Chương 8
Trạch Ân zern
09/11/2023
Trước khi tiến hành phẫu thuật ghép thận, tôi có dẫn Chung Vãn Ý đến ngọn núi lớn hoang vắng kia. Hắn không biết đầu đuôi sự việc, còn tưởng là tôi vừa kiếm được món hời lớn từ nhà họ Triệu.
“Phong cảnh nơi này đẹp thật, rất có giá trị khai phá.”
“Ai bảo tôi muốn khai phá?”
“Không khai phá thì mua làm gì?”
“Làm nghĩa trang.”
“Hả?”
“Bởi vì người mà tôi yêu nhất được chôn ở chỗ này.”
Có rất nhiều thời điểm chúng ta không rơi lệ vì người đã khuất, mà là thấy đau thương cho nỗi cô đơn của chính mình.
Chung Vãn Ý không tức giận, cuối cùng hắn đã hiểu ra đối tượng mà tôi bằng lòng hy sinh tất cả không phải hắn.
“Cho nên em bước vào nhà họ Triệu là vì bà ấy à?”
Tôi thừa nhận, nhìn lên bầu trời xanh trong vắt trên cao: “Chờ đến khi tôi chết, tôi cũng muốn được chôn ở ngọn núi này.”
Hắn đứng nơi đầu gió, vừa bật lửa đốt thuốc xong. Đột nhiên hắn duỗi tay qua ôm tôi.
“Anh làm gì đấy?”
“Anh thấy em thật đáng thương.”
Hiếm khi hắn nghiêm túc thế này. Tôi chợt nhớ mẹ từng nói khi người ta yêu vào rồi thì luôn cảm thấy đối phương thật đáng thương.
Tôi hít sâu một hơi: “Còn nhớ ngày đầu tiên chúng ta gặp mặt không?”
“Nhớ rõ.”
Nhìn núi rừng thăm thẳm mênh mông trước mặt, tôi chậm rãi nói: “Ngày mưa hôm ấy, tôi nhìn thấy một người trông rất mỏi mệt lại kiên cường vờ như bản thân lợi hại lắm. Tôi rất muốn bung dù ra che cho hắn, rồi phát hiện ra chính tôi cũng đang mắc mưa ở đó.”
Nghe vậy, Chung Vãn Ý luôn giữ phong thái không chê vào đâu được cuối cùng cũng rạn nứt. Môi hắn cong lên theo bản năng, nhưng độ cong ấy không giống như đang cười.
“Triệu Quan Cận, anh có từng nói với em câu này chưa?”
“Câu gì?”
“Em đáng giận lắm đấy.”
Hình như hắn nổi giận mất rồi, sau đó bỗng dưng hắn hôn tôi.
Thật mãnh liệt.
Mà cũng đầy tuyệt vọng.
Khi tôi và hắn ở cùng nhau, Chung Vãn Ý luôn dốc lòng bày tỏ với tôi.
“Triệu Quan Cận, anh phải lòng em rồi.”
“Anh yêu em.”
“Anh có thể cho em tất cả mọi thứ.”
So với lúc trước thì hắn hào phóng hơn nhiều. Từ thời gian, sức lực đến tiền tài, mặt nào hắn cũng có thể mạnh mẽ tấn công tôi. Còn tôi thì luôn đưa ra những vấn đề khó để bắt chẹt hắn.
“Nếu có một ngày tôi không phải tiểu thư nhà họ Triệu... anh vẫn còn yêu tôi chứ?”
“Nhưng em là tiểu thư nhà họ Triệu mà?”
“Ai biết được?”
Chung Vãn Ý luôn xem thường những vấn đề này, không thì sẽ cười cho qua chuyện. Nhưng nhanh thôi hắn sẽ hiểu được một đạo lý là thói đời khó lường.
Trên thực tế, tôi vẫn luôn kéo dài thời gian làm phẫu thuật. Gần đây tôi còn không thèm về nhà mà ở lại chân núi kia, xây dựng nên một trang trại.
Triệu Dữ Hủy không biết tình hình, lầm tưởng tôi đang khảo sát hoàn cảnh đầu tư. Trong khi đó, Triệu Túc Đàm bắt đầu ăn ngủ không yên.
Theo lời bác sĩ Tần, gần đây ông ta đã có triệu chứng tiểu ra máu. Suy xét đến phương pháp thẩm tách máu (!) không giải quyết được vấn đề, không chỉ bác sĩ đưa ra tối hậu thư, mà người nhà họ Triệu cũng khuyên tôi nhanh chóng chấp nhận phẫu thuật.
Nhưng bọn họ có miệng lưỡi không xương, trăm đường lắt léo thế nào cũng không thể làm tôi hoang mang. Tôi chuyển sản nghiệp được Triệu Túc Đàm tặng qua tay người khác, liên tục bán của cải đổi lấy tiền mặt.
Mắt thấy không thể kéo dài lâu hơn được nữa, Triệu Túc Đàm cả đời kiêu ngạo nay đã chịu cúi đầu.
“Quan Cận, ông biết trong lòng con oán hận ông, oán ông từng đuổi mẹ con cháu đi. Kiếp sau, nếu ông gặp lại mẹ con, ông nhất định sẽ bồi thường cho mẹ con... Không, là bồi thường cho cả hai mẹ con mới đúng!”
Nước mắt vẩn đục, giàn giụa len lỏi vào các nếp nhăn trên mặt kia sao mà thảm thương và buồn cười đến thế. Tôi không hề cảm thấy xúc động trước hàng nước mắt cá sấu của ông ta chút nào, nhưng vẫn thương hại vỗ lấy bàn tay ông: “Con biết rồi, ông nội à.”
Đến khi bệnh tình Triệu Túc Đàm không thể kéo dài thêm một ngày nào nữa tôi mới thôi chống cự lại họ. Ngoại trừ Triệu Dữ Hủy ra, những người còn lại đều vui mừng khôn xiết.
Tôi đợi đến khi mặc đồ phẫu thuật, nằm trên bàn mổ, bác sĩ Tần cũng chuẩn bị gây mê tới nơi rồi thì đột nhiên ngồi dậy.
Bác sĩ Tần hỏi: “Sao vậy?”
“Tôi muốn đi vệ sinh.”
“Cô... ngay bây giờ à?”
“Ừ.”
Bác sĩ Tần gấp gáp muốn phẫu thuật vội vàng phất tay, bảo tôi đi nhanh về nhanh. Không ai ngờ là khi tôi bước ra khỏi phòng phẫu thuật là mất tích luôn.
Mấy giờ tiếp theo, bác sĩ Tần gọi điện cho tôi rất nhiều lần nhưng đều bị ngắt máy. Kiên trì thêm vài lần, cuối cùng hắn mới hiểu ra, gửi đến một tin nhắn ngắn: [Cô hoàn toàn không muốn hiến thận, đúng không?]
Tôi không trả lời mà nhờ vả hắn giúp mình lần cuối: [Giúp tôi nói với Triệu Túc Đàm một câu.]
[Nói gì?]
Tôi nhìn không trung xám xịt, từ từ nhắn từng chữ: [Nhân quả kiếp này không cần đợi đến kiếp sau.]
Mẹ từng nói với tôi thế giới này không phải luôn công bằng ở mọi mặt, rất nhiều chuyện không hề đúng đắn chút nào.
Có người đạt được quyền lực vì làm ra chuyện kinh tởm, cũng có người vì quá kinh tởm nên mới được đứng ở trên cao.
Khi tôi rơi vào hoàn cảnh đổi trắng thay đen, gỗ mục quét sơn thì có hai lựa chọn. Một là nỗ lực thay đổi hoàn cảnh đó, điều này yêu cầu thực lực phải mạnh. Hai là rút lui, rời xa nơi đó chứ không phải biến bản thân thành kẻ xấu xí, đón ý nói hùa làm chuyện kinh tởm.
Tôi nghe lời mẹ, không quay về nhà họ Triệu nữa.
Mãi sau này, tin tức ở Thượng Hải đầu tiên tôi đọc được là: Triệu Túc Đàm tiến hành phẫu thuật thành công.
Người hiến tạng đúng là Triệu Dữ Hủy.
Cùng ngày hôm đó, tôi đi mua trái cây đến bệnh viện thăm bọn họ. Khỏi cần đoán cũng biết Triệu Túc Đàm thấy tôi sẽ phản ứng như thế nào.
Ông ta lập tức vơ lấy đồ trên đầu giường ném vào người tôi: “Cút! Mày cút đi cho tao! Sao mày có thể nhẫn tâm như thế, tao là ông nội của mày đấy!”
Tôi cười lớn hai tiếng: “Tôi còn là cháu gái ruột của ông, thế mà ông vẫn đuổi tôi ra khỏi nhà được đấy thôi.”
Lão già nghẹn họng, máu nóng bốc lên huyệt Thái Dương, sắc mặt nháy mắt đỏ au: “Cho dù mày có hận tao thì cũng phải nể mặt cha mày, mày không được làm ra chuyện cay nghiệt với tao như vậy!”
Tôi bĩu môi: “Nể mặt cha tôi? Ông ta là con trai ông thì có gì khác biệt đâu, đều là loại người không ra gì.”
Triệu Túc Đàm vô cùng tức giận, khuôn mặt khô gầy nhăn nhúm biến hình: “Triệu Quan Cận!”
Cùng với tiếng thở dốc kịch liệt, thiết bị theo dõi cũng lớn tiếng báo nguy hiểm, sau đó có vài bác sĩ đồng loạt xông vào trong, đuổi tôi ra khỏi phòng bệnh.
Đã tránh xa ra rồi mà tôi vẫn loáng thoáng nghe được mấy câu mắng chửi tức giận: “Từ giờ trở đi, nó không phải là người nhà họ Triệu nữa! Đuổi nó đi ngay!”
Giữa bầu không khí ồn ào, tôi bình thản nhặt hộp quà lăn dưới đất lên rồi bước đến phòng bệnh xa hoa cách vách.
Giống như tôi đã đoán, khi đã rơi vào đường cùng rồi thì không chỉ có mỗi Triệu Túc Đàm đặt cược tất cả những gì mình có. Triệu Dữ Hủy cũng làm y như vậy.
Bởi vì tôi có thể làm, cho nên cô ta cũng học làm theo.
Trong phòng bệnh, sắc mặt Triệu Dữ Hủy tái nhợt mà vẫn kiêu ngạo hất cằm: “Triệu Quan Cận, cô thua rồi.”
Tôi không quan tâm, nhún vai nói: “Được thôi, tôi thua rồi.”
“Cô...” Thấy tôi thờ ơ, cô ta lại thiếu kiên nhẫn nói: “Rồi ông nội sẽ hiểu tôi mới là người yêu ông nhất.”
“Ha ha ha ha!”
Tiếng cười vang lên rồi chợt dừng lại. Tôi không nhịn được mà bĩu môi: “Triệu Dữ Hủy! Đừng có làm trò khôi hài nữa! Thứ mà cô gọi là tình yêu, làm tròn lên có mua nổi một cái túi hàng hiệu không? Gạt tôi thì được thôi, nhưng cô đừng tự lừa dối bản thân mình!”
“...” Triệu Dữ Hủy tắt tiếng.
Thấy mặt mũi đối phương đổi màu liên tục, tôi ngạc nhiên nhướng mày: “Cô có biết mất đi một quả thận sẽ gây hậu quả thế nào không?”
Triệu Dữ Hủy im lặng rất lâu. Dường như cô ta đã nghĩ ra gì đó, bờ môi khô khốc, rạn nứt hơi run lên.
Bắt được sắc mặt tái nhợt của cô ta, tôi nhẹ nhàng nói tiếp: “Biết tại sao tôi lại hiến gan không?”
“Bởi vì gan cắt đi có thể mọc lại cái mới. Còn thận thì sao?”
Lời đã dứt, mãi sau đó cả phòng bệnh chỉ còn lại sự im lặng.
Triệu Dữ Hủy không biết đây mới chỉ là bắt đầu thôi. Suốt quãng đời còn lại, cô ta và Triệu Túc Đàm chắc chắn sẽ trở thành kẻ thù tra tấn lẫn nhau.
Tôi thả quà thăm bệnh xuống, nói lời từ biệt cuối cùng với Triệu Dữ Hủy: “Chúc mừng cô đoạt được vị trí chủ nhân nhà họ Triệu lụn bại, cùng với cơ thể rách nát của chính cô.”
..........
(!) Thẩm tách máu là một kỹ thuật nhằm loại bỏ các chất độc và chất thải từ máu của người bệnh suy thận giai đoạn cuối.
“Phong cảnh nơi này đẹp thật, rất có giá trị khai phá.”
“Ai bảo tôi muốn khai phá?”
“Không khai phá thì mua làm gì?”
“Làm nghĩa trang.”
“Hả?”
“Bởi vì người mà tôi yêu nhất được chôn ở chỗ này.”
Có rất nhiều thời điểm chúng ta không rơi lệ vì người đã khuất, mà là thấy đau thương cho nỗi cô đơn của chính mình.
Chung Vãn Ý không tức giận, cuối cùng hắn đã hiểu ra đối tượng mà tôi bằng lòng hy sinh tất cả không phải hắn.
“Cho nên em bước vào nhà họ Triệu là vì bà ấy à?”
Tôi thừa nhận, nhìn lên bầu trời xanh trong vắt trên cao: “Chờ đến khi tôi chết, tôi cũng muốn được chôn ở ngọn núi này.”
Hắn đứng nơi đầu gió, vừa bật lửa đốt thuốc xong. Đột nhiên hắn duỗi tay qua ôm tôi.
“Anh làm gì đấy?”
“Anh thấy em thật đáng thương.”
Hiếm khi hắn nghiêm túc thế này. Tôi chợt nhớ mẹ từng nói khi người ta yêu vào rồi thì luôn cảm thấy đối phương thật đáng thương.
Tôi hít sâu một hơi: “Còn nhớ ngày đầu tiên chúng ta gặp mặt không?”
“Nhớ rõ.”
Nhìn núi rừng thăm thẳm mênh mông trước mặt, tôi chậm rãi nói: “Ngày mưa hôm ấy, tôi nhìn thấy một người trông rất mỏi mệt lại kiên cường vờ như bản thân lợi hại lắm. Tôi rất muốn bung dù ra che cho hắn, rồi phát hiện ra chính tôi cũng đang mắc mưa ở đó.”
Nghe vậy, Chung Vãn Ý luôn giữ phong thái không chê vào đâu được cuối cùng cũng rạn nứt. Môi hắn cong lên theo bản năng, nhưng độ cong ấy không giống như đang cười.
“Triệu Quan Cận, anh có từng nói với em câu này chưa?”
“Câu gì?”
“Em đáng giận lắm đấy.”
Hình như hắn nổi giận mất rồi, sau đó bỗng dưng hắn hôn tôi.
Thật mãnh liệt.
Mà cũng đầy tuyệt vọng.
Khi tôi và hắn ở cùng nhau, Chung Vãn Ý luôn dốc lòng bày tỏ với tôi.
“Triệu Quan Cận, anh phải lòng em rồi.”
“Anh yêu em.”
“Anh có thể cho em tất cả mọi thứ.”
So với lúc trước thì hắn hào phóng hơn nhiều. Từ thời gian, sức lực đến tiền tài, mặt nào hắn cũng có thể mạnh mẽ tấn công tôi. Còn tôi thì luôn đưa ra những vấn đề khó để bắt chẹt hắn.
“Nếu có một ngày tôi không phải tiểu thư nhà họ Triệu... anh vẫn còn yêu tôi chứ?”
“Nhưng em là tiểu thư nhà họ Triệu mà?”
“Ai biết được?”
Chung Vãn Ý luôn xem thường những vấn đề này, không thì sẽ cười cho qua chuyện. Nhưng nhanh thôi hắn sẽ hiểu được một đạo lý là thói đời khó lường.
Trên thực tế, tôi vẫn luôn kéo dài thời gian làm phẫu thuật. Gần đây tôi còn không thèm về nhà mà ở lại chân núi kia, xây dựng nên một trang trại.
Triệu Dữ Hủy không biết tình hình, lầm tưởng tôi đang khảo sát hoàn cảnh đầu tư. Trong khi đó, Triệu Túc Đàm bắt đầu ăn ngủ không yên.
Theo lời bác sĩ Tần, gần đây ông ta đã có triệu chứng tiểu ra máu. Suy xét đến phương pháp thẩm tách máu (!) không giải quyết được vấn đề, không chỉ bác sĩ đưa ra tối hậu thư, mà người nhà họ Triệu cũng khuyên tôi nhanh chóng chấp nhận phẫu thuật.
Nhưng bọn họ có miệng lưỡi không xương, trăm đường lắt léo thế nào cũng không thể làm tôi hoang mang. Tôi chuyển sản nghiệp được Triệu Túc Đàm tặng qua tay người khác, liên tục bán của cải đổi lấy tiền mặt.
Mắt thấy không thể kéo dài lâu hơn được nữa, Triệu Túc Đàm cả đời kiêu ngạo nay đã chịu cúi đầu.
“Quan Cận, ông biết trong lòng con oán hận ông, oán ông từng đuổi mẹ con cháu đi. Kiếp sau, nếu ông gặp lại mẹ con, ông nhất định sẽ bồi thường cho mẹ con... Không, là bồi thường cho cả hai mẹ con mới đúng!”
Nước mắt vẩn đục, giàn giụa len lỏi vào các nếp nhăn trên mặt kia sao mà thảm thương và buồn cười đến thế. Tôi không hề cảm thấy xúc động trước hàng nước mắt cá sấu của ông ta chút nào, nhưng vẫn thương hại vỗ lấy bàn tay ông: “Con biết rồi, ông nội à.”
Đến khi bệnh tình Triệu Túc Đàm không thể kéo dài thêm một ngày nào nữa tôi mới thôi chống cự lại họ. Ngoại trừ Triệu Dữ Hủy ra, những người còn lại đều vui mừng khôn xiết.
Tôi đợi đến khi mặc đồ phẫu thuật, nằm trên bàn mổ, bác sĩ Tần cũng chuẩn bị gây mê tới nơi rồi thì đột nhiên ngồi dậy.
Bác sĩ Tần hỏi: “Sao vậy?”
“Tôi muốn đi vệ sinh.”
“Cô... ngay bây giờ à?”
“Ừ.”
Bác sĩ Tần gấp gáp muốn phẫu thuật vội vàng phất tay, bảo tôi đi nhanh về nhanh. Không ai ngờ là khi tôi bước ra khỏi phòng phẫu thuật là mất tích luôn.
Mấy giờ tiếp theo, bác sĩ Tần gọi điện cho tôi rất nhiều lần nhưng đều bị ngắt máy. Kiên trì thêm vài lần, cuối cùng hắn mới hiểu ra, gửi đến một tin nhắn ngắn: [Cô hoàn toàn không muốn hiến thận, đúng không?]
Tôi không trả lời mà nhờ vả hắn giúp mình lần cuối: [Giúp tôi nói với Triệu Túc Đàm một câu.]
[Nói gì?]
Tôi nhìn không trung xám xịt, từ từ nhắn từng chữ: [Nhân quả kiếp này không cần đợi đến kiếp sau.]
Mẹ từng nói với tôi thế giới này không phải luôn công bằng ở mọi mặt, rất nhiều chuyện không hề đúng đắn chút nào.
Có người đạt được quyền lực vì làm ra chuyện kinh tởm, cũng có người vì quá kinh tởm nên mới được đứng ở trên cao.
Khi tôi rơi vào hoàn cảnh đổi trắng thay đen, gỗ mục quét sơn thì có hai lựa chọn. Một là nỗ lực thay đổi hoàn cảnh đó, điều này yêu cầu thực lực phải mạnh. Hai là rút lui, rời xa nơi đó chứ không phải biến bản thân thành kẻ xấu xí, đón ý nói hùa làm chuyện kinh tởm.
Tôi nghe lời mẹ, không quay về nhà họ Triệu nữa.
Mãi sau này, tin tức ở Thượng Hải đầu tiên tôi đọc được là: Triệu Túc Đàm tiến hành phẫu thuật thành công.
Người hiến tạng đúng là Triệu Dữ Hủy.
Cùng ngày hôm đó, tôi đi mua trái cây đến bệnh viện thăm bọn họ. Khỏi cần đoán cũng biết Triệu Túc Đàm thấy tôi sẽ phản ứng như thế nào.
Ông ta lập tức vơ lấy đồ trên đầu giường ném vào người tôi: “Cút! Mày cút đi cho tao! Sao mày có thể nhẫn tâm như thế, tao là ông nội của mày đấy!”
Tôi cười lớn hai tiếng: “Tôi còn là cháu gái ruột của ông, thế mà ông vẫn đuổi tôi ra khỏi nhà được đấy thôi.”
Lão già nghẹn họng, máu nóng bốc lên huyệt Thái Dương, sắc mặt nháy mắt đỏ au: “Cho dù mày có hận tao thì cũng phải nể mặt cha mày, mày không được làm ra chuyện cay nghiệt với tao như vậy!”
Tôi bĩu môi: “Nể mặt cha tôi? Ông ta là con trai ông thì có gì khác biệt đâu, đều là loại người không ra gì.”
Triệu Túc Đàm vô cùng tức giận, khuôn mặt khô gầy nhăn nhúm biến hình: “Triệu Quan Cận!”
Cùng với tiếng thở dốc kịch liệt, thiết bị theo dõi cũng lớn tiếng báo nguy hiểm, sau đó có vài bác sĩ đồng loạt xông vào trong, đuổi tôi ra khỏi phòng bệnh.
Đã tránh xa ra rồi mà tôi vẫn loáng thoáng nghe được mấy câu mắng chửi tức giận: “Từ giờ trở đi, nó không phải là người nhà họ Triệu nữa! Đuổi nó đi ngay!”
Giữa bầu không khí ồn ào, tôi bình thản nhặt hộp quà lăn dưới đất lên rồi bước đến phòng bệnh xa hoa cách vách.
Giống như tôi đã đoán, khi đã rơi vào đường cùng rồi thì không chỉ có mỗi Triệu Túc Đàm đặt cược tất cả những gì mình có. Triệu Dữ Hủy cũng làm y như vậy.
Bởi vì tôi có thể làm, cho nên cô ta cũng học làm theo.
Trong phòng bệnh, sắc mặt Triệu Dữ Hủy tái nhợt mà vẫn kiêu ngạo hất cằm: “Triệu Quan Cận, cô thua rồi.”
Tôi không quan tâm, nhún vai nói: “Được thôi, tôi thua rồi.”
“Cô...” Thấy tôi thờ ơ, cô ta lại thiếu kiên nhẫn nói: “Rồi ông nội sẽ hiểu tôi mới là người yêu ông nhất.”
“Ha ha ha ha!”
Tiếng cười vang lên rồi chợt dừng lại. Tôi không nhịn được mà bĩu môi: “Triệu Dữ Hủy! Đừng có làm trò khôi hài nữa! Thứ mà cô gọi là tình yêu, làm tròn lên có mua nổi một cái túi hàng hiệu không? Gạt tôi thì được thôi, nhưng cô đừng tự lừa dối bản thân mình!”
“...” Triệu Dữ Hủy tắt tiếng.
Thấy mặt mũi đối phương đổi màu liên tục, tôi ngạc nhiên nhướng mày: “Cô có biết mất đi một quả thận sẽ gây hậu quả thế nào không?”
Triệu Dữ Hủy im lặng rất lâu. Dường như cô ta đã nghĩ ra gì đó, bờ môi khô khốc, rạn nứt hơi run lên.
Bắt được sắc mặt tái nhợt của cô ta, tôi nhẹ nhàng nói tiếp: “Biết tại sao tôi lại hiến gan không?”
“Bởi vì gan cắt đi có thể mọc lại cái mới. Còn thận thì sao?”
Lời đã dứt, mãi sau đó cả phòng bệnh chỉ còn lại sự im lặng.
Triệu Dữ Hủy không biết đây mới chỉ là bắt đầu thôi. Suốt quãng đời còn lại, cô ta và Triệu Túc Đàm chắc chắn sẽ trở thành kẻ thù tra tấn lẫn nhau.
Tôi thả quà thăm bệnh xuống, nói lời từ biệt cuối cùng với Triệu Dữ Hủy: “Chúc mừng cô đoạt được vị trí chủ nhân nhà họ Triệu lụn bại, cùng với cơ thể rách nát của chính cô.”
..........
(!) Thẩm tách máu là một kỹ thuật nhằm loại bỏ các chất độc và chất thải từ máu của người bệnh suy thận giai đoạn cuối.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.