Alpha Có Tinh Thần Thể Là Mèo Cũng Vẫn Là Alpha
Chương 36: Thiết Bị Tắm Mưa Tự Động
Thôn Ngư
01/10/2024
Mọi lần trước "anh" đều rời đi trước khi cô tỉnh lại, đây là lần đầu tiên Thư Đường tỉnh dậy giữa chừng.
Người cá có thể dễ dàng vạch trần sự ngụy trang của cô, sau đó bắt cô đi.
Nhưng quái thú này lại im lặng một lúc:
Giống như mọi sinh vật yếu ớt khác, cô sợ người cá đến gần, nếu không đã không mặc đồ bảo hộ vào hôm qua.
Mặc dù hôm qua người cá không hiểu và thất vọng đã tức giận cảnh cáo cô nhưng "anh" không muốn dọa cô bỏ chạy.
Quái thú nhìn cô rất lâu.
"Anh" đứng dậy, không phát ra bất kỳ âm thanh nào, lặng lẽ ẩn mình vào bóng tối.
...
Thư Đường giả vờ ngủ, lúc này trong lòng đang đấu tranh dữ dội, cô không biết mình có nên tỉnh dậy ngay bây giờ không——
Cuối cùng Thư Đường cũng biết được dấu vết trên sàn nhà, trên rèm cửa sổ là do đâu.
Cô chỉ biết anh tặng cá cho cô nhưng không biết anh sẽ ở bên giường cô cả đêm.
Thư Đường không sợ hãi, thực ra nghĩ lại cũng rất đơn giản: đối với người cá mất trí nhớ, thế giới bên ngoài hoàn toàn xa lạ: "anh" không thể hiểu được nền văn minh hiện đại, tìm thấy người duy nhất quen biết, dựa vào bên cạnh cô ngủ thiếp đi, không khó hiểu.
Thư Đường: "anh" to như vậy, ký túc xá của cô lại nhỏ, chẳng lẽ "anh" ngồi ngủ sao? Sàn nhà còn đặc biệt lạnh.
Thư Đường cũng không biết tại sao người cá không đánh thức cô.
Theo lý mà nói, phát hiện này hôm nay hẳn phải khiến cô ngất xỉu nhưng trên thực tế, tâm trạng của Thư Đường rất phức tạp.
Cô không cảm thấy người cá đáng sợ đến vậy.
Ngược lại giống như phát hiện ra một con mèo lớn đang cuộn mình ngủ bên cạnh con người trong ngày mưa.
Nghĩ đến hai đêm trước "anh" đều ngủ trên sàn nhà, Thư Đường thở dài.
Thư Đường suy nghĩ một chút, cô có một chìa khóa phòng trực ban, gần đây sửa điện, phòng trực ban đã trống, chăn gối đều có, tốt hơn là ngủ bên cạnh cô và bị lạnh cả đêm.
Vì vậy, Thư Đường mở mắt, định gọi người cá dậy, đưa người cá đến phòng trực ban ngủ.
Nhưng sau khi Thư Đường ngồi dậy, cô phát hiện bên giường mình trống không.
Thư Đường:? Cá của tôi đâu?
Cô đứng dậy bật đèn, trên sàn ký túc xá có dấu vết ẩm ướt nhưng Thư Đường không nhìn thấy bóng người.
Thư Đường hỏi không khí: "Anh ở đó không?"
Không có bất kỳ phản hồi nào.
Thư Đường suy nghĩ một chút, mặc áo khoác đi ra ngoài cửa, quả nhiên nhìn thấy trên sàn nhà để lại một vệt nước dài.
Cô đi theo vệt nước tìm kiếm, dừng lại ở một góc cua.
——Cô biết anh trốn ở đó.
Đột nhiên Thư Đường nhận ra, có lẽ người cá không muốn cô biết.
Mặc dù không biết tại sao nhưng Thư Đường suy nghĩ một lát, vẫn quyết định ân cần không vạch trần chuyện "mèo con" lén đến bên cạnh cô ngủ.
——Dù sao, nếu cô tiến lên vạch trần chuyện này, người cá có lẽ sẽ rời đi, không bao giờ quay lại nữa.
Thư Đường không muốn đuổi "anh" đi, dù sao bên ngoài trời mưa rất to, nhiệt độ cũng rất thấp, đi bộ trong mưa trong thời tiết này trở về khu vực 1 cũng quá tệ.
Cô quay người, trở về ký túc xá.
Ở góc tường bên kia, người cá cao lớn mím chặt đôi môi tái nhợt, vô cảm ẩn mình trong bóng tối.
Người cá có thể dễ dàng vạch trần sự ngụy trang của cô, sau đó bắt cô đi.
Nhưng quái thú này lại im lặng một lúc:
Giống như mọi sinh vật yếu ớt khác, cô sợ người cá đến gần, nếu không đã không mặc đồ bảo hộ vào hôm qua.
Mặc dù hôm qua người cá không hiểu và thất vọng đã tức giận cảnh cáo cô nhưng "anh" không muốn dọa cô bỏ chạy.
Quái thú nhìn cô rất lâu.
"Anh" đứng dậy, không phát ra bất kỳ âm thanh nào, lặng lẽ ẩn mình vào bóng tối.
...
Thư Đường giả vờ ngủ, lúc này trong lòng đang đấu tranh dữ dội, cô không biết mình có nên tỉnh dậy ngay bây giờ không——
Cuối cùng Thư Đường cũng biết được dấu vết trên sàn nhà, trên rèm cửa sổ là do đâu.
Cô chỉ biết anh tặng cá cho cô nhưng không biết anh sẽ ở bên giường cô cả đêm.
Thư Đường không sợ hãi, thực ra nghĩ lại cũng rất đơn giản: đối với người cá mất trí nhớ, thế giới bên ngoài hoàn toàn xa lạ: "anh" không thể hiểu được nền văn minh hiện đại, tìm thấy người duy nhất quen biết, dựa vào bên cạnh cô ngủ thiếp đi, không khó hiểu.
Thư Đường: "anh" to như vậy, ký túc xá của cô lại nhỏ, chẳng lẽ "anh" ngồi ngủ sao? Sàn nhà còn đặc biệt lạnh.
Thư Đường cũng không biết tại sao người cá không đánh thức cô.
Theo lý mà nói, phát hiện này hôm nay hẳn phải khiến cô ngất xỉu nhưng trên thực tế, tâm trạng của Thư Đường rất phức tạp.
Cô không cảm thấy người cá đáng sợ đến vậy.
Ngược lại giống như phát hiện ra một con mèo lớn đang cuộn mình ngủ bên cạnh con người trong ngày mưa.
Nghĩ đến hai đêm trước "anh" đều ngủ trên sàn nhà, Thư Đường thở dài.
Thư Đường suy nghĩ một chút, cô có một chìa khóa phòng trực ban, gần đây sửa điện, phòng trực ban đã trống, chăn gối đều có, tốt hơn là ngủ bên cạnh cô và bị lạnh cả đêm.
Vì vậy, Thư Đường mở mắt, định gọi người cá dậy, đưa người cá đến phòng trực ban ngủ.
Nhưng sau khi Thư Đường ngồi dậy, cô phát hiện bên giường mình trống không.
Thư Đường:? Cá của tôi đâu?
Cô đứng dậy bật đèn, trên sàn ký túc xá có dấu vết ẩm ướt nhưng Thư Đường không nhìn thấy bóng người.
Thư Đường hỏi không khí: "Anh ở đó không?"
Không có bất kỳ phản hồi nào.
Thư Đường suy nghĩ một chút, mặc áo khoác đi ra ngoài cửa, quả nhiên nhìn thấy trên sàn nhà để lại một vệt nước dài.
Cô đi theo vệt nước tìm kiếm, dừng lại ở một góc cua.
——Cô biết anh trốn ở đó.
Đột nhiên Thư Đường nhận ra, có lẽ người cá không muốn cô biết.
Mặc dù không biết tại sao nhưng Thư Đường suy nghĩ một lát, vẫn quyết định ân cần không vạch trần chuyện "mèo con" lén đến bên cạnh cô ngủ.
——Dù sao, nếu cô tiến lên vạch trần chuyện này, người cá có lẽ sẽ rời đi, không bao giờ quay lại nữa.
Thư Đường không muốn đuổi "anh" đi, dù sao bên ngoài trời mưa rất to, nhiệt độ cũng rất thấp, đi bộ trong mưa trong thời tiết này trở về khu vực 1 cũng quá tệ.
Cô quay người, trở về ký túc xá.
Ở góc tường bên kia, người cá cao lớn mím chặt đôi môi tái nhợt, vô cảm ẩn mình trong bóng tối.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.