Chương 20: Ghen
Thiên Nguyệt Phụng
08/10/2023
Tuy trước đó xảy ra chút vấn đề, nhưng Kiều Lãng vẫn quyết định đưa Lam
Hải Như đến một nhà hàng năm sao sang trọng để dùng bữa tối.
Ở đây, không gian yên tĩnh, trữ tình lãng mạn, không khí cũng không ồn ào, mà còn có tiếng vĩ cầm du dương bên tai. Thích hợp ăn tối, tâm sự bên nhau.
Kiều Lãng đã đặt bàn trước, vị trí bên cạnh cửa sổ, có thể nhìn ra cảnh vật bên ngoài, nên rất vừa lòng Lam Hải Như.
Cả hai vừa ngồi xuống, phục vụ đã đi tới chăm sóc tận tình, chu đáo. Lúc gọi món xong, ở chiếc bàn trống cách đó không xa, liền xuất hiện một bóng dáng quen thuộc.
Anh ta mặc âu phục rất chỉn chu, vẻ ngoài đẹp trai, phong độ. Nhìn qua là biết người tài phiệt, chỉ có hơi khác người ở chỗ, đi ăn tối mà đeo kính đen trong nhà hàng, khiến ai cũng phải đưa mắt nhìn qua.
Nhưng ngay khúc này, anh không quan tâm ai nhìn mình bằng ánh mắt gì, anh chỉ quan tâm vợ anh đang đi ăn cùng người khác, vui vẻ ra sao.
"Cho hỏi, quý khách dùng gì ạ!" Nhân viên phục vụ bước tới, tận tình thăm hỏi.
"Ờ, cho tôi tách trà hoa cúc." Anh ngập ngừng, cuối cùng lại chọn trà để gọi.
"Vâng! Không biết quý khách có muốn gọi thêm món gì không ạ?"
"Không! Cần gì, tôi sẽ gọi sau."
Anh ta đã nói vậy, nữ phục vụ cũng không còn lời gì để hỏi. Liền cúi đầu, lui ra làm việc. Trong đầu thầm nghĩ, sao lại có người vào nhà hàng chỉ để uống trà cơ chứ?
Cùng lúc này, phía bên bàn Lam Hải Như và Kiều Lãng đã bắt đầu ăn tối.
"Anh Lãng, sao anh biết rõ những chuyện riêng về em quá vậy? Cả vấn đề chồng em...ngoại tình..."
"Anh cho người tìm hiểu! Thật ra cũng chỉ biết sơ sơ thôi à!" Kiều Lãng cười cười.
"Sao anh lại làm vậy chứ? Em thấy ngại..." Lam Hải Như thẹn thùng.
"Anh muốn hiểu về em hơn nên cho người điều tra một tí thôi, có gì đâu mà ngại. Em yên tâm đi, từ giờ anh sẽ bảo vệ em!"
Thoải mái nói xong, Kiều Lãng liền bón cho Lam Hải Như một miếng vi cá. Tuy ngại đỏ mặt, nhưng vì thể diện của anh, cô vẫn rụt rè đón nhận.
Mà hình ảnh đó, vô tình lại chọc ai kia tức giận đến sôi máu. Anh ta còn tháo hẳn mắt kính ra để tường tận nhìn cho thật rõ những cử chỉ thân mật của hai người bọn họ.
Và giới hạn chịu đựng lẫn kiên nhẫn của anh chỉ đủ, tới khi Lam Hải Như ăn xong miếng vi cá đó. Lúc anh hầm hầm đứng dậy, định lao tới, thì chuông điện thoại lại reo lên.
Nán lại vài giây để cầm máy ra xem. Trên màn hình hiển thị tên "Lâm Yên", thấy vậy anh liền từ chối. Nhưng còn chưa kịp bước đi, điện thoại lại reo.
Cuối cùng, Ngụy Tần Khôn vẫn nghe máy.
"A lô!"
[Anh ơi, anh đang ở đâu vậy? Có thể tới chỗ em một chút được không? Em...em thấy mệt quá, chắc em chết mất.]
Bên kia, là giọng điệu thều thào đầy mệt mỏi của Tịnh Lâm Yên truyền qua, khiến anh lập tức chau mày, lạnh lùng đáp trả:
"Anh không có ở trong thành phố, nên không thể tới. Mà em lại bị làm sao nữa?"
[Em hết thuốc uống, cả ngày hôm nay cứ mệt mãi không hết. Tới giờ, em chịu không nổi nữa nên mới gọi cầu cứu, anh không thể tới với em ngay được sao? Ngoài anh ra, em cũng không biết phải nhờ ai giúp đỡ nữa...]
Giọng nói của Tịnh Lâm Yên mỗi lúc càng yếu, càng nhỏ dần, dường như đang thật sự rất mệt.
Lúc này, Ngụy Tần Khôn lại dao động. Chân mày nhíu nhặt, giờ là lúc phải đấu tranh suy nghĩ giữa quay về hay ở lại.
Nếu về, vợ anh sẽ thuộc về người khác. Nhưng nếu không về, lỡ xảy ra án mạng, thì cả đời này làm sao anh sống yên thân?
[Anh ơi! Về với em, được không? Em cần anh, thật sự rất cần...]
Từ loa điện thoại lại phát ra giọng điệu yếu ớt của Tịnh Lâm Yên, thúc giục Ngụy Tần Khôn phải quyết định và anh đã lên tiếng:
"Em cứ nằm nghỉ đi, lát nữa sẽ có người tới."
Nói xong, Ngụy Tần Khôn liền cúp máy. Ngay sau đó, anh lại thao tác cuộc gọi, tìm tới nam Trợ lý của mình.
Đây cũng là lần thứ hai, anh nhờ cậu ta giúp mình làm việc riêng.
Trong lúc, Ngụy Tần Khôn giải quyết rắc rối, Lam Hải Như đã cùng Kiều Lãng ra về. Đợi tới khi anh nhìn thấy, thì hai người họ đã ra khỏi nhà hàng.
Thấy vậy, anh lập tức hối hả chạy theo, nhưng giữa đường đã bị nhân viên nhà hàng giữ lại, vì tội chưa thanh toán đã muốn chuồn.
Ăn mặc sang trọng nhưng muốn ăn quỵt, thì đẹp trai cách mấy cũng vô ích.
Đợi tới khi anh ta tự giải vây cho mình xong, lúc đó Lam Hải Như lại bị Kiều Lãng đưa đi mất.
Cũng may, sớm biết căn hộ chung cư nơi cô đang ở, nên liền tức tốc đuổi theo, vẫn may mắn rằng anh đã kịp lúc Lam Hải Như và Kiều Lãng vừa bước ra khỏi xe.
Nhưng sau đó, anh lại thấy hai người họ vui vẻ đi vào chung cư, vào thang máy, đi thẳng lên lầu. Trông dáng vẻ cứ như đang chung sống cùng nhau.
Cơn ghen từ đâu ập tới, khiến cả người Ngụy Tần Khôn nóng như có lửa thiêu đốt. Anh hầm hầm bám theo sau, dựa vào cặp mắt tinh anh và nhạy bén, anh đã biết chính xác căn hộ mà Lam Hải Như đang sống.
Nhưng lại không kịp ngăn cản cô đóng cửa, thành ra hiện tại chỉ có thể đứng chờ bên ngoài.
Càng chờ, càng sốt ruột. Muốn nghe lén, cũng không nghe được gì, bởi cánh cửa cách âm.
Ngụy Tần Khôn liên tục đi qua đi lại mấy chục lần, cuối cùng cũng không chờ được thêm, liền dứt khoát quyết định đưa tay ấn chuông.
*King coong...
Ở đây, không gian yên tĩnh, trữ tình lãng mạn, không khí cũng không ồn ào, mà còn có tiếng vĩ cầm du dương bên tai. Thích hợp ăn tối, tâm sự bên nhau.
Kiều Lãng đã đặt bàn trước, vị trí bên cạnh cửa sổ, có thể nhìn ra cảnh vật bên ngoài, nên rất vừa lòng Lam Hải Như.
Cả hai vừa ngồi xuống, phục vụ đã đi tới chăm sóc tận tình, chu đáo. Lúc gọi món xong, ở chiếc bàn trống cách đó không xa, liền xuất hiện một bóng dáng quen thuộc.
Anh ta mặc âu phục rất chỉn chu, vẻ ngoài đẹp trai, phong độ. Nhìn qua là biết người tài phiệt, chỉ có hơi khác người ở chỗ, đi ăn tối mà đeo kính đen trong nhà hàng, khiến ai cũng phải đưa mắt nhìn qua.
Nhưng ngay khúc này, anh không quan tâm ai nhìn mình bằng ánh mắt gì, anh chỉ quan tâm vợ anh đang đi ăn cùng người khác, vui vẻ ra sao.
"Cho hỏi, quý khách dùng gì ạ!" Nhân viên phục vụ bước tới, tận tình thăm hỏi.
"Ờ, cho tôi tách trà hoa cúc." Anh ngập ngừng, cuối cùng lại chọn trà để gọi.
"Vâng! Không biết quý khách có muốn gọi thêm món gì không ạ?"
"Không! Cần gì, tôi sẽ gọi sau."
Anh ta đã nói vậy, nữ phục vụ cũng không còn lời gì để hỏi. Liền cúi đầu, lui ra làm việc. Trong đầu thầm nghĩ, sao lại có người vào nhà hàng chỉ để uống trà cơ chứ?
Cùng lúc này, phía bên bàn Lam Hải Như và Kiều Lãng đã bắt đầu ăn tối.
"Anh Lãng, sao anh biết rõ những chuyện riêng về em quá vậy? Cả vấn đề chồng em...ngoại tình..."
"Anh cho người tìm hiểu! Thật ra cũng chỉ biết sơ sơ thôi à!" Kiều Lãng cười cười.
"Sao anh lại làm vậy chứ? Em thấy ngại..." Lam Hải Như thẹn thùng.
"Anh muốn hiểu về em hơn nên cho người điều tra một tí thôi, có gì đâu mà ngại. Em yên tâm đi, từ giờ anh sẽ bảo vệ em!"
Thoải mái nói xong, Kiều Lãng liền bón cho Lam Hải Như một miếng vi cá. Tuy ngại đỏ mặt, nhưng vì thể diện của anh, cô vẫn rụt rè đón nhận.
Mà hình ảnh đó, vô tình lại chọc ai kia tức giận đến sôi máu. Anh ta còn tháo hẳn mắt kính ra để tường tận nhìn cho thật rõ những cử chỉ thân mật của hai người bọn họ.
Và giới hạn chịu đựng lẫn kiên nhẫn của anh chỉ đủ, tới khi Lam Hải Như ăn xong miếng vi cá đó. Lúc anh hầm hầm đứng dậy, định lao tới, thì chuông điện thoại lại reo lên.
Nán lại vài giây để cầm máy ra xem. Trên màn hình hiển thị tên "Lâm Yên", thấy vậy anh liền từ chối. Nhưng còn chưa kịp bước đi, điện thoại lại reo.
Cuối cùng, Ngụy Tần Khôn vẫn nghe máy.
"A lô!"
[Anh ơi, anh đang ở đâu vậy? Có thể tới chỗ em một chút được không? Em...em thấy mệt quá, chắc em chết mất.]
Bên kia, là giọng điệu thều thào đầy mệt mỏi của Tịnh Lâm Yên truyền qua, khiến anh lập tức chau mày, lạnh lùng đáp trả:
"Anh không có ở trong thành phố, nên không thể tới. Mà em lại bị làm sao nữa?"
[Em hết thuốc uống, cả ngày hôm nay cứ mệt mãi không hết. Tới giờ, em chịu không nổi nữa nên mới gọi cầu cứu, anh không thể tới với em ngay được sao? Ngoài anh ra, em cũng không biết phải nhờ ai giúp đỡ nữa...]
Giọng nói của Tịnh Lâm Yên mỗi lúc càng yếu, càng nhỏ dần, dường như đang thật sự rất mệt.
Lúc này, Ngụy Tần Khôn lại dao động. Chân mày nhíu nhặt, giờ là lúc phải đấu tranh suy nghĩ giữa quay về hay ở lại.
Nếu về, vợ anh sẽ thuộc về người khác. Nhưng nếu không về, lỡ xảy ra án mạng, thì cả đời này làm sao anh sống yên thân?
[Anh ơi! Về với em, được không? Em cần anh, thật sự rất cần...]
Từ loa điện thoại lại phát ra giọng điệu yếu ớt của Tịnh Lâm Yên, thúc giục Ngụy Tần Khôn phải quyết định và anh đã lên tiếng:
"Em cứ nằm nghỉ đi, lát nữa sẽ có người tới."
Nói xong, Ngụy Tần Khôn liền cúp máy. Ngay sau đó, anh lại thao tác cuộc gọi, tìm tới nam Trợ lý của mình.
Đây cũng là lần thứ hai, anh nhờ cậu ta giúp mình làm việc riêng.
Trong lúc, Ngụy Tần Khôn giải quyết rắc rối, Lam Hải Như đã cùng Kiều Lãng ra về. Đợi tới khi anh nhìn thấy, thì hai người họ đã ra khỏi nhà hàng.
Thấy vậy, anh lập tức hối hả chạy theo, nhưng giữa đường đã bị nhân viên nhà hàng giữ lại, vì tội chưa thanh toán đã muốn chuồn.
Ăn mặc sang trọng nhưng muốn ăn quỵt, thì đẹp trai cách mấy cũng vô ích.
Đợi tới khi anh ta tự giải vây cho mình xong, lúc đó Lam Hải Như lại bị Kiều Lãng đưa đi mất.
Cũng may, sớm biết căn hộ chung cư nơi cô đang ở, nên liền tức tốc đuổi theo, vẫn may mắn rằng anh đã kịp lúc Lam Hải Như và Kiều Lãng vừa bước ra khỏi xe.
Nhưng sau đó, anh lại thấy hai người họ vui vẻ đi vào chung cư, vào thang máy, đi thẳng lên lầu. Trông dáng vẻ cứ như đang chung sống cùng nhau.
Cơn ghen từ đâu ập tới, khiến cả người Ngụy Tần Khôn nóng như có lửa thiêu đốt. Anh hầm hầm bám theo sau, dựa vào cặp mắt tinh anh và nhạy bén, anh đã biết chính xác căn hộ mà Lam Hải Như đang sống.
Nhưng lại không kịp ngăn cản cô đóng cửa, thành ra hiện tại chỉ có thể đứng chờ bên ngoài.
Càng chờ, càng sốt ruột. Muốn nghe lén, cũng không nghe được gì, bởi cánh cửa cách âm.
Ngụy Tần Khôn liên tục đi qua đi lại mấy chục lần, cuối cùng cũng không chờ được thêm, liền dứt khoát quyết định đưa tay ấn chuông.
*King coong...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.