Ái Vĩnh Bất Trì

Chương 6

Lăng Báo Tư

17/01/2017

Chương Tùng Kiều hai mắt sáng rực nhìn hắn, hé môi đưa đầu lưỡi nhẹ liếm qua bờ môi đầy đặn của hắn, Tử Quân liền cả người hư nhuyễn. Từ nhỏ hắn đã nhất nhất nghe lời Chương Tùng Kiều, chỉ cần là lời của y, thậm chí bảo hắn là nhảy xuống vực thì Tử Quân cũng sẽ nghe theo mà nhảy xuống ngay.

“Nhanh lên, Tử Quân, ta dạy cho ngươi.”

Trong lúc hắn còn chưa kịp định thần, hạ khố đã bị cởi ra, Chương Tùng Kiều dẫn dắt hắn đem thân thể khoá trên mặt y, khiến hạ thân của hắn vừa vặn đặt ở chóp mũi Chương Tùng Kiều.

Chương Tùng Kiều hạ giọng “Thấp chút nữa.” Tử Quân liền hạ thấp thân thể không chút suy nghĩ.

Khi lưỡi của Chương Tùng Kiều mới chỉ lướt qua đỉnh bộ vị của hắn, cặp đùi trắng nõn của hắn đã không thể kiềm chế mà phát run, hơi thở càng lúc càng dồn dập. Lúc y ngậm lấy bộ vị đang run rẩy của hắn, Tử Quân bị kích thích đến mức cả người hư nhuyễn, hai tay vô lực chỉ có thể buông thõng bên mặt Chương Tùng Kiều. Trong đời hắn tới giờ chưa bao giờ hưởng qua cảm giác tiêu hồn như vậy.

Lúc khoang miệng ấm nóng kia hoàn toàn bao bọc lấy bộ vị mẫn cảm non mềm của hắn, lại thêm đầu lưỡi Chương Tùng Kiều liên tục khiêu khích, hắn đã vô pháp kiềm chế rung động của bản thân. Tính khí đang được khéo léo ngậm mút không ngừng rỉ ra mật dịch, thân thể hắn đong đưa đầy phóng đãng dưới khoái cảm quá lớn, dù đã cố lấy tay che miệng nhưng thanh âm rên rỉ sung sướng cứ không ngừng thoát ra.

“Cởi áo ra đi Tử Quân, hạ người xuống đây, ta muốn nhìn đầu nhũ xinh đẹp của ngươi.”

Tuy biết không nên nghe theo lời này nhưng Tử Quân vẫn khai mở vạt áo, từ từ hạ thắt lưng hư nhuyễn vô lực xuống. Nhũ tiêm lập tức bị Chương Tùng Kiều liếm lộng đến mức cứng lên như một viên hồng ngọc nhỏ. Sau khi đã để môi lưỡi đùa bỡn thoả thuê, Chương Tùng Kiều khẽ dùng răng nghiến lên viên nhỏ xinh đẹp đó khiến Tử Quân thụ hưởng một trận khoái cảm tê dại đến mức hạ thân lại rung động tiết ra tinh thuỷ.

“Đem tay ngươi hướng lên trên xoa bóp, tưởng tượng như tay ta đang vuốt ve nhũ tiêm xinh xắn đó.”

“Không, không. . . . . . đừng. . . . . .” Hắn dùng thanh âm yếu đuối cự tuyệt.

“Bính nó, tưởng tượng đó là ngón tay của ta.”

Chương Tùng Kiều dùng ngữ khí cường thế ra lệnh, làm cho ngón tay trắng nõn của hắn tựa như bị thôi miên tự đưa lên ve vuốt nhũ tiêm chính mình. Mà hắn cũng không nhận thức ra đó là tay của mình, lại nghĩ mình thực đang được bàn tay nóng hổi của Chương Tùng Kiều ve vuốt. Tưởng tượng như vậy khiến mỗi lần Tử Quân tự xoa nắn thì một trận run rẩy lập tức lan khắp thân thể, khoái cảm kịch liệt lủi xuống tận hạ thân làm nó càng thêm đứng thẳng.

Chương Tùng Kiều trước cảnh xuân này khó có thể nhịn nổi, liền động tay sờ soạng cái mông tuyết trắng của hắn. Một bên y dùng miệng vỗ về hạ thân Tử Quân, khiến hắn lần hai cảm giác như đang ở thiên đường, bên kia tay y đã lần mò tách cánh mông trắng noãn ra, ngón tay một đường trượt vào, kích thích ở nơi tư mật của Tử Quân.

“Tử Quân, chính là dùng nơi này, ngươi về sau sẽ dùng địa phương này dung nạp nhiệt tình của ta. Ngươi xem nơi này cũng đã ẩm ướt dính dính , nó đang rất muốn ta đúng không?”

“Đừng. . . . . . Đừng như vậy.” Tử Quân dùng thanh âm mềm mại đáng yêu cầu xin một cách yếu ớt, nghe thật không giống như là muốn hắn dừng tay, mà như là cầu hắn tiếp tục.

Khi ngón tay thô ngạnh chui vào khe hở, Tử Quân ngửa đầu phun ra tiếng rên rỉ yêu kiều, địa phương đang hàm chứa ngón tay Chương Tùng Kiều kịch liệt co rút lại. Chương Tùng Kiều đem ngón tay đẩy vào càng sâu, chậm rãi nhẹ nhàng nhu lộng bên trong mật động mềm mại, mãi tới khi chạm được vào điểm tối mẫn cảm trong địa phương đó mới thôi.

“Nha a! Không cần, không cần. . . . . .”

Thật quá sức tưởng tượng của Tử Quân!

Khi nơi tư mật đó bị đụng chạm lập tức khiến cả người trở nên mềm yếu, khoái cảm cuồn cuộn dâng trào khiến hạ thân hắn càng thêm bạo trướng. Hô hấp dần trở nên hỗn loạn, dồn dập mà mỗi lần Chương Tùng Kiều bính địa phương kia sẽ khiến hắn yêu kiều thở dốc, thanh âm đầy run rẩy kiều mị.

Nghe được kiều âm Tử Quân thở dốc phát run, cũng làm cho âm từ cổ họng Chương Tùng Kiều phát ra thêm thô suyễn, “Chính là nơi này sao? Tử Quân? Thoải mái không? Có phải hay không thập phần thoải mái?”

Không chỉ là thập phần, quả thực là vạn phần! Hắn hai tay bắt được bả vai Chương Tùng Kiều, khóc cầu nói: “Không cần, Tùng Kiều, không cần tái lộng . . . . . .”

Thần thái cầu xin của Tử Quân thật là xinh đẹp mị nhân, e là Liễu Hạ Huệ cũng vô pháp không động tâm, động tình. Đương nhiên khiến Chương Tùng Kiều hai mắt đỏ đậm, ngón tay lập tức nhu lộng càng mạnh mẽ, thâm nhập sâu đến mức Tử Quân cả người phát run, ngâm kêu liên tục, mật thịt bên trong lại không chút xấu hổ nhiệt tình nuốt lấy ngón tay Chương Tùng Kiều, tham lam hấp thụ duyện nhập điên cuồng của y, một chút cũng không muốn nhả ra.

Hiện mới chỉ là nhu lộng phía sau mà thôi đã khiến cho hắn phía trước không ngừng run rẩy chảy ra mật thủy. Tử Quân cong người ưỡn lưng về phía trước muốn tránh né âu yếm của Chương Tùng Kiều, lại vô tình khiến cho tinh mật đang tiết ra từng giọt từng giọt tích lại trên quần áo của Chương Tùng Kiều, phản ánh chuyện hắn đang thụ hưởng có bao nhiêu sung sướng.

“Tùng Kiều, không cần, đi ra. . . . . . Đừng giảo nữa, ta chịu không nổi .”

Hắn khóc lên cầu xin, rốt cục có thể hiểu được vì sao đêm đó nàng kia phải thanh thanh kêu xin buông tha. Hắn giờ phía trước trướng đắc thật khó nhịn, phía sau lại bị nhu lộng đến thần hồn câu túy, thật không ngờ tại địa phương đó cũng có thể cảm nhận được sung sướng cường đại như vậy.

Chương Tùng Kiều hoàn toàn không nghe lời hắn khẩn cầu, y lại sáp hai ngón tay vào nhu lộng, song chỉ co duỗi xoa nắn khiến mật thịt bên trong trở nên dấp dính, tiếng nước đáng thẹn không ngừng vang lên. Tử Quân toàn thân mềm yếu vô lực ngã vào trên ngực Chương Tùng Kiều, anh anh khóc xin khoan dung.

Hắn mặt đẫm nước mắt, tim đập như muốn nhảy ra khỏi ***g ngực, cả người giống như không phải thân thể của chính mình, vừa nóng vừa ngứa, đã nhũn ra nhưng vẫn kích động không thôi, nhất là địa phương đang bị ngón tay Chương Tùng Kiều nhiệt liệt giảo lộng, càng lúc càng cảm thấy trống trải, dường như chỉ ngón tay nhu lộng thôi là không đủ, mà còn cần một thứ càng nóng hơn, mạnh mẽ, cứng rắn hơn kịch liệt đi vào.

“Đáng chết, Tử Quân, ta thật muốn ngươi, ta muốn ngươi đến phát cuồng.”

Rốt cuộc bất chấp miệng vết thương đau đớn, Chương Tùng Kiều đem Tử Quân đặt dưới thân mình, bài khai cặp đùi tuyết trắng non mềm của hắn, vội vã muốn cởi khố thằng chính mình ra. Nhưng ngón tay lại không nghe sai sử, loay hoay mãi vẫn không có biện pháp làm khố thằng rớt ra.

Mùi máu tươi đánh thức lý trí Tử Quân. Vừa thấy miệng vết thương vốn đã khép miệng của Chương Tùng Kiều giờ lại toác ra rỉ máu, hắn hãi đến mức mọi thoải mái, thư sướng liền không cánh mà bay mất sạch. Lập tức rời khỏi người Chương Tùng Kiều, Tử Quân vội vã nhảy xuống giường, vơ lấy ít quần áo sạch sẽ mang đến áp vào vết thương của Chương Tùng Kiều.

“Lại đây, Tử Quân.”

Chương Tùng Kiều muốn ôm lấy hắn để hôn, bị hắn tức giận đánh một chưởng. “Ngươi đừng lộn xộn nữa, ngươi nếu vẫn sắc dục huân tâm như vậy, ta sẽ đuổi ngươi ra ngoài.”

“Tử Quân, chỉ chảy một chút huyết như vậy, không chết được đâu.”

Thấy Chương Tùng Kiều còn cố nguỵ biện, Tử Quân liền ô ô mà khóc làm cho hắn rốt cục im miệng, để Tử Quân giúp hắn một lần nữa băng bó miệng vết thương. Sau khi bôi thuốc mỡ do ngự y đưa tới, máu mới cầm.

“Ta rốt cuộc đang làm cái gì? Ngươi rõ ràng có thương tích trong người, ta lại còn trèo lên người ngươi như vậy, ta thật thấp hèn.”

Tử Quân không ngừng khóc, khóc đến mức Chương Tùng Kiều thấy tâm đều nát, hắn muốn ôm Tử Quân, Tử Quân lại từ chối, còn đưa lưng về phía hắn, ý không bao giờ … nữa cùng hắn nói chuyện.

“Tử Quân, thực xin lỗi, là ta không tốt, không liên quan tới ngươi, ngươi đừng khóc được không? Tử Quân tuyệt không thấp hèn, ta không chuẩn ngươi nói như vậy, chúng ta đây là lưỡng tình tương duyệt.”

Tử Quân thấp giọng khóc nức nở, vẫn không chịu đối hắn lên tiếng trả lời làm Chương Tùng Kiều không ngừng bồi tội: “Đừng khóc, Tử Quân, ta cam đoan trước khi vết thương lành, sẽ không làm càn như vừa rồi nữa, ngươi đừng khóc .”

Thấy tiếng khóc của hắn vẫn không ngừng, ngữ khí Chương Tùng Kiều càng phóng nhuyễn, “Ngoan Tử Quân, đừng khóc nữa, ta sẽ ngoan ngoãn uống thuốc, sẽ không chọc ngươi sinh khí, như vậy được không, Tử Quân?”

Tử Quân không đáp lại, vẫn chỉ một mực khóc, khóc đến mức Chương Tùng Kiều lòng tràn đầy ân hận, hắn cũng không phải không biết Tử Quân có bao nhiêu để ý vết thương của hắn, từ ngày đó đến nay đã tốn rất nhiều tâm tư chiếu cố hắn. Giờ hắn chỉ vì một phút tham hoan, hại Tử Quân khóc đến thê thảm như vậy, hắn thực không hề mong muốn.

Bọn họ còn nhiều thời gian, chẳng lẽ mình ngay cả nhẫn một chút cũng nhẫn không nổi sao?



“Tử Quân, thực xin lỗi, ta sẽ không gặp mặt ngươi, vậy được không?”

“Chỉ cần ngươi cẩn thủ lễ tiết, không lợi dụng hoàn cảnh để tác hôn, cũng không lần nữa bất chấp ý nguyện của ta mà cầu hoan, ngươi có thể làm được không, Tùng Kiều?”

Tử Quân thanh âm nghẹn ngào đáp lại, Chương Tùng Kiều đưa hắn ôm vào trong ngực.”Đương nhiên, Tử Quân nói cái gì thì là cái đấy, chỉ cần ngươi vui vẻ cao hứng, dẫu có là sao trên trời ta cũng hái xuống cho ngươi.”

“Chỉ cần ngươi giữ lễ tiết, ở trong này hảo hảo dưỡng bệnh, ta sẽ chiếu cố ngươi. Nếu ngươi giống như hôm nay lại làm xằng làm bậy, ta sẽ không cho ngươi ở lại đây nữa.”

Chương Tùng Kiều liên thanh ứng với hảo, không dám phản bác. Còn Tử Quân thì mở to đôi mắt đỏ bừng vì khóc mà suy ngẫm. Hắn biết chính mình vừa rồi để Chương Tùng Kiều làm cho ý loạn tình mê, chỉ kém chút đã cùng Chương Tùng Kiều phát sinh quan hệ, cũng chỉ một bước nữa là đã phạm vào đại sai không thể vãn hồi.

Sai lầm như vậy, tuyệt không thể tái phạm lần thứ hai.

Hoàng Thổ bưng trà thơm lên hầu hạ, lại nhớ khi Chương Tùng Kiều mới ôm thương tới đây chữa trị, có hỏi qua Tử Quân, vì sao không thấy Toàn Nhi hầu hạ, sao thay đổi người hầu khác, chẳng lẽ là không hài lòng Toàn Nhi hắn đích thân lựa chọn?

Chỉ mỗi chuyện dâng cơm không tốt, hắn đã bừng bừng tức giận, Tử Quân sợ hắn biết Toàn Nhi đối y thiếu trung, thiếu tôn trọng sẽ nổi cơn thịnh nộ, nên chỉ nói cho qua chuyện, không giải thích ngọn nguồn.

Hắn biết Toàn Nhi là một cô nhi, không trách hắn có tham vọng muốn leo cao, lại nghĩ bản thân nếu lúc trước không có dì nuôi nấng, giờ cũng không biết lưu lạc phương nào.

Do đồng bệnh tương liên hoàn cảnh, hắn có thể khoan dung đối với tâm tính Toàn Nhi. Đứa nhỏ kia chỉ là mang lòng ích kỷ, cũng không phải loại người đại ác gì, không cần phải làm cho Chương Tùng Kiều nổi giận, sẽ đem hắn trừng phạt nặng nề.

Vạn nhất bị đuổi khỏi Vương phủ, dì hắn nhất định tức giận đem hắn đuổi khỏi gia môn, sau này mang danh kẻ bị Vương phủ đuổi đi, e là bên ngoài sẽ không có chỗ tốt nào muốn thuê hắn. Vì vậy sau một lúc trầm ngâm, Tử Quân tìm lý do nói tránh.

“Không phải, là ta gặp Hoàng Thổ, cảm thấy hắn có duyên với ta nên đã đổi người, không phải Toàn Nhi hầu hạ không tốt, mà là ta muốn Hoàng Thổ hầu hạ, ngươi không đồng ý sao?”

Việc nhỏ như vậy, Chương Tùng Kiều thực ra chỉ là thuận miệng hỏi, lại thấy Tử Quân đối Hoàng Thổ quả thật rất thân thiết, mà Hoàng Thổ với Tử Quân tràn ngập tôn sùng, kính trọng, cảm giác tình cảm giữa hai người bọn họ so với lúc cùng Toàn Nhi tốt hơn nhiều lắm, tự nhiên cũng không thắc mắc nữa.

“Mấy món quần áo Hoàng Thổ mặc thật khó coi, hắn suốt ngày đều ở bên người ngươi hầu hạ, chắc cũng không biết nhiều khung cảnh bên ngoài, ta cho hắn nghỉ vài ngày đến những khu náo nhiệt của kinh thành vui chơi, thuận tiện làm thêm mấy bộ quần áo đẹp.”

Hoàng Thổ vì Tử Quân làm việc tận tâm hết sức, Tử Quân đương nhiên hết lời khen ngợi nó, nói nó còn nhỏ tuổi nhưng thật thông minh, làm việc cẩn thận, chu toàn. Tuy nó xuất thân thôn dã nhưng lanh lợi mà thành thật, là một đứa nhỏ ngoan.

Một câu khen ngợi của Tử Quân so với người khác đã nặng gấp trăm lần, nay hắn lại trước mặt Chương Tùng Kiều khen ngợi đứa nhỏ này không dứt, làm cho Chương Tùng Kiều càng thêm yêu thích Hoàng Thổ. Chương Tùng Kiều liền thưởng hậu cho nó, số tiền mà Hoàng Thổ làm việc một năm có khi cũng không kiếm được, lại cho hắn mấy ngày ra ngoài du ngoạn, Hoàng Thổ vui vẻ đến mặt mũi đều ửng hồng.

“Cám ơn Vương gia, cám ơn Tử công tử.”

Tử Quân từ trước đến nay chưa từng phải lao động, lại được hưởng cuộc sống sung sướng giống như Chương Tùng Kiều, bởi vậy đối tiền bạc vốn không quá coi trọng, nhưng hắn thấy Hoàng Thổ sau khi cầm ngân lượng vui vẻ không thôi, khiến hắn cũng cười .

“Đứa nhỏ này có cái đầu thông minh, Tùng Kiều, ngươi có thể an bài cho hắn học chữ, đọc sách không? người như hắn phải làm nô tài cả đời thì thật đáng thương.”

Tử Quân đã nói ra, Chương Tùng Kiều đương nhiên sẽ đáp ứng. Hắn sai người đặc biệt dạy Hoàng Thổ học vào buổi tối, ban ngày cũng cho phép hắn chỉ cần hầu hạ Tử Quân là được, mà Tử Quân khi rảnh cũng sẽ dạy Hoàng Thổ vài điều.

Mấy ngày Hoàng Thổ nghỉ, ra ngoài vui chơi theo ý Chương Tùng Kiều nên trong tiểu viên không có người hầu hạ. Ngoại trừ đến bữa có người đến dâng đồ ăn, thì trong tiểu viên chỉ có mỗi Tử Quân cùng Chương Tùng Kiều. Mà thương thế của Chương Tùng Kiều hiện tại đã tốt lên nhiều lắm, không cần cả ngày nằm trên giường, có thể đi lại nhẹ nhàng.

Một buổi chiều có gió nhẹ mát rượi, Tử Quân vì Chương Tùng Kiều pha một bình trà thơm. Thời gian gần đây Chương Tùng Kiều quả thực làm như lời hứa, nói năng cẩn trọng, tránh làm cho Tử Quân lại nổi giận, cũng không từ chối uống dược, nên chăm sóc Tử Quân dành cho hắn cũng nhiều lên.

Khi Tử Quân nghe tiếng cửa tiểu viên bị mở ra, thoạt tiên còn tưởng là gió thổi bung cửa. Thật không ngờ lại có một nam tử tuổi ngoại ngũ tuần tiến vào khiến Tử Quân sửng sốt mất một lúc. Vốn nghĩ là Vương phủ không ai dám cưỡng lại mệnh lệnh của Chương Tùng Kiều mà tiến vào tiểu viên.

Tử Quân đứng lên, ngó ra ngoài cửa sổ, thấy người tới mặc trường bào, tuy nhìn đơn giản nhưng may từ chất liệu thượng đẳng, khuôn mặt có chút gầy yếu khiến hắn suýt không nhận ra.

Đó chính là người hơn một năm trước nói muốn cáo lão, mặc kệ sự đời, lão Vương gia Chương Thạch. Lão bỏ lại Vương phủ cho Chương Tùng Kiều, chính mình đến ngụ ở biệt quán tại ngoại thành, nói lão đã chán ghét náo nhiệt, muốn thanh tĩnh, không cho ai đến làm phiền.

Chương Thạch đẩy cửa vào, lão mới vài ngày trước còn cùng Chương Tùng Kiều tranh luận một trận, không ngờ Chương Tùng Kiều bị trọng thương, lại không phái người đến báo cho lão. Lão phải qua miệng một bằng hữu cũ mới biết con lão vì Hoàng Thượng cản mấy kiếm, bị trọng thương. Đứa nhỏ này đúng là không còn coi lão ra gì, khiến lão nộ khí xung thiên .

“Ngươi đến tột cùng đang làm cái gì? Ta còn phải qua miệng người khác mới biết ngươi bị thương suýt chết, ta vội vã trở về Vương phủ, lại không thấy ngươi ở trong phòng dưỡng bệnh, mà chạy tới tiểu viên ở tít phía sau này dưỡng bệnh, có phải ngươi muốn tức chết ta?”

Mắt thấy cha vừa tiến vào đã mắng lớn, sắc mặt Chương Tùng liền trầm xuống. Lần trước hai người đã cãi nhau một trận thực ác liệt, họ vốn đều là vạn nhân tôn sư, trừ bỏ danh xưng phụ tử, hai người tính tình nóng nảy như nhau, cũng cố chấp như nhau, Chương Tùng Kiều liền không kiêng nể mà trả lời.

“Ngươi lần trước không phải bảo ta cho dù chết cũng đừng nói cho ngươi sao? Nói ta đúng là một đứa bỏ đi. . . . . .”

“Bớt nói vài câu, Tùng Kiều.” Tử Quân cầm chén trà đưa đến bên miệng hắn, uy hắn uống trà, khiến hắn tự nhiên mà dừng lời.

“Lão Vương gia, thỉnh uống trà.” Tử Quân rót một chén trà khác đặt ở trước mặt Chương Thạch nói: “Vốn không ngon bằng dì ta pha, nhưng Vương gia vẫn yêu thích trà này, lão Vương gia cũng uống thử xem.”

Vừa ngửi được hương trà, Chương Thạch liền cúi đầu nhìn nước trà, kia màu trà xanh trong giống màu búp trà non, lão vốn quen thưởng trà ngon, vừa thấy màu trà, đã biết xuất xứ, sửng sốt nói: “Đây là trà đến từ cao nguyên phía Nam đi, dì ngươi thủa nhỏ vốn sống ở cao nguyên, nàng nói trà này giống trà nàng thường uống khi còn bé nên rất yêu thích nó.”

“Chuyện này ta chưa từng nghe dì nói qua.”

Tử Quân thành thật thốt lên, hắn không hiểu vì sao lão Vương gia cùng dì thân phận khác biệt nhiều như vậy, mà Vương gia lại biết lý do dì thích uống trà này. Nhưng tiện đà nhớ tới hoàn cảnh lúc xưa, mình và dì cũng từng được lão Vương gia chiếu cố nhiều, có lẽ cũng không phải chuyện khó hiểu.

Uống xong chén trà này, tâm tình Chương Thạch đã bình tĩnh hơn nhiều, lão là vì thiệt tình quan tâm Chương Tùng Kiều mới đến, cần gì phải lớn tiếng khiến hai người không vui, bởi vậy thanh âm cũng nhẹ nhàng đi.

“Giờ vết thương đã khá lên chưa, Tùng Kiều?”

“Có Tử Quân chiếu cố ta, đã tốt lên nhiều lắm, thêm nửa tháng nữa hẳn là có thể hồi phục hoàn toàn.” Chương Tùng Kiều cũng đã bình tĩnh hơn để trả lời lão cha.

“Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi.”

Chương Thạch đưa chén ra, Tử Quân lại giúp lão rót một ly, hơn phân nửa bình trà đều là Chương Thạch uống, lão càng uống càng trầm mặc như sa vào hoài niệm, qua một lúc lâu, mới đối Chương Tùng Kiều chân tình nói.

“Ta biết ngươi đối với ta có rất nhiều oán hận, oán ta khi ngươi còn nhỏ không quan tâm chiếu cố ngươi, cũng không quan tâm chiếu cố mẫu thân đã mất của ngươi, ta cũng biết ta khi còn trẻ làm nhiều chuyện khiến ta không thể trở thành tấm gương cho ngươi. Nhưng là Tùng Kiều a, ta cũng già rồi, ta chỉ có ngươi là đứa con duy nhất, ta không muốn thấy ngươi lại dẫm lên vết xe đổ của ta. Ta giờ thực sự ân hận, nếu có thể vãn hồi những việc đã làm, ta dù chết cũng cam lòng, ngươi liệu có hiểu tâm tình của ta hiện tại không?”

“Cha, ta không hiểu tâm tình của ngươi, nhưng chúng ta đích xác không phải cảm tình hòa thuận phụ tử, ngươi chỉ lo phong hoa tuyết nguyệt, đừng nói người trong nhà không chấp nhận được, ngay đến cả người bên ngoài cũng nói rất khó nghe.”



Chương Thạch nhìn về phương xa, “Ta có nỗi khổ, ngươi không biết, ta đời này đã phạm phải một đại sai, sai đến mức hiện tại khi ta nghĩ đến, còn có thể nửa đêm bừng tỉnh, hối hận vạn phần; nếu ta lúc ấy làm đúng, cuộc đời ta sẽ không tồi tệ như giờ. Vậy nên ta mới muốn ngươi đừng lãng phí cuộc sống của chính mình trong việc tìm hoa ghẹo nguyệt. Tùng Kiều, ta năm xưa đúng là đã đối với ngươi sơ sót, ta nay muốn giải thích cùng ngươi, chỉ hy vọng phụ tử chúng ta về sau có thể hảo hảo ngồi xuống uống chén trà, nói vài câu chuyện phiếm.”

Chương Thạch nói xong câu này, lại lâm vào trầm mặc một hồi lâu. Nhưng chưa đợi đến Chương Tùng Kiều nói được hay không, Chương Thạch đã đứng lên. “Ngươi không có việc gì là tốt rồi, ta phải trở về , Tử Quân, ngươi tới tiễn ta.”

Hắn tháp tùng lão Vương gia đi một đoạn ngắn, nhìn hình bóng lão Vương gia phía trước gầy yếu đi không ít, này mới qua một năm mà lão đã gầy thiệt nhiều, thật nhìn không ra lão Vương gia tinh lực dồi dào ngày trước.

“Tử Quân, dì ngươi. . . . . . Có nói với ngươi về chuyện của ta không?”

Chương Thạch đột ngột hỏi ra, còn ngập ngừng ấp a ấp úng một hồi, cho thấy việc này đã lấn cấn trong lòng lão lâu rồi, nhưng lão không dám nói ra, có thể bởi không biết nên hỏi thế nào hoặc là lão sợ đáp án nhận được sẽ khiến lão đau lòng không thôi.

“Dì có.”

Chính di ngôn của dì, khiến cho cuộc đời hắn đảo lộn, khiến hắn hiểu tại sao mình có thể được hưởng đãi ngộ đặc biệt trong Vương phủ, cũng đồng thời khiến hắn đau khổ nhận thức hắn cùng Chương Tùng Kiều sẽ không bao giờ … có thể nữa!

Tiếng “có” này, làm cho Chương Thạch nghẹn ngào trong họng. Lão dừng cước bộ, quay đầu nhìn hắn, giống như muốn ở trên người hắn tìm kiếm bóng dáng người xưa.

“Ngươi thật giống dì ngươi thời trẻ, nhưng mắt của dì ngươi nhỏ hơn, trán lại so với ngươi rộng hơn, ta cho tới bây giờ cũng chưa từng gặp được nữ nhân giống dì ngươi đến vậy.”

“Dì ta nói ta càng lớn càng giống mẫu thân, còn nói chúng ta là những người có xuất thân hèn mọn, không mong được phú quý cùng vinh hoa, chỉ mong là. . . . . . được ngài thừa nhận trong lòng mà thôi.”

Những lời này đánh trúng tâm sự của Chương Thạch, làm mắt lão đột nhiên rơi lệ. “Dì ngươi thật sự đối với ngươi nói như vậy?”

“Đúng vậy, dì trước khi lâm chung đã nói hết cho ta, nói ta biết thân thế của ta, nói chuyện về lão Vương gia, cũng nói chuyện mẫu thân ta sau khi vào Vương gia phủ đã vì sinh ta mà mất.”

“Ta đã nghĩ nàng sẽ không bao giờ… nói đến chuyện của ta nữa, ánh mắt nàng nhìn ta, thật giống là rất hận ta. Ta vĩnh viễn cũng quên không được ngày dì ngươi tiến vào Vương phủ, nàng nhảy múa thật là uyển chuyển đẹp mắt, còn cất tiếng hát thánh thót như tiếng chim hót, nàng vốn không phải nhập Vương phủ để làm người hầu, nhưng là ta. . . . . . ta trong lúc quá nóng giận, đã đem nàng đẩy xuống làm người hầu, ta nghĩ nàng cả đời chắc cũng không tha thứ cho ta .”

“Vậy mẫu thân ta thì sao? Lão Vương gia, dì cơ hồ chưa bao giờ nói về chuyện của mẹ ta với ta, nhưng nàng cũng theo dì tiến vào Vương phủ, ngài có thể nói cho ta một vài chuyện của nàng được không?”

Chương Thạch hiển nhiên có chút hoang mang, lão chỉ là được nghe qua đồn đãi, cũng không phải là thực biết được chuyện muội muội của dì hắn, hẳn là nàng có từng ngụ trong phủ nhưng lão chẳng có ấn tượng sâu sắc gì.

“Ta chỉ nghe nói muội muội của dì ngươi mất vì sinh một đứa nhỏ, đứa nhỏ kia tất nhiên chính là ngươi, Tử Quân.”

“Chỉ có như vậy thôi sao? Lão Vương gia.”

Tử Quân thất vọng ra mặt, không thể tưởng được lão Vương gia lại đối với mẹ đẻ hắn không có ấn tượng gì, nhưng lão là người quyền cao chức trọng, đến giờ không nhớ những chuyện này có lẽ cũng là tự nhiên thôi.

Chương Thạch gật đầu thật miệng nói tiếp, đối lão mà nói, ngoại trừ dì Tử Quân ra, lão đối với gương mặt các ca kỹ khác đều là mơ mơ hồ hồ.

“Người trong phủ nhiều lắm, hơn nữa khi đó ta thích náo nhiệt, cho nên trong phủ chẳng những khách nhiều mà ca kỹ cũng nhiều, ta nhớ không rõ hết được.”

Tử Quân suy đi nghĩ lại, trước kia với thân phận hắn không thể tìm lão Vương gia chất vấn, cũng không có thời cơ tốt để hỏi, hiện tại thật vất vả lão Vương gia mới đứng ở đây, lúc này không hỏi, còn đợi khi nào.

“Lão Vương gia, Tử Quân không phải cầu danh, cũng không phải cầu lợi, nhưng là van cầu ngài nói cho ta biết, thực trong lòng ngài thừa nhận chuyện này sao?”

Trầm mặc một lúc, Chương Thạch đối hắn rưng rưng gật đầu nói: “Hảo hài tử, nếu là năm xưa muốn ta thừa nhận chuyện này, cho dù lấy đao uy hiếp ta, ta cũng sẽ không thừa nhận. Nhưng một năm này sau khi dì ngươi mất, ta càng ngày càng hay nhớ tới chuyện năm đó, trong lòng thường thường hối hận vạn phần mình sao tính khí quá dữ dằn.”

Lão lộ ra áy náy khôn cùng từ đáy lòng. “Tử Quân, ta nếu có thể tại lúc dì ngươi còn sống, đối với ngươi và dì tốt hơn một chút, đừng khiến dì ngươi cả đời làm lụng vất vả thì nàng sẽ không mất sớm như vậy. Mỗi lần nghĩ những gì ta thiếu nàng đời này vĩnh viễn cũng không thể trả được nữa, ta liền phi thường khổ sở.”

Tiếng lão nghẹn ngào như tắc trong cổ họng: “Ta rõ ràng biết tính dì ngươi trời sanh kiên nghị, quật cường, nàng dù đã bệnh nặng, vẫn không báo cho ta một câu. Ta nếu biết nàng bị bệnh, dù bảo ta trả thiên kim vạn lượng để chữa trị cho nàng, ta cũng tuyệt không ngần ngại. Tử Quân, dì ngươi nàng. . . . . .” Biểu tình của Chương Thạch nửa như giận dữ, nửa lại ăn năn. “Nàng luôn kiên quyết lặng lẽ làm chuyện của mình, ta đối đức tính này của nàng vừa kính vừa hận, nàng vì cái gì không nói cho ta biết nàng bệnh, chẳng lẽ nàng nghĩ cho dù nàng bệnh, ta cũng sẽ không đoái hoài đến nàng sao? Nàng là chết uổng, chỉ nghĩ đến nàng vì một bệnh nhẹ như vậy đã qua đời, ta liền hận đến chủy tâm đốn phế. . . . . . (nát gan nát ruột, nát lòng nát dạ)“

Tử Quân liền khóc, dì đúng là không phải mắc bệnh nặng gì, chỉ là lâu dài làm lụng vất vả, thể chất suy yếu lại không được điều dưỡng, một lần nhiễm phong hàn, đã chống đỡ không được mà qua đời.

Hắn khi bắt đầu hiểu sự, cũng muốn chia sẻ gánh nặng công việc với dì, nhưng là dì không muốn hắn làm, hơn nữa lại rất kiên quyết, hắn đối tính cứng rắn của dì không có biện pháp chống lại. Nếu nàng không hao hết thể lực vì làm lụng vất vả, dì biết đâu có thể sống thọ hơn nhiều.

“Cám ơn lão Vương gia đã nói như vậy, có câu này của ngài, Tử Quân cùng dì từ nay về sau tuyệt không nuối tiếc.”

Chương Thạch nói khẽ bảo hắn phải tự chăm sóc mình thật tốt rồi mới xoay người một mình rời đi, bóng lưng lẻ loi của lão thoạt nhìn trông thật thê lương .

Tử Quân nhịn không được nước mắt nhìn bóng dáng lão, khi xưa lúc hắn hâm mộ người khác đều có phụ thân, chạy về hỏi dì, sắc mặt dì luôn phi thường xanh mét, nói cho hắn, phụ thân hắn là người hắn không thể vọng tưởng trèo cao với tới.

Mãi cho đến trước khi chết, dì mới nắm tay hắn nói: “Mẹ ngươi khi còn sống luôn phục sức vô cùng xinh đẹp đi gặp tình nhân, nàng nói tình nhân của nàng là người có quyền thế, chỉ cần hắn nói một câu, nàng lập tức có thể thoát khỏi kiếp sống nghèo khó, nên nàng dùng hết tâm cơ, mong người nọ thu nàng làm thiếp. Sanh ra ngươi, chỉ sợ cũng là muốn có công cụ để trèo cao nhưng nàng lại không ngờ đến chính mình khó sanh mà mất. Ta giờ nói cho ngươi, phụ thân có quyền thế của ngươi, chính là vương phủ Vương gia Chương Thạch, nhưng chúng ta thân phận hèn mọn, không cần cầu vinh hoa phú quý, chỉ mong lão Vương gia trong lòng chịu thừa nhận là tốt rồi.”

Vài câu di ngôn này, làm vỡ nát trái tim đang yêu Chương Tùng Kiều của Tử Quân, hắn cùng với Chương Tùng Kiều là dị mẫu huynh đệ, trách không được dì hắn luôn luôn trọng thứ bậc tôn ti cao thấp, lại không chịu làm cho hắn làm người hầu của Chương Tùng Kiều, cũng hiểu ra dì cho phép hắn sớm tối ở bên Chương Tùng Kiều cũng không có gì lạ .

Cho dù hắn được theo Chương Tùng Kiều cùng ăn, cùng uống, dì đều không nói gì, chỉ có nếu ban tặng cho hắn này nọ, dì hắn mới bảo rằng, hắn không phải hạ nhân, không thể nhận ban thưởng, khiến hắn phải đem trả lại.

Hắn không thể yêu Chương Tùng Kiều, cho dù hắn đối Chương Tùng Kiều có bao nhiêu lửa tình, bao nhiêu dục vọng nóng bỏng, nhưng hắn cũng không thể khiến Chương Tùng Kiều phạm đại tội loạn luân, tiếng xấu muôn đời.

Cho dù chính mình phải chịu đau khổ như thiên đao vạn quả, đem thân hiến cho người mình không thương, hắn cũng muốn làm cho Chương Tùng Kiều đối hắn chết tâm đoạn tình. Thật không ngờ Chương Tùng Kiều vì hắn, lại mưu hại Mạc Võ Thực trấn thủ biên cương, suốt một năm này đem hắn nhốt trong tiểu viên, ngày đêm canh giữ.

Mà chính mình mới mấy ngày trước, trong phút ý loạn tình mê, suýt nữa đã cùng Chương Tùng Kiều phát sinh quan hệ, sự tình đã trở nên càng ngày càng khó khống chế, hắn đã khó có thể kiềm chế rung động trong tim, tình yêu của hắn đối với Chương Tùng Kiều đã sắp không che giấu được nữa.

Hôm nay nghe được lời khẳng định của Chương Thạch, phần yếu đuối trong tâm hắn liền chìm xuống vô tung, dần dần trở nên cứng rắn và lạnh lùng.

Hắn không có con đường nào khác, chỉ có thể làm chuyện như đã từng làm, dù cho sau đó Chương Tùng Kiều sẽ hận hắn, oán hắn, không đoái hoài tới hắn, thậm chí đuổi hắn ra khỏi Vương phủ, đó mới thật sự là điều tốt cho cả hai.

Chỉ mới nghĩ Chương Tùng Kiều không còn nhìn tới hắn nữa, hắn liền cảm thấy phiền muộn không thôi, mà hắn cũng không được thấy Chương Tùng Kiều, tim hắn lại không ngừng day dứt.

Hắn chậm rãi tiêu sái trở về, nước mắt không theo ý muốn rớt xuống. Ngày mai đến, hắn sẽ lại khiến Chương Tùng Kiều giận dữ quát tháo, khiến y khinh thường đến không muốn nhìn thấy hắn, tất cả những việc này để mai hãy làm đi.

Ít nhất hắn cùng Chương Tùng Kiều còn có hôm nay. Đăng bởi: admin

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Ái Vĩnh Bất Trì

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook