Chương 14: Chương 14
Đào Hoa Nông
06/11/2016
Từ sau lúc biết Hạ Hành Thù nguyên lai cũng sẽ bất an, Thẩm Gia Hành tựa như nhặt được một thứ giống như vũ khí bí mật , mặc dù biết anh cũng có sĩ diện của riêng mình, nên cậu không đến mức mỗi lần đều đặt trên miệng , nhưng cái loại hưng phấn đắc ý trong lòng này, lại làm buồn bực cùng phức tạp nhiều ngày của cậu trị khỏi.
Hàng ngày hai người đều hẹn nhau tới tầm giờ tan tầm là gặp mặt, Thẩm Gia Hành vừa ra khỏi cửa công ty liền thấy chiếc BMW sáng bóng của Hạ Hành Thù đang đỗở góc chếch 45 độ trên con đường nhỏ phía trước, cậu vô cùng cao hứng mà đi qua , lúc sau lại phát hiện Hạ Hành Thù cư nhiên không ở trong xe, đây là nhất ngộ kỳ quan trăm năm khó được, vươn tay kéo thử cánh cửa xe , ai dè mở được, cậu nhìn khắp bốn phía, lúc này mới phát hiện Hạ Hành Thù ở ngay siêu thị bên cạnh , đang trả tiền thu ngân , Hạ Hành Thù cũng sớm thấy cậu, cầm nước khoáng trong tay hướng cậu vẫy vẫy lắc lắc , Thẩm Gia Hành gật gật đầu tỏ vẻ đã biết.
Thẳng đến khi ngồi vào bên trong xe, đại khái là động tác của cậu có hơi mạnh, chợt nghe “Lạch cạch” một tiếng , không biết cái gì rớt vậy ta , cậu tìm trái tìm phái , cuối cùng , từ trên đệm xe của ghế tài xế nhặt được một quyển sổ bọc da đen tuyền . Coi như là thật khéo , ngón tay kẹp vào bên dưới của bìa bọc da, lật ra một trang về thông tin cá nhân của Hạ Hành Thù , Thẩm Gia Hành liếc mắt một cái liền nhìn được đại khái, trang này chỉ ghi số điện thoại cùng một vài gì đó nhìn không hiểu, liếc thấy dòng chữghi sinh nhật, là vào chủ nhật cuối tuần này
Thẩm Gia Hành nhìn chằm chằm vào nó mà suy nghĩ xem thông tin riêng tư này có thể giúp gì cho cậu không, cửa xe phía trước đột nhiên được mở ra , cậu sợ tới mức toàn thân run lên, quyển sổ trên tay kém tý bay ra ngoài.
“Sao thế , làm em sợ à ? Ghé người vào chỗ này làm gì vậy ?” Hạ Hành Thù ngồi vào, tay vặn ra chai nước khoáng vừa mới mua .
“Không có việc gì đâu, sổ con của anh mới nãy rớt xuống đây , em nhặt lên thôi .” Thẩm Gia Hành rất thẳng thắn mà tường thuật lại sự việc vô cùng khách quan, không đem chuyện mà cậu mới phát hiện nói ra .
Hạ Hành Thù đang ngửa đầu uống nước, đương nhiên cũng sẽ không phát hiện Thẩm Gia Hành trả lời có dị trạng hay không, thực tự nhiên mà uống hết nước, đặt lại quyển sổ nhỏ về chỗ cũ , lái xe, rời đi ăn cơm .
Từ sau hôm đó, Thẩm Gia Hành bắt đầu lo lắng , vì cái gì Hạ Hành Thù không nói cho cậu rằng sinh nhật anh sắp tới ? Là do đã sắp xếp chuyện khác rồi sao , sẽ không cùng cậu vượt qua ngày đó ? Hay căn bản không muốn nhận quà từ cậu? Chỉ là rốt cuộc cậu có nên tặng quà cho anh không , có thể hay không khiến anh cảm cậu cũng có điểm tích cực trong tình cảm này ?
Càng nghĩ lại càng phân tích ra nhiều lợi và hại cùng hình ảnh tưởng tượng của vấn đề , cuối cùng cậu quyết định quên cái chuyện này đi , Thẩm Gia Hành rốt cục quyết định, dù sao cũng nên chuẩn bị quà trước, đến ngày đó nếu Hạ Hành Thù đòi quà của cậu, lấy ra cho anh một cái kinh hỉ . Còn nếu không …… Hừ hừ , cho dù mang về tặng cho lão thái thái dữ như mụ phù thủy có nuôi ba con mèo ở nhà đối diện , cậu cũng không thèm tặng cho Hạ Hành Thù !
Bất quá nếu thật muốn tặng đồ, thì lựa cái gì để tặng lại thành vấn đề lớn nhất, nghĩ lại lại thấy trong nhà Hạ Hành Thù cái gì cũng không thiếu, cho dù là thứ anh không có thì có vét hết tiền trong túi của Thẩm Gia Hành cũng mua không được, nếu đưa đồng hồ cà- vạt và vân vân, cho dù là nhãn hiệu tốt nhất cũng thấy thường quá, hơn nữa cậu lại không có gu thẩm mĩ , nên tuyệt đối không xếp vào phạm vi suy xét .
Rốt cuộc cái gì mới có ý sáng tạo hơn nhỉ, Thẩm Gia Hành từ trên tay của một vị nữ đồng nghiệp nào đó mượn lấy một quyển tạp chí thời trang , vừa lật vừa suy nghĩ, lật nhanh qua mấy trang âu phục cách điệu , kết quả cũng có một tờ khiến cậu lưu tâm.
Này…… Ngẫm lại tựa hồkhông tồi, nhưng mà đến lúc đó có dọa người không ta, nếu không, vẫn nên thử xem sao……
Kế hoạch tạm thời định ra, về phần rốt cuộc là cái gì? Hắc hắc, giữ bí mật trước.
Cuối cùng , niềm tin cầu sinh trong tiềm thức Hạ Hành Thù cũng thập phần xài được, ngày quan trọng còn chưa tới mà hai người đã hẹn cùng bên nhau vào hai ngày nghỉ cuối tuần , Thẩm Gia Hành cũng thực vừa lòng mà đem tội danh hiện hành của anh điều chỉnh thành tội danh hiềm nghi, cùng lúc nắm chặt thời gian để chuẩn bị.
Tới ngày quan trọng đó, Hạ Hành Thù đúng mười một giờ tới đón Thẩm Gia Hành ở tận nhà , bất quá quần áo của Thẩm Gia Hành thật đúng là làm cho anh có điểm giật mình, bởi vì cậu cư nhiên chỉ mặc áo T-shirt cùng quần jean, cái này cùng nguyên tắc ngăn nắp xuất chúng khi ra cửa của cậu thực khác biệt quá lớn .
Đương nhiên Hạ Hành Thù cũng chỉ dám nghi hoặc trong lòng, chờ người bước lên xe mới hỏi nhỏ :“Em đói bụng chưa ? Muốn đi nơi cũ ăn hay là đổi chỗ khác ?”
Không nghĩ tới Thẩm Gia Hành lại đè lấy đôi tay đang chuẩn bị khởi động xe của anh :“Anh trước cứ theo em lên lầu một chuyến đi.”
Hạ Hành Thù nghi hoặc, tuy rằng nghi hoặc nhưng vẫn ấn theo lời cậu nói mà xuống xe, lên lầu, không nghĩ tới vừa vào phòng , Thẩm Gia Hành liền càng cổ quái , đem anh đẩy mạnh vào phòng ngủ , lại còn đóng cửa khóa phòng lại, chỉ để lại câu:“Chờ em mở cửa lần nữa mới thả anh ra !”
…… Này không phải biến thành bắt cóc tống tiền sao?
Vì thế Hạ Hành Thù cũng chỉ đành yên lặng ở lại trong phòng mà chờ, nghe một ít động tĩnh bên ngoài mặc dù có nhưng lại nghe không ra là xảy ra chuyện gì, ước chừng phải hơn nửa giờ sau, tiếng chìa khóa truyền tới mới tuyên cáo chấm dứt thời kì giam cầm.
“Lại đây đi.” thời điểm Thẩm Gia Hành nói chuyện trên mặt đều cứng ngắc , giống như mới vừa sinh khí với ai đó vậy .
Hạ Hành Thù trong lòng còn đang thầm nghĩ xem mình có trêu chọc gì cậu không , kết quả vừa đảo tầm mắt toàn phòng, đột nhiên ở ngay tại chỗ mà ngây ngẩn cả người.
Trên bàn hôm nay khó được một dịp trải lên khăn ăn màu be , trên bàn bày dao cùng nĩa và một đĩa salad lớn , bình hoa có cổ dài cắm vài cành mộc lan , nhìn qua như vậy thật cảnh đẹp ý vui.
Người phía sau thấp giọng hô :“Nếu anh dám cười , em sẽ đổ hết vào thùng rác!”
Hạ Hành Thù xoay người, nhìn mặt cậu đỏửng nhàn nhạt, vẫn không tự chủ được mà nở nụ cười.
Hàng ngày hai người đều hẹn nhau tới tầm giờ tan tầm là gặp mặt, Thẩm Gia Hành vừa ra khỏi cửa công ty liền thấy chiếc BMW sáng bóng của Hạ Hành Thù đang đỗở góc chếch 45 độ trên con đường nhỏ phía trước, cậu vô cùng cao hứng mà đi qua , lúc sau lại phát hiện Hạ Hành Thù cư nhiên không ở trong xe, đây là nhất ngộ kỳ quan trăm năm khó được, vươn tay kéo thử cánh cửa xe , ai dè mở được, cậu nhìn khắp bốn phía, lúc này mới phát hiện Hạ Hành Thù ở ngay siêu thị bên cạnh , đang trả tiền thu ngân , Hạ Hành Thù cũng sớm thấy cậu, cầm nước khoáng trong tay hướng cậu vẫy vẫy lắc lắc , Thẩm Gia Hành gật gật đầu tỏ vẻ đã biết.
Thẳng đến khi ngồi vào bên trong xe, đại khái là động tác của cậu có hơi mạnh, chợt nghe “Lạch cạch” một tiếng , không biết cái gì rớt vậy ta , cậu tìm trái tìm phái , cuối cùng , từ trên đệm xe của ghế tài xế nhặt được một quyển sổ bọc da đen tuyền . Coi như là thật khéo , ngón tay kẹp vào bên dưới của bìa bọc da, lật ra một trang về thông tin cá nhân của Hạ Hành Thù , Thẩm Gia Hành liếc mắt một cái liền nhìn được đại khái, trang này chỉ ghi số điện thoại cùng một vài gì đó nhìn không hiểu, liếc thấy dòng chữghi sinh nhật, là vào chủ nhật cuối tuần này
Thẩm Gia Hành nhìn chằm chằm vào nó mà suy nghĩ xem thông tin riêng tư này có thể giúp gì cho cậu không, cửa xe phía trước đột nhiên được mở ra , cậu sợ tới mức toàn thân run lên, quyển sổ trên tay kém tý bay ra ngoài.
“Sao thế , làm em sợ à ? Ghé người vào chỗ này làm gì vậy ?” Hạ Hành Thù ngồi vào, tay vặn ra chai nước khoáng vừa mới mua .
“Không có việc gì đâu, sổ con của anh mới nãy rớt xuống đây , em nhặt lên thôi .” Thẩm Gia Hành rất thẳng thắn mà tường thuật lại sự việc vô cùng khách quan, không đem chuyện mà cậu mới phát hiện nói ra .
Hạ Hành Thù đang ngửa đầu uống nước, đương nhiên cũng sẽ không phát hiện Thẩm Gia Hành trả lời có dị trạng hay không, thực tự nhiên mà uống hết nước, đặt lại quyển sổ nhỏ về chỗ cũ , lái xe, rời đi ăn cơm .
Từ sau hôm đó, Thẩm Gia Hành bắt đầu lo lắng , vì cái gì Hạ Hành Thù không nói cho cậu rằng sinh nhật anh sắp tới ? Là do đã sắp xếp chuyện khác rồi sao , sẽ không cùng cậu vượt qua ngày đó ? Hay căn bản không muốn nhận quà từ cậu? Chỉ là rốt cuộc cậu có nên tặng quà cho anh không , có thể hay không khiến anh cảm cậu cũng có điểm tích cực trong tình cảm này ?
Càng nghĩ lại càng phân tích ra nhiều lợi và hại cùng hình ảnh tưởng tượng của vấn đề , cuối cùng cậu quyết định quên cái chuyện này đi , Thẩm Gia Hành rốt cục quyết định, dù sao cũng nên chuẩn bị quà trước, đến ngày đó nếu Hạ Hành Thù đòi quà của cậu, lấy ra cho anh một cái kinh hỉ . Còn nếu không …… Hừ hừ , cho dù mang về tặng cho lão thái thái dữ như mụ phù thủy có nuôi ba con mèo ở nhà đối diện , cậu cũng không thèm tặng cho Hạ Hành Thù !
Bất quá nếu thật muốn tặng đồ, thì lựa cái gì để tặng lại thành vấn đề lớn nhất, nghĩ lại lại thấy trong nhà Hạ Hành Thù cái gì cũng không thiếu, cho dù là thứ anh không có thì có vét hết tiền trong túi của Thẩm Gia Hành cũng mua không được, nếu đưa đồng hồ cà- vạt và vân vân, cho dù là nhãn hiệu tốt nhất cũng thấy thường quá, hơn nữa cậu lại không có gu thẩm mĩ , nên tuyệt đối không xếp vào phạm vi suy xét .
Rốt cuộc cái gì mới có ý sáng tạo hơn nhỉ, Thẩm Gia Hành từ trên tay của một vị nữ đồng nghiệp nào đó mượn lấy một quyển tạp chí thời trang , vừa lật vừa suy nghĩ, lật nhanh qua mấy trang âu phục cách điệu , kết quả cũng có một tờ khiến cậu lưu tâm.
Này…… Ngẫm lại tựa hồkhông tồi, nhưng mà đến lúc đó có dọa người không ta, nếu không, vẫn nên thử xem sao……
Kế hoạch tạm thời định ra, về phần rốt cuộc là cái gì? Hắc hắc, giữ bí mật trước.
Cuối cùng , niềm tin cầu sinh trong tiềm thức Hạ Hành Thù cũng thập phần xài được, ngày quan trọng còn chưa tới mà hai người đã hẹn cùng bên nhau vào hai ngày nghỉ cuối tuần , Thẩm Gia Hành cũng thực vừa lòng mà đem tội danh hiện hành của anh điều chỉnh thành tội danh hiềm nghi, cùng lúc nắm chặt thời gian để chuẩn bị.
Tới ngày quan trọng đó, Hạ Hành Thù đúng mười một giờ tới đón Thẩm Gia Hành ở tận nhà , bất quá quần áo của Thẩm Gia Hành thật đúng là làm cho anh có điểm giật mình, bởi vì cậu cư nhiên chỉ mặc áo T-shirt cùng quần jean, cái này cùng nguyên tắc ngăn nắp xuất chúng khi ra cửa của cậu thực khác biệt quá lớn .
Đương nhiên Hạ Hành Thù cũng chỉ dám nghi hoặc trong lòng, chờ người bước lên xe mới hỏi nhỏ :“Em đói bụng chưa ? Muốn đi nơi cũ ăn hay là đổi chỗ khác ?”
Không nghĩ tới Thẩm Gia Hành lại đè lấy đôi tay đang chuẩn bị khởi động xe của anh :“Anh trước cứ theo em lên lầu một chuyến đi.”
Hạ Hành Thù nghi hoặc, tuy rằng nghi hoặc nhưng vẫn ấn theo lời cậu nói mà xuống xe, lên lầu, không nghĩ tới vừa vào phòng , Thẩm Gia Hành liền càng cổ quái , đem anh đẩy mạnh vào phòng ngủ , lại còn đóng cửa khóa phòng lại, chỉ để lại câu:“Chờ em mở cửa lần nữa mới thả anh ra !”
…… Này không phải biến thành bắt cóc tống tiền sao?
Vì thế Hạ Hành Thù cũng chỉ đành yên lặng ở lại trong phòng mà chờ, nghe một ít động tĩnh bên ngoài mặc dù có nhưng lại nghe không ra là xảy ra chuyện gì, ước chừng phải hơn nửa giờ sau, tiếng chìa khóa truyền tới mới tuyên cáo chấm dứt thời kì giam cầm.
“Lại đây đi.” thời điểm Thẩm Gia Hành nói chuyện trên mặt đều cứng ngắc , giống như mới vừa sinh khí với ai đó vậy .
Hạ Hành Thù trong lòng còn đang thầm nghĩ xem mình có trêu chọc gì cậu không , kết quả vừa đảo tầm mắt toàn phòng, đột nhiên ở ngay tại chỗ mà ngây ngẩn cả người.
Trên bàn hôm nay khó được một dịp trải lên khăn ăn màu be , trên bàn bày dao cùng nĩa và một đĩa salad lớn , bình hoa có cổ dài cắm vài cành mộc lan , nhìn qua như vậy thật cảnh đẹp ý vui.
Người phía sau thấp giọng hô :“Nếu anh dám cười , em sẽ đổ hết vào thùng rác!”
Hạ Hành Thù xoay người, nhìn mặt cậu đỏửng nhàn nhạt, vẫn không tự chủ được mà nở nụ cười.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.