Chương 90
Truki0113
05/02/2022
Có yếu tố bẻ nguyên tác !
~•~
Trưởng thành đau đớn và dài lâu tựa như chú bướm nhỏ đang phá kén vậy, thân thể nhỏ của chú sâu sẽ thu nhỏ lại và trên lưng sẽ mọc ra đôi cánh rất đẹp đẽ nhưng đâu ai biết rằng quá trình ấy lại đầy rẫy đau đớn và bi thương đâu ?
Sano Manjirou chính là như vậy đấy, người ta nhìn thấy ở em lúc trước chính là vẻ ngoài kiêu kỳ, tính cách trẻ con, hoàn toàn là một đứa trẻ chưa bao giờ lớn. Ai cũng nghĩ rằng đứa trẻ ấy phải trưởng thành hơn nữa, phải kiên cường hơn nữa và phải hiểu chuyện hơn nữa.
Để rồi người ta lại phải thở dài tiếc nuối vì diện mạo đã trưởng thành của em, bởi vì quá mức hiểu chuyện mà em lại càng thêm xa cách, bởi vì đã từng nếm trải trái đắng vì thất tình cho nên bản thân lại càng thêm đắn đo trong tình yêu đôi lứa, bởi vì đã trải qua dư vị ngọt ngào xen lẫn vị đắng ấy mà em rối rắm hoàn toàn trong việc ở cạnh một người.
Tiếng gõ cửa nặng nề vang lên khiến em phải mở mắt, trước mắt tôi tối lại còn hơi mờ ảo khiến cảm giác mệt mỏi trong em lại càng thêm rõ ràng, người ngoài cửa tựa hồ đã hết kiên nhẫn rồi cho nên liền mở cửa đi vào.
South ?
Em chớp chớp mắt nhìn người đàn ông cao to đang đi vào phòng của mình, sao South lại vào phòng em được thế nhỉ ? À, đêm qua em đã quên khóa cửa.
"Mikey, mày bị cảm à ?"
South đi lại sờ tay vào trán của em, nhiệt độ của em vẫn còn bình thường mà nhưng sao nhìn em mệt mỏi quá, anh liếc mắt nhìn trên kệ để đồ của em, trên đấy còn có một hộp thuốc an thần được đậy nắp cẩn thận. Anh thở dài rồi sau đó đi lại lật em nằm ngửa lại.
"Mày uống mấy viên thuốc rồi ?"
2 viên, em nhíu mày khó chịu rồi cứng ngắc xoay đầu đi. Cả người em bây giờ cứ như bị hàng trăm viên đá đè lên người vậy, vừa nặng lại còn vừa đau. South thở dài đi ra cửa sổ mở cửa ra, cơn gió mát mẻ phả thẳng vào căn phòng làm bay đi những điều rối mù trong lòng em.
"Hôm qua tụi mày cãi nhau à ? Tao thấy sắc mặt của Koko và Sanzu không tốt lắm."
South chống tay lên bệ cửa rồi hơi nghiêng người ra ngoài để tận hưởng sự mát mẻ của làn gió nơi thảo nguyên. Mikey nâng người ngồi dậy rồi sau đó tựa mình vào thành giường, cả Sanzu lẫn Koko đều bị ảnh hưởng à ? Như vậy xem ra là không ổn rồi.
South gãi đầu rồi sau đó đi đến bàn trà rồi ngồi xuống ghế sô pha, anh bắt chéo chân rồi bảo em đừng để mấy điều đó làm ảnh hưởng đến mình, em cười buồn bảo rằng bản thân em không phải là sắt đá, em vẫn còn biết bản thân mình đang cần gì và biết suy nghĩ về điều gì nên do đó em không thể bỏ mặc cảm xúc của hai người kia.
South lại im lặng nhìn em, anh bây giờ không rõ tình cảm của mình dành cho em là như thế nào nhưng bản thân anh không muốn em phải suy nghĩ quá nhiều về tình yêu, anh siết tay một cái rồi hỏi em.
"Tao qua đó ngồi với mày được chứ ?"
Em gật đầu rồi thấy South đứng lên và đi lại với mình, hắn ngồi xuống rồi mặt đối mặt với em.
"Mày đang xem thường Koko và Sanzu."
Sao tự nhiên lại nói vậy ? Em chau mày nhìn South, anh vẫn không để lộ ra cảm xúc nào khác trên mặt của mình mà lại đang suy nghĩ về một mảnh ký ức xa xăm.
Ngày anh còn nhỏ mẹ trong ấn tượng của anh chính là một người phụ nữ rất xinh đẹp, dịu dàng và tử tế trong khi cha ruột của anh lại là một tên nghiện rượu và vũ phu, ông ta mỗi ngày đều lôi mẹ ra đánh đập và South luôn luôn phải nghe tiếng khóc của mẹ mình.
Rồi đến một ngày nọ South được gặp Dino, ông ta là một tên bạo lực và ngông cuồng, ông ta đã giết chết cha của anh trước mắt mẹ và anh khiến cả hai người đều rất sợ hãi. Sau khi giết chết cha của Minani, Dino cũng dự định là giết chết hai mẹ con họ thế nhưng người mẹ dịu dàng ấy đã kéo South ra sau lưng và bảo vệ con trai mình.
Dino ngay sau đó đã yêu mẹ của anh, ông ta trở nên tốt hơn và dịu dàng hơn rất nhiều với mẹ thế nhưng mẹ vẫn chỉ bình tĩnh mà xem Dino là bạn của mình. Dino dù có đau khổ đến mấy, tỏ tình nhiều đến mấy thì mẹ của South vẫn không mềm lòng.
Mỗi ngày bà đều nâng tay South lên và chỉ anh chơi đàn, những âm thanh vang lên từ cây đàn lệch nhịp không hề hay như những cây đàn mà anh chơi hiện giờ nhưng cảm giác dịu dàng từ tay của mẹ luôn luôn là ký ức sâu đậm nhất trong trái tim của anh. Sau khi dạy anh chơi đàn xong cũng là lúc Dino đến thăm, ông vẫn như mọi khi xoa đầu của anh rồi nhìn mẹ anh đầy dịu dàng.
Nhưng mẹ vẫn làm như không thấy tình cảm của Dino khiến cho South rất thắc mắc. Anh hỏi Dino vì cái gì mẹ mình không để tâm đến ông mà ông vẫn cố chấp theo đuổi mẹ, Dino lúc ấy cười lớn rồi xoa đầu của anh.
"Một người đàn ông thất tình sẽ mạnh mẽ hơn một người đàn ông thành công có được tình yêu."
Người đấy không đáp lại tình cảm của mình thì cũng chẳng sao cả, được nhìn người ấy hạnh phúc và vui cười mới là điều mà Dino mong muốn, South nhìn người đàn ông vẫn tươi cười càn rỡ kia mà trong lòng sâu sắc ghi nhận lại điều đó.
Rồi sau đó mẹ của anh đã yêu một người đàn ông khác, Dino dõi theo hình bóng của bà rồi sau đó tiếp tục làm việc mình nên làm, anh không còn nhìn thấy bóng dáng của Dino xuất hiện ở trong nhà mình nữa mà lại chỉ nhìn thấy ông ngồi hút thuốc trên bờ biển mà thôi.
Người đàn ông ấy vẫn rất yêu mẹ của anh nhưng ông lại không muốn làm mẹ của South khó xử, ông ta có thể là một con người thô kệch và tàn bạo nhưng trước mặt người mình yêu ông ta lại rất yếu đuối và dễ mềm lòng, South chứng kiến tất cả và rồi cảm phục người đàn ông đó từ tận đáy lòng của mình. Năm đó Dino liền dạy South chơi đàn guitar.
Đàn guitar vốn sinh ra là để tạo ra những bản tình ca lãng mạn lại đau đớn đến mức làm tim South nghẹn lại, Dino rất yêu mẹ và dù bà có từ chối bao lần hay là làm như không quan tâm thì ông vẫn hoàn toàn không bỏ cuộc.
Đó có lẽ là tình yêu quyết liệt nhất mà South từng nhìn thấy cho nên đối với thái độ của Mikey bây giờ anh cảm thấy rất buồn cười, bộ em thật sự nghĩ rằng Sanzu và Kokonoi sẽ để cho em thương hại mình à ? Nào có thảm hại đến vậy, bọn họ đều là đàn ông cho nên làm gì có chuyện mấy tên đó dễ dàng gục ngã về mặt tình cảm chứ.
Em nhàm chán gác cằm mình lên tay rồi bảo rằng bản thân mình là đồ ngốc cho nên mới để tâm mấy cái tình cảm ngốc xít ấy đấy, South bật cười rồi bảo với em rằng dù em có từ chối hai người bọn họ lần này thì bọn họ vẫn sẽ tiếp tục đuổi theo sau lưng của em mà thôi.
"Vì mày chính là người duy nhất làm cho tụi nó rung động mà."
South xoa đầu của em rồi sau đó lấy cây đàn guitar mình luôn mang theo ra, Mikey ngơ ngác nhìn rồi nghe South bảo rằng nghe nhạc rồi có lẽ sẽ làm em bớt căng thẳng hơn, em mím môi rồi sau đó nghe South chỉnh lại dây đàn.
Bài ca nhẹ nhàng lại được tấu lên, South đặt cây đàn lên đùi của mình rồi hơi cúi người để gảy đàn, em híp mắt nghe tiếng đàn dễ chịu ấy rồi sau đó chậm rãi suy nghĩ về tương lai của mình. Em nghĩ rằng bản thân nên làm một chuyến du lịch mà bản thân chỉ có một mình đi thôi, em muốn xem thử bản thân mình rốt cục có thể sống nếu không có ai che chở hay không đồng thời cũng muốn làm theo lời của Manila mà đi thử thách bọn họ nữa.
Dù gì thời gian của em cũng có rất nhiều mà, Mikey thông thoáng nghĩ rồi sau đó thoải mái đầu óc mà đuổi South ra ngoài, em nghĩ nghĩ một hồi lại gọi với South lại.
"Tao nghe nói là tụi mình là chồng chồng đã được thiên địa chứng giám nhỉ ?"
"Thì ?"
"Mai mày gửi hưu thư cho tao nha."
Nói xong thì đóng cửa lại, anh hoang mang mà phân tích lại lời Mikey vừa nói, hưu thư là cái gì thế ? Anh nên viết thư gì gửi cho Mikey nhỉ, South mang một bụng thắc mắc mà đi hỏi Taiju, gã đàn ông đó vừa nghe xong câu hỏi của South thì dùng đôi mắt thương hại để nhìn anh.
South cảm thấy mình muốn đánh người, Taiju xách máy tính của mình ra ngoài rồi bảo South đi tìm hiểu về thủ tục ly hôn đi.
???????
South đơ người ra khi biết mình vậy mà bị em ép ly hôn, cái quái gì thế này ! Ly hôn với em á, ủa rồi ai mướn ?
South vò vò tóc rồi sau đó bỏ luôn vụ ly hôn ra sau đầu, cái đó chỉ là hôn lễ giả mà thôi cho nên hai người đâu có tính là chồng chồng đâu. South nghĩ vậy rồi cũng bỏ qua mọi chuyện mà không hề biết rằng nếu đã bái đường và được nhiều người chứng giám rồi thì tức là hai người đã thật sự là chồng chồng.
Còn Mikey sau khi xác định mục tiêu rồi thì cũng đi vào nhà tắm để tắm táp. Em ngâm mình trong bồn tắm ấm áp mà nhẹ thở ra một hơi, nếu như em muốn đi du lịch thì việc đầu tiên em cần đó chính là kiếm một công việc để làm.
"Mình có nên mở một tiệm cà phê không nhỉ ?"
Không thể đâu, em còn đang bị Phạm Thiên truy lùng dấu vết mà, em bóp bóp miếng bọt biển trong tay rồi sau đó bỏ nó vào trong hộp. Hay là trở về làng chài của Hanma và Kisaki nhỉ ? Lão Luke dù sao cũng đối tốt với mình lắm và ở đó còn có biển nữa....
Được rồi, vậy thì đến làng chài ấy vậy, Mikey chìm mình trong nước rồi nhắm mắt ngủ say.
Kokonoi rót rượu vào ly của mình, chất lỏng sóng sánh rót vào ly khiến những viên đá va vào nhau kêu leng keng, y đã uống đến chai thứ ba rồi và vẫn chẳng hề cảm thấy bản thân mình say một tí nào cả.
Y biết rõ là Mikey không hề có tình cảm nào ngoài luồng với mình nhưng mà y vẫn hi vọng rằng em có thể nhìn nhận những gì hắn làm cho em để bản thân có thể có một cơ hội để được đáp lại nhưng kết quả là gì ?
Em từ chối y rồi, y cầm ly rượu lên mà uống ừng ực, y đặt ly rượu đã cạn xuống mặt bàn rồi nằm vật lên giường. Mikey của y tàn nhẫn thật đấy nhưng phải tàn nhẫn như vậy thì em mới đúng là em chứ. Y thở dài rồi nhắm mắt lại, y biết rõ Mikey là kiểu người dễ mềm lòng với những ai đối tốt với mình và không lý gì Mikey lại đi từ chối y cả.
Y nhắm mắt phân tích tiếp xúc giữa mình và em xuyên suốt gần 7 năm. Kantou Manji, Phạm Thiên, Thiên Đảo,... nhà Sano.
Nhà Sano !?
Kokonoi bật người ngồi dậy rồi chảy mồ hôi lạnh, nếu như nói bản thân y đắc tội với em nhiều nhât là lúc nào thì chắc chắn là lúc y mới đi theo em ! Mà em lúc ở nhà Sano lúc nào cũng giống như một bóng ma vậy.
Không có cảm xúc, không có sức sống và cũng chẳng có phản ứng gì với bất kỳ ai... Kokonoi bụm mặt rồi sau đó lao ra khỏi phòng của mình, đừng nói là mấy lời phàn nàn của y lúc đó em đều nghe hết đấy nhé ?
Kokonoi gõ cửa của phòng em khiến Mikey đang chìm người trong nước bị đánh thức, bàn tay em nhẹ nhàng đặt lên thành bồn rồi sau đó em cũng nhấc cả người lên. Tiếng nước ào ào làm cho Kokonoi đỏ mặt, em đang ở trong phòng tắm á ?
Mikey lau người xong thì đi ra ngoài mở cửa, mùi rượu nồng nặc trên người của Kokonoi làm em sốc đến mức lùi lại một bước, Kokonoi chụp lấy tay em rồi hét.
"Mikey, tôi biết lỗi rồi !"
Hả ?
~•~
Tôi thèm viết H cơ mà nhỡ hứa với lòng là cắt H dài dài rồi ????
~•~
Trưởng thành đau đớn và dài lâu tựa như chú bướm nhỏ đang phá kén vậy, thân thể nhỏ của chú sâu sẽ thu nhỏ lại và trên lưng sẽ mọc ra đôi cánh rất đẹp đẽ nhưng đâu ai biết rằng quá trình ấy lại đầy rẫy đau đớn và bi thương đâu ?
Sano Manjirou chính là như vậy đấy, người ta nhìn thấy ở em lúc trước chính là vẻ ngoài kiêu kỳ, tính cách trẻ con, hoàn toàn là một đứa trẻ chưa bao giờ lớn. Ai cũng nghĩ rằng đứa trẻ ấy phải trưởng thành hơn nữa, phải kiên cường hơn nữa và phải hiểu chuyện hơn nữa.
Để rồi người ta lại phải thở dài tiếc nuối vì diện mạo đã trưởng thành của em, bởi vì quá mức hiểu chuyện mà em lại càng thêm xa cách, bởi vì đã từng nếm trải trái đắng vì thất tình cho nên bản thân lại càng thêm đắn đo trong tình yêu đôi lứa, bởi vì đã trải qua dư vị ngọt ngào xen lẫn vị đắng ấy mà em rối rắm hoàn toàn trong việc ở cạnh một người.
Tiếng gõ cửa nặng nề vang lên khiến em phải mở mắt, trước mắt tôi tối lại còn hơi mờ ảo khiến cảm giác mệt mỏi trong em lại càng thêm rõ ràng, người ngoài cửa tựa hồ đã hết kiên nhẫn rồi cho nên liền mở cửa đi vào.
South ?
Em chớp chớp mắt nhìn người đàn ông cao to đang đi vào phòng của mình, sao South lại vào phòng em được thế nhỉ ? À, đêm qua em đã quên khóa cửa.
"Mikey, mày bị cảm à ?"
South đi lại sờ tay vào trán của em, nhiệt độ của em vẫn còn bình thường mà nhưng sao nhìn em mệt mỏi quá, anh liếc mắt nhìn trên kệ để đồ của em, trên đấy còn có một hộp thuốc an thần được đậy nắp cẩn thận. Anh thở dài rồi sau đó đi lại lật em nằm ngửa lại.
"Mày uống mấy viên thuốc rồi ?"
2 viên, em nhíu mày khó chịu rồi cứng ngắc xoay đầu đi. Cả người em bây giờ cứ như bị hàng trăm viên đá đè lên người vậy, vừa nặng lại còn vừa đau. South thở dài đi ra cửa sổ mở cửa ra, cơn gió mát mẻ phả thẳng vào căn phòng làm bay đi những điều rối mù trong lòng em.
"Hôm qua tụi mày cãi nhau à ? Tao thấy sắc mặt của Koko và Sanzu không tốt lắm."
South chống tay lên bệ cửa rồi hơi nghiêng người ra ngoài để tận hưởng sự mát mẻ của làn gió nơi thảo nguyên. Mikey nâng người ngồi dậy rồi sau đó tựa mình vào thành giường, cả Sanzu lẫn Koko đều bị ảnh hưởng à ? Như vậy xem ra là không ổn rồi.
South gãi đầu rồi sau đó đi đến bàn trà rồi ngồi xuống ghế sô pha, anh bắt chéo chân rồi bảo em đừng để mấy điều đó làm ảnh hưởng đến mình, em cười buồn bảo rằng bản thân em không phải là sắt đá, em vẫn còn biết bản thân mình đang cần gì và biết suy nghĩ về điều gì nên do đó em không thể bỏ mặc cảm xúc của hai người kia.
South lại im lặng nhìn em, anh bây giờ không rõ tình cảm của mình dành cho em là như thế nào nhưng bản thân anh không muốn em phải suy nghĩ quá nhiều về tình yêu, anh siết tay một cái rồi hỏi em.
"Tao qua đó ngồi với mày được chứ ?"
Em gật đầu rồi thấy South đứng lên và đi lại với mình, hắn ngồi xuống rồi mặt đối mặt với em.
"Mày đang xem thường Koko và Sanzu."
Sao tự nhiên lại nói vậy ? Em chau mày nhìn South, anh vẫn không để lộ ra cảm xúc nào khác trên mặt của mình mà lại đang suy nghĩ về một mảnh ký ức xa xăm.
Ngày anh còn nhỏ mẹ trong ấn tượng của anh chính là một người phụ nữ rất xinh đẹp, dịu dàng và tử tế trong khi cha ruột của anh lại là một tên nghiện rượu và vũ phu, ông ta mỗi ngày đều lôi mẹ ra đánh đập và South luôn luôn phải nghe tiếng khóc của mẹ mình.
Rồi đến một ngày nọ South được gặp Dino, ông ta là một tên bạo lực và ngông cuồng, ông ta đã giết chết cha của anh trước mắt mẹ và anh khiến cả hai người đều rất sợ hãi. Sau khi giết chết cha của Minani, Dino cũng dự định là giết chết hai mẹ con họ thế nhưng người mẹ dịu dàng ấy đã kéo South ra sau lưng và bảo vệ con trai mình.
Dino ngay sau đó đã yêu mẹ của anh, ông ta trở nên tốt hơn và dịu dàng hơn rất nhiều với mẹ thế nhưng mẹ vẫn chỉ bình tĩnh mà xem Dino là bạn của mình. Dino dù có đau khổ đến mấy, tỏ tình nhiều đến mấy thì mẹ của South vẫn không mềm lòng.
Mỗi ngày bà đều nâng tay South lên và chỉ anh chơi đàn, những âm thanh vang lên từ cây đàn lệch nhịp không hề hay như những cây đàn mà anh chơi hiện giờ nhưng cảm giác dịu dàng từ tay của mẹ luôn luôn là ký ức sâu đậm nhất trong trái tim của anh. Sau khi dạy anh chơi đàn xong cũng là lúc Dino đến thăm, ông vẫn như mọi khi xoa đầu của anh rồi nhìn mẹ anh đầy dịu dàng.
Nhưng mẹ vẫn làm như không thấy tình cảm của Dino khiến cho South rất thắc mắc. Anh hỏi Dino vì cái gì mẹ mình không để tâm đến ông mà ông vẫn cố chấp theo đuổi mẹ, Dino lúc ấy cười lớn rồi xoa đầu của anh.
"Một người đàn ông thất tình sẽ mạnh mẽ hơn một người đàn ông thành công có được tình yêu."
Người đấy không đáp lại tình cảm của mình thì cũng chẳng sao cả, được nhìn người ấy hạnh phúc và vui cười mới là điều mà Dino mong muốn, South nhìn người đàn ông vẫn tươi cười càn rỡ kia mà trong lòng sâu sắc ghi nhận lại điều đó.
Rồi sau đó mẹ của anh đã yêu một người đàn ông khác, Dino dõi theo hình bóng của bà rồi sau đó tiếp tục làm việc mình nên làm, anh không còn nhìn thấy bóng dáng của Dino xuất hiện ở trong nhà mình nữa mà lại chỉ nhìn thấy ông ngồi hút thuốc trên bờ biển mà thôi.
Người đàn ông ấy vẫn rất yêu mẹ của anh nhưng ông lại không muốn làm mẹ của South khó xử, ông ta có thể là một con người thô kệch và tàn bạo nhưng trước mặt người mình yêu ông ta lại rất yếu đuối và dễ mềm lòng, South chứng kiến tất cả và rồi cảm phục người đàn ông đó từ tận đáy lòng của mình. Năm đó Dino liền dạy South chơi đàn guitar.
Đàn guitar vốn sinh ra là để tạo ra những bản tình ca lãng mạn lại đau đớn đến mức làm tim South nghẹn lại, Dino rất yêu mẹ và dù bà có từ chối bao lần hay là làm như không quan tâm thì ông vẫn hoàn toàn không bỏ cuộc.
Đó có lẽ là tình yêu quyết liệt nhất mà South từng nhìn thấy cho nên đối với thái độ của Mikey bây giờ anh cảm thấy rất buồn cười, bộ em thật sự nghĩ rằng Sanzu và Kokonoi sẽ để cho em thương hại mình à ? Nào có thảm hại đến vậy, bọn họ đều là đàn ông cho nên làm gì có chuyện mấy tên đó dễ dàng gục ngã về mặt tình cảm chứ.
Em nhàm chán gác cằm mình lên tay rồi bảo rằng bản thân mình là đồ ngốc cho nên mới để tâm mấy cái tình cảm ngốc xít ấy đấy, South bật cười rồi bảo với em rằng dù em có từ chối hai người bọn họ lần này thì bọn họ vẫn sẽ tiếp tục đuổi theo sau lưng của em mà thôi.
"Vì mày chính là người duy nhất làm cho tụi nó rung động mà."
South xoa đầu của em rồi sau đó lấy cây đàn guitar mình luôn mang theo ra, Mikey ngơ ngác nhìn rồi nghe South bảo rằng nghe nhạc rồi có lẽ sẽ làm em bớt căng thẳng hơn, em mím môi rồi sau đó nghe South chỉnh lại dây đàn.
Bài ca nhẹ nhàng lại được tấu lên, South đặt cây đàn lên đùi của mình rồi hơi cúi người để gảy đàn, em híp mắt nghe tiếng đàn dễ chịu ấy rồi sau đó chậm rãi suy nghĩ về tương lai của mình. Em nghĩ rằng bản thân nên làm một chuyến du lịch mà bản thân chỉ có một mình đi thôi, em muốn xem thử bản thân mình rốt cục có thể sống nếu không có ai che chở hay không đồng thời cũng muốn làm theo lời của Manila mà đi thử thách bọn họ nữa.
Dù gì thời gian của em cũng có rất nhiều mà, Mikey thông thoáng nghĩ rồi sau đó thoải mái đầu óc mà đuổi South ra ngoài, em nghĩ nghĩ một hồi lại gọi với South lại.
"Tao nghe nói là tụi mình là chồng chồng đã được thiên địa chứng giám nhỉ ?"
"Thì ?"
"Mai mày gửi hưu thư cho tao nha."
Nói xong thì đóng cửa lại, anh hoang mang mà phân tích lại lời Mikey vừa nói, hưu thư là cái gì thế ? Anh nên viết thư gì gửi cho Mikey nhỉ, South mang một bụng thắc mắc mà đi hỏi Taiju, gã đàn ông đó vừa nghe xong câu hỏi của South thì dùng đôi mắt thương hại để nhìn anh.
South cảm thấy mình muốn đánh người, Taiju xách máy tính của mình ra ngoài rồi bảo South đi tìm hiểu về thủ tục ly hôn đi.
???????
South đơ người ra khi biết mình vậy mà bị em ép ly hôn, cái quái gì thế này ! Ly hôn với em á, ủa rồi ai mướn ?
South vò vò tóc rồi sau đó bỏ luôn vụ ly hôn ra sau đầu, cái đó chỉ là hôn lễ giả mà thôi cho nên hai người đâu có tính là chồng chồng đâu. South nghĩ vậy rồi cũng bỏ qua mọi chuyện mà không hề biết rằng nếu đã bái đường và được nhiều người chứng giám rồi thì tức là hai người đã thật sự là chồng chồng.
Còn Mikey sau khi xác định mục tiêu rồi thì cũng đi vào nhà tắm để tắm táp. Em ngâm mình trong bồn tắm ấm áp mà nhẹ thở ra một hơi, nếu như em muốn đi du lịch thì việc đầu tiên em cần đó chính là kiếm một công việc để làm.
"Mình có nên mở một tiệm cà phê không nhỉ ?"
Không thể đâu, em còn đang bị Phạm Thiên truy lùng dấu vết mà, em bóp bóp miếng bọt biển trong tay rồi sau đó bỏ nó vào trong hộp. Hay là trở về làng chài của Hanma và Kisaki nhỉ ? Lão Luke dù sao cũng đối tốt với mình lắm và ở đó còn có biển nữa....
Được rồi, vậy thì đến làng chài ấy vậy, Mikey chìm mình trong nước rồi nhắm mắt ngủ say.
Kokonoi rót rượu vào ly của mình, chất lỏng sóng sánh rót vào ly khiến những viên đá va vào nhau kêu leng keng, y đã uống đến chai thứ ba rồi và vẫn chẳng hề cảm thấy bản thân mình say một tí nào cả.
Y biết rõ là Mikey không hề có tình cảm nào ngoài luồng với mình nhưng mà y vẫn hi vọng rằng em có thể nhìn nhận những gì hắn làm cho em để bản thân có thể có một cơ hội để được đáp lại nhưng kết quả là gì ?
Em từ chối y rồi, y cầm ly rượu lên mà uống ừng ực, y đặt ly rượu đã cạn xuống mặt bàn rồi nằm vật lên giường. Mikey của y tàn nhẫn thật đấy nhưng phải tàn nhẫn như vậy thì em mới đúng là em chứ. Y thở dài rồi nhắm mắt lại, y biết rõ Mikey là kiểu người dễ mềm lòng với những ai đối tốt với mình và không lý gì Mikey lại đi từ chối y cả.
Y nhắm mắt phân tích tiếp xúc giữa mình và em xuyên suốt gần 7 năm. Kantou Manji, Phạm Thiên, Thiên Đảo,... nhà Sano.
Nhà Sano !?
Kokonoi bật người ngồi dậy rồi chảy mồ hôi lạnh, nếu như nói bản thân y đắc tội với em nhiều nhât là lúc nào thì chắc chắn là lúc y mới đi theo em ! Mà em lúc ở nhà Sano lúc nào cũng giống như một bóng ma vậy.
Không có cảm xúc, không có sức sống và cũng chẳng có phản ứng gì với bất kỳ ai... Kokonoi bụm mặt rồi sau đó lao ra khỏi phòng của mình, đừng nói là mấy lời phàn nàn của y lúc đó em đều nghe hết đấy nhé ?
Kokonoi gõ cửa của phòng em khiến Mikey đang chìm người trong nước bị đánh thức, bàn tay em nhẹ nhàng đặt lên thành bồn rồi sau đó em cũng nhấc cả người lên. Tiếng nước ào ào làm cho Kokonoi đỏ mặt, em đang ở trong phòng tắm á ?
Mikey lau người xong thì đi ra ngoài mở cửa, mùi rượu nồng nặc trên người của Kokonoi làm em sốc đến mức lùi lại một bước, Kokonoi chụp lấy tay em rồi hét.
"Mikey, tôi biết lỗi rồi !"
Hả ?
~•~
Tôi thèm viết H cơ mà nhỡ hứa với lòng là cắt H dài dài rồi ????
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.