Ai Trong Tu Chân Giới Cũng Lan Truyền Câu Chuyện Của Bọn Ta
Chương 2
Thanh Đoan
11/08/2023
Tác giả: Thanh Đoan
Edit: Chen
Cái thở phào chưa dứt hơi của Khê Lan Tẫn nghẹn lại trong cổ họng.
Hắn nhớ lại mấy thuật pháp học lúc trước, ngón tay nắm hờ.
Vào lúc ngón tay của hắn chuẩn bị siết lại, tên tu sĩ vừa mở miệng dừng chân, đánh giá Lão Hồ đang cưỡi ngựa ở đằng trước, lộ ra vẻ vui vẻ: "Lão Hồ?"
Lão Hồ bồn chồn xoay người xuống ngựa, sau khi bị gọi tên, nhìn đối phương, bước chân hơi khựng lại mới kịp nhận ra, vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ mà kêu: "A, là Trần tiên sư! Không ngờ lại gặp được ngài ở đây!"
Tên tu sĩ kia cười nhìn hắn ta: "Mới không gặp vài chục năm mà tóc ngươi đã bạc rồi."
Lão Hồ sờ mũi, có hơi bùi ngùi: "Người phàm chúng tôi không giống với tiên sư các ngài, chỉ cần chớp mắt đã qua vài chục năm, già rồi, già rồi... Tiên sư đến thành Tiên Nhân, phải chăng là có chuyện quan trọng gì sao? Ta có thể giúp đỡ một tay không?"
Đối phương phất tay áo, khác với những đồng môn có thái độ với người phàm, mắt cao hơn đầu, cao ngạo khinh miệt người khác, người nọ vô cùng hiền lành: "Không cần đâu, chỉ là nhận lệnh của sư môn, đến đây để điều tra chuyện có một tên trộm vắt dám tự tiện xông vào cấm địa của phái ta, lúc ta rảnh rỗi, ngươi mời ta uống rượu là được."
Lão Hồ cười ha ha đồng ý, hai người nói thêm dăm ba câu mới lại lên ngựa, dẫn đoàn xe vào thành.
Trong xe ngựa, tấm lưng và hai bả vai căng như dây đàn của khê Lan Tẫn từ từ thả lỏng, biểu cảm không đổi mà buông lỏng ngón tay đã bấm niệm sẵn pháp quyết.
Thật nguy hiểm.
Suýt chút nữa đã bị lộ tẩy* rồi.
* Nguyên văn là 狼人悍跳: là một thuật ngữ trong board game Ma Sói, người có thẻ sói sẽ giả làm người có lá chức năng để làm xáo trộn cuộc chơi. Đến lúc quan trọng sẽ hiện hình và chống lại những người có lá chức năng.
Bọn họ an toàn tiến vào thành, đội thương lái cũng nên về lại thương hội rồi.
Lão Hổ có lòng tốt, đặc biệt để xe ngựa đứng trước cửa y quán, sau khi thả hai người xuống mới cười cười phất tay với Khê Lan Tẫn: "Mau dẫn đệ đệ của ngươi đi khám bệnh đi, đừng làm trễ nải nữa."
Vừa mới đến đây đã gặp nạn, gặp được lòng tốt như vậy nói không cảm động là nói dối.
Khê Lan Tẫn vô cùng chân thành nói lời cảm ơn, rồi mới đỡ tiểu mỹ nhân trong ngực đi về hướng y quán.
Chiều cao của thiếu niên không chênh lệch với hắn là bao, y ngủ li bì, vô thức dựa sát đầu lên vai của Khê Lan Tẫn, hô hấp nóng hổi của y phả vào trên gáy.
Có vẻ như mỹ nhân trời sinh đều đi kèm với mùi thơm cơ thể, trên người thiếu niên cũng thoang thoảng mùi hương lành lạnh thật nhẹ, khoảng cách gần kề như vậy khiến nó nhuộm thêm chút nhiệt độ.
Tiếng hô hấp bên tai có hơi nặng nề.
Khuôn mặt của tiểu mỹ nhân ửng đỏ, bờ môi tái nhợt, mái tóc dài trắng như tuyết rối tung, giống như một đóa sen tuyết bị gió thổi rụng, vừa nhìn đã khiến người ta thương tiếc.
Trái tim của Khê Lan Tẫn cũng mềm nhũn, nghĩ rằng y đang khó chịu bèn vừa đỡ y, vừa thấp giọng dỗ dành: "Không sao rồi, đến khi tìm được đại phu thì sẽ không còn khó chịu nữa."
Thời tiết xuân hàn se lạnh, thành Nhân Tiên ở gần phía Bắc, tuy tuyết mùa đông đã tan nhưng bên ngoài vẫn rất lạnh, trong y quán lại chẳng có ai.
Đại phu ngồi ở bên cạnh tủ thuốc, khuôn mặt chưa tỉnh ngủ, cái đầu cứ gật gà gật gù.
Đầu tiên, Khê Lan Tẫn cẩn thận đỡ thiếu niên nằm lên cái giường nhỏ bên cạnh, sau đó mới đi qua, gõ nhẹ hai ngón tay lên quầy hàng.
Thái độ có hơi lơ đãng.
Hai tiếng cộc cộc vang lên lanh lảnh, đại phu còn không mở được mặt bỗng bừng tỉnh, nhẹ nhàng xoa mắt, vừa ngẩng đầu đã có một đôi mắt đen kịt mang ý cười đập vào mặt, còn có một hạt châu đỏ tươi hơi lay động.
"Dậy đi, đến lúc làm việc rồi."
Đại phu: "..."
Đại phu lau mặt, lẩm bẩm trong lòng, đứng dậy đi đến cạnh giường, bắt mạch một lát cho thiếu niên đang mê man.
Chốc lát sau ông ta cau mày, giọng nói lộ vẻ kinh ngạc: "Tiểu công tử này trông thì giống như nhiễm phải phong hàn mà cũng không phải phong hàn..."
Khê Lan Tẫn ôm tay, dựa vào bên cạnh, hạt châu bên tóc mai hơi lắc nhẹ, khuôn mặt tỏ vẻ ngờ vực: "Đại phu, lão có làm được không vậy?"
Ngay cả nội thương của tiểu mỹ nhân mà cũng không chẩn đoán được sao?
Đại phu trưng cái mặt già ra: "Lão phu theo Dược cốc học y, nếu không phải không có linh mạch đã làm đệ tử nội môn rồi! Trong bán kính vài trăm dặm xung quanh đây, có ai mà lão phu không cứu được? Ngươi cứ chờ đó, ta sẽ đi kê thuốc!"
Vị đại phu tốt nghiệp ngoại môn Dược cốc bị khơi dậy lòng háo thắng, bắt mạch cho thiếu niên một lát, xì xà xì xầm kéo ngăn kéo lấy ra một đống thuốc bột, áng chừng cân nặng, bận bịu hơn nửa ngày, cuối cùng dùng một cái bếp nấu thuốc nhỏ, chế biến thuốc bột thành mấy viên thuốc, cất trong bình sứ rồi đưa cho Khê Lan Tẫn.
Khê Lan Tẫn cầm thuốc, chuẩn bị đút cho thiếu niên trên giường uống.
Ai ngờ đã đưa thuốc đến bên miệng rồi mà môi mỏng của thiếu niên vẫn kín kẽ, đến chết cũng không chịu mở miệng.
Khê Lan Tẫn vân vê viên thuốc, đôi mắt híp lại: "Đừng có trách ta."
Dứt lời, tự tay hắn nâng cằm thiếu niên, dùng sức khiến cho thiếu niên mở miệng ra.
Viên thuốc được đẩy vào bên trong, cánh môi lành lạnh mềm mại của đối phương khép lại, hắn nhấc cái cằm của y lên, giúp y nuốt xuống.
Thiếu niên giằng co với hắn một lúc trong lúc ngủ mê.
Cuối cùng yết hầu của y chuyển động, bất đắc dĩ phải khuất phục.
Động tác này giống như nước chảy mây trôi.
Dưới ánh mắt tán thưởng của đại phu, Khê Lan Tẫn vẫn thong dong phủi tay.
Con cún hắn nuôi có cái dạ dày rất yếu, thường xuyên bị bệnh, kinh nghiệm cho chó uống thuốc của hắn rất phong phú, cũng hữu hiệu khi dùng với loài người.
Thuốc đã uống xong, có hiệu quả hay không thì tạm chưa biết được.
Y quán không chứa người, trên người của nguyên chủ không có tiền bạc thông dụng của người phàm, Khê Lan Tẫn móc ra một khối linh thạch hạ phẩm từ trong ngọc bội trữ vật treo bên hông ra để thanh toán tiền thuốc, dùng thêm hai khối linh thạch để đổi lấy ít tiền bạc từ chỗ đại phu, lúc chuẩn bị đưa thiếu niên rời đi thì bị đại phu gọi lại.
Giá của một khối linh thạch rất cao, đại phu lấy một cái bình sứ đỏ trong tủ quầy ra, coi như là đưa thêm cho hắn: "Đưa đệ đệ đi khám bệnh mà sao không chú ý đến bản thân mình? Nghe giọng của ngươi khàn khàn, giống như bị tê cóng vậy, ngươi đến từ phía Bắc à? Ở đó lạnh đến nỗi ngay cả tu sĩ tu tiên cũng không thể chịu được, có thể khiến cho cánh tay của ngươi bị đông cứng, đây là thuốc bí truyền độc nhất vô nhị của ta, một ngày một lần, uống mười ngày là có thể khôi phục."
Khê Lan Tẫn nhận lấy, mở nắp bình, vừa ngửi được mùi đắng của thuốc thì cuống họng đã nghẹn ứ, vốn dĩ hắn không thích uống thuốc, bây giờ lại càng muốn tránh xa.
Thấy khuôn mặt nghiêm túc của đại phu, hắn miễng cưỡng nhận lấy, tùy tiện cất đi, cũng không định uống, sau khi từ biệt bèn dẫn tiểu mỹ nhân rời đi.
Ra khỏi y quán đã tìm quán trọ, vì để tiện bề cho việc chăm sóc thiếu niên nên hắn chỉ thuê một căn.
Sau khi dìu thiếu niên nằm xuống giường, Khê Lan Tẫn duỗi tay vén những sợi tóc vươn trên trán y, xong lại dán lòng bàn tay của mình lên.
Phần tóc bung xõa trước trán bị gạt đi, làm lộ một vết mây đỏ như lửa thoát ẩn thoát hiện trên cái trán trơn nhẵn của tiểu mỹ nhân.
Có vẻ như công dụng của thuốc vẫn chưa được phát huy, phần trán vẫn nóng bỏng tay.
Đã sốt nhiều ngày như vậy rồi, lỡ như bị sốt đến nỗi ngu luôn thì sao đây?
Khê Lan Tẫn thả tay xuống, ngồi trước giường, nhìn thiếu niên không chớp mắt, qua một lúc mới từ từ thu hồi ánh mắt, lầu bà lầu bầu: "Ngươi là người đầu tiên ta gặp khi đến đây, còn cứu ta một mạng, cho dù ngươi có thành tên ngốc ta cũng không vứt bỏ ngươi đâu, đừng lo."
Tất nhiên tiểu mỹ nhân không thể trả lời hắn.
Ngoại trừ việc tìm đại phu kê đơn, tạm thời Khê Lan Tẫn cũng không có chuyện gì khác để làm, lực chú ý vẫn luôn dồn hết vào tiểu mỹ nhân, lúc này mới sực nhớ tới việc nhìn lại bản thân trông như thế nào.
Đúng lúc trong phòng có một tấm gương, tấm gương bằng thủy ngân được đánh bóng sáng loáng, khá rõ ràng, Khê Lan Tẫn đến trước gương kiểm tra.
Trong gương phản chiếu một gương mặt, bất ngờ thế mà lại là chính bản thân hắn.
Nếu không phải trong cơ thể có linh lực dao động lạ lẫm, nếu không phải lúc nhìn kỹ trông trẻ hơn hai ba tuổi thì Khê Lan Tẫn đã nghĩ là ngay cả cơ thể của mình cũng xuyên tới đây luôn rồi.
Chỉ là cách ăn mặc có hơi khác.
Dường như nguyên chủ có tình yêu tha thiết với sắc đỏ, bên tóc mai có một hạt châu đỏ be bé, mang dải băng trán đỏ, cộng thêm bộ quần áo đỏ rực như lá phong, trông có phần kiều diễm quá mức.
Khê Lan Tấn đứng trước gương soi tới soi lui, nói chung là cũng hài lòng, hắn đã chung sống hòa bình với khuôn mặt này nhiều năm rồi, không muốn bỗng dưng lại đổi một cái khác.
Lỡ như khuôn mặt này trở nên xấu xí, hắn tình nguyện tìm một nơi để tự chôn cất bản thân.
Tu vi của kỳ Luyện Khí vẫn không thể tích cốc, hôm nay vẫn chưa ăn gì cả, Khê Lan Tẫn có hơi đói bụng, đi ra ngoài nhờ tiểu nhị của quán trọ làm cái gì đó lót dạ.
Nghĩ tới nghĩ lui, hắn bỏ ra thêm một lượng bạc, nhờ tiểu nhị mua giùm hắn ít đồ ngọt.
Dùng tiền đúng chỗ rồi, thái độ của tiểu nhị vô cùng chuyên nghiệp, nhanh nhẹn làm việc.
Về lại phòng, Khê Lan Tẫn ngồi bên ngoài bức bình phong, lấy quyển sách về thuật pháp cơ bản cực lớn trong ngọc bội trữ vật ra, vừa lật xem có cái gì có thể học nhanh, vừa sắp xếp lại suy nghĩ.
Tu sĩ áo xanh ở cửa thành nói, bọn họ nhận lệnh tới bắt kẻ trộm vặt tự tiện xông vào cấm địa của sư môn bọn họ.
Còn có tu sĩ công kích hắn dưới núi tuyết.
Kết thù không ít người rồi.
Với chút linh lực ít ỏi của hắn, chắc chắn hắn không thể chọi lại mấy tên tu sĩ kỳ Trúc Cơ bên ngoài kia, nếu gặp được nhiều kẻ thù lợi hại hơn, nhất định không thể chạy thoát.
Phải nghĩ cách tự bảo vệ mình.
Thật ra là bảo vệ tiểu mỹ nhân trên giường cho tốt.
Nhưng hắn không có chút ký ức nào của nguyên chủ, không biết phải tu luyện như thế nào, ngoại trừ học một ít pháp quyết cơ bản này thì hắn chỉ có thể vận chuyển linh lực bằng bản năng của cơ thể mà thôi.
Ôi, xuyên sách thì xuyên sách, sao không xuyên vào nhân vật nào mạnh mẽ chút, giống như Vọng Sinh Tiên tôn Tạ Thập Đàn kia ấy...
Lúc Khê Lan Tẫn đang suy nghĩ miên man thì bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa, tiểu nhị lanh lẹ đưa thức ăn tới, còn có hai túi trái cây nhỏ màu đỏ, cỡ như hạt châu, đỏ rực, ăn vào có vị ngọt.
Hắn ăn chút cơm lót bụng, nhìn lướt qua bình phong, muốn xem thử tiểu mỹ nhân như thế nào rồi.
Ai ngờ chỉ trong chốc lát như vậy, một người khi nãy vẫn còn có sức sống nằm trên giường mà bây giờ lại biến mất tăm.
Trong lòng Khê Lan Tẫn giật nảy, thấy tấm chăn bị gồ lên, giống như là bên dưới có cái gì đó, tay trái chuẩn bị niệm pháp quyết, chậm rãi đến gần.
Sau đó hắn đột ngột lật chăn lên.
Cảnh trước mắt khiến cho Khê Lan Tẫn ngây người.
Pháp quyết trên tay trái cũng bất giác hủy bỏ.
Dưới chăn không phải là thứ gì nguy hiểm, chỉ là... một con thú con nhỏ bé lông trắng như tuyết.
Con thú nhỏ này trông có vẻ là loài chó, trên trán có một cái ấn hình mây màu vàng, hai cái móng vuốt nhỏ che mắt, cái đuôi thật to cuộn bản thân lại thành một cục, nặng nề chìm vào giấc ngủ.
Khê Lan Tẫn nuốt một ngụm nước bọt, dè dặt tới gần, duỗi ngón tay thon dài ra, nhẹ nhàng chọc vào đầu của nó.
Đầu ngón tay chọc vào lông tơ mềm mại, ấm áp lại dễ chịu.
Đây là thật đấy!
Khê Lan Tẫn là tên cuồng lông tơ, lập tức hạnh phúc đến mức chẳng phân biệt được phương hướng, hai mắt lóe sáng như sao trời, cần thận chạm vào đầu của con thú nhỏ, nhìn ấn hình mây trên trán nó, lẩm bẩm nói: "Chẳng lẽ mi là... tiểu mỹ nhân mà ta nhặt được sao?"
Tiểu mỹ nhân biến thành cục lông xù nhỏ rồi hả?
À đúng rồi, bây giờ hắn đang ở trong thế giới tu chân, chuyện này chẳng lạ lùng chút nào.
Khê Lan Tẫn đã hiểu vì sao tên nhóc này rơi xuống từ nơi cao, sau khi bị dính một chưởng mà vẫn còn sống rồi.
Vậy hắn tìm nhầm đại phu rồi à?
Có nên đưa y đến chỗ của bác sĩ thú y kiểm tra không?
Khê Lan Tẫn không thể không trầm tư, vô thức vuốt ve con thú nhỏ, động tác trơn tru, không chú ý rằng tai của con thú bỗng nhiên nhúc nhích.
Cảm xúc bất chợt thay đổi...
Khê Lan Tẫn theo quán tính sờ thêm hai cái nữa mới đột nhiên nhận ra chỗ khác lạ.
Thế nhưng hắn chưa kịp phản ứng thì cổ tay đã bị một bàn tay mạnh mẽ nóng hổi chộp lấy.
Một giọng nói từ trên truyền xuống, giọng điệu lạnh lùng không chút che lấp: "Càn quấy!"
Sờ người ta từ vai xuống eo, trông thế nào cũng giống mấy tên lưu manh, còn bị người ta bắt được, Khê Lan Tẫn kiểu: "..."
Ta nói ta không cố ý thì ngươi có tin không?
Nếu không thì ngươi biến về lại đi, ta sờ thêm hai cái nữa cho ngươi coi nhé?
Wattpad: Chen_0123
Edit: Chen
Cái thở phào chưa dứt hơi của Khê Lan Tẫn nghẹn lại trong cổ họng.
Hắn nhớ lại mấy thuật pháp học lúc trước, ngón tay nắm hờ.
Vào lúc ngón tay của hắn chuẩn bị siết lại, tên tu sĩ vừa mở miệng dừng chân, đánh giá Lão Hồ đang cưỡi ngựa ở đằng trước, lộ ra vẻ vui vẻ: "Lão Hồ?"
Lão Hồ bồn chồn xoay người xuống ngựa, sau khi bị gọi tên, nhìn đối phương, bước chân hơi khựng lại mới kịp nhận ra, vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ mà kêu: "A, là Trần tiên sư! Không ngờ lại gặp được ngài ở đây!"
Tên tu sĩ kia cười nhìn hắn ta: "Mới không gặp vài chục năm mà tóc ngươi đã bạc rồi."
Lão Hồ sờ mũi, có hơi bùi ngùi: "Người phàm chúng tôi không giống với tiên sư các ngài, chỉ cần chớp mắt đã qua vài chục năm, già rồi, già rồi... Tiên sư đến thành Tiên Nhân, phải chăng là có chuyện quan trọng gì sao? Ta có thể giúp đỡ một tay không?"
Đối phương phất tay áo, khác với những đồng môn có thái độ với người phàm, mắt cao hơn đầu, cao ngạo khinh miệt người khác, người nọ vô cùng hiền lành: "Không cần đâu, chỉ là nhận lệnh của sư môn, đến đây để điều tra chuyện có một tên trộm vắt dám tự tiện xông vào cấm địa của phái ta, lúc ta rảnh rỗi, ngươi mời ta uống rượu là được."
Lão Hồ cười ha ha đồng ý, hai người nói thêm dăm ba câu mới lại lên ngựa, dẫn đoàn xe vào thành.
Trong xe ngựa, tấm lưng và hai bả vai căng như dây đàn của khê Lan Tẫn từ từ thả lỏng, biểu cảm không đổi mà buông lỏng ngón tay đã bấm niệm sẵn pháp quyết.
Thật nguy hiểm.
Suýt chút nữa đã bị lộ tẩy* rồi.
* Nguyên văn là 狼人悍跳: là một thuật ngữ trong board game Ma Sói, người có thẻ sói sẽ giả làm người có lá chức năng để làm xáo trộn cuộc chơi. Đến lúc quan trọng sẽ hiện hình và chống lại những người có lá chức năng.
Bọn họ an toàn tiến vào thành, đội thương lái cũng nên về lại thương hội rồi.
Lão Hổ có lòng tốt, đặc biệt để xe ngựa đứng trước cửa y quán, sau khi thả hai người xuống mới cười cười phất tay với Khê Lan Tẫn: "Mau dẫn đệ đệ của ngươi đi khám bệnh đi, đừng làm trễ nải nữa."
Vừa mới đến đây đã gặp nạn, gặp được lòng tốt như vậy nói không cảm động là nói dối.
Khê Lan Tẫn vô cùng chân thành nói lời cảm ơn, rồi mới đỡ tiểu mỹ nhân trong ngực đi về hướng y quán.
Chiều cao của thiếu niên không chênh lệch với hắn là bao, y ngủ li bì, vô thức dựa sát đầu lên vai của Khê Lan Tẫn, hô hấp nóng hổi của y phả vào trên gáy.
Có vẻ như mỹ nhân trời sinh đều đi kèm với mùi thơm cơ thể, trên người thiếu niên cũng thoang thoảng mùi hương lành lạnh thật nhẹ, khoảng cách gần kề như vậy khiến nó nhuộm thêm chút nhiệt độ.
Tiếng hô hấp bên tai có hơi nặng nề.
Khuôn mặt của tiểu mỹ nhân ửng đỏ, bờ môi tái nhợt, mái tóc dài trắng như tuyết rối tung, giống như một đóa sen tuyết bị gió thổi rụng, vừa nhìn đã khiến người ta thương tiếc.
Trái tim của Khê Lan Tẫn cũng mềm nhũn, nghĩ rằng y đang khó chịu bèn vừa đỡ y, vừa thấp giọng dỗ dành: "Không sao rồi, đến khi tìm được đại phu thì sẽ không còn khó chịu nữa."
Thời tiết xuân hàn se lạnh, thành Nhân Tiên ở gần phía Bắc, tuy tuyết mùa đông đã tan nhưng bên ngoài vẫn rất lạnh, trong y quán lại chẳng có ai.
Đại phu ngồi ở bên cạnh tủ thuốc, khuôn mặt chưa tỉnh ngủ, cái đầu cứ gật gà gật gù.
Đầu tiên, Khê Lan Tẫn cẩn thận đỡ thiếu niên nằm lên cái giường nhỏ bên cạnh, sau đó mới đi qua, gõ nhẹ hai ngón tay lên quầy hàng.
Thái độ có hơi lơ đãng.
Hai tiếng cộc cộc vang lên lanh lảnh, đại phu còn không mở được mặt bỗng bừng tỉnh, nhẹ nhàng xoa mắt, vừa ngẩng đầu đã có một đôi mắt đen kịt mang ý cười đập vào mặt, còn có một hạt châu đỏ tươi hơi lay động.
"Dậy đi, đến lúc làm việc rồi."
Đại phu: "..."
Đại phu lau mặt, lẩm bẩm trong lòng, đứng dậy đi đến cạnh giường, bắt mạch một lát cho thiếu niên đang mê man.
Chốc lát sau ông ta cau mày, giọng nói lộ vẻ kinh ngạc: "Tiểu công tử này trông thì giống như nhiễm phải phong hàn mà cũng không phải phong hàn..."
Khê Lan Tẫn ôm tay, dựa vào bên cạnh, hạt châu bên tóc mai hơi lắc nhẹ, khuôn mặt tỏ vẻ ngờ vực: "Đại phu, lão có làm được không vậy?"
Ngay cả nội thương của tiểu mỹ nhân mà cũng không chẩn đoán được sao?
Đại phu trưng cái mặt già ra: "Lão phu theo Dược cốc học y, nếu không phải không có linh mạch đã làm đệ tử nội môn rồi! Trong bán kính vài trăm dặm xung quanh đây, có ai mà lão phu không cứu được? Ngươi cứ chờ đó, ta sẽ đi kê thuốc!"
Vị đại phu tốt nghiệp ngoại môn Dược cốc bị khơi dậy lòng háo thắng, bắt mạch cho thiếu niên một lát, xì xà xì xầm kéo ngăn kéo lấy ra một đống thuốc bột, áng chừng cân nặng, bận bịu hơn nửa ngày, cuối cùng dùng một cái bếp nấu thuốc nhỏ, chế biến thuốc bột thành mấy viên thuốc, cất trong bình sứ rồi đưa cho Khê Lan Tẫn.
Khê Lan Tẫn cầm thuốc, chuẩn bị đút cho thiếu niên trên giường uống.
Ai ngờ đã đưa thuốc đến bên miệng rồi mà môi mỏng của thiếu niên vẫn kín kẽ, đến chết cũng không chịu mở miệng.
Khê Lan Tẫn vân vê viên thuốc, đôi mắt híp lại: "Đừng có trách ta."
Dứt lời, tự tay hắn nâng cằm thiếu niên, dùng sức khiến cho thiếu niên mở miệng ra.
Viên thuốc được đẩy vào bên trong, cánh môi lành lạnh mềm mại của đối phương khép lại, hắn nhấc cái cằm của y lên, giúp y nuốt xuống.
Thiếu niên giằng co với hắn một lúc trong lúc ngủ mê.
Cuối cùng yết hầu của y chuyển động, bất đắc dĩ phải khuất phục.
Động tác này giống như nước chảy mây trôi.
Dưới ánh mắt tán thưởng của đại phu, Khê Lan Tẫn vẫn thong dong phủi tay.
Con cún hắn nuôi có cái dạ dày rất yếu, thường xuyên bị bệnh, kinh nghiệm cho chó uống thuốc của hắn rất phong phú, cũng hữu hiệu khi dùng với loài người.
Thuốc đã uống xong, có hiệu quả hay không thì tạm chưa biết được.
Y quán không chứa người, trên người của nguyên chủ không có tiền bạc thông dụng của người phàm, Khê Lan Tẫn móc ra một khối linh thạch hạ phẩm từ trong ngọc bội trữ vật treo bên hông ra để thanh toán tiền thuốc, dùng thêm hai khối linh thạch để đổi lấy ít tiền bạc từ chỗ đại phu, lúc chuẩn bị đưa thiếu niên rời đi thì bị đại phu gọi lại.
Giá của một khối linh thạch rất cao, đại phu lấy một cái bình sứ đỏ trong tủ quầy ra, coi như là đưa thêm cho hắn: "Đưa đệ đệ đi khám bệnh mà sao không chú ý đến bản thân mình? Nghe giọng của ngươi khàn khàn, giống như bị tê cóng vậy, ngươi đến từ phía Bắc à? Ở đó lạnh đến nỗi ngay cả tu sĩ tu tiên cũng không thể chịu được, có thể khiến cho cánh tay của ngươi bị đông cứng, đây là thuốc bí truyền độc nhất vô nhị của ta, một ngày một lần, uống mười ngày là có thể khôi phục."
Khê Lan Tẫn nhận lấy, mở nắp bình, vừa ngửi được mùi đắng của thuốc thì cuống họng đã nghẹn ứ, vốn dĩ hắn không thích uống thuốc, bây giờ lại càng muốn tránh xa.
Thấy khuôn mặt nghiêm túc của đại phu, hắn miễng cưỡng nhận lấy, tùy tiện cất đi, cũng không định uống, sau khi từ biệt bèn dẫn tiểu mỹ nhân rời đi.
Ra khỏi y quán đã tìm quán trọ, vì để tiện bề cho việc chăm sóc thiếu niên nên hắn chỉ thuê một căn.
Sau khi dìu thiếu niên nằm xuống giường, Khê Lan Tẫn duỗi tay vén những sợi tóc vươn trên trán y, xong lại dán lòng bàn tay của mình lên.
Phần tóc bung xõa trước trán bị gạt đi, làm lộ một vết mây đỏ như lửa thoát ẩn thoát hiện trên cái trán trơn nhẵn của tiểu mỹ nhân.
Có vẻ như công dụng của thuốc vẫn chưa được phát huy, phần trán vẫn nóng bỏng tay.
Đã sốt nhiều ngày như vậy rồi, lỡ như bị sốt đến nỗi ngu luôn thì sao đây?
Khê Lan Tẫn thả tay xuống, ngồi trước giường, nhìn thiếu niên không chớp mắt, qua một lúc mới từ từ thu hồi ánh mắt, lầu bà lầu bầu: "Ngươi là người đầu tiên ta gặp khi đến đây, còn cứu ta một mạng, cho dù ngươi có thành tên ngốc ta cũng không vứt bỏ ngươi đâu, đừng lo."
Tất nhiên tiểu mỹ nhân không thể trả lời hắn.
Ngoại trừ việc tìm đại phu kê đơn, tạm thời Khê Lan Tẫn cũng không có chuyện gì khác để làm, lực chú ý vẫn luôn dồn hết vào tiểu mỹ nhân, lúc này mới sực nhớ tới việc nhìn lại bản thân trông như thế nào.
Đúng lúc trong phòng có một tấm gương, tấm gương bằng thủy ngân được đánh bóng sáng loáng, khá rõ ràng, Khê Lan Tẫn đến trước gương kiểm tra.
Trong gương phản chiếu một gương mặt, bất ngờ thế mà lại là chính bản thân hắn.
Nếu không phải trong cơ thể có linh lực dao động lạ lẫm, nếu không phải lúc nhìn kỹ trông trẻ hơn hai ba tuổi thì Khê Lan Tẫn đã nghĩ là ngay cả cơ thể của mình cũng xuyên tới đây luôn rồi.
Chỉ là cách ăn mặc có hơi khác.
Dường như nguyên chủ có tình yêu tha thiết với sắc đỏ, bên tóc mai có một hạt châu đỏ be bé, mang dải băng trán đỏ, cộng thêm bộ quần áo đỏ rực như lá phong, trông có phần kiều diễm quá mức.
Khê Lan Tấn đứng trước gương soi tới soi lui, nói chung là cũng hài lòng, hắn đã chung sống hòa bình với khuôn mặt này nhiều năm rồi, không muốn bỗng dưng lại đổi một cái khác.
Lỡ như khuôn mặt này trở nên xấu xí, hắn tình nguyện tìm một nơi để tự chôn cất bản thân.
Tu vi của kỳ Luyện Khí vẫn không thể tích cốc, hôm nay vẫn chưa ăn gì cả, Khê Lan Tẫn có hơi đói bụng, đi ra ngoài nhờ tiểu nhị của quán trọ làm cái gì đó lót dạ.
Nghĩ tới nghĩ lui, hắn bỏ ra thêm một lượng bạc, nhờ tiểu nhị mua giùm hắn ít đồ ngọt.
Dùng tiền đúng chỗ rồi, thái độ của tiểu nhị vô cùng chuyên nghiệp, nhanh nhẹn làm việc.
Về lại phòng, Khê Lan Tẫn ngồi bên ngoài bức bình phong, lấy quyển sách về thuật pháp cơ bản cực lớn trong ngọc bội trữ vật ra, vừa lật xem có cái gì có thể học nhanh, vừa sắp xếp lại suy nghĩ.
Tu sĩ áo xanh ở cửa thành nói, bọn họ nhận lệnh tới bắt kẻ trộm vặt tự tiện xông vào cấm địa của sư môn bọn họ.
Còn có tu sĩ công kích hắn dưới núi tuyết.
Kết thù không ít người rồi.
Với chút linh lực ít ỏi của hắn, chắc chắn hắn không thể chọi lại mấy tên tu sĩ kỳ Trúc Cơ bên ngoài kia, nếu gặp được nhiều kẻ thù lợi hại hơn, nhất định không thể chạy thoát.
Phải nghĩ cách tự bảo vệ mình.
Thật ra là bảo vệ tiểu mỹ nhân trên giường cho tốt.
Nhưng hắn không có chút ký ức nào của nguyên chủ, không biết phải tu luyện như thế nào, ngoại trừ học một ít pháp quyết cơ bản này thì hắn chỉ có thể vận chuyển linh lực bằng bản năng của cơ thể mà thôi.
Ôi, xuyên sách thì xuyên sách, sao không xuyên vào nhân vật nào mạnh mẽ chút, giống như Vọng Sinh Tiên tôn Tạ Thập Đàn kia ấy...
Lúc Khê Lan Tẫn đang suy nghĩ miên man thì bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa, tiểu nhị lanh lẹ đưa thức ăn tới, còn có hai túi trái cây nhỏ màu đỏ, cỡ như hạt châu, đỏ rực, ăn vào có vị ngọt.
Hắn ăn chút cơm lót bụng, nhìn lướt qua bình phong, muốn xem thử tiểu mỹ nhân như thế nào rồi.
Ai ngờ chỉ trong chốc lát như vậy, một người khi nãy vẫn còn có sức sống nằm trên giường mà bây giờ lại biến mất tăm.
Trong lòng Khê Lan Tẫn giật nảy, thấy tấm chăn bị gồ lên, giống như là bên dưới có cái gì đó, tay trái chuẩn bị niệm pháp quyết, chậm rãi đến gần.
Sau đó hắn đột ngột lật chăn lên.
Cảnh trước mắt khiến cho Khê Lan Tẫn ngây người.
Pháp quyết trên tay trái cũng bất giác hủy bỏ.
Dưới chăn không phải là thứ gì nguy hiểm, chỉ là... một con thú con nhỏ bé lông trắng như tuyết.
Con thú nhỏ này trông có vẻ là loài chó, trên trán có một cái ấn hình mây màu vàng, hai cái móng vuốt nhỏ che mắt, cái đuôi thật to cuộn bản thân lại thành một cục, nặng nề chìm vào giấc ngủ.
Khê Lan Tẫn nuốt một ngụm nước bọt, dè dặt tới gần, duỗi ngón tay thon dài ra, nhẹ nhàng chọc vào đầu của nó.
Đầu ngón tay chọc vào lông tơ mềm mại, ấm áp lại dễ chịu.
Đây là thật đấy!
Khê Lan Tẫn là tên cuồng lông tơ, lập tức hạnh phúc đến mức chẳng phân biệt được phương hướng, hai mắt lóe sáng như sao trời, cần thận chạm vào đầu của con thú nhỏ, nhìn ấn hình mây trên trán nó, lẩm bẩm nói: "Chẳng lẽ mi là... tiểu mỹ nhân mà ta nhặt được sao?"
Tiểu mỹ nhân biến thành cục lông xù nhỏ rồi hả?
À đúng rồi, bây giờ hắn đang ở trong thế giới tu chân, chuyện này chẳng lạ lùng chút nào.
Khê Lan Tẫn đã hiểu vì sao tên nhóc này rơi xuống từ nơi cao, sau khi bị dính một chưởng mà vẫn còn sống rồi.
Vậy hắn tìm nhầm đại phu rồi à?
Có nên đưa y đến chỗ của bác sĩ thú y kiểm tra không?
Khê Lan Tẫn không thể không trầm tư, vô thức vuốt ve con thú nhỏ, động tác trơn tru, không chú ý rằng tai của con thú bỗng nhiên nhúc nhích.
Cảm xúc bất chợt thay đổi...
Khê Lan Tẫn theo quán tính sờ thêm hai cái nữa mới đột nhiên nhận ra chỗ khác lạ.
Thế nhưng hắn chưa kịp phản ứng thì cổ tay đã bị một bàn tay mạnh mẽ nóng hổi chộp lấy.
Một giọng nói từ trên truyền xuống, giọng điệu lạnh lùng không chút che lấp: "Càn quấy!"
Sờ người ta từ vai xuống eo, trông thế nào cũng giống mấy tên lưu manh, còn bị người ta bắt được, Khê Lan Tẫn kiểu: "..."
Ta nói ta không cố ý thì ngươi có tin không?
Nếu không thì ngươi biến về lại đi, ta sờ thêm hai cái nữa cho ngươi coi nhé?
Wattpad: Chen_0123
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.