Chương 2
Canary
25/10/2013
4/ CUỘC GẶP GỠ THỨ HAI:
Ra về,
- Cậu đã không nhìn tớ dù chỉ một lần, trong khi đám con gái trong trường này thì xem tớ như là tâm điểm!
Đại theo sau Sam ra khỏi cửa lớp và với tiếng theo.
- Tôi không có hứng thú với cậu!_Sam nói như chắc nịch.
- Thế có nghĩa là cậu thích con gái?
Câu hỏi có phần vô duyên của Đại khiến Sam bước ríu tới trước, xoay người lại, định mắng cho Đại mấy câu thì bất chợt, khuôn mặt Đại đập vào mắt Sam với một cảm giác quen quen mờ ảo. Chưa kịp để cho cái quen thành hình thì đột nhiên, từ phía đối diện Sam, một cậu công tử trông thật bảnh bao từ từ xấn tới, và không ai khác, Sam biết đó là Uy. Uy là con trai độc nhất của tập đoàn KS, một tập đoàn chuyên về kinh doanh bất động sản, chính vì sinh ra trong cái nôi giàu sang ấy mà tất cả những gì Uy muốn, đều phải có được bằng bất cứ giá nào. Uy cũng như em gái Sam_bé Su, đều là những người thay người yêu như thay áo, nhưng có một cái áo mà cố gắng mãi Uy vẫn chưa thể nào mặc vào được, đó là Sam. Và tất nhiên, một tên công tử giàu khét tiếng, muốn gì được nấy như Uy không thể nào chịu khuất phục trước một đứa con gái như Sam được. Cậu ta tán đổ hàng trăm cô gái trong trường này, nhưng tất cả cũng chỉ là vui qua đường, người mà cậu ta thực sự muốn chinh phục, đó chính là Sam. Nhưng đáp lại sự rào đón của Uy và cũng như bao đứa con trai khác, Sam vẫn nhắm mắt làm ngơ!
- Sam! Cưng học xong rồi à? Đi bar với anh một tí nhé!( Uy học trên Sam một lớp)
- Xin lỗi!_Câu cửa miệng của Sam dành cho tất cả những lời mời mọc, tán tỉnh.
- Cưng có thể thôi nói ra cái từ nhàm chán ấy và gật đầu đi cùng anh một lần được không? Cưng định từ chối anh đến bao giờ? Cưng có biết là hàng trăm đứa con gái đang xếp hàng để được đi chơi với anh không?
- Vậy thì anh đi với những người ấy đi, sao lại là tôi?
- Nhưng tất cả những đứa xấu xí và rẻ tiền ấy, không có ai bằng cưng cả!
- Anh thôi đi! Đi với một người như anh, thà tôi chết còn hơn!
Giọng Sam gấp hơn. Đại hiểu chuyện, nắm tay Sam bỏ chạy ra cổng trường. Và lần này, cái cảm giác quen quen đã thật sự thành hình, một luồng xung điện lại đột ngột lan đến tim Sam khiến cô hất mạnh tay Đại ra, môi cô mấp máy:
- Cậu là….cái người hôm trước?!
Đại không nói nhưng mỉm cười. Nụ cười trả lời cho tất cả…Đúng là định mệnh! Luồng xung điện ấy chính là dấu hiệu đầu tiên…
5/ TẤM THẺ HỌC SINH:
- Sao cậu không đi ô tô?
- Sao cậu không đi ô tô?
Sam và Đại lên tiếng cùng một lúc với cùng một câu hỏi.
- Tớ thích đi bộ, ngồi trong ô tô không khí ngột ngạt quá!_Sam thỏ thẻ.
- Có lẽ tớ cũng vậy!
- À, cậu giải thích cho tớ về chuyện hôm trước được không? Tớ hơi tò mò!
- Cậu tò mò về điều gì?
- Nếu như cậu là người hôm trước lôi tớ vào hẻm sâu thì cậu phải biết là tớ đang tò mò về điều gì chứ?
- Con người thật rắc rối!
- Ơ, ý cậu là sao?
- À…không có gì. Ý tớ là cậu tò mò điều gì thì cậu nói thẳng ra đi, tớ không thích nói bóng gió.
- Tại sao cậu lại bị hai người kì lạ kia đuổi theo? Mà trong khoảng thời gian đó, tớ thấy báo chí đưa tin là cậu đang bị bệnh rất nặng mà? Sao có thể chạy ra ngoài với bộ dạng như thế?
Ngập ngừng đôi chút, Đại gãi đầu:
- Thật ra thì…chuyện phức tạp lắm! Vì tớ muốn trốn viện ra ngoài nên bị hai tên vệ sĩ bám đuôi. Bệnh nặng chỉ là một cách để câu khách của báo chí thôi!
- Thế á? Thế sao cậu lại đến trường tớ học?
- Vì tớ muốn trả cho cậu cái này…
Nói rồi, Đại chìa tay ra, trước mặt Sam là tấm thẻ học sinh của cô bé. Chợt giật mình, Sam đưa tay vào cặp lục lọi hồi lâu. Thở dài một tiếng, Sam nói:
- Hóa ra là tớ bị mất thẻ học sinh, thế mà tớ chẳng biết gì cả! Làm sao mà cậu nhặt được nó?
- Hôm trước, ở con hẻm ấy, hình như là cậu đã vô tình làm rơi lúc tớ kéo cậu vào. Khi nhặt được nó, tớ đã định quay lại đưa cho cậu, nhưng cậu đã đi mất.
- Và cậu đến đây học chỉ vì muốn trả nó cho tớ á?
- Không hẳn là vậy, tớ muốn tiếp xúc với thế giới này nhiều hơn, vì sự thật tớ chưa hiểu hết về con người!
- Cậu nói thế là sao? Cậu là con người mà còn chưa hiểu hết về con người à?_Sam càng ngày càng thấy khó hiểu trước phát ngôn của Đại.
- Không, không, ý tớ không phải vậy. Tớ chỉ muốn hòa nhập với xã hội này xem sao, vì từ trước đến giờ, bố tớ không cho tớ đi đâu hết, đến cả việc học cũng thuê giáo viên về nhà dạy cho tớ. Tớ ghét cuộc sống bó buộc như thế lắm rồi!
- Ừm, có lẽ tớ hiểu…những ông bố chỉ muốn tốt cho con mình… nhưng đôi khi, họ không quan tâm đến cảm nhận của chúng ta…
Sam đồng cảm với Đại vì bố Sam cũng có một phần nào đấy giống bố Đại…
- Được nhiều người theo đuổi như thế, cậu có thấy vui không?
- Vui ư? Đúng ra là tớ đang cảm thấy mệt mỏi đến chết đây này! Họ chẳng lúc nào để cho tớ yên cả.
- Sao cậu không nhận lời một ai đó đi?
- Để làm gì chứ?
- Cậu không muốn yêu sao?
- Còn quá sớm để nói điều đó!
Đại chợt đứng lại, dường như cậu ấy muốn nói thêm cái gì đó, nhưng rồi lại thôi, thay vào đó là một câu chào:
- Có lẽ…tớ phải lên ô tô lại thôi, đi bộ nhiều thế này tớ không quen!
- Ừm, cậu đi đi, tạm biệt nhé!
Đôi chân thon của Sam nhịp nhàng bước đi trên con phố rợp bóng cây ngày gió. Đại đứng đó, vẫn còn dõi theo, miệng không ngừng lẩm bẩm:
- Yêu vào lúc này là quá sớm sao?
6/ NỔI LOẠN:
- Dì Năm!!!!! Cái gì thế này???
Vừa vào phòng, Sam đã vội vàng hét lên khi thấy căn phòng của mình không khác gì một bãi chiến trường. Những cuốn sách xếp ngay ngắn trên kệ giờ nằm mỗi quyển mỗi nơi, cả tủ quần áo cũng bị bới tung lên không thương tiếc, mấy con gấu bông nằm trên giường thì bị vất la liệt dưới sàn nhà. Không lẽ một căn biệt thự to lớn như thế này mà ăn trộm có thể đột nhập được sao?! Sam tức điên lên, cô bé ghét nhất là việc người khác đụng chạm đến đồ dùng của mình.
- Dì Năm, dì Năm ơi, sao dì ở nhà mà để cái phòng của cháu ra nông nỗi này ạ?!
Dáng điệu tất tả chạy vào, dì Năm nhăn mặt khi thấy cảnh động trời xuất hiện ngay trước mắt.
- Tôi…tôi lau chùi ở dưới nhà, không biết trên này đã xảy ra chuyện gì…Nhưng, chắc chắn không phải là ăn trộm đâu cô chủ à. Nếu có ăn trộm thì hệ thống báo hiệu đáng ra phải thông báo rồi chứ!_dì Năm kiên quyết.
Và khi cả Sam và dì Năm đang loay hoay trong mớ suy nghĩ ngổn ngang thì thủ phạm…đã xuất hiện! Zak cũng đã bới tung phòng của Su lên và để lại cảnh tượng cũng hỗn độn không kém phòng Sam trước đó. Những hành động đó được thực hiện trước sự chứng kiến của Sam và dì Năm khiến cả hai đều vô cùng bất ngờ.
Zak như một con thú hoang khát mồi, cậu ta gào thét và đập tung mọi thứ trước mắt. Cậu ta không kiểm soát được hành động của chính mình và tự làm mình bị đau bằng những cú va đầu vào tường thật mạnh.
- Này! Cậu kia! Cậu đang làm cái gì thế hả? Cậu có bị điên không hả?
Sam hét lên như không thể chịu đựng được cái hành động điên rồ của Zak. Nhưng dường như mọi lời nói vào lúc này, trong thời điểm này đối với Zak là hoàn toàn vô nghĩa. Cậu ta vẫn tiếp tục đập phá và ré lên khiến lỗ tai Sam như muốn nổ tung ra. Chợt nhìn thấy cây chổi lau nhà mà dì Năm cầm trên tay, Sam nảy sinh một ý định: “Nói đã không nghe thì chỉ có thể dùng bạo lực mà thôi!”. Nghĩ là làm, bước tới chỗ Zak, trong một tâm lý sợ sệt và hoang mang, Sam giơ chiếc chổi lên và đập vào lưng Zak một tiếng: “Bốp!!!”. Tiếng kêu như chừng có thể xuyên thủng màng nhĩ và làm cho ai đó bất động ngay tức khắc. Zak choạng vạng, nắm lấy cổ tay Sam, bóp chặt. Đột nhiên, Sam cảm giác một dòng điện xẹt ngang qua lồng ngực mình, nhói lên. Trời đất! Cái cảm giác này Sam đã từng có khi gặp Đại trước đó. Sam càng hoảng loạn hơn và gần như nghẹt thở. Rất may, lúc ấy, Zak đã kịp buông tay cô ra và ngã gục trên sàn nhà. Một cảnh tượng quá khủng khiếp đối với Sam! Và rồi, vài giây sau, Sam cũng lịm dần đi.
Dì Năm thét lên, gọi cho ông Vương Bội trong tình trạng run rẩy….
7/ KHÔNG HỀ ĐƠN GIẢN!
Ông Vương Bội vẫn giữ bình tĩnh như vốn có:
- Dì Năm! Dì đặt con bé lên giường đi, vài phút sau nó sẽ tỉnh lại thôi.
- Còn cậu Zak thì sao thưa ông?
- Cậu ta để đó tôi lo. Dì cứ lo phần việc của mình!
Nói rồi, ông ta kéo Zak về phòng, hất cánh cửa phòng kêu chan chát. Dì Năm nhoài người theo, nhưng cũng chỉ vừa thấy cánh cửa phòng khép lại.
Và đúng là vài phút sau thì Sam tỉnh thật!
- Cô chủ, cô có sao không?
- Cháu…cháu đau đầu quá, cảm giác cứ như là vừa bị điện giật xong. Dì Năm à, cậu ta đâu rồi? Cái tên quái thú ấy đâu rồi?
- Ông chủ đưa cậu ta về phòng rồi, tôi không biết hai người làm gì trong đó nữa…
- Cháu phải đi hỏi bố cho ra lẽ mới được!
Sam leo xuống giường, mặt cau có và phóng thẳng sang phòng ông Vương Bội, nhưng không có. Cô bé chạy sang phòng của Zak, cũng không có…
- Dì Năm à? Dì thấy bố cháu đưa cậu ta vào phòng nào? Sao bây giờ cả hai phòng đều không thấy ai hết?
- Rõ ràng là tôi thấy ông chủ kéo cậu ta vào phòng cậu ta mà!
Sam lại rơi vào trạng thái hoảng loạn và rối trí. Cô chợt nhớ đến căn phòng thí nghiệm phía sau nhà, nơi mà bố chưa một lần nào cho hai chị em cô bước vào. Sam chạy ra, và thấy cửa khóa chốt trong! Sam chắc mẩm là bố đang ở trong đó với Zak:
- Bố! Bố! Bố ơi!!! Mở cửa cho con! Con có chuyện muốn hỏi bố!
Bố Sam kéo cánh cửa to, bước ra với một chiếc áo thí nghiệm màu trắng khoát trên người:
- Bố đã bảo con không được ra đây rồi mà!
- Bố! Zak đâu rồi? Con muốn bố giải thích cái hành động điên rồ của cậu ta lúc nãy, bố có biết là con gái bố sắp mất mạng dưới tay cậu ta không?
- Bố biết! Nhưng bố đã cho cậu ta uống thuốc an thần rồi! Cậu ta giờ đã ổn và sẽ không bao giờ làm cái trò ngốc nghếch ấy nữa! Bố hứa!
- Thuốc an thần? Cậu ta bị bệnh sao bố?
- Bố sẽ giải thích sau, giờ thì bố rất bận, con để bố làm việc được không?
- Nhưng bố đã đem cậu ta đi đâu mà con tìm không thấy?!
- Cậu ta đang nằm trong phòng của Su!
- Trời đất!
……..
Chạy ùa vào phòng Su, Sam thấy Zak đang nằm trên sàn, vẻ bất động đáng thương. Hai tay co quắp vào nhau và khuôn mặt thật sự rất đẹp, rất hiền, khác xa với vẻ hung dữ tột độ lúc nãy. Zak nằm đó, Sam vẫn nhìn chằm vào cậu ta với những nghi vấn chưa có lời giải đáp. Rồi cô nghe thấy những tiếng rên rỉ của Zak, có lẽ cậu ta đang mệt, vì thế tiếng rên nghe cũng yếu ớt, nhưng Sam vẫn-có-thể-nghe-thấy-được!……
“ Đừng- giết- ta…xin- đừng- giết- ta…!”
Sam bấu chặt môi rồi lại vụt chạy ra khỏi phòng….
Zak…cậu ta…không hề đơn giản!
Ra về,
- Cậu đã không nhìn tớ dù chỉ một lần, trong khi đám con gái trong trường này thì xem tớ như là tâm điểm!
Đại theo sau Sam ra khỏi cửa lớp và với tiếng theo.
- Tôi không có hứng thú với cậu!_Sam nói như chắc nịch.
- Thế có nghĩa là cậu thích con gái?
Câu hỏi có phần vô duyên của Đại khiến Sam bước ríu tới trước, xoay người lại, định mắng cho Đại mấy câu thì bất chợt, khuôn mặt Đại đập vào mắt Sam với một cảm giác quen quen mờ ảo. Chưa kịp để cho cái quen thành hình thì đột nhiên, từ phía đối diện Sam, một cậu công tử trông thật bảnh bao từ từ xấn tới, và không ai khác, Sam biết đó là Uy. Uy là con trai độc nhất của tập đoàn KS, một tập đoàn chuyên về kinh doanh bất động sản, chính vì sinh ra trong cái nôi giàu sang ấy mà tất cả những gì Uy muốn, đều phải có được bằng bất cứ giá nào. Uy cũng như em gái Sam_bé Su, đều là những người thay người yêu như thay áo, nhưng có một cái áo mà cố gắng mãi Uy vẫn chưa thể nào mặc vào được, đó là Sam. Và tất nhiên, một tên công tử giàu khét tiếng, muốn gì được nấy như Uy không thể nào chịu khuất phục trước một đứa con gái như Sam được. Cậu ta tán đổ hàng trăm cô gái trong trường này, nhưng tất cả cũng chỉ là vui qua đường, người mà cậu ta thực sự muốn chinh phục, đó chính là Sam. Nhưng đáp lại sự rào đón của Uy và cũng như bao đứa con trai khác, Sam vẫn nhắm mắt làm ngơ!
- Sam! Cưng học xong rồi à? Đi bar với anh một tí nhé!( Uy học trên Sam một lớp)
- Xin lỗi!_Câu cửa miệng của Sam dành cho tất cả những lời mời mọc, tán tỉnh.
- Cưng có thể thôi nói ra cái từ nhàm chán ấy và gật đầu đi cùng anh một lần được không? Cưng định từ chối anh đến bao giờ? Cưng có biết là hàng trăm đứa con gái đang xếp hàng để được đi chơi với anh không?
- Vậy thì anh đi với những người ấy đi, sao lại là tôi?
- Nhưng tất cả những đứa xấu xí và rẻ tiền ấy, không có ai bằng cưng cả!
- Anh thôi đi! Đi với một người như anh, thà tôi chết còn hơn!
Giọng Sam gấp hơn. Đại hiểu chuyện, nắm tay Sam bỏ chạy ra cổng trường. Và lần này, cái cảm giác quen quen đã thật sự thành hình, một luồng xung điện lại đột ngột lan đến tim Sam khiến cô hất mạnh tay Đại ra, môi cô mấp máy:
- Cậu là….cái người hôm trước?!
Đại không nói nhưng mỉm cười. Nụ cười trả lời cho tất cả…Đúng là định mệnh! Luồng xung điện ấy chính là dấu hiệu đầu tiên…
5/ TẤM THẺ HỌC SINH:
- Sao cậu không đi ô tô?
- Sao cậu không đi ô tô?
Sam và Đại lên tiếng cùng một lúc với cùng một câu hỏi.
- Tớ thích đi bộ, ngồi trong ô tô không khí ngột ngạt quá!_Sam thỏ thẻ.
- Có lẽ tớ cũng vậy!
- À, cậu giải thích cho tớ về chuyện hôm trước được không? Tớ hơi tò mò!
- Cậu tò mò về điều gì?
- Nếu như cậu là người hôm trước lôi tớ vào hẻm sâu thì cậu phải biết là tớ đang tò mò về điều gì chứ?
- Con người thật rắc rối!
- Ơ, ý cậu là sao?
- À…không có gì. Ý tớ là cậu tò mò điều gì thì cậu nói thẳng ra đi, tớ không thích nói bóng gió.
- Tại sao cậu lại bị hai người kì lạ kia đuổi theo? Mà trong khoảng thời gian đó, tớ thấy báo chí đưa tin là cậu đang bị bệnh rất nặng mà? Sao có thể chạy ra ngoài với bộ dạng như thế?
Ngập ngừng đôi chút, Đại gãi đầu:
- Thật ra thì…chuyện phức tạp lắm! Vì tớ muốn trốn viện ra ngoài nên bị hai tên vệ sĩ bám đuôi. Bệnh nặng chỉ là một cách để câu khách của báo chí thôi!
- Thế á? Thế sao cậu lại đến trường tớ học?
- Vì tớ muốn trả cho cậu cái này…
Nói rồi, Đại chìa tay ra, trước mặt Sam là tấm thẻ học sinh của cô bé. Chợt giật mình, Sam đưa tay vào cặp lục lọi hồi lâu. Thở dài một tiếng, Sam nói:
- Hóa ra là tớ bị mất thẻ học sinh, thế mà tớ chẳng biết gì cả! Làm sao mà cậu nhặt được nó?
- Hôm trước, ở con hẻm ấy, hình như là cậu đã vô tình làm rơi lúc tớ kéo cậu vào. Khi nhặt được nó, tớ đã định quay lại đưa cho cậu, nhưng cậu đã đi mất.
- Và cậu đến đây học chỉ vì muốn trả nó cho tớ á?
- Không hẳn là vậy, tớ muốn tiếp xúc với thế giới này nhiều hơn, vì sự thật tớ chưa hiểu hết về con người!
- Cậu nói thế là sao? Cậu là con người mà còn chưa hiểu hết về con người à?_Sam càng ngày càng thấy khó hiểu trước phát ngôn của Đại.
- Không, không, ý tớ không phải vậy. Tớ chỉ muốn hòa nhập với xã hội này xem sao, vì từ trước đến giờ, bố tớ không cho tớ đi đâu hết, đến cả việc học cũng thuê giáo viên về nhà dạy cho tớ. Tớ ghét cuộc sống bó buộc như thế lắm rồi!
- Ừm, có lẽ tớ hiểu…những ông bố chỉ muốn tốt cho con mình… nhưng đôi khi, họ không quan tâm đến cảm nhận của chúng ta…
Sam đồng cảm với Đại vì bố Sam cũng có một phần nào đấy giống bố Đại…
- Được nhiều người theo đuổi như thế, cậu có thấy vui không?
- Vui ư? Đúng ra là tớ đang cảm thấy mệt mỏi đến chết đây này! Họ chẳng lúc nào để cho tớ yên cả.
- Sao cậu không nhận lời một ai đó đi?
- Để làm gì chứ?
- Cậu không muốn yêu sao?
- Còn quá sớm để nói điều đó!
Đại chợt đứng lại, dường như cậu ấy muốn nói thêm cái gì đó, nhưng rồi lại thôi, thay vào đó là một câu chào:
- Có lẽ…tớ phải lên ô tô lại thôi, đi bộ nhiều thế này tớ không quen!
- Ừm, cậu đi đi, tạm biệt nhé!
Đôi chân thon của Sam nhịp nhàng bước đi trên con phố rợp bóng cây ngày gió. Đại đứng đó, vẫn còn dõi theo, miệng không ngừng lẩm bẩm:
- Yêu vào lúc này là quá sớm sao?
6/ NỔI LOẠN:
- Dì Năm!!!!! Cái gì thế này???
Vừa vào phòng, Sam đã vội vàng hét lên khi thấy căn phòng của mình không khác gì một bãi chiến trường. Những cuốn sách xếp ngay ngắn trên kệ giờ nằm mỗi quyển mỗi nơi, cả tủ quần áo cũng bị bới tung lên không thương tiếc, mấy con gấu bông nằm trên giường thì bị vất la liệt dưới sàn nhà. Không lẽ một căn biệt thự to lớn như thế này mà ăn trộm có thể đột nhập được sao?! Sam tức điên lên, cô bé ghét nhất là việc người khác đụng chạm đến đồ dùng của mình.
- Dì Năm, dì Năm ơi, sao dì ở nhà mà để cái phòng của cháu ra nông nỗi này ạ?!
Dáng điệu tất tả chạy vào, dì Năm nhăn mặt khi thấy cảnh động trời xuất hiện ngay trước mắt.
- Tôi…tôi lau chùi ở dưới nhà, không biết trên này đã xảy ra chuyện gì…Nhưng, chắc chắn không phải là ăn trộm đâu cô chủ à. Nếu có ăn trộm thì hệ thống báo hiệu đáng ra phải thông báo rồi chứ!_dì Năm kiên quyết.
Và khi cả Sam và dì Năm đang loay hoay trong mớ suy nghĩ ngổn ngang thì thủ phạm…đã xuất hiện! Zak cũng đã bới tung phòng của Su lên và để lại cảnh tượng cũng hỗn độn không kém phòng Sam trước đó. Những hành động đó được thực hiện trước sự chứng kiến của Sam và dì Năm khiến cả hai đều vô cùng bất ngờ.
Zak như một con thú hoang khát mồi, cậu ta gào thét và đập tung mọi thứ trước mắt. Cậu ta không kiểm soát được hành động của chính mình và tự làm mình bị đau bằng những cú va đầu vào tường thật mạnh.
- Này! Cậu kia! Cậu đang làm cái gì thế hả? Cậu có bị điên không hả?
Sam hét lên như không thể chịu đựng được cái hành động điên rồ của Zak. Nhưng dường như mọi lời nói vào lúc này, trong thời điểm này đối với Zak là hoàn toàn vô nghĩa. Cậu ta vẫn tiếp tục đập phá và ré lên khiến lỗ tai Sam như muốn nổ tung ra. Chợt nhìn thấy cây chổi lau nhà mà dì Năm cầm trên tay, Sam nảy sinh một ý định: “Nói đã không nghe thì chỉ có thể dùng bạo lực mà thôi!”. Nghĩ là làm, bước tới chỗ Zak, trong một tâm lý sợ sệt và hoang mang, Sam giơ chiếc chổi lên và đập vào lưng Zak một tiếng: “Bốp!!!”. Tiếng kêu như chừng có thể xuyên thủng màng nhĩ và làm cho ai đó bất động ngay tức khắc. Zak choạng vạng, nắm lấy cổ tay Sam, bóp chặt. Đột nhiên, Sam cảm giác một dòng điện xẹt ngang qua lồng ngực mình, nhói lên. Trời đất! Cái cảm giác này Sam đã từng có khi gặp Đại trước đó. Sam càng hoảng loạn hơn và gần như nghẹt thở. Rất may, lúc ấy, Zak đã kịp buông tay cô ra và ngã gục trên sàn nhà. Một cảnh tượng quá khủng khiếp đối với Sam! Và rồi, vài giây sau, Sam cũng lịm dần đi.
Dì Năm thét lên, gọi cho ông Vương Bội trong tình trạng run rẩy….
7/ KHÔNG HỀ ĐƠN GIẢN!
Ông Vương Bội vẫn giữ bình tĩnh như vốn có:
- Dì Năm! Dì đặt con bé lên giường đi, vài phút sau nó sẽ tỉnh lại thôi.
- Còn cậu Zak thì sao thưa ông?
- Cậu ta để đó tôi lo. Dì cứ lo phần việc của mình!
Nói rồi, ông ta kéo Zak về phòng, hất cánh cửa phòng kêu chan chát. Dì Năm nhoài người theo, nhưng cũng chỉ vừa thấy cánh cửa phòng khép lại.
Và đúng là vài phút sau thì Sam tỉnh thật!
- Cô chủ, cô có sao không?
- Cháu…cháu đau đầu quá, cảm giác cứ như là vừa bị điện giật xong. Dì Năm à, cậu ta đâu rồi? Cái tên quái thú ấy đâu rồi?
- Ông chủ đưa cậu ta về phòng rồi, tôi không biết hai người làm gì trong đó nữa…
- Cháu phải đi hỏi bố cho ra lẽ mới được!
Sam leo xuống giường, mặt cau có và phóng thẳng sang phòng ông Vương Bội, nhưng không có. Cô bé chạy sang phòng của Zak, cũng không có…
- Dì Năm à? Dì thấy bố cháu đưa cậu ta vào phòng nào? Sao bây giờ cả hai phòng đều không thấy ai hết?
- Rõ ràng là tôi thấy ông chủ kéo cậu ta vào phòng cậu ta mà!
Sam lại rơi vào trạng thái hoảng loạn và rối trí. Cô chợt nhớ đến căn phòng thí nghiệm phía sau nhà, nơi mà bố chưa một lần nào cho hai chị em cô bước vào. Sam chạy ra, và thấy cửa khóa chốt trong! Sam chắc mẩm là bố đang ở trong đó với Zak:
- Bố! Bố! Bố ơi!!! Mở cửa cho con! Con có chuyện muốn hỏi bố!
Bố Sam kéo cánh cửa to, bước ra với một chiếc áo thí nghiệm màu trắng khoát trên người:
- Bố đã bảo con không được ra đây rồi mà!
- Bố! Zak đâu rồi? Con muốn bố giải thích cái hành động điên rồ của cậu ta lúc nãy, bố có biết là con gái bố sắp mất mạng dưới tay cậu ta không?
- Bố biết! Nhưng bố đã cho cậu ta uống thuốc an thần rồi! Cậu ta giờ đã ổn và sẽ không bao giờ làm cái trò ngốc nghếch ấy nữa! Bố hứa!
- Thuốc an thần? Cậu ta bị bệnh sao bố?
- Bố sẽ giải thích sau, giờ thì bố rất bận, con để bố làm việc được không?
- Nhưng bố đã đem cậu ta đi đâu mà con tìm không thấy?!
- Cậu ta đang nằm trong phòng của Su!
- Trời đất!
……..
Chạy ùa vào phòng Su, Sam thấy Zak đang nằm trên sàn, vẻ bất động đáng thương. Hai tay co quắp vào nhau và khuôn mặt thật sự rất đẹp, rất hiền, khác xa với vẻ hung dữ tột độ lúc nãy. Zak nằm đó, Sam vẫn nhìn chằm vào cậu ta với những nghi vấn chưa có lời giải đáp. Rồi cô nghe thấy những tiếng rên rỉ của Zak, có lẽ cậu ta đang mệt, vì thế tiếng rên nghe cũng yếu ớt, nhưng Sam vẫn-có-thể-nghe-thấy-được!……
“ Đừng- giết- ta…xin- đừng- giết- ta…!”
Sam bấu chặt môi rồi lại vụt chạy ra khỏi phòng….
Zak…cậu ta…không hề đơn giản!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.