Chương 120
Truki0113
08/02/2022
Cua tiếp, sắp xây được tàu lượn siêu tốc rồi ????
~•~
Vong Tình Thủy chính là thứ nguy hiểm thế nào thì chỉ có người từng trải qua nó mới hiểu rõ. Tuyết Liên nhìn Kaguya bị hành hạ trong ngục rồi sau đó xoay người rời đi, năm đó Kaguya đối với cậu hạ độc thủ khiến cậu yêu đến chết đi một nhân loại cho nên để quên đi kẻ đó cậu phải tự mình pha Vong Tình Thủy để uống, ký ức về người đó và những gì xảy ra xung quanh người đó đều sẽ bị rút ra sau đó khi tỉnh lại đầu óc sẽ chỉ còn là một mảnh thuần trắng.
Sẽ quên đi, sẽ không nhớ, dây tơ quấn vào sẽ vĩnh viễn biến mất và không thể cột lại vào nhau nữa. Tuyết Liên lạnh lẽo nghĩ rồi bóp vụn bông hoa đang giữ trong tay. Nếu như Kaguya đó dám khiến cho Ivor và Mikey xa cách nhau thì cậu sẽ lột da lóc thịt và tán nhuyễn linh hồn của ả đàn bà khốn khiếp kia.
Còn ở làng chài hiện giờ thì Kisaki lẫn Hanma đều đang nóng ruột trước tình hình bây giờ của Mikey. Em hôn mê đã một tuần rồi và nhiệt độ trong thân thể cũng không ngừng tăng lên, em muốn níu giữ những đoạn ký ức về Ivor thế nhưng em vừa giữ được mảnh này thì mảnh kia lại đang dần biến mất, sau đó khi nhìn lại em lại bất lực nhận ra mình đã hoàn toàn quên đi người kia.
Người đàn ông có mái tóc màu đỏ rực cùng với mùi hương của gió cát sa mạc, em thống khổ đưa tay ra níu giữ bóng hình ấy rồi sau đó cảm nhận tay của mình đang được nắm chặt bởi ai đó.
Nếu ký ức của tôi về người đó đã biến mất thì hãy để tôi quên hết tất cả mọi chuyện luôn đi, Mikey thở dài nhìn ký ức của mình dần biến mất rồi sau đó lịm dần đi.
Lần nữa tỉnh lại trước mắt em chỉ còn là một mảnh trắng xóa, khuôn mặt sắc sảo của một nam nhân đeo kính khiến em cảm thấy lạ lẫm vô cùng. Người này là ai và tại sao lại nắm tay của em thế ?
Kisaki thấy Mikey đã tỉnh lại rồi thì đẩy kính thở phào nhẹ nhõm, hắn hỏi rằng em ổn chứ và nhận ra hai mắt của em đang nhìn mình đầy xa lạ, em chớp chớp mắt mình rồi nhàn nhạt hỏi Kisaki.
"Anh là ai và tôi đang ở đâu đây ?"
Kisaki kinh ngạc rồi sau đó nhìn em đầy bối rối, em nghiêng đầu tự hỏi mình nói sai ở đâu rồi lại mở miệng.
"Xin lỗi vì đã khiến anh bối rối nhưng tôi hoàn toàn không biết mình là ai cũng như anh là ai cả."
"Kisaki Tetta, đó là tên của tôi."
Kisaki trả lời sau đó cũng nói ra tên của em, em được biết bản thân mình tên là Sano Manjirou, biệt danh là Mikey và hiện giờ em đang bị mắc chứng mất trí nhớ, Kisaki nhìn Mikey đang ngẩn người thì cũng không biết làm sao mới phải, hắn đúng là mong em sẽ mất trí nhớ thật nhưng lại chẳng ngờ rằng em lại mất hết tất cả thế này.
Thôi thì tới đâu thì tới vậy.
Kể từ ngày hôm đó Mikey chính thức trở thành một thành viên trong nhà của Kisaki, hắn chỉ em học tập, làm việc và sống chung với mọi người. Những người lúc trước từng chung sống thân thiết với em sau khi nghe tin em mất trí nhớ thì vẫn luôn cố gắng giúp đỡ em tìm lại ký ức của mình.
Thế nhưng những điều đó chẳng hề làm ký ức của em dậy lên dù chỉ một chút nhưng bù lại là tính cách năng động vui vẻ thời Touman của em đã trở về, mỗi ngày ở làng chài ai cũng nhìn thấy một Mikey lúc nào cũng tươi cười rực rỡ và hay chơi đùa cùng với mọi người cả, bọn họ cảm thấy em dễ gần hơn và cũng yêu thích một em như vậy hơn cho nên dần dần đã có nhiều người không muốn khôi phục ký ức của em nữa.
Nhưng lão Luke lại khác, lão chính là người hiểu rõ tâm sự và suy nghĩ của em nhất và cũng là người ra sức kể lại cho em những mảnh ký ức mà em đã bị mất. Lão run run nắm lấy tay của em rồi đưa cho em một cái vỏ sò, lão đã cảm nhận được rằng mình sắp chết rồi và lão muốn em có thể biết rõ rằng bản thân của mình chính là ai.
"Mikey, cả đời này của lão không con không cái cũng chẳng hề có niềm vui nhưng từ ngày có con ở đây lão đã cảm nhận được cái gì gọi là gia đình chân chính. Lão thương con lắm cho nên con nhất định phải nhớ ra được bản thân mình là ai."
Lão nằm trên chiếc giường mềm mại mới được Mikey thay ga giường sáng nay, mùi hương của nắng ấm cùng với mùi mằn mặn của gió biển cùng màu cam gạch ảm đạm của buổi chiều tà khiến lão có cảm giác sinh mạng già cỗi này đang dần bị rút đi. Mikey không thể hiểu được lời của lão nhưng thấy lão còn bị đau đớn thì lòng em cũng nhói lên.
Em nắm tay của lão rồi chau mày bảo lão là đừng lo cho mình, lão mỉm cười lắc đầu khiến những vết nhăn ở khóe mắt nhúm lại.
"Lão vẫn có nhớ lần đầu tiên lão được gặp con, con không quan tâm đến ai cũng chẳng để ý đến ai cả, con lúc mới đến chỉ ngồi im trên tảng đá mà ngắm nhìn hoàng hôn khiến cho lão rất bất ngờ. Lão chẳng thể nào ngờ được rằng sự cô độc của một thiếu niên lại có thể lớn đến vậy."
Rồi lão thở dài, đôi mắt mờ đục nhẹ nhàng nhìn khuôn mặt đẹp đẽ của em, khuôn mặt này của em vẫn luôn rất lạnh nhạt và khó gần.
"Thế nhưng lão biết con đã từng yêu và yêu rất mãnh liệt. Con biết không, dù mỗi ngày ở đây con đều vui cười nhưng lão biết con vẫn luôn tìm hiểu và tự hỏi bản thân mình là ai, lão già rồi, cái gì có thể không biết nhưng mà nhìn thấu lòng người lại là điều lão rõ nhất. Con là một đứa trẻ tốt bụng và rất thuần khiết nhưng đồng thời lại rất mỏng manh và yếu ớt tựa như chồi non mới mọc vậy, đừng sợ hãi cũng đừng ngại ngùng, con hãy tìm hiểu ký ức của mình và chấp nhận con người thật của con đi."
Lão nghĩ rằng cả đời này lão chưa một lần nào là lão nói nhiều đến thế. Lão sống ở cái hải đăng này ngót nghét cũng đã là hơn 70 năm rồi cho nên dù có là đắng cay hay là mặn ngọt thì lão cũng đều đã nếm trải, nhưng cả đời này của lão lại chẳng hề có con cái hay là cháu chắt gì cả cho nên lúc Leo dẫn em đến đây, được em vòi vĩnh dạy nấu ăn, được đắp chăn cho em mỗi lúc em ngủ gật và được chăm sóc hàng thuốc thì lão lại vô cùng hạnh phúc và thỏa mãn.
Lão nghĩ rằng lão hạnh phúc khi được chăm nom em, lão xoa xoa khóe mắt đỏ rực của em rồi khàn khàn nói.
"Con đừng khóc, đời người tựa như là thời điểm trong ngày vậy và rồi nó cũng sẽ có lúc kết thúc thôi."
Em nghẹn ngào gật đầu rồi nghe lão thở dài, lão nói rằng lão muốn nhìn thấy em được hạnh phúc thật sự khi bản thân có đầy đủ trí nhớ chứ không phải là một em trống rỗng với một hạnh phúc giả tạo.
"Kisaki và Hanma chính là hai cậu bé tốt nhưng ta hi vọng con có thể tìm thấy bản thân của mình, hãy tìm hiểu và rồi hạnh phúc nhé Mikey."
Rồi sau đó lão nhắm mắt và hoàng hôn trên biển cũng đã tắt, Mikey lặng người nhìn lão nhắm mắt rồi sau đó xếp hai tay lên bụng cho lão. Tim em đau nhói lên trước khung cảnh này thế nhưng trong đầu lại chẳng thể nhớ ra được gì.
Lão nói đúng, em đã lạc mất bản thân mình rồi và em chẳng thể nào nhớ được bản thân mình là gì và là ai nữa. Em đi xuống hải đăng và đi đến mỏm đá mà lão Luke đã kể, nhưng con sóng bạc đầu vỗ lên mỏm đá cùng những cơn gió biển phần phật thổi tóc em bay vút ra sau, em đặt tay lên rồi ngồi xuống mỏm đá, đôi mắt đen tuyền vọng ra khơi xa rồi sau đó nhắm lại.
Em đã nhìn gì vào lúc đó, em nhìn về tương lai hay là đang nhìn hoàng hôn già cỗi ?
Mikey lắc đầu rồi sau đó đứng lên, em xoay người đi về phía làng chài và nhận ra Hanma đã đứng đó từ lúc nào, gã bỏ điếu thuốc đang hút dở xuống rồi nhẹ giọng nói em là đến lúc nên về nhà rồi. Em trầm ngâm nhìn ngọn hải đăng kia sau đó nói với Hanma rằng lão Luke đã chết.
"...Ừ"
Đời người chính là ngắn ngủi như thế đấy nhưng mà vì cuộc sống quá mức ngắn ngủi cho nên con người mới phải vật lộn để tìm hiểu về bản ngã cũng như con người mình. Mikey cảm thấy bản thân khi nói ra câu nói kia thật sự rất mệt mỏi và bất lực, em nói với Hanma rằng bản thân cũng muốn được chết trong yên bình như vậy, Hanma nghe thế thì hờ hững phủ nhận.
"Không thể đâu."
"Sao mày lại biết là không thể thế ?"
Mikey tò mò hỏi gã tử thần nọ, Hanma đè đầu của em xuống vò vò rồi bảo rằng.
"Vì mày sẽ sống thật lâu thật lâu và sẽ không bao giờ già đi cả."
"Nhưng tao đang hỏi nếu có một ngày tao chết đi thì sẽ có được bình yên không cơ mà."
Mikey gỡ tay của Hanma ra rồi nghe gã nghiêm túc nói rằng bản thân sẽ không để cho ai làm phiền đến giấc ngủ của em cả bởi vì em lúc mới tỉnh ngủ dễ cáu lắm. Mikey kinh ngạc hỏi vì sao Hanma biết bản thân dễ cáu thế, Hanma cười nhạt rồi bảo rằng đó là kinh nghiệm.
"Đó cũng là ký ức đã bị mất của tao à ?"
Trở về bộ dáng ở Touman cũng có nghĩa là em thích được người khác cõng, Mikey leo lên lưng của Hanma khiến gã có hơi ngã người ra phía trước, gã nâng hai đùi của em choàng qua eo của mình rồi bắt đầu cõng em về, gã ậm ừ trả lời câu hỏi của em rồi nói rằng nếu em muốn thì từ từ kiếm lại ký ức cũng được.
"Vì tao sợ nhóc lùn khủng bố trở về đánh tao lắm."
"Giờ tao sẽ đập mày luôn nè."
Mikey quạo quọ cù lét Hanma sau đó Hanma vỗ vỗ đùi em bảo nếu em không ngồi yên thì sẽ bị té đó, Mikey nghe xong mới ngoan ngoãn choàng tay qua cổ của Hanma rồi sau đó tựa mặt mình vào bả vai rộng lớn của Hanma.
"Tao của lúc trước là người thế nào ?"
Hanma lặng im bước trên đường lớn, em lúc trước là người thế nào à ? Em của lúc trước lúc nào cũng chau mày, lúc nào cũng nói mấy lời khó nghe, lúc nào đánh gã cũng rất đau và lúc cáu lên thì khuôn mặt nhỏ lúc nào cũng lạnh lẽo thế nhưng những biểu cảm ấy của em lại làm gã rất có hứng thú chọc em tức điên lên.
Còn em của bây giờ thì lại y hệt như hồi ở Touman, tính cách thì ngông cuồng, trẻ con lại ngốc nghếch, không hiểu chuyện, dễ bị lừa đi lại còn dễ biểu hiện cảm xúc nhưng Kisaki và gã lại công nhận rằng nhìn em ở bộ dáng này thì hai người họ mới có thể dễ dàng hiểu được em và không phải nhìn thấy em dựng hàng phòng thủ xung quanh thân thể nữa.
Vậy rốt cục em của lúc trước là người thế nào ?
"Tao không biết."
Hanma nói rồi lững thững bế em về nhà, dù là quá khứ hiện tại hay là tương lai thì Mikey vẫn là Mikey mà thôi, tốt hay xấu thì có là gì đâu chứ. Mikey nghe câu trả lời của Hanma xong cũng không phản ứng quá nhiều nữa, em rũ mắt rồi dựa vào người Hanma ngủ say.
Em thật sự đã rất mệt rồi.
Sáng hôm sau có người đi đến làm tang lễ cho lão Luke, đến chiều thì em cầm hoa đến viếng thăm lão. Mộ của lão được dựng tại mỏm đá mà lão bảo lần đầu đến đây em đã ngồi đó, em nhắm mắt lại trước cơn gió mạnh của biển cả rồi sau đó hé mắt ra nhìn mộ phần cách đó không xa.
Ở nơi đó có một người đàn ông đang đứng, mái tóc đen tuyền được cắt ngắn đi cùng bóng lưng cô độc khiến em cảm giác có chút lạ lẫm.
Người đó xoay người lại nhìn em, đôi mắt màu tím than sắc bén trở nên ôn nhu đến cùng cực khi nhìn thấy em.
"Lâu rồi không gặp ta thấy con đã lớn hơn nhiều rồi đấy Manjirou."
Tim em bỗng nhói lên một chút và sự khó chịu dần dần lan tỏa trong lồng ngực. Gã đàn ông xa lạ này có mối quan hệ gì với em vậy ?
~•~
~•~
Vong Tình Thủy chính là thứ nguy hiểm thế nào thì chỉ có người từng trải qua nó mới hiểu rõ. Tuyết Liên nhìn Kaguya bị hành hạ trong ngục rồi sau đó xoay người rời đi, năm đó Kaguya đối với cậu hạ độc thủ khiến cậu yêu đến chết đi một nhân loại cho nên để quên đi kẻ đó cậu phải tự mình pha Vong Tình Thủy để uống, ký ức về người đó và những gì xảy ra xung quanh người đó đều sẽ bị rút ra sau đó khi tỉnh lại đầu óc sẽ chỉ còn là một mảnh thuần trắng.
Sẽ quên đi, sẽ không nhớ, dây tơ quấn vào sẽ vĩnh viễn biến mất và không thể cột lại vào nhau nữa. Tuyết Liên lạnh lẽo nghĩ rồi bóp vụn bông hoa đang giữ trong tay. Nếu như Kaguya đó dám khiến cho Ivor và Mikey xa cách nhau thì cậu sẽ lột da lóc thịt và tán nhuyễn linh hồn của ả đàn bà khốn khiếp kia.
Còn ở làng chài hiện giờ thì Kisaki lẫn Hanma đều đang nóng ruột trước tình hình bây giờ của Mikey. Em hôn mê đã một tuần rồi và nhiệt độ trong thân thể cũng không ngừng tăng lên, em muốn níu giữ những đoạn ký ức về Ivor thế nhưng em vừa giữ được mảnh này thì mảnh kia lại đang dần biến mất, sau đó khi nhìn lại em lại bất lực nhận ra mình đã hoàn toàn quên đi người kia.
Người đàn ông có mái tóc màu đỏ rực cùng với mùi hương của gió cát sa mạc, em thống khổ đưa tay ra níu giữ bóng hình ấy rồi sau đó cảm nhận tay của mình đang được nắm chặt bởi ai đó.
Nếu ký ức của tôi về người đó đã biến mất thì hãy để tôi quên hết tất cả mọi chuyện luôn đi, Mikey thở dài nhìn ký ức của mình dần biến mất rồi sau đó lịm dần đi.
Lần nữa tỉnh lại trước mắt em chỉ còn là một mảnh trắng xóa, khuôn mặt sắc sảo của một nam nhân đeo kính khiến em cảm thấy lạ lẫm vô cùng. Người này là ai và tại sao lại nắm tay của em thế ?
Kisaki thấy Mikey đã tỉnh lại rồi thì đẩy kính thở phào nhẹ nhõm, hắn hỏi rằng em ổn chứ và nhận ra hai mắt của em đang nhìn mình đầy xa lạ, em chớp chớp mắt mình rồi nhàn nhạt hỏi Kisaki.
"Anh là ai và tôi đang ở đâu đây ?"
Kisaki kinh ngạc rồi sau đó nhìn em đầy bối rối, em nghiêng đầu tự hỏi mình nói sai ở đâu rồi lại mở miệng.
"Xin lỗi vì đã khiến anh bối rối nhưng tôi hoàn toàn không biết mình là ai cũng như anh là ai cả."
"Kisaki Tetta, đó là tên của tôi."
Kisaki trả lời sau đó cũng nói ra tên của em, em được biết bản thân mình tên là Sano Manjirou, biệt danh là Mikey và hiện giờ em đang bị mắc chứng mất trí nhớ, Kisaki nhìn Mikey đang ngẩn người thì cũng không biết làm sao mới phải, hắn đúng là mong em sẽ mất trí nhớ thật nhưng lại chẳng ngờ rằng em lại mất hết tất cả thế này.
Thôi thì tới đâu thì tới vậy.
Kể từ ngày hôm đó Mikey chính thức trở thành một thành viên trong nhà của Kisaki, hắn chỉ em học tập, làm việc và sống chung với mọi người. Những người lúc trước từng chung sống thân thiết với em sau khi nghe tin em mất trí nhớ thì vẫn luôn cố gắng giúp đỡ em tìm lại ký ức của mình.
Thế nhưng những điều đó chẳng hề làm ký ức của em dậy lên dù chỉ một chút nhưng bù lại là tính cách năng động vui vẻ thời Touman của em đã trở về, mỗi ngày ở làng chài ai cũng nhìn thấy một Mikey lúc nào cũng tươi cười rực rỡ và hay chơi đùa cùng với mọi người cả, bọn họ cảm thấy em dễ gần hơn và cũng yêu thích một em như vậy hơn cho nên dần dần đã có nhiều người không muốn khôi phục ký ức của em nữa.
Nhưng lão Luke lại khác, lão chính là người hiểu rõ tâm sự và suy nghĩ của em nhất và cũng là người ra sức kể lại cho em những mảnh ký ức mà em đã bị mất. Lão run run nắm lấy tay của em rồi đưa cho em một cái vỏ sò, lão đã cảm nhận được rằng mình sắp chết rồi và lão muốn em có thể biết rõ rằng bản thân của mình chính là ai.
"Mikey, cả đời này của lão không con không cái cũng chẳng hề có niềm vui nhưng từ ngày có con ở đây lão đã cảm nhận được cái gì gọi là gia đình chân chính. Lão thương con lắm cho nên con nhất định phải nhớ ra được bản thân mình là ai."
Lão nằm trên chiếc giường mềm mại mới được Mikey thay ga giường sáng nay, mùi hương của nắng ấm cùng với mùi mằn mặn của gió biển cùng màu cam gạch ảm đạm của buổi chiều tà khiến lão có cảm giác sinh mạng già cỗi này đang dần bị rút đi. Mikey không thể hiểu được lời của lão nhưng thấy lão còn bị đau đớn thì lòng em cũng nhói lên.
Em nắm tay của lão rồi chau mày bảo lão là đừng lo cho mình, lão mỉm cười lắc đầu khiến những vết nhăn ở khóe mắt nhúm lại.
"Lão vẫn có nhớ lần đầu tiên lão được gặp con, con không quan tâm đến ai cũng chẳng để ý đến ai cả, con lúc mới đến chỉ ngồi im trên tảng đá mà ngắm nhìn hoàng hôn khiến cho lão rất bất ngờ. Lão chẳng thể nào ngờ được rằng sự cô độc của một thiếu niên lại có thể lớn đến vậy."
Rồi lão thở dài, đôi mắt mờ đục nhẹ nhàng nhìn khuôn mặt đẹp đẽ của em, khuôn mặt này của em vẫn luôn rất lạnh nhạt và khó gần.
"Thế nhưng lão biết con đã từng yêu và yêu rất mãnh liệt. Con biết không, dù mỗi ngày ở đây con đều vui cười nhưng lão biết con vẫn luôn tìm hiểu và tự hỏi bản thân mình là ai, lão già rồi, cái gì có thể không biết nhưng mà nhìn thấu lòng người lại là điều lão rõ nhất. Con là một đứa trẻ tốt bụng và rất thuần khiết nhưng đồng thời lại rất mỏng manh và yếu ớt tựa như chồi non mới mọc vậy, đừng sợ hãi cũng đừng ngại ngùng, con hãy tìm hiểu ký ức của mình và chấp nhận con người thật của con đi."
Lão nghĩ rằng cả đời này lão chưa một lần nào là lão nói nhiều đến thế. Lão sống ở cái hải đăng này ngót nghét cũng đã là hơn 70 năm rồi cho nên dù có là đắng cay hay là mặn ngọt thì lão cũng đều đã nếm trải, nhưng cả đời này của lão lại chẳng hề có con cái hay là cháu chắt gì cả cho nên lúc Leo dẫn em đến đây, được em vòi vĩnh dạy nấu ăn, được đắp chăn cho em mỗi lúc em ngủ gật và được chăm sóc hàng thuốc thì lão lại vô cùng hạnh phúc và thỏa mãn.
Lão nghĩ rằng lão hạnh phúc khi được chăm nom em, lão xoa xoa khóe mắt đỏ rực của em rồi khàn khàn nói.
"Con đừng khóc, đời người tựa như là thời điểm trong ngày vậy và rồi nó cũng sẽ có lúc kết thúc thôi."
Em nghẹn ngào gật đầu rồi nghe lão thở dài, lão nói rằng lão muốn nhìn thấy em được hạnh phúc thật sự khi bản thân có đầy đủ trí nhớ chứ không phải là một em trống rỗng với một hạnh phúc giả tạo.
"Kisaki và Hanma chính là hai cậu bé tốt nhưng ta hi vọng con có thể tìm thấy bản thân của mình, hãy tìm hiểu và rồi hạnh phúc nhé Mikey."
Rồi sau đó lão nhắm mắt và hoàng hôn trên biển cũng đã tắt, Mikey lặng người nhìn lão nhắm mắt rồi sau đó xếp hai tay lên bụng cho lão. Tim em đau nhói lên trước khung cảnh này thế nhưng trong đầu lại chẳng thể nhớ ra được gì.
Lão nói đúng, em đã lạc mất bản thân mình rồi và em chẳng thể nào nhớ được bản thân mình là gì và là ai nữa. Em đi xuống hải đăng và đi đến mỏm đá mà lão Luke đã kể, nhưng con sóng bạc đầu vỗ lên mỏm đá cùng những cơn gió biển phần phật thổi tóc em bay vút ra sau, em đặt tay lên rồi ngồi xuống mỏm đá, đôi mắt đen tuyền vọng ra khơi xa rồi sau đó nhắm lại.
Em đã nhìn gì vào lúc đó, em nhìn về tương lai hay là đang nhìn hoàng hôn già cỗi ?
Mikey lắc đầu rồi sau đó đứng lên, em xoay người đi về phía làng chài và nhận ra Hanma đã đứng đó từ lúc nào, gã bỏ điếu thuốc đang hút dở xuống rồi nhẹ giọng nói em là đến lúc nên về nhà rồi. Em trầm ngâm nhìn ngọn hải đăng kia sau đó nói với Hanma rằng lão Luke đã chết.
"...Ừ"
Đời người chính là ngắn ngủi như thế đấy nhưng mà vì cuộc sống quá mức ngắn ngủi cho nên con người mới phải vật lộn để tìm hiểu về bản ngã cũng như con người mình. Mikey cảm thấy bản thân khi nói ra câu nói kia thật sự rất mệt mỏi và bất lực, em nói với Hanma rằng bản thân cũng muốn được chết trong yên bình như vậy, Hanma nghe thế thì hờ hững phủ nhận.
"Không thể đâu."
"Sao mày lại biết là không thể thế ?"
Mikey tò mò hỏi gã tử thần nọ, Hanma đè đầu của em xuống vò vò rồi bảo rằng.
"Vì mày sẽ sống thật lâu thật lâu và sẽ không bao giờ già đi cả."
"Nhưng tao đang hỏi nếu có một ngày tao chết đi thì sẽ có được bình yên không cơ mà."
Mikey gỡ tay của Hanma ra rồi nghe gã nghiêm túc nói rằng bản thân sẽ không để cho ai làm phiền đến giấc ngủ của em cả bởi vì em lúc mới tỉnh ngủ dễ cáu lắm. Mikey kinh ngạc hỏi vì sao Hanma biết bản thân dễ cáu thế, Hanma cười nhạt rồi bảo rằng đó là kinh nghiệm.
"Đó cũng là ký ức đã bị mất của tao à ?"
Trở về bộ dáng ở Touman cũng có nghĩa là em thích được người khác cõng, Mikey leo lên lưng của Hanma khiến gã có hơi ngã người ra phía trước, gã nâng hai đùi của em choàng qua eo của mình rồi bắt đầu cõng em về, gã ậm ừ trả lời câu hỏi của em rồi nói rằng nếu em muốn thì từ từ kiếm lại ký ức cũng được.
"Vì tao sợ nhóc lùn khủng bố trở về đánh tao lắm."
"Giờ tao sẽ đập mày luôn nè."
Mikey quạo quọ cù lét Hanma sau đó Hanma vỗ vỗ đùi em bảo nếu em không ngồi yên thì sẽ bị té đó, Mikey nghe xong mới ngoan ngoãn choàng tay qua cổ của Hanma rồi sau đó tựa mặt mình vào bả vai rộng lớn của Hanma.
"Tao của lúc trước là người thế nào ?"
Hanma lặng im bước trên đường lớn, em lúc trước là người thế nào à ? Em của lúc trước lúc nào cũng chau mày, lúc nào cũng nói mấy lời khó nghe, lúc nào đánh gã cũng rất đau và lúc cáu lên thì khuôn mặt nhỏ lúc nào cũng lạnh lẽo thế nhưng những biểu cảm ấy của em lại làm gã rất có hứng thú chọc em tức điên lên.
Còn em của bây giờ thì lại y hệt như hồi ở Touman, tính cách thì ngông cuồng, trẻ con lại ngốc nghếch, không hiểu chuyện, dễ bị lừa đi lại còn dễ biểu hiện cảm xúc nhưng Kisaki và gã lại công nhận rằng nhìn em ở bộ dáng này thì hai người họ mới có thể dễ dàng hiểu được em và không phải nhìn thấy em dựng hàng phòng thủ xung quanh thân thể nữa.
Vậy rốt cục em của lúc trước là người thế nào ?
"Tao không biết."
Hanma nói rồi lững thững bế em về nhà, dù là quá khứ hiện tại hay là tương lai thì Mikey vẫn là Mikey mà thôi, tốt hay xấu thì có là gì đâu chứ. Mikey nghe câu trả lời của Hanma xong cũng không phản ứng quá nhiều nữa, em rũ mắt rồi dựa vào người Hanma ngủ say.
Em thật sự đã rất mệt rồi.
Sáng hôm sau có người đi đến làm tang lễ cho lão Luke, đến chiều thì em cầm hoa đến viếng thăm lão. Mộ của lão được dựng tại mỏm đá mà lão bảo lần đầu đến đây em đã ngồi đó, em nhắm mắt lại trước cơn gió mạnh của biển cả rồi sau đó hé mắt ra nhìn mộ phần cách đó không xa.
Ở nơi đó có một người đàn ông đang đứng, mái tóc đen tuyền được cắt ngắn đi cùng bóng lưng cô độc khiến em cảm giác có chút lạ lẫm.
Người đó xoay người lại nhìn em, đôi mắt màu tím than sắc bén trở nên ôn nhu đến cùng cực khi nhìn thấy em.
"Lâu rồi không gặp ta thấy con đã lớn hơn nhiều rồi đấy Manjirou."
Tim em bỗng nhói lên một chút và sự khó chịu dần dần lan tỏa trong lồng ngực. Gã đàn ông xa lạ này có mối quan hệ gì với em vậy ?
~•~
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.