Chương 28
Nhược Hoa Từ Thụ
05/05/2021
Từ bấm máy đến đóng máy, dự tính là ba tháng, Thôi Trinh là nữ nhân vật chính nhiều cảnh diễn nhất, ước chừng phải ở lại đoàn phim khoảng hai tháng.
Nơi ở là một vấn đề cần phải giải quyết.
Dùng phòng không đủ dùng nhưng còn không đến mức bắt ảnh hậu phải cùng người khác chen lấn ở cùng một phòng, nên cuối cùng Sùng Hoa dành ra một căn phòng ở sát vách cho nàng vào ở.
Thôi Trinh mặc dù là ảnh hậu, nhưng chưa từng có tin đồn nàng mắc bệnh ngôi sao, cuộc sống hàng ngày cũng không thích tiếp xúc nhiều người. Kiếp trước luôn ở trong tường cung sâm nghiêm,, mọi việc đều có người chuyên an bài thoả đáng chu đáo, khi đó quả thực không có không gian cá nhân gì đáng nói, nên kiếp này nàng càng thích ở một mình.
Thôi Trinh mang vật dụng cá nhân vào phòng tắm, sắp xếp xong, Sùng Hoa ở bên ngoài đúng lúc đang giúp nàng chỉnh lý số sách nàng mang đến. Thôi Trinh vô cùng thích đọc sách, bình thường lúc rảnh rỗi thường cầm một quyển sách trên tay.
Trong phòng có một cái giá chuyên dùng để sách. Trước đó Sùng Hoa đã phân loại dựa theo lĩnh vực, sau đó lại dựa theo kích thước độ dày mỏng tiến hành sắp xếp. Sùng Hoa xem tên sách, không nhìn thấy những thể loại văn học có tiết tấu nhau, hơn một nửa là các tác phẩm văn học có lập ý và chiều sâu. Số ít sách vở này là đường nét phát họa sở thích của Thôi Trinh, có thể thấy được nàng thiên về văn học và lịch sử.
Sùng Hoa thấy có một quyển Cảnh Đế Bản Kỷ, nên cô tiện tay lấy ra lật xem một chút.
Bởi vì chưa quen thuộc đối với vương triều Đại Hạ này, nên lần trước nghe Sâm Hòa nhắc tới cô lại có một loại ảo giác như chưa từng nghe nói qua, cô đã cố ý nhờ người mua một bộ sách sử về Hạ Triều về xem. Bởi vì bình thường bề bộn nhiều việc, nên lúc đọc cũng là nuốt cả quả táo, không có thời gian cẩn thận nghiền ngẫm.
Ở triều đại này người nổi danh nhất là vị hoàng đến thứ ba, Hạ Cảnh Đế. Ông ta tại vị không lâu, khoảng mười một năm, chỉ mười một năm ngắn ngủi, nhưng ông ta lập được nhiều công tích mà rất nhiều quân vương khác cả đời cũng không làm được, cả văn lẫn võ, không hề yếu kém mặt nào. Khi ông tại vị, bách tính an cư lạc nghiệp, ông xây dựng nền móng mở đường cho một Hạ Triều hưng thịnh trăm năm. Các nhà lịch sử đều cho rằng đây quả thực là một kỳ tích, cho nên cũng rất nhiệt tâm nghiên cứu triều đại kia, họ vẫn đang sôi nổi tìm kiếm nguyên nhân vì sao Cảnh Đế làm được như vậy.
Cảnh Đế ở dân gian cũng rất được ca tụng. Lịch sử gia là từ góc độ học thuật mà nghiên cứu, thông thường thị dân đương nhiên sẽ không quá nghiêm cẩn, bọn họ thích chú ý là những đồn đãi trong dân gian, tỷ như, Cảnh Đế làm sao thượng vị, suốt đời ông chỉ có một hoàng hậu, hậu trong cung không có một phi tử, cũng không có con cái, người kế vị là người được chọn từ tôn thất, Tuyên Đế sau khi lên ngôi đặc biệt kính trọng ông, chuyện đầu tiên Tuyên Đế làm sau khi đăng cơ cũng không phải củng cố ngôi vị hoàng đế của mình, mà là triệu tập đại thần vì Cảnh Đế thương nghị việc đặc tự hiệu và thụy hào, quả thực hiếu thuận đến cực hạn, lại ví dự như, nguyên nhân cái chết của Cảnh Đế vẫn còn chưa xác định, nhiều nhà sử học chia làm hai phái, một bộ phận cho rằng là vô cùng cần chính, mệt mỏi mà chết, một phần khác lại cho rằng là chết do bị mưu sát, hai bên đều tự có luận cứ riêng, ai cũng không đẩy ngã được đối phương.
Ngoại trừ những việc đó, để cho dân chúng cảm giác hứng thú nhất là tình cảm giữa Cảnh Đế và mẫu hậu của ông, Thôi thị. Bất luận chính sử hay là dã sử, đều không chỉ một lần ghi chép, Cảnh Đế và Thôi thị tình cảm đặc biệt thâm hậu, từ lúc còn nhỏ đã cực kỳ ỷ lại Thôi thị, Thôi thị hoăng thệ (chết), ông mỗi ngày đều đến tẩm cung nàng sống lúc sinh tiền, không ngày nào gián đoạn. Như vậy thoạt nhìn không giống như là hoài niệm mẫu hậu, ngược lại giống như một loại tình cảm khác. Chỉ là một mặt, hình tượng của Cảnh Đế quá mức sáng lạn, tình cảm cấm kỵ như vậy đeo lên người ông, luôn cảm thấy rất bất kính, về phương diện khác, tư liệu lịch sử hiện hữu đã xem như là đầy đủ nhưng không có bất kỳ một chút ghi chép nào về việc ông có hành vi vượt quy tắc với Thôi thị, thậm chí sau khi Thôi thị mất, mỗi khi nhắc đến đều là 'vĩnh viễn tôn kính'
Thực sự là một nhân vật thần kỳ.
Sùng Hoa mở sách ra xem, cô lật từng trang từng trang, sắp lật tới một tờ cuối cùng, trong lòng suy nghĩ, tuy rằng sử quan ghi chép nguyên nhân cái chết của Cảnh Đế có thể là dùng bút pháp mơ hồ một chút nhưng ít nhiều có chút ít sự thật. Có lẽ từ đó có thể đoán được chút chân tướng.
Phía sau đột nhiên truyền đến một tiếng gọi: "Sùng Hoa."
Sùng Hoa nhìn nhập thần, trong lúc bất ngờ cô run tay, trang sách tuột khỏi lòng bàn tay. Cô ngồi ở trên sàn nhà sạch sẻ, lúc phản ứng kịp liền thật nhanh quay đầu, nhìn thấy Thôi Trinh đang bước đến.
"Em đang nhìn cái gì?" Thôi Trinh hỏi, đi đến trước mũi chân cô, thấy quyển sách trong tay cô, tiếu ý trong mắt nàng thoáng chốc ngưng trệ.
"Sách của chị." Sùng Hoa khép quyển sách trả lại cho Thôi Trinh: "Quyển này chị đã xem qua chưa?"
Thôi Trinh không nói gì, quyển sách kia dường như đã cướp đi tất cả sự chú ý của nàng, nàng chậm rãi cúi xuống, từ trong tay Sùng Hoa nhận lấy quyển sách. Bầu không khí đột nhiên ngưng kết, trở nên kỳ quái, Sùng Hoa không được tự nhiên mà rụt tay lại, nàng không biết làm sao mà nhìn Thôi Trinh. Quyển sách này tựa hồ có hàm nghĩa đặc biệt đối với A Trinh. Cô nghĩ thế.
Ngay lúc Sùng Hoa cho rằng Thôi Trinh sẽ không trả lời thì nàng nhẹ giọng nói: "Đã đọc. Còn em?"
Nàng mỉm cười yếu ớt, rõ ràng vẫn ôn nhu như ngày thường nhưng Sùng Hoa lại cảm thấy giống như cách một lớp cát, mờ mịt bất định. Cô có chút khó chịu, nhưng vẫn giống như một học sinh trả lời giáo viên, nghiêm túc trả lời: "Không có, chỉ là xem qua một chút. Nội dung cụ thể cũng không biết."
Ánh mắt của Thôi Trinh từ quyển sách chuyển qua Sùng Hoa, nàng nhìn thấy Sùng Hoa đang tràn đầy nghi ngờ ngẩng đầu nhìn nàng.
Chỉ một thoáng chốc, các loại tâm tình phức tạp dâng lên, trong lòng đủ loại tư vị hỗn tạp. Cũng không phải mỗi người đều có thể giống như nàng nhớ kỹ chuyện kiếp trước. Cho nên, Thôi Trinh chưa từng trách Sùng Hoa đã quên nàng. Nàng luôn muốn, chỉ cần là người này, chỉ cần là Sùng Hoa của nàng, đã quên thì quên đi. Các nàng còn có thể ở bên nhau là đủ rồi. Hơn nữa, kiếp trước, quá nhiều ẩn nhẫn khắc chế, nàng đến chết cũng chưa từng biểu lộ tâm ý của mình, lại còn nhẫn tâm buộc Sùng Hoa phải sống. Nàng chết đi nhiều năm như vậy, Sùng Hoa một mình cô độc, sống rất khổ sở. Đêm của Trường Thu Cung có bao nhiêu lạnh, nàng biết rõ, Trường Thu Cung rộng lớn có bao nhiêu trống trãi, nàng cũng biết, chỉ có điều, Quân đã dưới hoàng tuyền xương cốt thành tro, ta gửi nhân gian tuyết đầu đầy. Chỉ là nghĩ đến Sùng Hoa một năm lại một năm, một ngày lại một ngày chấp nhất trông giữ ở nơi đó, một khắc cũng chưa từng ngừng tưởng niệm, trái tim Thôi Trinh liền đau như dao cắt. Trên sách sử rõ ràng viết 'Cảnh Để đột nhiên băng hà, giống như tiên đế.". Mỗi một lần nhìn đến đó, nàng đều khó nén đau lòng, nếu không phải quá mức thống khổ, Sùng Hoa sao lại chọn cách dùng Bàn Thạch* kết thúc sinh mệnh của mình. Năm đó, Trọng Hoa đứng ở vị trí kia, vốn nên là thời gian tốt đẹp nhất của nhân sinh.
*Bàn thạch: tên loại độc mà năm đó Thôi Trinh dùng hạ độc hoàng đế, và bản thân nàng cũng chết vì loại độc này
Ánh mắt Thôi Trinh nhìn cô quá sâu khắc cảm giác đau đớn đè nén, Sùng Hoa hoảng hốt, không để ý tới nghi hoặc, cô vội vàng nắm tay Thôi Trinh, lo lắng hỏi: "A Trinh, chị làm sao vậy?"
Đã thống khổ như vậy, tốt nhất là đừng nhớ đến. Hồi ức nặng nề như vậy, một mình nàng gánh chịu là đủ rồi. Thôi Trinh rũ mi, đè nén tâm tình bắt đầu dao động, nàng mỉm cười: "Không có gì."
"Nói thật cho em biết." Loại lời nói vừa nghe đã biết là có lệ này Sùng Hoa căn bản không tin, cô nhìn chằm chằm Thôi Trinh, hiếm khi ra vẻ cường thế.
Dường như không hỏi rõ thì cô tuyệt đối sẽ không bỏ qua. Người khác có lẽ sẽ tự mình hoảng loạn, nhưng Thôi Trinh đối phó với cô, luôn có có biện pháp tốt. Đã quyết định không để cô nhớ đến, vậy thì làm sao có thể nói thật cho cô biết.
"Chỉ là nghĩ đến một việc." Thôi Trinh ngữ khí bình thản, không có một chút bối rối, ánh mắt nhìn cô bất đắc dĩ lại cưng chìu, giống như đang nhìn một đứa trẻ bướng bỉnh.
Sùng Hoa bị nàng nhìn đến lúng túng, chỉ là không có gì quan trọng hơn an nguy của Thôi Trinh, cho nên cô ổn định tâm thần, vẫn là chấp nhất hỏi: "Chuyện gì? Nói cho em nghe."
Thôi Trinh trầm mặc chốc lát, nàng khẽ thở dài một tiếng, nói: "Khoảng thời gian bộ phim Ba Trăm Sáu Mươi Ngày Tư Bản công chiếu em đã đi đâu?"
Sùng Hoa ngẩn ra, không biết tại sao nàng lại nhắc đến việc này, chỉ là nàng đã hỏi thì cô sẽ trả lời sự thật: "Đoạn thời gian đó xảy ra chút việc ngoài ý muốn, em nằm viện." Vừa nói ra như thê,s cô đột nhiên nghĩ đến bài viết phỏng đoán Thôi Trinh về nước là vì thăm bệnh. Tuy rằng làm đương sự cô biết rõ không phải là như vậy nhưng vẫn là cảm thấy ngọt ngào.
A Trinh vừa rồi đang suy nghĩ việc này? Khi đó các cô còn chưa quen biết, hơn nữa nàng cũng không thể nào biết cô khi đó là bởi vì bị thương mà nằm viện, không nên có ánh mắt thương tâm như vậy mới phải. Lúc Sùng Hoa không mê muội, thì vẫn là một người là phi thường tinh minh.
Cũng biết là như vậy, nếu như thật sự là sinh bệnh, công ty không thể nào một chút tin tức của cũng không truyền ra. Thôi Trinh khi đó liền suy đoán Sùng Hoa gặp chuyện ngoài ý muốn, cho nên nàng lập tức trở về, lại thông qua các loại quan hệ, tìm kiếm hướng đi của Sùng Hoa, nhưng chỉ có thể mơ hồ nghe được tin tức cô nhập viện điều trị, về phần là bệnh viện nào, căn bản không tra được, cũng may, không được mấy ngày thì có tin tức cô sẽ tham gia lễ trao giải.
Chờ đến khi chính mắt thấy được cô bình yên vô sự, nhưng bởi vì cô hoàn toàn mất trí nhớ mà rối loạn tâm tình, cho nên nàng đã không lo lắng việc trước đó nữa.
"Có phải bị thương hay không?" Nàng hỏi.
Sùng Hoa sẽ không nói dối Thôi Trinh. Phẩm chất thành thực này là giữ lại từ kiếp trước, đến bây giờ cũng không thay đổi, lúc không biết nên nói như thế nào, cô thà rằng lựa chọn im lặng cũng sẽ không nói dối Thôi Trinh. Lúc này, cô nghiêm chỉnh nói ra: "Phải, lúc đi trên đường, bị người ta đâm một dao." Sợ Thôi Trinh lo lắng, cô vội vã giải thích: "Chỉ có điều không có gì nghiêm trọng, nằm viện vài ngày thì tốt rồi."
Nghe cô nói cứ như cảm mạo hắt hơi một cái, nhưng có thể để cho công ty phong tỏa tin tức, còn im lặng ở bệnh viện lâu như vậy, làm sao có thể là vết thương nhỏ. Thôi Trinh đau lòng nhìn Sùng Hoa, ánh mắt đau lòng luyến tiếc đó, dường như đóng lại. Sùng Hoa hoang mang suy nghĩ, lẽ nào thật sự là vì vết thương của cô?
"Là ai làm?" Thôi Trinh tiếp tục hỏi.
Vốn là Sùng Hoa chủ động hỏi trước, nhưng vừa nói mấy câu tình huống đã nghịch chuyển. Sùng Hoa do dự chốc lát, vẫn nói: "Là ba em. Gia đình em có chút phức tạp, bất quá bây giờ không sao rồi." Tùy An sẽ xử lý chuyện này thích đáng.
Đây là có ý không muốn Thôi Trinh hỏi tiếp. Nếu hỏi tiếp thì đã không phải là chuyện có thể trả lời qua loa nữa rồi. Những chuyện làm người ta rét lạnh như vậy, Sùng Hoa cũng không muốn hồi tưởng. Bộ dạng Chu Tiên Sinh ôn nhu quan tâm cô, mỗi lần nghĩ đến là một lần phiền não. Cô là một người đặt quan niệm thân tình tương đối nặng, nhưng mà, gia đình cô lại vỡ vụn từng mảnh.
Nơi ở là một vấn đề cần phải giải quyết.
Dùng phòng không đủ dùng nhưng còn không đến mức bắt ảnh hậu phải cùng người khác chen lấn ở cùng một phòng, nên cuối cùng Sùng Hoa dành ra một căn phòng ở sát vách cho nàng vào ở.
Thôi Trinh mặc dù là ảnh hậu, nhưng chưa từng có tin đồn nàng mắc bệnh ngôi sao, cuộc sống hàng ngày cũng không thích tiếp xúc nhiều người. Kiếp trước luôn ở trong tường cung sâm nghiêm,, mọi việc đều có người chuyên an bài thoả đáng chu đáo, khi đó quả thực không có không gian cá nhân gì đáng nói, nên kiếp này nàng càng thích ở một mình.
Thôi Trinh mang vật dụng cá nhân vào phòng tắm, sắp xếp xong, Sùng Hoa ở bên ngoài đúng lúc đang giúp nàng chỉnh lý số sách nàng mang đến. Thôi Trinh vô cùng thích đọc sách, bình thường lúc rảnh rỗi thường cầm một quyển sách trên tay.
Trong phòng có một cái giá chuyên dùng để sách. Trước đó Sùng Hoa đã phân loại dựa theo lĩnh vực, sau đó lại dựa theo kích thước độ dày mỏng tiến hành sắp xếp. Sùng Hoa xem tên sách, không nhìn thấy những thể loại văn học có tiết tấu nhau, hơn một nửa là các tác phẩm văn học có lập ý và chiều sâu. Số ít sách vở này là đường nét phát họa sở thích của Thôi Trinh, có thể thấy được nàng thiên về văn học và lịch sử.
Sùng Hoa thấy có một quyển Cảnh Đế Bản Kỷ, nên cô tiện tay lấy ra lật xem một chút.
Bởi vì chưa quen thuộc đối với vương triều Đại Hạ này, nên lần trước nghe Sâm Hòa nhắc tới cô lại có một loại ảo giác như chưa từng nghe nói qua, cô đã cố ý nhờ người mua một bộ sách sử về Hạ Triều về xem. Bởi vì bình thường bề bộn nhiều việc, nên lúc đọc cũng là nuốt cả quả táo, không có thời gian cẩn thận nghiền ngẫm.
Ở triều đại này người nổi danh nhất là vị hoàng đến thứ ba, Hạ Cảnh Đế. Ông ta tại vị không lâu, khoảng mười một năm, chỉ mười một năm ngắn ngủi, nhưng ông ta lập được nhiều công tích mà rất nhiều quân vương khác cả đời cũng không làm được, cả văn lẫn võ, không hề yếu kém mặt nào. Khi ông tại vị, bách tính an cư lạc nghiệp, ông xây dựng nền móng mở đường cho một Hạ Triều hưng thịnh trăm năm. Các nhà lịch sử đều cho rằng đây quả thực là một kỳ tích, cho nên cũng rất nhiệt tâm nghiên cứu triều đại kia, họ vẫn đang sôi nổi tìm kiếm nguyên nhân vì sao Cảnh Đế làm được như vậy.
Cảnh Đế ở dân gian cũng rất được ca tụng. Lịch sử gia là từ góc độ học thuật mà nghiên cứu, thông thường thị dân đương nhiên sẽ không quá nghiêm cẩn, bọn họ thích chú ý là những đồn đãi trong dân gian, tỷ như, Cảnh Đế làm sao thượng vị, suốt đời ông chỉ có một hoàng hậu, hậu trong cung không có một phi tử, cũng không có con cái, người kế vị là người được chọn từ tôn thất, Tuyên Đế sau khi lên ngôi đặc biệt kính trọng ông, chuyện đầu tiên Tuyên Đế làm sau khi đăng cơ cũng không phải củng cố ngôi vị hoàng đế của mình, mà là triệu tập đại thần vì Cảnh Đế thương nghị việc đặc tự hiệu và thụy hào, quả thực hiếu thuận đến cực hạn, lại ví dự như, nguyên nhân cái chết của Cảnh Đế vẫn còn chưa xác định, nhiều nhà sử học chia làm hai phái, một bộ phận cho rằng là vô cùng cần chính, mệt mỏi mà chết, một phần khác lại cho rằng là chết do bị mưu sát, hai bên đều tự có luận cứ riêng, ai cũng không đẩy ngã được đối phương.
Ngoại trừ những việc đó, để cho dân chúng cảm giác hứng thú nhất là tình cảm giữa Cảnh Đế và mẫu hậu của ông, Thôi thị. Bất luận chính sử hay là dã sử, đều không chỉ một lần ghi chép, Cảnh Đế và Thôi thị tình cảm đặc biệt thâm hậu, từ lúc còn nhỏ đã cực kỳ ỷ lại Thôi thị, Thôi thị hoăng thệ (chết), ông mỗi ngày đều đến tẩm cung nàng sống lúc sinh tiền, không ngày nào gián đoạn. Như vậy thoạt nhìn không giống như là hoài niệm mẫu hậu, ngược lại giống như một loại tình cảm khác. Chỉ là một mặt, hình tượng của Cảnh Đế quá mức sáng lạn, tình cảm cấm kỵ như vậy đeo lên người ông, luôn cảm thấy rất bất kính, về phương diện khác, tư liệu lịch sử hiện hữu đã xem như là đầy đủ nhưng không có bất kỳ một chút ghi chép nào về việc ông có hành vi vượt quy tắc với Thôi thị, thậm chí sau khi Thôi thị mất, mỗi khi nhắc đến đều là 'vĩnh viễn tôn kính'
Thực sự là một nhân vật thần kỳ.
Sùng Hoa mở sách ra xem, cô lật từng trang từng trang, sắp lật tới một tờ cuối cùng, trong lòng suy nghĩ, tuy rằng sử quan ghi chép nguyên nhân cái chết của Cảnh Đế có thể là dùng bút pháp mơ hồ một chút nhưng ít nhiều có chút ít sự thật. Có lẽ từ đó có thể đoán được chút chân tướng.
Phía sau đột nhiên truyền đến một tiếng gọi: "Sùng Hoa."
Sùng Hoa nhìn nhập thần, trong lúc bất ngờ cô run tay, trang sách tuột khỏi lòng bàn tay. Cô ngồi ở trên sàn nhà sạch sẻ, lúc phản ứng kịp liền thật nhanh quay đầu, nhìn thấy Thôi Trinh đang bước đến.
"Em đang nhìn cái gì?" Thôi Trinh hỏi, đi đến trước mũi chân cô, thấy quyển sách trong tay cô, tiếu ý trong mắt nàng thoáng chốc ngưng trệ.
"Sách của chị." Sùng Hoa khép quyển sách trả lại cho Thôi Trinh: "Quyển này chị đã xem qua chưa?"
Thôi Trinh không nói gì, quyển sách kia dường như đã cướp đi tất cả sự chú ý của nàng, nàng chậm rãi cúi xuống, từ trong tay Sùng Hoa nhận lấy quyển sách. Bầu không khí đột nhiên ngưng kết, trở nên kỳ quái, Sùng Hoa không được tự nhiên mà rụt tay lại, nàng không biết làm sao mà nhìn Thôi Trinh. Quyển sách này tựa hồ có hàm nghĩa đặc biệt đối với A Trinh. Cô nghĩ thế.
Ngay lúc Sùng Hoa cho rằng Thôi Trinh sẽ không trả lời thì nàng nhẹ giọng nói: "Đã đọc. Còn em?"
Nàng mỉm cười yếu ớt, rõ ràng vẫn ôn nhu như ngày thường nhưng Sùng Hoa lại cảm thấy giống như cách một lớp cát, mờ mịt bất định. Cô có chút khó chịu, nhưng vẫn giống như một học sinh trả lời giáo viên, nghiêm túc trả lời: "Không có, chỉ là xem qua một chút. Nội dung cụ thể cũng không biết."
Ánh mắt của Thôi Trinh từ quyển sách chuyển qua Sùng Hoa, nàng nhìn thấy Sùng Hoa đang tràn đầy nghi ngờ ngẩng đầu nhìn nàng.
Chỉ một thoáng chốc, các loại tâm tình phức tạp dâng lên, trong lòng đủ loại tư vị hỗn tạp. Cũng không phải mỗi người đều có thể giống như nàng nhớ kỹ chuyện kiếp trước. Cho nên, Thôi Trinh chưa từng trách Sùng Hoa đã quên nàng. Nàng luôn muốn, chỉ cần là người này, chỉ cần là Sùng Hoa của nàng, đã quên thì quên đi. Các nàng còn có thể ở bên nhau là đủ rồi. Hơn nữa, kiếp trước, quá nhiều ẩn nhẫn khắc chế, nàng đến chết cũng chưa từng biểu lộ tâm ý của mình, lại còn nhẫn tâm buộc Sùng Hoa phải sống. Nàng chết đi nhiều năm như vậy, Sùng Hoa một mình cô độc, sống rất khổ sở. Đêm của Trường Thu Cung có bao nhiêu lạnh, nàng biết rõ, Trường Thu Cung rộng lớn có bao nhiêu trống trãi, nàng cũng biết, chỉ có điều, Quân đã dưới hoàng tuyền xương cốt thành tro, ta gửi nhân gian tuyết đầu đầy. Chỉ là nghĩ đến Sùng Hoa một năm lại một năm, một ngày lại một ngày chấp nhất trông giữ ở nơi đó, một khắc cũng chưa từng ngừng tưởng niệm, trái tim Thôi Trinh liền đau như dao cắt. Trên sách sử rõ ràng viết 'Cảnh Để đột nhiên băng hà, giống như tiên đế.". Mỗi một lần nhìn đến đó, nàng đều khó nén đau lòng, nếu không phải quá mức thống khổ, Sùng Hoa sao lại chọn cách dùng Bàn Thạch* kết thúc sinh mệnh của mình. Năm đó, Trọng Hoa đứng ở vị trí kia, vốn nên là thời gian tốt đẹp nhất của nhân sinh.
*Bàn thạch: tên loại độc mà năm đó Thôi Trinh dùng hạ độc hoàng đế, và bản thân nàng cũng chết vì loại độc này
Ánh mắt Thôi Trinh nhìn cô quá sâu khắc cảm giác đau đớn đè nén, Sùng Hoa hoảng hốt, không để ý tới nghi hoặc, cô vội vàng nắm tay Thôi Trinh, lo lắng hỏi: "A Trinh, chị làm sao vậy?"
Đã thống khổ như vậy, tốt nhất là đừng nhớ đến. Hồi ức nặng nề như vậy, một mình nàng gánh chịu là đủ rồi. Thôi Trinh rũ mi, đè nén tâm tình bắt đầu dao động, nàng mỉm cười: "Không có gì."
"Nói thật cho em biết." Loại lời nói vừa nghe đã biết là có lệ này Sùng Hoa căn bản không tin, cô nhìn chằm chằm Thôi Trinh, hiếm khi ra vẻ cường thế.
Dường như không hỏi rõ thì cô tuyệt đối sẽ không bỏ qua. Người khác có lẽ sẽ tự mình hoảng loạn, nhưng Thôi Trinh đối phó với cô, luôn có có biện pháp tốt. Đã quyết định không để cô nhớ đến, vậy thì làm sao có thể nói thật cho cô biết.
"Chỉ là nghĩ đến một việc." Thôi Trinh ngữ khí bình thản, không có một chút bối rối, ánh mắt nhìn cô bất đắc dĩ lại cưng chìu, giống như đang nhìn một đứa trẻ bướng bỉnh.
Sùng Hoa bị nàng nhìn đến lúng túng, chỉ là không có gì quan trọng hơn an nguy của Thôi Trinh, cho nên cô ổn định tâm thần, vẫn là chấp nhất hỏi: "Chuyện gì? Nói cho em nghe."
Thôi Trinh trầm mặc chốc lát, nàng khẽ thở dài một tiếng, nói: "Khoảng thời gian bộ phim Ba Trăm Sáu Mươi Ngày Tư Bản công chiếu em đã đi đâu?"
Sùng Hoa ngẩn ra, không biết tại sao nàng lại nhắc đến việc này, chỉ là nàng đã hỏi thì cô sẽ trả lời sự thật: "Đoạn thời gian đó xảy ra chút việc ngoài ý muốn, em nằm viện." Vừa nói ra như thê,s cô đột nhiên nghĩ đến bài viết phỏng đoán Thôi Trinh về nước là vì thăm bệnh. Tuy rằng làm đương sự cô biết rõ không phải là như vậy nhưng vẫn là cảm thấy ngọt ngào.
A Trinh vừa rồi đang suy nghĩ việc này? Khi đó các cô còn chưa quen biết, hơn nữa nàng cũng không thể nào biết cô khi đó là bởi vì bị thương mà nằm viện, không nên có ánh mắt thương tâm như vậy mới phải. Lúc Sùng Hoa không mê muội, thì vẫn là một người là phi thường tinh minh.
Cũng biết là như vậy, nếu như thật sự là sinh bệnh, công ty không thể nào một chút tin tức của cũng không truyền ra. Thôi Trinh khi đó liền suy đoán Sùng Hoa gặp chuyện ngoài ý muốn, cho nên nàng lập tức trở về, lại thông qua các loại quan hệ, tìm kiếm hướng đi của Sùng Hoa, nhưng chỉ có thể mơ hồ nghe được tin tức cô nhập viện điều trị, về phần là bệnh viện nào, căn bản không tra được, cũng may, không được mấy ngày thì có tin tức cô sẽ tham gia lễ trao giải.
Chờ đến khi chính mắt thấy được cô bình yên vô sự, nhưng bởi vì cô hoàn toàn mất trí nhớ mà rối loạn tâm tình, cho nên nàng đã không lo lắng việc trước đó nữa.
"Có phải bị thương hay không?" Nàng hỏi.
Sùng Hoa sẽ không nói dối Thôi Trinh. Phẩm chất thành thực này là giữ lại từ kiếp trước, đến bây giờ cũng không thay đổi, lúc không biết nên nói như thế nào, cô thà rằng lựa chọn im lặng cũng sẽ không nói dối Thôi Trinh. Lúc này, cô nghiêm chỉnh nói ra: "Phải, lúc đi trên đường, bị người ta đâm một dao." Sợ Thôi Trinh lo lắng, cô vội vã giải thích: "Chỉ có điều không có gì nghiêm trọng, nằm viện vài ngày thì tốt rồi."
Nghe cô nói cứ như cảm mạo hắt hơi một cái, nhưng có thể để cho công ty phong tỏa tin tức, còn im lặng ở bệnh viện lâu như vậy, làm sao có thể là vết thương nhỏ. Thôi Trinh đau lòng nhìn Sùng Hoa, ánh mắt đau lòng luyến tiếc đó, dường như đóng lại. Sùng Hoa hoang mang suy nghĩ, lẽ nào thật sự là vì vết thương của cô?
"Là ai làm?" Thôi Trinh tiếp tục hỏi.
Vốn là Sùng Hoa chủ động hỏi trước, nhưng vừa nói mấy câu tình huống đã nghịch chuyển. Sùng Hoa do dự chốc lát, vẫn nói: "Là ba em. Gia đình em có chút phức tạp, bất quá bây giờ không sao rồi." Tùy An sẽ xử lý chuyện này thích đáng.
Đây là có ý không muốn Thôi Trinh hỏi tiếp. Nếu hỏi tiếp thì đã không phải là chuyện có thể trả lời qua loa nữa rồi. Những chuyện làm người ta rét lạnh như vậy, Sùng Hoa cũng không muốn hồi tưởng. Bộ dạng Chu Tiên Sinh ôn nhu quan tâm cô, mỗi lần nghĩ đến là một lần phiền não. Cô là một người đặt quan niệm thân tình tương đối nặng, nhưng mà, gia đình cô lại vỡ vụn từng mảnh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.