[Alltakemichi] Đồ Nghiệp Dư! Cậu Muốn Ăn Đòn Sao?
Chương 80: Trả tiền - Rút tiền
Mincii
19/02/2022
"Lịch trình của những ngày tiếp theo như thế nào?"
"A...hôm nay..."
Nghe câu hỏi của Shinichirou, quản lí vội vàng mở cuốn sổ ghi chép ra đọc:"Anh còn hai buổi chụp hình cho tập tuần sang mới, dự sự kiện thời trang của ngài Macket, tham gia lễ khánh thành của ngài Mest, và cuối cùng là tham gia buổi hoà nhạc với tiểu thư Sofia và dùng bữa tối cùng quý cô Marry, lần trước anh đã giúp cô ấy trả lời phần ứng xử khi tham gia chương trình, cô ấy nói muốn mời anh một bữa xem như là cảm ơn trước khi anh về nước."
Nghe đọc một loạt sự kiện mà tiêu tốn quá nhiều thời gian, Shinichirou khẽ chau mày:"Có về trước ngày khai máy một ngày không ?"
"Điều này..." Quản lí khó xử.
"Lễ khai máy được diễn ra vào 7h tối, có lẽ sẽ cận giờ một chút..."
Giọng quản lí càng ngày càng nhỏ khi thấy vẻ mặt của Shinichirou hình như không được tốt cho lắm, quả nhiên, mỹ nam an tĩnh mọi ngày cũng có lúc không vui mà nhìn đăm đăm vào gương.
Qua một hồi lâu vẫn không thấy Shin lên tiếng, quản lí thầm nghĩ có lẽ là đã xong việc nên muốn quay lưng rời đi để chuẩn bị cho công việc tiếp theo của anh, chỉ là không ngờ bóng lưng gầy vừa quay đi một chút thì đã nghe Shin trầm ấm mà cất giọng nói.
"Trực tiếp huỷ những lịch trình không cần thiết, ngày mốt cấp tốc trở về."
Nghe quyết định của Shinichirou, tất cả mọi người trong ekip đều hơi sững người mà đình chỉ công việc đang làm dang dở để đưa mắt nhìn anh.
Đây là một việc mà xưa nay chưa từng xảy ra, ảnh đế của bọn họ từ trước đến nay cho dù thức hôm thức đêm vẫn sẽ hoàn thành công việc một cách chỉnh chu nhất, vậy mà bây giờ là gì đây, huỷ các lịch hẹn đã đặt trước chẳng khác nào trực tiếp đắc tội với bọn họ.
"Chuyện này...Cô Sofia và cô Merry phải làm sao..."
"Tôi sẽ giải quyết sau, mau chóng đẩy lịch trình lên đi, càng sớm càng tốt."
Nhìn thấy Shinichirou trực tiếp rời khỏi ghế ngồi, quản lí thở dài.
Xem ra đúng là không đàm phán được nữa rồi.
***
Tại khu công viên giải trí.
Ngồi ở cổng soát vé, Takemichi lại một lần nữa chống cằm mà nhìn vào ba con người đang đấu mồm chí choé ở kia.
"Không phải đã nói tôi trả là được sao ? Hai người là con nít à ? Giành mãi thế ?" Cau mày nhìn Chifuyu và Kazutora, Baji khó chịu nói.
Ban đầu là chuyện ngồi xe, vốn mà nói mỗi người ai tự đi xe đó là được, thế nhưng không thể hiểu vì sao bọn họ có thể tranh cãi nhau chỉ vì việc cậu nên và ngồi với ai.
Sau một hồi tranh cãi không có kết quả, Takemichi cuối cùng đã chủ động đưa ra yêu cầu rằng cậu có thể đi bằng xe taxi, vậy là ổn nhất.
Thế là sau một hồi đắn đo suy nghĩ, bọn họ vậy mà quyết định cùng bắt xe taxi để đi cả bốn người và vứt lại con xe quý của mình ở gara của nhà hàng.
Takemichi lần 1 mắng : Bọn thần kinh.
Cứ tưởng mọi chuyện như thế là xong xuôi, ấy vậy mà cho đến khi tới nơi soát vé để đi vào thì lại một lần nữa bọn họ bất đồng quan điểm về việc ai phải chi trả.
Thở dài, Takemichi lắc đầu ca thán.
Mối tình tay ba này thật phức tạp, loài người như cậu đã sớm không còn hiểu nỗi nữa rồi.
Vỗ đùi một cái, Takemichi đứng dậy, đi vào giữa can ngăn ba quả boom chuẩn bị bùng nổ, Takemichi cười thân thiện:"Được rồi được rồi, chúng ta trực tiếp tự trả, không ai nợ ai, vậy nha."
Không đợi bọn họ kịp ú ớ câu nào, Takemichi trong túi áo rút ra một tờ tiền rồi đưa cho anh soát vé.
Quay đầu nhường đường cho Baji Kazutora và Chifuyu, Takemichi xoè mười ngón tay ra rồi làm động tác cúi đầu.
Rất rõ ràng, cậu chính là muốn nói : Hãy như tôi, đã hiểu rồi chứ ?
Cuộc tranh cãi không đi đến một hồi kết nào tốt đẹp, Chifuyu bực bội mà mở bóp ra, thế nhưng ngoài ý muốn lại không có tờ tiền mặt nào.
Chifuyu kinh ngạc.
Thử lục lọi những ngăn khác xem, Chifuyu hơi bấn loạn khi hoàn toàn không có...
Thấy Chifuyu chậm trễ, Kazutora mở miệng hối thúc:"Nhanh lên."
"Từ." Quay đầu quát hắn một câu, Chifuyu hơi chần chừ mà hỏi nam soát vé.
"Ở đây cho quẹt thẻ chứ ?"
Nghe câu hỏi của Chifuyu, nam soát vé kinh ngạc mà nhìn hắn như người ngoài hành tinh.
Đừng nói là nam soát vé mà ngay cả Takemichi cũng sửng sốt theo, vội kéo hắn lùi về phía sau một chút để tránh ánh mắt dò hỏi của nhân viên, Takemichi nhỏ giọng mắng.
"Cậu điên hả, nơi này bao gồm rất nhiều kiểu người, già trẻ gái trai giàu nghèo hội tụ đủ, dịch vụ quẹt thẻ sao có thể dùng ở nơi này chứ ?"
Với lại công viên giải trí mà muốn quẹt thẻ là quẹt thẻ như nào ? Gắp thú bông rồi nhét cái thẻ vào để gắp hả ?
Nghe lén Takemichi nói xong thì cả Baji và Kazutora đều e ngại mà lấy bóp ra xem.
Quả nhiên là không có tiền mặt...
Bọn họ từ trước đến nay có bao giờ dùng qua tiền mặt sao ? Chỉ cần một cái thẻ nhỏ gọn xinh xắn là có thể làm được mọi thứ rồi...
Thì ra là vậy, Takemichi muốn nổi khùng mà vỗ trán.
Đây thì ra là cách sống của giới thượng lưu, đúng là thật khiến cho người khác mở rộng tầm nhìn.
Không do dự rút thêm ba tờ tiền ra để mua vé, Takemichi che mặt mà đi vào trong.
Takemichi lần 2 mắng : Đám người não tàn.
"Chết tiệt, mình hôm nay ra đường quên xem tử vi à."
Bực bội chạy theo Takemichi, Chifuyu nhanh chóng mà đi đến nắm lấy tay cậu.
"Này đừng giận, tôi dẫn cậu đi mua kem có được không ?"
"Thế nào ? Dùng thẻ mua à ?" Takemichi nhíu mày nói.
Đang khó xử khi không biết trả lời thế nào, ai mà ngờ ý trời xem ra còn thương xót hắn khi để hắn nhìn thấy câu ATM ở đường đối diện.
"Vậy để tôi đi rút tiền, cậu đợi ở đây, được không ?"
Chifuyu sợ Takemichi không chịu, hắn sau đó còn bồi thêm một câu.
"Đêm nay chúng ta thử hết tất cả trò chơi và đồ ăn ở đây, mọi thứ tôi đều sẽ mua cho cậu, có được không ?"
Lời cám dỗ mật ngọt như thế này đúng là làm Takemichi động lòng rồi, Takemichi sau đó vờ liếc qua chỗ khác mà ậm ờ gật đầu.
"Nhanh đi, tôi muốn ăn kem."
Nghe thấy Takemichi đồng ý, Chifuyu mắt sáng rực lên, lập tức gật đầu đáp ứng:"Được!"
Đứng một bên làm bình phong, Baji nhún vai mà bình luận.
"Kinh khủng thật, một Chifuyu như thế thật làm cho người khác buồn nôn mà!"
Cười khẩy nhìn Baji dù mồm mở miệng nói người khác thế nhưng chân vẫn theo hướng Chifuyu mà đi tới, Kazutora khinh bỉ:"Nếu cảm thấy buồn nôn thì cậu đang làm gì đây ?"
"Ngại quá." Baji không khiêm nhường mà nghiên đầu nhìn Kazutora:"Tôi cũng không có ý định làm "bóng đèn" tối nay đâu, dù sao tôi cũng là nhân vật chính."
"Thần kinh."
Tặc lưỡi mắng Baji, Kazutora ngay sau đó cũng nối tiếp chân anh mà đi rút tiền.
"A...hôm nay..."
Nghe câu hỏi của Shinichirou, quản lí vội vàng mở cuốn sổ ghi chép ra đọc:"Anh còn hai buổi chụp hình cho tập tuần sang mới, dự sự kiện thời trang của ngài Macket, tham gia lễ khánh thành của ngài Mest, và cuối cùng là tham gia buổi hoà nhạc với tiểu thư Sofia và dùng bữa tối cùng quý cô Marry, lần trước anh đã giúp cô ấy trả lời phần ứng xử khi tham gia chương trình, cô ấy nói muốn mời anh một bữa xem như là cảm ơn trước khi anh về nước."
Nghe đọc một loạt sự kiện mà tiêu tốn quá nhiều thời gian, Shinichirou khẽ chau mày:"Có về trước ngày khai máy một ngày không ?"
"Điều này..." Quản lí khó xử.
"Lễ khai máy được diễn ra vào 7h tối, có lẽ sẽ cận giờ một chút..."
Giọng quản lí càng ngày càng nhỏ khi thấy vẻ mặt của Shinichirou hình như không được tốt cho lắm, quả nhiên, mỹ nam an tĩnh mọi ngày cũng có lúc không vui mà nhìn đăm đăm vào gương.
Qua một hồi lâu vẫn không thấy Shin lên tiếng, quản lí thầm nghĩ có lẽ là đã xong việc nên muốn quay lưng rời đi để chuẩn bị cho công việc tiếp theo của anh, chỉ là không ngờ bóng lưng gầy vừa quay đi một chút thì đã nghe Shin trầm ấm mà cất giọng nói.
"Trực tiếp huỷ những lịch trình không cần thiết, ngày mốt cấp tốc trở về."
Nghe quyết định của Shinichirou, tất cả mọi người trong ekip đều hơi sững người mà đình chỉ công việc đang làm dang dở để đưa mắt nhìn anh.
Đây là một việc mà xưa nay chưa từng xảy ra, ảnh đế của bọn họ từ trước đến nay cho dù thức hôm thức đêm vẫn sẽ hoàn thành công việc một cách chỉnh chu nhất, vậy mà bây giờ là gì đây, huỷ các lịch hẹn đã đặt trước chẳng khác nào trực tiếp đắc tội với bọn họ.
"Chuyện này...Cô Sofia và cô Merry phải làm sao..."
"Tôi sẽ giải quyết sau, mau chóng đẩy lịch trình lên đi, càng sớm càng tốt."
Nhìn thấy Shinichirou trực tiếp rời khỏi ghế ngồi, quản lí thở dài.
Xem ra đúng là không đàm phán được nữa rồi.
***
Tại khu công viên giải trí.
Ngồi ở cổng soát vé, Takemichi lại một lần nữa chống cằm mà nhìn vào ba con người đang đấu mồm chí choé ở kia.
"Không phải đã nói tôi trả là được sao ? Hai người là con nít à ? Giành mãi thế ?" Cau mày nhìn Chifuyu và Kazutora, Baji khó chịu nói.
Ban đầu là chuyện ngồi xe, vốn mà nói mỗi người ai tự đi xe đó là được, thế nhưng không thể hiểu vì sao bọn họ có thể tranh cãi nhau chỉ vì việc cậu nên và ngồi với ai.
Sau một hồi tranh cãi không có kết quả, Takemichi cuối cùng đã chủ động đưa ra yêu cầu rằng cậu có thể đi bằng xe taxi, vậy là ổn nhất.
Thế là sau một hồi đắn đo suy nghĩ, bọn họ vậy mà quyết định cùng bắt xe taxi để đi cả bốn người và vứt lại con xe quý của mình ở gara của nhà hàng.
Takemichi lần 1 mắng : Bọn thần kinh.
Cứ tưởng mọi chuyện như thế là xong xuôi, ấy vậy mà cho đến khi tới nơi soát vé để đi vào thì lại một lần nữa bọn họ bất đồng quan điểm về việc ai phải chi trả.
Thở dài, Takemichi lắc đầu ca thán.
Mối tình tay ba này thật phức tạp, loài người như cậu đã sớm không còn hiểu nỗi nữa rồi.
Vỗ đùi một cái, Takemichi đứng dậy, đi vào giữa can ngăn ba quả boom chuẩn bị bùng nổ, Takemichi cười thân thiện:"Được rồi được rồi, chúng ta trực tiếp tự trả, không ai nợ ai, vậy nha."
Không đợi bọn họ kịp ú ớ câu nào, Takemichi trong túi áo rút ra một tờ tiền rồi đưa cho anh soát vé.
Quay đầu nhường đường cho Baji Kazutora và Chifuyu, Takemichi xoè mười ngón tay ra rồi làm động tác cúi đầu.
Rất rõ ràng, cậu chính là muốn nói : Hãy như tôi, đã hiểu rồi chứ ?
Cuộc tranh cãi không đi đến một hồi kết nào tốt đẹp, Chifuyu bực bội mà mở bóp ra, thế nhưng ngoài ý muốn lại không có tờ tiền mặt nào.
Chifuyu kinh ngạc.
Thử lục lọi những ngăn khác xem, Chifuyu hơi bấn loạn khi hoàn toàn không có...
Thấy Chifuyu chậm trễ, Kazutora mở miệng hối thúc:"Nhanh lên."
"Từ." Quay đầu quát hắn một câu, Chifuyu hơi chần chừ mà hỏi nam soát vé.
"Ở đây cho quẹt thẻ chứ ?"
Nghe câu hỏi của Chifuyu, nam soát vé kinh ngạc mà nhìn hắn như người ngoài hành tinh.
Đừng nói là nam soát vé mà ngay cả Takemichi cũng sửng sốt theo, vội kéo hắn lùi về phía sau một chút để tránh ánh mắt dò hỏi của nhân viên, Takemichi nhỏ giọng mắng.
"Cậu điên hả, nơi này bao gồm rất nhiều kiểu người, già trẻ gái trai giàu nghèo hội tụ đủ, dịch vụ quẹt thẻ sao có thể dùng ở nơi này chứ ?"
Với lại công viên giải trí mà muốn quẹt thẻ là quẹt thẻ như nào ? Gắp thú bông rồi nhét cái thẻ vào để gắp hả ?
Nghe lén Takemichi nói xong thì cả Baji và Kazutora đều e ngại mà lấy bóp ra xem.
Quả nhiên là không có tiền mặt...
Bọn họ từ trước đến nay có bao giờ dùng qua tiền mặt sao ? Chỉ cần một cái thẻ nhỏ gọn xinh xắn là có thể làm được mọi thứ rồi...
Thì ra là vậy, Takemichi muốn nổi khùng mà vỗ trán.
Đây thì ra là cách sống của giới thượng lưu, đúng là thật khiến cho người khác mở rộng tầm nhìn.
Không do dự rút thêm ba tờ tiền ra để mua vé, Takemichi che mặt mà đi vào trong.
Takemichi lần 2 mắng : Đám người não tàn.
"Chết tiệt, mình hôm nay ra đường quên xem tử vi à."
Bực bội chạy theo Takemichi, Chifuyu nhanh chóng mà đi đến nắm lấy tay cậu.
"Này đừng giận, tôi dẫn cậu đi mua kem có được không ?"
"Thế nào ? Dùng thẻ mua à ?" Takemichi nhíu mày nói.
Đang khó xử khi không biết trả lời thế nào, ai mà ngờ ý trời xem ra còn thương xót hắn khi để hắn nhìn thấy câu ATM ở đường đối diện.
"Vậy để tôi đi rút tiền, cậu đợi ở đây, được không ?"
Chifuyu sợ Takemichi không chịu, hắn sau đó còn bồi thêm một câu.
"Đêm nay chúng ta thử hết tất cả trò chơi và đồ ăn ở đây, mọi thứ tôi đều sẽ mua cho cậu, có được không ?"
Lời cám dỗ mật ngọt như thế này đúng là làm Takemichi động lòng rồi, Takemichi sau đó vờ liếc qua chỗ khác mà ậm ờ gật đầu.
"Nhanh đi, tôi muốn ăn kem."
Nghe thấy Takemichi đồng ý, Chifuyu mắt sáng rực lên, lập tức gật đầu đáp ứng:"Được!"
Đứng một bên làm bình phong, Baji nhún vai mà bình luận.
"Kinh khủng thật, một Chifuyu như thế thật làm cho người khác buồn nôn mà!"
Cười khẩy nhìn Baji dù mồm mở miệng nói người khác thế nhưng chân vẫn theo hướng Chifuyu mà đi tới, Kazutora khinh bỉ:"Nếu cảm thấy buồn nôn thì cậu đang làm gì đây ?"
"Ngại quá." Baji không khiêm nhường mà nghiên đầu nhìn Kazutora:"Tôi cũng không có ý định làm "bóng đèn" tối nay đâu, dù sao tôi cũng là nhân vật chính."
"Thần kinh."
Tặc lưỡi mắng Baji, Kazutora ngay sau đó cũng nối tiếp chân anh mà đi rút tiền.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.