[Alltakemichi] Đồ Nghiệp Dư! Cậu Muốn Ăn Đòn Sao?
Chương 75: Naoto.
Mincii
19/02/2022
"Khoan đã."
Nghe tiếng gọi của Takemichi thì rõ ràng bước chân của hai người đó đã khựng lại.
Người phụ nữ có vẻ không hài lòng mà hơi hơi quay đầu nhìn cậu hỏi.
"Cậu có chuyện gì sao ?"
Takemichi không vui nhíu mày.
"Tôi nghĩ thằng bé trong lúc nghịch ngợm đã lấy nhầm ví của tôi, hai người không phải nên bảo nó trả lại à ?"
Cậu vẫn chưa lấy lại được ví của mình, ở trong đó còn có giấy tờ tùy thân và thẻ ngân hàng, nếu bị mất thì sẽ rất phiền phức.
Rất nhanh, khi người phụ nữ còn không biết nên làm thế nào thì người đàn ông đứng kế bên đã vung tay mà đánh vào bên má trái của thằng bé.
Tiếng chát oan nghiệt vang lên làm Takemichi không khỏi sững người, nhìn thằng bé cho dù bị đánh cũng chỉ hơi sợ hãi mà nhìn "bố" của mình, rất giống như khi bị cậu đe dọa, không ồn ào, càng không phản bác.
Thái độ cam chịu này rõ ràng là được dạy dỗ mà thành, mắt thấy người đàn ông kia còn muốn đánh thêm một cái khiến cậu không thể không đến ngăn cản.
Đưa tay chụp lấy cánh tay đang muốn vung lên kia, Takemichi hơi tức giận.
"Không phải nên hỏi rõ ràng đã rồi đánh sao ? Hay là chuyện này đã xảy ra quá nhiều nên căn bản không cần chất vấn ?"
Takemichi không hài lòng trước cách đối đãi với con cái của hai người này một chút nào, cho dù nó có thói quen cắp vặt thì cũng không nên đánh nó như thế.
Nghe câu hỏi của Takemichi thì người phụ nữ đã hơi bối rối mà cúi đầu nhìn cậu:"Xin lỗi, nhưng mà để tôi bảo nó trả lại."
Quay sang nhìn thắng bé vẫn cứng đầu mà ngậm miệng, người phụ nữ cau có mà hất nó ngã cả xuống đất.
"Mau lấy trả lại cho anh, lần này mày về nhà xem có biết tay với bà không."
Hừ lạnh một cái, rất nhanh, thằng bé chậm rãi ở trong túi áo đã lấy ra một chiếc ví nhỏ, đích xác là của Takemichi.
Nhận lấy chiếc ví hoàn hảo không mất giấy tờ nào, Takemichi hài lòng mà ngồi xuống, tay còn không quên lấy một số tiền mặt có trong ví mà đưa cho thằng bé.
"Như lời đã hứa, anh cho tiền mua đồ chơi và kem, còn của chị gái kia nữa, nhớ là mang đến trả lại cho chị ấy. Trẻ ngoan không nên ăn cắp, nhớ chưa ?"
Nhìn vào chiếc má đã đỏ hỏn, Takemichi không khỏi ân hận, cậu đáng ra không nên nói toạc ra như thế...
Xoa nhẹ má thằng bé, Takemichi đứng dậy mà nhìn hai người đứng tuổi trước mắt, cậu hạ giọng.
"Trẻ nhỏ dạy dỗ nhẹ nhàng liền tốt, không phải cứ đánh đập là hay đâu, anh chị về khuyên bảo một chút là ổn rồi."
Lấy lại được thứ mình muốn nên Takemichi cũng không muốn truy cứu quá lâu, cậu quay lưng mà rời đi trước.
Cạch.
Tiếng cửa đóng lại, Takemichi hơi thở dài mà quay lưng rời đi.
Cậu đột nhiên cảm thấy không chút không yên lòng.
"Bỏ đi, đó dù sao cũng là chuyện của gia đình nhà người ta."
Quay lưng đi vào thang máy. Takemichi đưa tay bấm nút xuống tầng một.
Trong lúc chờ đợi cánh cửa đóng lại, Takemichi suy ngẫm
"Để xem, hôm nay mình còn phải mua thêm-"
"Làm ơn cứu em với, bọn họ không phải là bố mẹ của em đâu, xin anh!!!!"
Kịch.
Cánh cửa đóng lại ngăn cách tầm nhìn.
Chuyện gì đang xảy ra vậy ?
Takemichi hoang mang.
Nhìn hai tấm ngăn cách của thang máy hoàn toàn khép lại, thứ duy nhất mà cậu kịp nhìn thấy chính là dáng vẻ sợ hãi của thằng bé đang cố gắng lao về phía mình.
Đưa tay bấm loạn xạ để ngăn thang máy ngừng hoạt động, Takemichi kích động mà đấm mạnh vào mấy con số.
Cậu đúng là con mẹ nó sai lầm rồi.
Đáng ra cậu nên chú ý sớm hơn mấy hành động kì lạ của thằng bé.
Ting.
Tiếng báo hiệu đã đến nơi, Takemichi tức giận mà bấm lên lại sân thượng, đúng lúc này thì Kazutora đang ở bên ngoài cũng vừa lúc nhìn thấy cậu trong thang máy, không chần chừ mà nhanh chân chạy vụt vào, hắn hơi nắm lấy bả vai cậu mà chất vấn.
"Tôi còn tưởng cậu có chuyện gì, sao lại nói đi vệ sinh...cậu làm sao vậy?"
Thấy Takemichi có vẻ không ổn lắm, Kazutora lo lắng mà xoa đi mấy giọt mồ hôi trên trán cậu.
"Mau gọi cảnh sát đi, nhanh lên mau bấm gọi cảnh sát."
Mặc dù không hiểu Takemichi đang xảy ra chuyện gì nhưng Kazutora vẫn gật đầu mà bấm gọi.
Cánh cửa một lần nữa mở ra, Takemichi không kịp suy nghĩ mà chạy ra ngoài.
Không mất quá lâu để tìm kiếm, Takemichi vừa mở cửa ra thì đã thấy người đàn ông kia đem dao mà đặt ở cổ của thằng bé.
Vừa nhìn thấy Takemichi, người đàn ông kia đã gầm gừ.
"Tao đã đoán được mày sẽ lo chuyện bao đồng, nhưng nếu mày dám nhúc nhích thì tao liền giết nó."
Đi theo phía sau, Kazutora vừa vào đã biết được một nửa câu chuyện, đưa tay kéo Takemichi về phía sau một chút, hắn hơi cúi đầu mà nói nhỏ vào tai của Takemichi.
"Naoto đang ở đây, cậu ấy đang ở bên ngoài rồi, không cần kích động."
Hơi khó hiểu nhìn Kazutora, Takemichi lắc đầu.
Đẩy tay hắn ra, Takemichi ở một khoảng cách xa mà nhìn thằng bé vẫn đang nhìn cậu.
"Em tên gì ?"
Một câu hỏi mà chính Kazutora cũng bất ngờ, đây không phải là thời điểm làm quen mà đúng không ?
Nằm trong vòng tay của tên ác nhân, thằng bé vốn sợ hãi lại hơi hơi liếm môi để tránh cảm giác khô khốc nơi đầu lưỡi mà nhẹ nhàng thốt lên tên của mình.
"Yuu..."
"Yuu sao ?" Takemichi đưa tay về phía trước:"Anh là Takemichi, chúng ta làm quen nhé."
Nhìn vào đôi mắt chứa đầy niềm tin kia, Yuu nhẹ gật đầu mà vươn bàn tay nhỏ hướng lại cậu, nói:"Yuu rất thích Takemichi..."
"Vậy sao ? Takemichi cũng rất thích Yuu, chúng ta bây giờ đi ăn kem, chịu không ?"
Cảm giác hoàn toàn bị ngó lơ và coi nhẹ lời đe dọa khiến người đàn ông vốn đã mất tính kiên nhẫn rồi mà còn gặp phải tình huống khó hiểu này thì càng tức giận.
Không tự chủ mà đưa con dao ra hướng về phía Takemichi.
Người đàn ông đe dọa.
"Mày bớt lảm nhảm đi, nếu không tao sẽ giết luôn cả mày-"
Lời đe dọa còn chưa kịp dứt thì Takemichi đã một bước nhảy tới mà nắm lấy bản tay bỏ đang vươn ra kia, vì để tránh con dao làm tổn thương thằng bé, Takemichi không tự chủ mà đem phần lưỡi sắt bén kia đẩy ra xa, điều này cũng làm cho Takemichi cậu bị rạch một đường khá dài ở lòng bàn tay.
Thành công ôm lấy Yuu, trong khi tất cả mọi người ở đây còn không kịp phản ứng thì Naoto đã kịp đi đến mà đưa súng lên.
Nhìn con tin đã được giải cứu, Naoto và Kazutora đều hơi hơi khó hiểu mà nhìn Takemichi.
Vui vẻ bế Yuu cưng lên, Takemichi mỉm cười.
"Thế nào ? Giờ đi ăn kem được chưa..."
Nhìn đến sự hiện diện của Naoto trong một thân áo quần sạch sẽ chỉnh tề, Takemichi kinh ngạc.
"Ủa khoan, sao cậu lại ở đây ?"
"..." Naoto.
Thấy Naoto không biết trả lời thế nào, Kazutora ở một bên giải thích.
"Không phải nói rồi sao ? Cậu ấy là sinh viên của trường quân sự, vừa mới ra trường được hai tháng trước, xem ra tương lai làm cảnh sát cũng không quá xa."
"Sao ?" Bất ngờ kinh ngạc trố mắt nhìn Naoto để tìm xác nhận, cho đến khi thấy y thật sự gật đầu.
Takemichi không nghĩ thì ra em Hina lại cảnh sát, vậy không phải nếu tạo một mối quan hệ tốt đẹp thì sau này con đường phạm tội của cậu sẽ thuận lợi hơn sao ?
Thở dài một hơi, không vội trả lời câu hỏi của Takemichi, Naoto nhìn qua đồng nghiệp hỏi:"Người phụ nữ kia đã bắt được chưa ?"
Gật đầu, vị đồng nghiệp kia đáp:"Xác nhận đây là người của tổ chức có hành vi bốc lột trẻ em dưới vị thành niên nhằm mục đích cướp đoạt tài sản, bây giờ chúng tôi sẽ đưa hai người bọn họ về điều tra, cậu cứ đi với chị gái của mình đi."
"Vậy được, cảm ơn anh."
Nhìn dáng vẻ nghiêm túc với công việc của Naoto khiến Takemichi có phần thưởng thức, cảnh sát nhưng đẹp trai như vậy thì có được xem cũng là một "tội phạm" không đây...
Thôi kệ.
"Yuu cưng à, bây giờ chúng ta đi ăn kem nhé."
Mặc kệ vết thương vẫn còn mới trên lòng bàn tay, Takemichi một tay ôm lấy Yuu mà đi ra ngoài sân thượng.
Nghe tiếng gọi của Takemichi thì rõ ràng bước chân của hai người đó đã khựng lại.
Người phụ nữ có vẻ không hài lòng mà hơi hơi quay đầu nhìn cậu hỏi.
"Cậu có chuyện gì sao ?"
Takemichi không vui nhíu mày.
"Tôi nghĩ thằng bé trong lúc nghịch ngợm đã lấy nhầm ví của tôi, hai người không phải nên bảo nó trả lại à ?"
Cậu vẫn chưa lấy lại được ví của mình, ở trong đó còn có giấy tờ tùy thân và thẻ ngân hàng, nếu bị mất thì sẽ rất phiền phức.
Rất nhanh, khi người phụ nữ còn không biết nên làm thế nào thì người đàn ông đứng kế bên đã vung tay mà đánh vào bên má trái của thằng bé.
Tiếng chát oan nghiệt vang lên làm Takemichi không khỏi sững người, nhìn thằng bé cho dù bị đánh cũng chỉ hơi sợ hãi mà nhìn "bố" của mình, rất giống như khi bị cậu đe dọa, không ồn ào, càng không phản bác.
Thái độ cam chịu này rõ ràng là được dạy dỗ mà thành, mắt thấy người đàn ông kia còn muốn đánh thêm một cái khiến cậu không thể không đến ngăn cản.
Đưa tay chụp lấy cánh tay đang muốn vung lên kia, Takemichi hơi tức giận.
"Không phải nên hỏi rõ ràng đã rồi đánh sao ? Hay là chuyện này đã xảy ra quá nhiều nên căn bản không cần chất vấn ?"
Takemichi không hài lòng trước cách đối đãi với con cái của hai người này một chút nào, cho dù nó có thói quen cắp vặt thì cũng không nên đánh nó như thế.
Nghe câu hỏi của Takemichi thì người phụ nữ đã hơi bối rối mà cúi đầu nhìn cậu:"Xin lỗi, nhưng mà để tôi bảo nó trả lại."
Quay sang nhìn thắng bé vẫn cứng đầu mà ngậm miệng, người phụ nữ cau có mà hất nó ngã cả xuống đất.
"Mau lấy trả lại cho anh, lần này mày về nhà xem có biết tay với bà không."
Hừ lạnh một cái, rất nhanh, thằng bé chậm rãi ở trong túi áo đã lấy ra một chiếc ví nhỏ, đích xác là của Takemichi.
Nhận lấy chiếc ví hoàn hảo không mất giấy tờ nào, Takemichi hài lòng mà ngồi xuống, tay còn không quên lấy một số tiền mặt có trong ví mà đưa cho thằng bé.
"Như lời đã hứa, anh cho tiền mua đồ chơi và kem, còn của chị gái kia nữa, nhớ là mang đến trả lại cho chị ấy. Trẻ ngoan không nên ăn cắp, nhớ chưa ?"
Nhìn vào chiếc má đã đỏ hỏn, Takemichi không khỏi ân hận, cậu đáng ra không nên nói toạc ra như thế...
Xoa nhẹ má thằng bé, Takemichi đứng dậy mà nhìn hai người đứng tuổi trước mắt, cậu hạ giọng.
"Trẻ nhỏ dạy dỗ nhẹ nhàng liền tốt, không phải cứ đánh đập là hay đâu, anh chị về khuyên bảo một chút là ổn rồi."
Lấy lại được thứ mình muốn nên Takemichi cũng không muốn truy cứu quá lâu, cậu quay lưng mà rời đi trước.
Cạch.
Tiếng cửa đóng lại, Takemichi hơi thở dài mà quay lưng rời đi.
Cậu đột nhiên cảm thấy không chút không yên lòng.
"Bỏ đi, đó dù sao cũng là chuyện của gia đình nhà người ta."
Quay lưng đi vào thang máy. Takemichi đưa tay bấm nút xuống tầng một.
Trong lúc chờ đợi cánh cửa đóng lại, Takemichi suy ngẫm
"Để xem, hôm nay mình còn phải mua thêm-"
"Làm ơn cứu em với, bọn họ không phải là bố mẹ của em đâu, xin anh!!!!"
Kịch.
Cánh cửa đóng lại ngăn cách tầm nhìn.
Chuyện gì đang xảy ra vậy ?
Takemichi hoang mang.
Nhìn hai tấm ngăn cách của thang máy hoàn toàn khép lại, thứ duy nhất mà cậu kịp nhìn thấy chính là dáng vẻ sợ hãi của thằng bé đang cố gắng lao về phía mình.
Đưa tay bấm loạn xạ để ngăn thang máy ngừng hoạt động, Takemichi kích động mà đấm mạnh vào mấy con số.
Cậu đúng là con mẹ nó sai lầm rồi.
Đáng ra cậu nên chú ý sớm hơn mấy hành động kì lạ của thằng bé.
Ting.
Tiếng báo hiệu đã đến nơi, Takemichi tức giận mà bấm lên lại sân thượng, đúng lúc này thì Kazutora đang ở bên ngoài cũng vừa lúc nhìn thấy cậu trong thang máy, không chần chừ mà nhanh chân chạy vụt vào, hắn hơi nắm lấy bả vai cậu mà chất vấn.
"Tôi còn tưởng cậu có chuyện gì, sao lại nói đi vệ sinh...cậu làm sao vậy?"
Thấy Takemichi có vẻ không ổn lắm, Kazutora lo lắng mà xoa đi mấy giọt mồ hôi trên trán cậu.
"Mau gọi cảnh sát đi, nhanh lên mau bấm gọi cảnh sát."
Mặc dù không hiểu Takemichi đang xảy ra chuyện gì nhưng Kazutora vẫn gật đầu mà bấm gọi.
Cánh cửa một lần nữa mở ra, Takemichi không kịp suy nghĩ mà chạy ra ngoài.
Không mất quá lâu để tìm kiếm, Takemichi vừa mở cửa ra thì đã thấy người đàn ông kia đem dao mà đặt ở cổ của thằng bé.
Vừa nhìn thấy Takemichi, người đàn ông kia đã gầm gừ.
"Tao đã đoán được mày sẽ lo chuyện bao đồng, nhưng nếu mày dám nhúc nhích thì tao liền giết nó."
Đi theo phía sau, Kazutora vừa vào đã biết được một nửa câu chuyện, đưa tay kéo Takemichi về phía sau một chút, hắn hơi cúi đầu mà nói nhỏ vào tai của Takemichi.
"Naoto đang ở đây, cậu ấy đang ở bên ngoài rồi, không cần kích động."
Hơi khó hiểu nhìn Kazutora, Takemichi lắc đầu.
Đẩy tay hắn ra, Takemichi ở một khoảng cách xa mà nhìn thằng bé vẫn đang nhìn cậu.
"Em tên gì ?"
Một câu hỏi mà chính Kazutora cũng bất ngờ, đây không phải là thời điểm làm quen mà đúng không ?
Nằm trong vòng tay của tên ác nhân, thằng bé vốn sợ hãi lại hơi hơi liếm môi để tránh cảm giác khô khốc nơi đầu lưỡi mà nhẹ nhàng thốt lên tên của mình.
"Yuu..."
"Yuu sao ?" Takemichi đưa tay về phía trước:"Anh là Takemichi, chúng ta làm quen nhé."
Nhìn vào đôi mắt chứa đầy niềm tin kia, Yuu nhẹ gật đầu mà vươn bàn tay nhỏ hướng lại cậu, nói:"Yuu rất thích Takemichi..."
"Vậy sao ? Takemichi cũng rất thích Yuu, chúng ta bây giờ đi ăn kem, chịu không ?"
Cảm giác hoàn toàn bị ngó lơ và coi nhẹ lời đe dọa khiến người đàn ông vốn đã mất tính kiên nhẫn rồi mà còn gặp phải tình huống khó hiểu này thì càng tức giận.
Không tự chủ mà đưa con dao ra hướng về phía Takemichi.
Người đàn ông đe dọa.
"Mày bớt lảm nhảm đi, nếu không tao sẽ giết luôn cả mày-"
Lời đe dọa còn chưa kịp dứt thì Takemichi đã một bước nhảy tới mà nắm lấy bản tay bỏ đang vươn ra kia, vì để tránh con dao làm tổn thương thằng bé, Takemichi không tự chủ mà đem phần lưỡi sắt bén kia đẩy ra xa, điều này cũng làm cho Takemichi cậu bị rạch một đường khá dài ở lòng bàn tay.
Thành công ôm lấy Yuu, trong khi tất cả mọi người ở đây còn không kịp phản ứng thì Naoto đã kịp đi đến mà đưa súng lên.
Nhìn con tin đã được giải cứu, Naoto và Kazutora đều hơi hơi khó hiểu mà nhìn Takemichi.
Vui vẻ bế Yuu cưng lên, Takemichi mỉm cười.
"Thế nào ? Giờ đi ăn kem được chưa..."
Nhìn đến sự hiện diện của Naoto trong một thân áo quần sạch sẽ chỉnh tề, Takemichi kinh ngạc.
"Ủa khoan, sao cậu lại ở đây ?"
"..." Naoto.
Thấy Naoto không biết trả lời thế nào, Kazutora ở một bên giải thích.
"Không phải nói rồi sao ? Cậu ấy là sinh viên của trường quân sự, vừa mới ra trường được hai tháng trước, xem ra tương lai làm cảnh sát cũng không quá xa."
"Sao ?" Bất ngờ kinh ngạc trố mắt nhìn Naoto để tìm xác nhận, cho đến khi thấy y thật sự gật đầu.
Takemichi không nghĩ thì ra em Hina lại cảnh sát, vậy không phải nếu tạo một mối quan hệ tốt đẹp thì sau này con đường phạm tội của cậu sẽ thuận lợi hơn sao ?
Thở dài một hơi, không vội trả lời câu hỏi của Takemichi, Naoto nhìn qua đồng nghiệp hỏi:"Người phụ nữ kia đã bắt được chưa ?"
Gật đầu, vị đồng nghiệp kia đáp:"Xác nhận đây là người của tổ chức có hành vi bốc lột trẻ em dưới vị thành niên nhằm mục đích cướp đoạt tài sản, bây giờ chúng tôi sẽ đưa hai người bọn họ về điều tra, cậu cứ đi với chị gái của mình đi."
"Vậy được, cảm ơn anh."
Nhìn dáng vẻ nghiêm túc với công việc của Naoto khiến Takemichi có phần thưởng thức, cảnh sát nhưng đẹp trai như vậy thì có được xem cũng là một "tội phạm" không đây...
Thôi kệ.
"Yuu cưng à, bây giờ chúng ta đi ăn kem nhé."
Mặc kệ vết thương vẫn còn mới trên lòng bàn tay, Takemichi một tay ôm lấy Yuu mà đi ra ngoài sân thượng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.