Alpha Có Tinh Thần Thể Là Mèo Cũng Vẫn Là Alpha
Chương 26: Nhân Viên Văn Phòng Meo Meo (4)
Thôn Ngư
13/09/2024
Áp lực sinh tồn của tất cả mọi người trên thế giới này đều rất lớn, Alpha đúng là có người đi đến khu ô nhiễm tiền tuyến nhưng yêu cầu rất cao, phần lớn alpha vẫn sẽ ở lại khu an toàn, làm hậu cần, y tế và một loạt các ngành nghề tương đối nguy hiểm; còn Omega thì phần lớn đều cắm rễ trong ngành giải trí; còn Beta vì tỷ lệ dân số tương đối lớn nên làm đủ mọi việc, có thể gọi là công nhân toàn năng.
Thực tập sinh là tầng lớp thấp nhất trong nơi làm việc nên áp lực càng lớn.
Hơn nữa, năm nay Thư Đường còn phải ôn thi lấy chứng chỉ bác sĩ trị liệu, thực sự là bận rộn đến mức đầu óc quay cuồng.
Những thực tập sinh như Thư Đường chưa có chứng chỉ, chỉ có thể phụ trách làm những việc vặt, giúp bác sĩ điều trị cấp cao hơn đi thăm bệnh, chăm sóc bệnh nhân, đó đều là công việc thường ngày của Thư Đường.
Bạo động tinh thần là một căn bệnh không hiếm gặp, thường thì sau khi mắc bệnh này, có một bộ phận lớn người sẽ chết vì một lần bạo động nào đó trong vòng mười mấy năm. Viện điều dưỡng Hải Giác lại là bệnh viện chuyên khoa, Thư Đường phải đi từng phòng bệnh hỏi thăm, còn phải viết tất cả các hồ sơ khám chữa bệnh để lưu trữ.
Đến khi cô vội vàng sắp xếp xong tất cả các tài liệu, cuối cùng, một ngày bận rộn cũng kết thúc.
Thư Đường nhìn đồng hồ, đã chín giờ tối rồi.
Lúc viết hồ sơ, Thư Đường đã nhớ đến con người cá ở góc Viện điều dưỡng nhưng giờ đã quá muộn, chỉ có thể đợi đến ngày mai tan làm.
Thư Đường thở dài, chậm rãi và mệt mỏi đi về ký túc xá.
Những đồng nghiệp Alpha bên cạnh cô làm việc cả ngày mà vẫn rất hăng hái nói cười, Thư Đường hòa vào giữa họ, giống như một con xác sống lạc lõng, bị rút cạn tinh lực.
Thư Đường vẫn luôn cảm thấy mình giống một Beta hơn, bởi vì sức lực của những Alpha đều sung mãn đến mức đáng sợ, nhìn thấy họ, Thư Đường thường nghi ngờ rằng khi tiến hóa, ông trời đã không mang cô theo.
Đồng nghiệp còn nhiệt tình mời Thư Đường: "Tiểu Đường, cùng đi quán bar không?"
Thư Đường bước đi nặng nề như xác chết: "Không đi đâu, không đi đâu."
Khi bước vào tòa nhà nhân viên của Viện điều dưỡng Hải Giác, bạn cùng phòng của Thư Đường là Tô Nhân đã về rồi, đang treo áo khoác của mình, thấy Thư Đường đi vào, lập tức chạy lại gần.
Tô Nhân và Thư Đường đều là thực tập sinh của trường Đại học Hoa Hạ, tình cờ lại được phân vào cùng một ký túc xá, vì vậy trong ba tháng đã bồi dưỡng được tình bạn sâu sắc.
Tô Nhân:
"Hôm nay chủ nhiệm Chu lại bóng gió à? Thôi, đừng để bụng, hôm qua đi xem mắt thế nào?"
Thư Đường nằm trên giường, tua lại diễn biến của ngày hôm qua:
Vào khu vực 01 xem mắt → Tìm thấy người cá → Gặp gỡ thân thiện → Trò chuyện vui vẻ → Ăn tối cùng nhau
"Ăn một bữa cơm, lại trò chuyện một lúc, khá vui vẻ."
Nghe thấy quá trình xem mắt bình thường như vậy, Tô Nhân cũng nằm xuống:
Cuộc sống, đúng là một vũng nước chết, chẳng có gì gợn sóng.
Thực tập sinh là tầng lớp thấp nhất trong nơi làm việc nên áp lực càng lớn.
Hơn nữa, năm nay Thư Đường còn phải ôn thi lấy chứng chỉ bác sĩ trị liệu, thực sự là bận rộn đến mức đầu óc quay cuồng.
Những thực tập sinh như Thư Đường chưa có chứng chỉ, chỉ có thể phụ trách làm những việc vặt, giúp bác sĩ điều trị cấp cao hơn đi thăm bệnh, chăm sóc bệnh nhân, đó đều là công việc thường ngày của Thư Đường.
Bạo động tinh thần là một căn bệnh không hiếm gặp, thường thì sau khi mắc bệnh này, có một bộ phận lớn người sẽ chết vì một lần bạo động nào đó trong vòng mười mấy năm. Viện điều dưỡng Hải Giác lại là bệnh viện chuyên khoa, Thư Đường phải đi từng phòng bệnh hỏi thăm, còn phải viết tất cả các hồ sơ khám chữa bệnh để lưu trữ.
Đến khi cô vội vàng sắp xếp xong tất cả các tài liệu, cuối cùng, một ngày bận rộn cũng kết thúc.
Thư Đường nhìn đồng hồ, đã chín giờ tối rồi.
Lúc viết hồ sơ, Thư Đường đã nhớ đến con người cá ở góc Viện điều dưỡng nhưng giờ đã quá muộn, chỉ có thể đợi đến ngày mai tan làm.
Thư Đường thở dài, chậm rãi và mệt mỏi đi về ký túc xá.
Những đồng nghiệp Alpha bên cạnh cô làm việc cả ngày mà vẫn rất hăng hái nói cười, Thư Đường hòa vào giữa họ, giống như một con xác sống lạc lõng, bị rút cạn tinh lực.
Thư Đường vẫn luôn cảm thấy mình giống một Beta hơn, bởi vì sức lực của những Alpha đều sung mãn đến mức đáng sợ, nhìn thấy họ, Thư Đường thường nghi ngờ rằng khi tiến hóa, ông trời đã không mang cô theo.
Đồng nghiệp còn nhiệt tình mời Thư Đường: "Tiểu Đường, cùng đi quán bar không?"
Thư Đường bước đi nặng nề như xác chết: "Không đi đâu, không đi đâu."
Khi bước vào tòa nhà nhân viên của Viện điều dưỡng Hải Giác, bạn cùng phòng của Thư Đường là Tô Nhân đã về rồi, đang treo áo khoác của mình, thấy Thư Đường đi vào, lập tức chạy lại gần.
Tô Nhân và Thư Đường đều là thực tập sinh của trường Đại học Hoa Hạ, tình cờ lại được phân vào cùng một ký túc xá, vì vậy trong ba tháng đã bồi dưỡng được tình bạn sâu sắc.
Tô Nhân:
"Hôm nay chủ nhiệm Chu lại bóng gió à? Thôi, đừng để bụng, hôm qua đi xem mắt thế nào?"
Thư Đường nằm trên giường, tua lại diễn biến của ngày hôm qua:
Vào khu vực 01 xem mắt → Tìm thấy người cá → Gặp gỡ thân thiện → Trò chuyện vui vẻ → Ăn tối cùng nhau
"Ăn một bữa cơm, lại trò chuyện một lúc, khá vui vẻ."
Nghe thấy quá trình xem mắt bình thường như vậy, Tô Nhân cũng nằm xuống:
Cuộc sống, đúng là một vũng nước chết, chẳng có gì gợn sóng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.