Chương 1
Truki0113
05/02/2022
Sau khi giải tán Touman nửa năm Mikey đã đánh bại toàn bộ các thành viên khác của Touman rồi hoàn toàn biến mất, không ai biết y đi đâu hay là làm gì cả. Đến cả Draken bình thường hay đến nhà Sano nhất cũng không tìm được y.
Nhưng y vẫn luôn ở nhà đấy thôi chỉ là y không thích gặp mặt nên Kokonoi mới sử dụng năng lực để che dấu y, với lại gặp rồi còn mất công phải nói chuyện rồi còn cãi nhau nữa chứ. Y chẳng muốn cãi nhau với người khác chút nào cả, phiền chết đi được.
Ông nội kể từ ngày Ema hôn mê thì bệnh cũ tái phát, hiện giờ ông phải nằm luôn trên giường chứ chỉ cần xốc nảy một chút cũng khiến ông chịu không nổi.
Y tự tay nấu thuốc cho ông rồi mang đến phòng của ông, căn phòng kiểu Nhật vốn dĩ rất trang nhã giờ đây đã bị nhuốm màu ảm đạm và ngai ngái mùi thuốc của thuốc Đông y. Y ngồi xuống cạnh ông rồi cẩn thận thổi thuốc cho nguội thật nguội rồi mới đút vào miệng của ông.
Ông hé miệng uống thuốc nhưng vì vụng nên thuốc trào ra khỏi miệng, y thấy thế thì đặt chén thuốc xuống rồi lấy khăn lụa chấm khóe miệng cho ông. Ông ho khan rồi mở đôi mắt đã kèm nhèm của mình ra.
Sau cái chết của Shinichirou đứa cháu này của ông lại càng thêm ít nói và khó hiểu, ông nhìn y, một thân yukata truyền thống cùng mái tóc dài thắt đuôi sam vắt ở một bên vai, khuôn mặt điềm tĩnh và hành động lưu loát.... thật sự không giống với con trai hay con dâu của ông mà.
Ông nhẹ nhàng thở dài khiến y để ý, y nhẹ nhàng nắm lấy tay ông rồi hỏi ông có gì muộn phiền, ông nhìn y một lần nữa, trong giọng nói già nua chất chứa rất nhiều cảm xúc nhưng chủ yếu vẫn là đau lòng và hối hận. Sau đấy ông đúc kết lại thành một câu đầy bi thương.
"Mi khổ quá mi ạ."
"Con thì có gì mà khổ chứ ?"
Y cong môi cười nhẹ, đôi mắt sâu thẳm cũng bị rèm mắt che lại, vết thương dù sâu đến mấy thì qua thời gian cũng sẽ phải lành thôi nên y làm gì cảm thấy đau đớn chứ ? Mà đau đớn thì có ích gì ? Để dành thời gian để làm việc khác có ích thì tốt hơn đấy.
Ông lại tiếp tục thở dài rồi và lần này còn sâu lắng hơn những lần trước, cả đời này ông cũng mất đi thân nhân nhưng ít ra là lúc ông mất đi thì vẫn sẽ còn có người lo liệu tang lễ cho ông nhưng còn đứa cháu này của ông thì sao ?
Nó sẽ chỉ còn lại một mình và sẽ không có ai yêu nó nhiều như ông và gia đình này, rồi nó còn có khả năng là phải chịu nhiều đau đớn hơn nữa vì năng lực của nó... nghĩ đến đó đôi mắt mờ căm của ông bỗng rỉ nước rồi sau đó ông tức tưởi khóc.
Ông muốn mình trẻ thêm vài tuổi để có thể ở cạnh đứa cháu này của mình thêm vài năm, dạy dỗ nó đồng thời cũng sẽ nhìn nó trưởng thành chứ không phải giống như bây giờ là chỉ có thể trơ mắt nhìn y rơi vào đáy vực.
Ông biết chứ, biết rõ đứa cháu này của mình vì bảo vệ mọi người mà chẳng hề tiếc rẻ gì bản thân nhưng đám trẻ bồng bột kia nào có hay biết ?
Y lặng lẽ gạt nước mắt cho ông rồi sau đó khe khẽ bảo ông là đừng xúc động quá, ông lắc đầu rồi nắm tay y chặt hơn. Ông biết là ông sắp không trụ nổi rồi cho nên điều cuối cùng ông làm được cho y là nắm tay y thật chặt mà thôi.
Y nhìn bàn tay bị nắm chặt của mình rồi ngồi yên đó gần nửa ngày. Rồi sau đó ông nội nhắm mắt lại, dặn y rằng đúng giờ là phải gọi ông dậy, y gật đầu.
"Dạ."
Rồi ông nhắm mắt ngủ, y vẫn giữ nguyên tư thế ngồi của mình như vậy suốt cả đêm.
Rồi tia nắng đầu tiên cũng chiếu vào phòng, Manjirou hé miệng sau đó nhẹ nhàng gọi ông một tiếng, ông không hề nhúch nhích cũng chẳng hề mở mắt dậy.
Lúc này y mới để ý rằng thân thể của ông đã lạnh thấu rồi. Y rút tay lại, trước di thể của ông mà dập đầu xuống.
Ông đã đi mất rồi nhưng vì sao nước mắt lại chẳng thể rơi ? Y chớp mắt rồi chống tay đứng lên, đôi chân mềm nhũn sụp xuống vì ngồi quỳ cả đêm.
"....."
Y lấy tay xoa bóp bắp chân của mình rồi chậm rãi đứng dậy, khập khiễng rời khỏi căn phòng kiểu Nhật rồi sau đó nhìn thấy Kokonoi đang đứng đợi ở đó, y chớp đôi mắt của mình rồi sau đó ra hiệu cho Kokonoi đi cùng mình.
"Boss, nhà Shinomiya tới rồi."
Nhà ngoại của y, Shinomiya, là một gia tộc yakuza nổi tiếng với Bản Năng Hắc Ám cực tà ác được truyền thừa qua mỗi đời. Y cũng sở hữu cái dòng máu nguyền rủa đó và nó cũng đang phát tác ở trong cơ thể của y.
Nó tựa như một con sư tử đang săn mồi vậy, trong khi con mồi đang xoay lưng với nó nó sẽ chần chờ nhưng khi con mồi quay đầu lại thì nó sẽ ngay lập tức tấn công. Bản Năng Hắc Ám cũng vậy, nó là một loại vũ khí cần có lực tác động và khi tác động đủ rồi thì thứ bản năng kia sẽ nuốt hết tâm trí y.
Nó khiến y đau đớn, nó khiến y không còn tình người, nó khiến y giết hết những người mà nó cho là đang đe dọa đến y..... nó đúng là một căn bệnh quái ác và kỳ lạ mà nhưng y chẳng thể làm được cái gì cả.
"Ông nội vừa cưỡi hạc về trời thì các vị cũng lập tức đến đây.... thật khiến người khác phải mở rộng tầm mắt."
Y tựa như một đóa mẫu đơn đang kiêu hãnh vươn mình trong gió xuân vậy, ý cười trên môi đẹp đến mức khiến hai người kia rùng mình rồi sau đó hai người họ cũng quỳ xuống để chào y, y không nói gì mà im lặng đi từng bước đến chỗ đối diện rồi sau đó từ tốn ngồi xuống, Kokonoi đi đến rót trà cho y rồi cũng im lặng đi ra ngoài.
"Các vị đến đây hôm nay là có chuyện gì ?"
Y nâng ly trà lên rồi thổi nhẹ cho bớt bọt, khói bốc lên từ ly trà khiến khuôn mặt lạnh lẽo kia có chút nhu hòa nhưng rồi đôi mắt nhẹ nhàng chớp một cái, vẻ sắc bén hoàn toàn lộ ra khiến hai người đại diện kia giật thót.
"Manjirou-sama, đối với việc Sano-sama đột ngột tạ thế chúng tôi rất lấy làm tiếc."
Nam nhân kia cúi đầu xin lỗi, y nhắm mắt rồi uống một ngụm trà, hoàn toàn không có chút khách khí nào khiến đối phương có chút thất thố.
"Cứ việc nói thẳng, ta thừa biết trà nhà mình không ngon."
"Sao có thể nói như vậy chứ ? Dù trà có không ngon nhưng chỉ cần người cười thôi là bọn tôi cũng đủ vui mừng rồi."
Người kia mỉm cười đầy nịnh nọt nhưng y lại chẳng để tâm hay là quát mắng khiến cho không khí càng thêm âm trầm, thấy đồng đội của mình líu lưỡi rồi người còn lại đành nói thẳng.
"Manjirou-sama, xin ngài hãy theo chúng tôi về tộc."
Y nhếch môi khinh thường nhưng nơi đáy mắt lại chẳng hiện ra chút tình cảm nào, lũ người của nhà Shinomiya chắc là cũng đợi ông qua đời lâu lắm rồi mới dám bén mảng đến đây. Y cũng không có ý định cứng đối cứng với bọn người này vì dù sao với sức mạnh bây giờ thì Kantou Manji cũng chẳng đủ sức để đối đầu với chúng.
"Tộc trưởng nói rằng sợ ngài tuổi trẻ vất vả nên đặc biệt kêu chúng tôi đến thuyết phục người."
Người đại diện biết y vốn dĩ không ưa gì gia đình bên ngoại của mình nhưng với sức mạnh đó của y, rất nhiều người trong gia tộc đều rất mong chờ y trở về.
Y khẽ cười, muốn y về nhà Shinomiya ? Thật nực cười ! Y bây giờ hận là mình không thể tự tay chém giết từng kẻ một trong cái gia tộc thối tha đó đây này....
Cốc trà trên tay được y nhẹ nhàng đặt xuống bàn, y nhẹ thở ra rồi nói với hai người đại diện.
"Tang lễ của ông vẫn chưa được cử hành, Ema cũng đang hôn mê... các vị thật sự muốn một người thừa kế mang danh bất hiếu, bất nghĩa sao ?"
"...."
Nếu bọn họ không nhầm thì trong tư liệu thể hiện rằng Sano Manjirou mới chỉ 15 tuổi thôi, làm sao y có thể lưu loát mà chặt đứt từng câu từng chữ của bọn họ vậy ? Bọn họ cứng ngắc nói hết những gì mà Furube bảo rồi sau đó nhanh chóng ra về.
Y nắm ly trà trong tay một thoáng rồi sau đó ném thẳng xuống bàn để phát tiết. Tiếng ly vỡ toang khiến cho Sanzu và Kokonoi hốt hoảng chạy vào. Y bình thản để tay lên bàn, khuôn mặt vô cảm và lạnh lẽo đến phát sợ hơi thở ngoại trừ hơi gấp ra thì tất cả đều bình thường. Sanzu đi đến xem xét tay của y.
Bị mảnh vỡ xẹt qua da mất rồi, hắn rũ mắt rồi sau đó đưa nơi bị thương của y lên miệng mà hút. Đôi mắt màu ngọc bích hóa đỏ lên làm y có chút bất lực mà rút tay lại, Sanzu có chút phiền muộn nhìn y rồi sau đó ngoan ngoãn cúi đầu.
Lý do để nhà Shinomiya đến đây không chỉ vì y sở hữu Bản Năng Hắc Ám mà là vì y là một trong số ít những nhân tộc sở hữu năng lực, năng lực của y có thể trị thương cho mọi người miễn là người đó chưa tắt thở thì dù vết thương có nặng đến mấy y cũng trị được, nhưng Ema của y vào nửa năm trước lại bị hôn mê ngay sau khi y trị thương cho và đến tận bây giờ cũng chưa có dấu hiệu tỉnh lại.
Một nhân tộc thuần chủng mà lại sở hữu sức mạnh của dị năng giả thật sự quá mức hiếm hoi đã thế với năng lực của y thì dù là người đang ở bên bờ vực cái chết y cũng dư sức cứu về, loại năng lực nghịch thiên như vậy đương nhiên là khiến người ta thèm khát đến mức hai mắt đỏ ngầu rồi.
Nhưng y là Sano Manjirou đấy, y mà lại để yên cho người khác bài trí mình sao ? Nếu ngủ chưa đủ thì đi ngủ tiếp đi, nếu như y yếu đuối như thế thật thì đừng nói là Boss lớn của Kantou Manji, đến cả danh "Mikey bất bại" y cũng quăng đi là vừa. Y nghĩ thế rồi quay sang hỏi Kokonoi về tình trạng của Izana bây giờ, Kokonoi nhíu mày rồi nói.
"Tình huống của anh ta không tốt lắm, dù sao dính phải thánh khí cũng không phải là chuyện đùa."
Thánh khí, vũ khí chuyên diệt Huyết Tộc và Dị năng giả, sát thương cao vô cùng dạng súng được Kisaki sử dụng trong biến cố vùng Kantou nhằm giết chết Hanagaki Takemichi nhưng ngờ đâu người bị dính lại là Izana Kurokawa, y nhìn Izana bị bắn ba phát đạn vào người rồi sau đó là Kakuchou mà đầu óc tê rần, y chưa bao giờ trị thương cho người bị dính thánh khí cả với lại ngoại trừ các cốt cán của Touman ra thì không một ai biết về năng lực của y cả nên dưới tình huống nguy cấp ấy, Draken nhanh chóng kêu toàn bộ mọi người rời hiện trường để y bắt đầu việc trị thương của mình.
Đó là một đêm mệt nhoài, Manjirou sau khi nhìn vết thương của hai người họ đã lành thì cũng mệt mỏi ngất đi, cùng một ngày trị thương cho cả ba người thật sự là quá mất sức rồi. Sau đó không bao lâu sau khi tỉnh lại y quyết định là sẽ giải tán Touman và đồng thời cũng cắt đứt quan hệ với mọi người để giữ an toàn cho họ lẫn bản thân của mình.
Còn Izana sau khi trị thương thì cũng ngủ li bì suốt nửa năm, y vẫn thường xuyên đến thăm cả hai nhưng việc đi thăm diễn ra rất bí mật và kín đáo.
Sau khi tiễn đại diện của nhà Shinomiya đi, Kokonoi về phòng và rồi nghe y ra lệnh dọn dẹp nhà cửa để ngày mai có chỗ tổ chức tang lễ, Kokonoi cúi người tuân lệnh rồi nhìn y rời khỏi phòng. Sanzu cũng đã đi theo sau lưng của y và biến mất ở cúi hành lang.
~o~
Dành cho mọi người thắc mắc về năng lực của mấy người này.
Mikey: Năng lực là trị thương, hiện giờ đang tập luyện cách hồi sinh vật chết. Tuy mang danh là healer nhưng năng lực tấn công lẫn phòng thủ đều khá tốt và ngang ngửa với lại huyết tộc. Hiện đang thử nghiệm xem bản thân có thể chịu đựng được thánh khí và súng đạn không.
Sanzu: Huyết tộc thuần chủng, năng lực hiện tại vẫn là ẩn số, vẫn trong quá trình khai thác.
Kokonoi: Con lai, năng lực che giấu và nặng hơn là có thể làm đối phương biến mất vĩnh viễn khỏi thế giới, vẫn trong quá trình khai thác.
~.~
Đà này mà quất 21 ông thì tôi chịu không nổi đâu nên mấy bạn yêu dấu, tụi mình giảm số lượng lại nhớ.
Cơ mà tui đang treo mạng cho Shin với Izana đấy, mấy cô nghĩ là nên làm gì bây giờ.
Và sau khi ra Project này rồi thì tui mong là tui có thể kéo dài nó được như Hương Hoa, plot này khá là tiềm năng nhưng miêu tả năng lực rồi sức mạnh các kiểu vẫn làm tui nhức đầu kinh khủng á. Cơ mà mục đích chính cho bé nó ma mị với lại quyến rũ mà :3
Nhưng y vẫn luôn ở nhà đấy thôi chỉ là y không thích gặp mặt nên Kokonoi mới sử dụng năng lực để che dấu y, với lại gặp rồi còn mất công phải nói chuyện rồi còn cãi nhau nữa chứ. Y chẳng muốn cãi nhau với người khác chút nào cả, phiền chết đi được.
Ông nội kể từ ngày Ema hôn mê thì bệnh cũ tái phát, hiện giờ ông phải nằm luôn trên giường chứ chỉ cần xốc nảy một chút cũng khiến ông chịu không nổi.
Y tự tay nấu thuốc cho ông rồi mang đến phòng của ông, căn phòng kiểu Nhật vốn dĩ rất trang nhã giờ đây đã bị nhuốm màu ảm đạm và ngai ngái mùi thuốc của thuốc Đông y. Y ngồi xuống cạnh ông rồi cẩn thận thổi thuốc cho nguội thật nguội rồi mới đút vào miệng của ông.
Ông hé miệng uống thuốc nhưng vì vụng nên thuốc trào ra khỏi miệng, y thấy thế thì đặt chén thuốc xuống rồi lấy khăn lụa chấm khóe miệng cho ông. Ông ho khan rồi mở đôi mắt đã kèm nhèm của mình ra.
Sau cái chết của Shinichirou đứa cháu này của ông lại càng thêm ít nói và khó hiểu, ông nhìn y, một thân yukata truyền thống cùng mái tóc dài thắt đuôi sam vắt ở một bên vai, khuôn mặt điềm tĩnh và hành động lưu loát.... thật sự không giống với con trai hay con dâu của ông mà.
Ông nhẹ nhàng thở dài khiến y để ý, y nhẹ nhàng nắm lấy tay ông rồi hỏi ông có gì muộn phiền, ông nhìn y một lần nữa, trong giọng nói già nua chất chứa rất nhiều cảm xúc nhưng chủ yếu vẫn là đau lòng và hối hận. Sau đấy ông đúc kết lại thành một câu đầy bi thương.
"Mi khổ quá mi ạ."
"Con thì có gì mà khổ chứ ?"
Y cong môi cười nhẹ, đôi mắt sâu thẳm cũng bị rèm mắt che lại, vết thương dù sâu đến mấy thì qua thời gian cũng sẽ phải lành thôi nên y làm gì cảm thấy đau đớn chứ ? Mà đau đớn thì có ích gì ? Để dành thời gian để làm việc khác có ích thì tốt hơn đấy.
Ông lại tiếp tục thở dài rồi và lần này còn sâu lắng hơn những lần trước, cả đời này ông cũng mất đi thân nhân nhưng ít ra là lúc ông mất đi thì vẫn sẽ còn có người lo liệu tang lễ cho ông nhưng còn đứa cháu này của ông thì sao ?
Nó sẽ chỉ còn lại một mình và sẽ không có ai yêu nó nhiều như ông và gia đình này, rồi nó còn có khả năng là phải chịu nhiều đau đớn hơn nữa vì năng lực của nó... nghĩ đến đó đôi mắt mờ căm của ông bỗng rỉ nước rồi sau đó ông tức tưởi khóc.
Ông muốn mình trẻ thêm vài tuổi để có thể ở cạnh đứa cháu này của mình thêm vài năm, dạy dỗ nó đồng thời cũng sẽ nhìn nó trưởng thành chứ không phải giống như bây giờ là chỉ có thể trơ mắt nhìn y rơi vào đáy vực.
Ông biết chứ, biết rõ đứa cháu này của mình vì bảo vệ mọi người mà chẳng hề tiếc rẻ gì bản thân nhưng đám trẻ bồng bột kia nào có hay biết ?
Y lặng lẽ gạt nước mắt cho ông rồi sau đó khe khẽ bảo ông là đừng xúc động quá, ông lắc đầu rồi nắm tay y chặt hơn. Ông biết là ông sắp không trụ nổi rồi cho nên điều cuối cùng ông làm được cho y là nắm tay y thật chặt mà thôi.
Y nhìn bàn tay bị nắm chặt của mình rồi ngồi yên đó gần nửa ngày. Rồi sau đó ông nội nhắm mắt lại, dặn y rằng đúng giờ là phải gọi ông dậy, y gật đầu.
"Dạ."
Rồi ông nhắm mắt ngủ, y vẫn giữ nguyên tư thế ngồi của mình như vậy suốt cả đêm.
Rồi tia nắng đầu tiên cũng chiếu vào phòng, Manjirou hé miệng sau đó nhẹ nhàng gọi ông một tiếng, ông không hề nhúch nhích cũng chẳng hề mở mắt dậy.
Lúc này y mới để ý rằng thân thể của ông đã lạnh thấu rồi. Y rút tay lại, trước di thể của ông mà dập đầu xuống.
Ông đã đi mất rồi nhưng vì sao nước mắt lại chẳng thể rơi ? Y chớp mắt rồi chống tay đứng lên, đôi chân mềm nhũn sụp xuống vì ngồi quỳ cả đêm.
"....."
Y lấy tay xoa bóp bắp chân của mình rồi chậm rãi đứng dậy, khập khiễng rời khỏi căn phòng kiểu Nhật rồi sau đó nhìn thấy Kokonoi đang đứng đợi ở đó, y chớp đôi mắt của mình rồi sau đó ra hiệu cho Kokonoi đi cùng mình.
"Boss, nhà Shinomiya tới rồi."
Nhà ngoại của y, Shinomiya, là một gia tộc yakuza nổi tiếng với Bản Năng Hắc Ám cực tà ác được truyền thừa qua mỗi đời. Y cũng sở hữu cái dòng máu nguyền rủa đó và nó cũng đang phát tác ở trong cơ thể của y.
Nó tựa như một con sư tử đang săn mồi vậy, trong khi con mồi đang xoay lưng với nó nó sẽ chần chờ nhưng khi con mồi quay đầu lại thì nó sẽ ngay lập tức tấn công. Bản Năng Hắc Ám cũng vậy, nó là một loại vũ khí cần có lực tác động và khi tác động đủ rồi thì thứ bản năng kia sẽ nuốt hết tâm trí y.
Nó khiến y đau đớn, nó khiến y không còn tình người, nó khiến y giết hết những người mà nó cho là đang đe dọa đến y..... nó đúng là một căn bệnh quái ác và kỳ lạ mà nhưng y chẳng thể làm được cái gì cả.
"Ông nội vừa cưỡi hạc về trời thì các vị cũng lập tức đến đây.... thật khiến người khác phải mở rộng tầm mắt."
Y tựa như một đóa mẫu đơn đang kiêu hãnh vươn mình trong gió xuân vậy, ý cười trên môi đẹp đến mức khiến hai người kia rùng mình rồi sau đó hai người họ cũng quỳ xuống để chào y, y không nói gì mà im lặng đi từng bước đến chỗ đối diện rồi sau đó từ tốn ngồi xuống, Kokonoi đi đến rót trà cho y rồi cũng im lặng đi ra ngoài.
"Các vị đến đây hôm nay là có chuyện gì ?"
Y nâng ly trà lên rồi thổi nhẹ cho bớt bọt, khói bốc lên từ ly trà khiến khuôn mặt lạnh lẽo kia có chút nhu hòa nhưng rồi đôi mắt nhẹ nhàng chớp một cái, vẻ sắc bén hoàn toàn lộ ra khiến hai người đại diện kia giật thót.
"Manjirou-sama, đối với việc Sano-sama đột ngột tạ thế chúng tôi rất lấy làm tiếc."
Nam nhân kia cúi đầu xin lỗi, y nhắm mắt rồi uống một ngụm trà, hoàn toàn không có chút khách khí nào khiến đối phương có chút thất thố.
"Cứ việc nói thẳng, ta thừa biết trà nhà mình không ngon."
"Sao có thể nói như vậy chứ ? Dù trà có không ngon nhưng chỉ cần người cười thôi là bọn tôi cũng đủ vui mừng rồi."
Người kia mỉm cười đầy nịnh nọt nhưng y lại chẳng để tâm hay là quát mắng khiến cho không khí càng thêm âm trầm, thấy đồng đội của mình líu lưỡi rồi người còn lại đành nói thẳng.
"Manjirou-sama, xin ngài hãy theo chúng tôi về tộc."
Y nhếch môi khinh thường nhưng nơi đáy mắt lại chẳng hiện ra chút tình cảm nào, lũ người của nhà Shinomiya chắc là cũng đợi ông qua đời lâu lắm rồi mới dám bén mảng đến đây. Y cũng không có ý định cứng đối cứng với bọn người này vì dù sao với sức mạnh bây giờ thì Kantou Manji cũng chẳng đủ sức để đối đầu với chúng.
"Tộc trưởng nói rằng sợ ngài tuổi trẻ vất vả nên đặc biệt kêu chúng tôi đến thuyết phục người."
Người đại diện biết y vốn dĩ không ưa gì gia đình bên ngoại của mình nhưng với sức mạnh đó của y, rất nhiều người trong gia tộc đều rất mong chờ y trở về.
Y khẽ cười, muốn y về nhà Shinomiya ? Thật nực cười ! Y bây giờ hận là mình không thể tự tay chém giết từng kẻ một trong cái gia tộc thối tha đó đây này....
Cốc trà trên tay được y nhẹ nhàng đặt xuống bàn, y nhẹ thở ra rồi nói với hai người đại diện.
"Tang lễ của ông vẫn chưa được cử hành, Ema cũng đang hôn mê... các vị thật sự muốn một người thừa kế mang danh bất hiếu, bất nghĩa sao ?"
"...."
Nếu bọn họ không nhầm thì trong tư liệu thể hiện rằng Sano Manjirou mới chỉ 15 tuổi thôi, làm sao y có thể lưu loát mà chặt đứt từng câu từng chữ của bọn họ vậy ? Bọn họ cứng ngắc nói hết những gì mà Furube bảo rồi sau đó nhanh chóng ra về.
Y nắm ly trà trong tay một thoáng rồi sau đó ném thẳng xuống bàn để phát tiết. Tiếng ly vỡ toang khiến cho Sanzu và Kokonoi hốt hoảng chạy vào. Y bình thản để tay lên bàn, khuôn mặt vô cảm và lạnh lẽo đến phát sợ hơi thở ngoại trừ hơi gấp ra thì tất cả đều bình thường. Sanzu đi đến xem xét tay của y.
Bị mảnh vỡ xẹt qua da mất rồi, hắn rũ mắt rồi sau đó đưa nơi bị thương của y lên miệng mà hút. Đôi mắt màu ngọc bích hóa đỏ lên làm y có chút bất lực mà rút tay lại, Sanzu có chút phiền muộn nhìn y rồi sau đó ngoan ngoãn cúi đầu.
Lý do để nhà Shinomiya đến đây không chỉ vì y sở hữu Bản Năng Hắc Ám mà là vì y là một trong số ít những nhân tộc sở hữu năng lực, năng lực của y có thể trị thương cho mọi người miễn là người đó chưa tắt thở thì dù vết thương có nặng đến mấy y cũng trị được, nhưng Ema của y vào nửa năm trước lại bị hôn mê ngay sau khi y trị thương cho và đến tận bây giờ cũng chưa có dấu hiệu tỉnh lại.
Một nhân tộc thuần chủng mà lại sở hữu sức mạnh của dị năng giả thật sự quá mức hiếm hoi đã thế với năng lực của y thì dù là người đang ở bên bờ vực cái chết y cũng dư sức cứu về, loại năng lực nghịch thiên như vậy đương nhiên là khiến người ta thèm khát đến mức hai mắt đỏ ngầu rồi.
Nhưng y là Sano Manjirou đấy, y mà lại để yên cho người khác bài trí mình sao ? Nếu ngủ chưa đủ thì đi ngủ tiếp đi, nếu như y yếu đuối như thế thật thì đừng nói là Boss lớn của Kantou Manji, đến cả danh "Mikey bất bại" y cũng quăng đi là vừa. Y nghĩ thế rồi quay sang hỏi Kokonoi về tình trạng của Izana bây giờ, Kokonoi nhíu mày rồi nói.
"Tình huống của anh ta không tốt lắm, dù sao dính phải thánh khí cũng không phải là chuyện đùa."
Thánh khí, vũ khí chuyên diệt Huyết Tộc và Dị năng giả, sát thương cao vô cùng dạng súng được Kisaki sử dụng trong biến cố vùng Kantou nhằm giết chết Hanagaki Takemichi nhưng ngờ đâu người bị dính lại là Izana Kurokawa, y nhìn Izana bị bắn ba phát đạn vào người rồi sau đó là Kakuchou mà đầu óc tê rần, y chưa bao giờ trị thương cho người bị dính thánh khí cả với lại ngoại trừ các cốt cán của Touman ra thì không một ai biết về năng lực của y cả nên dưới tình huống nguy cấp ấy, Draken nhanh chóng kêu toàn bộ mọi người rời hiện trường để y bắt đầu việc trị thương của mình.
Đó là một đêm mệt nhoài, Manjirou sau khi nhìn vết thương của hai người họ đã lành thì cũng mệt mỏi ngất đi, cùng một ngày trị thương cho cả ba người thật sự là quá mất sức rồi. Sau đó không bao lâu sau khi tỉnh lại y quyết định là sẽ giải tán Touman và đồng thời cũng cắt đứt quan hệ với mọi người để giữ an toàn cho họ lẫn bản thân của mình.
Còn Izana sau khi trị thương thì cũng ngủ li bì suốt nửa năm, y vẫn thường xuyên đến thăm cả hai nhưng việc đi thăm diễn ra rất bí mật và kín đáo.
Sau khi tiễn đại diện của nhà Shinomiya đi, Kokonoi về phòng và rồi nghe y ra lệnh dọn dẹp nhà cửa để ngày mai có chỗ tổ chức tang lễ, Kokonoi cúi người tuân lệnh rồi nhìn y rời khỏi phòng. Sanzu cũng đã đi theo sau lưng của y và biến mất ở cúi hành lang.
~o~
Dành cho mọi người thắc mắc về năng lực của mấy người này.
Mikey: Năng lực là trị thương, hiện giờ đang tập luyện cách hồi sinh vật chết. Tuy mang danh là healer nhưng năng lực tấn công lẫn phòng thủ đều khá tốt và ngang ngửa với lại huyết tộc. Hiện đang thử nghiệm xem bản thân có thể chịu đựng được thánh khí và súng đạn không.
Sanzu: Huyết tộc thuần chủng, năng lực hiện tại vẫn là ẩn số, vẫn trong quá trình khai thác.
Kokonoi: Con lai, năng lực che giấu và nặng hơn là có thể làm đối phương biến mất vĩnh viễn khỏi thế giới, vẫn trong quá trình khai thác.
~.~
Đà này mà quất 21 ông thì tôi chịu không nổi đâu nên mấy bạn yêu dấu, tụi mình giảm số lượng lại nhớ.
Cơ mà tui đang treo mạng cho Shin với Izana đấy, mấy cô nghĩ là nên làm gì bây giờ.
Và sau khi ra Project này rồi thì tui mong là tui có thể kéo dài nó được như Hương Hoa, plot này khá là tiềm năng nhưng miêu tả năng lực rồi sức mạnh các kiểu vẫn làm tui nhức đầu kinh khủng á. Cơ mà mục đích chính cho bé nó ma mị với lại quyến rũ mà :3
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.