Alpha Có Tinh Thần Thể Là Mèo Cũng Vẫn Là Alpha
Chương 2: Mãnh hổ xuống núi (2)
Thôn Ngư
21/08/2024
Thực ra, gọi "Nguyên soái" ý muốn nói anh là "công thần", là "công thần" đưa một khu vực tràn ngập ô nhiễm phát triển thành Liên bang, dần dần, mọi người không còn gọi tên anh nữa, "Nguyên soái" cũng trở thành danh xưng khác của một người.
Cho đến nay, phần lớn người dân Liên bang đều cho rằng, trong mười năm này, Nguyên soái chỉ là lui về hậu trường, nghỉ ngơi dưỡng thương ở một căn cứ nào đó.
Nhưng không ai ngờ rằng, đêm mưa mười năm trước, là lần cuối cùng Nguyên soái xuất hiện.
Người đàn ông cao lớn vừa xuất hiện, vô số vũ khí đã chĩa vào anh.
Viện trưởng Khâu ở trong góc, nhìn thấy Nguyên soái rất bình tĩnh cởi găng tay.
Dưới găng tay, những mạch máu xanh xao tràn đầy sức mạnh khủng bố.
Răng nanh của anh mọc ra, tóc ngắn màu bạc chậm rãi mọc dài ra một cách quái dị, đôi mắt xanh xám đẹp đẽ dần dần tràn ngập một màu đen u tối, mà phần eo và bụng của anh theo từng bước đi, bắt đầu lấp lánh vảy cá lung lnh rực rỡ.
Một sự tồn tại vừa đẹp đẽ vừa kinh dị, đan xen giữa con người và quái vật.
Như thể chỉ nên có trong truyền thuyết cổ xưa bí ẩn.
Anh bình tĩnh bước vào chiếc lồng sắt khổng lồ, ra mệnh lệnh cuối cùng: "Đến nhà giam Hải Giác."
Trong đêm mưa mười năm trước, một chiếc lồng thép khổng lồ bí ẩn được trực thăng vận chuyển, phái hẳn năm trăm lính đặc chủng hộ tống, đưa đến nhà tù Hải Giác.
Không ai ngờ rằng, tiếng động ầm ầm, như thể trong chiếc lồng khổng lồ đang nhốt một con thú dữ khủng khiếp đang vùng vẫy bên trong, lại giam giữ một sự tồn tại như vậy.
Toàn bộ phạm vi vùng biển rạn san hô phía bắc thành phố Nam Đảo bị phong tỏa, trở thành "khu vực cấm", thiết lập lệnh cấm đánh bắt kéo dài.
Từ năm 3025 đến năm 3035, vùng biển xám xịt này không còn bất kỳ động tĩnh nào nữa.
Nhà tù Hải Giác dần trở thành Bệnh viện điều dưỡng Hải Giác, người gác cổng năm xưa cũng trở thành "viện trưởng Khâu".
Cho đến tháng trước, một tiếng còi báo động chói tai xé toạc bầu trời.
Anh tỉnh rồi.
Mười năm trôi qua, bạo động tinh thần đã biến huyền thoại một thời của Liên bang thành một con quái vật đáng sợ.
Tuy nhiên, tất cả những điều này chỉ là bí mật tối cao, thân phận của 001, cùng với lịch sử của Bệnh viện điều dưỡng Hải Giác, đều bị chôn vùi, bị lãng quên.
...
Cuộc tranh cãi vẫn tiếp tục.
"Bất kể quá khứ của anh ta là gì, đã có bao nhiêu đóng góp thì với tình trạng hiện tại, anh ta còn được coi là người không?"
Câu nói này vừa dứt, một nhóm Alpha mặc quân phục đối diện đột nhiên đứng dậy, Alpha cầm đầu nổi gân xanh, suýt nữa thì rút súng, trong lúc căng thẳng, viện trưởng Khâu bình tĩnh lên tiếng: "Một lát nữa, các chuyên gia của thành phố Yên sẽ đến, đừng cãi nhau nữa."
Phòng họp trở nên yên tĩnh.
Thực ra, mọi người đều biết, cãi nhau dữ dội cũng vô ích, họ chỉ có thể nghe theo chỉ thị cao nhất của Liên bang, chỉ là dưới áp lực tinh thần to lớn, tâm trạng cần một nơi để giải tỏa.
Mọi người lần lượt đi ra.
Cả phòng giám sát chỉ còn lại viện trưởng Khâu tóc bạc trắng.
Ông thở dài, vừa thu hồi tầm mắt, định rời đi thì hình ảnh trên màn hình giám sát thời gian thực đột nhiên thay đổi.
Ánh mắt của viện trưởng Khâu đông cứng lại.
Bởi vì trên màn hình xuất hiện một bóng người.
Thời gian đã trôi qua mười năm, viện trưởng Khâu vẫn có thể nhận ra người này ngay từ cái nhìn đầu tiên.
Vóc dáng của anh cao lớn hơn nhiều so với người thường, những giọt mưa rơi tí tách, vây cá màu xanh nhạt trong suốt sau tai phập phồng.
Điều kinh ngạc hơn là, dưới mái tóc trắng chảy nước tí tách đó là một chiếc đuôi cá vô cùng đẹp đẽ đến mức có phần tinh xảo.
Như thể có linh cảm, anh quay đầu lại, đường nét hàm dưới mượt mà xinh đẹp.
Chỉ là——
Trong đôi mắt của anh, không có đồng tử.
Một màu đen thăm thẳm.
Cho đến nay, phần lớn người dân Liên bang đều cho rằng, trong mười năm này, Nguyên soái chỉ là lui về hậu trường, nghỉ ngơi dưỡng thương ở một căn cứ nào đó.
Nhưng không ai ngờ rằng, đêm mưa mười năm trước, là lần cuối cùng Nguyên soái xuất hiện.
Người đàn ông cao lớn vừa xuất hiện, vô số vũ khí đã chĩa vào anh.
Viện trưởng Khâu ở trong góc, nhìn thấy Nguyên soái rất bình tĩnh cởi găng tay.
Dưới găng tay, những mạch máu xanh xao tràn đầy sức mạnh khủng bố.
Răng nanh của anh mọc ra, tóc ngắn màu bạc chậm rãi mọc dài ra một cách quái dị, đôi mắt xanh xám đẹp đẽ dần dần tràn ngập một màu đen u tối, mà phần eo và bụng của anh theo từng bước đi, bắt đầu lấp lánh vảy cá lung lnh rực rỡ.
Một sự tồn tại vừa đẹp đẽ vừa kinh dị, đan xen giữa con người và quái vật.
Như thể chỉ nên có trong truyền thuyết cổ xưa bí ẩn.
Anh bình tĩnh bước vào chiếc lồng sắt khổng lồ, ra mệnh lệnh cuối cùng: "Đến nhà giam Hải Giác."
Trong đêm mưa mười năm trước, một chiếc lồng thép khổng lồ bí ẩn được trực thăng vận chuyển, phái hẳn năm trăm lính đặc chủng hộ tống, đưa đến nhà tù Hải Giác.
Không ai ngờ rằng, tiếng động ầm ầm, như thể trong chiếc lồng khổng lồ đang nhốt một con thú dữ khủng khiếp đang vùng vẫy bên trong, lại giam giữ một sự tồn tại như vậy.
Toàn bộ phạm vi vùng biển rạn san hô phía bắc thành phố Nam Đảo bị phong tỏa, trở thành "khu vực cấm", thiết lập lệnh cấm đánh bắt kéo dài.
Từ năm 3025 đến năm 3035, vùng biển xám xịt này không còn bất kỳ động tĩnh nào nữa.
Nhà tù Hải Giác dần trở thành Bệnh viện điều dưỡng Hải Giác, người gác cổng năm xưa cũng trở thành "viện trưởng Khâu".
Cho đến tháng trước, một tiếng còi báo động chói tai xé toạc bầu trời.
Anh tỉnh rồi.
Mười năm trôi qua, bạo động tinh thần đã biến huyền thoại một thời của Liên bang thành một con quái vật đáng sợ.
Tuy nhiên, tất cả những điều này chỉ là bí mật tối cao, thân phận của 001, cùng với lịch sử của Bệnh viện điều dưỡng Hải Giác, đều bị chôn vùi, bị lãng quên.
...
Cuộc tranh cãi vẫn tiếp tục.
"Bất kể quá khứ của anh ta là gì, đã có bao nhiêu đóng góp thì với tình trạng hiện tại, anh ta còn được coi là người không?"
Câu nói này vừa dứt, một nhóm Alpha mặc quân phục đối diện đột nhiên đứng dậy, Alpha cầm đầu nổi gân xanh, suýt nữa thì rút súng, trong lúc căng thẳng, viện trưởng Khâu bình tĩnh lên tiếng: "Một lát nữa, các chuyên gia của thành phố Yên sẽ đến, đừng cãi nhau nữa."
Phòng họp trở nên yên tĩnh.
Thực ra, mọi người đều biết, cãi nhau dữ dội cũng vô ích, họ chỉ có thể nghe theo chỉ thị cao nhất của Liên bang, chỉ là dưới áp lực tinh thần to lớn, tâm trạng cần một nơi để giải tỏa.
Mọi người lần lượt đi ra.
Cả phòng giám sát chỉ còn lại viện trưởng Khâu tóc bạc trắng.
Ông thở dài, vừa thu hồi tầm mắt, định rời đi thì hình ảnh trên màn hình giám sát thời gian thực đột nhiên thay đổi.
Ánh mắt của viện trưởng Khâu đông cứng lại.
Bởi vì trên màn hình xuất hiện một bóng người.
Thời gian đã trôi qua mười năm, viện trưởng Khâu vẫn có thể nhận ra người này ngay từ cái nhìn đầu tiên.
Vóc dáng của anh cao lớn hơn nhiều so với người thường, những giọt mưa rơi tí tách, vây cá màu xanh nhạt trong suốt sau tai phập phồng.
Điều kinh ngạc hơn là, dưới mái tóc trắng chảy nước tí tách đó là một chiếc đuôi cá vô cùng đẹp đẽ đến mức có phần tinh xảo.
Như thể có linh cảm, anh quay đầu lại, đường nét hàm dưới mượt mà xinh đẹp.
Chỉ là——
Trong đôi mắt của anh, không có đồng tử.
Một màu đen thăm thẳm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.