Chương 35: Đốt sách
Phong Lưu Thư Ngốc
20/01/2017
Edit: Hắc Phượng Hoàng
Cho dù Thánh Nguyên Đế quyền thế ngập trời như thế nào, hắn vẫn là một nam nhân, làm sao có thể không yêu sắc đẹp? Mà sắc đẹp này lại còn tiêu sái không bị trói buộc, phong tình ngạo tuyết bức sương, càng khiến người trầm mê. Lúc này, hắn đã lặng yên tiến ngồi gần hơn một chút, đôi mắt nóng bỏng bình tĩnh ngóng nhìn, mỗi khi nữ tử uống cạn một ly liền kịp thời rót rượu, rất hưởng thụ niềm vui thú phục vụ cho nàng, lúc nàng cười ghé mắt, lại bày ra bộ dáng ngây thơ lơ mơ, sợ đối phương thấy càn rỡ thô lỗ của mình mà chán ghét.
Dưới đài, Từ Quảng Chí vẫn còn bàn luận viển vông, nhưng mỗi khi hắn tung một luận điểm ra, đã bị Quan Tố Y trên lầu bác bỏ tới thương tích đầy mình, chớ nói Tần Lăng Vân và Thánh Nguyên Đế nghe ngây người, ngay cả Lý thị chữ to không nhìn được cũng thấy đặc sắc vô cùng.
“Theo như cô nói, vậy nho sinh đối với quốc gia mà nói đồng đẳng với con sâu, không dùng được?” Tần Lăng Vân cười không có ý tốt, “Thực sự nên mời Quan lão gia tử đến đây, để cho ông ấy nghe một chút luận điệu này của cô. Cao đồ tự tay Thái Đẩu Nho học giáo dưỡng ra, kết quả lại chê ông cái gì cũng sai.”
Quan Tố Y đã hơi say rượu, một tay nắm chén rượu nhỏ nhẹ nhàng lay động, tay kia nâng hàm dưới, dáng vẻ thanh nhàn. Con ngươi mờ mịt hơi nước của nàng liếc đại hán Cửu Lê Tộc, đối phương lập tức giơ bầu rượu lên rót đầy cho nàng, bên tai lặng lẽ đỏ bừng.
Lúc này nàng mới nhẹ cười rộ lên, từ từ nói, “Ai nói ta tổ phụ và phụ thân cái gì cũng sai? Bọn họ truyền đạo, thụ nghiệp, giải thích nghi hoặc, vỡ lòng cho trẻ nhỏ, giáo bọn họ minh lễ, minh đức, minh nghĩa, minh chí(*), ngày sau trưởng thành, những thanh niên này biết lễ, hành đức, trượng nghĩa, có chí, sẽ thành trụ cột vững vàng cho Ngụy Quốc. Đây công của giáo dục, công ở xã tắc, lợi ở thiên thu. Vạn năm về sau, tên của bọn họ nhất định còn điêu khắc trên sử sách cho đời sau chiêm ngưỡng, bởi vì bọn họ bài trừ mông muội, người khai trí gắn liền với thời gian. Hầu gia nói xem có đúng không?”
[chữ *Minh ở đây có nghĩa là rõ ràng, sáng tỏ, quang minh chính đại…]
Tần Lăng Vân bó tay rồi, sau một lúc lâu sau mới căm giận bất bình mà móc ra Phật châu, nói mỉa mai, “Tốt xấu đấy, trắng đen đấy, đều bị một mình cô nói hết, những tục nhân chúng ta đây vẫn nên câm miệng thôi.”
Lý thị vỗ tay cười sang sảng, “Lần đầu gặp phải nhân vật mà tiểu Vân nói không thắng được, phải nâng một chén!”
“Mời tỷ tỷ.” Quan Tố Y đưa tay mời, quay sang, thấy kia hán tử Cửu Lê Tộc đang si ngốc nhìn chén rượu nhỏ trong tay mình, không khỏi cười nói, “Phải chăng cảm thấy uống chén nhỏ không thú vị? Ở đây không cần huynh hầu hạ, đi qua cùng bọn họ uống chén rượu lớn đi.” Đầu ngón tay chỉ vào mấy bàn thị vệ bên cạnh.
Tần Lăng Vân che mặt, quả thực không thể tin được Quan Tố Y tự nhiên mà sai sử bệ hạ như vậy. Cái gì gọi là “Không cần hầu hạ” ? Nếu như biết thân phận của bệ hạ, không biết nàng sẽ có biểu lộ gì, còn có thể bình thản ung dung, ngạo nghễ vạn vật như vậy không? Chắc là sẽ bị sợ quá khóc lên đấy nhỉ?
Thánh Nguyên Đế lại không hề tức giận, ngược lại có chút hưởng thụ nàng chiếu cố. Hắn xác thực thích uống chén lớn, nhưng không phải tại con sâu rượu câu tâm, mà là bị đầu ngón tay trắng trong mê hoặc, lúc này mới nháy mắt thất thần. Hắn lắc đầu, chất phác nói, “Hầu hạ phu nhân là vinh hạnh của ty chức, huống hồ phu nhân nói rất thú vị, ty chức thích nghe lắm. Người Trung Nguyên có câu nói, ‘Nghe vua nói một buổi hơn đọc sách mười năm “, trước kia thấy nó khó hiểu nghĩa, nhưng bây giờ thấy tràn đầy cảm xúc. Nghe phu nhân nói mấy câu, có tác dụng hơn ty chức đọc vạn quyển sách.
Quan Tố Y bị hắn trêu chọc nở nụ cười, phất tay nói, “Huynh không cần phải tâng bốc, tự mình có bao nhiêu cân lượng ta tự biết, về học thức uyên bác ta không sánh bằng ngoại tổ mẫu, thuật nghiệp sở trường không so được với tổ phụ, chỉ là vài câu tán gẫu sáo rỗng chua lòm mà thôi, nói cho vui là chính. Trung Nguyên còn có một câu nói, là ‘Đọc vạn quyển sách không bằng đi ngàn dặm đường’ , huynh có rảnh thì đi ra ngoài nhiều, sẽ thấy được ta chẳng có gì hơn người.” Vừa nói vừa tiếp nhận rượu chén nhỏ từ tay đại hán, tự mình thay hắn rót đầy, đẩy về phía trước, giọng nói dịu dàng, “Đã thích nghe ta nói, vậy thì chúng ta vừa uống vừa trò chuyện, không cần phải xen vào Hầu gia các ngươi.”
Trấn Tây Hầu lập tức gật đầu, “Phu nhân mời ngươi uống rượu, ngươi cứ uống thoải mái, hôm nay chúng ta ở đây không phân biệt địa vị thế nào, chủ bộc ra sao.” Về phần ai là chủ, ai là bộc, trong lòng bọn họ tự biết, chỉ gạt một mình Quan Tố Y mà thôi.
Thánh Nguyên Đế ra vẻ khờ ngốc mà vò đầu, lại tạ ơn phu nhân ban thưởng, cuối cùng uống rượu một hơi cạn sạch. Hắn cực kỳ thích đôi má đỏ ửng của phu nhân sau khi hơi say rượu hiện ra, càng thích đôi mắt sáng ngời luôn lóng lánh hơi nước. Nàng nói chuyện vừa nhẹ nhàng vừa dịu dàng, phảng phất giống như lông vũ xẹt qua đầu quả tim, ngẫu nhiên lại nói năng có khí phách, rung động ghê gớm, nói chuyện cùng nàng, quả nhiên là một niềm vui lớn lao. Về phần Từ Quảng Chí dưới lầu đang nói cái gì, đã hoàn toàn bị hắn quên ra sau đầu rồi.
Mấy người quây trước bàn uống rượu, một lát, lầu một truyền đến tiếng vỗ tay y hệt sấm vang, thấy Từ Quảng Chí đã bác bỏ một gã học giả Pháp gia cuối cùng, đề bút viết kiểu chữ thảo bốn chữ —— nhân giả vô địch(*).
*nhân giả vô địch: Người có nhân đức sẽ không có kẻ địch trong trời đất này
“Tốt, chữ tốt!”
“Từ đại gia quả nhiên kiến thức cao!”
“Phế truất Bách gia, độc tôn nho thuật(*), lời ấy tinh diệu lắm! Nếu như Ngụy Quốc ta tôn sùng nho học, thi hành nền chính trị nhân từ, tất nhiên sẽ vô địch khắp thiên hạ!” Người dự thính trầm trồ khen ngợi, triệt để bái phục.
Từ Quảng Chí chắp tay với mọi người dưới đài, cuối cùng đi đến bên người vị quý tộc Cửu Lê giúp đỡ chính mình tổ chức mười ngày khẩu chiến, kính cẩn hành lễ. Một đám nho sinh lập tức bao bọc vây quanh hắn, ngươi một câu ta một câu bắt đầu truy phủng, tràng diện rất náo nhiệt.
“Nhân giả vô địch, bốn chữ này thật là ngang ngược.” Lý thị mặc dù xem không hiểu, lại có tai nghe, cười hỏi, “Muội muội, đây là có ý gì vậy?”
“Người thi hành nền chính trị nhân từ, vạn dân quy tâm, tứ hải triều bái, tương đương với vô địch. Một câu này lời lẽ có chí lý, cho nên Hoàng Thượng mới có thể đẩy minh Khổng thị, ức truất Bách gia(*), dùng nhân ái trị quốc. Hoàng Thượng tâm hệ dân chúng, thật là Thánh Quân.” Bởi vì Trấn Tây Hầu là tay sai của Hoàng thượng, Quan Tố Y thuận tay vuốt đuôi nịnh bợ, rồi đứng dậy cáo từ.
[*đẩy minh Khổng thị, ức truất Bách gia: đề cao Nho giáo(khổng thị), hạn chế Bách gia
**Phế truất Bách gia, độc tôn nho thuật: Bãi bỏ hoàn toàn Bách gia, để Nho học độc tôn
→Chữ và ý hai câu này hoàn toàn khác nhau, đã được tác giả giải thích trong văn]
Trong lòng Thánh Nguyên Đế đang có ý nghĩ ngọt ngào xông lên, lại bị thất lạc đè ép xuống dưới, vội hỏi, “Phu nhân ngồi một lát nữa đi, dù sao thời gian vẫn còn sớm mà.”
“Không…” Quan Tố Y đã hết lời để nói sự tức giận ra, thấy Từ Quảng Chí thắng biện luận, lại thay đổi tặng thưởng vốn đã định ra từ trước, khiến các chư vị học giả Pháp gia giao ra điển tịch đeo trên người, ném vào trong chậu than thiêu hủy. Ý đồ của hắn là dùng hành động cho thấy quyết tâm phế truất Bách gia, độc tôn nho thuật của mình, mà đám nho sinh chung quanh chẳng những không đi vào ngăn trở, ngược lại vỗ tay ào ào, bỏ đá xuống giếng.
Tần Lăng Vân tức giận đến con mắt đỏ lên, đang định mở miệng tức giận mắng, lại nghe thấy bên tai truyền đến một tiếng “Thằng nhãi”, quay đầu lại nhìn, đúng là Trấn Bắc Hầu phu nhân.
“Thằng nhãi đắc chí, sao có thể lưu!” Quan Tố Y nói to hơn, “Một mặt luôn mồm đẩy nhân bác ái, mặt khác lại làm theo bạo Tần(*) đi đốt sách chôn người tài, thật đúng là lời nói và việc làm như quỷ, điềm xấu lớn lao! Đọc sách khai trí, đọc sách minh lễ, đọc sách có chủ tâm dưỡng tính, tu dưỡng tình cảm, nếu như Từ Quảng Chí hắn quả là đứng đắn người đọc sách, sao lại có lệ khí lớn như vậy! Đạo gia vô vi mà trị, Pháp gia quân quyền thống nhất, Nho gia nhân ái, Mặc gia phi công, binh gia mưu lược, thầy thuốc tế thế… Chư Tử Bách gia ai cũng có sở trường riêng, đều là Minh Châu cho lịch sử, di bảo cho nhân văn, bóp chết nửa phần đều là tội nghiệt. Thằng nhãi Từ Quảng Chí, ngươi dám!”
*bạo Tần: Tần Thủy Hoàng tàn bạo, đốt sách chôn nho , để dập tắt hết các tự do ngôn luận, chỉ duy trì Pháp gia, đốt hết các điển tịch của Chư tử bách gia, còn chôn sống đệ tử của Nho giáo – Chi tiết gõ Google nhé, hehe
Nàng liên tiếp mắng vài câu thằng nhãi, có thể thấy được đã tức giận đến hung ác rồi. Lúc này thuật tạo giấy vừ được phát minh không lâu, còn chưa lưu truyền ra rộng rãi, mà chiến loạn làm cho rất nhiều thẻ tre bị đốt cháy phá hủy, sách vở trở thành đặc biệt trân quý, nhất là sách dùng giấy bút sao chép dây thừng xâu lại, có thể nói là giá trị liên thành.
Lúc gần về nhà chồng, Quan Tố Y hận không thể đổi sở hữu tất cả đồ cưới đều thành quyển sách mà không thể được, Từ Quảng Chí ngược lại, nhẹ nhàng nhanh nhẹn một câu liền đốt đi rất nhiều điển tịch, cho dù nàng bản tính rộng lượng tới đâu đi nữa, lúc này cũng phẫn nộ công tâm, gần như khóc lên.
Thánh Nguyên Đế cảm động lây, vội vàng nói trấn an, “Phu nhân chớ tức giận, đừng vội, ta sai người đi cứu sách ngay.” Dứt lời phất tay với thị vệ đứng ở bốn phía, lập tức có mấy người chạy xuống lầu dập tắt lửa.
“Đừng hắt nước, tìm mấy khối đá ngăn chặn ngọn lửa đi.” Quan Tố Y vội vàng dặn dò.
Thánh Nguyên Đế lại làm thủ thế với đầu lĩnh thị vệ, người nọ lập tức chạy đến hậu viện, lấy mấy khối phiến đá che vại, đặt đốt trên đống lửa cháy hừng hực. Ngọn lửa nhỏ dần, cho đến khi dập tắt, chỉ còn lại khói đặc cuồn cuộn, che kín ánh mắt. Mọi người Pháp gia quỳ xuống đất thét dài, thống khổ, quần chúng Nho gia thì tình cảm xúc động phẫn nộ, không thuận theo, bắt lấy vài tên thị vệ hỏi tội.
Mấy người không thèm dây dưa nhiều, lấy ra một tấm lệnh bài rồi nhanh chóng trở về phục mệnh. Vị quý tộc người Cửu Lê kia hùng hổ dọa người triệt để im re, rồi sau đó trong lòng run sợ mà nhìn lên lầu. Hắn tựa hồ muốn quỳ xuống, đầu gối đã khom một nửa, lại bị ánh mắt người nào đó hung ác ngăn cản, chỉ có thể sắc mặt trắng bệch mà chắp tay, sau đó xám xịt rời đi. Bọn họ vừa đi, đám nho sinh có tâm tư nhanh nhẹn kia cũng đã phát hiện ra dị trạng, cũng đi theo làm chim thú chạy. Mấy vị học giả Pháp gia vừa rơi lệ vừa lảo đảo mà đi, cũng ra đại môn.
Đi được hơn 300 trượng, Từ Quảng Chí mới nhỏ giọng hỏi, “Vương gia, vừa rồi người nọ là?”
“Chớ hỏi nhiều.” Lời mặc dù nói như vậy, nhưng Cảnh Quận Vương lại chỉ phương hướng Hoàng thành.
Từ Quảng Chí vốn cả kinh, tỉnh lại lại vui cỡn lên, cố tự kềm chế tim đập, nói ra, “Như vậy tài năng của kẻ hèn này, bệ hạ đã nhìn ở trong mắt phải không?”
“Hắn ưa Nho học nhất, đâu có đạo lý không đến xem cuộc chiến. Bổn vương đoán hắn không chỉ đến lần này. Ngươi biểu hiện không tệ, ở Yên kinh tạo được thanh danh to như vậy, ngày mai vào triều bổn vương sẽ tiến cử ngươi.” Suy nghĩ một lát lại nói, “Chính ngươi cũng có chút ít phương pháp, không bằng thỉnh mấy vị Thái Đẩu nói vài câu tiến cử, làm việc sẽ càng thêm thuận lợi.”
“Vậy đệ tử đi bái phỏng chư vị mọi người. Ơn Vương gia dẫn dắt, ngu(*) suốt đời khó quên!” Từ Quảng Chí vội vàng nói.
*Ngu: một cách xưng hô tương đương với: ta, bỉ, tại hạ….
“Bổn vương giúp ngươi chỉ vì nhìn trúng tài học của ngươi, không phải vì ân báo đáp. Đi đi, ngày sau cống hiến sức lực cho triều đình là được.” Cảnh Quận Vương nhìn như cao thượng, kì thực dã tâm bừng bừng. Hai người ngầm hiểu, không cần nói năng rườm rà, đồng hành một lát rồi mỗi người đi một ngả, tất cả đi trù tính hiện tại không đề cập tới.
Trong Văn Tụy lâu, đám người đi đi, tán tán, thời gian nửa chén trà nhỏ thôi chỉ còn lại có ba bàn, tiểu nhị chạy đường vội vàng thu dọn chén dĩa, lau sạch vết bẩn, lách cách một loạt tiền thưởng. Phòng thượng hạng lầu hai lại khôi phục nguyên dạng, đều dùng bình phong ngăn cách ánh mắt, chỉ chừa một cái cửa ra.
Quan Tố Y ngồi nghiêm chỉnh, cong đốt ngón tay lên liên tiếp đánh mặt bàn, có thể thấy được nỗi lòng rất lo lắng. Một chậu than phát ra hơi ấm đặt trước mặt nàng, trên đó đè bàn đá xanh vẫn còn hơi nước, nếu như tùy tiện xốc lên, không chừng ngọn lửa sẽ cháy lại, vì vậy chỉ có thể chờ đợi.
Thánh Nguyên Đế sợ nàng lo lắng, không khỏi ấm giọng khuyên nhủ, “Phu nhân an tâm một chút chớ vội, lửa khói đã đè xuống, sẽ không hủy quyển sách nữa. Đợi hơi nóng bay hết, chúng ta chậm rãi ghép lại là được.”
Cho dù Thánh Nguyên Đế quyền thế ngập trời như thế nào, hắn vẫn là một nam nhân, làm sao có thể không yêu sắc đẹp? Mà sắc đẹp này lại còn tiêu sái không bị trói buộc, phong tình ngạo tuyết bức sương, càng khiến người trầm mê. Lúc này, hắn đã lặng yên tiến ngồi gần hơn một chút, đôi mắt nóng bỏng bình tĩnh ngóng nhìn, mỗi khi nữ tử uống cạn một ly liền kịp thời rót rượu, rất hưởng thụ niềm vui thú phục vụ cho nàng, lúc nàng cười ghé mắt, lại bày ra bộ dáng ngây thơ lơ mơ, sợ đối phương thấy càn rỡ thô lỗ của mình mà chán ghét.
Dưới đài, Từ Quảng Chí vẫn còn bàn luận viển vông, nhưng mỗi khi hắn tung một luận điểm ra, đã bị Quan Tố Y trên lầu bác bỏ tới thương tích đầy mình, chớ nói Tần Lăng Vân và Thánh Nguyên Đế nghe ngây người, ngay cả Lý thị chữ to không nhìn được cũng thấy đặc sắc vô cùng.
“Theo như cô nói, vậy nho sinh đối với quốc gia mà nói đồng đẳng với con sâu, không dùng được?” Tần Lăng Vân cười không có ý tốt, “Thực sự nên mời Quan lão gia tử đến đây, để cho ông ấy nghe một chút luận điệu này của cô. Cao đồ tự tay Thái Đẩu Nho học giáo dưỡng ra, kết quả lại chê ông cái gì cũng sai.”
Quan Tố Y đã hơi say rượu, một tay nắm chén rượu nhỏ nhẹ nhàng lay động, tay kia nâng hàm dưới, dáng vẻ thanh nhàn. Con ngươi mờ mịt hơi nước của nàng liếc đại hán Cửu Lê Tộc, đối phương lập tức giơ bầu rượu lên rót đầy cho nàng, bên tai lặng lẽ đỏ bừng.
Lúc này nàng mới nhẹ cười rộ lên, từ từ nói, “Ai nói ta tổ phụ và phụ thân cái gì cũng sai? Bọn họ truyền đạo, thụ nghiệp, giải thích nghi hoặc, vỡ lòng cho trẻ nhỏ, giáo bọn họ minh lễ, minh đức, minh nghĩa, minh chí(*), ngày sau trưởng thành, những thanh niên này biết lễ, hành đức, trượng nghĩa, có chí, sẽ thành trụ cột vững vàng cho Ngụy Quốc. Đây công của giáo dục, công ở xã tắc, lợi ở thiên thu. Vạn năm về sau, tên của bọn họ nhất định còn điêu khắc trên sử sách cho đời sau chiêm ngưỡng, bởi vì bọn họ bài trừ mông muội, người khai trí gắn liền với thời gian. Hầu gia nói xem có đúng không?”
[chữ *Minh ở đây có nghĩa là rõ ràng, sáng tỏ, quang minh chính đại…]
Tần Lăng Vân bó tay rồi, sau một lúc lâu sau mới căm giận bất bình mà móc ra Phật châu, nói mỉa mai, “Tốt xấu đấy, trắng đen đấy, đều bị một mình cô nói hết, những tục nhân chúng ta đây vẫn nên câm miệng thôi.”
Lý thị vỗ tay cười sang sảng, “Lần đầu gặp phải nhân vật mà tiểu Vân nói không thắng được, phải nâng một chén!”
“Mời tỷ tỷ.” Quan Tố Y đưa tay mời, quay sang, thấy kia hán tử Cửu Lê Tộc đang si ngốc nhìn chén rượu nhỏ trong tay mình, không khỏi cười nói, “Phải chăng cảm thấy uống chén nhỏ không thú vị? Ở đây không cần huynh hầu hạ, đi qua cùng bọn họ uống chén rượu lớn đi.” Đầu ngón tay chỉ vào mấy bàn thị vệ bên cạnh.
Tần Lăng Vân che mặt, quả thực không thể tin được Quan Tố Y tự nhiên mà sai sử bệ hạ như vậy. Cái gì gọi là “Không cần hầu hạ” ? Nếu như biết thân phận của bệ hạ, không biết nàng sẽ có biểu lộ gì, còn có thể bình thản ung dung, ngạo nghễ vạn vật như vậy không? Chắc là sẽ bị sợ quá khóc lên đấy nhỉ?
Thánh Nguyên Đế lại không hề tức giận, ngược lại có chút hưởng thụ nàng chiếu cố. Hắn xác thực thích uống chén lớn, nhưng không phải tại con sâu rượu câu tâm, mà là bị đầu ngón tay trắng trong mê hoặc, lúc này mới nháy mắt thất thần. Hắn lắc đầu, chất phác nói, “Hầu hạ phu nhân là vinh hạnh của ty chức, huống hồ phu nhân nói rất thú vị, ty chức thích nghe lắm. Người Trung Nguyên có câu nói, ‘Nghe vua nói một buổi hơn đọc sách mười năm “, trước kia thấy nó khó hiểu nghĩa, nhưng bây giờ thấy tràn đầy cảm xúc. Nghe phu nhân nói mấy câu, có tác dụng hơn ty chức đọc vạn quyển sách.
Quan Tố Y bị hắn trêu chọc nở nụ cười, phất tay nói, “Huynh không cần phải tâng bốc, tự mình có bao nhiêu cân lượng ta tự biết, về học thức uyên bác ta không sánh bằng ngoại tổ mẫu, thuật nghiệp sở trường không so được với tổ phụ, chỉ là vài câu tán gẫu sáo rỗng chua lòm mà thôi, nói cho vui là chính. Trung Nguyên còn có một câu nói, là ‘Đọc vạn quyển sách không bằng đi ngàn dặm đường’ , huynh có rảnh thì đi ra ngoài nhiều, sẽ thấy được ta chẳng có gì hơn người.” Vừa nói vừa tiếp nhận rượu chén nhỏ từ tay đại hán, tự mình thay hắn rót đầy, đẩy về phía trước, giọng nói dịu dàng, “Đã thích nghe ta nói, vậy thì chúng ta vừa uống vừa trò chuyện, không cần phải xen vào Hầu gia các ngươi.”
Trấn Tây Hầu lập tức gật đầu, “Phu nhân mời ngươi uống rượu, ngươi cứ uống thoải mái, hôm nay chúng ta ở đây không phân biệt địa vị thế nào, chủ bộc ra sao.” Về phần ai là chủ, ai là bộc, trong lòng bọn họ tự biết, chỉ gạt một mình Quan Tố Y mà thôi.
Thánh Nguyên Đế ra vẻ khờ ngốc mà vò đầu, lại tạ ơn phu nhân ban thưởng, cuối cùng uống rượu một hơi cạn sạch. Hắn cực kỳ thích đôi má đỏ ửng của phu nhân sau khi hơi say rượu hiện ra, càng thích đôi mắt sáng ngời luôn lóng lánh hơi nước. Nàng nói chuyện vừa nhẹ nhàng vừa dịu dàng, phảng phất giống như lông vũ xẹt qua đầu quả tim, ngẫu nhiên lại nói năng có khí phách, rung động ghê gớm, nói chuyện cùng nàng, quả nhiên là một niềm vui lớn lao. Về phần Từ Quảng Chí dưới lầu đang nói cái gì, đã hoàn toàn bị hắn quên ra sau đầu rồi.
Mấy người quây trước bàn uống rượu, một lát, lầu một truyền đến tiếng vỗ tay y hệt sấm vang, thấy Từ Quảng Chí đã bác bỏ một gã học giả Pháp gia cuối cùng, đề bút viết kiểu chữ thảo bốn chữ —— nhân giả vô địch(*).
*nhân giả vô địch: Người có nhân đức sẽ không có kẻ địch trong trời đất này
“Tốt, chữ tốt!”
“Từ đại gia quả nhiên kiến thức cao!”
“Phế truất Bách gia, độc tôn nho thuật(*), lời ấy tinh diệu lắm! Nếu như Ngụy Quốc ta tôn sùng nho học, thi hành nền chính trị nhân từ, tất nhiên sẽ vô địch khắp thiên hạ!” Người dự thính trầm trồ khen ngợi, triệt để bái phục.
Từ Quảng Chí chắp tay với mọi người dưới đài, cuối cùng đi đến bên người vị quý tộc Cửu Lê giúp đỡ chính mình tổ chức mười ngày khẩu chiến, kính cẩn hành lễ. Một đám nho sinh lập tức bao bọc vây quanh hắn, ngươi một câu ta một câu bắt đầu truy phủng, tràng diện rất náo nhiệt.
“Nhân giả vô địch, bốn chữ này thật là ngang ngược.” Lý thị mặc dù xem không hiểu, lại có tai nghe, cười hỏi, “Muội muội, đây là có ý gì vậy?”
“Người thi hành nền chính trị nhân từ, vạn dân quy tâm, tứ hải triều bái, tương đương với vô địch. Một câu này lời lẽ có chí lý, cho nên Hoàng Thượng mới có thể đẩy minh Khổng thị, ức truất Bách gia(*), dùng nhân ái trị quốc. Hoàng Thượng tâm hệ dân chúng, thật là Thánh Quân.” Bởi vì Trấn Tây Hầu là tay sai của Hoàng thượng, Quan Tố Y thuận tay vuốt đuôi nịnh bợ, rồi đứng dậy cáo từ.
[*đẩy minh Khổng thị, ức truất Bách gia: đề cao Nho giáo(khổng thị), hạn chế Bách gia
**Phế truất Bách gia, độc tôn nho thuật: Bãi bỏ hoàn toàn Bách gia, để Nho học độc tôn
→Chữ và ý hai câu này hoàn toàn khác nhau, đã được tác giả giải thích trong văn]
Trong lòng Thánh Nguyên Đế đang có ý nghĩ ngọt ngào xông lên, lại bị thất lạc đè ép xuống dưới, vội hỏi, “Phu nhân ngồi một lát nữa đi, dù sao thời gian vẫn còn sớm mà.”
“Không…” Quan Tố Y đã hết lời để nói sự tức giận ra, thấy Từ Quảng Chí thắng biện luận, lại thay đổi tặng thưởng vốn đã định ra từ trước, khiến các chư vị học giả Pháp gia giao ra điển tịch đeo trên người, ném vào trong chậu than thiêu hủy. Ý đồ của hắn là dùng hành động cho thấy quyết tâm phế truất Bách gia, độc tôn nho thuật của mình, mà đám nho sinh chung quanh chẳng những không đi vào ngăn trở, ngược lại vỗ tay ào ào, bỏ đá xuống giếng.
Tần Lăng Vân tức giận đến con mắt đỏ lên, đang định mở miệng tức giận mắng, lại nghe thấy bên tai truyền đến một tiếng “Thằng nhãi”, quay đầu lại nhìn, đúng là Trấn Bắc Hầu phu nhân.
“Thằng nhãi đắc chí, sao có thể lưu!” Quan Tố Y nói to hơn, “Một mặt luôn mồm đẩy nhân bác ái, mặt khác lại làm theo bạo Tần(*) đi đốt sách chôn người tài, thật đúng là lời nói và việc làm như quỷ, điềm xấu lớn lao! Đọc sách khai trí, đọc sách minh lễ, đọc sách có chủ tâm dưỡng tính, tu dưỡng tình cảm, nếu như Từ Quảng Chí hắn quả là đứng đắn người đọc sách, sao lại có lệ khí lớn như vậy! Đạo gia vô vi mà trị, Pháp gia quân quyền thống nhất, Nho gia nhân ái, Mặc gia phi công, binh gia mưu lược, thầy thuốc tế thế… Chư Tử Bách gia ai cũng có sở trường riêng, đều là Minh Châu cho lịch sử, di bảo cho nhân văn, bóp chết nửa phần đều là tội nghiệt. Thằng nhãi Từ Quảng Chí, ngươi dám!”
*bạo Tần: Tần Thủy Hoàng tàn bạo, đốt sách chôn nho , để dập tắt hết các tự do ngôn luận, chỉ duy trì Pháp gia, đốt hết các điển tịch của Chư tử bách gia, còn chôn sống đệ tử của Nho giáo – Chi tiết gõ Google nhé, hehe
Nàng liên tiếp mắng vài câu thằng nhãi, có thể thấy được đã tức giận đến hung ác rồi. Lúc này thuật tạo giấy vừ được phát minh không lâu, còn chưa lưu truyền ra rộng rãi, mà chiến loạn làm cho rất nhiều thẻ tre bị đốt cháy phá hủy, sách vở trở thành đặc biệt trân quý, nhất là sách dùng giấy bút sao chép dây thừng xâu lại, có thể nói là giá trị liên thành.
Lúc gần về nhà chồng, Quan Tố Y hận không thể đổi sở hữu tất cả đồ cưới đều thành quyển sách mà không thể được, Từ Quảng Chí ngược lại, nhẹ nhàng nhanh nhẹn một câu liền đốt đi rất nhiều điển tịch, cho dù nàng bản tính rộng lượng tới đâu đi nữa, lúc này cũng phẫn nộ công tâm, gần như khóc lên.
Thánh Nguyên Đế cảm động lây, vội vàng nói trấn an, “Phu nhân chớ tức giận, đừng vội, ta sai người đi cứu sách ngay.” Dứt lời phất tay với thị vệ đứng ở bốn phía, lập tức có mấy người chạy xuống lầu dập tắt lửa.
“Đừng hắt nước, tìm mấy khối đá ngăn chặn ngọn lửa đi.” Quan Tố Y vội vàng dặn dò.
Thánh Nguyên Đế lại làm thủ thế với đầu lĩnh thị vệ, người nọ lập tức chạy đến hậu viện, lấy mấy khối phiến đá che vại, đặt đốt trên đống lửa cháy hừng hực. Ngọn lửa nhỏ dần, cho đến khi dập tắt, chỉ còn lại khói đặc cuồn cuộn, che kín ánh mắt. Mọi người Pháp gia quỳ xuống đất thét dài, thống khổ, quần chúng Nho gia thì tình cảm xúc động phẫn nộ, không thuận theo, bắt lấy vài tên thị vệ hỏi tội.
Mấy người không thèm dây dưa nhiều, lấy ra một tấm lệnh bài rồi nhanh chóng trở về phục mệnh. Vị quý tộc người Cửu Lê kia hùng hổ dọa người triệt để im re, rồi sau đó trong lòng run sợ mà nhìn lên lầu. Hắn tựa hồ muốn quỳ xuống, đầu gối đã khom một nửa, lại bị ánh mắt người nào đó hung ác ngăn cản, chỉ có thể sắc mặt trắng bệch mà chắp tay, sau đó xám xịt rời đi. Bọn họ vừa đi, đám nho sinh có tâm tư nhanh nhẹn kia cũng đã phát hiện ra dị trạng, cũng đi theo làm chim thú chạy. Mấy vị học giả Pháp gia vừa rơi lệ vừa lảo đảo mà đi, cũng ra đại môn.
Đi được hơn 300 trượng, Từ Quảng Chí mới nhỏ giọng hỏi, “Vương gia, vừa rồi người nọ là?”
“Chớ hỏi nhiều.” Lời mặc dù nói như vậy, nhưng Cảnh Quận Vương lại chỉ phương hướng Hoàng thành.
Từ Quảng Chí vốn cả kinh, tỉnh lại lại vui cỡn lên, cố tự kềm chế tim đập, nói ra, “Như vậy tài năng của kẻ hèn này, bệ hạ đã nhìn ở trong mắt phải không?”
“Hắn ưa Nho học nhất, đâu có đạo lý không đến xem cuộc chiến. Bổn vương đoán hắn không chỉ đến lần này. Ngươi biểu hiện không tệ, ở Yên kinh tạo được thanh danh to như vậy, ngày mai vào triều bổn vương sẽ tiến cử ngươi.” Suy nghĩ một lát lại nói, “Chính ngươi cũng có chút ít phương pháp, không bằng thỉnh mấy vị Thái Đẩu nói vài câu tiến cử, làm việc sẽ càng thêm thuận lợi.”
“Vậy đệ tử đi bái phỏng chư vị mọi người. Ơn Vương gia dẫn dắt, ngu(*) suốt đời khó quên!” Từ Quảng Chí vội vàng nói.
*Ngu: một cách xưng hô tương đương với: ta, bỉ, tại hạ….
“Bổn vương giúp ngươi chỉ vì nhìn trúng tài học của ngươi, không phải vì ân báo đáp. Đi đi, ngày sau cống hiến sức lực cho triều đình là được.” Cảnh Quận Vương nhìn như cao thượng, kì thực dã tâm bừng bừng. Hai người ngầm hiểu, không cần nói năng rườm rà, đồng hành một lát rồi mỗi người đi một ngả, tất cả đi trù tính hiện tại không đề cập tới.
Trong Văn Tụy lâu, đám người đi đi, tán tán, thời gian nửa chén trà nhỏ thôi chỉ còn lại có ba bàn, tiểu nhị chạy đường vội vàng thu dọn chén dĩa, lau sạch vết bẩn, lách cách một loạt tiền thưởng. Phòng thượng hạng lầu hai lại khôi phục nguyên dạng, đều dùng bình phong ngăn cách ánh mắt, chỉ chừa một cái cửa ra.
Quan Tố Y ngồi nghiêm chỉnh, cong đốt ngón tay lên liên tiếp đánh mặt bàn, có thể thấy được nỗi lòng rất lo lắng. Một chậu than phát ra hơi ấm đặt trước mặt nàng, trên đó đè bàn đá xanh vẫn còn hơi nước, nếu như tùy tiện xốc lên, không chừng ngọn lửa sẽ cháy lại, vì vậy chỉ có thể chờ đợi.
Thánh Nguyên Đế sợ nàng lo lắng, không khỏi ấm giọng khuyên nhủ, “Phu nhân an tâm một chút chớ vội, lửa khói đã đè xuống, sẽ không hủy quyển sách nữa. Đợi hơi nóng bay hết, chúng ta chậm rãi ghép lại là được.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.