Chương 88: Nháo chuyện
Phong Lưu Thư Ngốc
23/01/2017
Quan lão gia tử và Quan phụ từ chức quan lập tức xuất cung
chuẩn bị dọn nhà. Chỗ ở hiện tại của bọn họ là của Hoàng Thượng ban
tặng, nguyên là gia đình của một vị Vương gia tiền triều, quy chế rất
cao, tất nhiên là không thể để cho bình dân ở lại. Trọng thị một câu oán hận cũng không có, lập tức sai nô bộc chuẩn bị hành lý, còn nói người
Nguyễn gia hôm nay đặc biệt làm ầm ĩ, trên đường chuyển về khu nhà cũ
thuận tiện thăm con gái, trấn an nó, sau đó từng người thắp một nén
nhang cho Nguyễn thị.Mọi người không có ai phản đối, bận rộn đi làm việc của mình.
Hai cha con vừa cởi mũ quan, đi ra cấm cung, người Nguyễn gia đã nhận được tin, biết rõ chuyện đã thành công, có thể đánh đến tận cửa nhục nhã Quan thị một phen, bóc một lớp da của nàng. Dù nàng là nhất phẩm cáo mệnh, không có mẫu tộc để dựa vào, phu quân lại là một kẻ thứ dân, còn không mặc người chà đạp à?
Huyên náo càng hung ác, thanh danh của người Quan gia lại càng bê bối, ngày sau nếu muốn khôi phục là tuyệt đối không có khả năng. Ai bảo bọn họ không cảm thấy được đang ngăn cản đường của người khác?
Uớc lượng mấy vạn lượng ngân phiếu vừa có được, Nguyễn phụ Nguyễn mẫu ăn mặc tang phục, lau nước mắt, mang theo một nhà già trẻ ngăn ở trước cửa Chinh Bắc tướng quân phủ, đơn giản chỉ cần Triệu gia cho bọn họ một cách giải quyết.
“Con gái ngoan hiền của ta giao cho tướng quân nhà các ngươi, mới chỉ mấy năm đã rơi vào kết cục này, chết không minh bạch, di thể còn bị người ta một đao mổ rồi. Nếu vong hồn tiểu nữ không được vào địa phủ, không được đầu thai, vậy chẳng phải thành cô hồn dã quỷ du đãng ở bên ngoài, ngay cả kiếp sau cũng không có hay sao? Năm đó ông thông gia phạm tội bị bỏ tù, là lão gia nhà ta tả hữu ứng phó mới đưa được ông ta ra ngoài, lúc đính hôn các ngươi luôn miệng nói sẽ cực kỳ đối đãi tốt với nó để báo đáp phần ân tình này, nhưng đây là biện pháp báo đáp sao? Gọi Lão phu nhân nhà các ngươi ra đi, ta muốn đối chất chính diện với bà ta!”
Mắt thấy người xem náo nhiệt càng tụ càng nhiều, đã vây quanh Nhị phủ ba tầng trong ba tầng ngoài, quản gia cuống đến độ đầu đầy mồ hôi, không ngừng nói, “Ôi chao, Lão phu nhân đến cùng nghe ai nói lời vô vị này vậy? Nhị thiếu gia là Nhị phu nhân liều chết liều sống sinh ra được đấy, nào có chuyện mổ bụng lấy con gì chứ! Có hiểu lầm gì thì tiến vào ta giải thích, đừng làm cho người ngoài nhìn chuyện cười.”
“Phải là hiểu lầm hay không, các ngươi mang di thể ra đây cho ta liếc xem bụng nó một cái là biết rõ ngay. Thế nhưng mà ta nghe được sự thật, Đại phu nhân nhà các ngươi lợi hại lắm, xé cái bụng ra lại may vá vết rách lại, coi con gái của ta trở thành cái gì? Vải bố sao? Đối với người chết còn bất kính như vậy, ngày sau tất sẽ xuống Địa ngục!” Nguyễn mẫu xông lên hung hăng chửi thề một tiếng, biểu lộ vạn phần dữ tợn.
Có người biết chuyện hưng phấn lên, kêu gào nói, “Vị tẩu tử này nói đúng, phải là hiểu lầm hay không mang thi thể ra để cho chúng ta nhìn liếc là được rồi, nói nhiều lời vô ích như vậy làm chi?”
“Mang ra mang ra, tranh thủ thời gian mang ra đi!” Tiếng người ồn ào nổ thành một mảnh, một người hai người vây lại nói, chuyên chờ xem thi thể.
Lòng hiếu kì lây lan nhanh nhất, một khi tình cảm quần chúng thổ lộ tựa như hồng thủy đột kích, không thể vãn hồi. Mới chỉ chốc lát thôi, người vốn nhát như chuột cũng quát lên theo, hận không thể trực tiếp leo tường, xâm nhập linh đường.
Nhưng vào lúc này, đại môn có tiếng mở ra, Quan Tố Y dẫn già trẻ Triệu gia chậm rãi đi ra, nhàn nhạt mở miệng, “Nguyễn phu nhân, ta đến đối chất cùng ngài là được rồi. Ngài nói ta khinh nhờn di thể, làm cho vong hồn khó có thể bình an, nhưng mà ngài ồn ào không ngớt, ở trước mặt mọi người đòi kiểm tra thực hư thi thể của nàng, chẳng lẽ đấy không phải là khinh nhờn sao? Nàng là thân sinh cốt nhục của ngài đấy, ngài không để cho nàng một tia tôn nghiêm cuối cùng hay sao?”
Dứt lời nhìn về phía đám người, thanh âm vút cao, “Vong hồn sẽ dừng lại ở nhân gian bảy ngày, Quỷ Thần cũng ở trên ba thước đỉnh đầu chúng ta, các vị ngẩng đầu nhìn trời xanh, lại cúi đầu sờ lương tâm chính mình đi, ồn ào trước tang lễ của người ta như thế, thậm chí muốn tự tiện xông vào linh đường, xốc quan tài lên, mang di thể ra, đến cùng là ai đang táng tận thiên lương? Là ai đang mạo phạm thần linh?”
Đám người kích động đòi báo đáp ân tình chợt thấy da đầu run lên, lưng phát lạnh, nhao nhao ngậm miệng, cúi đầu xuống. Chỉ là một câu nói thôi, hiện trường đã yên tĩnh đên mức tiếng kim rơi cũng có thể nghe được.
Nguyễn phụ thấy nàng trấn áo được tràng diện như thế, không khỏi nóng nảy, cả giận nói, “Ngươi mổ nữ nhi của ta, ngươi còn có lý rồi hả?”
“Đúng, ta là có lý, bà muốn thế nào? Tang lễ của đệ muội vẫn còn tiếp tục, ta không có thời gian hao tổn mò mẫm với bà, bà nói thẳng ý đồ đến đi.”
“Ta muốn ngươi quỳ gối trước linh tiền nữ nhi của ta dập đầu đầy bảy bảy bốn mươi chín cái khấu đầu, tiếp theo xử lý bảy bảy bốn mươi chín ngày cúng bái hành lễ, viết thành sách tự mình nhận tội, sau đó đốt cháy tế trời, siêu độ cho nó chuyển thế đầu thai. Nguyễn gia ta mặc dù không phải là quan lại thế gia, cũng không là nhà đại phú, nhưng chúng ta sẽ không ham một phần một ly đền bù tổn thất của các ngươi, chỉ cầu một cái yên giấc cho nữ nhi của ta, ngươi có thể làm được không?” Nguyễn phụ “Hiên ngang lẫm liệt” nói.
Trong đám người không biết ai hô một tiếng tốt, phảng phất như là rất cảm phục, bị tiểu nha hoàn Triệu gia vừa trừng mắt lại rụt trở về.
Quan Tố Y bình tĩnh gật đầu, “Nếu như bà biết rõ đại nghĩa như thế, ta cũng cho bà một câu trả lời chắc chắn. Ta xác thực đã mổ bụng đệ muội ra, cho nên sẽ dập đầu cho nàng, siêu độ cho nàng, sẽ nói với nàng một tiếng xin lỗi. Nhà bà đưa ra điều kiện, ta tiếp nhận tất cả.”
Vậy đã thừa nhận rồi? Đã tiếp nhận rồi? Không phải nói Quan thị rất khó đối phó sao? Làm sao lại không cãi lộn vài câu, sau đó xé vuốt một phen, khuếch trương tình huống lớn hơn cơ chứ? Nguyễn phụ Nguyễn mẫu đang cảm thấy bất an, lại thấy nàng xoay người, ôm đứa bé trong ngực Lão phu nhân ra, mặt hướng về mọi người, từ từ nói, “Các ngươi đến Yên kinh đã có ba ngày, lại ở cửa ra vào náo loạn nửa ngày, đã ba bốn ngày mà không đến linh tiền tế bái, cũng không hề đề cập tới vị cháu ngoại này, xem ra là không muốn nhận thức nó rồi. Đệ muội lúc sắp chết liều mạng một hơi cuối cùng, bảo ta nhất định phải cứu đứa bé này, vì vậy dù là biết rõ chuyện không thể làm, biết rõ không được mạo phạm thần quỷ, ta vẫn mổ để lấy nó ra. Các ngươi bắt ta dập đầu, được; lại bắt ta siêu độ chuyện tình, được; nhưng bắt ta thừa nhận chính mình làm sai thì không được. Cứu đứa bé này ra, là đời này ta làm một chuyện đúng nhất, ta không hối hận.”
Khuôn mặt non nớt của đứa trẻ bị mọi người thu hết vào mắt, chậm rãi tách ra lệ khí, làm cho bọn họ lục tục tìm về lý trí, đang mơ hồ nghĩ đến chính mình có phải quá mức hay không, lại nghe Quan phu nhân nói ra mỗi chữ mỗi câu, “Các ngươi cho rằng ta không nên mổ bụng lấy con, không nên cứu nó ra, cũng được thôi. Đợi sau khi đệ muội hạ táng, các ngươi trở về đi, vĩnh viễn đừng tìm tới cửa, cũng đừng quen biết nó, coi như nó đã… đang trong bụng mẫu thân.”
Vô luận như thế nào cũng không nói được chữ “Chết” kia, nàng nuốt xuống, nhu hòa vô cùng mà vuốt vuốt tóc máu của đứa trẻ, “Dù sao thì trong lòng của các ngươi, nó vốn là thứ không tồn tại, nhưng nó đã sống sót, ta cũng không thể nhét nó trở về, chỉ có thể nuôi dưỡng cho tốt. Các ngươi hôm nay huyên náo trận này, luôn miệng nói ta không nên cứu nó, sau khi nó lớn lên biết được sẽ thương tâm khổ sở như thế nào đây? Để nó như vậy, không bằng vĩnh viễn gạt, như vậy đoạn tuyệt quan hệ đi. Không cần các ngươi phải áp chế, ta đã sớm bàn bạc với Huyền Quang đại sư rồi, ngày mai sẽ đưa quan tài tới Giác Âm tự tổ chức cúng bái hành lễ, ba ngày đầu không có tới tế bái, mong rằng những ngày tiếp theo các ngươi yên ổn sinh sống tiễn bước đệ muội, cũng coi như làm tròn thân tình một hồi.”
Nguyễn phụ Nguyễn mẫu được nghe lời ấy trong lòng khẩn trương. Bọn họ vào làm ầm ĩ, sao có thể nghĩ đến tình hình cháu ngoại thế nào? Nói Quan thị làm sai, chẳng khác nào chối bỏ sự tồn tại của cháu ngoại? Vài năm sau nó lớn lên hiểu chuyện, Quan thị nói ra tình hình hôm nay, không biết nó sẽ oán hận Nguyễn gia như thế nào đây! Mắt thấy Triệu phủ Đại phòng đã suy sụp, Nhị phòng lại như mặt trời ban trưa, mà gia tộc bọn họ có thể được sống những ngày tốt lành, toàn bộ dựa vào uy danh hiển hách của con rể. Hôm nay con gái chết rồi, cháu ngoại lại đoạn tuyệt quan hệ với bọn họ, đến khi Triệu Cẩn Du cưới tân phu nhân, ai còn nhớ rõ Nguyễn gia là ai? Ai là thân thích nào?
Chuyện của quý nhân đã làm thỏa đáng rồi, nhưng lại hỏng chuyện nhà họ, thật sự là nhặt được hạt vừng ném đi dưa hấu. Nếu như con trai trưởng Nhị phòng không nhận bọn họ, nhiều gia tài hơn nữa cũng không giữ được, thậm chí còn có thể nhanh chóng suy tàn!
Nguyễn phụ đổ mồ hôi ra như tương, tay chân rét run, đang định muốn cái lí do thoái thác hòa hoãn quan hệ hai nhà, lại nghe Triệu Lục Ly lạnh nhạt nói, “Phu nhân mổ bụng lấy con không vì cái gì khác, chỉ vì cứu ra một đường huyết mạch của Nhị phòng. Có câu tướng quân trăm chiến chết, tráng sĩ mười năm về, đệ đệ của ta lòng son dạ sắt, dũng mãnh vô cùng, mỗi khi thỉnh chiến tất nhiên sẽ công kích ở phía trước, không sợ sinh tử. Nói một câu người Triệu gia ta đều lòng dạ biết rõ mà nói, đời này hắn có thể còn sống trở về hay không vẫn còn chưa biết đâu, có một đường huyết mạch này, Nhị phòng có gốc rễ để lại, người Triệu gia ta không hề thấy phu nhân làm sai, còn phải làm lễ đi ba quỳ chín lạy để đáp tạ ân tình lần này của nàng. Chờ khi đứa cháu nhỏ này của ta trưởng thành, hiểu chuyện rồi, cũng phải làm đại lễ này, không dám quên!” Dứt lời vén áo bào lên, trùng trùng điệp điệp quỳ đi xuống.
Lão phu nhân cũng chứa nước mắt nói ra, “Nguyễn thị từ khi gả vào nhà ta, chưa từng có chút sơ sót nào, bên trên hiếu kính trưởng bối, dưới đối xử tử tế với tiểu bối, đối với phu quân cũng hầu hạ chu đáo, hiền lương thục đức. Thấy nó gặp phải tai kiếp kia, ta cũng đau lòng như cắt, nhưng nó liều mạng một hơi cuối cùng cũng muốn để cho chúng ta cứu đứa bé, chúng ta làm sao có thể ngoảnh mặt làm ngơ, để nó chết không nhắm mắt sao? Cái bụng là do ta sai bảo Tố Y mổ ra đấy, các ngươi có bất mãn gì, cứ hướng về ta đây là được!”
Bà vừa dứt lời, Triệu Thuần Hi cũng khóc hô lên, “Tổ mẫu, người đâu có sai? Mẹ đâu có sai? Cháu gái tối hôm qua còn mộng thấy Nhị thẩm, người bảo con đời này cám ơn mẹ thay người, nói là kiếp sau làm trâu làm ngựa cũng phải báo đáp ân tình cứu giúp Nhị đệ. Mẹ, vậy con gái đời này dập đầu cho ngài thay thẩm ấy.” Ngay sau đó cũng quỳ gối cùng một chỗ với phụ thân, thành tâm thành ý mà dập đầu.
Triệu Vọng Thư cũng vội vàng quỳ xuống, khóe mắt tất cả đều là những giọt nước mắt rất to.
Người qua đường nghĩ đến Chinh Bắc tướng quân vẫn còn ở biên quan chống cự sự xâm lược, lại nhìn người Triệu gia quỳ đầy đất, lúc này mới ý thức tới cử động này của Quan phu nhân ngoại trừ khinh nhờn di thể, còn bảo trụ rễ mầm Nhị phòng, kéo dài huyết mạch của gia tộc. Thân là chủ mẫu, nàng có sai gì đâu?
Một vị mẫu thân trong đám người cuối cùng bắt đầu gào khóc, giương giọng hò hét, “Lăn đi đồ bò, nam nhân các ngươi thị phi chẳng phân biệt được! Nếu ai cứu được con của ta, đừng nói kiếp sau, bảo ta đời đời kiếp kiếp làm trâu làm ngựa cho nàng ta cũng cam nguyện! Quan phu nhân đại nhân đại nghĩa, quả thật là mẫu mực của phận nữ chúng ta! Còn nhao nhao lăn tăn cái gì, về nhà ôm con đi, chẳng lẽ còn trông cậy vào cái thứ đã không biết sinh, cũng không biết dưỡng kia?”
“Sao có thể trông cậy vào bọn họ được? Thế gian khổ nhất vẫn là nữ tử. Đi về đi, về nhà cho con bú.” Vị nữ tử làm mẫu thân kia xa xa cúi đầu hướng Quan phu nhân, lau nước mắt bước đi. Chưa từng làm mẫu thân khó có thể lý giải tâm tình của các nàng, thực sự dần dần hiểu được, cũng đi theo. Chỉ còn dư lại một ít nam nhân chơi bời lêu lổng còn ghé vào cửa ra vào xem náo nhiệt.
Đúng vào lúc này, Quan lão gia tử và Quan phụ sớm đã đứng ở ven đường trông xem thế nào hồi lâu chậm rãi đi đến bậc thang, cúi đầu thở dài về bốn phía.
“Cũng để mọi người biết rõ, hai cha con ta bởi vì chuyện mạo phạm Quỷ Thần mà bị vạch tội, hôm nay đã từ chức quan, cáo lão về nhà rồi. Thế nhân đều nói cháu gái của ta làm sai, câu trả lời cuối cùng của ta cũng như nó thôi, làm sai chỗ nào? Ta dùng hai cái mũ cánh chuồn (quan tước) đổi một mạng cho đứa nhỏ này, ta cam tâm tình nguyện!”
Quan phụ cũng từ từ nói, “Ông trời có đức hiếu sinh, mà mạng người quan trọng, chúng ta phàm nhân không dám ngồi yên.”
Quan Tố Y nhìn người nhà túm tụm ở bên cạnh mình, lại nhìn đứa trẻ cái miệng nhỏ nhắn trong ngực đang mút lấy, ngủ say sưa, trong mắt chậm rãi thấm ra lệ quang, đang định hồi phủ đóng cửa, lại nghe thấy bên ngoài đám người truyền đến tiếng nói sắc nhọn, “Hoàng Thượng giá lâm!”
Đúng là Thánh Nguyên Đế vì mời Đế sư trở lại triều đình, tự mình đuổi tới.
Hai cha con vừa cởi mũ quan, đi ra cấm cung, người Nguyễn gia đã nhận được tin, biết rõ chuyện đã thành công, có thể đánh đến tận cửa nhục nhã Quan thị một phen, bóc một lớp da của nàng. Dù nàng là nhất phẩm cáo mệnh, không có mẫu tộc để dựa vào, phu quân lại là một kẻ thứ dân, còn không mặc người chà đạp à?
Huyên náo càng hung ác, thanh danh của người Quan gia lại càng bê bối, ngày sau nếu muốn khôi phục là tuyệt đối không có khả năng. Ai bảo bọn họ không cảm thấy được đang ngăn cản đường của người khác?
Uớc lượng mấy vạn lượng ngân phiếu vừa có được, Nguyễn phụ Nguyễn mẫu ăn mặc tang phục, lau nước mắt, mang theo một nhà già trẻ ngăn ở trước cửa Chinh Bắc tướng quân phủ, đơn giản chỉ cần Triệu gia cho bọn họ một cách giải quyết.
“Con gái ngoan hiền của ta giao cho tướng quân nhà các ngươi, mới chỉ mấy năm đã rơi vào kết cục này, chết không minh bạch, di thể còn bị người ta một đao mổ rồi. Nếu vong hồn tiểu nữ không được vào địa phủ, không được đầu thai, vậy chẳng phải thành cô hồn dã quỷ du đãng ở bên ngoài, ngay cả kiếp sau cũng không có hay sao? Năm đó ông thông gia phạm tội bị bỏ tù, là lão gia nhà ta tả hữu ứng phó mới đưa được ông ta ra ngoài, lúc đính hôn các ngươi luôn miệng nói sẽ cực kỳ đối đãi tốt với nó để báo đáp phần ân tình này, nhưng đây là biện pháp báo đáp sao? Gọi Lão phu nhân nhà các ngươi ra đi, ta muốn đối chất chính diện với bà ta!”
Mắt thấy người xem náo nhiệt càng tụ càng nhiều, đã vây quanh Nhị phủ ba tầng trong ba tầng ngoài, quản gia cuống đến độ đầu đầy mồ hôi, không ngừng nói, “Ôi chao, Lão phu nhân đến cùng nghe ai nói lời vô vị này vậy? Nhị thiếu gia là Nhị phu nhân liều chết liều sống sinh ra được đấy, nào có chuyện mổ bụng lấy con gì chứ! Có hiểu lầm gì thì tiến vào ta giải thích, đừng làm cho người ngoài nhìn chuyện cười.”
“Phải là hiểu lầm hay không, các ngươi mang di thể ra đây cho ta liếc xem bụng nó một cái là biết rõ ngay. Thế nhưng mà ta nghe được sự thật, Đại phu nhân nhà các ngươi lợi hại lắm, xé cái bụng ra lại may vá vết rách lại, coi con gái của ta trở thành cái gì? Vải bố sao? Đối với người chết còn bất kính như vậy, ngày sau tất sẽ xuống Địa ngục!” Nguyễn mẫu xông lên hung hăng chửi thề một tiếng, biểu lộ vạn phần dữ tợn.
Có người biết chuyện hưng phấn lên, kêu gào nói, “Vị tẩu tử này nói đúng, phải là hiểu lầm hay không mang thi thể ra để cho chúng ta nhìn liếc là được rồi, nói nhiều lời vô ích như vậy làm chi?”
“Mang ra mang ra, tranh thủ thời gian mang ra đi!” Tiếng người ồn ào nổ thành một mảnh, một người hai người vây lại nói, chuyên chờ xem thi thể.
Lòng hiếu kì lây lan nhanh nhất, một khi tình cảm quần chúng thổ lộ tựa như hồng thủy đột kích, không thể vãn hồi. Mới chỉ chốc lát thôi, người vốn nhát như chuột cũng quát lên theo, hận không thể trực tiếp leo tường, xâm nhập linh đường.
Nhưng vào lúc này, đại môn có tiếng mở ra, Quan Tố Y dẫn già trẻ Triệu gia chậm rãi đi ra, nhàn nhạt mở miệng, “Nguyễn phu nhân, ta đến đối chất cùng ngài là được rồi. Ngài nói ta khinh nhờn di thể, làm cho vong hồn khó có thể bình an, nhưng mà ngài ồn ào không ngớt, ở trước mặt mọi người đòi kiểm tra thực hư thi thể của nàng, chẳng lẽ đấy không phải là khinh nhờn sao? Nàng là thân sinh cốt nhục của ngài đấy, ngài không để cho nàng một tia tôn nghiêm cuối cùng hay sao?”
Dứt lời nhìn về phía đám người, thanh âm vút cao, “Vong hồn sẽ dừng lại ở nhân gian bảy ngày, Quỷ Thần cũng ở trên ba thước đỉnh đầu chúng ta, các vị ngẩng đầu nhìn trời xanh, lại cúi đầu sờ lương tâm chính mình đi, ồn ào trước tang lễ của người ta như thế, thậm chí muốn tự tiện xông vào linh đường, xốc quan tài lên, mang di thể ra, đến cùng là ai đang táng tận thiên lương? Là ai đang mạo phạm thần linh?”
Đám người kích động đòi báo đáp ân tình chợt thấy da đầu run lên, lưng phát lạnh, nhao nhao ngậm miệng, cúi đầu xuống. Chỉ là một câu nói thôi, hiện trường đã yên tĩnh đên mức tiếng kim rơi cũng có thể nghe được.
Nguyễn phụ thấy nàng trấn áo được tràng diện như thế, không khỏi nóng nảy, cả giận nói, “Ngươi mổ nữ nhi của ta, ngươi còn có lý rồi hả?”
“Đúng, ta là có lý, bà muốn thế nào? Tang lễ của đệ muội vẫn còn tiếp tục, ta không có thời gian hao tổn mò mẫm với bà, bà nói thẳng ý đồ đến đi.”
“Ta muốn ngươi quỳ gối trước linh tiền nữ nhi của ta dập đầu đầy bảy bảy bốn mươi chín cái khấu đầu, tiếp theo xử lý bảy bảy bốn mươi chín ngày cúng bái hành lễ, viết thành sách tự mình nhận tội, sau đó đốt cháy tế trời, siêu độ cho nó chuyển thế đầu thai. Nguyễn gia ta mặc dù không phải là quan lại thế gia, cũng không là nhà đại phú, nhưng chúng ta sẽ không ham một phần một ly đền bù tổn thất của các ngươi, chỉ cầu một cái yên giấc cho nữ nhi của ta, ngươi có thể làm được không?” Nguyễn phụ “Hiên ngang lẫm liệt” nói.
Trong đám người không biết ai hô một tiếng tốt, phảng phất như là rất cảm phục, bị tiểu nha hoàn Triệu gia vừa trừng mắt lại rụt trở về.
Quan Tố Y bình tĩnh gật đầu, “Nếu như bà biết rõ đại nghĩa như thế, ta cũng cho bà một câu trả lời chắc chắn. Ta xác thực đã mổ bụng đệ muội ra, cho nên sẽ dập đầu cho nàng, siêu độ cho nàng, sẽ nói với nàng một tiếng xin lỗi. Nhà bà đưa ra điều kiện, ta tiếp nhận tất cả.”
Vậy đã thừa nhận rồi? Đã tiếp nhận rồi? Không phải nói Quan thị rất khó đối phó sao? Làm sao lại không cãi lộn vài câu, sau đó xé vuốt một phen, khuếch trương tình huống lớn hơn cơ chứ? Nguyễn phụ Nguyễn mẫu đang cảm thấy bất an, lại thấy nàng xoay người, ôm đứa bé trong ngực Lão phu nhân ra, mặt hướng về mọi người, từ từ nói, “Các ngươi đến Yên kinh đã có ba ngày, lại ở cửa ra vào náo loạn nửa ngày, đã ba bốn ngày mà không đến linh tiền tế bái, cũng không hề đề cập tới vị cháu ngoại này, xem ra là không muốn nhận thức nó rồi. Đệ muội lúc sắp chết liều mạng một hơi cuối cùng, bảo ta nhất định phải cứu đứa bé này, vì vậy dù là biết rõ chuyện không thể làm, biết rõ không được mạo phạm thần quỷ, ta vẫn mổ để lấy nó ra. Các ngươi bắt ta dập đầu, được; lại bắt ta siêu độ chuyện tình, được; nhưng bắt ta thừa nhận chính mình làm sai thì không được. Cứu đứa bé này ra, là đời này ta làm một chuyện đúng nhất, ta không hối hận.”
Khuôn mặt non nớt của đứa trẻ bị mọi người thu hết vào mắt, chậm rãi tách ra lệ khí, làm cho bọn họ lục tục tìm về lý trí, đang mơ hồ nghĩ đến chính mình có phải quá mức hay không, lại nghe Quan phu nhân nói ra mỗi chữ mỗi câu, “Các ngươi cho rằng ta không nên mổ bụng lấy con, không nên cứu nó ra, cũng được thôi. Đợi sau khi đệ muội hạ táng, các ngươi trở về đi, vĩnh viễn đừng tìm tới cửa, cũng đừng quen biết nó, coi như nó đã… đang trong bụng mẫu thân.”
Vô luận như thế nào cũng không nói được chữ “Chết” kia, nàng nuốt xuống, nhu hòa vô cùng mà vuốt vuốt tóc máu của đứa trẻ, “Dù sao thì trong lòng của các ngươi, nó vốn là thứ không tồn tại, nhưng nó đã sống sót, ta cũng không thể nhét nó trở về, chỉ có thể nuôi dưỡng cho tốt. Các ngươi hôm nay huyên náo trận này, luôn miệng nói ta không nên cứu nó, sau khi nó lớn lên biết được sẽ thương tâm khổ sở như thế nào đây? Để nó như vậy, không bằng vĩnh viễn gạt, như vậy đoạn tuyệt quan hệ đi. Không cần các ngươi phải áp chế, ta đã sớm bàn bạc với Huyền Quang đại sư rồi, ngày mai sẽ đưa quan tài tới Giác Âm tự tổ chức cúng bái hành lễ, ba ngày đầu không có tới tế bái, mong rằng những ngày tiếp theo các ngươi yên ổn sinh sống tiễn bước đệ muội, cũng coi như làm tròn thân tình một hồi.”
Nguyễn phụ Nguyễn mẫu được nghe lời ấy trong lòng khẩn trương. Bọn họ vào làm ầm ĩ, sao có thể nghĩ đến tình hình cháu ngoại thế nào? Nói Quan thị làm sai, chẳng khác nào chối bỏ sự tồn tại của cháu ngoại? Vài năm sau nó lớn lên hiểu chuyện, Quan thị nói ra tình hình hôm nay, không biết nó sẽ oán hận Nguyễn gia như thế nào đây! Mắt thấy Triệu phủ Đại phòng đã suy sụp, Nhị phòng lại như mặt trời ban trưa, mà gia tộc bọn họ có thể được sống những ngày tốt lành, toàn bộ dựa vào uy danh hiển hách của con rể. Hôm nay con gái chết rồi, cháu ngoại lại đoạn tuyệt quan hệ với bọn họ, đến khi Triệu Cẩn Du cưới tân phu nhân, ai còn nhớ rõ Nguyễn gia là ai? Ai là thân thích nào?
Chuyện của quý nhân đã làm thỏa đáng rồi, nhưng lại hỏng chuyện nhà họ, thật sự là nhặt được hạt vừng ném đi dưa hấu. Nếu như con trai trưởng Nhị phòng không nhận bọn họ, nhiều gia tài hơn nữa cũng không giữ được, thậm chí còn có thể nhanh chóng suy tàn!
Nguyễn phụ đổ mồ hôi ra như tương, tay chân rét run, đang định muốn cái lí do thoái thác hòa hoãn quan hệ hai nhà, lại nghe Triệu Lục Ly lạnh nhạt nói, “Phu nhân mổ bụng lấy con không vì cái gì khác, chỉ vì cứu ra một đường huyết mạch của Nhị phòng. Có câu tướng quân trăm chiến chết, tráng sĩ mười năm về, đệ đệ của ta lòng son dạ sắt, dũng mãnh vô cùng, mỗi khi thỉnh chiến tất nhiên sẽ công kích ở phía trước, không sợ sinh tử. Nói một câu người Triệu gia ta đều lòng dạ biết rõ mà nói, đời này hắn có thể còn sống trở về hay không vẫn còn chưa biết đâu, có một đường huyết mạch này, Nhị phòng có gốc rễ để lại, người Triệu gia ta không hề thấy phu nhân làm sai, còn phải làm lễ đi ba quỳ chín lạy để đáp tạ ân tình lần này của nàng. Chờ khi đứa cháu nhỏ này của ta trưởng thành, hiểu chuyện rồi, cũng phải làm đại lễ này, không dám quên!” Dứt lời vén áo bào lên, trùng trùng điệp điệp quỳ đi xuống.
Lão phu nhân cũng chứa nước mắt nói ra, “Nguyễn thị từ khi gả vào nhà ta, chưa từng có chút sơ sót nào, bên trên hiếu kính trưởng bối, dưới đối xử tử tế với tiểu bối, đối với phu quân cũng hầu hạ chu đáo, hiền lương thục đức. Thấy nó gặp phải tai kiếp kia, ta cũng đau lòng như cắt, nhưng nó liều mạng một hơi cuối cùng cũng muốn để cho chúng ta cứu đứa bé, chúng ta làm sao có thể ngoảnh mặt làm ngơ, để nó chết không nhắm mắt sao? Cái bụng là do ta sai bảo Tố Y mổ ra đấy, các ngươi có bất mãn gì, cứ hướng về ta đây là được!”
Bà vừa dứt lời, Triệu Thuần Hi cũng khóc hô lên, “Tổ mẫu, người đâu có sai? Mẹ đâu có sai? Cháu gái tối hôm qua còn mộng thấy Nhị thẩm, người bảo con đời này cám ơn mẹ thay người, nói là kiếp sau làm trâu làm ngựa cũng phải báo đáp ân tình cứu giúp Nhị đệ. Mẹ, vậy con gái đời này dập đầu cho ngài thay thẩm ấy.” Ngay sau đó cũng quỳ gối cùng một chỗ với phụ thân, thành tâm thành ý mà dập đầu.
Triệu Vọng Thư cũng vội vàng quỳ xuống, khóe mắt tất cả đều là những giọt nước mắt rất to.
Người qua đường nghĩ đến Chinh Bắc tướng quân vẫn còn ở biên quan chống cự sự xâm lược, lại nhìn người Triệu gia quỳ đầy đất, lúc này mới ý thức tới cử động này của Quan phu nhân ngoại trừ khinh nhờn di thể, còn bảo trụ rễ mầm Nhị phòng, kéo dài huyết mạch của gia tộc. Thân là chủ mẫu, nàng có sai gì đâu?
Một vị mẫu thân trong đám người cuối cùng bắt đầu gào khóc, giương giọng hò hét, “Lăn đi đồ bò, nam nhân các ngươi thị phi chẳng phân biệt được! Nếu ai cứu được con của ta, đừng nói kiếp sau, bảo ta đời đời kiếp kiếp làm trâu làm ngựa cho nàng ta cũng cam nguyện! Quan phu nhân đại nhân đại nghĩa, quả thật là mẫu mực của phận nữ chúng ta! Còn nhao nhao lăn tăn cái gì, về nhà ôm con đi, chẳng lẽ còn trông cậy vào cái thứ đã không biết sinh, cũng không biết dưỡng kia?”
“Sao có thể trông cậy vào bọn họ được? Thế gian khổ nhất vẫn là nữ tử. Đi về đi, về nhà cho con bú.” Vị nữ tử làm mẫu thân kia xa xa cúi đầu hướng Quan phu nhân, lau nước mắt bước đi. Chưa từng làm mẫu thân khó có thể lý giải tâm tình của các nàng, thực sự dần dần hiểu được, cũng đi theo. Chỉ còn dư lại một ít nam nhân chơi bời lêu lổng còn ghé vào cửa ra vào xem náo nhiệt.
Đúng vào lúc này, Quan lão gia tử và Quan phụ sớm đã đứng ở ven đường trông xem thế nào hồi lâu chậm rãi đi đến bậc thang, cúi đầu thở dài về bốn phía.
“Cũng để mọi người biết rõ, hai cha con ta bởi vì chuyện mạo phạm Quỷ Thần mà bị vạch tội, hôm nay đã từ chức quan, cáo lão về nhà rồi. Thế nhân đều nói cháu gái của ta làm sai, câu trả lời cuối cùng của ta cũng như nó thôi, làm sai chỗ nào? Ta dùng hai cái mũ cánh chuồn (quan tước) đổi một mạng cho đứa nhỏ này, ta cam tâm tình nguyện!”
Quan phụ cũng từ từ nói, “Ông trời có đức hiếu sinh, mà mạng người quan trọng, chúng ta phàm nhân không dám ngồi yên.”
Quan Tố Y nhìn người nhà túm tụm ở bên cạnh mình, lại nhìn đứa trẻ cái miệng nhỏ nhắn trong ngực đang mút lấy, ngủ say sưa, trong mắt chậm rãi thấm ra lệ quang, đang định hồi phủ đóng cửa, lại nghe thấy bên ngoài đám người truyền đến tiếng nói sắc nhọn, “Hoàng Thượng giá lâm!”
Đúng là Thánh Nguyên Đế vì mời Đế sư trở lại triều đình, tự mình đuổi tới.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.