[Alltakemichi] Đồ Nghiệp Dư! Cậu Muốn Ăn Đòn Sao?
Chương 110: Thú vui.
Mincii
19/02/2022
"Thế nào? Không phải cậu nói sẽ giúp tôi?"
Nở một nụ cười cực kì hài hoà, Draken không nhanh không chậm mà di chuyển tay xuống phía dưới bụng của cậu.
Cảm giác rùng mình khiến Takemichi hốt hoảng mà đưa tay ngăn cản hành động làm càng của Draken.
Lắc đầu nhìn hắn như một tên hồ ly giảo hoạt, Takemichi miễn cưỡng nói:"Tôi đâu có ý này! Chẳng lẽ anh nam nữ gì cũng ăn được, độ tuổi thế nào cũng chẳng tính toán sao?"
"Tôi cũng đâu có ý này! Nữ thì có nhưng nam thì chưa thử, đặc biệt là cũng phải có chọn lọc chứ?"
"Anh...."
Gọi một tiếng vẫn không thể thốt ra thêm bất kì một lời thừa thãi nào, Takemichi trợn tròn mắt đánh giá.
Nhân phẩm người này rõ ràng là có vấn đề mà.
"Mà nói gì thì nói, nếu cậu thích...ở đây, một nơi đông người thì..."
Như thể muốn chứng minh cho hành động của mình, Draken thay vì áp tay lên bụng của cậu thì lại chuyển sang phần eo, rồi lại từ từ chuyển xuống cạp quần.
Lúc này, có lẽ vì hơi hoảng loạn nên Takemichi đã không nghĩ ngợi gì nhiều mà nhắm mắt lại rồi mạnh bạo đẩy hắn ra, miệng còn không quên hét lớn như thể muốn cả thế giới đều biết.
"KHÔNG ĐƯỢC! ANH GIÀ TRẺ GÁI TRAI ĐỀU ĂN TẠP NHƯ VẬY, NHỠ ĐÂU CÓ BỆNH THÌ SAO!!!!"
Không gian xung quanh rõ ràng vẫn luôn tấp nập ồn ào như vậy, thế nhưng chỉ vì một câu nói mà tất cả dường như bị ngưng động, mọi ánh mắt của người đi đường đều đổ dồn về phía hai người bọn họ, đặc biệt là còn có một số người đưa mắt đánh giá Draken.
Đứng bất động nhìn Takemichi, Draken:"..."
Vốn từ đầu hắn chỉ muốn trêu cậu một chút, không nghĩ đến Takemichi sẽ phản ứng mạnh như vậy, và tất nhiên là hắn cũng không ngờ đến cậu sẽ nói ra những lời cay độc như thế....
Có bệnh sao....
Cậu ta, vậy mà ghét bỏ vì sợ hắn có bệnh.
"À...Draken!"
Từ phía sau không biết từ khi nào đã xuất hiện một người đàn ông tầm tuổi của hắn, vì trong lòng đang không vui nên Draken chỉ lãnh đạm quay đầu nhìn người kia.
Đây là đối tác của ba nuôi hắn.
"Chuyện gì?"
"Tôi..."
Ngập ngừng nhìn Draken rồi đảo mắt sang Takemichi, người kia là đang kiên dè cậu.
Nhận ra được tín hiệu khó xử của người đối diện, Draken không cần suy nghĩ thì đã mở miệng nói:"Không sao, nói đi!"
"Ông chủ nhờ tôi đi tìm cậu, nhưng...nếu cậu đang bận thì tôi có thể truyền lại...."
"Bận?" Draken nhíu mày.
Bối rối gật đầu, người kia có vẻ hơi sợ sệt mà chỉ dám thấp giọng trả lời:"Phải! Nhưng đừng trách tôi nhiều chuyện, chỉ là cậu cũng nên chú ý sức khoẻ, ý tôi là dùng bao."
"Nếu anh còn nói nữa thì tôi cam đoan sẽ xử anh ngay tại đây!"
Trên trán nổi lên cả gân xanh, thế nhưng giọng điệu vẫn bình tĩnh như thế, rõ ràng là Draken đang tự trấn an bản thân không nên động thủ ở nơi đông người.
Đúng lúc gây cấn thì điện thoại Draken lại reo lên, đảo mắt thấy vị đối tác kia đang ủ rũ đi vào trong thì hắn mới dời mắt về lại phía Takemichi.
Hoạ cũng vạ từ miệng người này, thiết nghĩ hắn có nên dùng một mũi khâu mà khâu cái miệng này lại không?
Đối diện với đôi mắt vẫn đang dõi theo nhất cử nhất động của hắn, Draken thở dài mà bắt máy.
"Là ai?"
"...Tôi đây, Draken!"
Đầu dây bên kia hình như có thể nhận ra được giọng điệu khó chịu của Draken.
Nhận ra đây là cô của mình, Draken mở miệng:"Có việc?"
Một bên thì bận nói chuyện, còn một bên thì Draken lại đang bận dùng một tay để giữ chặt Takemichi đang có ý đồ tẩu thoát.
Vừa rồi nhìn thấy Draken buông lỏng cảnh giác nên Takemichi không nghĩ ngợi nhiều mà tính cúi người để rời đi, thế nhưng xem ra hắn đã sớm phát hiện ra ý đồ của cậu nên trước khi cậu kịp lách người rời đi thì hắn đã đưa tay cản lại.
Giằng co mỗi hồi vẫn không thể đấu lại Draken nên trong lúc hắn đang trả lời lại với người kia thì cậu đã kéo tay hắn mà cắn một ngụm.
"Không có gì! Hay là tôi ra ngoài tìm cậu nhé?"
Bị Takemichi cắn một ngụm rõ đau, tức giận mà nhìn Takemichi lẫn dấu răng đỏ đỏ trên tay, Draken rống lên:"Dám?"
"...Draken?"
Nhận ra sự lỗ mãng của mình đã đặt không đúng chỗ, Draken sau một hồi đau đầu thì cũng quyết định kéo cậu lên xe mà nhốt lại.
Bị cưỡng ép kéo đi, Takemichi trong lòng sợ hãi mà kịch liệt lắc đầu.
Không quan tâm sự phản kháng của Takemichi, Draken giả vờ như không có gì mà nói với người kia:"...Vừa rồi là nói với người khác."
Thấy phản ứng của Draken có hơi lạ càng khiến cho nữ nhân kia tò mò thêm mà hỏi:"Cậu đang ở với ai sao?"
Bị phớt lờ mãi hành động cự tuyệt của mình nên khi bị nhồi nhét lên xe Takemichi đã tức giận đến nỗi kéo cổ của hắn lại mà cắn một ngụm lên má, còn chưa xong, sau khi thực hiện ý đồ xấu xa của mình thành công thì Takemichi đã nói lớn, chính là muốn nói cho cả người ở bên kia nghe cho rõ.
"Anh cái đồ biến thái, đồ không có lương tâm, tôi có chết cũng không ngủ với anh, tôi không-"
"Im miệng cho tôi! Chết tiệt!"
Đưa tay bịt mồm Takemichi lại, Draken sau khi thở hắt một hơi thì nói với nữ nhân kia một câu thì cúp máy.
Đưa mắt nhìn Takemichi làm loạn xong thì lại im ru mà nhìn hắn, còn nhớ vết cắn còn mới mẻ trên má của mình, Draken trừng mắt với cậu, tay còn không quên ở trên má Takemichi nhéo nhéo để trả thù lại.
"Mới tiếp xúc lần đầu cậu đã rước cho tôi hai cái phiền phức rồi, cậu tính thế nào?"
"Tôi không ngủ với anh!"
Được ban ân huệ được nói, Takemichi không sợ trời không sợ đất mà lè lưỡi với Draken.
"Được! Vậy làm osin cho tôi một tháng xem như chuộc tội đi!"
Ngơ ngác nhìn Draken, Takemichi ngớ người.
"Cái gì? Ngay từ đầu là tôi có ý định giúp anh cơ mà?"
Vậy mà còn muốn cậu làm osin cho hắn, cậu có phải là chàng tiên ốc đâu.
"Giúp?"
Cười lớn đánh vào trán Takemichi một cái, Draken nhíu mày nói:"Là ai nói với cậu tôi là trai bao? Là ai đem thanh danh của tôi huỷ hoại, là ai cắn tôi?"
"Nè nè nè!"
Đẩy Draken đang đè trên người của mình ra, Takemichi sau khi nghe mấy cái áp đặt vô lí của hắn thì lên tiếng phản bác.
"Là anh đột nhiên giữ tôi lại, là anh trêu tôi trước, là anh ép buộc tôi! Là anh là anh là anh!!!"
Chỉ vào ngực của Draken, Takemichi chính là muốn nói : Anh còn lương tâm không hỡi cái con người chỉ được cái mã kia.
"Á à! Thì ra là vì tôi!"
Nhấn mạnh lại chữ vì tôi, Draken cười đểu:"Được! Vậy tôi trả bằng tấm thân này, nào, tôi bây giờ chơi trò cưỡi ô tô với cậu, chịu chứ?"
Chịu cái đầu anh!
Nhưng mà cái tay anh đang đặt ở đâu vậy ?
"Khoan! Anh nghiêm túc?"
Gật đầu, Draken nói:"Không đùa!"
"Nhưng tôi không thích ?" Takemichi nhíu mày.
"Ơn tôi trả, nợ cậu mang! Không chịu cũng phải chịu!"
Nhún vai tỏ vẻ sẽ ổn thôi, Draken một bước lại càng một bước lấn tới, cho đến khi Takemichi vì không chịu nỗi nữa mà đưa cờ trắng đầu hàng.
"Một ngày! Tôi sẽ làm theo lời anh một ngày!"
"..."
Thấy Takemichi thà hạ mình chứ không chịu cùng mình làm khiến Draken ban đầu cũng không có ý định cũng bắt đầu cảm thấy lung lay.
Kĩ thuật hắn đâu có tồi, gương mặt cũng đâu có tệ, gia thế, hoàn cảnh, địa vị, đâu có gì đáng để chê, vậy mà Takemichi từ chối kịch liệt như thế lại khiến hắn bất chợt khó chịu đến khó tả.
Đau đầu mà ngồi dậy, Draken thở dài.
Hắn hôm nay không biết đã ăn trúng cái gì mà lại đi trêu chọc một thằng đàn ông như thế.
Chẳng lẽ...Draken hắn chỉ có sức hút đối với phụ nữ, còn đàn ông thì không sao?
"Cậu phóng viên ngầm, ngày mai quay buổi chiều đúng chứ?"
Gật gật đầu, Takemichi cả người ngồi co ro một góc như thể muốn giữ khoảng cách với Draken, thấy thái độ Takemichi rõ ràng đến như thế khiến Draken tức giận mà đưa tay túm cậu qua.
"Tôi đang hỏi cậu!"
"Phải phải! Tôi quay buổi chiều!"
Takemichi hình như hơi sợ hắn? Mẹ nó, hắn có làm gì đáng sợ lắm đâu?
Hạ giọng xuống để tránh xích mích giữa hai bên, Draken nói:"Sáng mai đến trường quay phục vụ cho tôi, nhớ đến đúng giờ, trễ một phút tăng một ngày, cứ thế mà nhân lên!"
"...."
Takemichi im lặng tức là không đồng ý, chính là đang phản đối ngầm.
"Thế nào? Hay cậu muốn làm-"
"Tôi sẽ đến đúng giờ!"
"Vậy được!"
Thở phào nhẹ nhõm, Takemichi âm thầm giơ ngón giữa.
Ngày mai mặt trời mọc đến mông cậu mới đến nhé! Có mà mơ cậu đến đúng giờ.
Thoả hiệp đã xong nên Takemichi toan ở cửa đi xuống, thế nhưng lại không mở được, cố gắng một hồi thì Draken mới lên tiếng rằng hắn đã khoá rồi.
"Tôi đưa cậu về!"
Cự tuyệt ý tốt của Draken, Takemichi từ chối khéo:"Tôi không sao!"
"Ban đêm đi về một mình rất nguy hiểm!"
Ở đây khác gì mấy?
"Không sao, đực rựa như tôi ai muốn chứ!"
Liếc mắt nhìn sang Takemichi, Draken không nhanh không chậm trả lời:"Tôi cá chắc Sanzu là đực rựa chính hiệu!"
( Ý Draken là Sanzu mê Takemichi á )
Sửng sốt nhìn sang Draken, Takemichi âm thầm lắc đầu.
Người này đã biết quá nhiều, không ổn không ổn.
Đưa Takemichi về đến nhà, Draken sau khi rời đi còn không quên ló đầu dặn dò cậu nhất định không được lỡ hẹn.
Trả lời lại qua loa rồi chạy một mạch lên phòng, thứ duy nhất mà cậu muốn bây giờ là được nằm ngủ, còn lại mọi thứ cậu đều không quan tâm.
Sáng mai lại.
Bởi vì lịch làm việc của Takemichi tại nhà Baji là 2 - 4 - 6 nên ngày mai chính là ngày được nghĩ.
Như lời đã hứa thì câu nói mặt trời mọc đến mông mới dậy không phải là nói đùa, chín giờ sáng tại chiếc giường thân yêu, Takemichi từ từ mở mắt.
Chậm rãi vệ sinh cá nhân xong thì thong thả đón xe đến trường quay.
Bất ngờ thay, thì ra lịch buổi chiều là chỉ có Hina và Takemichi, nên sáng nay xem như là tập hợp gần đông đủ.
Sự xuất hiện bất ngờ của Takemichi không những khiến cho những người còn lại bất ngờ mà ngay cả đám bạn Akkun cũng trố mắt không kém.
"Hello!!!"
Vui vẻ ngoắc tay với Akkun, Takemichi còn chưa kịp chạy về phía hắn thì tay đã bị người ta chụp lại.
Ngơ ngác quay đầu lui sau, Takemichi trố mắt.
Draken....
Nhìn nụ cười đang ẩn chứa vô vàng tức giận, Takemichi mím môi.
Cậu có nên chào hắn một tiếng không? Hay lấy đại một lí do nào đó để biện minh cho sự lười nhát của bản thân?
Thật ra là do mắt tôi không chịu mở chứ không phải là do tôi không muốn dậy! Anh phải tin tôi!
"Cậu đến "sớm" nhỉ?"
"A ha ha...cũng còn sớm mà...."
Đổ mồ hôi nhìn Draken, Takemichi nở một nụ cười gượng.
Đại gia này nổi giận rồi.
Nhìn đôi mắt vẫn còn sưng húp của Takemichi, Draken cho dù muốn giận cũng không thể mắng nổi, hôm qua hắn đã thật sự nghiêm túc dành một đêm để suy nghĩ rằng có phải do bản thân không có sức hút với người cùng giới không, nhưng sau một hồi tìm hiểu thì hắn nhận ra có lẽ nguyên nhân là do ở trên người này.
Hắn muốn thử.
"Ăn sáng chưa?"
"..."
Gì đây gì đây?
Đại gia đang quan tâm đó sao?
Nghi hoặc nhìn hắn, Takemichi mạnh miệng trả lời:"Rồi!"
Đúng lúc này, bụng phản chủ, lại tựa như phản đối với lời nói của Takemichi mà reo vang.
Ọt ọt ọt ọt......
"...." Takemichi và Draken...
Là người phản ứng lại đầu tiên, Draken cười cợt nhã:"Bụng của cậu so với miệng của cậu thành thật hơn nhỉ?"
Mặt không biến sắc, Takemichi trả lời:"Bụng và miệng xưa nay vốn không ưa nhau mà, tôi sẽ nghiêm túc dạy dỗ lại chúng nó sau!"
Cười một tiếng đối với khiếu hài hước của Takemichi, Draken nhún vai:"Qua đây, trước tiên cho cái bụng đang biểu tình của cậu được lấp đầy đã!"
"Vậy sau đó dạ dạy tôi sẽ biểu tình mất!"
Được rồi, hắn vẫn không nên quên cậu chính là kẻ huỷ diệt cuộc trò chuyện.
Sự thân thiết mà Draken dành cho Takemichi dường như làm cho ban ekip chấn động, có lẽ bởi vì Draken xưa nay tính cách quái đảng, rất khó tiếp cận, nay lại còn biết "nói đùa" như thế thật khiến cho người khác mở mang tầm mắt mà.
"Trời ạ, ngày hôm qua tôi còn đùa Takemichi rằng cậu ấy để ý Draken sao, vậy mà trong một đêm lại..."
"Khoan đã, nhìn thế nào cũng thấy Draken chủ động cơ mà?"
"Phải phải!"
"..."
Những lời xôn xao vang lên tuy không rõ ràng nhưng nếu để ý thì sẽ hiểu ngay vấn đề.
Đang lúc gây cấn thì một trong stylist lại vô tình đụng phải một người mà làm rớt cả máy làm tóc.
Nhìn lại thì mới nhận ra đây là Mikey, nữ stylist rối rít xin lỗi.
Đáp lại là một nụ cười hiền hoà, Mikey cất giọng nói:"Trong giờ làm việc, đừng phân tâm!" rồi rời đi.
Đứng hình mất mấy giây, nữ stylist sau khi định thần lại thì bắt tay trở lại với công việc.
Nếu cô không nhầm thì giao nhau với nụ cười ấy lại chính là một đôi mắt cực kì lạnh lẽo, tuy cười nhưng mắt lại vô hồn sao, đây là loại biểu cảm đáng sợ gì chứ...
Trở lại nơi của Draken và Takemichi, sau khi được tiếp đãi bằng một bữa sáng là mì trộn và nước ép táo thì cuối cùng Takemichi cũng sảng khoái mà vỗ vỗ bụng.
"No rồi?"
Gật đầu thoả mãn, Takemichi nói:"No rồi!"
"Vậy tốt!" Hài lòng nhìn Takemichi, Draken đáp:"Lát
Nở một nụ cười cực kì hài hoà, Draken không nhanh không chậm mà di chuyển tay xuống phía dưới bụng của cậu.
Cảm giác rùng mình khiến Takemichi hốt hoảng mà đưa tay ngăn cản hành động làm càng của Draken.
Lắc đầu nhìn hắn như một tên hồ ly giảo hoạt, Takemichi miễn cưỡng nói:"Tôi đâu có ý này! Chẳng lẽ anh nam nữ gì cũng ăn được, độ tuổi thế nào cũng chẳng tính toán sao?"
"Tôi cũng đâu có ý này! Nữ thì có nhưng nam thì chưa thử, đặc biệt là cũng phải có chọn lọc chứ?"
"Anh...."
Gọi một tiếng vẫn không thể thốt ra thêm bất kì một lời thừa thãi nào, Takemichi trợn tròn mắt đánh giá.
Nhân phẩm người này rõ ràng là có vấn đề mà.
"Mà nói gì thì nói, nếu cậu thích...ở đây, một nơi đông người thì..."
Như thể muốn chứng minh cho hành động của mình, Draken thay vì áp tay lên bụng của cậu thì lại chuyển sang phần eo, rồi lại từ từ chuyển xuống cạp quần.
Lúc này, có lẽ vì hơi hoảng loạn nên Takemichi đã không nghĩ ngợi gì nhiều mà nhắm mắt lại rồi mạnh bạo đẩy hắn ra, miệng còn không quên hét lớn như thể muốn cả thế giới đều biết.
"KHÔNG ĐƯỢC! ANH GIÀ TRẺ GÁI TRAI ĐỀU ĂN TẠP NHƯ VẬY, NHỠ ĐÂU CÓ BỆNH THÌ SAO!!!!"
Không gian xung quanh rõ ràng vẫn luôn tấp nập ồn ào như vậy, thế nhưng chỉ vì một câu nói mà tất cả dường như bị ngưng động, mọi ánh mắt của người đi đường đều đổ dồn về phía hai người bọn họ, đặc biệt là còn có một số người đưa mắt đánh giá Draken.
Đứng bất động nhìn Takemichi, Draken:"..."
Vốn từ đầu hắn chỉ muốn trêu cậu một chút, không nghĩ đến Takemichi sẽ phản ứng mạnh như vậy, và tất nhiên là hắn cũng không ngờ đến cậu sẽ nói ra những lời cay độc như thế....
Có bệnh sao....
Cậu ta, vậy mà ghét bỏ vì sợ hắn có bệnh.
"À...Draken!"
Từ phía sau không biết từ khi nào đã xuất hiện một người đàn ông tầm tuổi của hắn, vì trong lòng đang không vui nên Draken chỉ lãnh đạm quay đầu nhìn người kia.
Đây là đối tác của ba nuôi hắn.
"Chuyện gì?"
"Tôi..."
Ngập ngừng nhìn Draken rồi đảo mắt sang Takemichi, người kia là đang kiên dè cậu.
Nhận ra được tín hiệu khó xử của người đối diện, Draken không cần suy nghĩ thì đã mở miệng nói:"Không sao, nói đi!"
"Ông chủ nhờ tôi đi tìm cậu, nhưng...nếu cậu đang bận thì tôi có thể truyền lại...."
"Bận?" Draken nhíu mày.
Bối rối gật đầu, người kia có vẻ hơi sợ sệt mà chỉ dám thấp giọng trả lời:"Phải! Nhưng đừng trách tôi nhiều chuyện, chỉ là cậu cũng nên chú ý sức khoẻ, ý tôi là dùng bao."
"Nếu anh còn nói nữa thì tôi cam đoan sẽ xử anh ngay tại đây!"
Trên trán nổi lên cả gân xanh, thế nhưng giọng điệu vẫn bình tĩnh như thế, rõ ràng là Draken đang tự trấn an bản thân không nên động thủ ở nơi đông người.
Đúng lúc gây cấn thì điện thoại Draken lại reo lên, đảo mắt thấy vị đối tác kia đang ủ rũ đi vào trong thì hắn mới dời mắt về lại phía Takemichi.
Hoạ cũng vạ từ miệng người này, thiết nghĩ hắn có nên dùng một mũi khâu mà khâu cái miệng này lại không?
Đối diện với đôi mắt vẫn đang dõi theo nhất cử nhất động của hắn, Draken thở dài mà bắt máy.
"Là ai?"
"...Tôi đây, Draken!"
Đầu dây bên kia hình như có thể nhận ra được giọng điệu khó chịu của Draken.
Nhận ra đây là cô của mình, Draken mở miệng:"Có việc?"
Một bên thì bận nói chuyện, còn một bên thì Draken lại đang bận dùng một tay để giữ chặt Takemichi đang có ý đồ tẩu thoát.
Vừa rồi nhìn thấy Draken buông lỏng cảnh giác nên Takemichi không nghĩ ngợi nhiều mà tính cúi người để rời đi, thế nhưng xem ra hắn đã sớm phát hiện ra ý đồ của cậu nên trước khi cậu kịp lách người rời đi thì hắn đã đưa tay cản lại.
Giằng co mỗi hồi vẫn không thể đấu lại Draken nên trong lúc hắn đang trả lời lại với người kia thì cậu đã kéo tay hắn mà cắn một ngụm.
"Không có gì! Hay là tôi ra ngoài tìm cậu nhé?"
Bị Takemichi cắn một ngụm rõ đau, tức giận mà nhìn Takemichi lẫn dấu răng đỏ đỏ trên tay, Draken rống lên:"Dám?"
"...Draken?"
Nhận ra sự lỗ mãng của mình đã đặt không đúng chỗ, Draken sau một hồi đau đầu thì cũng quyết định kéo cậu lên xe mà nhốt lại.
Bị cưỡng ép kéo đi, Takemichi trong lòng sợ hãi mà kịch liệt lắc đầu.
Không quan tâm sự phản kháng của Takemichi, Draken giả vờ như không có gì mà nói với người kia:"...Vừa rồi là nói với người khác."
Thấy phản ứng của Draken có hơi lạ càng khiến cho nữ nhân kia tò mò thêm mà hỏi:"Cậu đang ở với ai sao?"
Bị phớt lờ mãi hành động cự tuyệt của mình nên khi bị nhồi nhét lên xe Takemichi đã tức giận đến nỗi kéo cổ của hắn lại mà cắn một ngụm lên má, còn chưa xong, sau khi thực hiện ý đồ xấu xa của mình thành công thì Takemichi đã nói lớn, chính là muốn nói cho cả người ở bên kia nghe cho rõ.
"Anh cái đồ biến thái, đồ không có lương tâm, tôi có chết cũng không ngủ với anh, tôi không-"
"Im miệng cho tôi! Chết tiệt!"
Đưa tay bịt mồm Takemichi lại, Draken sau khi thở hắt một hơi thì nói với nữ nhân kia một câu thì cúp máy.
Đưa mắt nhìn Takemichi làm loạn xong thì lại im ru mà nhìn hắn, còn nhớ vết cắn còn mới mẻ trên má của mình, Draken trừng mắt với cậu, tay còn không quên ở trên má Takemichi nhéo nhéo để trả thù lại.
"Mới tiếp xúc lần đầu cậu đã rước cho tôi hai cái phiền phức rồi, cậu tính thế nào?"
"Tôi không ngủ với anh!"
Được ban ân huệ được nói, Takemichi không sợ trời không sợ đất mà lè lưỡi với Draken.
"Được! Vậy làm osin cho tôi một tháng xem như chuộc tội đi!"
Ngơ ngác nhìn Draken, Takemichi ngớ người.
"Cái gì? Ngay từ đầu là tôi có ý định giúp anh cơ mà?"
Vậy mà còn muốn cậu làm osin cho hắn, cậu có phải là chàng tiên ốc đâu.
"Giúp?"
Cười lớn đánh vào trán Takemichi một cái, Draken nhíu mày nói:"Là ai nói với cậu tôi là trai bao? Là ai đem thanh danh của tôi huỷ hoại, là ai cắn tôi?"
"Nè nè nè!"
Đẩy Draken đang đè trên người của mình ra, Takemichi sau khi nghe mấy cái áp đặt vô lí của hắn thì lên tiếng phản bác.
"Là anh đột nhiên giữ tôi lại, là anh trêu tôi trước, là anh ép buộc tôi! Là anh là anh là anh!!!"
Chỉ vào ngực của Draken, Takemichi chính là muốn nói : Anh còn lương tâm không hỡi cái con người chỉ được cái mã kia.
"Á à! Thì ra là vì tôi!"
Nhấn mạnh lại chữ vì tôi, Draken cười đểu:"Được! Vậy tôi trả bằng tấm thân này, nào, tôi bây giờ chơi trò cưỡi ô tô với cậu, chịu chứ?"
Chịu cái đầu anh!
Nhưng mà cái tay anh đang đặt ở đâu vậy ?
"Khoan! Anh nghiêm túc?"
Gật đầu, Draken nói:"Không đùa!"
"Nhưng tôi không thích ?" Takemichi nhíu mày.
"Ơn tôi trả, nợ cậu mang! Không chịu cũng phải chịu!"
Nhún vai tỏ vẻ sẽ ổn thôi, Draken một bước lại càng một bước lấn tới, cho đến khi Takemichi vì không chịu nỗi nữa mà đưa cờ trắng đầu hàng.
"Một ngày! Tôi sẽ làm theo lời anh một ngày!"
"..."
Thấy Takemichi thà hạ mình chứ không chịu cùng mình làm khiến Draken ban đầu cũng không có ý định cũng bắt đầu cảm thấy lung lay.
Kĩ thuật hắn đâu có tồi, gương mặt cũng đâu có tệ, gia thế, hoàn cảnh, địa vị, đâu có gì đáng để chê, vậy mà Takemichi từ chối kịch liệt như thế lại khiến hắn bất chợt khó chịu đến khó tả.
Đau đầu mà ngồi dậy, Draken thở dài.
Hắn hôm nay không biết đã ăn trúng cái gì mà lại đi trêu chọc một thằng đàn ông như thế.
Chẳng lẽ...Draken hắn chỉ có sức hút đối với phụ nữ, còn đàn ông thì không sao?
"Cậu phóng viên ngầm, ngày mai quay buổi chiều đúng chứ?"
Gật gật đầu, Takemichi cả người ngồi co ro một góc như thể muốn giữ khoảng cách với Draken, thấy thái độ Takemichi rõ ràng đến như thế khiến Draken tức giận mà đưa tay túm cậu qua.
"Tôi đang hỏi cậu!"
"Phải phải! Tôi quay buổi chiều!"
Takemichi hình như hơi sợ hắn? Mẹ nó, hắn có làm gì đáng sợ lắm đâu?
Hạ giọng xuống để tránh xích mích giữa hai bên, Draken nói:"Sáng mai đến trường quay phục vụ cho tôi, nhớ đến đúng giờ, trễ một phút tăng một ngày, cứ thế mà nhân lên!"
"...."
Takemichi im lặng tức là không đồng ý, chính là đang phản đối ngầm.
"Thế nào? Hay cậu muốn làm-"
"Tôi sẽ đến đúng giờ!"
"Vậy được!"
Thở phào nhẹ nhõm, Takemichi âm thầm giơ ngón giữa.
Ngày mai mặt trời mọc đến mông cậu mới đến nhé! Có mà mơ cậu đến đúng giờ.
Thoả hiệp đã xong nên Takemichi toan ở cửa đi xuống, thế nhưng lại không mở được, cố gắng một hồi thì Draken mới lên tiếng rằng hắn đã khoá rồi.
"Tôi đưa cậu về!"
Cự tuyệt ý tốt của Draken, Takemichi từ chối khéo:"Tôi không sao!"
"Ban đêm đi về một mình rất nguy hiểm!"
Ở đây khác gì mấy?
"Không sao, đực rựa như tôi ai muốn chứ!"
Liếc mắt nhìn sang Takemichi, Draken không nhanh không chậm trả lời:"Tôi cá chắc Sanzu là đực rựa chính hiệu!"
( Ý Draken là Sanzu mê Takemichi á )
Sửng sốt nhìn sang Draken, Takemichi âm thầm lắc đầu.
Người này đã biết quá nhiều, không ổn không ổn.
Đưa Takemichi về đến nhà, Draken sau khi rời đi còn không quên ló đầu dặn dò cậu nhất định không được lỡ hẹn.
Trả lời lại qua loa rồi chạy một mạch lên phòng, thứ duy nhất mà cậu muốn bây giờ là được nằm ngủ, còn lại mọi thứ cậu đều không quan tâm.
Sáng mai lại.
Bởi vì lịch làm việc của Takemichi tại nhà Baji là 2 - 4 - 6 nên ngày mai chính là ngày được nghĩ.
Như lời đã hứa thì câu nói mặt trời mọc đến mông mới dậy không phải là nói đùa, chín giờ sáng tại chiếc giường thân yêu, Takemichi từ từ mở mắt.
Chậm rãi vệ sinh cá nhân xong thì thong thả đón xe đến trường quay.
Bất ngờ thay, thì ra lịch buổi chiều là chỉ có Hina và Takemichi, nên sáng nay xem như là tập hợp gần đông đủ.
Sự xuất hiện bất ngờ của Takemichi không những khiến cho những người còn lại bất ngờ mà ngay cả đám bạn Akkun cũng trố mắt không kém.
"Hello!!!"
Vui vẻ ngoắc tay với Akkun, Takemichi còn chưa kịp chạy về phía hắn thì tay đã bị người ta chụp lại.
Ngơ ngác quay đầu lui sau, Takemichi trố mắt.
Draken....
Nhìn nụ cười đang ẩn chứa vô vàng tức giận, Takemichi mím môi.
Cậu có nên chào hắn một tiếng không? Hay lấy đại một lí do nào đó để biện minh cho sự lười nhát của bản thân?
Thật ra là do mắt tôi không chịu mở chứ không phải là do tôi không muốn dậy! Anh phải tin tôi!
"Cậu đến "sớm" nhỉ?"
"A ha ha...cũng còn sớm mà...."
Đổ mồ hôi nhìn Draken, Takemichi nở một nụ cười gượng.
Đại gia này nổi giận rồi.
Nhìn đôi mắt vẫn còn sưng húp của Takemichi, Draken cho dù muốn giận cũng không thể mắng nổi, hôm qua hắn đã thật sự nghiêm túc dành một đêm để suy nghĩ rằng có phải do bản thân không có sức hút với người cùng giới không, nhưng sau một hồi tìm hiểu thì hắn nhận ra có lẽ nguyên nhân là do ở trên người này.
Hắn muốn thử.
"Ăn sáng chưa?"
"..."
Gì đây gì đây?
Đại gia đang quan tâm đó sao?
Nghi hoặc nhìn hắn, Takemichi mạnh miệng trả lời:"Rồi!"
Đúng lúc này, bụng phản chủ, lại tựa như phản đối với lời nói của Takemichi mà reo vang.
Ọt ọt ọt ọt......
"...." Takemichi và Draken...
Là người phản ứng lại đầu tiên, Draken cười cợt nhã:"Bụng của cậu so với miệng của cậu thành thật hơn nhỉ?"
Mặt không biến sắc, Takemichi trả lời:"Bụng và miệng xưa nay vốn không ưa nhau mà, tôi sẽ nghiêm túc dạy dỗ lại chúng nó sau!"
Cười một tiếng đối với khiếu hài hước của Takemichi, Draken nhún vai:"Qua đây, trước tiên cho cái bụng đang biểu tình của cậu được lấp đầy đã!"
"Vậy sau đó dạ dạy tôi sẽ biểu tình mất!"
Được rồi, hắn vẫn không nên quên cậu chính là kẻ huỷ diệt cuộc trò chuyện.
Sự thân thiết mà Draken dành cho Takemichi dường như làm cho ban ekip chấn động, có lẽ bởi vì Draken xưa nay tính cách quái đảng, rất khó tiếp cận, nay lại còn biết "nói đùa" như thế thật khiến cho người khác mở mang tầm mắt mà.
"Trời ạ, ngày hôm qua tôi còn đùa Takemichi rằng cậu ấy để ý Draken sao, vậy mà trong một đêm lại..."
"Khoan đã, nhìn thế nào cũng thấy Draken chủ động cơ mà?"
"Phải phải!"
"..."
Những lời xôn xao vang lên tuy không rõ ràng nhưng nếu để ý thì sẽ hiểu ngay vấn đề.
Đang lúc gây cấn thì một trong stylist lại vô tình đụng phải một người mà làm rớt cả máy làm tóc.
Nhìn lại thì mới nhận ra đây là Mikey, nữ stylist rối rít xin lỗi.
Đáp lại là một nụ cười hiền hoà, Mikey cất giọng nói:"Trong giờ làm việc, đừng phân tâm!" rồi rời đi.
Đứng hình mất mấy giây, nữ stylist sau khi định thần lại thì bắt tay trở lại với công việc.
Nếu cô không nhầm thì giao nhau với nụ cười ấy lại chính là một đôi mắt cực kì lạnh lẽo, tuy cười nhưng mắt lại vô hồn sao, đây là loại biểu cảm đáng sợ gì chứ...
Trở lại nơi của Draken và Takemichi, sau khi được tiếp đãi bằng một bữa sáng là mì trộn và nước ép táo thì cuối cùng Takemichi cũng sảng khoái mà vỗ vỗ bụng.
"No rồi?"
Gật đầu thoả mãn, Takemichi nói:"No rồi!"
"Vậy tốt!" Hài lòng nhìn Takemichi, Draken đáp:"Lát
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.