Chương 82: Kazutora + Mitsuya (2)
Truki0113
05/02/2022
*chap trước: "Nếu họ không có bánh mì để ăn, hãy cho họ ăn bánh kem."
Câu nói này được cho là lời của Marie Antoinette, tuy nhiên vì nó được cho là không có căn cứ là bôi xấu hình tượng của vị Hoàng Hậu này cho nên tui chỉ nói thêm ở đây để mọi người biết thôi nha.
Yup, chap này được lấy cảm hứng từ vị Hoàng Hậu này nha.
~•~
Sau khi Kazutora đến đây thì nhiệm vụ lại phải tăng lên một bậc, Manila sau khi tăng cấp độ thế giới của mình lên thì ngồi xuống ghế thở dốc. Quả nhiên là bọn người này chẳng dễ cầm chân mà, cứ tiếp tục thế này thì y sợ sẽ không kham nổi mất, lấy đồng hồ ở trong túi ra xem và Manila cảm thấy bất ngờ khi mà bên ngoài mới chỉ 4 tiếng rưỡi trôi qua.
4 tiếng rưỡi không biết Lorca và Mikey đã nói chuyện xong hay chưa nữa, Manila che ngực rồi ho một búng máu xuống đất.
Chỉ mới bốn người ! Chỉ mới bốn người thôi mà mức độ tổn thương đã lớn đến vậy sao ? Manila gục xuống ghế ho khan, bờ vai nhỏ nhắn run lên liên tục sau đó y liền ngất lịm đi trong suốt 1 tiếng.
1 tiếng bên ngoài bằng với 1 tháng ở mộng cảnh, Kazutora sau khi được Mitsuya cứu về thì nói với Mitsuya rằng là đã thấy được chân dung của boss cuối.
"Thứ mà ả ta dùng là một tẩu thuốc lá ống dài."
Kazutora nói vậy là vì hắn cảm thấy người kia đặt biệt nhỏ người, đã vậy khi nhìn kỹ thì còn phát hiện người kia mặc một bộ sườn xám cách tân nữa cho nên dù có nhìn bao lần thì Kazutora đều chắc chắn đó là nữ nhân. Mitsuya trầm ngâm rồi lắc đầu, anh đã có cơ hội tiếp xúc với người đó rồi và anh chắc chắn y không phải là nữ.
"Thật ra tao có một dự đoán này."
"Mày dự đoán gì ?"
Mitsuya bảo rằng boss cuối kia thật sự rất giống với Mikey của bọn họ chưa kể đến hồi trước Mikey còn nói là người có liên quan đến boss cuối chính là em ở thế giới song song, Kazutora nghe phân tích một hồi liền lạnh hết cả gáy, chẳng lẽ trong cái trò chơi này có đến tận 3 Mikey tồn tại hay sao ? Nhưng nghĩ đến việc người quật được mình chỉ có thể là Mikey lại làm cho hắn hết đường phản bác.
Hồi còn nhỏ bọn hắn đã từng được đến võ đường dành riêng cho Mikey rồi, đó là lần đầu tiên bọn họ nghe thấy tiếng khóc của Mikey, Baji bảo rằng Mikey ở trong đó phải luyện tập rất khắc khổ không đổ máu thì cũng là đổ lệ, năng lực của em quá mức đặc thù nữa cho nên đương nhiên là ông nội và anh trai em phải dốc hết sức để huấn luyện em rồi.
Kết quả là về sau em có thể dễ dàng đánh bại các thú tộc phổ thông và các huyết tộc cấp thấp, về sau em được Leo và Ivor huấn luyện lại thêm thức tỉnh huyết mạch cho nên sức mạnh lại càng thêm mạnh.
Nay ở đây lại có thêm một Mikey chưa rõ sức mạnh, Kazutora nuốt nước bọt rồi sau đó cùng Mitsuya bàn bạc về kế hoạch, nếu như đã biết danh tính của đối phương rồi thì Mitsuya và Kazutora cũng phần nào yên tâm, đối phương nếu thật sự là Mikey ở thế giới khác thật thì với năng lực thuần túy kia y dư sức để giết chết bọn họ còn nếu y không giết bọn họ thì thứ duy nhất bọn họ nghĩ ra được đó chính là cầm chân.
Phải, Mikey kia chắc chắn là muốn cầm chân bọn họ ở đây còn lý do vì sao thì bọn họ không tài nào đoán ra được. Đạt được kết quả mong muốn rồi Mitsuya cũng kể về hoàn cảnh của bọn họ hiện nay, đại loại thì Mitsuya chính là người cầm đầu của đội quân Cách Mạng trong khi đó kẻ thù chính của quân Cách Mạng lại chính là các quý tộc, tăng lữ và hoàng gia.
Người mà bọn họ phải giết lần này chính là vị bá tước có tiếng nói nhất vương quốc này, bá tước Sano Manjirou, Mitsuya ngừng một chút rồi nói ra việc giết bá tước chính là do đích thân Sano Manjirou yêu cầu.
Y sinh ra chính là người mang dòng máu cao quý nhất mà bản thân y lại còn từng tiếp xúc với rất nhiều giai cấp khác nhau nữa, dù rằng người đời nói rằng y là người tàn bạo và khát máu nhưng hơn ai hết y chính là người rất yêu nước và yêu dân. Việc y đốt cháy nhà của Mitsuya và hai người em gái đương nhiên chính là để kích phát lòng hận thù trong y.
Chỉ cần khiến cho hai Đại dương không hòa lẫn vào nhau thì kết quả mới là thứ mà y và anh đón nhận, sự độc lập và tự do cho những người dân vô tội kia.
Nghe hào hùng thật đấy nhưng mà bản thân của Mitsuya và Kazutora sau khi biết boss lớn sau màn là Mikey ở thế giới khác lại do dự, rõ ràng đó chính là kẻ thù của bọn họ và bọn họ phải thẳng tay giết y mới đúng nhưng cứ nghĩ đến chính tay mình giết chết người mình yêu là hai người lại chẳng thể nào nói nổi điều gì nữa.
Bọn họ bắt buộc phải giết y dù y có thật sự là Mikey hay không. Đúng lúc bọn họ đang trầm ngâm thì bên hông nhà liền truyền đến tiếng gậy gõ lên tường, Mitsuya đếm nhịp rồi nói với Kazutora đó chính là mật khẩu của quân Cách Mạng, Kazutora liếm môi cho bớt khô rồi gật đầu với anh, anh đi ra mở cửa rồi thấy một người của mình đang hưng phấn nhìn anh.
"Mitsuya, chúng ta đã ám sát thành công Sano Manjirou rồi !"
Cái gì ? Kazutora và Mitsuya chết đứng người khi nghe thấy lời nói đó của người kia, người kia đỡ trán mình rồi nói với Mitsuya rằng đêm hôm qua bọn họ đã sai người ám sát Sano Manjirou, dù không thể khiến y chết ngay được nhưng vết thương nặng như vậy cũng đủ để khiến y phải nằm trên giường mấy tháng, Mitsuya nghe vậy trong lòng liền thở phào nhẹ nhõm còn bên ngoài thì vẫn như cũ nói rằng bọn họ đừng quá đắc ý làm gì.
Người kia vâng dạ liên tục rồi tặc lưỡi tiếc rẻ, hôm đó Hoàng Hậu cũng có ở đó mà, nếu bọn họ mà đủ nhân lực thì nhất định sẽ giết ả ác nữ ngoại quốc kia rồi, Mitsuya không nói rồi sau đó hỏi người này về tình hình dùng bữa của mọi người thế nào rồi, người kia gãi gãi mũi ngại ngùng nói rằng sau khi mua đồ ăn thì lũ trẻ đã ăn no đến mức mấy cái bụng đều căng phồng cả lên, sau đó gã ta còn nói rằng số tiền còn lại đã được dùng để mua vũ khí, tất cả đều là nhờ vào công ơn của bá tước Sano Manjirou thế nhưng sự bất mãn của dân chúng đối với quý tộc đã lên đến đỉnh điểm rồi thì chút vàng này làm gì vào được mắt của bọn họ ?
Gã ta trước khi rời đi còn nhổ một ngụm nước bọt nguyền rủa Manjirou khiến cho sắc mặt của Mitsuya suýt nữa là tối đen lại, Kazutora thì nóng tính hơn, hắn biết rõ rằng lũ người đó chẳng qua là đang bị hận thù che mắt. Manjirou chính là người âm thầm trợ giúp cho Cách Mạng ấy vậy mà lại bị người ngoài sỉ nhục như vậy, càng nghĩ lại càng bất mãn cho nên Kazutora đạp bay một cái ghế để hả giận.
Không phải ngày trước mày cũng thế à ? Mitsuya chậc lưỡi rồi vỗ vai hắn bảo rằng đừng tỏ ra quá quan tâm đến y.
"Chúng ta bây giờ chính là kẻ thù của Manjirou cho nên bất luận là lũ người kia nói gì thì mày cũng phải kiềm nén cảm xúc lại."
"...Tao biết rồi."
Kazutora cộc cằn nói rồi hỏi Mitsuya định làm gì tiếp theo, anh nói rằng bọn họ sẽ chuẩn bị một đội quân sau đó sẽ đợi thời cơ để nổi dậy khởi nghĩa, Kazutora nghe Mitsuya giảng giải sơ qua về kế hoạch mà không khỏi rùng mình, đây đúng là một kế hoạch rất đồ sộ và tràn ngập rủi ro thế nhưng đã có hắn ở đây rồi thì kế hoạch đương nhiên là sẽ thuận lợi rồi.
Thời cơ rất nhanh đã đến, bắt đầu cho cuộc nổi dậy đó chính là việc các nữ công nhân cầm gậy gộc và vũ khí đi đến cung điện của Hoàng Hậu để tranh giành quyền quyết định cuộc sống và thời gian làm việc của mình, đồng thời còn rất nhiều thứ khác nữa. Tất cả những điều đó đã ép cho Hoàng Hậu phải xuất hiện trên ban công cung điện, nàng ta nhìn đám đông giận dữ đang đưa cao những ngọn đuốc và họng súng lên thật lâu sau đó nâng váy lên và cúi đầu thật thấp trước dân chúng.
Không khí phút chốc lặng ngắt rồi sau đó lại bùng nổ lên, có người mắng chửi cũng có người đón chào, sự hỗn tạp của đêm hôm đó đã hoàn toàn được ghi vào trong sử sách của đất nước.
Cuối cùng Hoàng Hậu và các thành viên khác của hoàng gia vẫn bị áp giải đến cung điện của thủ đô và phải sống dưới sự kiểm soát nghiêm ngặt của quân Cách Mạng. Mitsuya nhìn Hoàng Hậu đang la hét rồi lạnh nhạt xoay người đi, đây mới chỉ bắt đầu cho quá trình khởi nghĩa của bọn họ mà thôi.
Manila tỉnh lại trong thân xác của vị bá tước, y nghe bên ngoài có tiếng đập cửa rất vội vã, y day trán rồi sau đó nhìn thấy Sanzu đi vào, khuôn mặt của gã ta không được tốt lắm, y hỏi là tình hình thế nào rồi thì Sanzu đáp rằng Hoàng Hậu và các thành viên hoàng gia khác đều đã bị bắt, bên phe Cách Mạng và rất nhiều kẻ khác đều muốn gặp y để bàn về việc phân chia tài sản, y nhíu mày rồi cùng với Sanzu đi ra ngoài.
Lũ sâu bọ đó dám tỏ thái độ với y ? Y sẽ cho chúng biết cái gì gọi là quy củ và năng lực thật sự của quý tộc. Vốn dĩ những kẻ đến đây đều nghĩ rằng bá tước như y sống được là dựa vào hoàng thất cho nên khi nghe những lời phản bác mà y dành cho bọn họ thì bọn họ liền tối hết cả mặt mày.
Manila hất cằm về phía bọn họ, y sẽ không bao giờ cúi đầu trước bất kỳ ai cả dù đó có là Hoàng Đế hay là thần thánh trên trời, một người sau khi thấy thái độ đó của y thì lập tức buông lời lăng mạ, y bình tĩnh nhìn Sanzu lấy súng bắn vào vai kẻ đó, giọng điệu bình tĩnh vô cùng.
"Nếu các ngươi còn dám dùng thái độ đó để nói chuyện với ta thì nơi đây sẽ là mồ chôn của các ngươi."
Theo lời nói của y cánh cửa sau lưng bọn họ cũng nhanh chóng đóng lại và tất cả các họng súng đều chỉa thẳng vào họ, y hất mái tóc dài của mình rồi sau đó tà mị cười.
"Nếu các ngươi đã nghe rõ rồi thì tốt nhất là hãy biết điều đi."
Một đám người liền quỳ sụp dưới chân của y mà ngoan ngoãn giơ hai tay lên, y bình tĩnh đi đến trước mắt bọn họ rồi nhẹ nhàng nói.
"Ta sẽ đưa hết tài sản của mình ra nhưng không phải là cho các người. Ruộng đất của ta sẽ là do dân quản lý, vàng bạc của ta cũng sẽ do người dân tiêu xài, những món ngọt sẽ do lũ trẻ dân đen ăn bà những vải lụa tốt nhất sẽ được khoác lên người của những nữ nhân mộc mạc kia."
Ta không cho phép các ngươi động chạm vào đồ của dân ta. Y nói xong liền đuổi hết tất cả mọi người đi, những người kia nếu đầu óc không mơ hồ thì hai mắt cũng đỏ hết cả lên.
Manila cùng Sanzu đi trở về phòng, y kêu Sanzu mang rượu vang lên cho mình rồi kêu gã ra khỏi phòng, t đóng cửa lại rồi sau đó thanh lãnh nói.
"Hai người còn ở đó thì rượu ngon này sẽ chỉ có mình ta uống."
Mitsuya và Kazutora từ bóng tối đi ra, y ngồi xuống rồi cũng mời hai người họ ngồi xuống cùng mình, rượu vang sóng sánh được đổ ra ly rồi sau đó lại được người khẽ khàng nâng lên, ba người im lặng nhìn ly rượu trước mặt, Manila là người đầu tiên ngửa cổ uống rượu, Mitsuya là người đầu tiên phá vỡ trầm mặc, anh nói.
"Thật sự không còn lựa chọn nào khác sao ?"
"Nếu các ngươi không làm thì sẽ vĩnh viễn bị kẹt lại trong vũng bùn này."
Lại là một lời nói có hai nghĩa, hai người nhíu mày rồi sau đó Manila liền đặt một cây súng lên bàn.
"Chấm dứt hết đi, đây chính là thời điểm tốt nhất."
Tiếng súng nổ vang lên trong màn đêm yên tĩnh, không gian giữa hai người phút chốc tối đen, Manila nhẹ giọng nói.
"Chúc mừng các ngươi đã hoàn thành nhiệm vụ, rương mảnh ghép ở phía trước, hi vọng các ngươi sẽ nhanh chóng chiến thắng trò chơi này."
"Mikey, ở thế giới đó mày sống khỏe chứ ?"
Kazutora hét lên trong khoảng không vô tận ấy, đáp lại hắn chính là sự tĩnh lặng vô hạn, hắn thất vọng cúi đầu xuống rồi nghe thấy giọng nói nhàn nhạt của ai kia.
"Không khỏe cũng không yếu."
Nói xong câu đó liền đá cả hai ra khỏi mộng cảnh của mình, y bận lắm cho nên không nói chuyện với hai người này đâu !
~•~
20/1.... Vừa vui mà lại vừa buồn :<
Câu nói này được cho là lời của Marie Antoinette, tuy nhiên vì nó được cho là không có căn cứ là bôi xấu hình tượng của vị Hoàng Hậu này cho nên tui chỉ nói thêm ở đây để mọi người biết thôi nha.
Yup, chap này được lấy cảm hứng từ vị Hoàng Hậu này nha.
~•~
Sau khi Kazutora đến đây thì nhiệm vụ lại phải tăng lên một bậc, Manila sau khi tăng cấp độ thế giới của mình lên thì ngồi xuống ghế thở dốc. Quả nhiên là bọn người này chẳng dễ cầm chân mà, cứ tiếp tục thế này thì y sợ sẽ không kham nổi mất, lấy đồng hồ ở trong túi ra xem và Manila cảm thấy bất ngờ khi mà bên ngoài mới chỉ 4 tiếng rưỡi trôi qua.
4 tiếng rưỡi không biết Lorca và Mikey đã nói chuyện xong hay chưa nữa, Manila che ngực rồi ho một búng máu xuống đất.
Chỉ mới bốn người ! Chỉ mới bốn người thôi mà mức độ tổn thương đã lớn đến vậy sao ? Manila gục xuống ghế ho khan, bờ vai nhỏ nhắn run lên liên tục sau đó y liền ngất lịm đi trong suốt 1 tiếng.
1 tiếng bên ngoài bằng với 1 tháng ở mộng cảnh, Kazutora sau khi được Mitsuya cứu về thì nói với Mitsuya rằng là đã thấy được chân dung của boss cuối.
"Thứ mà ả ta dùng là một tẩu thuốc lá ống dài."
Kazutora nói vậy là vì hắn cảm thấy người kia đặt biệt nhỏ người, đã vậy khi nhìn kỹ thì còn phát hiện người kia mặc một bộ sườn xám cách tân nữa cho nên dù có nhìn bao lần thì Kazutora đều chắc chắn đó là nữ nhân. Mitsuya trầm ngâm rồi lắc đầu, anh đã có cơ hội tiếp xúc với người đó rồi và anh chắc chắn y không phải là nữ.
"Thật ra tao có một dự đoán này."
"Mày dự đoán gì ?"
Mitsuya bảo rằng boss cuối kia thật sự rất giống với Mikey của bọn họ chưa kể đến hồi trước Mikey còn nói là người có liên quan đến boss cuối chính là em ở thế giới song song, Kazutora nghe phân tích một hồi liền lạnh hết cả gáy, chẳng lẽ trong cái trò chơi này có đến tận 3 Mikey tồn tại hay sao ? Nhưng nghĩ đến việc người quật được mình chỉ có thể là Mikey lại làm cho hắn hết đường phản bác.
Hồi còn nhỏ bọn hắn đã từng được đến võ đường dành riêng cho Mikey rồi, đó là lần đầu tiên bọn họ nghe thấy tiếng khóc của Mikey, Baji bảo rằng Mikey ở trong đó phải luyện tập rất khắc khổ không đổ máu thì cũng là đổ lệ, năng lực của em quá mức đặc thù nữa cho nên đương nhiên là ông nội và anh trai em phải dốc hết sức để huấn luyện em rồi.
Kết quả là về sau em có thể dễ dàng đánh bại các thú tộc phổ thông và các huyết tộc cấp thấp, về sau em được Leo và Ivor huấn luyện lại thêm thức tỉnh huyết mạch cho nên sức mạnh lại càng thêm mạnh.
Nay ở đây lại có thêm một Mikey chưa rõ sức mạnh, Kazutora nuốt nước bọt rồi sau đó cùng Mitsuya bàn bạc về kế hoạch, nếu như đã biết danh tính của đối phương rồi thì Mitsuya và Kazutora cũng phần nào yên tâm, đối phương nếu thật sự là Mikey ở thế giới khác thật thì với năng lực thuần túy kia y dư sức để giết chết bọn họ còn nếu y không giết bọn họ thì thứ duy nhất bọn họ nghĩ ra được đó chính là cầm chân.
Phải, Mikey kia chắc chắn là muốn cầm chân bọn họ ở đây còn lý do vì sao thì bọn họ không tài nào đoán ra được. Đạt được kết quả mong muốn rồi Mitsuya cũng kể về hoàn cảnh của bọn họ hiện nay, đại loại thì Mitsuya chính là người cầm đầu của đội quân Cách Mạng trong khi đó kẻ thù chính của quân Cách Mạng lại chính là các quý tộc, tăng lữ và hoàng gia.
Người mà bọn họ phải giết lần này chính là vị bá tước có tiếng nói nhất vương quốc này, bá tước Sano Manjirou, Mitsuya ngừng một chút rồi nói ra việc giết bá tước chính là do đích thân Sano Manjirou yêu cầu.
Y sinh ra chính là người mang dòng máu cao quý nhất mà bản thân y lại còn từng tiếp xúc với rất nhiều giai cấp khác nhau nữa, dù rằng người đời nói rằng y là người tàn bạo và khát máu nhưng hơn ai hết y chính là người rất yêu nước và yêu dân. Việc y đốt cháy nhà của Mitsuya và hai người em gái đương nhiên chính là để kích phát lòng hận thù trong y.
Chỉ cần khiến cho hai Đại dương không hòa lẫn vào nhau thì kết quả mới là thứ mà y và anh đón nhận, sự độc lập và tự do cho những người dân vô tội kia.
Nghe hào hùng thật đấy nhưng mà bản thân của Mitsuya và Kazutora sau khi biết boss lớn sau màn là Mikey ở thế giới khác lại do dự, rõ ràng đó chính là kẻ thù của bọn họ và bọn họ phải thẳng tay giết y mới đúng nhưng cứ nghĩ đến chính tay mình giết chết người mình yêu là hai người lại chẳng thể nào nói nổi điều gì nữa.
Bọn họ bắt buộc phải giết y dù y có thật sự là Mikey hay không. Đúng lúc bọn họ đang trầm ngâm thì bên hông nhà liền truyền đến tiếng gậy gõ lên tường, Mitsuya đếm nhịp rồi nói với Kazutora đó chính là mật khẩu của quân Cách Mạng, Kazutora liếm môi cho bớt khô rồi gật đầu với anh, anh đi ra mở cửa rồi thấy một người của mình đang hưng phấn nhìn anh.
"Mitsuya, chúng ta đã ám sát thành công Sano Manjirou rồi !"
Cái gì ? Kazutora và Mitsuya chết đứng người khi nghe thấy lời nói đó của người kia, người kia đỡ trán mình rồi nói với Mitsuya rằng đêm hôm qua bọn họ đã sai người ám sát Sano Manjirou, dù không thể khiến y chết ngay được nhưng vết thương nặng như vậy cũng đủ để khiến y phải nằm trên giường mấy tháng, Mitsuya nghe vậy trong lòng liền thở phào nhẹ nhõm còn bên ngoài thì vẫn như cũ nói rằng bọn họ đừng quá đắc ý làm gì.
Người kia vâng dạ liên tục rồi tặc lưỡi tiếc rẻ, hôm đó Hoàng Hậu cũng có ở đó mà, nếu bọn họ mà đủ nhân lực thì nhất định sẽ giết ả ác nữ ngoại quốc kia rồi, Mitsuya không nói rồi sau đó hỏi người này về tình hình dùng bữa của mọi người thế nào rồi, người kia gãi gãi mũi ngại ngùng nói rằng sau khi mua đồ ăn thì lũ trẻ đã ăn no đến mức mấy cái bụng đều căng phồng cả lên, sau đó gã ta còn nói rằng số tiền còn lại đã được dùng để mua vũ khí, tất cả đều là nhờ vào công ơn của bá tước Sano Manjirou thế nhưng sự bất mãn của dân chúng đối với quý tộc đã lên đến đỉnh điểm rồi thì chút vàng này làm gì vào được mắt của bọn họ ?
Gã ta trước khi rời đi còn nhổ một ngụm nước bọt nguyền rủa Manjirou khiến cho sắc mặt của Mitsuya suýt nữa là tối đen lại, Kazutora thì nóng tính hơn, hắn biết rõ rằng lũ người đó chẳng qua là đang bị hận thù che mắt. Manjirou chính là người âm thầm trợ giúp cho Cách Mạng ấy vậy mà lại bị người ngoài sỉ nhục như vậy, càng nghĩ lại càng bất mãn cho nên Kazutora đạp bay một cái ghế để hả giận.
Không phải ngày trước mày cũng thế à ? Mitsuya chậc lưỡi rồi vỗ vai hắn bảo rằng đừng tỏ ra quá quan tâm đến y.
"Chúng ta bây giờ chính là kẻ thù của Manjirou cho nên bất luận là lũ người kia nói gì thì mày cũng phải kiềm nén cảm xúc lại."
"...Tao biết rồi."
Kazutora cộc cằn nói rồi hỏi Mitsuya định làm gì tiếp theo, anh nói rằng bọn họ sẽ chuẩn bị một đội quân sau đó sẽ đợi thời cơ để nổi dậy khởi nghĩa, Kazutora nghe Mitsuya giảng giải sơ qua về kế hoạch mà không khỏi rùng mình, đây đúng là một kế hoạch rất đồ sộ và tràn ngập rủi ro thế nhưng đã có hắn ở đây rồi thì kế hoạch đương nhiên là sẽ thuận lợi rồi.
Thời cơ rất nhanh đã đến, bắt đầu cho cuộc nổi dậy đó chính là việc các nữ công nhân cầm gậy gộc và vũ khí đi đến cung điện của Hoàng Hậu để tranh giành quyền quyết định cuộc sống và thời gian làm việc của mình, đồng thời còn rất nhiều thứ khác nữa. Tất cả những điều đó đã ép cho Hoàng Hậu phải xuất hiện trên ban công cung điện, nàng ta nhìn đám đông giận dữ đang đưa cao những ngọn đuốc và họng súng lên thật lâu sau đó nâng váy lên và cúi đầu thật thấp trước dân chúng.
Không khí phút chốc lặng ngắt rồi sau đó lại bùng nổ lên, có người mắng chửi cũng có người đón chào, sự hỗn tạp của đêm hôm đó đã hoàn toàn được ghi vào trong sử sách của đất nước.
Cuối cùng Hoàng Hậu và các thành viên khác của hoàng gia vẫn bị áp giải đến cung điện của thủ đô và phải sống dưới sự kiểm soát nghiêm ngặt của quân Cách Mạng. Mitsuya nhìn Hoàng Hậu đang la hét rồi lạnh nhạt xoay người đi, đây mới chỉ bắt đầu cho quá trình khởi nghĩa của bọn họ mà thôi.
Manila tỉnh lại trong thân xác của vị bá tước, y nghe bên ngoài có tiếng đập cửa rất vội vã, y day trán rồi sau đó nhìn thấy Sanzu đi vào, khuôn mặt của gã ta không được tốt lắm, y hỏi là tình hình thế nào rồi thì Sanzu đáp rằng Hoàng Hậu và các thành viên hoàng gia khác đều đã bị bắt, bên phe Cách Mạng và rất nhiều kẻ khác đều muốn gặp y để bàn về việc phân chia tài sản, y nhíu mày rồi cùng với Sanzu đi ra ngoài.
Lũ sâu bọ đó dám tỏ thái độ với y ? Y sẽ cho chúng biết cái gì gọi là quy củ và năng lực thật sự của quý tộc. Vốn dĩ những kẻ đến đây đều nghĩ rằng bá tước như y sống được là dựa vào hoàng thất cho nên khi nghe những lời phản bác mà y dành cho bọn họ thì bọn họ liền tối hết cả mặt mày.
Manila hất cằm về phía bọn họ, y sẽ không bao giờ cúi đầu trước bất kỳ ai cả dù đó có là Hoàng Đế hay là thần thánh trên trời, một người sau khi thấy thái độ đó của y thì lập tức buông lời lăng mạ, y bình tĩnh nhìn Sanzu lấy súng bắn vào vai kẻ đó, giọng điệu bình tĩnh vô cùng.
"Nếu các ngươi còn dám dùng thái độ đó để nói chuyện với ta thì nơi đây sẽ là mồ chôn của các ngươi."
Theo lời nói của y cánh cửa sau lưng bọn họ cũng nhanh chóng đóng lại và tất cả các họng súng đều chỉa thẳng vào họ, y hất mái tóc dài của mình rồi sau đó tà mị cười.
"Nếu các ngươi đã nghe rõ rồi thì tốt nhất là hãy biết điều đi."
Một đám người liền quỳ sụp dưới chân của y mà ngoan ngoãn giơ hai tay lên, y bình tĩnh đi đến trước mắt bọn họ rồi nhẹ nhàng nói.
"Ta sẽ đưa hết tài sản của mình ra nhưng không phải là cho các người. Ruộng đất của ta sẽ là do dân quản lý, vàng bạc của ta cũng sẽ do người dân tiêu xài, những món ngọt sẽ do lũ trẻ dân đen ăn bà những vải lụa tốt nhất sẽ được khoác lên người của những nữ nhân mộc mạc kia."
Ta không cho phép các ngươi động chạm vào đồ của dân ta. Y nói xong liền đuổi hết tất cả mọi người đi, những người kia nếu đầu óc không mơ hồ thì hai mắt cũng đỏ hết cả lên.
Manila cùng Sanzu đi trở về phòng, y kêu Sanzu mang rượu vang lên cho mình rồi kêu gã ra khỏi phòng, t đóng cửa lại rồi sau đó thanh lãnh nói.
"Hai người còn ở đó thì rượu ngon này sẽ chỉ có mình ta uống."
Mitsuya và Kazutora từ bóng tối đi ra, y ngồi xuống rồi cũng mời hai người họ ngồi xuống cùng mình, rượu vang sóng sánh được đổ ra ly rồi sau đó lại được người khẽ khàng nâng lên, ba người im lặng nhìn ly rượu trước mặt, Manila là người đầu tiên ngửa cổ uống rượu, Mitsuya là người đầu tiên phá vỡ trầm mặc, anh nói.
"Thật sự không còn lựa chọn nào khác sao ?"
"Nếu các ngươi không làm thì sẽ vĩnh viễn bị kẹt lại trong vũng bùn này."
Lại là một lời nói có hai nghĩa, hai người nhíu mày rồi sau đó Manila liền đặt một cây súng lên bàn.
"Chấm dứt hết đi, đây chính là thời điểm tốt nhất."
Tiếng súng nổ vang lên trong màn đêm yên tĩnh, không gian giữa hai người phút chốc tối đen, Manila nhẹ giọng nói.
"Chúc mừng các ngươi đã hoàn thành nhiệm vụ, rương mảnh ghép ở phía trước, hi vọng các ngươi sẽ nhanh chóng chiến thắng trò chơi này."
"Mikey, ở thế giới đó mày sống khỏe chứ ?"
Kazutora hét lên trong khoảng không vô tận ấy, đáp lại hắn chính là sự tĩnh lặng vô hạn, hắn thất vọng cúi đầu xuống rồi nghe thấy giọng nói nhàn nhạt của ai kia.
"Không khỏe cũng không yếu."
Nói xong câu đó liền đá cả hai ra khỏi mộng cảnh của mình, y bận lắm cho nên không nói chuyện với hai người này đâu !
~•~
20/1.... Vừa vui mà lại vừa buồn :<
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.