[Alltakemichi] Đồ Nghiệp Dư! Cậu Muốn Ăn Đòn Sao?
Chương 104: Không lẽ...
Mincii
19/02/2022
Báo số tử vi: Cung Cự Giải.
Sức khoẻ: 5/5
Tiền tài: 5/5
Tình yêu: 2/5
May mắn: 3/5
"Làm gì vậy?"
Thấy Raito cứ nhìn chằm chằm vào chiếc điện thoại đang báo số tử vi, Takemichi trong lúc quấn băng gạc quanh cổ thì thuận miệng hỏi.
Rơi vào trầm tư một lúc lâu, Raito lắc nhẹ đầu.
"Vận mệnh về tình yêu của mày hôm nay thấp thật..."
"Liên quan gì, nếu rãnh quá thì giúp tao cố định cái băng gạc này lại đi."
Buông điện thoại xuống, Raito tựa hồ không quan tâm đến vết bầm tím trên cổ của cậu mà giúp cậu buộc lại băng gạc.
Hoàn thành nốt bước cuối cùng, Takemichi thoải mái thở ra...đúng là thà như vậy còn hơn mặc chiếc áo cồng kềnh kia.
Cầm lại chiếc áo bị dính rượu lên tay, Takemichi đắn đo:"Giờ chúng ta nên làm gì với nó nhỉ?"
Ngay từ đầu Takemichi đã không có ý định giữ lại nhưng bây giờ cũng chẳng biết nên làm gì, tất nhiên là cậu càng không thể đem trả lại cho ảnh đế...
Suy nghĩ một hồi vẫn không nghĩ ra được biện pháp hữu ích nào, đúng lúc này thì có một bác lao công lại tiến vào mà bắt đầu dọn dẹp.
"Hay là ném đi ?" Chuyển ánh mắt về lại nơi Takemichi đang đứng, Raito đề nghị.
Nhíu mày nhìn chiếc áo, Takemichi lắc đầu:"Hay mày đem về-"
"Tao không có thiếu."
Trực tiếp từ chối ý tốt của Takemichi, Raito thở dài khi quyết định của bọn họ lại đi vào ngỏ cụt.
"Cái áo này, nếu hai vị không cần nữa thì cho tôi được không ?"
Ở trong nhà vệ sinh hiện giờ chỉ có ba người nên nếu không phải là Raito thì chỉ còn lại một bác lao công lớn tuổi đang loay hoay dọn dẹp ở kia nói mà thôi.
Kinh ngạc nhìn sang bác lao công, Takemichi mỉm cười:"Chiếc áo này vẫn còn mới lắm, chỉ là bị dính chút rượu, nếu dì đem nó giặc sạch thì sẽ ổn thôi."
Mừng rỡ nhận lấy chiếc áo, bác lao công liên tục gật đầu:"Cảm ơn, cảm ơn cậu nhiều!!!"
Mọi thứ xem như đã giải quyết xong, Takemichi thở phào nhẹ nhõm.
"Mày đúng là tàn nhẫn."
Từ chối cho ý kiến với câu nói mang ý trách móc của Raito, Takemichi nhún vai tựa hồ mọi thứ không liên quan đến mình.
Rời khỏi nhà vệ sinh sau hơn hai mươi phút dây dưa trong đó, Takemichi tạm biệt Raito xong thì quay đầu chạy về phía của Hina.
Nhìn thấy cô vẫn kiên nhẫn đứng đợi, Takemichi từ phía sau tinh nghịch mà vỗ vào vai cô:"Hù!!"
Giật mình quay đầu lại, Hina bật cười mà đánh vào lưng cậu một cái:"Cậu là trẻ con à!"
Quan sát thấy Takemichi đã thay chiếc áo mà Shinichirou tặng, Hina kinh ngạc:"Ở đâu cậu tìm được áo để thay vậy ?"
Đi lúc lâu như vậy thì ra là đi thay áo, thảo nào...
"Nhờ bạn đem đến thôi, chị này, em hỏi một chút."
Gật đầu nhìn Takemichi, Hina im lặng như ngầm đồng ý yêu cầu của cậu.
"Hakkai và Sanzu, hôm nay em không thấy hai người bọn họ, chị có biết vì sao không?"
"A...chuyện này..."
"Hakkai thì có đến trong buổi họp báo nhưng cậu ấy đến khá muộn nên đã ngồi ở một góc khá khuất tầm nhìn, có lẽ vậy nên cậu mới không để ý, còn Sanzu thì xin phép nghỉ một buổi hôm nay vì hình như ba mẹ của cậu ấy vừa mới từ nước ngoài về!"
Ba mẹ Sanzu trở về sao...
Cậu còn nhớ Sanzu từng nói ba mẹ hắn đối xử với hắn không tốt lắm, không biết chuyến đi có ổn hay không.
Mặc kệ, lỡ như những gì hắn kể là nói dối thì sao, mà nếu đã đối xử tệ thì không việc gì Sanzu lại chọn cách đi đón ba mẹ của mình.
Thấy Takemichi cứ nhíu chặt mày mà suy ngẫm, Hina an ủi:"Không cần lo đâu, bởi vì dù sao đây cũng chưa phải là buổi lễ chính thức."
Kinh ngạc trước thông tin vừa nghe được từ cô, Takemichi nhíu chặt mi mà nhắc lại:"Chưa phải ?"
"Ừ! Tôi nghe nói thật ra những người có mặt ngày hôm nay chỉ mới là một số lượng nhỏ, sắp tới khi tập hợp đủ các diễn viên thì sẽ có một buổi họp báo hoành tráng hơn, tất nhiên lúc đó chúng ta phải còn tham gia tương tác với cả khán giả, sẽ không đơn giản chỉ là những ông chủ lớn như ngày hôm nay đâu! Có thể Sanzu sẽ cùng những người kia xuất hiện một lần!"
Mục đích ra mắt ngày hôm nay có thể nói là một chuyến makerting nho nhỏ đến với khán giả, còn diễn viên đủ hay không thì chưa cần thiết.
Có lẽ đó là nguyên do vì sao đạo diễn chấp nhận để hình ảnh hai bộ phim cùng quảng bá ở một trung tâm.
Hiểu rõ vấn đề, Takemichi "cất" nhẹ phiền muộn vào trong lòng mà bắt đầu trở lại với buổi tiệc, bởi vì năm bàn còn lại đa phần là người quen nên Hina cùng với Takemichi trực tiếp bỏ qua mà đi tới chỗ bàn của mình để ngồi.
Tìm kiếm hình bóng của Shinichirou, Takemichi rất nhanh sau đó đã nhìn thấy anh đang ngồi ở một bàn chỉ toàn là những gương mặt thân thuộc.
Kế bên Shin là Wakasa - người đã đụng độ với cậu ở nhà vệ sinh, cùng với Takeomi - một người vừa mới xuất hiện mà cậu không hề biết.
Đặc biệt hơn, bàn này còn có cả Chifuyu, Mikey, Draken, Takuya, Mitsuya, Yuzuha và một chỗ trống.
Vốn muốn sẽ ngồi cùng bàn với Shinichirou, thế nhưng bây giờ cậu không thể để Hina tự tìm chỗ ngồi được, huýt nhẹ vai Hina một cái, Takemichi cúi đầu giúp cô nâng váy lên.
"Chị qua chỗ kia ngồi đi, em đi tìm thêm là được."
"À, được!"
Theo Takemichi đi qua chỗ Shinichirou, Hina sau khi được cậu giúp điều chỉnh chiếc váy thì cũng yên vị mà ngồi xuống.
Ghen tị nhìn Takemichi cứ quanh quẩn bên chỗ Hina, Yuzuha chu môi quở trách:"Cứ thế mà đi à, lại chẳng chào hỏi chị một câu!"
Chớp chớp mắt vô tội nhìn Yuzuha, Takemichi bật cười:"Em còn chưa chào, sao chị biết là không có."
"Không biết đâu, phạt cậu uống với chị một ly, bằng không thì không thể rời đi đâu!"
Thấy Yuzuha lại muốn Takemichi uống rượu nên Hina đã đứng lên ngăn cản:"Không được đâu, Takemichi cậu ấy thay chị uống cả một buổi tối rồi, nếu uống nữa thì sẽ say mất!"
"Chị đang khoe khoang đó hả?"
Giận dỗi nhìn Hina một cái, Yuzuha tỏ vẻ không chịu mà đẩy ly rượu sang cho Takemichi:"Em không uống là em không thương chị rồi!"
"Đừng làm khó em chứ!"
Cười khổ nhìn hai người con gái đùn đẩy qua lại, Takemichi vì không muốn nán lại lâu nên chỉ đành đưa tay mà cướp lấy ly rượu trên tay của Yuzuha.
Cậu nói:"Được được, phạt em hai ly là được chứ gì."
Đem ly rượu một hơi uống sạch, Takemichi sau đó còn nể mặt mà uống thêm một ly.
"Thế nào, còn bảo không thương chị ?"
Đẩy ly rượu rỗng sang chỗ Yuzuha, Takemichi cười khanh khách.
Xem như đã xong màn chào hỏi, Takemichi cũng chẳng nén lại lâu mà bắt đầu đi qua chỗ Raito, nói thẳng ra thì hai cái bàn này sát nhau vô cùng, nên Takemichi chỉ cần quay lưng một cái là có thể tìm đến nơi mình muốn đến.
Kéo đại một chiếc ghế ra rồi ngồi xuống, Takemichi sau khi nhận thức được một vài người thì cậu mới bắt đầu thắc mắc.
Hình như vừa rồi Raito không phải ngồi chỗ này.
"Mày đổi chỗ ?"
"Chỗ của tao bị cướp mất rồi, đành ngồi ở đây thôi."
Thành thật khai báo với Takemichi, Raito nhún vai tỏ vẻ như bản thân cũng là bất khả kháng.
Cũng chẳng có gì, chỉ là bàn này có Naoto, Hakkai, Emma, Smiley, Angry, Baji, Kazutora, và Shion - một gương mặt mới.
Liếc nhìn qua chiếc hình xăm chiếm trọn gần nửa khuôn mặt, Takemichi câm nín.
Xem ra đó không phải là hàng giả.
Ấn tượng thật....
"Takemichi..."
"Vâng ?"
Nghe thấy có người gọi mình, Takemichi theo phản xạ trả lời lại.
Ngước đầu nhìn thấy Emma đang thay cậu gắp một món ăn nhẹ, Takemichi kinh ngạc nhìn cô.
"Cậu ăn đi, từ tối đến giờ nếu chỉ uống rượu thôi thì không tốt đâu."
"..."
Nhận được đối đãi từ vị thiên kim của nhà Sano khiến Takemichi hơi rơi vào trầm tư.
Thế nhưng Takemichi trời sinh có đầu óc cởi mở nên cũng không suy nghĩ nhiều mà đem nó ăn vào.
Cứ thế, Takemichi bắt đầu yên lặng ngồi ăn dưới cái bầu không khí quỷ dị bắt đầu xuất hiện khi cậu vừa mới đặt chân bước vào.
"Anh cùng vị luật sư này là bạn sao?"
Ngồi kế bên cảm thấy vô vị nên Naoto mở miệng hỏi thăm, âm lượng vừa đủ để những người thắc mắc ở đây cũng nghe thấy.
Biết Naoto là đang nói với mình nên Takemichi gật đầu, thế nhưng sau một hồi thì khựng lại.
"Vị luật sư ? Cậu nói Raito sao ?"
"Anh không biết à?" Bình tĩnh uống một chút rượu, Naoto nói:"Người này tuy chỉ mới về nước được hơn một tuần thôi nhưng đã thắng được ba vụ kiện lớn liên quan đến bắt cóc và ma tuý, bởi vì tôi có theo dõi ba vụ án trên nên có biết đôi chút."
Đập đũa xuống bàn, Takemichi trừng mắt nhìn Raito:"Mày về được hơn một tuần rồi mà không liên lạc với tao á ?"
"...."
Câm nín nhìn Takemichi, Raito mím môi:"Tao...."
Không biết nên giải thích thế nào khi Raito đã thấy rõ ba chữ : Mày Tồi Tệ được viết cực kì rõ trên biểu cảm của Takemichi.
"Thật ra tao chỉ muốn cho mày bất ngờ một chút, tao tính để công việc ổn định đã mới tìm mày, chỉ là không ngờ lại gặp mày sớm như vậy."
Raito cúi đầu thở dài:"Không phải tao đã hứa rồi sao..."
Hứa ?
Đặt dấu chấm hỏi to đùng dành cho Raito, Takemichi cắn đũa đợi hắn nói tiếp.
Quả nhiên đoán được Takemichi đã quên nên Raito chỉ đành bất lực mà mở miệng giải thích:"Không phải tao đã từng nói rằng tương lai tao sẽ trở thành luật sư để bảo vệ mày sao..."
***
Raito, nếu một ngày nào đó tao bị vô tù thì sao nhỉ ?
Nói gì đấy thằng điên này ???
Không, ý là tao chỉ nghĩ không biết ở trong đó thì người ta sẽ sống như thế nào thôi.
Đcm, nghĩ cũng đừng nghĩ, tao sẽ không để mày bị còng đầu đi đâu.
Vậy thì hãy trở thành luật sư đi, lúc đó chỉ cần tao phạm tội thì mày có thể cứu tao bằng khả năng của mày rồi.
***
"Không phải mày từng nói muốn tao trở thành luật sư sao, tao đang làm rất tốt lời hứa của mình còn gì."
Im lặng nhìn Raito đang nói một câu chuyện mà chính cậu cũng chẳng có ấn tượng.
Takemichi mím môi.
Mắt thấy vẻ mặt mờ mịt của Takemichi khiến Raito rất có xúc động muốn đấm cậu một cái.
"Bỏ đi bỏ đi, cho dù lời nói năm đó chỉ là nói đùa cũng được, xem như tao đơn phương thực hiện một giao kèo vô nghĩa!"
"Chính diện hay phản diện?"
"Sao?"
"Mày sẽ cãi được chính diện hay phản diện ?"
Hiểu ý của Takemichi, Raito nghiêm túc trả lời:"Chỉ cần là mày, cho dù sai hay đúng tao nhất định cũng sẽ giúp mày thắng kiện."
Nhận được câu trả lời ưng ý, Takemichi búng tay xem như một âm hưởng tán thưởng:"Một ngày nào đó tao sẽ cho mày được thể hiện, sẽ không để tài năng của mày bị lãng phí!"
Im lặng suy ngẫm câu nói không rõ ý tứ của Takemichi, Raito sau khi ngầm hiểu ra thì e ngại mà kẹp lấy cổ cậu.
"Này, nói thì nói thế chứ tao không mong mày làm ra việc gì trái với đạo đức lương tâm đâu!"
"Gì? Trong mắt mày tao tệ thế á ?"
Phản bác lại lời nói của Raito, Takemichi tức giận mà đẩy hắn ra.
Đúng lúc này, trong không gian vốn dĩ yên tĩnh thì chuông điện thoại của Raito lại reo lên.
Thấy hắn thận trọng lấy điện thoại ra, Takemichi cười tinh nghịch rồi đưa tay trộm lấy.
"Xem nào xem nào, có phải là em gái nào gọi hay không..."
"Này!"
Thấy Takemichi đột ngột lấy điện thoại như thế khiến Raito sợ chết khiếp mà vội đưa tay cướp lại, chỉ là người tính không bằng trời tính, nhìn đến chiếc ảnh nền trên điện thoại của người bạn thân thuộc khiến Takemichi dần mất đi thiện ý trên nụ cười.
Một cảm giác khó hiểu chạy thẳng lên não bộ làm Takemichi rơi vào khó xử mà đưa tay trả lại điện thoại cho hắn.
Thấy Takemichi im lặng không nói năng gì khiến Raito lo lắng muốn đưa tay nắm lấy tay cậu, thế nhưng Takemichi sau khi nhận ra hắn muốn làm gì thì lại hơi giật mình mà thối lui.
Bốn mắt nhìn nhau vẫn không nói nên lời, cuối cùng Takemichi chỉ có thể cười ái ngại một cái rồi cúi đầu mà quay lưng rời đi.
***
Helu mọi người, trước tiên thì mình muốn khẳng định là những nhân vật mà mình thêm vào sẽ không có ai được gán ghép với Takemichi nên mọi người đừng
Sức khoẻ: 5/5
Tiền tài: 5/5
Tình yêu: 2/5
May mắn: 3/5
"Làm gì vậy?"
Thấy Raito cứ nhìn chằm chằm vào chiếc điện thoại đang báo số tử vi, Takemichi trong lúc quấn băng gạc quanh cổ thì thuận miệng hỏi.
Rơi vào trầm tư một lúc lâu, Raito lắc nhẹ đầu.
"Vận mệnh về tình yêu của mày hôm nay thấp thật..."
"Liên quan gì, nếu rãnh quá thì giúp tao cố định cái băng gạc này lại đi."
Buông điện thoại xuống, Raito tựa hồ không quan tâm đến vết bầm tím trên cổ của cậu mà giúp cậu buộc lại băng gạc.
Hoàn thành nốt bước cuối cùng, Takemichi thoải mái thở ra...đúng là thà như vậy còn hơn mặc chiếc áo cồng kềnh kia.
Cầm lại chiếc áo bị dính rượu lên tay, Takemichi đắn đo:"Giờ chúng ta nên làm gì với nó nhỉ?"
Ngay từ đầu Takemichi đã không có ý định giữ lại nhưng bây giờ cũng chẳng biết nên làm gì, tất nhiên là cậu càng không thể đem trả lại cho ảnh đế...
Suy nghĩ một hồi vẫn không nghĩ ra được biện pháp hữu ích nào, đúng lúc này thì có một bác lao công lại tiến vào mà bắt đầu dọn dẹp.
"Hay là ném đi ?" Chuyển ánh mắt về lại nơi Takemichi đang đứng, Raito đề nghị.
Nhíu mày nhìn chiếc áo, Takemichi lắc đầu:"Hay mày đem về-"
"Tao không có thiếu."
Trực tiếp từ chối ý tốt của Takemichi, Raito thở dài khi quyết định của bọn họ lại đi vào ngỏ cụt.
"Cái áo này, nếu hai vị không cần nữa thì cho tôi được không ?"
Ở trong nhà vệ sinh hiện giờ chỉ có ba người nên nếu không phải là Raito thì chỉ còn lại một bác lao công lớn tuổi đang loay hoay dọn dẹp ở kia nói mà thôi.
Kinh ngạc nhìn sang bác lao công, Takemichi mỉm cười:"Chiếc áo này vẫn còn mới lắm, chỉ là bị dính chút rượu, nếu dì đem nó giặc sạch thì sẽ ổn thôi."
Mừng rỡ nhận lấy chiếc áo, bác lao công liên tục gật đầu:"Cảm ơn, cảm ơn cậu nhiều!!!"
Mọi thứ xem như đã giải quyết xong, Takemichi thở phào nhẹ nhõm.
"Mày đúng là tàn nhẫn."
Từ chối cho ý kiến với câu nói mang ý trách móc của Raito, Takemichi nhún vai tựa hồ mọi thứ không liên quan đến mình.
Rời khỏi nhà vệ sinh sau hơn hai mươi phút dây dưa trong đó, Takemichi tạm biệt Raito xong thì quay đầu chạy về phía của Hina.
Nhìn thấy cô vẫn kiên nhẫn đứng đợi, Takemichi từ phía sau tinh nghịch mà vỗ vào vai cô:"Hù!!"
Giật mình quay đầu lại, Hina bật cười mà đánh vào lưng cậu một cái:"Cậu là trẻ con à!"
Quan sát thấy Takemichi đã thay chiếc áo mà Shinichirou tặng, Hina kinh ngạc:"Ở đâu cậu tìm được áo để thay vậy ?"
Đi lúc lâu như vậy thì ra là đi thay áo, thảo nào...
"Nhờ bạn đem đến thôi, chị này, em hỏi một chút."
Gật đầu nhìn Takemichi, Hina im lặng như ngầm đồng ý yêu cầu của cậu.
"Hakkai và Sanzu, hôm nay em không thấy hai người bọn họ, chị có biết vì sao không?"
"A...chuyện này..."
"Hakkai thì có đến trong buổi họp báo nhưng cậu ấy đến khá muộn nên đã ngồi ở một góc khá khuất tầm nhìn, có lẽ vậy nên cậu mới không để ý, còn Sanzu thì xin phép nghỉ một buổi hôm nay vì hình như ba mẹ của cậu ấy vừa mới từ nước ngoài về!"
Ba mẹ Sanzu trở về sao...
Cậu còn nhớ Sanzu từng nói ba mẹ hắn đối xử với hắn không tốt lắm, không biết chuyến đi có ổn hay không.
Mặc kệ, lỡ như những gì hắn kể là nói dối thì sao, mà nếu đã đối xử tệ thì không việc gì Sanzu lại chọn cách đi đón ba mẹ của mình.
Thấy Takemichi cứ nhíu chặt mày mà suy ngẫm, Hina an ủi:"Không cần lo đâu, bởi vì dù sao đây cũng chưa phải là buổi lễ chính thức."
Kinh ngạc trước thông tin vừa nghe được từ cô, Takemichi nhíu chặt mi mà nhắc lại:"Chưa phải ?"
"Ừ! Tôi nghe nói thật ra những người có mặt ngày hôm nay chỉ mới là một số lượng nhỏ, sắp tới khi tập hợp đủ các diễn viên thì sẽ có một buổi họp báo hoành tráng hơn, tất nhiên lúc đó chúng ta phải còn tham gia tương tác với cả khán giả, sẽ không đơn giản chỉ là những ông chủ lớn như ngày hôm nay đâu! Có thể Sanzu sẽ cùng những người kia xuất hiện một lần!"
Mục đích ra mắt ngày hôm nay có thể nói là một chuyến makerting nho nhỏ đến với khán giả, còn diễn viên đủ hay không thì chưa cần thiết.
Có lẽ đó là nguyên do vì sao đạo diễn chấp nhận để hình ảnh hai bộ phim cùng quảng bá ở một trung tâm.
Hiểu rõ vấn đề, Takemichi "cất" nhẹ phiền muộn vào trong lòng mà bắt đầu trở lại với buổi tiệc, bởi vì năm bàn còn lại đa phần là người quen nên Hina cùng với Takemichi trực tiếp bỏ qua mà đi tới chỗ bàn của mình để ngồi.
Tìm kiếm hình bóng của Shinichirou, Takemichi rất nhanh sau đó đã nhìn thấy anh đang ngồi ở một bàn chỉ toàn là những gương mặt thân thuộc.
Kế bên Shin là Wakasa - người đã đụng độ với cậu ở nhà vệ sinh, cùng với Takeomi - một người vừa mới xuất hiện mà cậu không hề biết.
Đặc biệt hơn, bàn này còn có cả Chifuyu, Mikey, Draken, Takuya, Mitsuya, Yuzuha và một chỗ trống.
Vốn muốn sẽ ngồi cùng bàn với Shinichirou, thế nhưng bây giờ cậu không thể để Hina tự tìm chỗ ngồi được, huýt nhẹ vai Hina một cái, Takemichi cúi đầu giúp cô nâng váy lên.
"Chị qua chỗ kia ngồi đi, em đi tìm thêm là được."
"À, được!"
Theo Takemichi đi qua chỗ Shinichirou, Hina sau khi được cậu giúp điều chỉnh chiếc váy thì cũng yên vị mà ngồi xuống.
Ghen tị nhìn Takemichi cứ quanh quẩn bên chỗ Hina, Yuzuha chu môi quở trách:"Cứ thế mà đi à, lại chẳng chào hỏi chị một câu!"
Chớp chớp mắt vô tội nhìn Yuzuha, Takemichi bật cười:"Em còn chưa chào, sao chị biết là không có."
"Không biết đâu, phạt cậu uống với chị một ly, bằng không thì không thể rời đi đâu!"
Thấy Yuzuha lại muốn Takemichi uống rượu nên Hina đã đứng lên ngăn cản:"Không được đâu, Takemichi cậu ấy thay chị uống cả một buổi tối rồi, nếu uống nữa thì sẽ say mất!"
"Chị đang khoe khoang đó hả?"
Giận dỗi nhìn Hina một cái, Yuzuha tỏ vẻ không chịu mà đẩy ly rượu sang cho Takemichi:"Em không uống là em không thương chị rồi!"
"Đừng làm khó em chứ!"
Cười khổ nhìn hai người con gái đùn đẩy qua lại, Takemichi vì không muốn nán lại lâu nên chỉ đành đưa tay mà cướp lấy ly rượu trên tay của Yuzuha.
Cậu nói:"Được được, phạt em hai ly là được chứ gì."
Đem ly rượu một hơi uống sạch, Takemichi sau đó còn nể mặt mà uống thêm một ly.
"Thế nào, còn bảo không thương chị ?"
Đẩy ly rượu rỗng sang chỗ Yuzuha, Takemichi cười khanh khách.
Xem như đã xong màn chào hỏi, Takemichi cũng chẳng nén lại lâu mà bắt đầu đi qua chỗ Raito, nói thẳng ra thì hai cái bàn này sát nhau vô cùng, nên Takemichi chỉ cần quay lưng một cái là có thể tìm đến nơi mình muốn đến.
Kéo đại một chiếc ghế ra rồi ngồi xuống, Takemichi sau khi nhận thức được một vài người thì cậu mới bắt đầu thắc mắc.
Hình như vừa rồi Raito không phải ngồi chỗ này.
"Mày đổi chỗ ?"
"Chỗ của tao bị cướp mất rồi, đành ngồi ở đây thôi."
Thành thật khai báo với Takemichi, Raito nhún vai tỏ vẻ như bản thân cũng là bất khả kháng.
Cũng chẳng có gì, chỉ là bàn này có Naoto, Hakkai, Emma, Smiley, Angry, Baji, Kazutora, và Shion - một gương mặt mới.
Liếc nhìn qua chiếc hình xăm chiếm trọn gần nửa khuôn mặt, Takemichi câm nín.
Xem ra đó không phải là hàng giả.
Ấn tượng thật....
"Takemichi..."
"Vâng ?"
Nghe thấy có người gọi mình, Takemichi theo phản xạ trả lời lại.
Ngước đầu nhìn thấy Emma đang thay cậu gắp một món ăn nhẹ, Takemichi kinh ngạc nhìn cô.
"Cậu ăn đi, từ tối đến giờ nếu chỉ uống rượu thôi thì không tốt đâu."
"..."
Nhận được đối đãi từ vị thiên kim của nhà Sano khiến Takemichi hơi rơi vào trầm tư.
Thế nhưng Takemichi trời sinh có đầu óc cởi mở nên cũng không suy nghĩ nhiều mà đem nó ăn vào.
Cứ thế, Takemichi bắt đầu yên lặng ngồi ăn dưới cái bầu không khí quỷ dị bắt đầu xuất hiện khi cậu vừa mới đặt chân bước vào.
"Anh cùng vị luật sư này là bạn sao?"
Ngồi kế bên cảm thấy vô vị nên Naoto mở miệng hỏi thăm, âm lượng vừa đủ để những người thắc mắc ở đây cũng nghe thấy.
Biết Naoto là đang nói với mình nên Takemichi gật đầu, thế nhưng sau một hồi thì khựng lại.
"Vị luật sư ? Cậu nói Raito sao ?"
"Anh không biết à?" Bình tĩnh uống một chút rượu, Naoto nói:"Người này tuy chỉ mới về nước được hơn một tuần thôi nhưng đã thắng được ba vụ kiện lớn liên quan đến bắt cóc và ma tuý, bởi vì tôi có theo dõi ba vụ án trên nên có biết đôi chút."
Đập đũa xuống bàn, Takemichi trừng mắt nhìn Raito:"Mày về được hơn một tuần rồi mà không liên lạc với tao á ?"
"...."
Câm nín nhìn Takemichi, Raito mím môi:"Tao...."
Không biết nên giải thích thế nào khi Raito đã thấy rõ ba chữ : Mày Tồi Tệ được viết cực kì rõ trên biểu cảm của Takemichi.
"Thật ra tao chỉ muốn cho mày bất ngờ một chút, tao tính để công việc ổn định đã mới tìm mày, chỉ là không ngờ lại gặp mày sớm như vậy."
Raito cúi đầu thở dài:"Không phải tao đã hứa rồi sao..."
Hứa ?
Đặt dấu chấm hỏi to đùng dành cho Raito, Takemichi cắn đũa đợi hắn nói tiếp.
Quả nhiên đoán được Takemichi đã quên nên Raito chỉ đành bất lực mà mở miệng giải thích:"Không phải tao đã từng nói rằng tương lai tao sẽ trở thành luật sư để bảo vệ mày sao..."
***
Raito, nếu một ngày nào đó tao bị vô tù thì sao nhỉ ?
Nói gì đấy thằng điên này ???
Không, ý là tao chỉ nghĩ không biết ở trong đó thì người ta sẽ sống như thế nào thôi.
Đcm, nghĩ cũng đừng nghĩ, tao sẽ không để mày bị còng đầu đi đâu.
Vậy thì hãy trở thành luật sư đi, lúc đó chỉ cần tao phạm tội thì mày có thể cứu tao bằng khả năng của mày rồi.
***
"Không phải mày từng nói muốn tao trở thành luật sư sao, tao đang làm rất tốt lời hứa của mình còn gì."
Im lặng nhìn Raito đang nói một câu chuyện mà chính cậu cũng chẳng có ấn tượng.
Takemichi mím môi.
Mắt thấy vẻ mặt mờ mịt của Takemichi khiến Raito rất có xúc động muốn đấm cậu một cái.
"Bỏ đi bỏ đi, cho dù lời nói năm đó chỉ là nói đùa cũng được, xem như tao đơn phương thực hiện một giao kèo vô nghĩa!"
"Chính diện hay phản diện?"
"Sao?"
"Mày sẽ cãi được chính diện hay phản diện ?"
Hiểu ý của Takemichi, Raito nghiêm túc trả lời:"Chỉ cần là mày, cho dù sai hay đúng tao nhất định cũng sẽ giúp mày thắng kiện."
Nhận được câu trả lời ưng ý, Takemichi búng tay xem như một âm hưởng tán thưởng:"Một ngày nào đó tao sẽ cho mày được thể hiện, sẽ không để tài năng của mày bị lãng phí!"
Im lặng suy ngẫm câu nói không rõ ý tứ của Takemichi, Raito sau khi ngầm hiểu ra thì e ngại mà kẹp lấy cổ cậu.
"Này, nói thì nói thế chứ tao không mong mày làm ra việc gì trái với đạo đức lương tâm đâu!"
"Gì? Trong mắt mày tao tệ thế á ?"
Phản bác lại lời nói của Raito, Takemichi tức giận mà đẩy hắn ra.
Đúng lúc này, trong không gian vốn dĩ yên tĩnh thì chuông điện thoại của Raito lại reo lên.
Thấy hắn thận trọng lấy điện thoại ra, Takemichi cười tinh nghịch rồi đưa tay trộm lấy.
"Xem nào xem nào, có phải là em gái nào gọi hay không..."
"Này!"
Thấy Takemichi đột ngột lấy điện thoại như thế khiến Raito sợ chết khiếp mà vội đưa tay cướp lại, chỉ là người tính không bằng trời tính, nhìn đến chiếc ảnh nền trên điện thoại của người bạn thân thuộc khiến Takemichi dần mất đi thiện ý trên nụ cười.
Một cảm giác khó hiểu chạy thẳng lên não bộ làm Takemichi rơi vào khó xử mà đưa tay trả lại điện thoại cho hắn.
Thấy Takemichi im lặng không nói năng gì khiến Raito lo lắng muốn đưa tay nắm lấy tay cậu, thế nhưng Takemichi sau khi nhận ra hắn muốn làm gì thì lại hơi giật mình mà thối lui.
Bốn mắt nhìn nhau vẫn không nói nên lời, cuối cùng Takemichi chỉ có thể cười ái ngại một cái rồi cúi đầu mà quay lưng rời đi.
***
Helu mọi người, trước tiên thì mình muốn khẳng định là những nhân vật mà mình thêm vào sẽ không có ai được gán ghép với Takemichi nên mọi người đừng
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.