Chương 7: Bố cũng muốn đi làm nhiệm vụ
Hoa Bão
13/02/2017
Akaytino – Đại lục của truyền thuyết và những sự tích anh hùng.
Đây là một thế giới tràn đầy những điều kì diệu. Thế giới có sự tồn tại của tiên và rồng.
Tại nơi đây, con người không phải là bá chủ. Thế giới này nuôi sống vô vạn những chủng loài. Và trong số đó, có rất nhiều loại mang trí tuệ. Tất nhiên, họ cũng sẽ mang theo văn minh đặc sắc của riêng mình.
Akaytino là một khối đại lục khổng lồ. Nó chiếm gần một nửa vị diện này và được bao bọc bởi Vô Tận hải dương.
Đây là một thế giới có sinh mệnh đặc biệt dồi dào. Nó tạo ra những cánh rừng hoang sơ trải dài vô tận, những thảo nguyên mênh mông bát ngát, và biển hồ chứa đầy ắp sản vật phì nhiêu. Thậm chí, cả đại sa mạc cằn cỗi cũng tự sinh ra những dạng sống đặc biệt của riêng mình.
Thế giới này có phép thuật. Trong đó, ma pháp và đấu khí đang chiếm vị trí chủ lưu.
Tương truyền rằng, ma pháp khởi nguyên từ loài Tiên và đấu khí lưu truyền từ loài Rồng thượng cổ. Sau đó được các chủng tộc khác kế thừa. Bằng trí tuệ của bản thân, họ phát triển nó và tiếp tục lưu truyền xuống dưới. Từng đời, từng đời một, khiến cho nó ngày một rực rỡ và mang theo cả dấu ấn của loài.
Cho đến nay, ma pháp và đấu khí đã lưu truyền qua không biết bao nhiêu là năm tháng. Chỉ biết rằng, con người đã đủ sức đấu lại được với thần linh…
Ừ! Theo lí thuyết thì đúng là như thế…
Qua vô tận tháng năm, là đại biểu cho sự kết tinh trí tuệ của rất nhiều chủng tộc, ma pháp và đấu khí đã hình thành cả một hệ thống hoàn thiện, nó giống như một ngành khoa học chủ lưu của thế giới này vậy. Mặc dù mỗi một loài lại có vài điểm khác biệt, nhưng về tổng thể là vẫn tương đồng.
Và theo sự hoàn thiện của hệ thống khoa học phép thuật, một bảng đánh giá sức mạnh cũng hình thành.
Hệ thống đánh giá “Tam giai - Chín cấp”
Theo đó, mọi sinh linh của thế giới này, nếu sử dụng phàm thai thể chất để tu luyện đấu khí ma pháp, đều phải tuần tự tiến dần theo tam giai vị và chín cấp bậc.
Giai đoạn đầu tiên khi mới tu luyện, đó là khai phá tiềm năng cơ thể, cũng là giai vị đầu tiên trong tam giai – Sơ giai. Tương ứng với nó cũng là ba cấp độ đầu, cấp một, hai và ba.
Tương tự như thế, giai đoạn thứ hai là sự thúc đẩy tăng cường sức mạnh lên một cách thần tốc, được gọi là trung giai và bao gồm ba cấp độ, bốn, năm và sáu.
Cuối cùng, là giai đoạn vận dụng sức mạnh bằng những kỹ xảo cấp cao – Cao giai và ba cấp tương ứng cuối cùng, bảy, tám và chín.
Và tương tự, ma thú cũng được đánh giá theo “Tam giai – Chín cấp”, tương ứng với sức mạnh của con người.
Khi một sinh mạng thể đi đến điểm cuối cùng của cao giai, đạt được cửu cấp thì sẽ được gọi là Thánh giai.
Đó chính là cực hạn của phàm thai thể xác…
Akaytino---- -----
Bên trong thủy động, ánh mặt trời chiếu xuyên qua tấm màn nước tạo thành những dải hoa văn xanh xám uốn lượn hắt lên trên vách tường. Khung cảnh nơi đây đậm chất thần tiên hư ảo.
Giữa hang, trên một tấm đá lớn trải đầy lá cây là hai con người, có lẽ là đều bởi vì gặp nạn mà vô tình gặp nhau giữa hoang vu rừng già. Hai con người trẻ tuổi, hai số mệnh giao hòa. Người con trai không quản khó khăn chăm sóc cho cô gái, cùng ăn chung một nồi, cùng ngủ chung một chỗ… Và sớm nay, người con gái cuối cùng cũng tỉnh lại.
……..
Rosie Leonard mở choàng đôi mắt đẹp, sửng sốt nhìn người đàn ông trước mắt. Cả hai đều nằm, và từ góc nhìn này, “nàng” chỉ thấy được một bờ lưng trắng muốt đang quay về phía mình. Có lẽ, người đó đang nằm trong tư thế ưỡn ngực cong mông tiêu chuẩn, đôi chân khẽ co lại và thậm chí cái quần ngắn còn hơi trễ xuống để lộ ra một mảng mông tròn với cái rãnh sâu hun hút.
Ở tư thế nằm nghiêng, hai cánh tay của người đó lại còn duỗi thẳng lên đầu càng làm cho những đường cong thêm nổi bật. Dáng ngủ cực kì gợi tình và nếu không có chùm lông nách và một nửa khuôn mặt đang hướng ngược lên trên thì thực sự là sẽ gây nhầm lẫn.
Không gian tràn ngập một thứ âm thanh khò khè như kéo bễ. Có lẽ, người con trai đó vẫn còn ngủ say giấc lắm nên tiếng ngáy chẳng chút kiêng dè.
Cả cơ thể vẫn đau ê ẩm, cố gắng cử động nhưng không thành công, Rosie Leonard vẫn còn nhớ rõ cái khoảnh khắc trước khi mình ngất đi, thực sự là nguy hiểm vô cùng.
…
Rosie Leonard năm nay mười bảy tuổi. Là người nổi bật nhất trong thế hệ này của gia tộc Hoa Hồng Gai. Là thiên tài của học viện chiến tranh Mầm Dương Xỉ. Là đệ nhất mỹ nhân khoa Đấu Sư. Là lãnh tụ tinh thần của toàn bộ học sinh hệ Kiếm Sĩ.
Là học viên của học viện Mầm Dương Xỉ, hàng năm, Rosie Leonard đều phải tiến vào khu rừng huấn luyện của học viện để hoàn thành giáo trình rèn luyện dã ngoại bắt buộc của mình.
Xuất phát từ khoảng năm ngày trước, Rosie Leonard với nhóm của mình đi theo giáo viên hướng dẫn, phạm vi hoạt động là khu vực nguy hiểm cấp bốn. Nơi đây được xác định là khu vực tương đối an toàn vì hầu hết ma thú trong khu vực này đều có sức mạnh nằm trong khoảng tứ cấp trở xuống, bằng cấp với hầu hết thành viên trong nhóm. Trong khi đó, để xứng với cái danh hiệu thiên tài của mình, Rosie Leonard đã lên đến ngũ cấp. Và giáo viên hướng dẫn cũng là lục cấp, đỉnh cao của trung giai thực lực rồi.
Với một đội hình hoành tráng như thế, nghĩ rằng sẽ không có gì nguy hiểm nên chuyến đi khá là thoải mái. Đặc biệt, với thực lực vượt trội, hành động của Rosie Leonard cũng được tự do hơn bình thường.
Trước chuyến thực luyện dã ngoại, Rosie Leonard có nghe một cô bé khóa dưới nói rằng đã nhìn thấy Băng Ngọc Ngư ở gần khu vực này. Loài ma thú hệ Hàn Thủy này chỉ được đánh giá lực chiến cấp hai, ma hạch không đáng giá, cũng chẳng có bộ phận cơ thể nào có thể dùng để chế tạo vũ khí hay vật phẩm phép thuật được. Chỉ có một tác dụng duy nhất đó là chất thịt mang công hiệu dưỡng nhan tuyệt vời.
Loài ma thú này chỉ sống ở những nơi có hoàn cảnh đặc biệt, số lượng lại thưa thớt vô cùng, nên dù không khó bắt nhưng vẫn quý vì nó hiếm.
Không mấy khi Rosie Leonard có cơ hội đi vào khu vực cấp trung giai thế này. Mà đây lại là khu rừng thuộc quyền quản lí của học viện nên thi thoảng sẽ có giáo viên phụ trách tiến hành thanh lí toàn diện để đảm bảo số lượng ma thú không quá cao. Nếu bỏ qua cơ hội này, con Băng Ngọc Ngư đó sớm muộn gì cũng bị người phát hiện và bắt đi mất thôi. Vậy nên, Rosie Leonard gan lớn lén lút rời đoàn đi tìm một mình.
Theo lý thuyết thì trong khu vực này chỉ tồn tại ma thú tứ cấp, đặc biệt lắm thì đến một vài con ngũ cấp là cùng. Và với đẳng cấp đó thì không có bất cứ một con ma thú nào có khả năng tổn thương được Rosie Leonard cả. Thế nhưng không may, hôm đấy, Rosie Leonard đụng phải một con Phong Báo trung giai ma thú lục cấp hậu kỳ.
So với con Phong Báo, Rosie Leonard thua hẳn một cấp. Con Phong Báo lại có ưu thế cơ thể ma thú, thêm một thiên ân thuấn phát ma pháp. Không có một chút kỳ tích, Rosie Leonard bị đánh cho tơi bời.
Khi đó, Rosie Leonard đã ngỡ rằng mình chắc chắn sẽ phải bỏ mạng lại nơi đây. Thế nhưng không ngờ, ở giữa trời quang, một tia sét đen sì thình lình xuất hiện. Nó ở tít phương xa bắn đến, chuẩn xác giáng lên người con ma thú.
Trời cao thương xót.
Con Phong Báo không chết hẳn nhưng cũng bị đánh cho choáng váng. Tranh thủ thời cơ đó, Rosie Leonard lập tức bỏ chạy vào rừng.
Cơ thể trọng thương, đấu khí bị đánh cho rối loạn, không để ý đến phương hướng, Rosie Leonard chạy cho đến khi gục ngã ở một nơi có vẻ là bờ hồ.
…
Nhìn cơ thể đầy thương tích được đặt nằm gọn gàng trên mặt đá, mấy vết thương đã được đắp thảo dược không còn chảy máu. Bộ áo giáp cũng đã được lau sạch sẽ, Rosie Leonard biết mình đã được cứu, ân nhân có lẽ là chàng trai đang nằm với tư thế gợi tình bên cạnh mình.
Mặc dù vẫn không thể cử động, đấu khí suy kiệt chưa có dấu hiệu phục hồi, thế nhưng đôi môi xinh đẹp vẫn nở một nụ cười của niềm vui đại nạn không chết. Và cũng với tâm lý đó, khi nhìn sang vị ân nhân, “nàng” cảm thấy thuận mắt hơn nhiều.
Bỏ qua cái tư thế quái dị thì cảm nhận của Rosie Leonard về người nằm bên cạnh mình khá tốt, cho đến khi…
- Ơơờ…! – Rên rỉ một tiếng đầy dâm đãng, Quang bất chợt trở mình. Hắn quay người ngược lại, đối mặt trực tiếp với Rosie Leonard, vẫn nằm nghiêng và hai tay đưa qua quá đầu, chỉ là tư thế từ cong mông chuyển sang ưỡn ngực.
Vẫn còn cởi trần, lại còn nằm cách Rosie Leonard không xa nên ngay lập tức, ngực hắn để bằng với tầm đầu của cô bé. Và như vô tình, hai cái núm vú thâm thâm cứ dí sát luôn vào mặt.
Ám ảnh vô cùng… Thậm chí một bên nhũ hoa còn mọc lên cả sợi lông dài xoăn tít.
- Eo…ơi! – Khẽ phát ra một tiếng kêu ngại ngùng thanh lệ, Rosie Leonard cố quay mặt đi nhưng không hiểu sao, hình ảnh của hai cái núm thâm sì cứ hiện lên trong đầu. Một rặng mây hồng hiện lên trên gò má. Khuôn mặt nóng rực lên vì bối rối không biết phải làm sao thì bỗng nhiên, một chuỗi âm thanh lạ tai vang lên inh ỏi.
- Tít tít tít…!
………………
Hé mắt tỉnh dậy bởi tiếng điện thoại hẹn giờ báo thức.
“Con mẹ thằng Côn, nhắc không hẹn giờ báo thức bao nhiêu lần rồi!”
Con điện thoại trắng đen huyền thoại này và cả một đống đồ hiện tại đều là Quang móc ra được từ bên trong túi chiếc quần đùi bò. Chiếc quần đùi bò này lại được hắn tụt trực tiếp từ trên người thằng Côn xuống nên chắc chắn, đống đồ này chính chủ không phải là Quang rồi.
Định rằng kệ mẹ tiếng chuông và ngủ tiếp, nhưng Quang chợt nhận ra cái tư thế hiện tại của mình có đôi phần quái dị và không được thoải mái lắm.
- Ớ….! – Mở miệng ngáp dài, nguyên bộ hàm dưới đưa lệch sang hai bên, liên tục đảo qua đảo lại, Quang chép miệng theo thói quen. Mí mắt tự động lộ ra một khe hở hẹp và hắn bất ngờ thấy, ngay bên dưới ngực mình là một khuôn mặt đỏ bừng đang rưng rưng nước mắt.
- Á aaa… ! – Giật nảy người sợ hãi, cơ thể giống như một con tôm bị bỏ vào trong chảo dầu. Kích thích lớn lao khiến cho các thớ cơ đồng loạt co rút và bản thân hắn thì nẩy bật ra ngoài.
- Bịch… Hự! - Âm thanh vang lên sau pha hành động tung người tiếp đất của Quang khồng hề nhỏ, qua đó cho thấy hắn rơi mạnh thế nào. Cảm giác đau đớn ngay lập tức lan tỏa toàn thân rồi đánh mạnh lên dây thần kinh trung ương. Nhưng nó chưa là gì với tâm trạng xấu hổ vô cùng lúc này của hắn.
Nhớ lại cái hành động kì cục của mình đã bị người lạ thấy hết, đã thế đối phương lại còn là con gái, cho nên, với một thằng FA lâu năm như Quang thì đây là chuyện không thể chấp nhận được.
Đang tính xem có nên bật phần mềm hack lên để chui vào góc lag một tí cho đỡ ngại thì bất thình lình, một cơn gió mát thổi vào từ cửa động làm Quang hơi rùng mình. Cúi xuống, hắn thấy mình vẫn mặc trang phục với tám mươi phần trăm là áo da và hai mươi phần trăm vải. Nhất là hai sợi lông mọc trên núm vú đang rung rinh theo gió, giống như là những dải liễu thướt tha làm hắn càng ngượng hơn.
- Ôi chao…! – Thét lên một tiếng ngượng ngùng, Quang vội đưa hai tay lên ôm ngực, mong sao có thể che lấp đi cái bộ phận nhạy cảm vẫn còn đang phơi bày ra trước mắt người lạ. Nhưng có vẻ không được hiệu quả cho lắm, chỉ thấy hai cái núm vú thâm đen của hắn vẫn mạnh mẽ xuyên qua kẽ tay mà khoe sắc tím.
Không thể chịu đựng thêm được nữa, Quang bất chấp ánh mắt to tròn kinh ngạc của cô bé mà vội vàng nhào người về vị trí cái áo sơ mi trắng của mình. Cái áo khốn nạn đó vẫn nằm bên cạnh cô bé gái. Thế nhưng…
- Ôi trời ơi! Ui da…! - Vừa mới hơi rướn người về phía trước một tí thì đột nhiên, Quang cảm thấy lỗ sau của mình vô cùng thốn. Cảm giác của sự ê buốt và rát rạt đốn gục Quang ngay lập tức. Hắn quỳ thụm người, dập đầu xuống đất mà rung rẩy ôm mông.
- Ôi trời ơi! Cmn đau quá…! – Không chỉ có lỗ hậu, sau khi tinh tế cảm nhận một hồi, Quang còn phát hiện ra cả phần bụng và thắt lưng mình đều vô cùng đau nhức
- Ôi…! Cái [bad word] gì mà đau thế?! Chẳng lẽ, hồi tuần trước, thằng Côn nó bảo mình uống bò húc say rồi vừa ngủ mê vừa lấy tay móc đ*t là có thật…!???.
Trong lúc ôm mông, Quang vẫn cởi trần. Gió mát lùa qua khe đ*t làm hắn biết quần mình sắp tụt, hiện tại cũng phải lộ ra cả một nửa rồi cũng nên. Đằng xa, cô bé kia chắc chắn vẫn đang nhìn, Quang có thể cảm nhận thấy một luồng cảm giác nóng bỏng theo ánh mắt như ngưng thành thực chất của cô bé đó rọi tới rọi lui trên tấm lưng trắng với cặp mông mĩ miều của bản thân.
“Ôi! Nhục…!” Cảm giác xấu hổ xen kẽ với đau đớn và sự uất ức làm Quang muốn khóc. Từ thuở bé đến nay, đã có bao giờ hắn phải chịu nhiều sự tủi nhục và đau đớn đến vậy đâu. Tất cả đều là do cái hệ thống mà hắn cho là chó má kia làm hắn phải khổ thế này.
Càng nghĩ lại càng tủi thân, hắn lại một lần nữa nguyền rủa hệ thống. Đến bây giờ, hắn chắng cần cái gọi là sức mạnh và bá đạo nữa, hắn muốn về, làm người bình thường thôi cũng được.
Quá tủi hổ khiến hắn khóc nấc cả lên. Chấn động toàn thân lại làm cho mấy bó cơ mông cơ bụng co thắt, nỗi đau cứ thế dấy lên liên hồi. Điều này làm cho cái tâm trạng vốn đã không tốt của Quang ngày càng hãm xuống. Đau xót không thôi, hắn đã định là sẽ cứ gục mặt xuống thế này, rúc đầu sâu vào hốc đá để khỏi phải ngẩng lên đối diện với ánh mắt to tròn vô tội phía ngoài kia. Quang quyết định rằng mình sẽ làm như vậy, cả đời không ngẩng mặt lên nữa.
- Ừ! Cứ vậy là tốt rồi… – Quang thầm nói với bản thân…
- Đúng vậy. Cứ như vậy tiếp đi… - Hắn đang tự kỉ. Truyện được copy tại TruyenCv [.] Com
- Cu Quang hả? Sao mặt cu hãm vãi lìn thế? – Quang vẫn đang… À mà khoan! Đây [bad word] phải là âm thanh Quang thầm nói. Mất tích bao lâu, cuối cùng Mr.Troll cũng đã lên tiếng chứng minh sự tồn tại của mình.
- Bệnh trĩ lại tái phát rồi chứ gì? Cứ yên tâm, sức khỏe của cu là niềm vui đối với anh. Cho nên có anh ở đây cu không chết được đâu mà sợ. Vậy có gì thì bẩm nhanh!
Không thể để cho ký chủ yêu quý của mình ngày một lầm đường lạc lối, Mr.Troll đã ngay lập tức kết nối với Quang sau một thời gian dài im hơi vắng bóng. Ông ta liên tục hỏi thăm sức khỏe, và động viên hắn bằng những câu nói mỹ miều như tiên âm vậy.
Đang ngập ngụa trong đau đớn và tủi thân, thì cái âm thanh eo éo chó chết quen thuộc kia bất ngờ vang lên trong đầu. Ngay tức khắc, nhiệt độ trong đầu hắn tăng mạnh và dường như nó sắp có dấu hiệu xì khói. May mà hắn không dùng đến não mấy chứ không thì cũng tức đến đột quỵ mà chết rồi. Chần chờ gì nữa, ngay lập tức Quang thân mật đáp lại: Website truyện convert TruyenCv[.]com
- Á à con chó! Bố tưởng mày chết rồi cơ! Tiên sư mày! Đưa bố về nhanh lên còn kịp! – Quang điên lắm, bây giờ hắn chỉ muốn về Trái đất thôi, sao hỏa cũng được.
- Ây ấy! Đừng nóng cu con! Anh xuất hiện là để ban phước lành cho cu đây, không phải ngại – Mr.Troll nhẹ nhàng khuyên giải.
- Ngại cái mông vừa bị thông của bố đây này! Bố éo cần biết! Bố muốn về!!!
- Ngu như con cu ấy! Ông nói thẳng, mày éo về được đâu con đĩ ự. Mà mày cứ sồn sồn lên nữa làm ông bấn loạn là ông cho mông đít nổ tung bây giờ. – Mr.Troll thẳng thắn khẳng định lập trường và nghiêm túc trả lời Quang. Sau câu trả lời, ông ta đã có hành động thực tế để chứng minh câu nói của mình.
Ngay lập tức Quang cảm thấy lỗ sau của mình hơi tê tê, nó giống như có một dòng điện yếu vừa chạy vòng qua vậy. Điện giật là tỉnh người, thế là đầu óc hắn liền bình tĩnh lại ngay và lễ phép trả lời ngài Mr.Troll. Hắn không dám lấy độ giãn của lỗ đ*t mình ra để thử giới hạn của đức ngài.
- Ấy ấy! Đừng mà…! Đừng…! Tôi nói cho vui đấy thôi, chứ thực sự mấy ngày trải qua ở đây tôi mới cảm thấy thế nào là cuộc sống tuyệt vời. Về cái gì nữa, ở mà hưởng thụ chứ!!! Vậy nên có gì thì xin ngài cứ nói… Hị hị!!!
- Ờ! Thế này còn được. Thấy cu lễ phép nên anh có quà cho cu đây. – Nghe Quang nói bùi tai, Mr.Troll liền rộng lượng tha thứ, không những thế còn muốn tặng cho hắn quà.
- Ôi trời ơi! Được thế thì còn gì bằng! – Quang cười với vẻ mặt như bị táo bón. Quà lần trước hệ thống cho hắn là tăng thêm 30kg phụ trọng vẫn còn bám trên người đây này.
- Ừ thì…Tít tít tít ! Hệ thống Troll Rampage xét thấy kí chủ thiếu thốn tình thương nên quyết định ban cho năng lực đặc biệt. Năng lực có thể tăng giảm trọng lượng của mọi vật bất kì khi kí chủ tác động vào. Phần thưởng sẽ được tiến hành trao ngay, không thắc mắc không phản đối.
Nghe thấy mình được ban cho siêu năng lực, dù đã từng bị hệ thống chơi nhiều, nhưng lần này thì Quang vui lắm. Hắn cảm thấy mìng sắp sửa bá đạo đến nơi mất rồi.
Ngay khi âm thanh “Hệ thống” vừa chấm dứt, lập tức Quang cảm thấy trước ngực mình, nơi vị trí có hình xăm mặt troll đột nhiên tràn ra một dòng chảy sức mạnh đặc biệt. Nó xuất hiện rồi nhanh chóng lan tỏa khắp toàn thân, không những xua tan đi sự đau đớn trên cơ thể mà còn mang cho hắn một cảm giác vô cùng thăng hoa. Trong khi hắn cảm thấy sức mạnh thì hệ thống vẫn tiếp tục nói…
- Năng lực đến từ hệ thống Troll Rampage không trùng lặp và xung đột với bất kì thế giới nào. Sử dụng “Tinh Hoa” làm nguồn năng lượng. Mỗi khi muốn sử dụng sức mạnh, kí chủ chỉ cần điều khiển cho sức mạnh truyền vào vật thể cần tương tác thông qua phương pháp chạm, và liên tục niệm câu thần chú “Tôi yêu ông hàng xóm” trong suốt thời gian làm phép…
“Đéo mẹ! Sao mà rắc rối thế…?” Quang thầm rủa, trong khi đó, hắn cũng không quên cố gắng ghi nhớ lấy đống điều kiện sử dụng năng lực vào bộ não không có bao nhiêu nếp nhăn của mình. “Xem nào? Phải chạm vào này, phải truyền Tinh Hoa này, lại còn phải đọc cả thần chú nữa chứ… Mà thế bất nào cái câu thần chú nó lại vãi khoai ra thế nhỉ…?”
Sau khi thành công ghi nhớ nghi thức sử dụng năng lực, sự hào hứng về thứ sức mạnh siêu nhiên khiến cho hắn tạm quên đi tủi nhục mà nhấc đầu lên khỏi hộc đá. Quang nóng lòng muốn thử luôn.
Tạm quên đi cô bé đang tròn mắt nhìn đằng kia, Quang mất vài giây để dáo dác nhìn ngó xung quanh, tìm kiếm mục tiêu cho cuộc thí nghiệm đầu tiên. Và đối tượng được nhanh chóng xác định, đó là một tảng đá to nằm ngay bên cạnh mình.
Tảng đá này tương đối lớn, kích cỡ chiều ngang phải vừa một vòng tay ôm của Quang mới hết, chiều cao thì gần đến eo của hắn mất rồi. Ước tính tảng đá này phải nặng đến hai trăm cân là ít. Bình thường thì Quang [bad word] thể nhấc được lên đâu, nhưng hôm nay anh đã khác. Có sức mạnh siêu nhiên trong người, chắc chắn anh phải đẹp trai và mạnh mẽ hơn không ít.
“Mẹ nó! Như cứt… phù phù” Nhổ một ngụm nước bọt vào hai lòng bàn tay để xoa, sau đó Quang cúi người, ôm chặt vào tảng đá “Cái hệ thống chó chết này! Lần này mày mà lừa bố nữa là bố nhảy xuống mương tự vẫn đấy…!!!”. Ăn bao nhiêu cú troll của “Hệ thống” rồi nên Quang hơi lo sợ, chẳng may đây cũng là một quả troll ngoạn mục nữa thì hắn chỉ có nước xấu hổ mà chết thôi. Hẵn sẽ chẳng thể nào chịu được ánh mắt trong veo liên tục ngó mình như ngó người ngoài Trái đất của cô bé đằng kia được.
“Bắt đầu…” Điều khiển cho dòng sức mạnh mà hệ thống gọi là [Tinh Hoa] di chuyển từ vết xăm hình mặt troll trước ngực về phía hai tay, sau đó tưởng tượng ra cảnh mình truyền thứ [Tinh Hoa] đó vào trong tảng đá. Miệng niệm câu thần chú “Tôi yêu ông hàng xóm… Tôi yêu ông hàng xóm…” một cách liên tục, Quang muốn cho tảng đá này nhẹ đi. Tiếp đó, hắn vận sức, và nâng lên…
- Hự… - Hòn đá to bây giờ nhẹ như cục xốp, Quang dễ dàng nhấc bổng nó lên. Quá bất ngờ vì đây là sự thực, lúc nhấc lên, hắn dùng lực hơi mạnh. Thế là mất đà, Quang với cả hòn đá cùng ngã ngửa ra sau.
Để khối đá nhẹ hều nằm đè lên ngực, Quang bắt đầu cảm thấy sự bá đạo của mình rồi. Có lẽ, ánh hào quang vẫn luôn tiềm ẩn trong người bấy lâu nay đã đến thời bộc phát, Quang sẽ lột xác thành trùm cuối, tự phá đảo thế giới này.
- Ha ha ha...! Ôi trời ơi…! Như c*t!!! – Văng ra một câu cảm thán, Quang thấy sự vui sướng và kích động không thể kiềm hãm được đang dâng lên trong lòng. Với cái tính cách hổ báo, bất cứ khi nào có cơ hội, Quang đều muốn phô diễn cái vẻ mạnh mẽ bá đạo của mình. Thế là…
- Há há há…. Hây hây hây… HỰ…! – Như muốn cố tình ra vẻ cho cô bé kia xem, Quang liên tục dùng hai tay nâng lên hạ xuống tảng đá đã bị biến thành nhẹ như xốp. Trong khi thực hiện, hắn cũng không quên há mồm cười lớn, ánh mắt liên tục đánh về phía cô gái với vẻ mặt mà hắn tự cho là vô địch đẹp trai phong trần. Chỉ là, cái tư thế nằm dạng háng của hắn bây giờ không được thích hợp lắm, lại thêm góc độ đặc biệt khiến cho hai chùm lông lách của hắn liên tục ẩn hiện theo động tác tay. Lại thêm cái vẻ mặt có chút ngu si, kết hợp với điệu cười hềnh hệch, trông Quang giờ phút này chẳng khác nào một thằng thiểu năng nằm chơi bóng cả.
Có lẽ, cái tạo hình khiếm nhã của Quang khiến cho cả trời cao cũng không chịu được. Vậy là…
- Hự…! – Đang hưng phấn bừng bừng đẩy hòn đá lớn, đột nhiên, Quang cảm thấy cái thứ trên tay mình trở nên nặng trĩu lạ thường. Hòn đá đột ngột khôi phục lại trọng lượng. Thế là, không kịp đề phòng, Quang lập tức bị đè cho dẹp lép. May mà khi đó đúng vào lúc hắn đang hạ hòn đá xuống gần ngực, nếu không thì to chuyện.
Hơn hai trăm cân đá đột ngột đè lên người làm Quang cảm thấy mình như sắp chết toi rồi vậy. Cố nén đau đớn, hắn gồng mình - Hự… Hự… Hự – Gân xanh nổi lên chằng chịt, Quang vận tất cả sức lực, cố gắng đẩy tảng đá ra khỏi người.
“Mẹ cha nó, đang hay tại sao sức mạnh lại đột nhiên mất tích vậy… Nhất định là do cái thằng Mr.Troll chó chết kia rồi… Quả này ông khô máu với mày”.
Trong đầu nguyền rủa hệ thống còn hai tay thì liên tục gồng mình đẩy tảng đá ra từng ít một nhưng có vẻ không ăn thua lắm. Cũng may, không lâu sau, nguồn sức mạnh kia lại phọt ra một tí giúp hắn đẩy tảng đá ra khỏi người. Nhưng chỉ được có thế rồi nó lại nhanh chóng biến mất làm Quang tức muốn phát điên lên. Cơn giận gần bùng nổ thì đúng lúc đó, giọng của Mr.Troll lại vang lên trong óc:
- À cu Quang nè. Nãy anh quên chưa nói, hệ thống chính xác thì đã hoàn thiện từ lúc nửa đêm. Do thấy chú ngủ ngon quá, anh cũng không đành lòng gọi dậy nên đã tự ý lấy gần hết số [Tinh Hoa] khởi đầu của chú để làm vài việc và tiện thể nâng cấp cả bản thân anh. Thế nên bây giờ, chú chỉ còn một tí Tinh Hoa thôi. Cẩn thận lúc dùng skill không thì tai nạn, đắng lòng lắm.
Lải nhải một hồi, sau đó làm như vô tình nhận ra tình trạng hiện tại của Quang, Mr.Troll mới đổi giọng:
- Ơ! Mẹ nó! Không sao chứ cu Quang? Anh chưa nói hết mà sao chú đã làm rồi? Anh cũng chịu cho cu thôi, đúng là óc chó mà…
Biết là nếu cứ để thì cái tên khốn nạn kia sẽ lải nhải một hồi rồi lấy lí do hết năng lượng mà lặn mất tăm, vậy nên, Quang cố nén đau, mở miệng ngắt lời:
- FU*K! Sao mày không nói sớm – Giọng nói của Quang nghe có vẻ bức xúc lắm.
- Thì anh tưởng cu thích thế! Chả sướng thế còn gì?! – Mr.Troll vui nhộn đáp lại.
Biết là éo thể làm gì được thằng chó này, lằng nhằng với nó chỉ tổ thiệt thân nên Quang đi thẳng vào vấn đề.
- Thế muốn sử dụng năng lực thì phải làm thế nào? [Tinh Hoa] nó là cái éo gì?
- Ừm! Cu hỏi chuẩn xác lắm. Chính vì vậy nên anh sẽ đếch nói gì đâu...
- Cái Đờ-Ph*c….
- Ấy ấy! Đừng nóng, anh đùa tí thôi. Nghe này, cũng sắp hết năng lượng rồi nên anh sẽ nói gọn, cố nghe cho nó thủng. [Tinh Hoa] là một dạng năng lượng đặc thù dùng để duy trì hoạt động của hệ thống. Nó cũng được sử dụng như vật giá ngang hàng, đóng vai trò vật tiêu hao trong quá trình chú mày thi triển skill. Về bản chất của [Tinh Hoa], nó rất phức tạp nên có nói ra thì thằng óc chó như cu cũng [bad word] hiểu được đâu nên anh sẽ không nói. Cu chỉ cần biết là nó vô cùng quan trọng là được rồi.
- Về phần làm thế nào để đat được [Tinh Hoa], thì thông thường sẽ có hai cách. Cách thứ nhất, đơn giản và dễ thực hiện, đó chính là ăn. Thông qua cắn nuốt vật chất và năng lượng từ ngoại giới vào, sau đó giao lại cho hệ thống để chuyển hóa ra [Tinh Hoa]. Mỗi tội cách này năng suất kém. Còn cách thứ hai chính là làm nhiệm vụ…
- Ừ…. – Quang khó khăn mới chen vào được một tiếng. Chẳng cần biết mình hiểu được bao nhiêu, nhưng cứ gật đầu cho ra vẻ ta đây có trí thức cái đã. Chỉ là, hắn vừa nghe thấy điều gì đó bất thường mà lại có vẻ vô cùng quan trọng vậy. Nhiệm vụ…
- Ấy, sao lại có nhiệm vụ ở đây? Cái gì là nhiệm vụ…?
- Ờ!! Tinh đấy, cu nhìn ra rồi à? – Mr.Troll đáp lại với giọng điệu đầy hóm hỉnh – Hệ thống lưu thượng đẳng như anh đây mà không có cả chức năng ban nhiệm vụ thì còn tính cái mẹ gì. Đúng là có nhiệm vụ để cu đi làm đấy. Được [Tinh Hoa] để xài không nói, quan trọng nhất là chú còn được tích điểm thân thiện với hệ thống, cái này anh mới nghĩ ra thêm vào. Cu thấy anh có tài không...?
- Tài cái mông nhà mày á! Nói mẹ nó nhanh lên không ông lại dỗi, ông đi tự sát giờ…
- Cu lại nóng hơn anh rồi đấy… Mà thôi, anh cũng [bad word] có thời gian để lằng nhằng với cu đâu. Có gì cứ lấy con nokia đời 1280 của cu ra mà nhìn. Hồi sớm anh đã tốn công dùng một đống Tinh Hoa của cu để kết nối con mobile với hệ thống, rồi nâng cấp nó lên để tiện bề giao tiếp. Mở mấy cái ứng dụng lên. Ừ! Trong đấy cả đấy. Cứ từ từ mà tìm hiểu nhé. Anh phắn đây…
- Ơ…!
Thằng khốn kia sau khi xổ ra một tràng toàn những từ ngữ khó nghe mà thông tin thu được thì vô cùng ít ỏi, nó đã lại nhanh chóng biến mất, để cho Quang đơ người cố gắng phân tích để hiểu rõ nội dung. Với trí thông minh thấp kém của mình, chỉ một tí sau hắn liền không biết đâu mà lần và quyết định nhắm mắt làm liều. Đó là thực hiện theo hướng dẫn nửa vời của thằng kia.
Mở khóa con điện thoại cùi bằng quy trình căn bản nhất, sau đó chuyển vào danh mục các ứng dụng mà tìm. Đúng là ở đây, ngoài mấy cái biểu tượng của “Nhắn tin”, “Đồng hồ” với “Nhật kí thoại”…v.v căn bản ra thì còn xuất hiện một loạt những icon lạ mắt mới.
Bắt mắt nhất là biểu tượng mặt troll giống y như trong chiếc huy hiệu cũ của hắn. Quang thử truy cập vào thì thấy đó là một trường thiên tiểu thuyết dài hơn hai mươi ngàn trang, nói về sự tích huy hoàng của Mr.Troll và hệ thống thần kì của hắn. Quang trực tiếp next trang ngay khi mới đọc hai dòng giới thiệu đầu đề.
Tiếp đến là biểu tượng “Cửa hàng”. Quang có vào thử nhưng bên trong trống rỗng, chỉ có mỗi cái một cái khung cơ bản và những hàng số 0 dài.
Tiếp đến là biểu tượng có hình cái rương. Cái này Quang đọc giới thiệu thì thấy bảo là “Kho đồ”. Cái này có thể dùng để chứa tạm những thứ hắn mua được từ cửa hàng bên kia, hoặc phần thưởng của hệ thống mà chưa dùng đến. Có tất cả mười ô chứa đồ và hiện tại thì cũng trống. Có một điểm cần lưu ý là cái “Kho đồ” này của Quang nó chỉ nhận chứa những vật phẩm xuất xứ từ hệ thống và chưa từng lấy ra ngoài thôi. Có nghĩa là khi hắn mua đồ trong cửa hàng hoặc là được thưởng từ hệ thống thì nó sẽ được chuyển trực tiếp vào trong rương. Những vật từ bên ngoài không đút được vào và cả những vật vốn ở bên trong nhưng một khi bị lấy ra ngoài rồi cũng không thể đút vào được nốt.
Một biểu tượng có hình cái đĩa quay nữa. Cái này gọi là “Vòng quay may mắn”. Các lần quay sẽ được tặng từ hệ thống hoặc Quang có thể dùng trực tiếp [Tinh Hoa] để đổi. Mỗi lần quay đều sẽ ngẫu nhiên nhận được thứ gì đó cũng xuất ra từ hệ thống. Hiện giờ, cái đĩa quay bên trong ứng dụng đó đang đứng yên không nhúc nhích. Hiển nhiên, Quang cũng không được thử vận may của mình.
Trượt qua một biểu tượng có dạng mấy khối hình lồng ghép lung tung vào nhau tên là “Đa ứng dụng”. Quang không mất thì giờ để ngó qua đó nữa vì chắc chắn sẽ chỉ như mấy cái trên mà thôi. Hắn tiến thẳng đến vị trí cuối cùng, biểu tượng có hình cuộn thư và cây bút, bên trên có ghi từ “Nhiệm vụ”.
…………
Đây là một thế giới tràn đầy những điều kì diệu. Thế giới có sự tồn tại của tiên và rồng.
Tại nơi đây, con người không phải là bá chủ. Thế giới này nuôi sống vô vạn những chủng loài. Và trong số đó, có rất nhiều loại mang trí tuệ. Tất nhiên, họ cũng sẽ mang theo văn minh đặc sắc của riêng mình.
Akaytino là một khối đại lục khổng lồ. Nó chiếm gần một nửa vị diện này và được bao bọc bởi Vô Tận hải dương.
Đây là một thế giới có sinh mệnh đặc biệt dồi dào. Nó tạo ra những cánh rừng hoang sơ trải dài vô tận, những thảo nguyên mênh mông bát ngát, và biển hồ chứa đầy ắp sản vật phì nhiêu. Thậm chí, cả đại sa mạc cằn cỗi cũng tự sinh ra những dạng sống đặc biệt của riêng mình.
Thế giới này có phép thuật. Trong đó, ma pháp và đấu khí đang chiếm vị trí chủ lưu.
Tương truyền rằng, ma pháp khởi nguyên từ loài Tiên và đấu khí lưu truyền từ loài Rồng thượng cổ. Sau đó được các chủng tộc khác kế thừa. Bằng trí tuệ của bản thân, họ phát triển nó và tiếp tục lưu truyền xuống dưới. Từng đời, từng đời một, khiến cho nó ngày một rực rỡ và mang theo cả dấu ấn của loài.
Cho đến nay, ma pháp và đấu khí đã lưu truyền qua không biết bao nhiêu là năm tháng. Chỉ biết rằng, con người đã đủ sức đấu lại được với thần linh…
Ừ! Theo lí thuyết thì đúng là như thế…
Qua vô tận tháng năm, là đại biểu cho sự kết tinh trí tuệ của rất nhiều chủng tộc, ma pháp và đấu khí đã hình thành cả một hệ thống hoàn thiện, nó giống như một ngành khoa học chủ lưu của thế giới này vậy. Mặc dù mỗi một loài lại có vài điểm khác biệt, nhưng về tổng thể là vẫn tương đồng.
Và theo sự hoàn thiện của hệ thống khoa học phép thuật, một bảng đánh giá sức mạnh cũng hình thành.
Hệ thống đánh giá “Tam giai - Chín cấp”
Theo đó, mọi sinh linh của thế giới này, nếu sử dụng phàm thai thể chất để tu luyện đấu khí ma pháp, đều phải tuần tự tiến dần theo tam giai vị và chín cấp bậc.
Giai đoạn đầu tiên khi mới tu luyện, đó là khai phá tiềm năng cơ thể, cũng là giai vị đầu tiên trong tam giai – Sơ giai. Tương ứng với nó cũng là ba cấp độ đầu, cấp một, hai và ba.
Tương tự như thế, giai đoạn thứ hai là sự thúc đẩy tăng cường sức mạnh lên một cách thần tốc, được gọi là trung giai và bao gồm ba cấp độ, bốn, năm và sáu.
Cuối cùng, là giai đoạn vận dụng sức mạnh bằng những kỹ xảo cấp cao – Cao giai và ba cấp tương ứng cuối cùng, bảy, tám và chín.
Và tương tự, ma thú cũng được đánh giá theo “Tam giai – Chín cấp”, tương ứng với sức mạnh của con người.
Khi một sinh mạng thể đi đến điểm cuối cùng của cao giai, đạt được cửu cấp thì sẽ được gọi là Thánh giai.
Đó chính là cực hạn của phàm thai thể xác…
Akaytino---- -----
Bên trong thủy động, ánh mặt trời chiếu xuyên qua tấm màn nước tạo thành những dải hoa văn xanh xám uốn lượn hắt lên trên vách tường. Khung cảnh nơi đây đậm chất thần tiên hư ảo.
Giữa hang, trên một tấm đá lớn trải đầy lá cây là hai con người, có lẽ là đều bởi vì gặp nạn mà vô tình gặp nhau giữa hoang vu rừng già. Hai con người trẻ tuổi, hai số mệnh giao hòa. Người con trai không quản khó khăn chăm sóc cho cô gái, cùng ăn chung một nồi, cùng ngủ chung một chỗ… Và sớm nay, người con gái cuối cùng cũng tỉnh lại.
……..
Rosie Leonard mở choàng đôi mắt đẹp, sửng sốt nhìn người đàn ông trước mắt. Cả hai đều nằm, và từ góc nhìn này, “nàng” chỉ thấy được một bờ lưng trắng muốt đang quay về phía mình. Có lẽ, người đó đang nằm trong tư thế ưỡn ngực cong mông tiêu chuẩn, đôi chân khẽ co lại và thậm chí cái quần ngắn còn hơi trễ xuống để lộ ra một mảng mông tròn với cái rãnh sâu hun hút.
Ở tư thế nằm nghiêng, hai cánh tay của người đó lại còn duỗi thẳng lên đầu càng làm cho những đường cong thêm nổi bật. Dáng ngủ cực kì gợi tình và nếu không có chùm lông nách và một nửa khuôn mặt đang hướng ngược lên trên thì thực sự là sẽ gây nhầm lẫn.
Không gian tràn ngập một thứ âm thanh khò khè như kéo bễ. Có lẽ, người con trai đó vẫn còn ngủ say giấc lắm nên tiếng ngáy chẳng chút kiêng dè.
Cả cơ thể vẫn đau ê ẩm, cố gắng cử động nhưng không thành công, Rosie Leonard vẫn còn nhớ rõ cái khoảnh khắc trước khi mình ngất đi, thực sự là nguy hiểm vô cùng.
…
Rosie Leonard năm nay mười bảy tuổi. Là người nổi bật nhất trong thế hệ này của gia tộc Hoa Hồng Gai. Là thiên tài của học viện chiến tranh Mầm Dương Xỉ. Là đệ nhất mỹ nhân khoa Đấu Sư. Là lãnh tụ tinh thần của toàn bộ học sinh hệ Kiếm Sĩ.
Là học viên của học viện Mầm Dương Xỉ, hàng năm, Rosie Leonard đều phải tiến vào khu rừng huấn luyện của học viện để hoàn thành giáo trình rèn luyện dã ngoại bắt buộc của mình.
Xuất phát từ khoảng năm ngày trước, Rosie Leonard với nhóm của mình đi theo giáo viên hướng dẫn, phạm vi hoạt động là khu vực nguy hiểm cấp bốn. Nơi đây được xác định là khu vực tương đối an toàn vì hầu hết ma thú trong khu vực này đều có sức mạnh nằm trong khoảng tứ cấp trở xuống, bằng cấp với hầu hết thành viên trong nhóm. Trong khi đó, để xứng với cái danh hiệu thiên tài của mình, Rosie Leonard đã lên đến ngũ cấp. Và giáo viên hướng dẫn cũng là lục cấp, đỉnh cao của trung giai thực lực rồi.
Với một đội hình hoành tráng như thế, nghĩ rằng sẽ không có gì nguy hiểm nên chuyến đi khá là thoải mái. Đặc biệt, với thực lực vượt trội, hành động của Rosie Leonard cũng được tự do hơn bình thường.
Trước chuyến thực luyện dã ngoại, Rosie Leonard có nghe một cô bé khóa dưới nói rằng đã nhìn thấy Băng Ngọc Ngư ở gần khu vực này. Loài ma thú hệ Hàn Thủy này chỉ được đánh giá lực chiến cấp hai, ma hạch không đáng giá, cũng chẳng có bộ phận cơ thể nào có thể dùng để chế tạo vũ khí hay vật phẩm phép thuật được. Chỉ có một tác dụng duy nhất đó là chất thịt mang công hiệu dưỡng nhan tuyệt vời.
Loài ma thú này chỉ sống ở những nơi có hoàn cảnh đặc biệt, số lượng lại thưa thớt vô cùng, nên dù không khó bắt nhưng vẫn quý vì nó hiếm.
Không mấy khi Rosie Leonard có cơ hội đi vào khu vực cấp trung giai thế này. Mà đây lại là khu rừng thuộc quyền quản lí của học viện nên thi thoảng sẽ có giáo viên phụ trách tiến hành thanh lí toàn diện để đảm bảo số lượng ma thú không quá cao. Nếu bỏ qua cơ hội này, con Băng Ngọc Ngư đó sớm muộn gì cũng bị người phát hiện và bắt đi mất thôi. Vậy nên, Rosie Leonard gan lớn lén lút rời đoàn đi tìm một mình.
Theo lý thuyết thì trong khu vực này chỉ tồn tại ma thú tứ cấp, đặc biệt lắm thì đến một vài con ngũ cấp là cùng. Và với đẳng cấp đó thì không có bất cứ một con ma thú nào có khả năng tổn thương được Rosie Leonard cả. Thế nhưng không may, hôm đấy, Rosie Leonard đụng phải một con Phong Báo trung giai ma thú lục cấp hậu kỳ.
So với con Phong Báo, Rosie Leonard thua hẳn một cấp. Con Phong Báo lại có ưu thế cơ thể ma thú, thêm một thiên ân thuấn phát ma pháp. Không có một chút kỳ tích, Rosie Leonard bị đánh cho tơi bời.
Khi đó, Rosie Leonard đã ngỡ rằng mình chắc chắn sẽ phải bỏ mạng lại nơi đây. Thế nhưng không ngờ, ở giữa trời quang, một tia sét đen sì thình lình xuất hiện. Nó ở tít phương xa bắn đến, chuẩn xác giáng lên người con ma thú.
Trời cao thương xót.
Con Phong Báo không chết hẳn nhưng cũng bị đánh cho choáng váng. Tranh thủ thời cơ đó, Rosie Leonard lập tức bỏ chạy vào rừng.
Cơ thể trọng thương, đấu khí bị đánh cho rối loạn, không để ý đến phương hướng, Rosie Leonard chạy cho đến khi gục ngã ở một nơi có vẻ là bờ hồ.
…
Nhìn cơ thể đầy thương tích được đặt nằm gọn gàng trên mặt đá, mấy vết thương đã được đắp thảo dược không còn chảy máu. Bộ áo giáp cũng đã được lau sạch sẽ, Rosie Leonard biết mình đã được cứu, ân nhân có lẽ là chàng trai đang nằm với tư thế gợi tình bên cạnh mình.
Mặc dù vẫn không thể cử động, đấu khí suy kiệt chưa có dấu hiệu phục hồi, thế nhưng đôi môi xinh đẹp vẫn nở một nụ cười của niềm vui đại nạn không chết. Và cũng với tâm lý đó, khi nhìn sang vị ân nhân, “nàng” cảm thấy thuận mắt hơn nhiều.
Bỏ qua cái tư thế quái dị thì cảm nhận của Rosie Leonard về người nằm bên cạnh mình khá tốt, cho đến khi…
- Ơơờ…! – Rên rỉ một tiếng đầy dâm đãng, Quang bất chợt trở mình. Hắn quay người ngược lại, đối mặt trực tiếp với Rosie Leonard, vẫn nằm nghiêng và hai tay đưa qua quá đầu, chỉ là tư thế từ cong mông chuyển sang ưỡn ngực.
Vẫn còn cởi trần, lại còn nằm cách Rosie Leonard không xa nên ngay lập tức, ngực hắn để bằng với tầm đầu của cô bé. Và như vô tình, hai cái núm vú thâm thâm cứ dí sát luôn vào mặt.
Ám ảnh vô cùng… Thậm chí một bên nhũ hoa còn mọc lên cả sợi lông dài xoăn tít.
- Eo…ơi! – Khẽ phát ra một tiếng kêu ngại ngùng thanh lệ, Rosie Leonard cố quay mặt đi nhưng không hiểu sao, hình ảnh của hai cái núm thâm sì cứ hiện lên trong đầu. Một rặng mây hồng hiện lên trên gò má. Khuôn mặt nóng rực lên vì bối rối không biết phải làm sao thì bỗng nhiên, một chuỗi âm thanh lạ tai vang lên inh ỏi.
- Tít tít tít…!
………………
Hé mắt tỉnh dậy bởi tiếng điện thoại hẹn giờ báo thức.
“Con mẹ thằng Côn, nhắc không hẹn giờ báo thức bao nhiêu lần rồi!”
Con điện thoại trắng đen huyền thoại này và cả một đống đồ hiện tại đều là Quang móc ra được từ bên trong túi chiếc quần đùi bò. Chiếc quần đùi bò này lại được hắn tụt trực tiếp từ trên người thằng Côn xuống nên chắc chắn, đống đồ này chính chủ không phải là Quang rồi.
Định rằng kệ mẹ tiếng chuông và ngủ tiếp, nhưng Quang chợt nhận ra cái tư thế hiện tại của mình có đôi phần quái dị và không được thoải mái lắm.
- Ớ….! – Mở miệng ngáp dài, nguyên bộ hàm dưới đưa lệch sang hai bên, liên tục đảo qua đảo lại, Quang chép miệng theo thói quen. Mí mắt tự động lộ ra một khe hở hẹp và hắn bất ngờ thấy, ngay bên dưới ngực mình là một khuôn mặt đỏ bừng đang rưng rưng nước mắt.
- Á aaa… ! – Giật nảy người sợ hãi, cơ thể giống như một con tôm bị bỏ vào trong chảo dầu. Kích thích lớn lao khiến cho các thớ cơ đồng loạt co rút và bản thân hắn thì nẩy bật ra ngoài.
- Bịch… Hự! - Âm thanh vang lên sau pha hành động tung người tiếp đất của Quang khồng hề nhỏ, qua đó cho thấy hắn rơi mạnh thế nào. Cảm giác đau đớn ngay lập tức lan tỏa toàn thân rồi đánh mạnh lên dây thần kinh trung ương. Nhưng nó chưa là gì với tâm trạng xấu hổ vô cùng lúc này của hắn.
Nhớ lại cái hành động kì cục của mình đã bị người lạ thấy hết, đã thế đối phương lại còn là con gái, cho nên, với một thằng FA lâu năm như Quang thì đây là chuyện không thể chấp nhận được.
Đang tính xem có nên bật phần mềm hack lên để chui vào góc lag một tí cho đỡ ngại thì bất thình lình, một cơn gió mát thổi vào từ cửa động làm Quang hơi rùng mình. Cúi xuống, hắn thấy mình vẫn mặc trang phục với tám mươi phần trăm là áo da và hai mươi phần trăm vải. Nhất là hai sợi lông mọc trên núm vú đang rung rinh theo gió, giống như là những dải liễu thướt tha làm hắn càng ngượng hơn.
- Ôi chao…! – Thét lên một tiếng ngượng ngùng, Quang vội đưa hai tay lên ôm ngực, mong sao có thể che lấp đi cái bộ phận nhạy cảm vẫn còn đang phơi bày ra trước mắt người lạ. Nhưng có vẻ không được hiệu quả cho lắm, chỉ thấy hai cái núm vú thâm đen của hắn vẫn mạnh mẽ xuyên qua kẽ tay mà khoe sắc tím.
Không thể chịu đựng thêm được nữa, Quang bất chấp ánh mắt to tròn kinh ngạc của cô bé mà vội vàng nhào người về vị trí cái áo sơ mi trắng của mình. Cái áo khốn nạn đó vẫn nằm bên cạnh cô bé gái. Thế nhưng…
- Ôi trời ơi! Ui da…! - Vừa mới hơi rướn người về phía trước một tí thì đột nhiên, Quang cảm thấy lỗ sau của mình vô cùng thốn. Cảm giác của sự ê buốt và rát rạt đốn gục Quang ngay lập tức. Hắn quỳ thụm người, dập đầu xuống đất mà rung rẩy ôm mông.
- Ôi trời ơi! Cmn đau quá…! – Không chỉ có lỗ hậu, sau khi tinh tế cảm nhận một hồi, Quang còn phát hiện ra cả phần bụng và thắt lưng mình đều vô cùng đau nhức
- Ôi…! Cái [bad word] gì mà đau thế?! Chẳng lẽ, hồi tuần trước, thằng Côn nó bảo mình uống bò húc say rồi vừa ngủ mê vừa lấy tay móc đ*t là có thật…!???.
Trong lúc ôm mông, Quang vẫn cởi trần. Gió mát lùa qua khe đ*t làm hắn biết quần mình sắp tụt, hiện tại cũng phải lộ ra cả một nửa rồi cũng nên. Đằng xa, cô bé kia chắc chắn vẫn đang nhìn, Quang có thể cảm nhận thấy một luồng cảm giác nóng bỏng theo ánh mắt như ngưng thành thực chất của cô bé đó rọi tới rọi lui trên tấm lưng trắng với cặp mông mĩ miều của bản thân.
“Ôi! Nhục…!” Cảm giác xấu hổ xen kẽ với đau đớn và sự uất ức làm Quang muốn khóc. Từ thuở bé đến nay, đã có bao giờ hắn phải chịu nhiều sự tủi nhục và đau đớn đến vậy đâu. Tất cả đều là do cái hệ thống mà hắn cho là chó má kia làm hắn phải khổ thế này.
Càng nghĩ lại càng tủi thân, hắn lại một lần nữa nguyền rủa hệ thống. Đến bây giờ, hắn chắng cần cái gọi là sức mạnh và bá đạo nữa, hắn muốn về, làm người bình thường thôi cũng được.
Quá tủi hổ khiến hắn khóc nấc cả lên. Chấn động toàn thân lại làm cho mấy bó cơ mông cơ bụng co thắt, nỗi đau cứ thế dấy lên liên hồi. Điều này làm cho cái tâm trạng vốn đã không tốt của Quang ngày càng hãm xuống. Đau xót không thôi, hắn đã định là sẽ cứ gục mặt xuống thế này, rúc đầu sâu vào hốc đá để khỏi phải ngẩng lên đối diện với ánh mắt to tròn vô tội phía ngoài kia. Quang quyết định rằng mình sẽ làm như vậy, cả đời không ngẩng mặt lên nữa.
- Ừ! Cứ vậy là tốt rồi… – Quang thầm nói với bản thân…
- Đúng vậy. Cứ như vậy tiếp đi… - Hắn đang tự kỉ. Truyện được copy tại TruyenCv [.] Com
- Cu Quang hả? Sao mặt cu hãm vãi lìn thế? – Quang vẫn đang… À mà khoan! Đây [bad word] phải là âm thanh Quang thầm nói. Mất tích bao lâu, cuối cùng Mr.Troll cũng đã lên tiếng chứng minh sự tồn tại của mình.
- Bệnh trĩ lại tái phát rồi chứ gì? Cứ yên tâm, sức khỏe của cu là niềm vui đối với anh. Cho nên có anh ở đây cu không chết được đâu mà sợ. Vậy có gì thì bẩm nhanh!
Không thể để cho ký chủ yêu quý của mình ngày một lầm đường lạc lối, Mr.Troll đã ngay lập tức kết nối với Quang sau một thời gian dài im hơi vắng bóng. Ông ta liên tục hỏi thăm sức khỏe, và động viên hắn bằng những câu nói mỹ miều như tiên âm vậy.
Đang ngập ngụa trong đau đớn và tủi thân, thì cái âm thanh eo éo chó chết quen thuộc kia bất ngờ vang lên trong đầu. Ngay tức khắc, nhiệt độ trong đầu hắn tăng mạnh và dường như nó sắp có dấu hiệu xì khói. May mà hắn không dùng đến não mấy chứ không thì cũng tức đến đột quỵ mà chết rồi. Chần chờ gì nữa, ngay lập tức Quang thân mật đáp lại: Website truyện convert TruyenCv[.]com
- Á à con chó! Bố tưởng mày chết rồi cơ! Tiên sư mày! Đưa bố về nhanh lên còn kịp! – Quang điên lắm, bây giờ hắn chỉ muốn về Trái đất thôi, sao hỏa cũng được.
- Ây ấy! Đừng nóng cu con! Anh xuất hiện là để ban phước lành cho cu đây, không phải ngại – Mr.Troll nhẹ nhàng khuyên giải.
- Ngại cái mông vừa bị thông của bố đây này! Bố éo cần biết! Bố muốn về!!!
- Ngu như con cu ấy! Ông nói thẳng, mày éo về được đâu con đĩ ự. Mà mày cứ sồn sồn lên nữa làm ông bấn loạn là ông cho mông đít nổ tung bây giờ. – Mr.Troll thẳng thắn khẳng định lập trường và nghiêm túc trả lời Quang. Sau câu trả lời, ông ta đã có hành động thực tế để chứng minh câu nói của mình.
Ngay lập tức Quang cảm thấy lỗ sau của mình hơi tê tê, nó giống như có một dòng điện yếu vừa chạy vòng qua vậy. Điện giật là tỉnh người, thế là đầu óc hắn liền bình tĩnh lại ngay và lễ phép trả lời ngài Mr.Troll. Hắn không dám lấy độ giãn của lỗ đ*t mình ra để thử giới hạn của đức ngài.
- Ấy ấy! Đừng mà…! Đừng…! Tôi nói cho vui đấy thôi, chứ thực sự mấy ngày trải qua ở đây tôi mới cảm thấy thế nào là cuộc sống tuyệt vời. Về cái gì nữa, ở mà hưởng thụ chứ!!! Vậy nên có gì thì xin ngài cứ nói… Hị hị!!!
- Ờ! Thế này còn được. Thấy cu lễ phép nên anh có quà cho cu đây. – Nghe Quang nói bùi tai, Mr.Troll liền rộng lượng tha thứ, không những thế còn muốn tặng cho hắn quà.
- Ôi trời ơi! Được thế thì còn gì bằng! – Quang cười với vẻ mặt như bị táo bón. Quà lần trước hệ thống cho hắn là tăng thêm 30kg phụ trọng vẫn còn bám trên người đây này.
- Ừ thì…Tít tít tít ! Hệ thống Troll Rampage xét thấy kí chủ thiếu thốn tình thương nên quyết định ban cho năng lực đặc biệt. Năng lực có thể tăng giảm trọng lượng của mọi vật bất kì khi kí chủ tác động vào. Phần thưởng sẽ được tiến hành trao ngay, không thắc mắc không phản đối.
Nghe thấy mình được ban cho siêu năng lực, dù đã từng bị hệ thống chơi nhiều, nhưng lần này thì Quang vui lắm. Hắn cảm thấy mìng sắp sửa bá đạo đến nơi mất rồi.
Ngay khi âm thanh “Hệ thống” vừa chấm dứt, lập tức Quang cảm thấy trước ngực mình, nơi vị trí có hình xăm mặt troll đột nhiên tràn ra một dòng chảy sức mạnh đặc biệt. Nó xuất hiện rồi nhanh chóng lan tỏa khắp toàn thân, không những xua tan đi sự đau đớn trên cơ thể mà còn mang cho hắn một cảm giác vô cùng thăng hoa. Trong khi hắn cảm thấy sức mạnh thì hệ thống vẫn tiếp tục nói…
- Năng lực đến từ hệ thống Troll Rampage không trùng lặp và xung đột với bất kì thế giới nào. Sử dụng “Tinh Hoa” làm nguồn năng lượng. Mỗi khi muốn sử dụng sức mạnh, kí chủ chỉ cần điều khiển cho sức mạnh truyền vào vật thể cần tương tác thông qua phương pháp chạm, và liên tục niệm câu thần chú “Tôi yêu ông hàng xóm” trong suốt thời gian làm phép…
“Đéo mẹ! Sao mà rắc rối thế…?” Quang thầm rủa, trong khi đó, hắn cũng không quên cố gắng ghi nhớ lấy đống điều kiện sử dụng năng lực vào bộ não không có bao nhiêu nếp nhăn của mình. “Xem nào? Phải chạm vào này, phải truyền Tinh Hoa này, lại còn phải đọc cả thần chú nữa chứ… Mà thế bất nào cái câu thần chú nó lại vãi khoai ra thế nhỉ…?”
Sau khi thành công ghi nhớ nghi thức sử dụng năng lực, sự hào hứng về thứ sức mạnh siêu nhiên khiến cho hắn tạm quên đi tủi nhục mà nhấc đầu lên khỏi hộc đá. Quang nóng lòng muốn thử luôn.
Tạm quên đi cô bé đang tròn mắt nhìn đằng kia, Quang mất vài giây để dáo dác nhìn ngó xung quanh, tìm kiếm mục tiêu cho cuộc thí nghiệm đầu tiên. Và đối tượng được nhanh chóng xác định, đó là một tảng đá to nằm ngay bên cạnh mình.
Tảng đá này tương đối lớn, kích cỡ chiều ngang phải vừa một vòng tay ôm của Quang mới hết, chiều cao thì gần đến eo của hắn mất rồi. Ước tính tảng đá này phải nặng đến hai trăm cân là ít. Bình thường thì Quang [bad word] thể nhấc được lên đâu, nhưng hôm nay anh đã khác. Có sức mạnh siêu nhiên trong người, chắc chắn anh phải đẹp trai và mạnh mẽ hơn không ít.
“Mẹ nó! Như cứt… phù phù” Nhổ một ngụm nước bọt vào hai lòng bàn tay để xoa, sau đó Quang cúi người, ôm chặt vào tảng đá “Cái hệ thống chó chết này! Lần này mày mà lừa bố nữa là bố nhảy xuống mương tự vẫn đấy…!!!”. Ăn bao nhiêu cú troll của “Hệ thống” rồi nên Quang hơi lo sợ, chẳng may đây cũng là một quả troll ngoạn mục nữa thì hắn chỉ có nước xấu hổ mà chết thôi. Hẵn sẽ chẳng thể nào chịu được ánh mắt trong veo liên tục ngó mình như ngó người ngoài Trái đất của cô bé đằng kia được.
“Bắt đầu…” Điều khiển cho dòng sức mạnh mà hệ thống gọi là [Tinh Hoa] di chuyển từ vết xăm hình mặt troll trước ngực về phía hai tay, sau đó tưởng tượng ra cảnh mình truyền thứ [Tinh Hoa] đó vào trong tảng đá. Miệng niệm câu thần chú “Tôi yêu ông hàng xóm… Tôi yêu ông hàng xóm…” một cách liên tục, Quang muốn cho tảng đá này nhẹ đi. Tiếp đó, hắn vận sức, và nâng lên…
- Hự… - Hòn đá to bây giờ nhẹ như cục xốp, Quang dễ dàng nhấc bổng nó lên. Quá bất ngờ vì đây là sự thực, lúc nhấc lên, hắn dùng lực hơi mạnh. Thế là mất đà, Quang với cả hòn đá cùng ngã ngửa ra sau.
Để khối đá nhẹ hều nằm đè lên ngực, Quang bắt đầu cảm thấy sự bá đạo của mình rồi. Có lẽ, ánh hào quang vẫn luôn tiềm ẩn trong người bấy lâu nay đã đến thời bộc phát, Quang sẽ lột xác thành trùm cuối, tự phá đảo thế giới này.
- Ha ha ha...! Ôi trời ơi…! Như c*t!!! – Văng ra một câu cảm thán, Quang thấy sự vui sướng và kích động không thể kiềm hãm được đang dâng lên trong lòng. Với cái tính cách hổ báo, bất cứ khi nào có cơ hội, Quang đều muốn phô diễn cái vẻ mạnh mẽ bá đạo của mình. Thế là…
- Há há há…. Hây hây hây… HỰ…! – Như muốn cố tình ra vẻ cho cô bé kia xem, Quang liên tục dùng hai tay nâng lên hạ xuống tảng đá đã bị biến thành nhẹ như xốp. Trong khi thực hiện, hắn cũng không quên há mồm cười lớn, ánh mắt liên tục đánh về phía cô gái với vẻ mặt mà hắn tự cho là vô địch đẹp trai phong trần. Chỉ là, cái tư thế nằm dạng háng của hắn bây giờ không được thích hợp lắm, lại thêm góc độ đặc biệt khiến cho hai chùm lông lách của hắn liên tục ẩn hiện theo động tác tay. Lại thêm cái vẻ mặt có chút ngu si, kết hợp với điệu cười hềnh hệch, trông Quang giờ phút này chẳng khác nào một thằng thiểu năng nằm chơi bóng cả.
Có lẽ, cái tạo hình khiếm nhã của Quang khiến cho cả trời cao cũng không chịu được. Vậy là…
- Hự…! – Đang hưng phấn bừng bừng đẩy hòn đá lớn, đột nhiên, Quang cảm thấy cái thứ trên tay mình trở nên nặng trĩu lạ thường. Hòn đá đột ngột khôi phục lại trọng lượng. Thế là, không kịp đề phòng, Quang lập tức bị đè cho dẹp lép. May mà khi đó đúng vào lúc hắn đang hạ hòn đá xuống gần ngực, nếu không thì to chuyện.
Hơn hai trăm cân đá đột ngột đè lên người làm Quang cảm thấy mình như sắp chết toi rồi vậy. Cố nén đau đớn, hắn gồng mình - Hự… Hự… Hự – Gân xanh nổi lên chằng chịt, Quang vận tất cả sức lực, cố gắng đẩy tảng đá ra khỏi người.
“Mẹ cha nó, đang hay tại sao sức mạnh lại đột nhiên mất tích vậy… Nhất định là do cái thằng Mr.Troll chó chết kia rồi… Quả này ông khô máu với mày”.
Trong đầu nguyền rủa hệ thống còn hai tay thì liên tục gồng mình đẩy tảng đá ra từng ít một nhưng có vẻ không ăn thua lắm. Cũng may, không lâu sau, nguồn sức mạnh kia lại phọt ra một tí giúp hắn đẩy tảng đá ra khỏi người. Nhưng chỉ được có thế rồi nó lại nhanh chóng biến mất làm Quang tức muốn phát điên lên. Cơn giận gần bùng nổ thì đúng lúc đó, giọng của Mr.Troll lại vang lên trong óc:
- À cu Quang nè. Nãy anh quên chưa nói, hệ thống chính xác thì đã hoàn thiện từ lúc nửa đêm. Do thấy chú ngủ ngon quá, anh cũng không đành lòng gọi dậy nên đã tự ý lấy gần hết số [Tinh Hoa] khởi đầu của chú để làm vài việc và tiện thể nâng cấp cả bản thân anh. Thế nên bây giờ, chú chỉ còn một tí Tinh Hoa thôi. Cẩn thận lúc dùng skill không thì tai nạn, đắng lòng lắm.
Lải nhải một hồi, sau đó làm như vô tình nhận ra tình trạng hiện tại của Quang, Mr.Troll mới đổi giọng:
- Ơ! Mẹ nó! Không sao chứ cu Quang? Anh chưa nói hết mà sao chú đã làm rồi? Anh cũng chịu cho cu thôi, đúng là óc chó mà…
Biết là nếu cứ để thì cái tên khốn nạn kia sẽ lải nhải một hồi rồi lấy lí do hết năng lượng mà lặn mất tăm, vậy nên, Quang cố nén đau, mở miệng ngắt lời:
- FU*K! Sao mày không nói sớm – Giọng nói của Quang nghe có vẻ bức xúc lắm.
- Thì anh tưởng cu thích thế! Chả sướng thế còn gì?! – Mr.Troll vui nhộn đáp lại.
Biết là éo thể làm gì được thằng chó này, lằng nhằng với nó chỉ tổ thiệt thân nên Quang đi thẳng vào vấn đề.
- Thế muốn sử dụng năng lực thì phải làm thế nào? [Tinh Hoa] nó là cái éo gì?
- Ừm! Cu hỏi chuẩn xác lắm. Chính vì vậy nên anh sẽ đếch nói gì đâu...
- Cái Đờ-Ph*c….
- Ấy ấy! Đừng nóng, anh đùa tí thôi. Nghe này, cũng sắp hết năng lượng rồi nên anh sẽ nói gọn, cố nghe cho nó thủng. [Tinh Hoa] là một dạng năng lượng đặc thù dùng để duy trì hoạt động của hệ thống. Nó cũng được sử dụng như vật giá ngang hàng, đóng vai trò vật tiêu hao trong quá trình chú mày thi triển skill. Về bản chất của [Tinh Hoa], nó rất phức tạp nên có nói ra thì thằng óc chó như cu cũng [bad word] hiểu được đâu nên anh sẽ không nói. Cu chỉ cần biết là nó vô cùng quan trọng là được rồi.
- Về phần làm thế nào để đat được [Tinh Hoa], thì thông thường sẽ có hai cách. Cách thứ nhất, đơn giản và dễ thực hiện, đó chính là ăn. Thông qua cắn nuốt vật chất và năng lượng từ ngoại giới vào, sau đó giao lại cho hệ thống để chuyển hóa ra [Tinh Hoa]. Mỗi tội cách này năng suất kém. Còn cách thứ hai chính là làm nhiệm vụ…
- Ừ…. – Quang khó khăn mới chen vào được một tiếng. Chẳng cần biết mình hiểu được bao nhiêu, nhưng cứ gật đầu cho ra vẻ ta đây có trí thức cái đã. Chỉ là, hắn vừa nghe thấy điều gì đó bất thường mà lại có vẻ vô cùng quan trọng vậy. Nhiệm vụ…
- Ấy, sao lại có nhiệm vụ ở đây? Cái gì là nhiệm vụ…?
- Ờ!! Tinh đấy, cu nhìn ra rồi à? – Mr.Troll đáp lại với giọng điệu đầy hóm hỉnh – Hệ thống lưu thượng đẳng như anh đây mà không có cả chức năng ban nhiệm vụ thì còn tính cái mẹ gì. Đúng là có nhiệm vụ để cu đi làm đấy. Được [Tinh Hoa] để xài không nói, quan trọng nhất là chú còn được tích điểm thân thiện với hệ thống, cái này anh mới nghĩ ra thêm vào. Cu thấy anh có tài không...?
- Tài cái mông nhà mày á! Nói mẹ nó nhanh lên không ông lại dỗi, ông đi tự sát giờ…
- Cu lại nóng hơn anh rồi đấy… Mà thôi, anh cũng [bad word] có thời gian để lằng nhằng với cu đâu. Có gì cứ lấy con nokia đời 1280 của cu ra mà nhìn. Hồi sớm anh đã tốn công dùng một đống Tinh Hoa của cu để kết nối con mobile với hệ thống, rồi nâng cấp nó lên để tiện bề giao tiếp. Mở mấy cái ứng dụng lên. Ừ! Trong đấy cả đấy. Cứ từ từ mà tìm hiểu nhé. Anh phắn đây…
- Ơ…!
Thằng khốn kia sau khi xổ ra một tràng toàn những từ ngữ khó nghe mà thông tin thu được thì vô cùng ít ỏi, nó đã lại nhanh chóng biến mất, để cho Quang đơ người cố gắng phân tích để hiểu rõ nội dung. Với trí thông minh thấp kém của mình, chỉ một tí sau hắn liền không biết đâu mà lần và quyết định nhắm mắt làm liều. Đó là thực hiện theo hướng dẫn nửa vời của thằng kia.
Mở khóa con điện thoại cùi bằng quy trình căn bản nhất, sau đó chuyển vào danh mục các ứng dụng mà tìm. Đúng là ở đây, ngoài mấy cái biểu tượng của “Nhắn tin”, “Đồng hồ” với “Nhật kí thoại”…v.v căn bản ra thì còn xuất hiện một loạt những icon lạ mắt mới.
Bắt mắt nhất là biểu tượng mặt troll giống y như trong chiếc huy hiệu cũ của hắn. Quang thử truy cập vào thì thấy đó là một trường thiên tiểu thuyết dài hơn hai mươi ngàn trang, nói về sự tích huy hoàng của Mr.Troll và hệ thống thần kì của hắn. Quang trực tiếp next trang ngay khi mới đọc hai dòng giới thiệu đầu đề.
Tiếp đến là biểu tượng “Cửa hàng”. Quang có vào thử nhưng bên trong trống rỗng, chỉ có mỗi cái một cái khung cơ bản và những hàng số 0 dài.
Tiếp đến là biểu tượng có hình cái rương. Cái này Quang đọc giới thiệu thì thấy bảo là “Kho đồ”. Cái này có thể dùng để chứa tạm những thứ hắn mua được từ cửa hàng bên kia, hoặc phần thưởng của hệ thống mà chưa dùng đến. Có tất cả mười ô chứa đồ và hiện tại thì cũng trống. Có một điểm cần lưu ý là cái “Kho đồ” này của Quang nó chỉ nhận chứa những vật phẩm xuất xứ từ hệ thống và chưa từng lấy ra ngoài thôi. Có nghĩa là khi hắn mua đồ trong cửa hàng hoặc là được thưởng từ hệ thống thì nó sẽ được chuyển trực tiếp vào trong rương. Những vật từ bên ngoài không đút được vào và cả những vật vốn ở bên trong nhưng một khi bị lấy ra ngoài rồi cũng không thể đút vào được nốt.
Một biểu tượng có hình cái đĩa quay nữa. Cái này gọi là “Vòng quay may mắn”. Các lần quay sẽ được tặng từ hệ thống hoặc Quang có thể dùng trực tiếp [Tinh Hoa] để đổi. Mỗi lần quay đều sẽ ngẫu nhiên nhận được thứ gì đó cũng xuất ra từ hệ thống. Hiện giờ, cái đĩa quay bên trong ứng dụng đó đang đứng yên không nhúc nhích. Hiển nhiên, Quang cũng không được thử vận may của mình.
Trượt qua một biểu tượng có dạng mấy khối hình lồng ghép lung tung vào nhau tên là “Đa ứng dụng”. Quang không mất thì giờ để ngó qua đó nữa vì chắc chắn sẽ chỉ như mấy cái trên mà thôi. Hắn tiến thẳng đến vị trí cuối cùng, biểu tượng có hình cuộn thư và cây bút, bên trên có ghi từ “Nhiệm vụ”.
…………
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.