Chương 4
Nhược Hoa Từ Thụ
04/05/2021
Từ giây phút Thôi Trinh xuất hiện Sùng Hoa tựa như thất thần, ánh mắt hoàn toàn không bị khống chế, thật chặt dõi theo đạo thân ảnh trên sân khấu.
Thôi Trinh bước đến trước micro, nàng còn chưa nói gì, chỉ là hơi cúi người. Dán gần micro, khí thế của người dẫn chương trình bên cạnh lập tức biến mất.
Lễ phục định chế hiệu Russo & Palrh, từ trước đến nay nổi danh khó mặc, không có eo nhỏ lưng thon dáng người xinh đẹp tuyệt trần, không có khí chất nhất định chỉ làm mất giá trị của bộ quần áo.
Nhưng mặc trên người Thôi Trinh, lễ phục rất kén người mặc trong truyền thuyết này lại vô cùng phục tùng. Váy dài tinh xảo, cẩn thận đến mỗi một chi tiết thiết kế, làn váy mỏng dung hợp ánh sáng và tiên khí, hoàn mỹ thiếp hợp trên dáng người cao gầy lả lướt của Thôi Trinh.
Đã từng có một nhà thiết kế nổi tiếng thế giới nói trên người Thôi Trinh, có một loại vẻ đẹp cổ điển nội liễm, đồng thời cũng có vẻ đẹp hàm súc hiện đại, lúc một bộ trang phục may mắn được mặc trên người nàng, không phải quần áo phụ trợ nàng, mà là khí chất của nàng làm bộ quần áo đó phát ra ánh sáng.
Cách nói này, cho tới hôm nay cũng không có người hoài nghi.
Thôi Trinh giương mắt, nhìn khắp hội trường, nàng đang tìm một người. Chỉ một cái liếc mắt nàng đã tìm được, giữa hàng nghìn chỗ ngồi, người kia ngồi ở một góc không tính là nổi bật, lại bị ánh mắt của nàng chuẩn xác bắt được, càng thêm tốt đẹp chính là cô cũng đang nhìn chăm chú nàng.
Thôi Trinh cảm thấy, trái tim yên tĩnh thật lâu của nàng lại bắt đầu nhảy động, nàng thật sâu nhìn Sùng Hoa, cô vẫn là dáng vẻ trong trí nhớ, nhu thuận, đáng tin.
Tựa hồ chỉ thoáng giây, lại tựa hồ đã có mười năm dài dằng dặc, nàng đè nén xúc cảm trong lòng, cong cong khóe môi: "Đã lâu không gặp."
Ngắn bốn từ, lại làm cho Sùng Hoa nhất thời có một loại xúc động muốn rơi lệ, cô thậm chí không biết loại chua xót khổ sở này từ đâu mà đến.
Trong nháy mắt hội trường vắng lặng, tiếp theo là tiếng vỗ tay như sấm. Thôi Trinh xuất ngoại gần một năm, trong thời gian đó có rất ít động thái, đối với khán giả quốc nội mà nói, quả thật là đã lâu không gặp.
Mà Sùng Hoa vẫn bất động, tất cả xung quanh dường như không liên quan gì đến cô. Cô chỉ vững vàng khóa chặt Thôi Trinh, nhìn không chớp mắt. Cái gì cô cũng không nghe thấy cái gì cũng không để ý đến, chỉ có thể nhìn người đứng ở trung tâm sân khấu.
Hội trường rộng lớn này dường như chỉ còn lại hai người.
Một người trên sân khấu, một người dưới sân khấu, khoảng cách giữa hai người là không gần nhưng ánh mắt lại xuyên qua đám người, cách không gặp nhau.
Tựa như có một sợi dây thần kỳ, nối kết hai người với nhau, sợi dây đó, nhìn không thấy, sờ không được, nếu như số mệnh không thể thay đổi, có lẽ, gắn kết các nàng, chính là số mệnh.
Xuyên qua thời không, cũng không thể chạy trốn số mệnh.
Sùng Hoa thật sâu cảm thụ được loại cảm giác kỳ diệu của số mệnh, chỉ là cô không biết loại cảm giác này rốt cuộc từ đâu mà đến.
Người dẫn chương trình nói gì đó, tất cả mọi người cười rộ lên.
Lúc tên được xướng lên, Sùng Hoa vẫn đang hãm sâu trong loại cảm giác kỳ quái đó, vì sao cô lại cảm thấy Thôi Trinh quen thuộc như vậy? Trước kia cô cũng từng xem qua tác phẩm của nàng, không chỉ một lần thấy hình ảnh của cô trên tạp chí, trên mạng, nhưng chưa từng có cảm giác muốn nói cũng nói không rõ này.
Ống kính chuyển đến, Trịnh Gia Lệ bận rộn đẩy cô một cái: "Sùng Hoa!"
Sùng Hoa lăng lăng nhìn về phía cô: "Sao vậy?"
Thấy cô hoàn toàn không tập trung, Trịnh Gia Lệ bất đắc dĩ nở nụ cười: "Em nhận được giải thưởng rồi, mau lên nhận giải."
Nhận được giải thưởng? Sùng Hoa còn không phản ứng kịp, cứng nhắc quay đầu, đôi mắt ngập nước mở thật to, giống như một con tiểu cẩu mờ mịt. Ống kính đặc tả cô, xung quanh vang lên tiếng cười thiện ý, người dẫn chương trình không nhịn được cười: "Đạo diễn Sùng, còn không lên, sẽ không để ảnh hậu trao giải cho cô nữa."
Ảnh hậu? Sùng Hoa đưa mắt nhìn Thôi Trinh, Thôi Trinh cũng đang nhìn cô, ánh mắt nàng nhìn cô có tiếu ý ấm áp. Trong nháy mắt đó Sùng Hoa hồi phục tinh thần, cô hiện tại đang ở hiện trường trao giải, cô vì giải thưởng điện ảnh đầu tiên trong đời mà đến, còn Thôi Trinh, cảm giác có quen thuộc hơn nữa thì cũng chỉ là một người xa lạ, là một người xa lạ không hề có giao điểm cùng cô.
Sùng Hoa khẽ nhíu mày, bất mãn vì mình mới vừa thất thần.
Cô sờ tờ giấy ghi cảm nghĩ khi nhận thưởng trong túi, ung dung đứng lên, nở nụ cười hoàn mỹ không tỳ vết trước ống kính, lại xoay người, chấp tay chào hỏi khách mời và khán giả.
Người dẫn chương trình thấy cô trong khoảng thời gian ngắn tìm về cảm giác, không khỏi thở phào nhẹ nhõm, tuy rằng không biết vì sao ảnh hậu điểm danh muốn trao giải cho hạng mục đạo diễn mới xuất sắc nhất, nhưng nếu là bởi vì người được giải biểu hiện không tốt dẫn đến phản ứng tiêu cực thì anh ta không thể thiếu bị liên lụy.
Đạo diễn mới xuất sắc nhất không phải một giải thưởng quan trọng trong lễ trao giải điện ảnh, nhưng đêm nay, lại bởi vì Thôi Trinh đến mà trở thành hạng mục được chú ý nhất.
Điều này không thể nghi ngờ sẽ làm công chúng càng nhớ kỹ Sùng Hoa, từ góc độ này mà nói, Sùng Hoa cũng phải cảm ơn Thôi Trinh. Sùng Hoa thầm nghĩ, chỉ là nghĩ như vậy thế nào cũng khó tránh khỏi nghi vấn, vì sao Thôi Trinh sẽ trao giải cho hạng mục đạo diễn mới? Khách quý phân lượng nặng như vậy bất luận như thế nào cũng nên phối một giải thưởng quan trọng tương xứng, mà không phải...
Sùng Hoa nghi ngờ trọng trọng, cô tiến lên, sân khấu, vẫn duy trì nụ cười ưu nhã, chỉ là lúc đối diện Thôi Trinh, cô lại không tự chủ được càng khách khí một chút.
Khách khí, có đôi khi đại biểu cho khoảng cách.
Dưới nền nhạc long trọng hội đồng đánh giá sẽ cho lời bình đối với đạo diễn mới xuất sắc nhất, những từ ngữ tán thưởng dùng các loại hình thức tổ hợp khen tặng Sùng Hoa và bộ phim của cô.
Tiếng vỗ tay liên tiếp, Thôi Trinh nhận lấy chiếc cúp, trao cho Sùng Hoa, cũng bắt tay cô. Sùng Hoa chỉ chạm một cái, liền rút tay trở về.
Cô đã khôi phục trấn định, đối mặt sự trêu chọc của người dẫn chương trình, cũng có thể thoải mái ứng đối vài câu.
Đây chỉ là một phần nhỏ trong cả lễ trao giải, tổng cộng chưa đến năm phút đồng hồ, sân khấu này phải nhường lại cho những giải thưởng khác, Sùng Hoa cầm cúp, đi xuống sân khấu, cô đi qua trước người Thôi Trinh, chung quy nhịn không được liếc mắt nhìn nàng.
Cô nhìn thấy trong mắt Thôi Trinh không còn là ý cười ấm áp, nàng nhìn cô, ánh mắt tĩnh mịch, không có chút ánh sáng. Tiếu ý ngắn ngủn một cái chớp mắt, Sùng Hoa liền thấy gợn sóng được che giấu dưới đôi mắt bình tĩnh kia. Lòng của cô, bỗng nhiên đau nhói, cô không nhịn được muốn nói gì đó, cô không khống chế được mà muốn nói chút gì, nhưng cô rốt cuộc nhớ kỹ, hiện trường có hàng nghìn ánh mắt tập trung lên sân khấu, mà bên ngoài hội trường còn có vô số người thông qua màn ảnh theo dõi trực tiếp.
Cuối cùng, cô không nói một lời đi lướt qua Thôi Trinh, trở về chỗ ngồi, diễn viên, đạo diễn, biên kịch xung quanh quen biết không quen biết đều đứng dậy bắt tay cô, biểu thị chúc mừng cô, Trịnh Gia Lệ vui vẻ nghênh tiếp cô: "Chúc mừng em, Tùy An biết được chắc chắn rất vui."
Sùng Hoa nhất nhất nói lời cảm tạ, cuối cùng nắm tay Trịnh Gia Lệ ngồi xuống. Cô nhịn không được nhìn lên sân khấu, Thôi Trinh không có chút nào không thích hợp, nàng nói vào micro, mang theo tiếu ý mỉm cười, nàng vẫn tao nhã loá mắt, vẫn là tiêu điểm của tất cả mọi người, hoàn mỹ đến không có một chút thiếu sót, biểu tình phức tạp vừa rồi dường như chỉ là ảo giác của cô.
Thân phận đạo diễn của Sùng Hoa theo lễ trao giải lần này được đại chúng biết đến.
Vốn tưởng rằng là một nhân vật nhỏ trong phim, không ngờ dĩ nhiên là một đạo diễn.
"Lộn cái bàn! Hiện tại đạo diễn đều xinh đẹp như vậy sao! Người qua đường còn sống được không!" Quan niệm về đạo diễn không phải trung niên đại thúc bụng phệ thì chính là trạch nam lôi thôi lếch thếch, mặc kệ là loại nào cũng phải lộ ra chút ít hèn mọn, còn đạo diễn Sùng Hoa này thật sự quá lệch khỏi quỹ đạo quan niệm công chúng!
"Anh anh anh anh cầu xin Weibo của đạo diễn Sùng! Người ta muốn liếm màn hình!"
Người có vẻ ngoài xinh đẹp luôn tương đối có lợi thế, với mức độ xinh đẹp của Sùng Hoa, được lợi thế không phải là một điểm nửa điểm, trong một đêm, lượng fan của cô tăng lên bảy vạn, sau vài ngày vẫn không ngừng tăng, trong nửa tháng ngắn ngủi đột phá trăm vạn.
Bến dưới Weibo của cô, xanh rì một màu liếm màn hình, các loại kêu gào a a đạo diễn Sùng đăng ảnh, video buổi lễ trao giải đã sắp liếm mất màu rồi đạo diễn Sùng xin cho ăn.
Sùng Hoa lật vài trang bình luận, đặc biệt ghét bỏ nói: "Sao bọn họ luôn nhìn tôi, tôi không phải diễn viên." Đạo diễn ở phía sau màn, căn bản không có nhiều xuất hiện, cho nên có rất ít người trở thành fan của đạo diễn.
Nhưng mà Sùng Hoa không chỉ có fan, mà còn có muột lượng lớn.
<< ba trăm sáu mươi ngày tư bản>> lần thứ hai dậy sóng, doanh thu phòng vé lại tăng cao.
Bộ phim này thật ra cũng không phức tạp, nói về nữ chủ lạc lối giữa đô thị phồn hoa sau khi gặp phải trắc trở trong tình cảm lại gặp được một nam chủ toàn thân đều tỏa hơi ấm. Tình tiết rất đơn giản, cố sự ái tình của một đôi nam nữ, trải qua sóng gió, sau cao trào, tình tiết đột nhiên chuyển bốn, vốn tưởng rằng có thể ở bên nhau đột nhiên xa nhau. Cảnh chia ly đến cực kỳ đột ngột, nhưng ở tới một mức độ nào đó lại vững vàng bắt được trái tim người xem, tiếp theo tình tiết chuyển chậm, dùng hồi ức của nữ chủ tái hiện ký ức giữa hai người, có một chút tình tiết đã từng xuất hiện ở phần trước, lúc đó những ký ức ngọt ngào biến thành chia lìa, ngay cả chiếc áo lông ôn nhu mềm mại của nam chủ, đều tràn đầy màu sắc bi thương. Khán giả như đứng ở một góc nhìn khác, thấy rõ ràng vấn đề giữa họ đã tồn tại từ lâu.
Cuối phim lấy độc thoại của nữ chủ làm kết thúc.
"Từ lúc vừa mới bắt đầu em đã biết đến cuối cùng chúng ta sẽ chia ly, nhưng em vẫn muốn thử một lần. Khi đó em nghĩ cho dù có một ngày em và anh trời nam đất bắc, chí ít cũng từng có nhau." Gò má Tư Gia xuất hiện trên màn ảnh, cô cũng không khóc, cũng không bi thương, những lời này, dường như cũng chỉ là một câu trần thuật, không mang theo bất kỳ tâm tình gì. Nhưng mà, đôi mắt của Tư Gia cũng triệt để trầm tịch.
Thủ pháp quay chụp chi tiết này rất có sức diễn đạt. Bởi vì phân tích đối với tâm lý nam nữ chủ, cùng thảo luận huyền cơ đoạn trước phim, thậm chí phân tích phong cách, rất có tính nghệ thuật, bình luận về bộ phim hiện nay đã hơn mười vạn. Thậm chí có những người thích phân tích phim suy đoán, ba trăm sáu mươi ngày tư bản có phải mang hàm nghĩa đặc biệt gì không.
Trong số fan nhan khống cũng có người lý trí, xem phim xong, bình luận liếm bình đã biến thành sùng bái quy mô lớn.
"Cho ngươi, đầu gối cho ngươi, bình chọn cũng cho ngươi, nhất lướt, nhị lướt, tam lướt, tứ lướt!"
"Đều cho ngươi đều cho ngươi đều cho ngươi!"
"233333 hành thái của ta tài hoa hơn người!"
"Phốc, gọi là hành thái đạo diễn Sùng tức giận sẽ không quay phim nữa."
"Đạo diễn Sùng cầu ảnh tự chụp, ta sắp chết đói rồi! ( ╯ – ╯ ︵ ┻ ━ ┻."
Sâm Hòa hăng hái bừng bừng đọc bình luận, thấy một mảnh hoặc mềm ngọt hoặc dũng cảm hoặc gào khóc bình luận, vui vẻ ngẩng đầu: "Đạo diễn Sùng nếu không đăng ảnh cô sẽ mất fan."
Sùng Hoa ngồi trước máy vi tính nhìn kịch bản, nghe được câu này, ngẩng đầu nhìn anh ta một cái rồi lại tiếp tục cúi đầu nhìn kịch bản.
Trong Weibo của cô đại bộ phận đều là những thông tin liên quan đến việc tuyên truyền, cơ bản không có ảnh của cô, fan page chính thức của << ba trăm sáu mươi ngày tư bản>> trái lại có hình ảnh, chỉ có điều đều là bóng lưng của cô giữa các đang diễn viên.
"Đạo diễn Sùng!" Sâm Hòa đột nhiên quát to một tiếng.
Sùng Hoa không muốn nói: "Sao vậy?"
Ánh mắt của Sâm Hòa trợn thật to, vẻ mặt mộng du, lại cúi đầu căn mắt nhìn màn hình, xác định bản thân không nhìn lầm, mới hét lên một tiếng: "Ảnh hậu theo dõi cô!"
Thôi Trinh bước đến trước micro, nàng còn chưa nói gì, chỉ là hơi cúi người. Dán gần micro, khí thế của người dẫn chương trình bên cạnh lập tức biến mất.
Lễ phục định chế hiệu Russo & Palrh, từ trước đến nay nổi danh khó mặc, không có eo nhỏ lưng thon dáng người xinh đẹp tuyệt trần, không có khí chất nhất định chỉ làm mất giá trị của bộ quần áo.
Nhưng mặc trên người Thôi Trinh, lễ phục rất kén người mặc trong truyền thuyết này lại vô cùng phục tùng. Váy dài tinh xảo, cẩn thận đến mỗi một chi tiết thiết kế, làn váy mỏng dung hợp ánh sáng và tiên khí, hoàn mỹ thiếp hợp trên dáng người cao gầy lả lướt của Thôi Trinh.
Đã từng có một nhà thiết kế nổi tiếng thế giới nói trên người Thôi Trinh, có một loại vẻ đẹp cổ điển nội liễm, đồng thời cũng có vẻ đẹp hàm súc hiện đại, lúc một bộ trang phục may mắn được mặc trên người nàng, không phải quần áo phụ trợ nàng, mà là khí chất của nàng làm bộ quần áo đó phát ra ánh sáng.
Cách nói này, cho tới hôm nay cũng không có người hoài nghi.
Thôi Trinh giương mắt, nhìn khắp hội trường, nàng đang tìm một người. Chỉ một cái liếc mắt nàng đã tìm được, giữa hàng nghìn chỗ ngồi, người kia ngồi ở một góc không tính là nổi bật, lại bị ánh mắt của nàng chuẩn xác bắt được, càng thêm tốt đẹp chính là cô cũng đang nhìn chăm chú nàng.
Thôi Trinh cảm thấy, trái tim yên tĩnh thật lâu của nàng lại bắt đầu nhảy động, nàng thật sâu nhìn Sùng Hoa, cô vẫn là dáng vẻ trong trí nhớ, nhu thuận, đáng tin.
Tựa hồ chỉ thoáng giây, lại tựa hồ đã có mười năm dài dằng dặc, nàng đè nén xúc cảm trong lòng, cong cong khóe môi: "Đã lâu không gặp."
Ngắn bốn từ, lại làm cho Sùng Hoa nhất thời có một loại xúc động muốn rơi lệ, cô thậm chí không biết loại chua xót khổ sở này từ đâu mà đến.
Trong nháy mắt hội trường vắng lặng, tiếp theo là tiếng vỗ tay như sấm. Thôi Trinh xuất ngoại gần một năm, trong thời gian đó có rất ít động thái, đối với khán giả quốc nội mà nói, quả thật là đã lâu không gặp.
Mà Sùng Hoa vẫn bất động, tất cả xung quanh dường như không liên quan gì đến cô. Cô chỉ vững vàng khóa chặt Thôi Trinh, nhìn không chớp mắt. Cái gì cô cũng không nghe thấy cái gì cũng không để ý đến, chỉ có thể nhìn người đứng ở trung tâm sân khấu.
Hội trường rộng lớn này dường như chỉ còn lại hai người.
Một người trên sân khấu, một người dưới sân khấu, khoảng cách giữa hai người là không gần nhưng ánh mắt lại xuyên qua đám người, cách không gặp nhau.
Tựa như có một sợi dây thần kỳ, nối kết hai người với nhau, sợi dây đó, nhìn không thấy, sờ không được, nếu như số mệnh không thể thay đổi, có lẽ, gắn kết các nàng, chính là số mệnh.
Xuyên qua thời không, cũng không thể chạy trốn số mệnh.
Sùng Hoa thật sâu cảm thụ được loại cảm giác kỳ diệu của số mệnh, chỉ là cô không biết loại cảm giác này rốt cuộc từ đâu mà đến.
Người dẫn chương trình nói gì đó, tất cả mọi người cười rộ lên.
Lúc tên được xướng lên, Sùng Hoa vẫn đang hãm sâu trong loại cảm giác kỳ quái đó, vì sao cô lại cảm thấy Thôi Trinh quen thuộc như vậy? Trước kia cô cũng từng xem qua tác phẩm của nàng, không chỉ một lần thấy hình ảnh của cô trên tạp chí, trên mạng, nhưng chưa từng có cảm giác muốn nói cũng nói không rõ này.
Ống kính chuyển đến, Trịnh Gia Lệ bận rộn đẩy cô một cái: "Sùng Hoa!"
Sùng Hoa lăng lăng nhìn về phía cô: "Sao vậy?"
Thấy cô hoàn toàn không tập trung, Trịnh Gia Lệ bất đắc dĩ nở nụ cười: "Em nhận được giải thưởng rồi, mau lên nhận giải."
Nhận được giải thưởng? Sùng Hoa còn không phản ứng kịp, cứng nhắc quay đầu, đôi mắt ngập nước mở thật to, giống như một con tiểu cẩu mờ mịt. Ống kính đặc tả cô, xung quanh vang lên tiếng cười thiện ý, người dẫn chương trình không nhịn được cười: "Đạo diễn Sùng, còn không lên, sẽ không để ảnh hậu trao giải cho cô nữa."
Ảnh hậu? Sùng Hoa đưa mắt nhìn Thôi Trinh, Thôi Trinh cũng đang nhìn cô, ánh mắt nàng nhìn cô có tiếu ý ấm áp. Trong nháy mắt đó Sùng Hoa hồi phục tinh thần, cô hiện tại đang ở hiện trường trao giải, cô vì giải thưởng điện ảnh đầu tiên trong đời mà đến, còn Thôi Trinh, cảm giác có quen thuộc hơn nữa thì cũng chỉ là một người xa lạ, là một người xa lạ không hề có giao điểm cùng cô.
Sùng Hoa khẽ nhíu mày, bất mãn vì mình mới vừa thất thần.
Cô sờ tờ giấy ghi cảm nghĩ khi nhận thưởng trong túi, ung dung đứng lên, nở nụ cười hoàn mỹ không tỳ vết trước ống kính, lại xoay người, chấp tay chào hỏi khách mời và khán giả.
Người dẫn chương trình thấy cô trong khoảng thời gian ngắn tìm về cảm giác, không khỏi thở phào nhẹ nhõm, tuy rằng không biết vì sao ảnh hậu điểm danh muốn trao giải cho hạng mục đạo diễn mới xuất sắc nhất, nhưng nếu là bởi vì người được giải biểu hiện không tốt dẫn đến phản ứng tiêu cực thì anh ta không thể thiếu bị liên lụy.
Đạo diễn mới xuất sắc nhất không phải một giải thưởng quan trọng trong lễ trao giải điện ảnh, nhưng đêm nay, lại bởi vì Thôi Trinh đến mà trở thành hạng mục được chú ý nhất.
Điều này không thể nghi ngờ sẽ làm công chúng càng nhớ kỹ Sùng Hoa, từ góc độ này mà nói, Sùng Hoa cũng phải cảm ơn Thôi Trinh. Sùng Hoa thầm nghĩ, chỉ là nghĩ như vậy thế nào cũng khó tránh khỏi nghi vấn, vì sao Thôi Trinh sẽ trao giải cho hạng mục đạo diễn mới? Khách quý phân lượng nặng như vậy bất luận như thế nào cũng nên phối một giải thưởng quan trọng tương xứng, mà không phải...
Sùng Hoa nghi ngờ trọng trọng, cô tiến lên, sân khấu, vẫn duy trì nụ cười ưu nhã, chỉ là lúc đối diện Thôi Trinh, cô lại không tự chủ được càng khách khí một chút.
Khách khí, có đôi khi đại biểu cho khoảng cách.
Dưới nền nhạc long trọng hội đồng đánh giá sẽ cho lời bình đối với đạo diễn mới xuất sắc nhất, những từ ngữ tán thưởng dùng các loại hình thức tổ hợp khen tặng Sùng Hoa và bộ phim của cô.
Tiếng vỗ tay liên tiếp, Thôi Trinh nhận lấy chiếc cúp, trao cho Sùng Hoa, cũng bắt tay cô. Sùng Hoa chỉ chạm một cái, liền rút tay trở về.
Cô đã khôi phục trấn định, đối mặt sự trêu chọc của người dẫn chương trình, cũng có thể thoải mái ứng đối vài câu.
Đây chỉ là một phần nhỏ trong cả lễ trao giải, tổng cộng chưa đến năm phút đồng hồ, sân khấu này phải nhường lại cho những giải thưởng khác, Sùng Hoa cầm cúp, đi xuống sân khấu, cô đi qua trước người Thôi Trinh, chung quy nhịn không được liếc mắt nhìn nàng.
Cô nhìn thấy trong mắt Thôi Trinh không còn là ý cười ấm áp, nàng nhìn cô, ánh mắt tĩnh mịch, không có chút ánh sáng. Tiếu ý ngắn ngủn một cái chớp mắt, Sùng Hoa liền thấy gợn sóng được che giấu dưới đôi mắt bình tĩnh kia. Lòng của cô, bỗng nhiên đau nhói, cô không nhịn được muốn nói gì đó, cô không khống chế được mà muốn nói chút gì, nhưng cô rốt cuộc nhớ kỹ, hiện trường có hàng nghìn ánh mắt tập trung lên sân khấu, mà bên ngoài hội trường còn có vô số người thông qua màn ảnh theo dõi trực tiếp.
Cuối cùng, cô không nói một lời đi lướt qua Thôi Trinh, trở về chỗ ngồi, diễn viên, đạo diễn, biên kịch xung quanh quen biết không quen biết đều đứng dậy bắt tay cô, biểu thị chúc mừng cô, Trịnh Gia Lệ vui vẻ nghênh tiếp cô: "Chúc mừng em, Tùy An biết được chắc chắn rất vui."
Sùng Hoa nhất nhất nói lời cảm tạ, cuối cùng nắm tay Trịnh Gia Lệ ngồi xuống. Cô nhịn không được nhìn lên sân khấu, Thôi Trinh không có chút nào không thích hợp, nàng nói vào micro, mang theo tiếu ý mỉm cười, nàng vẫn tao nhã loá mắt, vẫn là tiêu điểm của tất cả mọi người, hoàn mỹ đến không có một chút thiếu sót, biểu tình phức tạp vừa rồi dường như chỉ là ảo giác của cô.
Thân phận đạo diễn của Sùng Hoa theo lễ trao giải lần này được đại chúng biết đến.
Vốn tưởng rằng là một nhân vật nhỏ trong phim, không ngờ dĩ nhiên là một đạo diễn.
"Lộn cái bàn! Hiện tại đạo diễn đều xinh đẹp như vậy sao! Người qua đường còn sống được không!" Quan niệm về đạo diễn không phải trung niên đại thúc bụng phệ thì chính là trạch nam lôi thôi lếch thếch, mặc kệ là loại nào cũng phải lộ ra chút ít hèn mọn, còn đạo diễn Sùng Hoa này thật sự quá lệch khỏi quỹ đạo quan niệm công chúng!
"Anh anh anh anh cầu xin Weibo của đạo diễn Sùng! Người ta muốn liếm màn hình!"
Người có vẻ ngoài xinh đẹp luôn tương đối có lợi thế, với mức độ xinh đẹp của Sùng Hoa, được lợi thế không phải là một điểm nửa điểm, trong một đêm, lượng fan của cô tăng lên bảy vạn, sau vài ngày vẫn không ngừng tăng, trong nửa tháng ngắn ngủi đột phá trăm vạn.
Bến dưới Weibo của cô, xanh rì một màu liếm màn hình, các loại kêu gào a a đạo diễn Sùng đăng ảnh, video buổi lễ trao giải đã sắp liếm mất màu rồi đạo diễn Sùng xin cho ăn.
Sùng Hoa lật vài trang bình luận, đặc biệt ghét bỏ nói: "Sao bọn họ luôn nhìn tôi, tôi không phải diễn viên." Đạo diễn ở phía sau màn, căn bản không có nhiều xuất hiện, cho nên có rất ít người trở thành fan của đạo diễn.
Nhưng mà Sùng Hoa không chỉ có fan, mà còn có muột lượng lớn.
<< ba trăm sáu mươi ngày tư bản>> lần thứ hai dậy sóng, doanh thu phòng vé lại tăng cao.
Bộ phim này thật ra cũng không phức tạp, nói về nữ chủ lạc lối giữa đô thị phồn hoa sau khi gặp phải trắc trở trong tình cảm lại gặp được một nam chủ toàn thân đều tỏa hơi ấm. Tình tiết rất đơn giản, cố sự ái tình của một đôi nam nữ, trải qua sóng gió, sau cao trào, tình tiết đột nhiên chuyển bốn, vốn tưởng rằng có thể ở bên nhau đột nhiên xa nhau. Cảnh chia ly đến cực kỳ đột ngột, nhưng ở tới một mức độ nào đó lại vững vàng bắt được trái tim người xem, tiếp theo tình tiết chuyển chậm, dùng hồi ức của nữ chủ tái hiện ký ức giữa hai người, có một chút tình tiết đã từng xuất hiện ở phần trước, lúc đó những ký ức ngọt ngào biến thành chia lìa, ngay cả chiếc áo lông ôn nhu mềm mại của nam chủ, đều tràn đầy màu sắc bi thương. Khán giả như đứng ở một góc nhìn khác, thấy rõ ràng vấn đề giữa họ đã tồn tại từ lâu.
Cuối phim lấy độc thoại của nữ chủ làm kết thúc.
"Từ lúc vừa mới bắt đầu em đã biết đến cuối cùng chúng ta sẽ chia ly, nhưng em vẫn muốn thử một lần. Khi đó em nghĩ cho dù có một ngày em và anh trời nam đất bắc, chí ít cũng từng có nhau." Gò má Tư Gia xuất hiện trên màn ảnh, cô cũng không khóc, cũng không bi thương, những lời này, dường như cũng chỉ là một câu trần thuật, không mang theo bất kỳ tâm tình gì. Nhưng mà, đôi mắt của Tư Gia cũng triệt để trầm tịch.
Thủ pháp quay chụp chi tiết này rất có sức diễn đạt. Bởi vì phân tích đối với tâm lý nam nữ chủ, cùng thảo luận huyền cơ đoạn trước phim, thậm chí phân tích phong cách, rất có tính nghệ thuật, bình luận về bộ phim hiện nay đã hơn mười vạn. Thậm chí có những người thích phân tích phim suy đoán, ba trăm sáu mươi ngày tư bản có phải mang hàm nghĩa đặc biệt gì không.
Trong số fan nhan khống cũng có người lý trí, xem phim xong, bình luận liếm bình đã biến thành sùng bái quy mô lớn.
"Cho ngươi, đầu gối cho ngươi, bình chọn cũng cho ngươi, nhất lướt, nhị lướt, tam lướt, tứ lướt!"
"Đều cho ngươi đều cho ngươi đều cho ngươi!"
"233333 hành thái của ta tài hoa hơn người!"
"Phốc, gọi là hành thái đạo diễn Sùng tức giận sẽ không quay phim nữa."
"Đạo diễn Sùng cầu ảnh tự chụp, ta sắp chết đói rồi! ( ╯ – ╯ ︵ ┻ ━ ┻."
Sâm Hòa hăng hái bừng bừng đọc bình luận, thấy một mảnh hoặc mềm ngọt hoặc dũng cảm hoặc gào khóc bình luận, vui vẻ ngẩng đầu: "Đạo diễn Sùng nếu không đăng ảnh cô sẽ mất fan."
Sùng Hoa ngồi trước máy vi tính nhìn kịch bản, nghe được câu này, ngẩng đầu nhìn anh ta một cái rồi lại tiếp tục cúi đầu nhìn kịch bản.
Trong Weibo của cô đại bộ phận đều là những thông tin liên quan đến việc tuyên truyền, cơ bản không có ảnh của cô, fan page chính thức của << ba trăm sáu mươi ngày tư bản>> trái lại có hình ảnh, chỉ có điều đều là bóng lưng của cô giữa các đang diễn viên.
"Đạo diễn Sùng!" Sâm Hòa đột nhiên quát to một tiếng.
Sùng Hoa không muốn nói: "Sao vậy?"
Ánh mắt của Sâm Hòa trợn thật to, vẻ mặt mộng du, lại cúi đầu căn mắt nhìn màn hình, xác định bản thân không nhìn lầm, mới hét lên một tiếng: "Ảnh hậu theo dõi cô!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.