Chương 10: Cô gái tên Lan Lan
Cố Tây Tước
12/06/2014
Lan Lan kể lại truyền thuyết về dòng họ nhà nó: “Cha tao được nhận nuôi năm bảy, tám tuổi gì đấy, ông bà nội là quan to có tiếng thời bấy giờ,
chậc, kỹ thuật đầu thai rõ gà may mà còn vớt vát được một chiêu như
vậy.”
“Sau khi nhận nuôi, bà nội quyết tâm 'uốn cây từ thuở còn non', nhưng tiếc thay cha tao không sinh ra để học, ‘ninh’ mấy năm chẳng ra cơm ra cháo gì nên ông bà đành thôi, quản lý buôn bán thì cần gì lắm chữ. Nhưng trước khi thừa kế gia sản ông bà vẫn muốn cha tao ra ngoài rèn luyện, học hỏi, thời nào người muốn vươn cao không phải ‘nằm gai nếm mật’? Thế là ông ấy hí hửng đi khắp nơi kiếm sống!”
“Hết nuôi lợn, nuôi ngọc trai thì hợp tác mở trang trại nuôi gà, mẹ kiếp, toàn bắt đầu bằng nghề nuôi! Thực ra cũng gọi là có tí thành tựu đấy chứ, nhưng trong mắt ông bà nội thì chẳng bằng cái móng chân! Cuối cùng bị mắng: Không nuôi niếc gì nữa, về nhà! Con dâu cũng chuẩn bị xong hết cho mày rồi!”
“Cha tao nghe xong hốt cả hoảng, con dâu á?! Đời nào rồi còn 'cha mẹ đặt đâu con ngồi đấy'! Không được, phải đứng lên đấu tranh! Bằng mọi giá phải đấu tranh! Nhất là khi nó còn liên quan đến chuyện phòng the đời sau bật đèn hay tắt đèn nữa! Thế nên cha tao vội vàng cong đuôi chạy về! Nhưng vừa nhìn thấy vợ-tương-lai một cái, ông bỗng biến thành 'con trai hiếu thảo' quay lại bẩm ông nội, con theo ý cha!”
“Sau đó có chị tao, rồi có tao.”
“Bé ném nhau với chị, lớn ném nhau với cha, thời cấp 2, tao xưng là Hitler, ngày ngày dãi nắng dầm mưa với các anh em, sáng đi học, gửi nhờ con dao cắt dưa hấu trong quầy bán quà vặt, chiều về qua lấy dao đi chém nhau mà không hề bỏ bê sự nghiệp học hành! Mới hài hoà làm sao! Cuối cùng bị cha tao phát hiện, chửi cho lên hình! Còn đập cả TV vào tao nữa, khi ấy ngỡ phận cha con đến đây chấm dứt, cho đến ngày tao ném lại máy tính mới thấy, đúng là tao thừa duyên làm con gái ông.”
“Lên đại học, tình cha con bỗng thân thiết lạ, tao đòi gì ông già cũng cho, thậm chí còn cho thêm ấy, ôi tại chị tao 'chống lầy' cả, có ai thừa kế gia sản đâu, sốt ruột cũng phải! Mẹ kiếp, chị tao chạy cũng nhanh kinh, gả cho đại gia, sinh hai đứa con, sống cuộc đời trong mơ với ăn chơi-nhậu nhẹt-bài bạc của tao! Chỉ khổ đứa em này, tốt nghiệp xong cái là mệt sống mệt chết quản lí một đống thứ, mỗi năm còn phải tự xuống xưởng trải nghiệm cuộc sống gian khổ một lần!!”
“Đông năm ngoái, Cuồng rủ tao đi Nhật tắm bồn, lúc ấy tao đang khiêng cmn đồ trong xưởng, mồ hôi như xông hơi, còn tắm tiếc bồn biếc cái gì! Giờ mỗi tháng tao kiếm được mười vạn, một mình tao, không phải cả công ty đâu, nghe oách chưa!! Nhưng vấn đề là một tháng tao tiêu chưa hết một nghìn! Lết được cái xác về đến nhà là lăn quay ra như chó, đói quá thì gặm tạm miếng bánh mì khô rồi tiếp tục nằm ngay đơ, sáng hôm sau, một vòng tuần hoàn mới của bi kịch lại bắt đầu!”
“Chúng mày xem! Sống thế thà tao đi tu luôn cho xong!!”
Trưởng phòng: Có ai thấy nghe giống như một câu chuyện dài đầy máu và nước mắt kết hợp khoe khoang trá hình không?
Lan Lan: Khoe cái đầu mày! Giỏi mày đổi chỗ cho tao xem!
Trưởng phòng: Ôi, áp lực ở ngân hàng tao cũng lớn lắm, mày thấy đấy, lúc nào tao cũng chèo kéo mày đi gửi tiền ngân hàng còn gì, ha ha ha ha ha!
Lan Lan: Tuổi xuân của ông được bao năm, sao phải chôn vùi trong những con số tăng tăng giảm giảm trên thẻ ngân hàng!!
Cuồng: Ôi tuổi trẻ, giờ tao muốn đi phẫu thuật ở Hàn Quốc, biết thế trước kia không làm trong nước cho xong!
Trưởng phòng: Mày là siêu sao à, đua đòi mặt v-line mắt cá ngâm làm gì, sau này đừng có nói mày quen tao.
Lan Lan: Ô, giờ thì Thanh Khê là sướng nhất. Chồng vừa đẹp trai vừa có tiền, quan trọng nhất là còn siêu nghe lời. Công việc nhẹ nhàng, gia đình êm ấm, còn cần gì hơn nữa.
Trưởng phòng: Thanh Khê đâu rồi?
Cuồng: Đừng nói nó ngủ rồi nhé?
Thanh Khê: ...Tớ đang nghĩ, không nên xét nét những chuyện không vui như vậy. Còn đầy người phải sống khổ cực hơn mình nhiều. Tớ thấy các cậu toàn là ăn no rỗi việc, không có chuyện gì làm, tắm rửa rồi ngủ hết đi.
Lan Lan: ...
Cuồng: ...
Trưởng phòng: Fuck, mày là ai?!
Thank Khê: Con gái con đứa đừng động tý lại 'fuck' fiếc, chỉ đàn ông mới làm được thôi.
Lan Lan: ...Từ thiếu à?
Cuồng: ^_^
Trưởng phòng: ...Từ ...Từ gia, anh đi công tác phía Nam cơ mà? Về sớm thế hi hi hi!
Thanh Khê: ...
Lúc đi qua, ai đó đang ngồi trước máy tính bỗng ôm choàng lấy tôi, nói: “May mà em không 'gần mực thì đen'!”
#68
Lan Lan là một cô gái nóng tính, khi xù lông hay phàn nàn với tôi, ví dụ như: “Mùa đông năm ngoái, ông già tao đi phòng tắm công cộng, để đồng hồ vàng trong tủ đựng đồ, bị trộm mất. Năm nay ông ta chưa từ bỏ ý định, sang hẳn Hồng Kông mua một cái khác rực rỡ hơn, show off hơn! Mỗi khi ra ngoài chỉ hận không đeo lên trán được. Mới đây xong, ông già không nhớ để cái đồng hồ chết dẫm ấy ở đâu, mình ngồi ăn rất oách trong nhà hàng, sai tao đang làm trong công ty đi tìm, tìm không thấy còn bị chửi nữa! Hoá ra tướng ngủ rõ xấu, làm rơi trên sàn, sáng dì giúp việc lau nhà, vô tình đẩy vào gầm giường! Lúc về ông ta ôm cái đồng hồ kia... fuck lải nhà lải nhải, nhìn như mất con riêng không bằng!”
Tôi: “...”
#69
Tôi từng được “mời” đến nhà Lan Lan chơi mấy ngày.
Đúng là có sự phân hoá giữa tư sản và vô sản. Lan Lan ở riêng, cha mẹ ở riêng, thỉnh thoảng mới sang thể hiện tí tình cha tình mẹ.
Nhà Lan Lan có hai người giúp việc theo giờ, cách một ngày đến dọn nhà một lần, họ không có chìa khoá nên cứ đến ngày, đúng sáu giờ là đã nghe thấy tiếng gọi cửa: “Cháu gái, xuống mở cửa! Cháu gái, mở cửa!”
Lần nào tôi cũng giật mình, hớt ha hớt hải chạy xuống.
Nói chung là ở nhà Lan Lan, tôi chưa bao giờ được ngủ ngon.
Thêm nữa, cha Lan Lan mời chúng tôi đi ăn cơm, luôn luôn vào phòng bao riêng, ôm một cô gái trẻ. Lần đầu tiên nhìn thấy, tôi khá là mất bình tĩnh!
Nhưng Lan Lan thì ngược lại, nó nói: “Một bỏ tiền, một bỏ sức, rất công bằng.”
Sau này nó kể, hồi còn ngây thơ, nó cũng để ý đấy chứ, nhưng kể từ khi biết mẹ nó chẳng quan tâm, nó còn để ý làm gì. Khinh thường ông già ấy thì thà dành lòng thương lại cho cô gái trẻ kia còn hơn. Sau, thấy những cô gái ấy bao giờ cũng vui vẻ hài lòng, nó không thể không tin rằng, trên thế giới này mọi chuyện xảy ra đều có lí do riêng của nó.
Lan Lan: “Dù có nát bét thì cũng có nguyên nhân cả.”
Đó là lí do vì sao khi Lan Lan rủ tôi đến nhà nó hai ngày cuối tuần, tôi từ chối thẳng thừng.
Lan Lan: “Chị yêu, dự tiệc, spa, quẹt thẻ cũng không đi??? Bao cả ba, phục vụ dây chuyền đấy!”
Tôi trả lời: “Có được chuyển thành tiền mặt không, mày gửi luôn cho tao là xong, dạo này đang cháy túi.”
“...”
Lan Lan hỏi: “Chồng mày đâu?”
Tôi: “Mấy hôm nay nhiều người hỏi chồng tao đâu thế không biết? Ờ, hiện giờ chưa cần dùng đến.”
Lan Lan cười dê: “Dùng được trên giường là ngon ấy mà.”
Tôi: “Ừ, hai hôm nay anh ấy ngủ dưới đất.”
“...”
#70
Lần đầu tiên gặp Lan Lan ở trường đại học, đúng là Hitler tái thế - người toàn sát khí, mới đầu còn chẳng có ai dám bén mảng đến gần. Nhưng rất lạ là tôi và Lan Lan có thể chơi với nhau: tôi thuộc loại chậm nóng trong khi đó Lan Lan vốn rất “bạo”, mà trên lý thuyết, hai loại người như vậy không dễ gì thân quen. Sau này, Lan Lan kể rằng, nghiệt duyên của bọn tôi bắt đầu khi tôi, Cố Thanh Khê là người đến cuối cùng, và cũng là người đầu tiên nói chuyện với nó, đã thế lại còn thủ thà thủ thì rất nhẹ nhàng! Về sau hễ thấy nó không ăn cơm lại dành một suất mang về, khi ấy tôi cứ tưởng rằng nó không có tiền mua cơm, về lâu về dài mới biết người ta 100% là phú bà.
Mấy năm sau, cứ tổ chức hoạt động phòng là trưởng phòng lại nói trước với tôi: “Thanh Khê, hôm nay bọn mình đi ăn cơm đi? Mày hỏi xem Lan Lan có đi không?”
Tôi hỏi lại: “Sao mày không tự đi mà hỏi?”
Trưởng phòng: “Bọn tao hỏi nó coi như gió thổi qua tai, mày há miệng một câu đảm bảo nó đi luôn, còn đào được một mỏ to ấy chứ!”
Hoặc lớp trưởng dò hỏi: “Cố Thanh Khê, cậu nói với Trang Lan Lan đi, về chuyện abcxyz...”
Tôi hỏi: “Nó ngồi ngay đằng sau mình ấy, sao cậu không tự hỏi?”
Lớp trưởng: “... Tớ không dám.”
Tôi: “...”
Mấy lần họp lớp, thầy hoặc cán bộ lớp nói bên trên, còn phát mấy quyển thông báo gì gì đó, yêu cầu mọi người lên lấy, phòng trưởng ngủ gật, Cuồng nghe nhạc, tôi lười đứng lên nên vỗ đầu Lan Lan sai: “Đi lấy đi mày.”
Lan Lan đứng lên lấy, có cô bạn phía sau thò đầu hỏi: “Thanh Khê, cậu dám sai Trang Lan Lan đi lấy đồ cơ á?”
... Lan Lan kinh khủng lắm à? Tôi chỉ thấy nó không giỏi diễn đạt lắm thôi. Tất nhiên khi đề nghị ý kiến này với đương sự, bị khinh bỉ là chuyện trong dự kiến, Lan Lan: “Nhảm nhí, tao quan tâm đến chúng nó làm gì!”
Quan hệ của Lan Lan với trưởng phòng mới đầu không được tốt cho lắm, không biết là do tính tình không hợp hay vì bát tự khắc nhau? Trưởng phòng thuộc loại “Miệng cọp gan thỏ”, theo lời Lan Lan là: “Khi phản đối thì kêu to nhất, hơi tí là fuck nọ fuck kia, nhưng đến lúc chạy thì đảm bảo nó sẽ chạy đầu tiên! Nếu ra chiến trường, khi chúng ta quyết chí lao về phía trước, chắc chắn nó vừa đứng gào “anh em xông lên” vừa chạy về hướng ngược lại!”
Lan Lan thì khác, chỉ cần người ta không chạm vào ranh giới cuối cùng của nó, nó sẽ nhường nhịn ba phần, nhưng một khi đã động vào thì đánh luôn, không bao giờ nghĩ tới hậu quả.
Lần đầu tiên tôi nhìn thấy Lan Lan đánh nhau là năm thứ hai đại học, bọn tôi đang trên đường ra ngoài ăn cơm thì gặp mấy cậu trai trẻ, nhìn thấy chúng tôi còn huýt sao trêu chọc, khi đó tôi đang ăn kem, một trong số đó với lại bông đùa: “Mút kem ngon không em?” Giọng rất ngả ngớn.
Chúng tôi đi mấy mét mới nhận ra rằng mình bị ghẹo.
Lan Lan hùng hổ xông ra phía sau thằng vừa trêu tôi, giơ chân đạp một phát! Khi cậu ta lăn trên đất nó còn bồi thêm mấy cú nữa!
Người xung quanh chưa kịp phản ứng, thấy người bị đá sửng cồ lên chửi bới, Lan Lan còn định xông lên nhưng trưởng phòng kéo lại, “Thôi được rồi, được rồi!” bên đám kia cũng giữ bạn lại. Coi như còn biết nghĩ, không đánh nhau thật!
Lúc đi Lan Lan ném lại một tiếng cười lạnh: “Tha cho mày một lần, để tao gặp cái mồm thối của mày lần nữa thì xác định đi!”
Quá mạnh mẽ.
Lan Lan có JQ với lớp trưởng.
Lớp trưởng là một chàng trai cao gầy... nhìn nho nhã điềm đạm nhưng rất sôi nổi.
Cậu ấy thích Lan Lan có điều không dám tỏ tình, hay nói vòng nói vèo với tôi, nhưng chúng tôi thường ‘ông nói gà, bà nói vịt’ lạc chủ đề... thế nên lớp trưởng niềm nở với tôi được non nửa năm thì nước mắt giàn dụa đi ôm chân trưởng phòng, trưởng phòng công khai: “Fuck, mày thích Lan lan thì thà thích bà đây còn hơn!”
Sau đó, nghe đâu lớp trưởng tìm Cuồng, khi ấy tình yêu củA Cuồng Nhân đã dành trọn vẹn cho nhạc đồng quê Mỹ, manga Nhật, truyện H Trung và bí kíp phẫu thuật Hàn Quốc nên bạn lớp trưởng đành tay không ra về!
Còn về sau thế nào thì tôi không rõ lắm. Chắc là chưa yêu nhau, vì Lan Lan vẫn đi ăn cơm cùng tôi như thường.
Mấy lần “vô tình gặp” bạn lớp trưởng trên đường, cậu ta bắt đầu vẫy gọi nhiệt tình từ khoảng cách 50m, tất nhiên chỉ chăm chăm vẫy Lan Lan. Nhưng đáng tiếc, Lan Lan đi đường thích cúi đầu cho nên đến tận khi cơ mặt lớp trưởng cứng ngắc vẫn chưa nhận lại phản hồi, tôi không nỡ thấy vậy đành cười trừ với cậu ta.
Sau khi tốt nghiệp, có bận lớp trưởng âm thầm hỏi tôi trên QQ: “Trang Lan Lan dạo này thế nào? Có khoẻ không? Chắc có người yêu rồi nhỉ?”
Tôi nghiêm túc: “Thực ra nếu cậu muốn làm quen chân thành, nên nói thẳng ra với nó thì hơn. Lan Lan là người thẳng thắn, không thích lòng vòng, quanh co. Tớ sẽ không đi nói với Lan Lan cậu yêu thương sâu đậm thế nào chỉ vì cậu có-thể-còn-thích nó. Sao tớ biết được suy nghĩ của Lan Lan chứ? Muốn biết nó thích hay không, cậu nên tự đi hỏi, tự nhận câu trả lời. Tớ chỉ nói được một câu là, giờ Lan Lan vẫn còn độc thân.” Tôi nói rất vô tình nhưng tình cảm là chuyện của hai người, dù có bao nhiêu bạn bè vào trêu đùa ghép mối thì không hợp vẫn là không hợp, có khi còn làm người ta khó xử.
Chỉ mong nếu đã có tình, sớm sẽ về bên nhau.
#71
Mấy nay trong đầu toàn là chuyện của Lan Lan, tôi hỏi Vi Vũ: “Đàn ông bọn anh toàn thích nói vòng vo lắt léo à?”
“Không hẳn.” Vi Vũ cười dê, “Anh thích trực tiếp.”
Tôi kí đầu anh: “Trước kia anh theo đuổi em mà chẳng mập mà mập mờ?”
Vi Vũ trợn mắt: “Mập mờ cái gì? Anh thể hiện rõ ràng như thế, cố gắng như thế... Hồi cùng lớp, lần nào đi qua chỗ em, anh cũng va vào em một cái còn gì? Khi khác lớp, thỉnh thoảng đưa giấy tờ bao giờ anh chẳng đưa cho em? Giây nào, phút nào không rõ ràng? Em nói đi, nói đi!” Vi Vũ bắt đầu ôm ngực làm bộ đau xé tim gan, mãi thấy tôi không để ý mới vùi đầu trong chăn nhấm nhẳng: “Anh tự tử đây!”
“...” Đúng là mỗi cây mỗi hoa, mỗi nhà mỗi cảnh.
Cứ mấy ngày Lan Lan lại gọi điện cho tôi một lần, có lần nhắc tới lớp trưởng. Tôi hỏi thế nào? Nó trả lời: “Trời Nam đất Bắc, môn không đăng hộ không đối, dù có lòng cũng chẳng có sức.”
Khi Lan Lan nói đến “môn không đăng hộ không đối'', nó hơi khó chịu, rằng, có cha nó ở đây, chuyện như vậy đừng có mà mơ! “Tao biết từ lâu rồi, nhưng những chuyện vốn không đùa được thì từ đầu đừng có dính vào.”
“Sau khi nhận nuôi, bà nội quyết tâm 'uốn cây từ thuở còn non', nhưng tiếc thay cha tao không sinh ra để học, ‘ninh’ mấy năm chẳng ra cơm ra cháo gì nên ông bà đành thôi, quản lý buôn bán thì cần gì lắm chữ. Nhưng trước khi thừa kế gia sản ông bà vẫn muốn cha tao ra ngoài rèn luyện, học hỏi, thời nào người muốn vươn cao không phải ‘nằm gai nếm mật’? Thế là ông ấy hí hửng đi khắp nơi kiếm sống!”
“Hết nuôi lợn, nuôi ngọc trai thì hợp tác mở trang trại nuôi gà, mẹ kiếp, toàn bắt đầu bằng nghề nuôi! Thực ra cũng gọi là có tí thành tựu đấy chứ, nhưng trong mắt ông bà nội thì chẳng bằng cái móng chân! Cuối cùng bị mắng: Không nuôi niếc gì nữa, về nhà! Con dâu cũng chuẩn bị xong hết cho mày rồi!”
“Cha tao nghe xong hốt cả hoảng, con dâu á?! Đời nào rồi còn 'cha mẹ đặt đâu con ngồi đấy'! Không được, phải đứng lên đấu tranh! Bằng mọi giá phải đấu tranh! Nhất là khi nó còn liên quan đến chuyện phòng the đời sau bật đèn hay tắt đèn nữa! Thế nên cha tao vội vàng cong đuôi chạy về! Nhưng vừa nhìn thấy vợ-tương-lai một cái, ông bỗng biến thành 'con trai hiếu thảo' quay lại bẩm ông nội, con theo ý cha!”
“Sau đó có chị tao, rồi có tao.”
“Bé ném nhau với chị, lớn ném nhau với cha, thời cấp 2, tao xưng là Hitler, ngày ngày dãi nắng dầm mưa với các anh em, sáng đi học, gửi nhờ con dao cắt dưa hấu trong quầy bán quà vặt, chiều về qua lấy dao đi chém nhau mà không hề bỏ bê sự nghiệp học hành! Mới hài hoà làm sao! Cuối cùng bị cha tao phát hiện, chửi cho lên hình! Còn đập cả TV vào tao nữa, khi ấy ngỡ phận cha con đến đây chấm dứt, cho đến ngày tao ném lại máy tính mới thấy, đúng là tao thừa duyên làm con gái ông.”
“Lên đại học, tình cha con bỗng thân thiết lạ, tao đòi gì ông già cũng cho, thậm chí còn cho thêm ấy, ôi tại chị tao 'chống lầy' cả, có ai thừa kế gia sản đâu, sốt ruột cũng phải! Mẹ kiếp, chị tao chạy cũng nhanh kinh, gả cho đại gia, sinh hai đứa con, sống cuộc đời trong mơ với ăn chơi-nhậu nhẹt-bài bạc của tao! Chỉ khổ đứa em này, tốt nghiệp xong cái là mệt sống mệt chết quản lí một đống thứ, mỗi năm còn phải tự xuống xưởng trải nghiệm cuộc sống gian khổ một lần!!”
“Đông năm ngoái, Cuồng rủ tao đi Nhật tắm bồn, lúc ấy tao đang khiêng cmn đồ trong xưởng, mồ hôi như xông hơi, còn tắm tiếc bồn biếc cái gì! Giờ mỗi tháng tao kiếm được mười vạn, một mình tao, không phải cả công ty đâu, nghe oách chưa!! Nhưng vấn đề là một tháng tao tiêu chưa hết một nghìn! Lết được cái xác về đến nhà là lăn quay ra như chó, đói quá thì gặm tạm miếng bánh mì khô rồi tiếp tục nằm ngay đơ, sáng hôm sau, một vòng tuần hoàn mới của bi kịch lại bắt đầu!”
“Chúng mày xem! Sống thế thà tao đi tu luôn cho xong!!”
Trưởng phòng: Có ai thấy nghe giống như một câu chuyện dài đầy máu và nước mắt kết hợp khoe khoang trá hình không?
Lan Lan: Khoe cái đầu mày! Giỏi mày đổi chỗ cho tao xem!
Trưởng phòng: Ôi, áp lực ở ngân hàng tao cũng lớn lắm, mày thấy đấy, lúc nào tao cũng chèo kéo mày đi gửi tiền ngân hàng còn gì, ha ha ha ha ha!
Lan Lan: Tuổi xuân của ông được bao năm, sao phải chôn vùi trong những con số tăng tăng giảm giảm trên thẻ ngân hàng!!
Cuồng: Ôi tuổi trẻ, giờ tao muốn đi phẫu thuật ở Hàn Quốc, biết thế trước kia không làm trong nước cho xong!
Trưởng phòng: Mày là siêu sao à, đua đòi mặt v-line mắt cá ngâm làm gì, sau này đừng có nói mày quen tao.
Lan Lan: Ô, giờ thì Thanh Khê là sướng nhất. Chồng vừa đẹp trai vừa có tiền, quan trọng nhất là còn siêu nghe lời. Công việc nhẹ nhàng, gia đình êm ấm, còn cần gì hơn nữa.
Trưởng phòng: Thanh Khê đâu rồi?
Cuồng: Đừng nói nó ngủ rồi nhé?
Thanh Khê: ...Tớ đang nghĩ, không nên xét nét những chuyện không vui như vậy. Còn đầy người phải sống khổ cực hơn mình nhiều. Tớ thấy các cậu toàn là ăn no rỗi việc, không có chuyện gì làm, tắm rửa rồi ngủ hết đi.
Lan Lan: ...
Cuồng: ...
Trưởng phòng: Fuck, mày là ai?!
Thank Khê: Con gái con đứa đừng động tý lại 'fuck' fiếc, chỉ đàn ông mới làm được thôi.
Lan Lan: ...Từ thiếu à?
Cuồng: ^_^
Trưởng phòng: ...Từ ...Từ gia, anh đi công tác phía Nam cơ mà? Về sớm thế hi hi hi!
Thanh Khê: ...
Lúc đi qua, ai đó đang ngồi trước máy tính bỗng ôm choàng lấy tôi, nói: “May mà em không 'gần mực thì đen'!”
#68
Lan Lan là một cô gái nóng tính, khi xù lông hay phàn nàn với tôi, ví dụ như: “Mùa đông năm ngoái, ông già tao đi phòng tắm công cộng, để đồng hồ vàng trong tủ đựng đồ, bị trộm mất. Năm nay ông ta chưa từ bỏ ý định, sang hẳn Hồng Kông mua một cái khác rực rỡ hơn, show off hơn! Mỗi khi ra ngoài chỉ hận không đeo lên trán được. Mới đây xong, ông già không nhớ để cái đồng hồ chết dẫm ấy ở đâu, mình ngồi ăn rất oách trong nhà hàng, sai tao đang làm trong công ty đi tìm, tìm không thấy còn bị chửi nữa! Hoá ra tướng ngủ rõ xấu, làm rơi trên sàn, sáng dì giúp việc lau nhà, vô tình đẩy vào gầm giường! Lúc về ông ta ôm cái đồng hồ kia... fuck lải nhà lải nhải, nhìn như mất con riêng không bằng!”
Tôi: “...”
#69
Tôi từng được “mời” đến nhà Lan Lan chơi mấy ngày.
Đúng là có sự phân hoá giữa tư sản và vô sản. Lan Lan ở riêng, cha mẹ ở riêng, thỉnh thoảng mới sang thể hiện tí tình cha tình mẹ.
Nhà Lan Lan có hai người giúp việc theo giờ, cách một ngày đến dọn nhà một lần, họ không có chìa khoá nên cứ đến ngày, đúng sáu giờ là đã nghe thấy tiếng gọi cửa: “Cháu gái, xuống mở cửa! Cháu gái, mở cửa!”
Lần nào tôi cũng giật mình, hớt ha hớt hải chạy xuống.
Nói chung là ở nhà Lan Lan, tôi chưa bao giờ được ngủ ngon.
Thêm nữa, cha Lan Lan mời chúng tôi đi ăn cơm, luôn luôn vào phòng bao riêng, ôm một cô gái trẻ. Lần đầu tiên nhìn thấy, tôi khá là mất bình tĩnh!
Nhưng Lan Lan thì ngược lại, nó nói: “Một bỏ tiền, một bỏ sức, rất công bằng.”
Sau này nó kể, hồi còn ngây thơ, nó cũng để ý đấy chứ, nhưng kể từ khi biết mẹ nó chẳng quan tâm, nó còn để ý làm gì. Khinh thường ông già ấy thì thà dành lòng thương lại cho cô gái trẻ kia còn hơn. Sau, thấy những cô gái ấy bao giờ cũng vui vẻ hài lòng, nó không thể không tin rằng, trên thế giới này mọi chuyện xảy ra đều có lí do riêng của nó.
Lan Lan: “Dù có nát bét thì cũng có nguyên nhân cả.”
Đó là lí do vì sao khi Lan Lan rủ tôi đến nhà nó hai ngày cuối tuần, tôi từ chối thẳng thừng.
Lan Lan: “Chị yêu, dự tiệc, spa, quẹt thẻ cũng không đi??? Bao cả ba, phục vụ dây chuyền đấy!”
Tôi trả lời: “Có được chuyển thành tiền mặt không, mày gửi luôn cho tao là xong, dạo này đang cháy túi.”
“...”
Lan Lan hỏi: “Chồng mày đâu?”
Tôi: “Mấy hôm nay nhiều người hỏi chồng tao đâu thế không biết? Ờ, hiện giờ chưa cần dùng đến.”
Lan Lan cười dê: “Dùng được trên giường là ngon ấy mà.”
Tôi: “Ừ, hai hôm nay anh ấy ngủ dưới đất.”
“...”
#70
Lần đầu tiên gặp Lan Lan ở trường đại học, đúng là Hitler tái thế - người toàn sát khí, mới đầu còn chẳng có ai dám bén mảng đến gần. Nhưng rất lạ là tôi và Lan Lan có thể chơi với nhau: tôi thuộc loại chậm nóng trong khi đó Lan Lan vốn rất “bạo”, mà trên lý thuyết, hai loại người như vậy không dễ gì thân quen. Sau này, Lan Lan kể rằng, nghiệt duyên của bọn tôi bắt đầu khi tôi, Cố Thanh Khê là người đến cuối cùng, và cũng là người đầu tiên nói chuyện với nó, đã thế lại còn thủ thà thủ thì rất nhẹ nhàng! Về sau hễ thấy nó không ăn cơm lại dành một suất mang về, khi ấy tôi cứ tưởng rằng nó không có tiền mua cơm, về lâu về dài mới biết người ta 100% là phú bà.
Mấy năm sau, cứ tổ chức hoạt động phòng là trưởng phòng lại nói trước với tôi: “Thanh Khê, hôm nay bọn mình đi ăn cơm đi? Mày hỏi xem Lan Lan có đi không?”
Tôi hỏi lại: “Sao mày không tự đi mà hỏi?”
Trưởng phòng: “Bọn tao hỏi nó coi như gió thổi qua tai, mày há miệng một câu đảm bảo nó đi luôn, còn đào được một mỏ to ấy chứ!”
Hoặc lớp trưởng dò hỏi: “Cố Thanh Khê, cậu nói với Trang Lan Lan đi, về chuyện abcxyz...”
Tôi hỏi: “Nó ngồi ngay đằng sau mình ấy, sao cậu không tự hỏi?”
Lớp trưởng: “... Tớ không dám.”
Tôi: “...”
Mấy lần họp lớp, thầy hoặc cán bộ lớp nói bên trên, còn phát mấy quyển thông báo gì gì đó, yêu cầu mọi người lên lấy, phòng trưởng ngủ gật, Cuồng nghe nhạc, tôi lười đứng lên nên vỗ đầu Lan Lan sai: “Đi lấy đi mày.”
Lan Lan đứng lên lấy, có cô bạn phía sau thò đầu hỏi: “Thanh Khê, cậu dám sai Trang Lan Lan đi lấy đồ cơ á?”
... Lan Lan kinh khủng lắm à? Tôi chỉ thấy nó không giỏi diễn đạt lắm thôi. Tất nhiên khi đề nghị ý kiến này với đương sự, bị khinh bỉ là chuyện trong dự kiến, Lan Lan: “Nhảm nhí, tao quan tâm đến chúng nó làm gì!”
Quan hệ của Lan Lan với trưởng phòng mới đầu không được tốt cho lắm, không biết là do tính tình không hợp hay vì bát tự khắc nhau? Trưởng phòng thuộc loại “Miệng cọp gan thỏ”, theo lời Lan Lan là: “Khi phản đối thì kêu to nhất, hơi tí là fuck nọ fuck kia, nhưng đến lúc chạy thì đảm bảo nó sẽ chạy đầu tiên! Nếu ra chiến trường, khi chúng ta quyết chí lao về phía trước, chắc chắn nó vừa đứng gào “anh em xông lên” vừa chạy về hướng ngược lại!”
Lan Lan thì khác, chỉ cần người ta không chạm vào ranh giới cuối cùng của nó, nó sẽ nhường nhịn ba phần, nhưng một khi đã động vào thì đánh luôn, không bao giờ nghĩ tới hậu quả.
Lần đầu tiên tôi nhìn thấy Lan Lan đánh nhau là năm thứ hai đại học, bọn tôi đang trên đường ra ngoài ăn cơm thì gặp mấy cậu trai trẻ, nhìn thấy chúng tôi còn huýt sao trêu chọc, khi đó tôi đang ăn kem, một trong số đó với lại bông đùa: “Mút kem ngon không em?” Giọng rất ngả ngớn.
Chúng tôi đi mấy mét mới nhận ra rằng mình bị ghẹo.
Lan Lan hùng hổ xông ra phía sau thằng vừa trêu tôi, giơ chân đạp một phát! Khi cậu ta lăn trên đất nó còn bồi thêm mấy cú nữa!
Người xung quanh chưa kịp phản ứng, thấy người bị đá sửng cồ lên chửi bới, Lan Lan còn định xông lên nhưng trưởng phòng kéo lại, “Thôi được rồi, được rồi!” bên đám kia cũng giữ bạn lại. Coi như còn biết nghĩ, không đánh nhau thật!
Lúc đi Lan Lan ném lại một tiếng cười lạnh: “Tha cho mày một lần, để tao gặp cái mồm thối của mày lần nữa thì xác định đi!”
Quá mạnh mẽ.
Lan Lan có JQ với lớp trưởng.
Lớp trưởng là một chàng trai cao gầy... nhìn nho nhã điềm đạm nhưng rất sôi nổi.
Cậu ấy thích Lan Lan có điều không dám tỏ tình, hay nói vòng nói vèo với tôi, nhưng chúng tôi thường ‘ông nói gà, bà nói vịt’ lạc chủ đề... thế nên lớp trưởng niềm nở với tôi được non nửa năm thì nước mắt giàn dụa đi ôm chân trưởng phòng, trưởng phòng công khai: “Fuck, mày thích Lan lan thì thà thích bà đây còn hơn!”
Sau đó, nghe đâu lớp trưởng tìm Cuồng, khi ấy tình yêu củA Cuồng Nhân đã dành trọn vẹn cho nhạc đồng quê Mỹ, manga Nhật, truyện H Trung và bí kíp phẫu thuật Hàn Quốc nên bạn lớp trưởng đành tay không ra về!
Còn về sau thế nào thì tôi không rõ lắm. Chắc là chưa yêu nhau, vì Lan Lan vẫn đi ăn cơm cùng tôi như thường.
Mấy lần “vô tình gặp” bạn lớp trưởng trên đường, cậu ta bắt đầu vẫy gọi nhiệt tình từ khoảng cách 50m, tất nhiên chỉ chăm chăm vẫy Lan Lan. Nhưng đáng tiếc, Lan Lan đi đường thích cúi đầu cho nên đến tận khi cơ mặt lớp trưởng cứng ngắc vẫn chưa nhận lại phản hồi, tôi không nỡ thấy vậy đành cười trừ với cậu ta.
Sau khi tốt nghiệp, có bận lớp trưởng âm thầm hỏi tôi trên QQ: “Trang Lan Lan dạo này thế nào? Có khoẻ không? Chắc có người yêu rồi nhỉ?”
Tôi nghiêm túc: “Thực ra nếu cậu muốn làm quen chân thành, nên nói thẳng ra với nó thì hơn. Lan Lan là người thẳng thắn, không thích lòng vòng, quanh co. Tớ sẽ không đi nói với Lan Lan cậu yêu thương sâu đậm thế nào chỉ vì cậu có-thể-còn-thích nó. Sao tớ biết được suy nghĩ của Lan Lan chứ? Muốn biết nó thích hay không, cậu nên tự đi hỏi, tự nhận câu trả lời. Tớ chỉ nói được một câu là, giờ Lan Lan vẫn còn độc thân.” Tôi nói rất vô tình nhưng tình cảm là chuyện của hai người, dù có bao nhiêu bạn bè vào trêu đùa ghép mối thì không hợp vẫn là không hợp, có khi còn làm người ta khó xử.
Chỉ mong nếu đã có tình, sớm sẽ về bên nhau.
#71
Mấy nay trong đầu toàn là chuyện của Lan Lan, tôi hỏi Vi Vũ: “Đàn ông bọn anh toàn thích nói vòng vo lắt léo à?”
“Không hẳn.” Vi Vũ cười dê, “Anh thích trực tiếp.”
Tôi kí đầu anh: “Trước kia anh theo đuổi em mà chẳng mập mà mập mờ?”
Vi Vũ trợn mắt: “Mập mờ cái gì? Anh thể hiện rõ ràng như thế, cố gắng như thế... Hồi cùng lớp, lần nào đi qua chỗ em, anh cũng va vào em một cái còn gì? Khi khác lớp, thỉnh thoảng đưa giấy tờ bao giờ anh chẳng đưa cho em? Giây nào, phút nào không rõ ràng? Em nói đi, nói đi!” Vi Vũ bắt đầu ôm ngực làm bộ đau xé tim gan, mãi thấy tôi không để ý mới vùi đầu trong chăn nhấm nhẳng: “Anh tự tử đây!”
“...” Đúng là mỗi cây mỗi hoa, mỗi nhà mỗi cảnh.
Cứ mấy ngày Lan Lan lại gọi điện cho tôi một lần, có lần nhắc tới lớp trưởng. Tôi hỏi thế nào? Nó trả lời: “Trời Nam đất Bắc, môn không đăng hộ không đối, dù có lòng cũng chẳng có sức.”
Khi Lan Lan nói đến “môn không đăng hộ không đối'', nó hơi khó chịu, rằng, có cha nó ở đây, chuyện như vậy đừng có mà mơ! “Tao biết từ lâu rồi, nhưng những chuyện vốn không đùa được thì từ đầu đừng có dính vào.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.