Chương 38: Giao Liên Viện Võ Hội
Đăng Nhân
04/03/2023
Lại nói về A Cáp Công và Hắc Quả, hai người họ nghe theo lời Hoàn Trùng Dụ, sau khi cùng trăm quân rời cảng Đại Liên thì không một mạch đi thẳng lên Liêu Dương nữa. Thay vào đó, A Cáp Hắc hai người đi vòng qua Phố Lan Điếm, hồ Đồng Phương, hồ Trang Hà Ngụy Dị, đều là ba địa điểm còn đông dân Kim, sau đó mới vòng qua hai tiểu thành ven núi là Thông Hóa và Bạch Sơn. Các địa điểm trên Hoàn đạo sĩ đều đã đi qua, đều là những trấn nhiều binh nhân Kim quốc di tản về, bọn A Cáp Công nên đi đường vòng chiêu binh, củng cố lực lượng. Hai thành Thông Hóa, Bạch Sơn đều lưng dựa núi, trước mặt lại là sông Thái Tử, địa thế hiểm trở, dựa vào hai thành đó mà gây dựng thế lực mới có thể lấy lại Liêu Dương. A Cáp Công nghe xong thấy chí lý, cảm phục tài trí của Hoàn Trùng Dụ lại ngỏ ý muốn đạo sĩ khởi hành đi cùng bọn họ cho mau.
Trùng Dụ mới nói, “Bần đạo chỉ là một đạo nhân, nay đây mai đó truyền giáo, đâu có gì hay ho để hiến kế cho các đại hiệp.”
A Cáp Công hết lòng hết dạ thuyết phục thêm vài lần, Trùng Dụ mới chịu đi theo. Công mới quay ra Hắc Quả nói nhỏ, “Đạo nhân này là nhân vật thông thái đĩnh đạc, ta đã mất bao nhiêu công để thuyết phục, ngươi đừng có mở miệng nói năng lung tung làm đạo nhân phật lòng.”
Hắc Quả ‘hừ’ một tiếng. “Huynh đệ bao nhiêu năm mà huynh không lo làm phật lòng đệ, mà sao người lạ thì lại sợ phật lòng thế.”
“Lời người ta nói ra đều là cao kiến, còn đệ nói ra một lời là mỹ nhân, hai lời là mỹ nhân, ta thà đệ phật lòng còn hơn.”
Quả nghe thấy trong lòng căm tức, nhưng biết người ta nói đúng cũng không vặn vẹo được gì.
Bọn A Cáp đi được nửa ngày đường thì đã đến gần Phố Long Điếm. Vốn nơi đây là giao lộ giữa cảng Đại Liên và các đại hồ lân cận, trước thương nhân từ miền Bắc xuống giao dịch rất nhiều. Nay giặc Mông Cổ đã tràn vào chiếm cứ miền Bắc, các thương nhân không những là không bớt đi mà còn nhiều lên, kì thực là họ đều di tản về đây, thuê toàn bộ các khách điếm trong khu vực mà ở lại. Có kẻ còn thuê công nhân gấp rút xây cho một căn nhà mới toanh từ nền từ móng. Thương nhân nhiều kẻ thuê các cao thủ võ lâm làm hộ vệ, nhưng những kẻ đó đều đã nhận thù lao thì khó mà chiêu mộ được. Những hạng thân binh quan tướng mà A Cáp Công đang tìm kiếm, có lẽ phải lên đến hai đại hồ mới tìm thấy.
Bọn A Cáp Công hạ trại cách Phố Long Điếm một đoạn. Thấy quân số đông đảo, kẻ nào cũng gươm giáo sáng lòa, bọn người từ trong phố mới ló đầu ra dò xét, kẻ nào kẻ nấy lo lắng. A Cáp Công mới phải treo cờ Kim quốc lên, chúng mới thở dài nhẹ nhõm.
Gần nơi A Cáp Công hạ trại là một khách viện mang tên Giao Liên. Viện chủ là một nam nhân họ Mẫn, chẳng mấy ai biết tên, chỉ toàn gọi là Mẫn viện chủ. Vốn khách viện này trước kia chỉ là một gia trang, sau này mở rộng để quan viên tụ tập cùng bàn luận thi ca và luận võ học, nên đổi thành khách viện, họ Mẫn lại vô cùng hào sảng hiếu khách, người qua lại nghe tiếng đều ghé chơi. Mẫn viện chủ thấy A Cáp Công là tướng kim hành quân lên, chưa gặp mặt mà đã đem lòng quý mến, bèn sai tiểu nhị đem gạo thịt tới biếu quân, lại tới đó mời A Cáp Công, Hắc Quả ghé qua khách viện nghỉ ngơi vài hôm.
A Cáp Công mới nói với tiểu nhị, “Ta qua chơi một buổi thì được, nhưng ta chỉ huy quân sĩ, binh nhân của ta phải cắm trại ngoài bãi đất, ta lại lui vào tệ xá nghỉ ngơi, như vậy là không phải.”
Hắc Quả mới xen vào nói, “Huynh không đi thì ta đi! Được nằm giường êm chăn ấm há chẳng phải sướng hơn sao?” Dứt lời mới bảo tiểu nhị dẫn ra khách viện.
Tiểu nhị dắt Hắc Quả đến khách viện treo biển gỗ đề bốn chữ ‘Giao Liên Khách Viện’, lại thấy bên cạnh khách viện có một khuôn viên nhô cao lên, bên cạnh cắm một cây hoàng kì thêu năm chữ ‘Giao Liên viện võ hội’. Người đứng túm tụm quanh khuôn viên cũng phải lên tới gần trăm người, Hắc Quả nghe thấy từ trên khuôn viên nghe thấy tiếng song chưởng va vào nhau bốp chát. Hắn nhún chân nhảy lên nhảy xuống cũng không nhìn thấy gì, nên mới chen chen chúc chúc vào xem có sự tình gì náo nhiệt.
Kì thực, từ sáng đã có một nữ nhân xuất hiện, cắm cờ thêu giữa khuôn viên. Nữ nhân nọ mặc bố phục vải thô, dù có vẻ xuất thân bần hàn nhưng da dẻ lại mịn màng, mắt phượng mày ngài, hình dung thư thái yêu kiều, trông ra không quá mười tám tuổi, ai nấy nhìn đều say mê. Nàng mới lớn miệng tuyên bố với mọi người, “Tiểu nữ họ Mai, tên Đài Vũ, đã đi khắp trấn Đại Liên, trước giờ tỉ võ với đồng trang lứa chưa thua ai bao giờ. Nay ta muốn tỉ võ chiêu thân, vị đại hiệp nào trong cùng độ tuổi, tuổi không quá hai mươi hai, có lòng lên tiếp với ta trăm chiêu. Nếu tay không thắng được ta thì ta sẽ ưng thuận về với đại hiệp! Nhưng ta nói lại, ta chưa thua ai bao giờ.”
Các thanh niên xung quanh long điếm đều tụ tập cả lại. Nghe lời lẽ cô nương nọ thì hùng hồn, nhưng trông dáng vẻ yếu liễu đào tơ, ai nấy đều nghĩ cô quả quá kiêu ngạo rồi, chuyến này kẻ nào lên sớm thì nghiễm nhiên lại rước về được một mỹ nhân. Trong mấy người bọn họ lại còn hành nghề bảo tiêu, tuổi đời còn trẻ mà đã bôn tẩu giang hồ nhiều năm, há lại không địch lại được một nữ nhi chân yếu tay mềm?
Ấy vậy mà tỉ thí suốt ba canh giờ, cô nương nọ đã đánh trên dưới chục trận, mà không kẻ nào hạ được cô. Ngay bây giờ là trận thứ mười hai, vừa mới bắt đầu, trên võ đài một bên là Mai Đài Vũ, một bên là võ sĩ của Hàn Bảo tiêu cục Hí Di Mật. Hàn Bảo tiêu cục truyền thống làm nghề bảo tiêu đã hàng chục năm nay, kẻ nào muốn xin vào bảo tiêu cũng đều phải là hạng có võ công bản lĩnh mới được chấp thuận.
Hí Di Mật là đệ tử Sùng Sương chính phái, về quyền trảo đã được học căn bản mười tám thức Sùng Sương Tinh Căn, trong bọn người hiếu kì dưới kia trăm người chưa chắc đã có một người địch lại. Hắn nhìn Đài Vũ cười hì hì, gãi tai gãi đầu mà rằng, “Cô nương chớ lo lắng, ta sẽ nương tay với cô nương. Dù gì cô cũng về với ta, không thể để cô tổn thương được.”
Đài Vũ mới cười, đáp, “Khẩu khí lớn lắm. Để ta xem bản lĩnh đại hiệp tới đâu.”
Hí Di Mật lấy đà, vài sải chân đã sát lại gần Đài Vũ, tung đòn quyền đánh tới gọn gàng, không một chỗ thừa. Đài Vũ khoan thai tránh được, năm ngón tay ép chặt vào nhau, một chặt vào bên hông Di Mật. Di Mật giật mình quay lại tung cước đá, nhưng Đài Vũ đã không còn ở đó. Nàng lẻn ra sau Di Mật, chặt thêm một nhát vào cẳng chân, một nhát vào mắt cá, khiến Di Mật khuỵu cả chân xuống. Di Mật quét chân một vòng dưới mặt đất. Đài Vũ nhảy bật dậy, thân thủ như lướt trên không trung, nhảy bật ra xa. Đám đông xung quanh đều vỗ tay tán dương.
Hí Di Mật hừ một tiếng, tung đòn quyền cước giao thủ thức thứ mười sáu trong Sùng Sương Tinh Căn. Chiêu ấy hắn luyện chưa tới tinh nhuệ, nhưng cứ một quyền thu về một cước lại tung ra đã có sự nhịp nhàng, đám đông thấy cử động mượt mà lại vỗ tay lần nữa. Đài Vũ đỡ vài chiêu, tránh vài chiêu nữa, đối thủ tung quyền liên tục mà nàng bước tới bước lui giảo hoạt như ở chỗ không người.
Biết đối thủ không có gì đáng lo ngại, nàng cố ý để lộ sơ hở, thượng bàn trống trải. Di Mật nhanh mắt nhìn thấy, cười lớn hét, “Cô là của ta rồi!” Mới tung một quyền đấm vào ngực Đài Vũ. Nàng đơn giản lách qua một bên, chân lại quét một vòng hệt như cách Di Mật quét chân nàng ban nãy. Lần này chỉ khác là Di Mật không tránh nổi, bị quét chân ngã nằm thẳng cẳng dưới mặt đất. Đài Vũ một chân đạp lên ngực, cười khẩy nói, “Ai là của ai cơ?”
Đám đông mới cười rộ lên. Hí Di Mật xấu hổ quá, vội lồm cồm bò dậy lỉnh vào trong đám đông.
Đài Vũ mới quay ra với đám thanh niên, dương dương tự đắc, ưỡn ngực lên mà nói lớn, “Còn ai nữa không?” Nàng nói thêm hai lần nữa, nhưng ai cũng biết không phải địch thủ của nàng, không một người tiến lên. Nàng lắc đầu mà rằng, “Vậy thì hôm nay ta dừng lại ở đây thôi.” Nói đoạn định quay đi bứt cờ, thu dọn trở vào trong khách viện.
Hắc Quả mải chen chúc, bị một kẻ giẫm vào giày, mới lớn giọng mắng, “Này, này. Đừng có giẫm vào cẩm hài của ta. Cái thứ đồ này ngươi làm cả năm chưa chắc mua được đâu!”
Kẻ nọ nghe vậy mới tức tối, tóm lấy cổ tay Quả mà hục hặc, “Ngươi vừa nói cái gì?” Rồi nhìn Hắc Quả lên xuống. Họ Hắc con nhà hào phú trong vùng, cũng được gọi là có của ăn của để, ăn mặc lúc nào cũng vận đồ thổ cẩm, may vải đắt tiền. Kẻ kia thấy vậy mới cười khẩy nói, “Té ra là một tiểu công tử. Không biết tiểu công tử này từ vùng nào xuống? Chốn này toàn thương nhân, đừng nghĩ tiểu công tử giàu có hơn ai mà vênh mặt lên thế.”
“Ai vênh mặt với nhà ngươi?” Hắc Quả giật tay lại. “Chỉ muốn hóng chút chuyện hay thôi mà mấy thằng quỷ này làm mất hứng quá.”
“Ngươi nói cái gì?” Kẻ nọ giơ nắm đấm.
Kẻ kia còn chưa tung quyền, Quả đã vội kêu lên, “Ối dời ơi, đánh người!” Nói rồi vội nhảy bật một bước, bay ra khỏi đám đông. Nhưng chẳng may đám người nhung nhúc vừa chật vừa đông, chân Quả vấp phải lưng một kẻ, lộn nhào vài vòng trên không trung, vừa khéo vấp chân ngã bay lên võ đài. Lúc đứng dậy, hắn phủi áo cáu kỉnh, còn chưa biết mình đã ứng danh tỉ võ. “Hài này ta mua tới ba mươi lượng bạc, nhà ngươi đào cả nhà lên chưa chắc có tiền mà trả đâu.”
Mai Đài Vũ thấy Hắc Quả khôi ngô tuấn tú, trong lòng đã có chút ưng thuận, nhưng nếu bản lĩnh của hắn không tới đâu thì vạn nhất nhất nàng cũng không chịu đưa thân.
Đài Vũ mới nói, “Đại hiệp mau xưng danh.”
Hắc Quả nhìn quanh mới thấy mình bay lên trên này từ bao giờ, mới ngớ người ra đáp, “Ủa, cô là ai?”
Đài Vũ mới cau mày. “Đại hiệp lên đây, chẳng phải muốn ứng tuyển tỉ võ chiêu thân?”
“Này, này, ai chiêu thân với cô?” Hắc Quả nói. “Ta mới hai mươi tuổi đầu, trẻ trung mơn mởn, ai rảnh rỗi tự nhiên rước hùm về nhà, đeo gông vào cổ?”
Đài Vũ cả giận, mắng, “Đùa ta đấy hả?” Không nói không rằng xấn xổ vào, hai ngón tay một Song Thủ Chỉ điểm vào huyệt môn trên người Quả.
Trùng Dụ mới nói, “Bần đạo chỉ là một đạo nhân, nay đây mai đó truyền giáo, đâu có gì hay ho để hiến kế cho các đại hiệp.”
A Cáp Công hết lòng hết dạ thuyết phục thêm vài lần, Trùng Dụ mới chịu đi theo. Công mới quay ra Hắc Quả nói nhỏ, “Đạo nhân này là nhân vật thông thái đĩnh đạc, ta đã mất bao nhiêu công để thuyết phục, ngươi đừng có mở miệng nói năng lung tung làm đạo nhân phật lòng.”
Hắc Quả ‘hừ’ một tiếng. “Huynh đệ bao nhiêu năm mà huynh không lo làm phật lòng đệ, mà sao người lạ thì lại sợ phật lòng thế.”
“Lời người ta nói ra đều là cao kiến, còn đệ nói ra một lời là mỹ nhân, hai lời là mỹ nhân, ta thà đệ phật lòng còn hơn.”
Quả nghe thấy trong lòng căm tức, nhưng biết người ta nói đúng cũng không vặn vẹo được gì.
Bọn A Cáp đi được nửa ngày đường thì đã đến gần Phố Long Điếm. Vốn nơi đây là giao lộ giữa cảng Đại Liên và các đại hồ lân cận, trước thương nhân từ miền Bắc xuống giao dịch rất nhiều. Nay giặc Mông Cổ đã tràn vào chiếm cứ miền Bắc, các thương nhân không những là không bớt đi mà còn nhiều lên, kì thực là họ đều di tản về đây, thuê toàn bộ các khách điếm trong khu vực mà ở lại. Có kẻ còn thuê công nhân gấp rút xây cho một căn nhà mới toanh từ nền từ móng. Thương nhân nhiều kẻ thuê các cao thủ võ lâm làm hộ vệ, nhưng những kẻ đó đều đã nhận thù lao thì khó mà chiêu mộ được. Những hạng thân binh quan tướng mà A Cáp Công đang tìm kiếm, có lẽ phải lên đến hai đại hồ mới tìm thấy.
Bọn A Cáp Công hạ trại cách Phố Long Điếm một đoạn. Thấy quân số đông đảo, kẻ nào cũng gươm giáo sáng lòa, bọn người từ trong phố mới ló đầu ra dò xét, kẻ nào kẻ nấy lo lắng. A Cáp Công mới phải treo cờ Kim quốc lên, chúng mới thở dài nhẹ nhõm.
Gần nơi A Cáp Công hạ trại là một khách viện mang tên Giao Liên. Viện chủ là một nam nhân họ Mẫn, chẳng mấy ai biết tên, chỉ toàn gọi là Mẫn viện chủ. Vốn khách viện này trước kia chỉ là một gia trang, sau này mở rộng để quan viên tụ tập cùng bàn luận thi ca và luận võ học, nên đổi thành khách viện, họ Mẫn lại vô cùng hào sảng hiếu khách, người qua lại nghe tiếng đều ghé chơi. Mẫn viện chủ thấy A Cáp Công là tướng kim hành quân lên, chưa gặp mặt mà đã đem lòng quý mến, bèn sai tiểu nhị đem gạo thịt tới biếu quân, lại tới đó mời A Cáp Công, Hắc Quả ghé qua khách viện nghỉ ngơi vài hôm.
A Cáp Công mới nói với tiểu nhị, “Ta qua chơi một buổi thì được, nhưng ta chỉ huy quân sĩ, binh nhân của ta phải cắm trại ngoài bãi đất, ta lại lui vào tệ xá nghỉ ngơi, như vậy là không phải.”
Hắc Quả mới xen vào nói, “Huynh không đi thì ta đi! Được nằm giường êm chăn ấm há chẳng phải sướng hơn sao?” Dứt lời mới bảo tiểu nhị dẫn ra khách viện.
Tiểu nhị dắt Hắc Quả đến khách viện treo biển gỗ đề bốn chữ ‘Giao Liên Khách Viện’, lại thấy bên cạnh khách viện có một khuôn viên nhô cao lên, bên cạnh cắm một cây hoàng kì thêu năm chữ ‘Giao Liên viện võ hội’. Người đứng túm tụm quanh khuôn viên cũng phải lên tới gần trăm người, Hắc Quả nghe thấy từ trên khuôn viên nghe thấy tiếng song chưởng va vào nhau bốp chát. Hắn nhún chân nhảy lên nhảy xuống cũng không nhìn thấy gì, nên mới chen chen chúc chúc vào xem có sự tình gì náo nhiệt.
Kì thực, từ sáng đã có một nữ nhân xuất hiện, cắm cờ thêu giữa khuôn viên. Nữ nhân nọ mặc bố phục vải thô, dù có vẻ xuất thân bần hàn nhưng da dẻ lại mịn màng, mắt phượng mày ngài, hình dung thư thái yêu kiều, trông ra không quá mười tám tuổi, ai nấy nhìn đều say mê. Nàng mới lớn miệng tuyên bố với mọi người, “Tiểu nữ họ Mai, tên Đài Vũ, đã đi khắp trấn Đại Liên, trước giờ tỉ võ với đồng trang lứa chưa thua ai bao giờ. Nay ta muốn tỉ võ chiêu thân, vị đại hiệp nào trong cùng độ tuổi, tuổi không quá hai mươi hai, có lòng lên tiếp với ta trăm chiêu. Nếu tay không thắng được ta thì ta sẽ ưng thuận về với đại hiệp! Nhưng ta nói lại, ta chưa thua ai bao giờ.”
Các thanh niên xung quanh long điếm đều tụ tập cả lại. Nghe lời lẽ cô nương nọ thì hùng hồn, nhưng trông dáng vẻ yếu liễu đào tơ, ai nấy đều nghĩ cô quả quá kiêu ngạo rồi, chuyến này kẻ nào lên sớm thì nghiễm nhiên lại rước về được một mỹ nhân. Trong mấy người bọn họ lại còn hành nghề bảo tiêu, tuổi đời còn trẻ mà đã bôn tẩu giang hồ nhiều năm, há lại không địch lại được một nữ nhi chân yếu tay mềm?
Ấy vậy mà tỉ thí suốt ba canh giờ, cô nương nọ đã đánh trên dưới chục trận, mà không kẻ nào hạ được cô. Ngay bây giờ là trận thứ mười hai, vừa mới bắt đầu, trên võ đài một bên là Mai Đài Vũ, một bên là võ sĩ của Hàn Bảo tiêu cục Hí Di Mật. Hàn Bảo tiêu cục truyền thống làm nghề bảo tiêu đã hàng chục năm nay, kẻ nào muốn xin vào bảo tiêu cũng đều phải là hạng có võ công bản lĩnh mới được chấp thuận.
Hí Di Mật là đệ tử Sùng Sương chính phái, về quyền trảo đã được học căn bản mười tám thức Sùng Sương Tinh Căn, trong bọn người hiếu kì dưới kia trăm người chưa chắc đã có một người địch lại. Hắn nhìn Đài Vũ cười hì hì, gãi tai gãi đầu mà rằng, “Cô nương chớ lo lắng, ta sẽ nương tay với cô nương. Dù gì cô cũng về với ta, không thể để cô tổn thương được.”
Đài Vũ mới cười, đáp, “Khẩu khí lớn lắm. Để ta xem bản lĩnh đại hiệp tới đâu.”
Hí Di Mật lấy đà, vài sải chân đã sát lại gần Đài Vũ, tung đòn quyền đánh tới gọn gàng, không một chỗ thừa. Đài Vũ khoan thai tránh được, năm ngón tay ép chặt vào nhau, một chặt vào bên hông Di Mật. Di Mật giật mình quay lại tung cước đá, nhưng Đài Vũ đã không còn ở đó. Nàng lẻn ra sau Di Mật, chặt thêm một nhát vào cẳng chân, một nhát vào mắt cá, khiến Di Mật khuỵu cả chân xuống. Di Mật quét chân một vòng dưới mặt đất. Đài Vũ nhảy bật dậy, thân thủ như lướt trên không trung, nhảy bật ra xa. Đám đông xung quanh đều vỗ tay tán dương.
Hí Di Mật hừ một tiếng, tung đòn quyền cước giao thủ thức thứ mười sáu trong Sùng Sương Tinh Căn. Chiêu ấy hắn luyện chưa tới tinh nhuệ, nhưng cứ một quyền thu về một cước lại tung ra đã có sự nhịp nhàng, đám đông thấy cử động mượt mà lại vỗ tay lần nữa. Đài Vũ đỡ vài chiêu, tránh vài chiêu nữa, đối thủ tung quyền liên tục mà nàng bước tới bước lui giảo hoạt như ở chỗ không người.
Biết đối thủ không có gì đáng lo ngại, nàng cố ý để lộ sơ hở, thượng bàn trống trải. Di Mật nhanh mắt nhìn thấy, cười lớn hét, “Cô là của ta rồi!” Mới tung một quyền đấm vào ngực Đài Vũ. Nàng đơn giản lách qua một bên, chân lại quét một vòng hệt như cách Di Mật quét chân nàng ban nãy. Lần này chỉ khác là Di Mật không tránh nổi, bị quét chân ngã nằm thẳng cẳng dưới mặt đất. Đài Vũ một chân đạp lên ngực, cười khẩy nói, “Ai là của ai cơ?”
Đám đông mới cười rộ lên. Hí Di Mật xấu hổ quá, vội lồm cồm bò dậy lỉnh vào trong đám đông.
Đài Vũ mới quay ra với đám thanh niên, dương dương tự đắc, ưỡn ngực lên mà nói lớn, “Còn ai nữa không?” Nàng nói thêm hai lần nữa, nhưng ai cũng biết không phải địch thủ của nàng, không một người tiến lên. Nàng lắc đầu mà rằng, “Vậy thì hôm nay ta dừng lại ở đây thôi.” Nói đoạn định quay đi bứt cờ, thu dọn trở vào trong khách viện.
Hắc Quả mải chen chúc, bị một kẻ giẫm vào giày, mới lớn giọng mắng, “Này, này. Đừng có giẫm vào cẩm hài của ta. Cái thứ đồ này ngươi làm cả năm chưa chắc mua được đâu!”
Kẻ nọ nghe vậy mới tức tối, tóm lấy cổ tay Quả mà hục hặc, “Ngươi vừa nói cái gì?” Rồi nhìn Hắc Quả lên xuống. Họ Hắc con nhà hào phú trong vùng, cũng được gọi là có của ăn của để, ăn mặc lúc nào cũng vận đồ thổ cẩm, may vải đắt tiền. Kẻ kia thấy vậy mới cười khẩy nói, “Té ra là một tiểu công tử. Không biết tiểu công tử này từ vùng nào xuống? Chốn này toàn thương nhân, đừng nghĩ tiểu công tử giàu có hơn ai mà vênh mặt lên thế.”
“Ai vênh mặt với nhà ngươi?” Hắc Quả giật tay lại. “Chỉ muốn hóng chút chuyện hay thôi mà mấy thằng quỷ này làm mất hứng quá.”
“Ngươi nói cái gì?” Kẻ nọ giơ nắm đấm.
Kẻ kia còn chưa tung quyền, Quả đã vội kêu lên, “Ối dời ơi, đánh người!” Nói rồi vội nhảy bật một bước, bay ra khỏi đám đông. Nhưng chẳng may đám người nhung nhúc vừa chật vừa đông, chân Quả vấp phải lưng một kẻ, lộn nhào vài vòng trên không trung, vừa khéo vấp chân ngã bay lên võ đài. Lúc đứng dậy, hắn phủi áo cáu kỉnh, còn chưa biết mình đã ứng danh tỉ võ. “Hài này ta mua tới ba mươi lượng bạc, nhà ngươi đào cả nhà lên chưa chắc có tiền mà trả đâu.”
Mai Đài Vũ thấy Hắc Quả khôi ngô tuấn tú, trong lòng đã có chút ưng thuận, nhưng nếu bản lĩnh của hắn không tới đâu thì vạn nhất nhất nàng cũng không chịu đưa thân.
Đài Vũ mới nói, “Đại hiệp mau xưng danh.”
Hắc Quả nhìn quanh mới thấy mình bay lên trên này từ bao giờ, mới ngớ người ra đáp, “Ủa, cô là ai?”
Đài Vũ mới cau mày. “Đại hiệp lên đây, chẳng phải muốn ứng tuyển tỉ võ chiêu thân?”
“Này, này, ai chiêu thân với cô?” Hắc Quả nói. “Ta mới hai mươi tuổi đầu, trẻ trung mơn mởn, ai rảnh rỗi tự nhiên rước hùm về nhà, đeo gông vào cổ?”
Đài Vũ cả giận, mắng, “Đùa ta đấy hả?” Không nói không rằng xấn xổ vào, hai ngón tay một Song Thủ Chỉ điểm vào huyệt môn trên người Quả.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.