ở bên cạnh anh, hắn như lại trở về với bộ tộc sói của mình, ở nơi đó hắn có thể tỏ rõ dáng vẻ vốn có, dáng vẻ thuộc một giai cấp khác.
Không thể nghi ngờ là so với thiếu niên yếu đuối đơn côi của mười năm trước, trạng thái lúc này của hắn hoàn toàn bất đồng.
"LM không có chuyện gì đâu, em đừng lo."
Hàn Giang Khuyết trước tiên vẫn là nói chuyện với Văn Kha, rõ ràng là hắn sợ anh âu lo, sau đó mới quay đầu nhìn về phía Phó Tiểu Vũ: "Tiểu Vũ, tôi có việc muốn nói với cậu."
"Cậu muốn cách chức tôi, có đúng không?" Phó Tiểu Vũ gằn từng chữ nói.
Cậu vừa lên tiếng đã nói câu này, Văn Kha không khỏi giật mình kinh hãi, anh cũng nhìn về phía Hàn Giang Khuyết.
Đôi mắt đen kịt của Alpha chăm chú nhìn vào Phó Tiểu Vũ, sau khi im lặng một lúc mới bình tĩnh nói: "Tôi sẽ để cậu rời khỏi vị trí CEO, chuyện gần đây của IM cậu không nên nhúng tay vào."
Sắc mặt của Phó Tiểu Vũ hoàn toàn trắng bệch.
Omega luôn luôn kiêu ngạo lại bị mất chức trước mặt mọi người, điều nay đương nhiên là đả kích trước nay chưa từng có, thân thể của Phó Tiểu Vũ bỗng nhiên lảo đảo nhưng ngay lập tức cậu cũng đã chống được vào chiếc bàn bên cạnh, gắng gượng chống đỡ trọng tâm của mình.
Hứa Gia Nhạc không khỏi nhíu mày một cái, dời ánh mắt của bản thân từ trên người Hàn Giang Khuyết đến trên người Phó Tiểu Vũ.
"Chỉ bởi vì tôi không che giấu mọi chuyện thay cậu với nhà họ Hàn thôi sao?"
Cho dù ở trong hoàn cảnh lúng túng như vậy, Phó Tiểu Vũ vẫn cố gắng ưỡn ngực lên nhìn thẳng về phía người kia: "Hàn Giang Khuyết, về công về tư, tôi đều cảm thấy việc mình làm không hề sai. Về việc công tôi cũng không cần phải nói nhiều, còn về tư... Chẳng lẽ cậu không hiểu được rằng, tôi thật sự là vì lo cho cậu hay sao?
Nhà họ Trác ở thành phố B này đâu có đơn giản, nói điều tra là điều tra, mà đây chỉ mới là hành động cảnh cáo thôi. Nếu cậu muốn liều chết với những kẻ lõi đời đó, vậy thì cần phải sắp xếp bao nhiêu kế hoạch nữa? Phải cần nhìn xa trông rộng đến mức nào thì mới được?"
Phó Tiểu Vũ nói đến đây, bản thân rõ ràng cũng đang không kiềm chế nổi, ngón tay cậu nhấn xuống mặt bàn, dùng lực đến trắng nhợt: ""Hàn Giang Khuyết, cậu thật sự không hiểu điều tôi lo lắng là gì hay sao? Cậu thấy bản thân có năng lực sắp xếp được đến như vậy sao? Khả năng ghi nhớ của cậu——"
"Phó Tiểu Vũ!"
Hàn Giang Khuyết bỗng nhiên lên cao giọng, nhưng âm điệu sau đó lại trầm xuống giống như mãnh thú đầy nguy hiểm: "Đừng nói nữa."
Phó Tiểu Vũ hiển nhiên cũng là bởi vì Hàn Giang Khuyết nổi giận mà bình tĩnh lại, cậu hít sâu một hơi, quay đầu đi chỗ khác không nói tiếp nữa, bầu không khí lại rơi vào trong những gượng gạo.
Trong lòng Văn Khan rối như tơ vò, anh muốn nói gì đó nhưng luôn cảm thấy khi hai người kia đang tranh cãi ầm ĩ, nếu mình tùy tiện nói gì, bất kể là khuyên Hàn Giang Khuyết từ bỏ chuyện trả thù hay là khuyên Phó Tiểu Vũ lùi một bước, đều cực kỳ không thích hợp.
"Tiểu Vũ, sau khi cậu nói mọi chuyện cho người nhà tôi, bên chỗ tôi quả thật đã bị khống chế rất nhiều, nhưng đây không phải lý do tôi muốn cậu rời khỏi vị trí hiện tại. Có rất nhiều chuyện, chúng ta đã từng tranh luận một lần rồi cho nên không cần phải nói nữa."
Hàn Giang Khuyết nhìn Phó Tiểu Vũ, sắc mắt của hắn từ vừa mới căng thẳng lại dần dần trở nên có hơi uể oải, hắn liếc nhìn về phía Văn Kha rồi lại nhìn về phía người bạn của mình, rốt cuộc mới chậm rãi nói rằng: "Tiểu Vũ, bốn năm trước, khi cậu thực hiện một dự án mua bán thất bại, tôi cũng đã từng bảo cậu tạm từ chức, lần ấy là bởi vì đoạn thời gian sắp đến đó IM sẽ phải tiếp tục gánh chịu tổn thất lớn, mà khi đấy chúng ta mới vừa tốt nghiệp chưa bao lâu, cho nên đều rất hoang mang. Tôi vội vàng bảo cậu lui xuống, là vì không muốn người nhà họ Hàn truy cứu trách nhiệm của cậu."
"Lần này cũng vậy, ở thời kỳ đặc thù này, cậu ngồi ở cái vị trí đó sẽ gặp phải rất nhiều chuyện phiền phức. Tôi đã từng nghĩ rồi, thật ra lần này cậu không giúp tôi nói dối người trong nhà nữa cũng tốt, ít nhất cha tôi vẫn sẽ tin tưởng cậu. Cho nên tôi mới thuận theo đó bảo cậu rời khỏi chức vụ bây giờ, chờ đến khi tôi xử lý xong xuôi những thứ này, bất kể tôi có còn nắm giữ được IM hay không, cậu vẫn sẽ là lựa chọn tối ưu nhất của nhà họ Hàn."
"Tôi biết, bên cạnh mình đều là những người thông mình chỉ có bản thân mình là không phải vậy, cho nên mọi người không cần lý giải quyết định của tôi, tôi cũng sẽ không giải thích nữa."
Khi Hàn Giang Khuyết nói rằng "bản thân mình không thông minh", vẻ mặt của hắn rất bình tĩnh.
Nhưng trong lòng Văn Kha lại rất khó vượt qua được, thật ra hắn rất ít khi nói cả một đoạn dài như thế này, càng rất ít khi tỏ ra cương quyết đến như vậy.
Bóng dáng Alpha cao to trước kia thích vùi vào hõm vai anh làm nũng, bây giờ bỗng nhiên lại trở nên rất mơ hồ, vào khoảnh khắc mà anh không hề hay biết gì cả, đã lặng lẽ đổi thay.
Giống như là trưởng thành rồi, cũng lại giống như... càng xa vời hơn.
"Tuần sau tôi rất bận, sau đó còn phải đi một chuyến đến nơi khác, thế nên tôi đã điều ít người từ nhà bên kia qua đây."
Hàn Giang Khuyết quay đầu lại nhìn về phía Văn Kha, ánh mắt hắn thậm chí còn không dừng lại quá lâu mà cứ như thế lướt qua, ngay sau đó là nói: "Tiểu Kha, đợt lát nữa em ngồi xe của tôi về nhà đi, tài xế là một người lính đã xuất ngũ, khoảng thời gian này nếu em cần phải ra ngoài thì hãy bảo anh ta đến đón em, cả Phó Tiểu Vũ cũng vậy."
"Tôi không cần."
Phó Tiểu Vũ hít nhẹ một cái, cậu đứng dậy từ trên ghế dựa lấy áo khoác của mình, rồi đi thẳng ra ngoài: "Tôi cũng không phải là người của tập đoàn IM, không cần phải bảo vệ đặc biệt như thế."
Hàn Giang Khuyết nhíu mày lại nhưng cũng không nói gì thêm, hắn cũng đứng dậy từ chỗ ngồi của mình, bộ dáng dường như là sắp phải rời đi.
Văn Kha rốt cuộc cũng không kiềm chế nổi nữa, anh đuổi theo người kia, tóm chặt lấy tay Hàn Giang Khuyết kéo lại nhưng ngón tay của chính mình cũng khẽ run lên.
"Em đừng sợ."
Hàn Giang Khuyết xoay người lại, hắn do dự một chút nhưng cuối cùng cũng vẫn vụng về vuốt ve khuôn mặt của Văn Kha, nói nhỏ: "Sẽ không có chuyện gì đâu, chỉ là tôi không thể ở bên cạnh em được, cho nên em phải cẩn thận một chút nhé."
"Vậy thì hãy ở bên cạnh tôi đi, Hàn Giang Khuyết."
Văn Kha không kiếm chế nổi, run lên nói.
Hai người họ mới chiến tranh lạnh không tới hai ngày, nhưng anh đã không chịu được.
"Tiểu Kha..."
Đôi mắt Hàn Giang Khuyết rũ xuống, hắn không nhìn vào anh: "Trước khi giải quyết xong Trác Viễn, tôi không có cách nào ở bên em được."
"Trước đây không nói ra, còn có thể lừa mình tiếp tục nhẫn nhịn, nhưng rốt cuộc sau khi nói ra với em rồi lại không thể làm được như thế nữa."
"Nhìn thấy em sẽ nghĩ đến Trác Viễn, lúc ôm em cũng sẽ... Khi hôn em cũng vậy, sẽ có thứ gì đó cứ đâm vào trái tim tôi, khiến tôi thực sự không chịu đựng nổi. Tiểu Kha, em đã từng chọn thằng đó một lần, trên thế giới này còn có gì có thể bảo đảm em sẽ không bỏ tôi đi một lần nữa? Tôi thật sự không thể, lại phải trải qua một lần mười năm như vậy nữa đâu. Không giải quyết được Trác Viễn, tôi mãi mãi cũng sẽ không có cảm giác an toàn, đây cũng là cách duy nhất mà tôi có thể nghĩ ra được."
Hàn Giang Khuyết cũng không phải là không có lý trí, ở trong lòng hắn, thực ra biết rất rõ lựa chọn của chính mình.
Không có con đường dẫn đến tương lai tươi sáng, chỉ có cầu độc mộc.
"Tôi..."
Hàng lông mi của Văn Kha run lên, đôi môi anh cũng đang run rẩy: "Tôi thật sự sẽ không rời đi mà."
Trong phút chốc khi anh nói ra mấy lời đó, Văn Kha cũng chợt nhận ra rằng, hoá ra những lời lẽ hứa hẹn trong chuyện tình cảm của hai người họ, đã trở nên yếu ớt đến mức này.
"Tôi muốn cho cậu cảm giác an toàn, Hàn Tiểu Khuyết," Văn Kha nắm chặt lấy tay của hắn: "Tôi thật sự muốn như thế, cậu có thể nói cho tôi... nói cho tôi không."
Anh thật sự bối rối, cho nên mới hỏi như vậy, bởi câu trả lời đã vốn vô cùng rõ ràng rồi.
"Tiểu Kha, em..."
Hàn Giang Khuyết hít sâu một hơi, hắn nhìn Văn Kha, ánh mắt lập tức đong đầy đau khổ, khàn giọng nói: "Không phải tôi muốn đe dọa em đâu, em biết mà, tôi mãi mãi, mãi mãi cũng sẽ không lấy chuyện kia ra để dọa dẫm em. Hãy để tôi tự mình giải quyết chuyện này, Tiểu Kha, để tôi tự mình nhổ cái gai này đi, sau đó sẽ lại trở về yêu thương em hết mực."
Hắn dứt lời, lại đột ngột thoát khỏi bàn tay của Văn Kha, quay đầu rời khỏi phòng họp.
Văn Kha ngơ ngác đứng yên tại chỗ, trong nháy mắt đó anh liền hiểu được ý của Hàn Giang Khuyết.
Là đánh dấu.
Trên thế giới này còn có một thứ có thể bảo đảm cho tất cả, đó chính là đánh dấu.
Đó là toàn bộ trung thành mà một Omega có thể dâng lên cho Alpha.
...
Mấy ngày tiếp theo, có một chiếc Toyota phổ thông liê tục đi theo chiếc Audi ngụy trang của Văn Kha, lòng vòng qua vài đoạn rất xa, nhưng trước sau đều không tìm được bất cứ cơ hội nào còn suýt bị phát hiện.
Hàn Giang Khuyết cũng không nói hết với Văn Kha, vệ sỹ đẳng cấp như thế này thật ra dù là trong nhà họ Hàn, cũng chỉ có đi cùng cha hắn và ba người anh mà thôi.
Bản thân hắn là nhà vô địch Quyền anh, trước này không có quá coi trọng công tác an ninh, cho nên chỉ là đột xuất điều từ bên đó về đây mấy vệ sỹ và xe ngụy trang cũng phải tốn một cái giá rất lớn.
Dùng lời của Trác Viễn mà nói thì chính là, người vệ sỹ kia giống hệt như một con chó theo chân Văn Kha sát sàn sạt, ánh mắt lại sắc sảo nhạy bén như loài chim ưng khiến gã dường như muốn từ bỏ kế hoạch của bản thân.
Cho đến tận sau này có một lần, Trác Viễn đột nhiên đọc được ở trên báo thông tin liên quan đến công ty của Văn Kha——
Tuần sau LITE sẽ tiến hành một hoạt động liên quan đến Love is the end được tổ chức tại hội trường của Đại học B, hoan nghênh các bạn sinh viên từ các trường Đại học khác tham gia ngày hội hẹn hò trước nay chưa từng có trong lịch sử.
Gã chợt nhận ra, cơ hội rốt cuộc cũng đã đến rồi.
Dòng người đông đúc đến từ các trường Đại học, hội trường ồn ào náo nhiệt là lúc dễ dàng thừa nước đục thả câu nhất.
Hứa Gia Nhạc mới chỉ lái xe đến bên dưới tòa tháp thôi, mà cũng đã cảm thấy bầu không khí có gì đó không được ổn lắm, anh ta chỉ chỉ ra bên ngoài cửa sổ xe để Văn Kha cũng nhìn theo.
Chỉ thấy mấy chiếc Audi màu đen, đang nối đuôi nhau đỗ thành một hàng bên phía đường dành cho xe chạy, mà mấy chiếc xe này rất rõ ràng là phong cách của người nhà họ Hàn. Trong đó chiếc xe ở chính giữa có khung xe bị đè xuống rất thấp, Văn Kha không hiểu về xe cộ những cũng có cảm giác như đang ngụy trang thành cái gì đó.
Văn Kha nhíu mày lại một cái, nhưng cũng không kịp ngẫm nghĩ gì thêm nữa, chỉ vội vàng cùng Hứa Gia Nhạc đồng thời đi về phía lối thang máy riêng ở đằng sau rồi đi thẳng lên tầng cao nhất.
Khi hai người Văn Kha vừa đến nơi trong phòng họp chỉ còn Phó Tiểu Vũ.
Omega mặc mặc một chiếc áo len rộng rãi màu matcha, đang đứng một mình ngẩn cả người ra trước khung cửa sổ sát đất rất lớn, cho dù nghe thấy có tiếng bước chân tiến vào nhưng cũng không quay đầu lại.
"Tiểu Vũ," Văn Kha khẽ lên tiếng: "Chúng tôi từ câu lạc bộ LM bên kia qua đây, có phải đã xảy ra chuyện gì rồi không?"
Lúc này rốt cuộc Phó Tiểu Vũ mới quay người lại, nhưng ánh mắt cậu trong thoáng chốc đó lại rất hững hờ nhìn về phía anh.
Trong lòng Omega không khỏi run lên một cái, nhưng bọn họ còn chưa nói gì thì cánh cửa lớn của phòng họp đã bị đẩy ra.
Hàn Giang Khuyết đi ở phía trước, tố chất cơ thể của Alpha quá tốt, cho dù là mùa đông lạnh lẽo nhưng cũng chỉ cần mặc một bộ suit màu ghi nhạt, áo măng tô dạ màu đen tùy ý khoác trên bờ vai rộng lớn.
Đi sát bên cạnh, rập khuôn theo từng bước đi của hắn là một vài Alpha lạ hoắc, trong đó có hai người hiển nhiên là vệ sỹ, đang theo sau hắn ở một khoảng cách không xa cũng chẳng gần, ngoài ra còn có một người cầm cặp tài liệu dường như vừa rồi mới báo cáo gì đó với Hàn Giang Khuyết.
Hắn trông thấy Văn Kha trong phòng họp, đôi mắt đen nháy khẽ híp lại một chút tựa như có hơi giật mình vì anh lại đến nhanh như vậy.
Thế nhưng Hàn Giang Khuyết một chữ cũng không nói gì, chỉ khoát tay áo một cái, những người kia đều yên lặng lui ra ngoài, lúc đi còn đóng cửa phòng họp lại cho bọn họ.
Đây là lần đầu tiên Văn Kha thật sự ý thức được, thân phận bí ẩn kia của Hàn Giang Khuyết.
Cách ăn vận của hắn, phong thái của hắn, thói quen bị người khác vây quanh, ngay cả bộ dáng thản nhiên ra lệnh, lúc Hàn Giang Khuyết không ở bên cạnh anh, hắn như lại trở về với bộ tộc sói của mình, ở nơi đó hắn có thể tỏ rõ dáng vẻ vốn có, dáng vẻ thuộc một giai cấp khác.
Không thể nghi ngờ là so với thiếu niên yếu đuối đơn côi của mười năm trước, trạng thái lúc này của hắn hoàn toàn bất đồng.
"LM không có chuyện gì đâu, em đừng lo."
Hàn Giang Khuyết trước tiên vẫn là nói chuyện với Văn Kha, rõ ràng là hắn sợ anh âu lo, sau đó mới quay đầu nhìn về phía Phó Tiểu Vũ: "Tiểu Vũ, tôi có việc muốn nói với cậu."
"Cậu muốn cách chức tôi, có đúng không?" Phó Tiểu Vũ gằn từng chữ nói.
Cậu vừa lên tiếng đã nói câu này, Văn Kha không khỏi giật mình kinh hãi, anh cũng nhìn về phía Hàn Giang Khuyết.
Đôi mắt đen kịt của Alpha chăm chú nhìn vào Phó Tiểu Vũ, sau khi im lặng một lúc mới bình tĩnh nói: "Tôi sẽ để cậu rời khỏi vị trí CEO, chuyện gần đây của IM cậu không nên nhúng tay vào."
Sắc mặt của Phó Tiểu Vũ hoàn toàn trắng bệch.
Omega luôn luôn kiêu ngạo lại bị mất chức trước mặt mọi người, điều nay đương nhiên là đả kích trước nay chưa từng có, thân thể của Phó Tiểu Vũ bỗng nhiên lảo đảo nhưng ngay lập tức cậu cũng đã chống được vào chiếc bàn bên cạnh, gắng gượng chống đỡ trọng tâm của mình.
Hứa Gia Nhạc không khỏi nhíu mày một cái, dời ánh mắt của bản thân từ trên người Hàn Giang Khuyết đến trên người Phó Tiểu Vũ.
"Chỉ bởi vì tôi không che giấu mọi chuyện thay cậu với nhà họ Hàn thôi sao?"
Cho dù ở trong hoàn cảnh lúng túng như vậy, Phó Tiểu Vũ vẫn cố gắng ưỡn ngực lên nhìn thẳng về phía người kia: "Hàn Giang Khuyết, về công về tư, tôi đều cảm thấy việc mình làm không hề sai. Về việc công tôi cũng không cần phải nói nhiều, còn về tư... Chẳng lẽ cậu không hiểu được rằng, tôi thật sự là vì lo cho cậu hay sao?
Nhà họ Trác ở thành phố B này đâu có đơn giản, nói điều tra là điều tra, mà đây chỉ mới là hành động cảnh cáo thôi. Nếu cậu muốn liều chết với những kẻ lõi đời đó, vậy thì cần phải sắp xếp bao nhiêu kế hoạch nữa? Phải cần nhìn xa trông rộng đến mức nào thì mới được?"
Phó Tiểu Vũ nói đến đây, bản thân rõ ràng cũng đang không kiềm chế nổi, ngón tay cậu nhấn xuống mặt bàn, dùng lực đến trắng nhợt: ""Hàn Giang Khuyết, cậu thật sự không hiểu điều tôi lo lắng là gì hay sao? Cậu thấy bản thân có năng lực sắp xếp được đến như vậy sao? Khả năng ghi nhớ của cậu——"
"Phó Tiểu Vũ!"
Hàn Giang Khuyết bỗng nhiên lên cao giọng, nhưng âm điệu sau đó lại trầm xuống giống như mãnh thú đầy nguy hiểm: "Đừng nói nữa."
Phó Tiểu Vũ hiển nhiên cũng là bởi vì Hàn Giang Khuyết nổi giận mà bình tĩnh lại, cậu hít sâu một hơi, quay đầu đi chỗ khác không nói tiếp nữa, bầu không khí lại rơi vào trong những gượng gạo.
Trong lòng Văn Khan rối như tơ vò, anh muốn nói gì đó nhưng luôn cảm thấy khi hai người kia đang tranh cãi ầm ĩ, nếu mình tùy tiện nói gì, bất kể là khuyên Hàn Giang Khuyết từ bỏ chuyện trả thù hay là khuyên Phó Tiểu Vũ lùi một bước, đều cực kỳ không thích hợp.
"Tiểu Vũ, sau khi cậu nói mọi chuyện cho người nhà tôi, bên chỗ tôi quả thật đã bị khống chế rất nhiều, nhưng đây không phải lý do tôi muốn cậu rời khỏi vị trí hiện tại. Có rất nhiều chuyện, chúng ta đã từng tranh luận một lần rồi cho nên không cần phải nói nữa."
Hàn Giang Khuyết nhìn Phó Tiểu Vũ, sắc mắt của hắn từ vừa mới căng thẳng lại dần dần trở nên có hơi uể oải, hắn liếc nhìn về phía Văn Kha rồi lại nhìn về phía người bạn của mình, rốt cuộc mới chậm rãi nói rằng: "Tiểu Vũ, bốn năm trước, khi cậu thực hiện một dự án mua bán thất bại, tôi cũng đã từng bảo cậu tạm từ chức, lần ấy là bởi vì đoạn thời gian sắp đến đó IM sẽ phải tiếp tục gánh chịu tổn thất lớn, mà khi đấy chúng ta mới vừa tốt nghiệp chưa bao lâu, cho nên đều rất hoang mang. Tôi vội vàng bảo cậu lui xuống, là vì không muốn người nhà họ Hàn truy cứu trách nhiệm của cậu."
"Lần này cũng vậy, ở thời kỳ đặc thù này, cậu ngồi ở cái vị trí đó sẽ gặp phải rất nhiều chuyện phiền phức. Tôi đã từng nghĩ rồi, thật ra lần này cậu không giúp tôi nói dối người trong nhà nữa cũng tốt, ít nhất cha tôi vẫn sẽ tin tưởng cậu. Cho nên tôi mới thuận theo đó bảo cậu rời khỏi chức vụ bây giờ, chờ đến khi tôi xử lý xong xuôi những thứ này, bất kể tôi có còn nắm giữ được IM hay không, cậu vẫn sẽ là lựa chọn tối ưu nhất của nhà họ Hàn."
"Tôi biết, bên cạnh mình đều là những người thông mình chỉ có bản thân mình là không phải vậy, cho nên mọi người không cần lý giải quyết định của tôi, tôi cũng sẽ không giải thích nữa."
Khi Hàn Giang Khuyết nói rằng "bản thân mình không thông minh", vẻ mặt của hắn rất bình tĩnh.
Nhưng trong lòng Văn Kha lại rất khó vượt qua được, thật ra hắn rất ít khi nói cả một đoạn dài như thế này, càng rất ít khi tỏ ra cương quyết đến như vậy.
Bóng dáng Alpha cao to trước kia thích vùi vào hõm vai anh làm nũng, bây giờ bỗng nhiên lại trở nên rất mơ hồ, vào khoảnh khắc mà anh không hề hay biết gì cả, đã lặng lẽ đổi thay.
Giống như là trưởng thành rồi, cũng lại giống như... càng xa vời hơn.
"Tuần sau tôi rất bận, sau đó còn phải đi một chuyến đến nơi khác, thế nên tôi đã điều ít người từ nhà bên kia qua đây."
Hàn Giang Khuyết quay đầu lại nhìn về phía Văn Kha, ánh mắt hắn thậm chí còn không dừng lại quá lâu mà cứ như thế lướt qua, ngay sau đó là nói: "Tiểu Kha, đợt lát nữa em ngồi xe của tôi về nhà đi, tài xế là một người lính đã xuất ngũ, khoảng thời gian này nếu em cần phải ra ngoài thì hãy bảo anh ta đến đón em, cả Phó Tiểu Vũ cũng vậy."
"Tôi không cần."
Phó Tiểu Vũ hít nhẹ một cái, cậu đứng dậy từ trên ghế dựa lấy áo khoác của mình, rồi đi thẳng ra ngoài: "Tôi cũng không phải là người của tập đoàn IM, không cần phải bảo vệ đặc biệt như thế."
Hàn Giang Khuyết nhíu mày lại nhưng cũng không nói gì thêm, hắn cũng đứng dậy từ chỗ ngồi của mình, bộ dáng dường như là sắp phải rời đi.
Văn Kha rốt cuộc cũng không kiềm chế nổi nữa, anh đuổi theo người kia, tóm chặt lấy tay Hàn Giang Khuyết kéo lại nhưng ngón tay của chính mình cũng khẽ run lên.
"Em đừng sợ."
Hàn Giang Khuyết xoay người lại, hắn do dự một chút nhưng cuối cùng cũng vẫn vụng về vuốt ve khuôn mặt của Văn Kha, nói nhỏ: "Sẽ không có chuyện gì đâu, chỉ là tôi không thể ở bên cạnh em được, cho nên em phải cẩn thận một chút nhé."
"Vậy thì hãy ở bên cạnh tôi đi, Hàn Giang Khuyết."
Văn Kha không kiếm chế nổi, run lên nói.
Hai người họ mới chiến tranh lạnh không tới hai ngày, nhưng anh đã không chịu được.
"Tiểu Kha..."
Đôi mắt Hàn Giang Khuyết rũ xuống, hắn không nhìn vào anh: "Trước khi giải quyết xong Trác Viễn, tôi không có cách nào ở bên em được."
"Trước đây không nói ra, còn có thể lừa mình tiếp tục nhẫn nhịn, nhưng rốt cuộc sau khi nói ra với em rồi lại không thể làm được như thế nữa."
"Nhìn thấy em sẽ nghĩ đến Trác Viễn, lúc ôm em cũng sẽ... Khi hôn em cũng vậy, sẽ có thứ gì đó cứ đâm vào trái tim tôi, khiến tôi thực sự không chịu đựng nổi. Tiểu Kha, em đã từng chọn thằng đó một lần, trên thế giới này còn có gì có thể bảo đảm em sẽ không bỏ tôi đi một lần nữa? Tôi thật sự không thể, lại phải trải qua một lần mười năm như vậy nữa đâu. Không giải quyết được Trác Viễn, tôi mãi mãi cũng sẽ không có cảm giác an toàn, đây cũng là cách duy nhất mà tôi có thể nghĩ ra được."
Hàn Giang Khuyết cũng không phải là không có lý trí, ở trong lòng hắn, thực ra biết rất rõ lựa chọn của chính mình.
Không có con đường dẫn đến tương lai tươi sáng, chỉ có cầu độc mộc.
"Tôi..."
Hàng lông mi của Văn Kha run lên, đôi môi anh cũng đang run rẩy: "Tôi thật sự sẽ không rời đi mà."
Trong phút chốc khi anh nói ra mấy lời đó, Văn Kha cũng chợt nhận ra rằng, hoá ra những lời lẽ hứa hẹn trong chuyện tình cảm của hai người họ, đã trở nên yếu ớt đến mức này.
"Tôi muốn cho cậu cảm giác an toàn, Hàn Tiểu Khuyết," Văn Kha nắm chặt lấy tay của hắn: "Tôi thật sự muốn như thế, cậu có thể nói cho tôi... nói cho tôi không."
Anh thật sự bối rối, cho nên mới hỏi như vậy, bởi câu trả lời đã vốn vô cùng rõ ràng rồi.
"Tiểu Kha, em..."
Hàn Giang Khuyết hít sâu một hơi, hắn nhìn Văn Kha, ánh mắt lập tức đong đầy đau khổ, khàn giọng nói: "Không phải tôi muốn đe dọa em đâu, em biết mà, tôi mãi mãi, mãi mãi cũng sẽ không lấy chuyện kia ra để dọa dẫm em. Hãy để tôi tự mình giải quyết chuyện này, Tiểu Kha, để tôi tự mình nhổ cái gai này đi, sau đó sẽ lại trở về yêu thương em hết mực."
Hắn dứt lời, lại đột ngột thoát khỏi bàn tay của Văn Kha, quay đầu rời khỏi phòng họp.
Văn Kha ngơ ngác đứng yên tại chỗ, trong nháy mắt đó anh liền hiểu được ý của Hàn Giang Khuyết.
Là đánh dấu.
Trên thế giới này còn có một thứ có thể bảo đảm cho tất cả, đó chính là đánh dấu.
Đó là toàn bộ trung thành mà một Omega có thể dâng lên cho Alpha.
...
Mấy ngày tiếp theo, có một chiếc Toyota phổ thông liê tục đi theo chiếc Audi ngụy trang của Văn Kha, lòng vòng qua vài đoạn rất xa, nhưng trước sau đều không tìm được bất cứ cơ hội nào còn suýt bị phát hiện.
Hàn Giang Khuyết cũng không nói hết với Văn Kha, vệ sỹ đẳng cấp như thế này thật ra dù là trong nhà họ Hàn, cũng chỉ có đi cùng cha hắn và ba người anh mà thôi.
Bản thân hắn là nhà vô địch Quyền anh, trước này không có quá coi trọng công tác an ninh, cho nên chỉ là đột xuất điều từ bên đó về đây mấy vệ sỹ và xe ngụy trang cũng phải tốn một cái giá rất lớn.
Dùng lời của Trác Viễn mà nói thì chính là, người vệ sỹ kia giống hệt như một con chó theo chân Văn Kha sát sàn sạt, ánh mắt lại sắc sảo nhạy bén như loài chim ưng khiến gã dường như muốn từ bỏ kế hoạch của bản thân.
Cho đến tận sau này có một lần, Trác Viễn đột nhiên đọc được ở trên báo thông tin liên quan đến công ty của Văn Kha——
Tuần sau LITE sẽ tiến hành một hoạt động liên quan đến Love is the end được tổ chức tại hội trường của Đại học B, hoan nghênh các bạn sinh viên từ các trường Đại học khác tham gia ngày hội hẹn hò trước nay chưa từng có trong lịch sử.
Gã chợt nhận ra, cơ hội rốt cuộc cũng đã đến rồi.
Dòng người đông đúc đến từ các trường Đại học, hội trường ồn ào náo nhiệt là lúc dễ dàng thừa nước đục thả câu nhất.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.