[Alltakemichi] Đồ Nghiệp Dư! Cậu Muốn Ăn Đòn Sao?
Chương 40: Nhặt quả.
Mincii
19/02/2022
Sau khi Takemichi rời đi, lúc này Peyan mới ngờ ngợ nói ra suy nghĩ trong lòng.
"...Này, có phải Hanagaki bị bạo hành không?"
"Sao cơ?"
Pa ngơ ngác nhìn qua.
"Ở sau lưng cậu ấy có một vết bầm lớn, bộ không ai để ý sao?"
Bởi vì lúc đầu không để ý với lại Takemichi chỉ toàn đứng song song hoặc đối diện với bọn họ, nhưng sau khi Takemichi quay lưng rời đi, vết bầm lớn ở sau lưng cậu được phô ra cực kì rõ ràng.
Sở dĩ Pa ngạc nhiên như thế là vì gã đứng cách khá xa Takemichi, nhưng Peyan thì so với Chifuyu lẫn Baji cũng gần hơn cậu một chút.
Nghe đến vết bầm lớn, Chifuyu không khỏi nhìn qua Baji.
Nếu không nhầm thì chính là lúc diễn thử đợt trước, Baji đã đóng vai của Pa khi gã vắng mặt.
Ngay thời điểm Baji dùng chân đạp Takemichi xuống, ai ai trong đoàn phim cũng để ý, ngay cả chân của Baji cũng có cảm giác nên cả hai không tự chủ được mà bắt đầu chột dạ....
Chifuyu mím môi, tức giận mà liếc Baji:"Ngày đó mày ra tay cũng đủ ngoan độc."
"...Gì?" Baji né tránh:"Ngày đó tao cũng đâu cố ý...!"
Ai mà nghĩ da thịt của Takemichi mỏng manh như thế, còn tím lên một mảng lớn thế kia.
Chifuyu miễn cưỡng cười một cái, còn không quên chọc khuấy Baji.
"Giờ thì hay rồi, mày đạp người ta, người ta không những không trách còn dùng cách đối nhân xử thế đối đãi với mày!"
"Tao nhớ lúc đó mày hả hê lắm mà?"
Baji bị chỉ trích lập tức nổi đoá, ngày đó còn không phải giúp Chifuyu trả đũa thì hắn cũng không ra tay mạnh như vậy ?
Tự nhiên bị nói ngược lại khiến tâm tình của Chifuyu lập tức trở nên không vui, hắn hừ lạnh một cái rồi đứng dậy, chính là không thèm đôi co nữa.
Ở bên kia, Takemichi một thân ướt sủng mà đi đến xem tình hình của Kazushi và Takuya.
Ở dưới gốc cây gần đó, Takuya thì ngửa đầu ra sau, còn Kazushi thì đang nắn bóp lại cổ chân, nhìn thảm không tả nổi.
Đi đến búng vào trán hai con người kia một cái, Takemichi tức giận.
"Làm sao mà lại để bị thương thế này? Còn không phải bắt bọn mày ra chiến trường xông pha."
Bị tấn công bất ngờ, cả hai không thể phòng thủ mà chịu hai cái búng oan ức.
Vốn là vì hái quả nên mới thành ra thế này. Ban đầu khi nhận nhiệm vụ, cả hai đang dần lo ngại vì chưa từng phải leo trèo qua bao giờ, tuy không được tính giàu sang nhưng chung quy vẫn là con cưng của gia đình, tất nhiên Kazushi hay Takuya đều chưa từng làm những chuyện đại loại như thế này.
Nguyên lai là dựa vào trò chơi oẳn tù tì nên Kazushi sẽ nhận nhiệm vụ trèo lên cây, còn Takuya sẽ ở phía dưới nhặt quả.
Chỉ là không ngờ cuộc đời đưa đẩy, vì không có kinh nghiệm cộng thêm việc vướng víu cái mắt kính nên Kazushi không thể với được mấy quả ở đằng xa.
Ở dưới này, Takuya đứng đợi mà sốt ruột theo, y cứ thế ngẩn đầu mà nhìn Kazushi đang cheo leo trên nhánh cây yếu ớt.
Thế mà do giữ một tư thế quá lâu nên cổ của Takuya cũng bị trẹo theo, ngay cả cuối xuống cũng không được.
Nhận thấy tình huống bất thường của bản thân, Takuya lập tức kêu cứu.
"Ê ê ê ê! Cổ tao không nhúc nhích được! Mau xuống giúp tao!!"
Vì mãi tập trung mấy quả dại trên cây nên khi bị gọi bất ngờ, Kazushi không cẩn thận bị ngã xuống, cũng may độ cao không cao lắm nên chỉ bị trặc chân, bằng không bây giờ cũng phải vào viện rồi.
Nghe kể lại tình hình xong, Takemichi không khỏi đau đầu đỡ trán.
Cậu nhìn lên cái cây thân vừa dài vừa nhỏ, lại lẻ tẻ vài nhánh có mấy quả kì lạ thì càng thêm suy ngẫm.
Cuối cùng, dưới sự chứng kiến của mọi người, Takemichi đưa chân lên, một phát đạp tới.
Nhánh cây vươn dài vì bị tác động bất ngờ mà rụng xuống mấy quả.
"....." Kazushi & Takuya.
Đoàn phim quả nhiên vẫn còn tình người mà mang theo nhân viên bảo hộ, về việc sơ cứu vết thương và chết đuối thì quả thật không phải là vấn đề lớn nếu có bọn họ ở đây.
Sau khi nhận tin, đạo diễn đã đưa hai người đến, một người giúp Kazushi nắn bóp khớp lại đúng vị trí đồng thời sơ cứu vết trầy xước.
Người còn lại tất nhiên là giúp Takuya bẻ lại cổ.
Sau một hồi quay tới quằn lui, cuối cùng cả hai cũng được trở về là người bình thường.
Xoa xoa nhẹ cổ, Takuya cười e ngại nhìn Takemichi.
Thế nhưng Takemichi lại hăm doạ mà đưa nắm đấm lên:"Mau đi lay lay mấy cái cây rồi nhặt lại đi, còn nhìn nữa tao đấm cho bây giờ."
Không đợi Takemichi nói xong, Kazushi và Takuya đã lập tức bỏ của chạy lấy người, nhanh chóng đi nhặt về mấy thúng quả tươi.
"Đúng là..."
Việc gì cũng phải đến tay ông!
Takemichi sau khi giải quyết vấn đề xong thì cũng tự đi tìm áo quần để thay, dù sao cái quần ướt ướt cũng không có gì dễ chịu.
Lát nữa còn phải đem chiến công đi đến điểm danh, hẳn là còn phải nấu cơm nữa đây...
"...Này, có phải Hanagaki bị bạo hành không?"
"Sao cơ?"
Pa ngơ ngác nhìn qua.
"Ở sau lưng cậu ấy có một vết bầm lớn, bộ không ai để ý sao?"
Bởi vì lúc đầu không để ý với lại Takemichi chỉ toàn đứng song song hoặc đối diện với bọn họ, nhưng sau khi Takemichi quay lưng rời đi, vết bầm lớn ở sau lưng cậu được phô ra cực kì rõ ràng.
Sở dĩ Pa ngạc nhiên như thế là vì gã đứng cách khá xa Takemichi, nhưng Peyan thì so với Chifuyu lẫn Baji cũng gần hơn cậu một chút.
Nghe đến vết bầm lớn, Chifuyu không khỏi nhìn qua Baji.
Nếu không nhầm thì chính là lúc diễn thử đợt trước, Baji đã đóng vai của Pa khi gã vắng mặt.
Ngay thời điểm Baji dùng chân đạp Takemichi xuống, ai ai trong đoàn phim cũng để ý, ngay cả chân của Baji cũng có cảm giác nên cả hai không tự chủ được mà bắt đầu chột dạ....
Chifuyu mím môi, tức giận mà liếc Baji:"Ngày đó mày ra tay cũng đủ ngoan độc."
"...Gì?" Baji né tránh:"Ngày đó tao cũng đâu cố ý...!"
Ai mà nghĩ da thịt của Takemichi mỏng manh như thế, còn tím lên một mảng lớn thế kia.
Chifuyu miễn cưỡng cười một cái, còn không quên chọc khuấy Baji.
"Giờ thì hay rồi, mày đạp người ta, người ta không những không trách còn dùng cách đối nhân xử thế đối đãi với mày!"
"Tao nhớ lúc đó mày hả hê lắm mà?"
Baji bị chỉ trích lập tức nổi đoá, ngày đó còn không phải giúp Chifuyu trả đũa thì hắn cũng không ra tay mạnh như vậy ?
Tự nhiên bị nói ngược lại khiến tâm tình của Chifuyu lập tức trở nên không vui, hắn hừ lạnh một cái rồi đứng dậy, chính là không thèm đôi co nữa.
Ở bên kia, Takemichi một thân ướt sủng mà đi đến xem tình hình của Kazushi và Takuya.
Ở dưới gốc cây gần đó, Takuya thì ngửa đầu ra sau, còn Kazushi thì đang nắn bóp lại cổ chân, nhìn thảm không tả nổi.
Đi đến búng vào trán hai con người kia một cái, Takemichi tức giận.
"Làm sao mà lại để bị thương thế này? Còn không phải bắt bọn mày ra chiến trường xông pha."
Bị tấn công bất ngờ, cả hai không thể phòng thủ mà chịu hai cái búng oan ức.
Vốn là vì hái quả nên mới thành ra thế này. Ban đầu khi nhận nhiệm vụ, cả hai đang dần lo ngại vì chưa từng phải leo trèo qua bao giờ, tuy không được tính giàu sang nhưng chung quy vẫn là con cưng của gia đình, tất nhiên Kazushi hay Takuya đều chưa từng làm những chuyện đại loại như thế này.
Nguyên lai là dựa vào trò chơi oẳn tù tì nên Kazushi sẽ nhận nhiệm vụ trèo lên cây, còn Takuya sẽ ở phía dưới nhặt quả.
Chỉ là không ngờ cuộc đời đưa đẩy, vì không có kinh nghiệm cộng thêm việc vướng víu cái mắt kính nên Kazushi không thể với được mấy quả ở đằng xa.
Ở dưới này, Takuya đứng đợi mà sốt ruột theo, y cứ thế ngẩn đầu mà nhìn Kazushi đang cheo leo trên nhánh cây yếu ớt.
Thế mà do giữ một tư thế quá lâu nên cổ của Takuya cũng bị trẹo theo, ngay cả cuối xuống cũng không được.
Nhận thấy tình huống bất thường của bản thân, Takuya lập tức kêu cứu.
"Ê ê ê ê! Cổ tao không nhúc nhích được! Mau xuống giúp tao!!"
Vì mãi tập trung mấy quả dại trên cây nên khi bị gọi bất ngờ, Kazushi không cẩn thận bị ngã xuống, cũng may độ cao không cao lắm nên chỉ bị trặc chân, bằng không bây giờ cũng phải vào viện rồi.
Nghe kể lại tình hình xong, Takemichi không khỏi đau đầu đỡ trán.
Cậu nhìn lên cái cây thân vừa dài vừa nhỏ, lại lẻ tẻ vài nhánh có mấy quả kì lạ thì càng thêm suy ngẫm.
Cuối cùng, dưới sự chứng kiến của mọi người, Takemichi đưa chân lên, một phát đạp tới.
Nhánh cây vươn dài vì bị tác động bất ngờ mà rụng xuống mấy quả.
"....." Kazushi & Takuya.
Đoàn phim quả nhiên vẫn còn tình người mà mang theo nhân viên bảo hộ, về việc sơ cứu vết thương và chết đuối thì quả thật không phải là vấn đề lớn nếu có bọn họ ở đây.
Sau khi nhận tin, đạo diễn đã đưa hai người đến, một người giúp Kazushi nắn bóp khớp lại đúng vị trí đồng thời sơ cứu vết trầy xước.
Người còn lại tất nhiên là giúp Takuya bẻ lại cổ.
Sau một hồi quay tới quằn lui, cuối cùng cả hai cũng được trở về là người bình thường.
Xoa xoa nhẹ cổ, Takuya cười e ngại nhìn Takemichi.
Thế nhưng Takemichi lại hăm doạ mà đưa nắm đấm lên:"Mau đi lay lay mấy cái cây rồi nhặt lại đi, còn nhìn nữa tao đấm cho bây giờ."
Không đợi Takemichi nói xong, Kazushi và Takuya đã lập tức bỏ của chạy lấy người, nhanh chóng đi nhặt về mấy thúng quả tươi.
"Đúng là..."
Việc gì cũng phải đến tay ông!
Takemichi sau khi giải quyết vấn đề xong thì cũng tự đi tìm áo quần để thay, dù sao cái quần ướt ướt cũng không có gì dễ chịu.
Lát nữa còn phải đem chiến công đi đến điểm danh, hẳn là còn phải nấu cơm nữa đây...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.