Chương 8
Canary
07/04/2014
Chiếc cầu ngắn, nhưng hai bên thành cầu chứa đầy những chiếc ổ khóa
đa kiểu dáng, đa màu sắc…Người ta chẳng thể nào đếm hết số lượng ổ khóa
trên cầu, cũng như số chìa khóa đã được vứt đi dưới con sông kia, bởi vì nơi đây được lưu truyền rằng, hễ ai yêu nhau khi đem khóa ổ khóa vào
thành cầu này và vứt chìa khóa xuống sông thì sẽ bên nhau trọn đời…
26/ SỰ CHUẨN BỊ
Sam dẫn Zak đi mua áo quần và sách vở để chuẩn bị đi học vào tuần sau. Trông cậu ta có vẻ hớn hở và luôn miệng cười. (được đi học mà thích thế nhỉ? Mình thì chán ngấy rồi, hihi). Thật ra thì việc Zak cười có thể giải thích như thế này: sau khi đã cười một lần thì nó sẽ được lưu trong bộ nhớ của Zak và trở thành một phản xạ có điều kiện, và như vậy, khi gặp những trường hợp nào tương tự như thế thì cậu ta sẽ cười. Chỉ mới biết vui, biết cười thôi, còn mấy cái khác thì chưa. Nghĩ cũng tội Sam, huấn luyện cho hơn một tháng trời mà mới chỉ biết cười, mà thôi thế cũng đỡ, còn hơn là cứ đơ đơ vô hồn, hì.
- Cậu vào thử bộ này đi!
Sam giơ bộ áo quần treo trên móc đưa cho Zak. Từ trước tới giờ, ở nhà, Zak toàn mặc quần lửng, áo thun, giờ mới được thấy bộ trang phục lịch sự thế này, cậu ta trông thích thú:
- Bộ quần áo này đẹp nhỉ?
Và lại cười, cứ cười suốt. “Ôi trời, mình muốn phát ngấy đến nụ cười ấy mất thôi. Lúc bảo thì không chịu cười, lúc cười được rồi thì cười suốt, cười cứ như đười ươi ấy”_Sam thầm nghĩ lúc Zak vào thay đồ. Và khi Zak bước ra, Sam đã không khỏi ngạc nhiên. Zak mặc bộ trang phục này trông rất đẹp, rất cuốn hút, có khi đi học đến trường lại thành tâm điểm của sự chú ý cũng nên_Sam tặc lưỡi:
- Đẹp lắm, tớ mà đã lựa là chỉ có đẹp trở lên thôi! Giờ cậu vào thay ra đi, rồi mình đi mua sách nhé!
Thật ra thì chẳng ai biết tuổi của Zak cả (mà người ngoài hành tinh thì có tính tuổi không nhỉ Alien, em yêu anh Phần 8 ), cho nên bố quyết định để Zak đi học cùng lớp Sam cho Sam tiện quản lý cậu ta. Mà đôi lúc Sam nghĩ, đầu óc cậu ta siêu đến thế thì cho đi học Thạc sĩ cũng được ấy chứ Alien, em yêu anh Phần 8
Siêu thị sách,
- Chị ơi, thanh toán giúp em chỗ sách này với ạ! Zak! Cậu đang đọc cái gì đấy?
- Tớ muốn mua thêm cuốn này!
Zak đưa quyển sách với cái tựa: “Điều kỳ diệu của tình yêu” ra trước mặt Sam làm cô bé không khỏi bật cười
- Trời đất! Cậu cũng có hứng thú với mấy loại sách này à?
- Thì lúc trước chẳng phải cậu nói con người bảo tình yêu là một điều kỳ diệu sao? Tớ muốn biết nó kỳ diệu đến mức nào!
- À, ừ, công nhận cậu nhớ dai thật, đã không nhớ thì thôi, chứ đã nhớ thì có bảo cậu quên cũng chịu. Giờ mình về nhà thôi!
Phố đêm, trên con đường dẫn về ngôi biệt thự, những ánh đèn đường vàng vọt hắt những cái bóng méo mó xuống lòng đường, Sam và Zak rảo bước…
- Zak à? Cậu có muốn thử ăn một cái gì đó không?
- Nó rất đau, tớ đã thử rồi!
- Tại sao vậy?
- Khi thức ăn vào người tớ, nó chứa nước và làm nhiễu những mạch điện dưới da tớ và việc đó gây nên một cơn đau nhỏ kéo dài trong vòng vài phút.
- Kinh khủng vậy sao?! Tớ mà không ăn, chắc tớ chết mất! con người mà không được ăn, chắc là đau khổ mà tự vẫn mất thôi, hì.
- Thật à?
- Ừm, mấy đứa bạn tớ vẫn thường hay than thở rằng: “Rõ khổ. Ở đời này khổ nhất là cái sự ăn, nhưng khổ nổi cứ thích khổ để được ăn và cứ thích ăn để cam chịu khổ. Rõ khổ!”. Tóm lại là khổ! Hihi
- Nghe hay nhỉ?
- Ừm, đời là bể khổ mà. Thế nên còn vui sướng ngày nào thì hãy biết hưởng thụ ngày đó, chứ đến lúc khổ thì có muốn sướng cũng chịu.
- Con người rắc rối thật nhỉ?
- Uầy! thì đó là bản chất rồi mà, thế rắc rối vậy thì cậu có muốn làm người không?
- Có chứ! Tớ sẽ là người, là người một cách hoàn chỉnh.
Câu nói của Zak làm Sam vui vui. Zak đã khác xa lúc đầu, bây giờ cậu ấy đã có sức sống và tràn đầy niềm tin. Zak đã bước chân vào thế giới loài người, chỉ mới vài bước đầu tiên ngắn ngủi thôi…nhưng Sam tin là đoạn đường ấy sẽ rất dài. Và liệu rồi Zak có thể bước đi đến cuối đoạn đường đó?!
27/NGÀY ĐẦU TIÊN ĐI HỌC
- Hả? Chị nói thật á? Anh Zak sẽ đi học với chúng ta sao?
- Ừm, nhưng Zak sẽ là anh họ của chúng ta.
- Sao cơ? Không được chị à! Anh Zak phải là người yêu của em cơ, nếu mà là anh họ thì phí lắm!
- Em nữa, biết bao nhiêu người rồi mà cũng không đủ, còn không chịu buông tha cho Zak nữa sao?
- Hì, em đùa tí thôi, chứ em có bạn trai rồi mà, bạn trai em mà nghe được anh ấy giận em chết.
- Phải, chị biết em lúc nào chẳng có bạn trai, mỗi tuần một người chứ gì?
- Chị này! Bây giờ em thay đổi rồi, em sẽ yêu mình anh ấy thôi!
- Trời đất, ai mà làm cho em gái tôi phải thề nguyền sống chết thế?
- Hihi, bí mật, khi nào em sẽ giới thiệu cho chị, mà người này chị cũng biết đó. Thôi em đi ngủ đây!!
“Ai thế nhỉ? Ai mà có vẻ quan trọng với cái con bé thay người yêu như thay áo thế kia nhỉ? Mà lại còn là người quen nữa chứ?”_Sam nghĩ rồi khẽ lắc đầu. Haiza, Sam chịu thua =.=!
……..
Brừm brừm…
Chiếc ô tô nổ máy chở Sam, Su và Zak đi học. Trông Zak rất phấn khởi khi chiếc xe đổ trước cổng trường. Su thì cứ kéo tay Zak lôi xuống xe, trong khi Sam thì hơi chột dạ, cô bé sợ gặp tên Uy vào lúc này.
Và đúng như dự đoán ban đầu của Sam, việc xuất hiện của Zak ngay lập tức đã trở thành tâm điểm và thành đề tài “hot” nhất của trường vào sáng nay. Sự nổi loạn của bầy học sinh nữ trong trường dành cho Zak cũng không khác mấy so với Đại trước đó. Lần đầu tiên thấy nhiều người như thế, với cả ai ai cũng đổ dồn con mắt về phía mình, Zak hơi khép nép và đi sát sau lưng Sam cho đến khi vào lớp.
- Sao mọi người lại nhìn chằm chằm vào tớ như thế hả Sam?
- Ai bảo cậu là người ngoài hành tinh!
- Hả??? (Zak biết ngạc nhiên rồi nè :>)
- Hì, tớ đùa thôi, ai bảo cậu đẹp trai quá làm gì, tớ đoán thể nào bọn nó cũng rần rần thế mà, hì, được hâm mộ như thế là vinh dự lắm đó!
Vừa lúc đó, Mây bước vào lớp trong tâm thế ngỡ ngàng:
- Sam! Ai thế này?
- À, đây là Zak, anh họ tớ, mới từ Mỹ trở về đấy, bây giờ sẽ học chung lớp mình đến cuối năm!
- Thật vậy á?_mắt Mây mở căng hết cỡ, miệng thì cười tươi như hoa và chìa bàn tay ra trước mặt Zak:
- Rất vui vì được làm quen với cậu!
Zak hơi bối rối. Sam hiểu ý nên đành gạt tay Mây xuống và kéo cô bạn ngồi lại bên cạnh mình. Nhiệm vụ của Sam là phải giấu kín thân phận của Zak, mà bàn tay chính là điểm yếu nhất có thể làm tiết lộ mọi việc. Cho nên, Sam rất cẩn trọng trong trường hợp này.
- Zak! Cậu ngồi gần Mây nhé!_Sam nháy mắt.
- Nhưng tớ muốn ngồi đây với cậu…
- Ơ…
- Không sao đâu Sam à, chắc cậu ấy còn lạ đấy, để cậu ấy ngồi gần cậu đi, tớ xuống bàn dưới ngồi cũng được…
Khi Mây đã an tọa ở bàn dưới,
- Zak! Mây là bạn thân nhất của tớ, là người rất tốt, sao cậu cứ tỏ vẻ lạnh lùng với cậu ấy thế?
- Thế cậu muốn tớ phải thế nào?
- Thì niềm nở và vui vẻ lên, chẳng phải cậu thích cười sao? Cười với cậu ấy nhiều nhiều một chút!
- Tớ biết rồi_Zak hơi quạu.
Và lúc đó thì Đại cũng từ ngoài cửa tiến vào,
Cái người ở tấm ảnh cuối album đang ngồi tại đây, ngay trong lớp học này, bên cạnh Sam, và khỏi phải nói Đại đã hốt hoảng đến mức nào! Cậu ta run run tiến lại gần phía Zak khiến cho Sam cũng bất ngờ không kém trước hành động có phần kì lạ này:
- Anh…anh…tại sao anh lại có mặt ở đây?hả????
- Kìa Đại, cậu làm gì thế?, cậu ấy là Zak, là anh họ của tớ bên Mỹ mới về Việt Nam mà!
Zak ngồi yên,
Đại quay sang phía Sam:
- Thật…thật…vậy sao?! Đây là…anh họ của cậu thật chứ?
- Thật mà…cậu làm sao thế? Không được khỏe ở chỗ nào à?
- À…tớ, tớ nhìn nhầm một người quen thôi. Chào người bạn mới nhé!
- Chào cậu!
Đại tiến xuống phía bàn cuối, khuôn mặt vẫn chưa hoàn toàn định thần và đôi mắt vẫn dán chặt vào tấm lưng của Zak ở bàn trên…
“Không lẽ lại giống nhau đến thế?!”_Đại nghĩ thầm.
28/ TỪ CHỐI
Tan học,
Sam đang đi cùng Zak thì đột nhiên, Đại níu tay Sam lại:
- Sam, nói chuyện với tớ một tí được không?
- Ơ..nhưng…còn Zak!
- Cậu để cậu ta về nhà trước không được sao? Cậu ta đâu phải là con nít nữa…
- Nhưng…anh ấy mới ở nước ngoài về nên không thạo đường sá ở đây, tớ sợ anh ấy bị lạc!
- ….
Đại cau có nhìn Zak:
- Vậy cậu ra chỗ kia nói chuyện với tớ một tí, để Zak đứng đây chờ, nhé!
- Không sao đâu, cậu đi đi Sam, tớ đứng đây đợi được mà.
- Ừm, vậy cậu đợi tớ tí nhé! Tớ xong ngay…
…..
- Có chuyện gì vậy Đại?
- Zak…cậu ấy là anh họ của cậu thật à?
- Trời đất, thật mà, sao cậu lại hỏi tớ câu như thế?
- Tại tớ…tớ sợ…cậu ta sẽ cướp mất cậu…
Sam thoáng bối rối…
- Sao cậu lại nghĩ thế?
- Tớ không biết…nhưng…tớ sợ…tớ sợ cậu sẽ bỏ tớ mà đi, tớ sợ cậu sẽ có một người bạn thân khác, mà người đó không phải là tớ. Tớ rất sợ, cậu có biết không Sam?
Những lúc như thế này, trông Đại thật yếu đuối.
- Cậu sao thế? Zak chỉ là anh họ tớ thôi, nhưng tớ cũng xin cậu đừng khiến tớ phải khó xử thêm nữa…tớ…tớ…chỉ xem cậu là bạn mà thôi….
- Nhưng cậu không nhớ là đã tuyên bố trước mặt tên Uy những gì sao?
- Đại à! Tớ xin lỗi, vì lúc đó tớ hoảng quá nên mới nói thế. Nếu cậu cần, tớ có thể tuyên bố lại cho mọi người biết về sự thật!
- Nhưng…tớ…tớ…
- Tớ phải về đây…
- Sam à…
Đại vô tình nắm tay Sam kéo lại,
Và luồng điện đã xẹt qua trong Sam…
- Á!
- Tớ…tớ…xin lỗi.
- Cậu đừng chạm vào tớ…
- Tớ…thích…cậu Sam à!!!
- ….
- ….
- Cám ơn tình cảm mà cậu đã dành cho tớ…nhưng tớ, tớ chưa sẵn sàng…xin lỗi cậu!
Vẫn là tiếng “xin lỗi”, vẫn là sự từ chối trước mọi lời tán tỉnh. Sam vốn là người như vậy.
Đại quay người lại nhìn Sam, mắt long lên và những tia điện đang chạy rần khắp da thịt. Cậu ta thực- sự- tức- giận!!!
…….
- Về thôi Zak!!!
- Cậu ta đã nói những gì với cậu vậy?
- Hơ? Cậu thêm cái tính tò mò từ lúc nào vậy Zak?! Chỉ là chuyện bạn bè thôi mà!
- Cậu ta yêu cậu phải không?
- Cái gì??? Cậu điên à? Cậu thì biết cái gì là yêu chứ?!
- Tớ thấy biểu hiện của cậu ta rất giống những lời sách nói.
- Cái quyển về tình yêu ấy á?
- Ừm!
- Zak, cho tớ xin đi, không phải cái gì trong sách cũng áp dụng vào thực tế được đâu!
29/ ĐÙA
11h kém,
Su vẫn chưa về. Mấy hôm nay Su đi chơi suốt, đêm qua, Sam đợi mãi mà vẫn không thấy con bé về nhà. Sam bắt đầu thấy lo lắng, và định bụng chờ Su về sẽ hỏi cho ra lẽ.
Giờ thì, cô bé đang học bài, và Zak đang ngồi ở bên,
- Mây nói với tớ là cậu được rất nhiều người theo đuổi?
- Cậu tò mò quá đấy!
- Vậy cậu đã yêu ai trong số đó chưa?!
- Ơ hay…
Sam gõ cốc lên đầu Zak rồi bật cười:
- Phạt cậu về cái tội dám tọc mạch chuyện của người khác nè!
- Cậu dám đánh tớ á?
- Hơ, có gì mà không dám chứ! À, nhắc mới nhớ, cái bộ dạng mặc váy của cậu hôm trước trông buồn cười lắm đấy nhé, tiếc là tớ không chụp được ảnh để làm bằng chứng, hihi
- Cậu còn dám đe dọa tớ nữa á?
- Hehe, có giỏi thì cậu bắt tớ đi
Sam bỏ chạy, Zak đuổi theo. Hai người chạy quanh trong căn phòng bé, tiếng cười rộn lên không ngớt. Có thể thấy, từ ngày nhà có Zak, Sam cười nhiều hơn hẳn…
Rồi đột nhiên, Sam vấp té, ngã cái bịch xuống giường, Zak chạy sau cũng theo đó mà ngã xuống…Và Zak đang nằm đè lên Sam trên giường,
Hơi thở của Sam phả vào mặt Zak, Zak nhìn thẳng vào mắt Sam, không chớp.
Ngay sau đó, Sam cảm nhận một luồng điện rất mạnh từ người Zak đập vào người mình, cô bé vội vùng dậy. Cứ bị truyền điện thế này, không khéo vài hôm nữa, Sam thành cái máy phát điện cũng nên =))
- Tớ xin lỗi, tớ không cố ý làm cậu đau!
- Không sao, tớ hiểu mà, lần sau cậu giữ khoảng cách tí là được. Cậu về phòng đi, tớ học thêm tí nữa!
- Ừm…
Sam không ngừng suy nghĩ về ánh mắt của Zak lúc nãy, nó thật sự rất sâu, và thật sự đã nhìn Sam rất lâu. Cái cảm giác đó cứ làm Sam bối rối, phút chốc mặt đã đỏ ửng lên mà không hay. Nó là gì nhỉ?
Zak về phòng, và cũng nghĩ đến hơi thở của Sam, ánh mắt Sam và cơ thể Sam. Trong Zak dần dần hình thành một cảm xúc gì đấy…rất mới mẻ…
….
Sam buồn ngủ đến ríu cả hai mắt, nhưng vẫn cố thức để chờ Su về. Và sự thật là Su đã về rất trễ…
2h45’ sáng…
- Su! Chị thật sự thất vọng về em đấy! Lần này thì em về nhà trễ đến thế này à?
Sam thấy dáng điệu Su vô cùng mệt mỏi, khuôn mặt phờ phạc và đầu tóc, quần áo rối bời, cô càng thêm lo lắng
- Su! Em đã đi đâu thế hả?
- Chị để cho em yên đi!
Su kéo cửa cái rầm. Sam thấy lạ, trước giờ, dù có về trễ thì khi Sam hỏi Su vẫn trả lời, nhưng giờ, con bé lại nạc nộ cô thế sao?!
30/ CÁI ÔM
Trên lớp,
- Sam à, tớ có chuyện này muốn hỏi cậu!_Mây thỏ thẻ với Sam trong giờ ra chơi.
- Chuyện gì thế Mây?
- Zak…cậu ấy…cậu ấy…đã có người yêu chưa?
- Zak á? Chưa chưa, á à, cậu thích Zak đúng không?
Mây ngại ngại, gật đầu.
- Muốn tớ làm bà mối cho chứ gì?
- Hì, nếu được thế thì tốt quá!
- Yên tâm đi, để đấy cho tớ, hihi. Chiều nay nhé, đi học về, tớ sẽ để Zak đứng ở trước cổng trường, cậu ra đấy và đi chơi với cậu ấy nhé!
- Nhưng như vậy có được không? Tớ sợ cậu ấy không thích!
- Đừng lo, cậu ấy nghe lời tớ lắm, hihi.
Và đúng theo kế hoạch, Sam đã để Zak lại một mình trước cổng trường, còn cô thì đi bộ về trước, lần nào cũng thế, Sam thích đi ô tô đến trường và đi bộ về nhà.
Trước cổng trường,
Zak xoay tứ phía để tìm Sam nhưng không thấy, khuôn mặt cậu ấy lộ rõ sự lo lắng.
- Chào Zak!_là tiếng của Mây.
- Chào Mây! Cậu có thấy Sam đâu không? Sao giờ này mà cậu ấy chưa ra?
- À…Sam bảo tớ đến nhắn với cậu là có việc bận nên về trước rồi.
- Vậy sao?Vậy mà cũng không thèm nói với người ta một tiếng!
- Zak à!
- Hả?
- Cậu có rảnh không? Đi chơi với tớ một lát rồi về nhé!
Sau câu nói của Mây, Zak đã đoán ra ngay đây lại là một kế hoạch của Sam:
- Sam bảo cậu làm thế này phải không?
- Ơ…tớ…
- Lần này, tớ sẽ đi với cậu, nhưng lần sau cậu đừng làm như thế nữa nhé, tớ không thích đâu!
Mây hơi ngượng, rồi cũng ậm ừ.
Lúc đó, Sam đeo headphone và để đầu óc chìm vào những bản giao hưởng du dương, cô lại tiếp tục thói quen đi bộ và rong ruổi trên những hè phố cuối ngày. Vẫn như “thông lệ”, Đại đã lặng lẽ theo sau cô bé từ khi mới bước ra cổng trường…
- Sam!Sam!
Đại đập mạnh vào vai Sam. Lôi headphone ra khỏi tai, Sam quay lại:
- Đại à, cậu đừng đi theo tớ như thế nữa được không, tớ cần yên tĩnh một mình
- Sam à, tớ xin lỗi, nhưng tớ thật sự…sắp phải đi khỏi nơi đây rồi…
- Cậu đi đâu cơ?
- Đi đến một nơi rất xa và không biết là bao giờ mới có thể gặp lại cậu, tớ đã rất sợ điều đó nhưng cuối cùng thì nó đã đến! Tớ rất sợ phải mất cậu! Liệu hôm nay, cậu có thể cho tớ…tình yêu của cậu được không? Chỉ một hôm nay thôi! Ngày mai tớ sẽ phải đi rồi….
Đại buồn rầu và khuôn mặt hơi chùng xuống…
- Được rồi, hôm nay, tớ sẽ là người yêu của cậu! Coi như là món quà tớ tặng cậu trước lúc chia tay, nhé!
- Cám ơn cậu rất nhiều!
- Vậy giờ chúng ta đi đâu?
[…]
Cầu tình yêu, 5h chiều,
Gió lộng từng đợt quyện vào nhau, gió mang hơi lạnh và ẩm của dòng sông ngày chiều,
Chiếc cầu ngắn, nhưng hai bên thành cầu chứa đầy những chiếc ổ khóa đa kiểu dáng, đa màu sắc…Người ta chẳng thể nào đếm hết số lượng ổ khóa trên cầu, cũng như số chìa khóa đã được vứt đi dưới con sông kia, bởi vì nơi đây được lưu truyền rằng, hễ ai yêu nhau khi đem khóa ổ khóa vào thành cầu này và vứt chìa khóa xuống sông thì sẽ bên nhau trọn đời…
- Tại sao cậu lại dẫn tớ đến đây?
- Cậu biết đây là đâu chứ?
- Cầu tình yêu…
- Vậy cậu biết truyền thuyết của nó chứ?
- Tớ có nghe nói…
- Ừm, tớ có đem một cái đến đây, và muốn được cùng cậu khóa nó vào chiếc thành cầu kia, cậu đồng ý chứ?
- Nhưng tớ và cậu…
- Chẳng phải cậu đã nói hôm nay sẽ là người yêu của tớ sao…?
- Thôi được rồi, chỉ là việc cỏn con thôi mà…_Sam có vẻ miễn cưỡng, nhưng nghĩ đến việc ngày mai sẽ không thấy Đại nữa, không thấy một người bạn đã là khá thân nữa, cô cũng hơi chạnh lòng, và thấy mình cần phải hoàn thành tốt lời hứa này….
Ngay lúc đó thì…
Zak và Mây cũng đang đi bộ đến cây cầu, Mây đã cố gắng lắm mới kéo Zak được đến đây….Từ phía xa, Zak đã lờ mờ thấy được đó là Sam và Đại….
Sau khi đã khóa xong chiếc ổ khóa, Đại cầm chiếc chìa khóa trên tay, và cả hai đang bám tay vào thành cầu, mắt nhìn ra xa xa.
- Sao cậu không vứt nó đi?_Sam tò mò.
- Tớ sẽ không vứt nó, cậu cho tớ giữ nó như là một kỉ niệm giữa tớ với cậu vậy nhé!
- Ừm…
Và khi Đại quay mặt sang phía Sam thì cũng là lúc Đại thấy được sự có mặt của Mây và Zak trên cây cầu. Ngay lập tức, cậu ta ôm chầm lấy Sam.
- Cậu…cậu làm gì vậy Đại!
- Chỉ một chút thôi! Tớ xin cậu, cho tớ ôm cậu lần cuối này nữa thôi, hãy để những kí ức đẹp về tớ, về Đại mãi mãi đi theo cậu được không? Vì tớ muốn, trong trí nhớ của cậu, tớ sẽ mãi là một người bạn tốt…
Sam định gỡ tay Đại ra, nhưng sau câu nói vừa rồi, cô bé mủi lòng và cứ để cái ôm ấy tiếp diễn…
- Cám ơn cậu, cám ơn cậu đã không đẩy tớ ra…
26/ SỰ CHUẨN BỊ
Sam dẫn Zak đi mua áo quần và sách vở để chuẩn bị đi học vào tuần sau. Trông cậu ta có vẻ hớn hở và luôn miệng cười. (được đi học mà thích thế nhỉ? Mình thì chán ngấy rồi, hihi). Thật ra thì việc Zak cười có thể giải thích như thế này: sau khi đã cười một lần thì nó sẽ được lưu trong bộ nhớ của Zak và trở thành một phản xạ có điều kiện, và như vậy, khi gặp những trường hợp nào tương tự như thế thì cậu ta sẽ cười. Chỉ mới biết vui, biết cười thôi, còn mấy cái khác thì chưa. Nghĩ cũng tội Sam, huấn luyện cho hơn một tháng trời mà mới chỉ biết cười, mà thôi thế cũng đỡ, còn hơn là cứ đơ đơ vô hồn, hì.
- Cậu vào thử bộ này đi!
Sam giơ bộ áo quần treo trên móc đưa cho Zak. Từ trước tới giờ, ở nhà, Zak toàn mặc quần lửng, áo thun, giờ mới được thấy bộ trang phục lịch sự thế này, cậu ta trông thích thú:
- Bộ quần áo này đẹp nhỉ?
Và lại cười, cứ cười suốt. “Ôi trời, mình muốn phát ngấy đến nụ cười ấy mất thôi. Lúc bảo thì không chịu cười, lúc cười được rồi thì cười suốt, cười cứ như đười ươi ấy”_Sam thầm nghĩ lúc Zak vào thay đồ. Và khi Zak bước ra, Sam đã không khỏi ngạc nhiên. Zak mặc bộ trang phục này trông rất đẹp, rất cuốn hút, có khi đi học đến trường lại thành tâm điểm của sự chú ý cũng nên_Sam tặc lưỡi:
- Đẹp lắm, tớ mà đã lựa là chỉ có đẹp trở lên thôi! Giờ cậu vào thay ra đi, rồi mình đi mua sách nhé!
Thật ra thì chẳng ai biết tuổi của Zak cả (mà người ngoài hành tinh thì có tính tuổi không nhỉ Alien, em yêu anh Phần 8 ), cho nên bố quyết định để Zak đi học cùng lớp Sam cho Sam tiện quản lý cậu ta. Mà đôi lúc Sam nghĩ, đầu óc cậu ta siêu đến thế thì cho đi học Thạc sĩ cũng được ấy chứ Alien, em yêu anh Phần 8
Siêu thị sách,
- Chị ơi, thanh toán giúp em chỗ sách này với ạ! Zak! Cậu đang đọc cái gì đấy?
- Tớ muốn mua thêm cuốn này!
Zak đưa quyển sách với cái tựa: “Điều kỳ diệu của tình yêu” ra trước mặt Sam làm cô bé không khỏi bật cười
- Trời đất! Cậu cũng có hứng thú với mấy loại sách này à?
- Thì lúc trước chẳng phải cậu nói con người bảo tình yêu là một điều kỳ diệu sao? Tớ muốn biết nó kỳ diệu đến mức nào!
- À, ừ, công nhận cậu nhớ dai thật, đã không nhớ thì thôi, chứ đã nhớ thì có bảo cậu quên cũng chịu. Giờ mình về nhà thôi!
Phố đêm, trên con đường dẫn về ngôi biệt thự, những ánh đèn đường vàng vọt hắt những cái bóng méo mó xuống lòng đường, Sam và Zak rảo bước…
- Zak à? Cậu có muốn thử ăn một cái gì đó không?
- Nó rất đau, tớ đã thử rồi!
- Tại sao vậy?
- Khi thức ăn vào người tớ, nó chứa nước và làm nhiễu những mạch điện dưới da tớ và việc đó gây nên một cơn đau nhỏ kéo dài trong vòng vài phút.
- Kinh khủng vậy sao?! Tớ mà không ăn, chắc tớ chết mất! con người mà không được ăn, chắc là đau khổ mà tự vẫn mất thôi, hì.
- Thật à?
- Ừm, mấy đứa bạn tớ vẫn thường hay than thở rằng: “Rõ khổ. Ở đời này khổ nhất là cái sự ăn, nhưng khổ nổi cứ thích khổ để được ăn và cứ thích ăn để cam chịu khổ. Rõ khổ!”. Tóm lại là khổ! Hihi
- Nghe hay nhỉ?
- Ừm, đời là bể khổ mà. Thế nên còn vui sướng ngày nào thì hãy biết hưởng thụ ngày đó, chứ đến lúc khổ thì có muốn sướng cũng chịu.
- Con người rắc rối thật nhỉ?
- Uầy! thì đó là bản chất rồi mà, thế rắc rối vậy thì cậu có muốn làm người không?
- Có chứ! Tớ sẽ là người, là người một cách hoàn chỉnh.
Câu nói của Zak làm Sam vui vui. Zak đã khác xa lúc đầu, bây giờ cậu ấy đã có sức sống và tràn đầy niềm tin. Zak đã bước chân vào thế giới loài người, chỉ mới vài bước đầu tiên ngắn ngủi thôi…nhưng Sam tin là đoạn đường ấy sẽ rất dài. Và liệu rồi Zak có thể bước đi đến cuối đoạn đường đó?!
27/NGÀY ĐẦU TIÊN ĐI HỌC
- Hả? Chị nói thật á? Anh Zak sẽ đi học với chúng ta sao?
- Ừm, nhưng Zak sẽ là anh họ của chúng ta.
- Sao cơ? Không được chị à! Anh Zak phải là người yêu của em cơ, nếu mà là anh họ thì phí lắm!
- Em nữa, biết bao nhiêu người rồi mà cũng không đủ, còn không chịu buông tha cho Zak nữa sao?
- Hì, em đùa tí thôi, chứ em có bạn trai rồi mà, bạn trai em mà nghe được anh ấy giận em chết.
- Phải, chị biết em lúc nào chẳng có bạn trai, mỗi tuần một người chứ gì?
- Chị này! Bây giờ em thay đổi rồi, em sẽ yêu mình anh ấy thôi!
- Trời đất, ai mà làm cho em gái tôi phải thề nguyền sống chết thế?
- Hihi, bí mật, khi nào em sẽ giới thiệu cho chị, mà người này chị cũng biết đó. Thôi em đi ngủ đây!!
“Ai thế nhỉ? Ai mà có vẻ quan trọng với cái con bé thay người yêu như thay áo thế kia nhỉ? Mà lại còn là người quen nữa chứ?”_Sam nghĩ rồi khẽ lắc đầu. Haiza, Sam chịu thua =.=!
……..
Brừm brừm…
Chiếc ô tô nổ máy chở Sam, Su và Zak đi học. Trông Zak rất phấn khởi khi chiếc xe đổ trước cổng trường. Su thì cứ kéo tay Zak lôi xuống xe, trong khi Sam thì hơi chột dạ, cô bé sợ gặp tên Uy vào lúc này.
Và đúng như dự đoán ban đầu của Sam, việc xuất hiện của Zak ngay lập tức đã trở thành tâm điểm và thành đề tài “hot” nhất của trường vào sáng nay. Sự nổi loạn của bầy học sinh nữ trong trường dành cho Zak cũng không khác mấy so với Đại trước đó. Lần đầu tiên thấy nhiều người như thế, với cả ai ai cũng đổ dồn con mắt về phía mình, Zak hơi khép nép và đi sát sau lưng Sam cho đến khi vào lớp.
- Sao mọi người lại nhìn chằm chằm vào tớ như thế hả Sam?
- Ai bảo cậu là người ngoài hành tinh!
- Hả??? (Zak biết ngạc nhiên rồi nè :>)
- Hì, tớ đùa thôi, ai bảo cậu đẹp trai quá làm gì, tớ đoán thể nào bọn nó cũng rần rần thế mà, hì, được hâm mộ như thế là vinh dự lắm đó!
Vừa lúc đó, Mây bước vào lớp trong tâm thế ngỡ ngàng:
- Sam! Ai thế này?
- À, đây là Zak, anh họ tớ, mới từ Mỹ trở về đấy, bây giờ sẽ học chung lớp mình đến cuối năm!
- Thật vậy á?_mắt Mây mở căng hết cỡ, miệng thì cười tươi như hoa và chìa bàn tay ra trước mặt Zak:
- Rất vui vì được làm quen với cậu!
Zak hơi bối rối. Sam hiểu ý nên đành gạt tay Mây xuống và kéo cô bạn ngồi lại bên cạnh mình. Nhiệm vụ của Sam là phải giấu kín thân phận của Zak, mà bàn tay chính là điểm yếu nhất có thể làm tiết lộ mọi việc. Cho nên, Sam rất cẩn trọng trong trường hợp này.
- Zak! Cậu ngồi gần Mây nhé!_Sam nháy mắt.
- Nhưng tớ muốn ngồi đây với cậu…
- Ơ…
- Không sao đâu Sam à, chắc cậu ấy còn lạ đấy, để cậu ấy ngồi gần cậu đi, tớ xuống bàn dưới ngồi cũng được…
Khi Mây đã an tọa ở bàn dưới,
- Zak! Mây là bạn thân nhất của tớ, là người rất tốt, sao cậu cứ tỏ vẻ lạnh lùng với cậu ấy thế?
- Thế cậu muốn tớ phải thế nào?
- Thì niềm nở và vui vẻ lên, chẳng phải cậu thích cười sao? Cười với cậu ấy nhiều nhiều một chút!
- Tớ biết rồi_Zak hơi quạu.
Và lúc đó thì Đại cũng từ ngoài cửa tiến vào,
Cái người ở tấm ảnh cuối album đang ngồi tại đây, ngay trong lớp học này, bên cạnh Sam, và khỏi phải nói Đại đã hốt hoảng đến mức nào! Cậu ta run run tiến lại gần phía Zak khiến cho Sam cũng bất ngờ không kém trước hành động có phần kì lạ này:
- Anh…anh…tại sao anh lại có mặt ở đây?hả????
- Kìa Đại, cậu làm gì thế?, cậu ấy là Zak, là anh họ của tớ bên Mỹ mới về Việt Nam mà!
Zak ngồi yên,
Đại quay sang phía Sam:
- Thật…thật…vậy sao?! Đây là…anh họ của cậu thật chứ?
- Thật mà…cậu làm sao thế? Không được khỏe ở chỗ nào à?
- À…tớ, tớ nhìn nhầm một người quen thôi. Chào người bạn mới nhé!
- Chào cậu!
Đại tiến xuống phía bàn cuối, khuôn mặt vẫn chưa hoàn toàn định thần và đôi mắt vẫn dán chặt vào tấm lưng của Zak ở bàn trên…
“Không lẽ lại giống nhau đến thế?!”_Đại nghĩ thầm.
28/ TỪ CHỐI
Tan học,
Sam đang đi cùng Zak thì đột nhiên, Đại níu tay Sam lại:
- Sam, nói chuyện với tớ một tí được không?
- Ơ..nhưng…còn Zak!
- Cậu để cậu ta về nhà trước không được sao? Cậu ta đâu phải là con nít nữa…
- Nhưng…anh ấy mới ở nước ngoài về nên không thạo đường sá ở đây, tớ sợ anh ấy bị lạc!
- ….
Đại cau có nhìn Zak:
- Vậy cậu ra chỗ kia nói chuyện với tớ một tí, để Zak đứng đây chờ, nhé!
- Không sao đâu, cậu đi đi Sam, tớ đứng đây đợi được mà.
- Ừm, vậy cậu đợi tớ tí nhé! Tớ xong ngay…
…..
- Có chuyện gì vậy Đại?
- Zak…cậu ấy là anh họ của cậu thật à?
- Trời đất, thật mà, sao cậu lại hỏi tớ câu như thế?
- Tại tớ…tớ sợ…cậu ta sẽ cướp mất cậu…
Sam thoáng bối rối…
- Sao cậu lại nghĩ thế?
- Tớ không biết…nhưng…tớ sợ…tớ sợ cậu sẽ bỏ tớ mà đi, tớ sợ cậu sẽ có một người bạn thân khác, mà người đó không phải là tớ. Tớ rất sợ, cậu có biết không Sam?
Những lúc như thế này, trông Đại thật yếu đuối.
- Cậu sao thế? Zak chỉ là anh họ tớ thôi, nhưng tớ cũng xin cậu đừng khiến tớ phải khó xử thêm nữa…tớ…tớ…chỉ xem cậu là bạn mà thôi….
- Nhưng cậu không nhớ là đã tuyên bố trước mặt tên Uy những gì sao?
- Đại à! Tớ xin lỗi, vì lúc đó tớ hoảng quá nên mới nói thế. Nếu cậu cần, tớ có thể tuyên bố lại cho mọi người biết về sự thật!
- Nhưng…tớ…tớ…
- Tớ phải về đây…
- Sam à…
Đại vô tình nắm tay Sam kéo lại,
Và luồng điện đã xẹt qua trong Sam…
- Á!
- Tớ…tớ…xin lỗi.
- Cậu đừng chạm vào tớ…
- Tớ…thích…cậu Sam à!!!
- ….
- ….
- Cám ơn tình cảm mà cậu đã dành cho tớ…nhưng tớ, tớ chưa sẵn sàng…xin lỗi cậu!
Vẫn là tiếng “xin lỗi”, vẫn là sự từ chối trước mọi lời tán tỉnh. Sam vốn là người như vậy.
Đại quay người lại nhìn Sam, mắt long lên và những tia điện đang chạy rần khắp da thịt. Cậu ta thực- sự- tức- giận!!!
…….
- Về thôi Zak!!!
- Cậu ta đã nói những gì với cậu vậy?
- Hơ? Cậu thêm cái tính tò mò từ lúc nào vậy Zak?! Chỉ là chuyện bạn bè thôi mà!
- Cậu ta yêu cậu phải không?
- Cái gì??? Cậu điên à? Cậu thì biết cái gì là yêu chứ?!
- Tớ thấy biểu hiện của cậu ta rất giống những lời sách nói.
- Cái quyển về tình yêu ấy á?
- Ừm!
- Zak, cho tớ xin đi, không phải cái gì trong sách cũng áp dụng vào thực tế được đâu!
29/ ĐÙA
11h kém,
Su vẫn chưa về. Mấy hôm nay Su đi chơi suốt, đêm qua, Sam đợi mãi mà vẫn không thấy con bé về nhà. Sam bắt đầu thấy lo lắng, và định bụng chờ Su về sẽ hỏi cho ra lẽ.
Giờ thì, cô bé đang học bài, và Zak đang ngồi ở bên,
- Mây nói với tớ là cậu được rất nhiều người theo đuổi?
- Cậu tò mò quá đấy!
- Vậy cậu đã yêu ai trong số đó chưa?!
- Ơ hay…
Sam gõ cốc lên đầu Zak rồi bật cười:
- Phạt cậu về cái tội dám tọc mạch chuyện của người khác nè!
- Cậu dám đánh tớ á?
- Hơ, có gì mà không dám chứ! À, nhắc mới nhớ, cái bộ dạng mặc váy của cậu hôm trước trông buồn cười lắm đấy nhé, tiếc là tớ không chụp được ảnh để làm bằng chứng, hihi
- Cậu còn dám đe dọa tớ nữa á?
- Hehe, có giỏi thì cậu bắt tớ đi
Sam bỏ chạy, Zak đuổi theo. Hai người chạy quanh trong căn phòng bé, tiếng cười rộn lên không ngớt. Có thể thấy, từ ngày nhà có Zak, Sam cười nhiều hơn hẳn…
Rồi đột nhiên, Sam vấp té, ngã cái bịch xuống giường, Zak chạy sau cũng theo đó mà ngã xuống…Và Zak đang nằm đè lên Sam trên giường,
Hơi thở của Sam phả vào mặt Zak, Zak nhìn thẳng vào mắt Sam, không chớp.
Ngay sau đó, Sam cảm nhận một luồng điện rất mạnh từ người Zak đập vào người mình, cô bé vội vùng dậy. Cứ bị truyền điện thế này, không khéo vài hôm nữa, Sam thành cái máy phát điện cũng nên =))
- Tớ xin lỗi, tớ không cố ý làm cậu đau!
- Không sao, tớ hiểu mà, lần sau cậu giữ khoảng cách tí là được. Cậu về phòng đi, tớ học thêm tí nữa!
- Ừm…
Sam không ngừng suy nghĩ về ánh mắt của Zak lúc nãy, nó thật sự rất sâu, và thật sự đã nhìn Sam rất lâu. Cái cảm giác đó cứ làm Sam bối rối, phút chốc mặt đã đỏ ửng lên mà không hay. Nó là gì nhỉ?
Zak về phòng, và cũng nghĩ đến hơi thở của Sam, ánh mắt Sam và cơ thể Sam. Trong Zak dần dần hình thành một cảm xúc gì đấy…rất mới mẻ…
….
Sam buồn ngủ đến ríu cả hai mắt, nhưng vẫn cố thức để chờ Su về. Và sự thật là Su đã về rất trễ…
2h45’ sáng…
- Su! Chị thật sự thất vọng về em đấy! Lần này thì em về nhà trễ đến thế này à?
Sam thấy dáng điệu Su vô cùng mệt mỏi, khuôn mặt phờ phạc và đầu tóc, quần áo rối bời, cô càng thêm lo lắng
- Su! Em đã đi đâu thế hả?
- Chị để cho em yên đi!
Su kéo cửa cái rầm. Sam thấy lạ, trước giờ, dù có về trễ thì khi Sam hỏi Su vẫn trả lời, nhưng giờ, con bé lại nạc nộ cô thế sao?!
30/ CÁI ÔM
Trên lớp,
- Sam à, tớ có chuyện này muốn hỏi cậu!_Mây thỏ thẻ với Sam trong giờ ra chơi.
- Chuyện gì thế Mây?
- Zak…cậu ấy…cậu ấy…đã có người yêu chưa?
- Zak á? Chưa chưa, á à, cậu thích Zak đúng không?
Mây ngại ngại, gật đầu.
- Muốn tớ làm bà mối cho chứ gì?
- Hì, nếu được thế thì tốt quá!
- Yên tâm đi, để đấy cho tớ, hihi. Chiều nay nhé, đi học về, tớ sẽ để Zak đứng ở trước cổng trường, cậu ra đấy và đi chơi với cậu ấy nhé!
- Nhưng như vậy có được không? Tớ sợ cậu ấy không thích!
- Đừng lo, cậu ấy nghe lời tớ lắm, hihi.
Và đúng theo kế hoạch, Sam đã để Zak lại một mình trước cổng trường, còn cô thì đi bộ về trước, lần nào cũng thế, Sam thích đi ô tô đến trường và đi bộ về nhà.
Trước cổng trường,
Zak xoay tứ phía để tìm Sam nhưng không thấy, khuôn mặt cậu ấy lộ rõ sự lo lắng.
- Chào Zak!_là tiếng của Mây.
- Chào Mây! Cậu có thấy Sam đâu không? Sao giờ này mà cậu ấy chưa ra?
- À…Sam bảo tớ đến nhắn với cậu là có việc bận nên về trước rồi.
- Vậy sao?Vậy mà cũng không thèm nói với người ta một tiếng!
- Zak à!
- Hả?
- Cậu có rảnh không? Đi chơi với tớ một lát rồi về nhé!
Sau câu nói của Mây, Zak đã đoán ra ngay đây lại là một kế hoạch của Sam:
- Sam bảo cậu làm thế này phải không?
- Ơ…tớ…
- Lần này, tớ sẽ đi với cậu, nhưng lần sau cậu đừng làm như thế nữa nhé, tớ không thích đâu!
Mây hơi ngượng, rồi cũng ậm ừ.
Lúc đó, Sam đeo headphone và để đầu óc chìm vào những bản giao hưởng du dương, cô lại tiếp tục thói quen đi bộ và rong ruổi trên những hè phố cuối ngày. Vẫn như “thông lệ”, Đại đã lặng lẽ theo sau cô bé từ khi mới bước ra cổng trường…
- Sam!Sam!
Đại đập mạnh vào vai Sam. Lôi headphone ra khỏi tai, Sam quay lại:
- Đại à, cậu đừng đi theo tớ như thế nữa được không, tớ cần yên tĩnh một mình
- Sam à, tớ xin lỗi, nhưng tớ thật sự…sắp phải đi khỏi nơi đây rồi…
- Cậu đi đâu cơ?
- Đi đến một nơi rất xa và không biết là bao giờ mới có thể gặp lại cậu, tớ đã rất sợ điều đó nhưng cuối cùng thì nó đã đến! Tớ rất sợ phải mất cậu! Liệu hôm nay, cậu có thể cho tớ…tình yêu của cậu được không? Chỉ một hôm nay thôi! Ngày mai tớ sẽ phải đi rồi….
Đại buồn rầu và khuôn mặt hơi chùng xuống…
- Được rồi, hôm nay, tớ sẽ là người yêu của cậu! Coi như là món quà tớ tặng cậu trước lúc chia tay, nhé!
- Cám ơn cậu rất nhiều!
- Vậy giờ chúng ta đi đâu?
[…]
Cầu tình yêu, 5h chiều,
Gió lộng từng đợt quyện vào nhau, gió mang hơi lạnh và ẩm của dòng sông ngày chiều,
Chiếc cầu ngắn, nhưng hai bên thành cầu chứa đầy những chiếc ổ khóa đa kiểu dáng, đa màu sắc…Người ta chẳng thể nào đếm hết số lượng ổ khóa trên cầu, cũng như số chìa khóa đã được vứt đi dưới con sông kia, bởi vì nơi đây được lưu truyền rằng, hễ ai yêu nhau khi đem khóa ổ khóa vào thành cầu này và vứt chìa khóa xuống sông thì sẽ bên nhau trọn đời…
- Tại sao cậu lại dẫn tớ đến đây?
- Cậu biết đây là đâu chứ?
- Cầu tình yêu…
- Vậy cậu biết truyền thuyết của nó chứ?
- Tớ có nghe nói…
- Ừm, tớ có đem một cái đến đây, và muốn được cùng cậu khóa nó vào chiếc thành cầu kia, cậu đồng ý chứ?
- Nhưng tớ và cậu…
- Chẳng phải cậu đã nói hôm nay sẽ là người yêu của tớ sao…?
- Thôi được rồi, chỉ là việc cỏn con thôi mà…_Sam có vẻ miễn cưỡng, nhưng nghĩ đến việc ngày mai sẽ không thấy Đại nữa, không thấy một người bạn đã là khá thân nữa, cô cũng hơi chạnh lòng, và thấy mình cần phải hoàn thành tốt lời hứa này….
Ngay lúc đó thì…
Zak và Mây cũng đang đi bộ đến cây cầu, Mây đã cố gắng lắm mới kéo Zak được đến đây….Từ phía xa, Zak đã lờ mờ thấy được đó là Sam và Đại….
Sau khi đã khóa xong chiếc ổ khóa, Đại cầm chiếc chìa khóa trên tay, và cả hai đang bám tay vào thành cầu, mắt nhìn ra xa xa.
- Sao cậu không vứt nó đi?_Sam tò mò.
- Tớ sẽ không vứt nó, cậu cho tớ giữ nó như là một kỉ niệm giữa tớ với cậu vậy nhé!
- Ừm…
Và khi Đại quay mặt sang phía Sam thì cũng là lúc Đại thấy được sự có mặt của Mây và Zak trên cây cầu. Ngay lập tức, cậu ta ôm chầm lấy Sam.
- Cậu…cậu làm gì vậy Đại!
- Chỉ một chút thôi! Tớ xin cậu, cho tớ ôm cậu lần cuối này nữa thôi, hãy để những kí ức đẹp về tớ, về Đại mãi mãi đi theo cậu được không? Vì tớ muốn, trong trí nhớ của cậu, tớ sẽ mãi là một người bạn tốt…
Sam định gỡ tay Đại ra, nhưng sau câu nói vừa rồi, cô bé mủi lòng và cứ để cái ôm ấy tiếp diễn…
- Cám ơn cậu, cám ơn cậu đã không đẩy tớ ra…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.