Chương 11: Khuyết Hoát Tự Trảm Tướng
Đăng Nhân
24/01/2023
Các kĩ sư của Minh An bắt tay vào chế tác thuốc súng, và sau năm ngày, đã chế tạo ra lôi bom và phấn thạch xạ đạn—một vũ khí phóng hàng trăm mảnh đá nghiền nhỏ thành bột. Thốc Mãn Quần cho nỏ thủ tập luyện sử dụng lôi bom, thay thế máy lăng đá bằng xạ đạn, rồi lại dàn trận tấn công vào yếu huyệt của Trường Chinh.
Khuyết Hoát Tự thấy kẻ địch sử dụng lôi bom và xạ đạn, kinh ngạc mà rằng, “Đó là công nghệ của người Nữ Chân! Kẻ phản trắc nào đã đem chúng dâng cho giặc?” Biết không thể giữ nổi tường thành, Tự lệnh cho lính lui vào trong các làng xóm, cả quân cả dân đều được cấp vũ khí mai phục trong từng căn nhà như du kích.
Tường thành đổ sập. Thốc Mãn Quần thúc quân tràn vào trong, trước khi tiến công còn không quên quay lại nhìn vào khuôn mặt kinh ngạc của Bạt Tác, kẻ đang quan sát trận ở một khoảng cách xa.
Trường Chinh đường xá nhỏ hẹp, quân dân lại đông đúc, nơi nào quân Mông Cổ tiến công cũng bị ùn tắc, khó mà đẩy nhanh tốc độ. Quần ra lệnh cho kỵ binh giày xéo lên dân chúng, cứ thấy ai chắn trước mặt là đạp chết không tha, thành ra người dân vô tội xác chết thành đống. Quân Kim dù quân số đông hơn, nhưng già nửa là dân quân, trong khi đó kỵ binh Hung Nô ai nấy đều sức mình địch được hai người, lại quá quen với chiến thuật mai phục. Chúng lấy lôi kim kích nổ toàn bộ nhà cửa, đền chùa, giết luôn cả phục quân bên trong. Số tàn quân Kim sợ hãi, không đánh cũng tự tan. Kẻ bỏ chạy, người quy hàng. Kẻ nào quy hàng đều bị chém đầu lập tức. Quân Hung Nô ào ào kéo vào, uy vũ như thiên binh thần tướng. Đà tiến công là không thể cản phá.
Khuyết Hoát Tự biết không chống nổi, lui vào trong tư gia, rút bảo khí Đoạn Tuyệt Kiếm, mặc áo giáp dày, cưỡi con tú mã quen thuộc, rồi một mình một người thốc ra ngoài. “Số có tận, cũng phải ra dáng anh hùng!” Tự hô lớn.
Tự vốn dòng dõi trung lương, xưa kia chính ông tổ là Khuyết Đoạn Gia Phàm lập đại công phá tan nước Liêu, có thể coi là công thần khai quốc triều Kim. Họ nhà Khuyết nay gia thế không còn được trọng vọng như xưa, nhưng về võ học vẫn thuộc loại ưu tú. Khuyết Hoát Tự chính là gia chủ Khuyết tộc, còn trẻ tuổi mà nội công đã tu luyện tới tầng thứ hai, thuần thục võ công hai tông phái Đắc Kỷ và Thần Truyền Khiết Đan.
Tự bắt gặp ba lính kỵ Mông Cổ gần miếu thờ tổ vật, đang ra sức bắt đàn bà con gái trốn trong đó, lôi xồng xộc từng người ra ngoài. Tự thúc ngựa áp sát, vung một kiếm, xả một tay lính đứt làm đôi. Hai tên lính kia đồng loạt phi ngựa, hai bên hai kiếm, cử động tức thời đồng bộ. Một kẻ vung kiếm toan chém ngang ngực Tự, kẻ kia nhắm lấy mắt ngựa để chọc mù. Hoát Tự rút trường kiếm, oán khí bao bọc thanh kiếm một màu đen tuyền. Tên đang nhắm tới ngực Tự bị giật mình. Trong tích tắc lưỡng lự của hắn, Tự né tránh thành công, rồi vung lưỡi kiếm chặn đứng lưỡi kiếm tên đang nhắm mắt ngựa. Công lực của Tự vật tên kia ngã xuống ngựa. Tự và tên kỵ binh trên ngựa đấu nhau ba hiệp thì tên kia đứng dậy. Hoát Tự xoay mình, hô lớn, “Tuyệt Tẫn Trảm!” Rồi một đường kiếm hắc sắc siêu việt thoát ra từ lưỡi kiếm. Tên kỵ binh hoảng hốt đỡ đường kiếm, nhưng kiếm của hắn cũng gãy làm đôi. Đường kiếm của Hoát Tự xả hắn làm đôi như cắt qua lá liễu, chém đứt luôn cổ của tên còn lại đang đứng gần.
Tự đỡ các nữ nhân dậy, hối thúc, “Mau ra khỏi đây!” Các nữ nhân nhất loạt quỳ sụp cảm tạ, rồi hộc tốc chạy khỏi đền. Nhưng vài người chạy ra được bên ngoài thì lần lượt bị một thanh trường kích xiên chết. Số còn lại la hét, chạy lại vào trong đền.
Kẻ chặn đường Tự cưỡi một con ngựa lông màu sa kim, giống ngựa chiến thuần chủng giành cho tướng lĩnh Hung Nô, tay múa một cây rìu lớn, còn cây kích ban nãy hắn dùng được đeo sau lưng. “Ngươi giết người nhà của ta, thù này phải trả,” kẻ đó thét lớn. Đó là Chu Bộc Luân, người anh vợ của Bất Bá Gia.
Không nói không rằng, Bộc Luân thúc ngựa vào ứng chiến lập tức. Hoát Tự đỡ đòn năm hiệp, hiệp nào cũng bị đẩy lùi một bước, ép vào góc đền.
Khuyết Hoát Tự lòng đầy âu lo. Đây chỉ là một tì tướng Hung Nô mà thôi, mà đã khiến hắn vừa đánh vừa lùi. Binh sĩ Mông Cổ, ai nấy đều thể chất bất phàm thế này sao?
Chu Bộc Luân thét lớn một tiếng, vận lực kích xuất tuyệt chiêu. Cây rìu của hắn lóe sáng, như thể hấp thụ tinh lực từ mặt trời. Hoát Tự hiểu rằng nếu hắn cố chống đỡ, kết cục của hắn sẽ hệt như tay lính kỵ bị xả làm đôi vừa rồi.
Hoát Tự nằm vật xuống ngựa. Cây rìu của Bộc Luân chém đứt búi tóc trên đầu Tự, xả sâu vào tổ vật bằng đá hoa cương ở góc đền. Công lực của Bộc Luân mạnh đến nỗi lưỡi rìu chém vào tận thân tổ vật, nhưng vì đâm quá sâu, hắn không thể rút rìu ra kịp thời. Khuyết Hoát Tự vòng ngựa lại phản công, khiến Bộc Luân phải bỏ rìu, rút kích ra chống đỡ. Hai người tỉ thí với nhau thêm hai mươi hiệp, bất phân thắng bại, nhưng động tác của Bộc Luân dần trở nên dễ đoán định. Nhận thấy thời cơ chín muồi, họ Khuyết nhân cơ hội đối phương chậm trễ, cho bản thân thời gian trở mình, thu nạp nội công. Hoát Tự xuất chiêu Tuyệt Tẫn Trảm, chính xác cắt ngang yết hầu Bộc Luân. Bộc Luân ôm lấy cổ, hộc máu mồm máu mũi, gục trên lưng ngựa mà chết.
Lính Mông Cổ tràn vào trong đền đốt phá. Hoát Tự hét lớn vài tiếng, múa kiếm giết thêm được năm tên nữa thì nhận ra rằng xung quanh bốn bề đều là biển lửa, nóng bỏng rạo rực.
Một tướng Hung Nô cưỡi ngựa thong thả bước vào. Lửa bùng lên tả hữu khi hắn thong dong, một tay cầm đại đao, tay kia vuốt râu, miệng ngâm, “Trường Chinh chỉ còn là mây khói. Xung quanh ngươi chỉ còn lửa và máu. Nếu ngươi ngoan cố, chắc chắn chỉ có một nước chết. Thật may mắn cho ngươi, hôm nay ta đang cảm thấy từ bi. Nếu ngươi quỳ xuống, quay đầu về phương Bắc khấu đầu năm lần, ta có thể sẽ giữ lại mạng ngươi.” Kẻ ấy là Thốc Mãn Quần.
Nhận thấy chỏm lông đỏ trên đầu, Hoát Tự biết là chủ tướng quân Mông. Hắn nghiến răng, tay nắm chặt bảo kiếm, hét lớn, “Nghịch tặc hỗn hào! Nếu ta có chết ở đây, cũng phải kéo ngươi cùng xuống âm ti!”
Quần cười một tiếng lớn, múa đao thúc ngựa xông pha. Hoát Tự biết mình cần phải gây bất ngờ, lập tức sử dụng tuyệt chiêu Tuyệt Tẫn Trảm, hắc khí bùng nổ trong không gian. Đường kiếm của Hoát Tự dẫn theo một tia đen như vực sâu thăm thẳm, mọi tinh túy của Thần Truyền Khiết Đan đều được tập hợp vào trong đó.
Quần không né tránh, lấy đại đao đỡ đường kiếm giữa không trung, cánh tay thậm chí còn chẳng nhúc nhích.
"Không thể nào! Hắn còn không chút di dịch?" Tự cả kinh, lui lại.
Kì thực, Thốc Mãn Quần đã bí mật thi triển Cường Hóa Thiết Thủ Tý, cánh tay cứng rắn như sơn thạch. Quần tiếp tục dong ngựa áp sát, tốc độ thượng thừa, thân pháp biến ảo, Hoát Tự chống đỡ vô cùng vất vả. Tay Quần cứng như đã mà tốc độ ra đòn vẫn nhanh như chớp, Hoát Tự thậm chí không thể theo nổi dòng lưu chuyển nội công của hắn, không đoán nổi hắn đã luyện công tới tầng thứ mấy rồi.
“Ta đã cho ngươi cơ hội,” Quần nói. “Đừng trách ta tàn nhẫn.”
Thốc Mãn Quần chỉ đánh thêm ba hiệp đã chém đầu Khuyết Hoát Tự lăn lông lốc dưới đất.
~ Nếu bạn thích truyện thì hãy tặng mình một cái vote để ủng hộ truyện nhé!~
Khuyết Hoát Tự thấy kẻ địch sử dụng lôi bom và xạ đạn, kinh ngạc mà rằng, “Đó là công nghệ của người Nữ Chân! Kẻ phản trắc nào đã đem chúng dâng cho giặc?” Biết không thể giữ nổi tường thành, Tự lệnh cho lính lui vào trong các làng xóm, cả quân cả dân đều được cấp vũ khí mai phục trong từng căn nhà như du kích.
Tường thành đổ sập. Thốc Mãn Quần thúc quân tràn vào trong, trước khi tiến công còn không quên quay lại nhìn vào khuôn mặt kinh ngạc của Bạt Tác, kẻ đang quan sát trận ở một khoảng cách xa.
Trường Chinh đường xá nhỏ hẹp, quân dân lại đông đúc, nơi nào quân Mông Cổ tiến công cũng bị ùn tắc, khó mà đẩy nhanh tốc độ. Quần ra lệnh cho kỵ binh giày xéo lên dân chúng, cứ thấy ai chắn trước mặt là đạp chết không tha, thành ra người dân vô tội xác chết thành đống. Quân Kim dù quân số đông hơn, nhưng già nửa là dân quân, trong khi đó kỵ binh Hung Nô ai nấy đều sức mình địch được hai người, lại quá quen với chiến thuật mai phục. Chúng lấy lôi kim kích nổ toàn bộ nhà cửa, đền chùa, giết luôn cả phục quân bên trong. Số tàn quân Kim sợ hãi, không đánh cũng tự tan. Kẻ bỏ chạy, người quy hàng. Kẻ nào quy hàng đều bị chém đầu lập tức. Quân Hung Nô ào ào kéo vào, uy vũ như thiên binh thần tướng. Đà tiến công là không thể cản phá.
Khuyết Hoát Tự biết không chống nổi, lui vào trong tư gia, rút bảo khí Đoạn Tuyệt Kiếm, mặc áo giáp dày, cưỡi con tú mã quen thuộc, rồi một mình một người thốc ra ngoài. “Số có tận, cũng phải ra dáng anh hùng!” Tự hô lớn.
Tự vốn dòng dõi trung lương, xưa kia chính ông tổ là Khuyết Đoạn Gia Phàm lập đại công phá tan nước Liêu, có thể coi là công thần khai quốc triều Kim. Họ nhà Khuyết nay gia thế không còn được trọng vọng như xưa, nhưng về võ học vẫn thuộc loại ưu tú. Khuyết Hoát Tự chính là gia chủ Khuyết tộc, còn trẻ tuổi mà nội công đã tu luyện tới tầng thứ hai, thuần thục võ công hai tông phái Đắc Kỷ và Thần Truyền Khiết Đan.
Tự bắt gặp ba lính kỵ Mông Cổ gần miếu thờ tổ vật, đang ra sức bắt đàn bà con gái trốn trong đó, lôi xồng xộc từng người ra ngoài. Tự thúc ngựa áp sát, vung một kiếm, xả một tay lính đứt làm đôi. Hai tên lính kia đồng loạt phi ngựa, hai bên hai kiếm, cử động tức thời đồng bộ. Một kẻ vung kiếm toan chém ngang ngực Tự, kẻ kia nhắm lấy mắt ngựa để chọc mù. Hoát Tự rút trường kiếm, oán khí bao bọc thanh kiếm một màu đen tuyền. Tên đang nhắm tới ngực Tự bị giật mình. Trong tích tắc lưỡng lự của hắn, Tự né tránh thành công, rồi vung lưỡi kiếm chặn đứng lưỡi kiếm tên đang nhắm mắt ngựa. Công lực của Tự vật tên kia ngã xuống ngựa. Tự và tên kỵ binh trên ngựa đấu nhau ba hiệp thì tên kia đứng dậy. Hoát Tự xoay mình, hô lớn, “Tuyệt Tẫn Trảm!” Rồi một đường kiếm hắc sắc siêu việt thoát ra từ lưỡi kiếm. Tên kỵ binh hoảng hốt đỡ đường kiếm, nhưng kiếm của hắn cũng gãy làm đôi. Đường kiếm của Hoát Tự xả hắn làm đôi như cắt qua lá liễu, chém đứt luôn cổ của tên còn lại đang đứng gần.
Tự đỡ các nữ nhân dậy, hối thúc, “Mau ra khỏi đây!” Các nữ nhân nhất loạt quỳ sụp cảm tạ, rồi hộc tốc chạy khỏi đền. Nhưng vài người chạy ra được bên ngoài thì lần lượt bị một thanh trường kích xiên chết. Số còn lại la hét, chạy lại vào trong đền.
Kẻ chặn đường Tự cưỡi một con ngựa lông màu sa kim, giống ngựa chiến thuần chủng giành cho tướng lĩnh Hung Nô, tay múa một cây rìu lớn, còn cây kích ban nãy hắn dùng được đeo sau lưng. “Ngươi giết người nhà của ta, thù này phải trả,” kẻ đó thét lớn. Đó là Chu Bộc Luân, người anh vợ của Bất Bá Gia.
Không nói không rằng, Bộc Luân thúc ngựa vào ứng chiến lập tức. Hoát Tự đỡ đòn năm hiệp, hiệp nào cũng bị đẩy lùi một bước, ép vào góc đền.
Khuyết Hoát Tự lòng đầy âu lo. Đây chỉ là một tì tướng Hung Nô mà thôi, mà đã khiến hắn vừa đánh vừa lùi. Binh sĩ Mông Cổ, ai nấy đều thể chất bất phàm thế này sao?
Chu Bộc Luân thét lớn một tiếng, vận lực kích xuất tuyệt chiêu. Cây rìu của hắn lóe sáng, như thể hấp thụ tinh lực từ mặt trời. Hoát Tự hiểu rằng nếu hắn cố chống đỡ, kết cục của hắn sẽ hệt như tay lính kỵ bị xả làm đôi vừa rồi.
Hoát Tự nằm vật xuống ngựa. Cây rìu của Bộc Luân chém đứt búi tóc trên đầu Tự, xả sâu vào tổ vật bằng đá hoa cương ở góc đền. Công lực của Bộc Luân mạnh đến nỗi lưỡi rìu chém vào tận thân tổ vật, nhưng vì đâm quá sâu, hắn không thể rút rìu ra kịp thời. Khuyết Hoát Tự vòng ngựa lại phản công, khiến Bộc Luân phải bỏ rìu, rút kích ra chống đỡ. Hai người tỉ thí với nhau thêm hai mươi hiệp, bất phân thắng bại, nhưng động tác của Bộc Luân dần trở nên dễ đoán định. Nhận thấy thời cơ chín muồi, họ Khuyết nhân cơ hội đối phương chậm trễ, cho bản thân thời gian trở mình, thu nạp nội công. Hoát Tự xuất chiêu Tuyệt Tẫn Trảm, chính xác cắt ngang yết hầu Bộc Luân. Bộc Luân ôm lấy cổ, hộc máu mồm máu mũi, gục trên lưng ngựa mà chết.
Lính Mông Cổ tràn vào trong đền đốt phá. Hoát Tự hét lớn vài tiếng, múa kiếm giết thêm được năm tên nữa thì nhận ra rằng xung quanh bốn bề đều là biển lửa, nóng bỏng rạo rực.
Một tướng Hung Nô cưỡi ngựa thong thả bước vào. Lửa bùng lên tả hữu khi hắn thong dong, một tay cầm đại đao, tay kia vuốt râu, miệng ngâm, “Trường Chinh chỉ còn là mây khói. Xung quanh ngươi chỉ còn lửa và máu. Nếu ngươi ngoan cố, chắc chắn chỉ có một nước chết. Thật may mắn cho ngươi, hôm nay ta đang cảm thấy từ bi. Nếu ngươi quỳ xuống, quay đầu về phương Bắc khấu đầu năm lần, ta có thể sẽ giữ lại mạng ngươi.” Kẻ ấy là Thốc Mãn Quần.
Nhận thấy chỏm lông đỏ trên đầu, Hoát Tự biết là chủ tướng quân Mông. Hắn nghiến răng, tay nắm chặt bảo kiếm, hét lớn, “Nghịch tặc hỗn hào! Nếu ta có chết ở đây, cũng phải kéo ngươi cùng xuống âm ti!”
Quần cười một tiếng lớn, múa đao thúc ngựa xông pha. Hoát Tự biết mình cần phải gây bất ngờ, lập tức sử dụng tuyệt chiêu Tuyệt Tẫn Trảm, hắc khí bùng nổ trong không gian. Đường kiếm của Hoát Tự dẫn theo một tia đen như vực sâu thăm thẳm, mọi tinh túy của Thần Truyền Khiết Đan đều được tập hợp vào trong đó.
Quần không né tránh, lấy đại đao đỡ đường kiếm giữa không trung, cánh tay thậm chí còn chẳng nhúc nhích.
"Không thể nào! Hắn còn không chút di dịch?" Tự cả kinh, lui lại.
Kì thực, Thốc Mãn Quần đã bí mật thi triển Cường Hóa Thiết Thủ Tý, cánh tay cứng rắn như sơn thạch. Quần tiếp tục dong ngựa áp sát, tốc độ thượng thừa, thân pháp biến ảo, Hoát Tự chống đỡ vô cùng vất vả. Tay Quần cứng như đã mà tốc độ ra đòn vẫn nhanh như chớp, Hoát Tự thậm chí không thể theo nổi dòng lưu chuyển nội công của hắn, không đoán nổi hắn đã luyện công tới tầng thứ mấy rồi.
“Ta đã cho ngươi cơ hội,” Quần nói. “Đừng trách ta tàn nhẫn.”
Thốc Mãn Quần chỉ đánh thêm ba hiệp đã chém đầu Khuyết Hoát Tự lăn lông lốc dưới đất.
~ Nếu bạn thích truyện thì hãy tặng mình một cái vote để ủng hộ truyện nhé!~
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.