Chương 25: Cầu cứu
Thiên Nguyệt Phụng
10/10/2023
Nhìn người phụ nữ trước mắt không ngừng khóc lóc, khổ sở, Ngụy Tần Khôn vẫn tuyệt nhiên lạnh lùng, không dao động.
Anh biết, Tịnh Lâm Yên lại lấy căn bệnh trong người ra uy hiếp, nhưng ngay lúc này khi cẩn thận suy nghĩ thấu đáo hơn, anh lại nhận ra bản thân mình trước đây đã quá mềm lòng, dễ giải, mới khiến đối phương qua mặt nhiều lần.
Tiếc rằng anh nhận ra hơi muộn, đợi vợ giận, vợ bỏ nhà đi, rồi mới chịu khôn lên.
"Uống thuốc, nghỉ ngơi đi. Sức khỏe là của mình, nên tự biết chăm sóc cho tốt."
Vô tâm thế là cùng! Nói hết câu, Ngụy Tần Khôn đã đứng dậy, quay lưng ra về.
"Anh đừng đi mà, em cần anh!" Tịnh Lâm Yên nghẹn ngào.
Vội ôm anh từ phía sau, áp mặt vào tấm lưng to khỏe để níu giữ. Nhưng rồi, cô vẫn bị đối phương phũ phàng chối bỏ.
"Cố gắng sống tốt và đừng làm phiền tôi nữa."
Ngụy Tần Khôn dứt khoát bỏ về ngay sau đó.
Tịnh Lâm Yên đứng chết lặng nhìn theo bóng dáng ấy, rồi lại bùng nổ trong cơn tức giận, bằng nét mặt không cam tâm, cô ta hất đổ tất cả những vật dụng xung quanh mình.
Cứ vậy mà kết thúc thật sao?
[...]
Ngụy Tần Khôn ủ rũ trở về nhà, trong lịch trình sinh hoạt của anh, việc tự tìm tới bia rượu là chuyện hiếm khi xảy ra. Vậy mà lúc này, vừa về tới phòng khách đã tiến thẳng tới khu vực quầy bar trong nhà, tự rót cho mình một ly rượu mạnh.
Sắc mặt đậm nét sầu tư, bởi vì đầu óc cũng đang trống rỗng. Dù đã cắt đứt với Tịnh Lâm Yên, nhưng anh cũng chẳng biết phải làm gì để Lam Hải Như chịu đặt lòng tin ở mình thêm lần nữa.
Một lần bất tín, vạn lần bất tin. Lòng tin, là thứ khó tạo ra nhất trên thế gian này, vậy mà anh lại...
"Hối hận rồi đúng không?" Âm giọng thâm trầm của bà Ngụy vang lên.
Rồi bà cũng đến ngồi cạnh con trai mình, không nhìn, cũng không nói thêm lời nào.
"Con sai rồi! Cũng tại bản thân quá mềm lòng..." Ngụy Tần Khôn tự trách, giọng điệu vừa buồn vừa bất lực.
"Mềm lòng, đó chỉ là cái cớ để bào chữa cho sai lầm của mình thôi. Nguyên căn thật sự là do con tham lam, lấp lửng vì không biết rõ giữa hai người phụ nữ, con cần ai và ai mới là người quan trọng. Có những người ngộ nghĩnh lắm, lúc có không trân trọng, phải đợi tới lúc mất đi mới nhận ra, họ căn bản là cả thế giới của mình. Khi đối phương cho ta một cảm giác quá an toàn, từ đó sẽ sinh ra ta thành người bị động, chủ quan và ỷ lại."
"Vậy con phải làm sao?" Ngụy Tần Khôn nhìn qua mẹ mình, anh hiểu và cần được lắng nghe một lời khuyên hữu ích.
Bà Ngụy từ tốn hỏi: "Con nghĩ, Như Như còn yêu con không?"
"Con cũng không biết... Hải Như vốn là người mạnh mẽ, chứ không phải kiểu cam chịu, lệ thuộc. Đêm trước, cô ấy nhẫn tâm bỏ con ngủ bên ngoài suốt đêm, tới sáng, rõ ràng biết con rất mệt, nhưng vẫn lạnh nhạt, không quan tâm."
"Chắc cô ấy hết yêu con rồi..." Giọng anh rất buồn, cũng rất thất vọng về chính mình.
Nhìn dáng vẻ ảo não của con trai, bỗng nhiên bà Ngụy lại bật cười.
"Lần đầu tiên mẹ thấy, con mất hết niềm tin về bản thân thế đấy. Bình thường vẫn kiêu ngạo, tự cao lắm mà?"
"Thời thế thay đổi, ai rồi cũng khác thôi. Chắc do mẹ chưa biết, phụ nữ một khi đã muốn buông tay, thì không bao giờ níu kéo được nữa. Là con đã đánh giá Như Như quá thấp, thực chất cô ấy mới là tảng băng ngầm, chứ không phải con."
Ngụy Tần Khôn sẵn sàng nâng vợ, đạp thân, phán một câu xanh rờn, rồi uống ực một cái hết sạch ly rượu.
"Vậy sao con không làm nắng, hóa băng tan chảy? Phụ nữ tuy cứng rắn, nhưng mềm lòng nhất thời. Chỉ cần bắt trúng điểm yếu, liền nhận được quả ngọt. Mẹ tin, Như Như vẫn còn yêu con."
Một lời khuyên của mẹ, liền giúp người đàn ông như vớ được chiếc phao cứu sinh giữa dòng bão giông.
"Mẹ có ý gì hay, giúp được con không?" Anh lập tức nhìn mẹ mình, thỉnh cầu kế sách.
"Ơ hay, vợ là vợ của anh, anh giữ được hay không là chuyện của anh, liên quan gì tôi đâu?" Bà Ngụy cười cười.
"Vâng! Vợ con, nhưng cũng là con dâu của mẹ đấy. Không chịu giúp, con mất vợ, mẹ cũng mất luôn con dâu." Anh giở giọng uy hiếp, nét mặt thì thật sự ấm ức.
"Ờ! Mất dâu cũng không đau bằng người mất vợ, tự làm thì tự chịu đi con trai à!" Bà Ngụy hết sức thờ ơ.
Rời khỏi ghế, bà đã định rời đi, nhưng chợt nán lại, để nhắc anh một chuyện.
"Ngày mai, tập đoàn có tổ chức tiệc ở khách sạn X, lo chấn chỉnh lại tâm trạng đi, để còn ra mặt tiếp khách. Có vài vị khách quan trọng sẽ tới đấy."
"Con không đến đâu, mẹ đi cùng ba đi." Ngụy Tần Khôn chưa nghĩ, đã từ chối.
"Phải tới, không tới thì đừng có hối hận." Bà Ngụy cương quyết.
Thế là ai kia lại phải thỏa hiệp.
"Vâng!"
Anh biết, Tịnh Lâm Yên lại lấy căn bệnh trong người ra uy hiếp, nhưng ngay lúc này khi cẩn thận suy nghĩ thấu đáo hơn, anh lại nhận ra bản thân mình trước đây đã quá mềm lòng, dễ giải, mới khiến đối phương qua mặt nhiều lần.
Tiếc rằng anh nhận ra hơi muộn, đợi vợ giận, vợ bỏ nhà đi, rồi mới chịu khôn lên.
"Uống thuốc, nghỉ ngơi đi. Sức khỏe là của mình, nên tự biết chăm sóc cho tốt."
Vô tâm thế là cùng! Nói hết câu, Ngụy Tần Khôn đã đứng dậy, quay lưng ra về.
"Anh đừng đi mà, em cần anh!" Tịnh Lâm Yên nghẹn ngào.
Vội ôm anh từ phía sau, áp mặt vào tấm lưng to khỏe để níu giữ. Nhưng rồi, cô vẫn bị đối phương phũ phàng chối bỏ.
"Cố gắng sống tốt và đừng làm phiền tôi nữa."
Ngụy Tần Khôn dứt khoát bỏ về ngay sau đó.
Tịnh Lâm Yên đứng chết lặng nhìn theo bóng dáng ấy, rồi lại bùng nổ trong cơn tức giận, bằng nét mặt không cam tâm, cô ta hất đổ tất cả những vật dụng xung quanh mình.
Cứ vậy mà kết thúc thật sao?
[...]
Ngụy Tần Khôn ủ rũ trở về nhà, trong lịch trình sinh hoạt của anh, việc tự tìm tới bia rượu là chuyện hiếm khi xảy ra. Vậy mà lúc này, vừa về tới phòng khách đã tiến thẳng tới khu vực quầy bar trong nhà, tự rót cho mình một ly rượu mạnh.
Sắc mặt đậm nét sầu tư, bởi vì đầu óc cũng đang trống rỗng. Dù đã cắt đứt với Tịnh Lâm Yên, nhưng anh cũng chẳng biết phải làm gì để Lam Hải Như chịu đặt lòng tin ở mình thêm lần nữa.
Một lần bất tín, vạn lần bất tin. Lòng tin, là thứ khó tạo ra nhất trên thế gian này, vậy mà anh lại...
"Hối hận rồi đúng không?" Âm giọng thâm trầm của bà Ngụy vang lên.
Rồi bà cũng đến ngồi cạnh con trai mình, không nhìn, cũng không nói thêm lời nào.
"Con sai rồi! Cũng tại bản thân quá mềm lòng..." Ngụy Tần Khôn tự trách, giọng điệu vừa buồn vừa bất lực.
"Mềm lòng, đó chỉ là cái cớ để bào chữa cho sai lầm của mình thôi. Nguyên căn thật sự là do con tham lam, lấp lửng vì không biết rõ giữa hai người phụ nữ, con cần ai và ai mới là người quan trọng. Có những người ngộ nghĩnh lắm, lúc có không trân trọng, phải đợi tới lúc mất đi mới nhận ra, họ căn bản là cả thế giới của mình. Khi đối phương cho ta một cảm giác quá an toàn, từ đó sẽ sinh ra ta thành người bị động, chủ quan và ỷ lại."
"Vậy con phải làm sao?" Ngụy Tần Khôn nhìn qua mẹ mình, anh hiểu và cần được lắng nghe một lời khuyên hữu ích.
Bà Ngụy từ tốn hỏi: "Con nghĩ, Như Như còn yêu con không?"
"Con cũng không biết... Hải Như vốn là người mạnh mẽ, chứ không phải kiểu cam chịu, lệ thuộc. Đêm trước, cô ấy nhẫn tâm bỏ con ngủ bên ngoài suốt đêm, tới sáng, rõ ràng biết con rất mệt, nhưng vẫn lạnh nhạt, không quan tâm."
"Chắc cô ấy hết yêu con rồi..." Giọng anh rất buồn, cũng rất thất vọng về chính mình.
Nhìn dáng vẻ ảo não của con trai, bỗng nhiên bà Ngụy lại bật cười.
"Lần đầu tiên mẹ thấy, con mất hết niềm tin về bản thân thế đấy. Bình thường vẫn kiêu ngạo, tự cao lắm mà?"
"Thời thế thay đổi, ai rồi cũng khác thôi. Chắc do mẹ chưa biết, phụ nữ một khi đã muốn buông tay, thì không bao giờ níu kéo được nữa. Là con đã đánh giá Như Như quá thấp, thực chất cô ấy mới là tảng băng ngầm, chứ không phải con."
Ngụy Tần Khôn sẵn sàng nâng vợ, đạp thân, phán một câu xanh rờn, rồi uống ực một cái hết sạch ly rượu.
"Vậy sao con không làm nắng, hóa băng tan chảy? Phụ nữ tuy cứng rắn, nhưng mềm lòng nhất thời. Chỉ cần bắt trúng điểm yếu, liền nhận được quả ngọt. Mẹ tin, Như Như vẫn còn yêu con."
Một lời khuyên của mẹ, liền giúp người đàn ông như vớ được chiếc phao cứu sinh giữa dòng bão giông.
"Mẹ có ý gì hay, giúp được con không?" Anh lập tức nhìn mẹ mình, thỉnh cầu kế sách.
"Ơ hay, vợ là vợ của anh, anh giữ được hay không là chuyện của anh, liên quan gì tôi đâu?" Bà Ngụy cười cười.
"Vâng! Vợ con, nhưng cũng là con dâu của mẹ đấy. Không chịu giúp, con mất vợ, mẹ cũng mất luôn con dâu." Anh giở giọng uy hiếp, nét mặt thì thật sự ấm ức.
"Ờ! Mất dâu cũng không đau bằng người mất vợ, tự làm thì tự chịu đi con trai à!" Bà Ngụy hết sức thờ ơ.
Rời khỏi ghế, bà đã định rời đi, nhưng chợt nán lại, để nhắc anh một chuyện.
"Ngày mai, tập đoàn có tổ chức tiệc ở khách sạn X, lo chấn chỉnh lại tâm trạng đi, để còn ra mặt tiếp khách. Có vài vị khách quan trọng sẽ tới đấy."
"Con không đến đâu, mẹ đi cùng ba đi." Ngụy Tần Khôn chưa nghĩ, đã từ chối.
"Phải tới, không tới thì đừng có hối hận." Bà Ngụy cương quyết.
Thế là ai kia lại phải thỏa hiệp.
"Vâng!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.