Chương 13: Cân nhắc chừng mực
Thiên Nguyệt Phụng
07/10/2023
Ngày mới lại bắt đầu, khi ánh ban mai xua tan màn đêm đen dày đặc, sưởi ấm biết bao linh hồn giá lạnh.
Hạnh phúc của nhiều người, là mỗi sáng thức dậy, luôn được nhìn thấy người mình yêu thương đầu tiên.
Và Lam Hải Như cũng thế!
Mỗi ngày, cô đều dậy sớm, dành ra một khoảng thời gian đầu tiên trong ngày chỉ để ngắm nhìn người đàn ông bên cạnh mình.
Được ôm anh trong vòng tay, được nhìn gương mặt ưu tú của anh. Có lẽ đối với cô, đó là khoảnh khắc tuyệt vời nhất!
*Ting.
Giây phút thanh bình bị quấy nhiễu bởi tin nhấn mới từ điện thoại của Ngụy Tần Khôn.
Theo bản năng của một người phụ nữ, một người vợ. Đương nhiên Lam Hải Như cũng tò mò, muốn xem là ai gửi tin nhắn cho chồng mình vào sáng sớm như này, nên cô đã quyết định sẽ rón rén lấy điện thoại của anh, ở đầu tủ bên phía anh đang nằm.
Lúc cô sắp cầm được di động, nào ngờ Ngụy Tần Khôn lại thức giấc. Anh không lên tiếng, chỉ chủ động kéo cô ôm vào lòng.
Lam Hải Như bị hành động của anh làm cho ngỡ ngàng, vội vàng cất luôn suy nghĩ kiểm tra dòng tin nhắn kia.
"Em làm anh thức giấc hả?" Cô khẽ hỏi.
"Ừm! Em quậy quá, cứ ôm anh suốt đêm, đến sáng là cả người anh tê cứng hết!" Ngụy Tần Khôn vẫn nhắm mắt, điềm đạm trả lời pha chút trêu đùa.
Nhưng Lam Hải Như lại tưởng lời anh nói là thật, liền khẩn trương ngồi dậy, lo âu hỏi: "Thế, để em xoa bóp giúp anh nha!"
Đôi khi không biết vợ anh ngây thơ thật, hay cố tình như vậy. Mỗi lần nhìn cô ngây ngô bị anh gạt, trông cứ vừa đáng yêu, vừa buồn cười.
"Anh đùa thôi! Đừng có lúc nào cũng hốt hoảng vì anh như thế!" Ngụy Tần Khôn cười hiền, đưa tay xoa đầu cô một cái. Thái độ rõ nuông chiều.
"Hình như có ai đó vừa gửi tin nhắn cho anh..."
Lúc này, Lam Hải Như đột ngột đổi chủ đề, khiến sắc mặt người đàn ông liền thay đổi, gượng gạo trả lời:
"Chắc là tin nhắn rác thôi! Dạo này hay có nhiều tin quảng cáo gửi tới, anh chặn mãi nhưng vẫn còn mãi."
"Dạ!" Cô hơi cười, rồi cũng cho qua.
"Vậy em đi vệ sinh cá nhân, song xuống bếp chuẩn bị bữa sáng cho anh!"
"Ừm, em đi đi! Lát nữa anh xuống."
Lam Hải Như mỉm cười, sau đó rời đi.
Ngụy Tần Khôn lúc bấy giờ liền cầm điện thoại lên, xem ngay đoạn tin nhắn kia. Kỳ thực là Tịnh Lâm Yên gửi đến với nội dung:
[Anh đến đón em nha! Em không có xe.]
Đọc xong, anh nhanh chóng xóa tin đi. Sẵn tiện còn đặt mật khẩu khóa màn hình để đề phòng.
25 năm qua, đây là lần đầu tiên Ngụy Tần Khôn anh giấu giấu giếm giếm, làm chuyện mập mờ sợ bị người khác nhìn thấy.
Nhưng chắc chắn, anh sẽ không để chuyện này kéo dài lâu thêm.
...----------------...
Tập đoàn Ngụy thị...
Xe ô tô phiên bản giới hạn của Ngụy Tần Khôn dừng trước cổng chính, Lam Hải Như lúc đó còn đang hiếu kỳ không biết sao anh không cho xe vào tầng hầm như mọi khi, thì người đã lên tiếng:
"Em vào đi, anh còn có việc phải đi một chút. Trưa nay, nhất ăn cơm với em!"
"Vâng!" Lam Hải Như cười nhẹ, rồi mang theo túi xách, xuống xe.
Ngụy Tần Khôn liền lái xe rời đi. Cô lại đứng đó nhìn theo đến khi chiếc xe khuất bóng, mới quay lưng đi vào tập đoàn.
Không lâu sau, cũng trong chiếc ô tô đó, vẫn là Ngụy Tần Khôn cầm lái, nhưng vị trí của Lam Hải Như trước đó đã thay đổi thành người khác.
Tịnh Lâm Yên được Ngụy Tần Khôn đích thân tới đón và hộ tống về công ty.
"Bác sĩ nói sức khỏe của em không ổn định, có thể bị choáng váng bất cứ lúc nào, không thể tự lái xe được, nên em mới nhờ anh tới đón. Nốt sáng hôm nay thôi, chiều tan ca em sẽ tự đặt xe." Suốt đoạn đường đi, thấy anh cứ im lặng, nên Tịnh Lâm Yên đã khẽ lên tiếng.
"Tạm thời cứ vậy đi. Rồi anh sẽ sớm thuê riêng một tài xế cho em!" Ngụy Tần Khôn điềm đạm đáp.
Im lặng một chút, trong dáng vẻ buồn bã, Tịnh Lâm Yên lại khẽ khàng hỏi một câu:
"Có phải, em làm phiền anh lắm, đúng không?"
"Đừng suy nghĩ lung tung. Anh nói sẽ giúp em vượt qua giai đoạn khó khăn này, thì sẽ giữ lời. Chờ em trị khỏi bệnh..."
"Chờ em khỏi bệnh, anh lại bỏ rơi em?"
Ngụy Tần Khôn nói chưa hết câu, Tịnh Lâm Yên đã trực tiếp chen ngang, còn nhìn anh với đôi mắt rưng rưng, khiến đối phương nhất thời bối rối.
Và người đàn ông ấy đã chọn cách không trả lời câu hỏi đó, mà chuyển sang chủ đề khác, bằng chất giọng nghiêm túc, anh nhắc nhở:
"Vợ anh cũng đang làm việc trong công ty, nắm chức vụ Trưởng phòng kinh doanh. Hiện tại, vẫn chưa ai biết mối quan hệ giữa anh và cô ấy. Cho nên, khi làm việc, anh mong em tự biết chừng mực, nếu để ba mẹ anh biết chuyện em vào Ngụy thị làm việc, e sẽ càng rắc rối hơn nữa, nên đừng khiến anh phải khó xử."
"Anh sợ cô ấy biết mối quan hệ của chúng ta sẽ tổn thương sao?"
Ngụy Tần Khôn lại im lặng khá lâu, thái độ trầm tư và vẫn luôn là ánh mắt áy náy khi nghĩ đến cảm nhận của người con gái ấy.
Nếu chẳng may cô biết chuyện, chỉ sợ không đơn giản là tổn thương ngoài mặt tinh thần...
"Lén lút day dưa với người thứ ba, là đã sai rồi. Dù sao, cũng nên tôn trọng cô ấy một chút."
"Vâng! Em hiểu rồi, em sẽ không khiến anh phải khó xử, cũng nhất định không làm cô ấy nghi ngờ."
Tịnh Lâm Yên, ngoài mặt tỏ ra đã hiểu. Nhưng không biết trong lòng, có thật sự thấu hiểu và biết cân nhắc bản thân nên làm gì hay không?
Dù sao anh cũng biết sai, cũng hy vọng anh sớm ngày dừng lại...
Hạnh phúc của nhiều người, là mỗi sáng thức dậy, luôn được nhìn thấy người mình yêu thương đầu tiên.
Và Lam Hải Như cũng thế!
Mỗi ngày, cô đều dậy sớm, dành ra một khoảng thời gian đầu tiên trong ngày chỉ để ngắm nhìn người đàn ông bên cạnh mình.
Được ôm anh trong vòng tay, được nhìn gương mặt ưu tú của anh. Có lẽ đối với cô, đó là khoảnh khắc tuyệt vời nhất!
*Ting.
Giây phút thanh bình bị quấy nhiễu bởi tin nhấn mới từ điện thoại của Ngụy Tần Khôn.
Theo bản năng của một người phụ nữ, một người vợ. Đương nhiên Lam Hải Như cũng tò mò, muốn xem là ai gửi tin nhắn cho chồng mình vào sáng sớm như này, nên cô đã quyết định sẽ rón rén lấy điện thoại của anh, ở đầu tủ bên phía anh đang nằm.
Lúc cô sắp cầm được di động, nào ngờ Ngụy Tần Khôn lại thức giấc. Anh không lên tiếng, chỉ chủ động kéo cô ôm vào lòng.
Lam Hải Như bị hành động của anh làm cho ngỡ ngàng, vội vàng cất luôn suy nghĩ kiểm tra dòng tin nhắn kia.
"Em làm anh thức giấc hả?" Cô khẽ hỏi.
"Ừm! Em quậy quá, cứ ôm anh suốt đêm, đến sáng là cả người anh tê cứng hết!" Ngụy Tần Khôn vẫn nhắm mắt, điềm đạm trả lời pha chút trêu đùa.
Nhưng Lam Hải Như lại tưởng lời anh nói là thật, liền khẩn trương ngồi dậy, lo âu hỏi: "Thế, để em xoa bóp giúp anh nha!"
Đôi khi không biết vợ anh ngây thơ thật, hay cố tình như vậy. Mỗi lần nhìn cô ngây ngô bị anh gạt, trông cứ vừa đáng yêu, vừa buồn cười.
"Anh đùa thôi! Đừng có lúc nào cũng hốt hoảng vì anh như thế!" Ngụy Tần Khôn cười hiền, đưa tay xoa đầu cô một cái. Thái độ rõ nuông chiều.
"Hình như có ai đó vừa gửi tin nhắn cho anh..."
Lúc này, Lam Hải Như đột ngột đổi chủ đề, khiến sắc mặt người đàn ông liền thay đổi, gượng gạo trả lời:
"Chắc là tin nhắn rác thôi! Dạo này hay có nhiều tin quảng cáo gửi tới, anh chặn mãi nhưng vẫn còn mãi."
"Dạ!" Cô hơi cười, rồi cũng cho qua.
"Vậy em đi vệ sinh cá nhân, song xuống bếp chuẩn bị bữa sáng cho anh!"
"Ừm, em đi đi! Lát nữa anh xuống."
Lam Hải Như mỉm cười, sau đó rời đi.
Ngụy Tần Khôn lúc bấy giờ liền cầm điện thoại lên, xem ngay đoạn tin nhắn kia. Kỳ thực là Tịnh Lâm Yên gửi đến với nội dung:
[Anh đến đón em nha! Em không có xe.]
Đọc xong, anh nhanh chóng xóa tin đi. Sẵn tiện còn đặt mật khẩu khóa màn hình để đề phòng.
25 năm qua, đây là lần đầu tiên Ngụy Tần Khôn anh giấu giấu giếm giếm, làm chuyện mập mờ sợ bị người khác nhìn thấy.
Nhưng chắc chắn, anh sẽ không để chuyện này kéo dài lâu thêm.
...----------------...
Tập đoàn Ngụy thị...
Xe ô tô phiên bản giới hạn của Ngụy Tần Khôn dừng trước cổng chính, Lam Hải Như lúc đó còn đang hiếu kỳ không biết sao anh không cho xe vào tầng hầm như mọi khi, thì người đã lên tiếng:
"Em vào đi, anh còn có việc phải đi một chút. Trưa nay, nhất ăn cơm với em!"
"Vâng!" Lam Hải Như cười nhẹ, rồi mang theo túi xách, xuống xe.
Ngụy Tần Khôn liền lái xe rời đi. Cô lại đứng đó nhìn theo đến khi chiếc xe khuất bóng, mới quay lưng đi vào tập đoàn.
Không lâu sau, cũng trong chiếc ô tô đó, vẫn là Ngụy Tần Khôn cầm lái, nhưng vị trí của Lam Hải Như trước đó đã thay đổi thành người khác.
Tịnh Lâm Yên được Ngụy Tần Khôn đích thân tới đón và hộ tống về công ty.
"Bác sĩ nói sức khỏe của em không ổn định, có thể bị choáng váng bất cứ lúc nào, không thể tự lái xe được, nên em mới nhờ anh tới đón. Nốt sáng hôm nay thôi, chiều tan ca em sẽ tự đặt xe." Suốt đoạn đường đi, thấy anh cứ im lặng, nên Tịnh Lâm Yên đã khẽ lên tiếng.
"Tạm thời cứ vậy đi. Rồi anh sẽ sớm thuê riêng một tài xế cho em!" Ngụy Tần Khôn điềm đạm đáp.
Im lặng một chút, trong dáng vẻ buồn bã, Tịnh Lâm Yên lại khẽ khàng hỏi một câu:
"Có phải, em làm phiền anh lắm, đúng không?"
"Đừng suy nghĩ lung tung. Anh nói sẽ giúp em vượt qua giai đoạn khó khăn này, thì sẽ giữ lời. Chờ em trị khỏi bệnh..."
"Chờ em khỏi bệnh, anh lại bỏ rơi em?"
Ngụy Tần Khôn nói chưa hết câu, Tịnh Lâm Yên đã trực tiếp chen ngang, còn nhìn anh với đôi mắt rưng rưng, khiến đối phương nhất thời bối rối.
Và người đàn ông ấy đã chọn cách không trả lời câu hỏi đó, mà chuyển sang chủ đề khác, bằng chất giọng nghiêm túc, anh nhắc nhở:
"Vợ anh cũng đang làm việc trong công ty, nắm chức vụ Trưởng phòng kinh doanh. Hiện tại, vẫn chưa ai biết mối quan hệ giữa anh và cô ấy. Cho nên, khi làm việc, anh mong em tự biết chừng mực, nếu để ba mẹ anh biết chuyện em vào Ngụy thị làm việc, e sẽ càng rắc rối hơn nữa, nên đừng khiến anh phải khó xử."
"Anh sợ cô ấy biết mối quan hệ của chúng ta sẽ tổn thương sao?"
Ngụy Tần Khôn lại im lặng khá lâu, thái độ trầm tư và vẫn luôn là ánh mắt áy náy khi nghĩ đến cảm nhận của người con gái ấy.
Nếu chẳng may cô biết chuyện, chỉ sợ không đơn giản là tổn thương ngoài mặt tinh thần...
"Lén lút day dưa với người thứ ba, là đã sai rồi. Dù sao, cũng nên tôn trọng cô ấy một chút."
"Vâng! Em hiểu rồi, em sẽ không khiến anh phải khó xử, cũng nhất định không làm cô ấy nghi ngờ."
Tịnh Lâm Yên, ngoài mặt tỏ ra đã hiểu. Nhưng không biết trong lòng, có thật sự thấu hiểu và biết cân nhắc bản thân nên làm gì hay không?
Dù sao anh cũng biết sai, cũng hy vọng anh sớm ngày dừng lại...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.