Alpha Đỉnh Cấp Xuyên Sách Tới Cưng Chiều Tôi

Chương 3:

Thanh âm của nước

18/11/2023

Lần này Nguyễn Lạc hôn mê suốt ba ngày, nguyên nhân là vì kỳ phát tình của Nguyễn Lạc lại tới.

Từ sau khi kết hôn đến nay Phó Du cùng Nguyễn Lạc chưa từng có quan hệ vợ chồng với nhau.

Trên phương diện kia Phó không hề chạm vào Nguyễn Lạc. Cho nên kỳ phát tình của Nguyễn Lạc thật sự rất hỗn loạn. Hỗn loạn đến mức người khác thì ba tháng một lần còn cậu thì một tháng bị tới ba lần.

Theo lý thuyết, người đến kỳ phát tình thì thần trí cũng trở nên không rõ ràng, dù cho có bắt nạt cũng không cảm thấy thú vị. Thế nhưng Phó Du lại rất thích làm loại chuyện này. Rất thích lạnh nhạt nhìn Nguyễn Lạc nằm liệt ở dưới chân của anh động dục.

Anh ta muốn xem cái người khi tỉnh táo thì cao ngạo như một con thiên nga ngẩng cao đầu lúc tiến vào kỳ phát tình thần trí không rõ ràng, cũng không biết liên sỉ mà nằm dưới thân anh ta dùng ánh mắt mê ly cầu xin khẩn cầu anh ta thương tiếc.

Phó Du là sẽ không chạm vào cậu. Vào lúc này anh ta sẽ chỉ sỉ nhục Nguyễn Lạc, bảo cậu phóng đãng không biết liêm sỉ, kích thích Nguyễn Lạc đến cực hạn sau đó lại tiêm thuốc ức chế cho cậu.

Anh ta dùng phương thức như vậy để nói cho Nguyễn Lạc, nói cho cậu rằng cậu chính là một tên Omega cực kỳ thất bại, là một thứ rác rưởi không ai cần.

Sau đó, chờ tới khi Nguyễn Lạc tỉnh táo lại thì anh ta sẽ cho cậu xem lại cảnh đó sau đó lại chì chiết, sỉ nhục cậu thêm một lần nữa.

Ngày thường đều không có có chuyện gì, thế nhưng lần này vừa đúng lúc thân thể của Nguyễn Lạc không được khỏe, hơn nữa cảm xúc bị kích thích quá lớn, dẫn đến thời điểm Nguyễn Lạc đang xem thì trực tiếp hôn mê bất tỉnh.

Nhưng thứ khiến đám người giúp việc bọn họ phải mở rộng tầm mắt chính là, buổi tối khi đã bắt nạt Nguyễn Lạc đến mức khiến cậu phải hôn mê, Phó Du bỗng nhiên như biến thành một người khác vậy.

Anh tức giận đến mức muốn hộc máu, cẩn thận ôm người đi ra khỏi căn hầm dưới lòng đất, bảo vệ trong lồng ngực của chính mình. Đã vậy còn tìm bác sĩ tư nhân của mình, bắt anh ta chạy suốt đêm để đến đây.

Sau đó ông chủ của bọn họ càng giống như bị quỷ quấn thân hơn. Anh không thèm quan tâm đến thân phận của bản thân, tự mình động tay cẩn thận rửa sạch người cho Nguyễn Lạc. Sau đó lại nhẹ tay xoa thuốc cho cậu……

Dáng vẻ chu đáo như tri kỷ kia giống như người chơi xấu với Nguyễn Lạc không phải là anh vậy.

Người làm trong biệt thự không nhịn được mà thổn thức trong lòng. Bọn họ đều ngóng trông Phó Du sẽ đối xử với Nguyễn Lạc dịu dàng, để sự dịu dàng này có thể kéo dài lâu thêm một chút.

Bọn họ đã theo dõi đứa nhỏ này suốt ba năm rồi. Trong lòng kỳ thật rất thích cậu. Chỉ là ngày thường ngại thái độ của Phó Du cho nên không dám biểu lộ ra bên ngoài mà thôi.

Nguyễn Lạc đứng dậy, thu lại ánh mắt đang nhìn ngắm vườn hoa ở bên ngoài cửa sổ: “Ngài có biết tiếp theo anh ta sẽ xử lý tôi như thế nào không?”

Người giúp việc dời ánh mắt của mình đi: “…… Không biết.”

Nguyễn Lạc gật đầu, nở một nụ cười với bà: “Cảm ơn.”



Sau khi dừng một chút cậu mới nói tiếp: “Nói với ông chủ của bà, tôi cảm thấy không khỏe, không thể phụng bồi anh ta được nữa đâu. Làm ơn đưa tôi quay trở lại tầng hầm đi, tôi muốn nghỉ ngơi thêm xíu.”

Người giúp việc chỉ có thể nhìn về phía quản gia trong nhà cầu cứu ông.

Ông chủ chỉ yêu cầu bà phục vụ bữa ăn chứ không có chỉ thị khác. Bà cũng không dám tự tiện quyết định.

Quản gia nghe vậy thì cau mày tựa như đang nghĩ đến điều gì đó, một lúc sau mới lắc đầu với bà.

Người giúp việc thấy vậy thì thở phào một hơi.

Có chúa mới biết bà không muốn đứa nhỏ này phải quay trở lại căn hầm chết tiệt kia đến mức nào.

Bà thấp giọng nói: “Cậu nhỏ, cậu đi theo tôi đi. Nếu cậu không muốn nghỉ ngơi trong phòng của ngài Phó thì tôi sẽ dẫn cậu đến phòng dành cho khách nghỉ ngơi nha.

………………

Nhìn thấy Nguyễn Lạc đi lên lầu với người giúp việc, quản gia nhanh chóng gọi điện thoại cho Phó Du.

Khi điện thoại reo thì Phó Du đang nhíu mày nhìn chằm chằm vào đống tư liệu dày đặc trên bàn làm việc.

Anh còn chưa đọc xong thì trợ lý đã gõ cửa thêm một lần nữa. Cô ta mang theo một xấp tài liệu đi vào: “Ngài Phó, tư liệu về Nguyễn Lạc cộng thêm xấp tư liệu trên tay tôi nữa là đã đầy đủ rồi. Từ chuyện nhỏ đến chuyện lớn đều đã được thu thập tỉ mỉ chi tiết…”

Phó Du ra hiệu cho cô ‘im lặng’ sau đó vẫy vẫy tay ý bảo cô đi ra.

Trợ lý nhanh chóng ngậm miệng lặng lẽ đóng cửa lại đi ra ngoài.

Phó Du bấm nghe máy, bên trong điện thoại lập tức truyền đến giọng nói của quản gia: “Ngài Phó, cậu ấy tỉnh rồi, thế nhưng không có chịu ăn cơm. Chỉ ăn có một muỗng với uống một ly sữa bò rồi thôi.”

Phó Du nhíu mày lại: “Cảm xúc thì sao?”

Quản gia ngẩn người ra, tựa như còn chưa hiểu ý của Phó Du. Một lát sau ông mới vội vàng bổ sung: “Cảm xúc nhìn không ra. Cậu ấy tựa như không có tinh thần lắm, còn có nhắc đến việc cả thân thể không khỏe.”

Phó Du nhíu mày: “Đang làm gì?”

Quản gia bị hỏi như vậy thì sửng sốt, mãi mới ý thức được là Phó Du đang hỏi ông rằng Nguyễn Lạc đang làm gì.



Ông nhanh chóng trả lời anh: “Đã đi nghỉ ngơi rồi. Không về phòng ngài nghỉ ngơi mà đi đến phòng dành cho khách nghỉ ngơi.”

Phó Du lại hỏi tiếp: “Nhiệt độ cơ thể là bao nhiêu?”

Quản gia có chút lắp bắp không dám nói: “Không… không đo…”

Trong giọng nói của Phó Du lập tức trở nên lạnh lẽo: “Thân thể em ấy cảm thấy không khỏe mà mấy người cũng không thèm quan tâm?”

Quản gia ấp úng. Mạch não của ông còn chưa đuổi kịp nhịp nhân tính hóa của Phó Du vào thời điểm hiện tại.

Ông ngập ngừng một lúc lâu sau mới trả lời: “Lần sau chúng tôi sẽ chú ý hơn. Chủ yếu là do trước kia… trước kia không có kinh nghiệm chăm sóc cậu nhỏ giống như hiện tại… sợ quá quan tâm sẽ khiến ngài để ý… còn tưởng là chỉ cần xử lý lạnh nhạt giống như trước…”

Phó Du trực tiếp tắt máy.

Ngón tay thon dài âm thầm vuốt ve hai xấp tư liệu thật dày trên bàn làm việc.

Sau đó anh đốt một điếu thuốc, ngậm vào trong miệng, vươn tay gãi tóc.

“Má nó.”

Một lúc lâu sau cuối cùng anh cũng bùng nổ. Đôi chân dài bước mấy bước đến gần ghế sô pha, ngã người nằm xuống.

Ba ngày trước anh vẫn là một nhà tư bản bình thường như bao người khác. Bình thường đi làm rồi lại tan tầm, vẫn là một tên FA như mọi khi.

Không ngờ trong nhịp điệu bình thường đó anh lại vô tình phát hiện một cuốn tiểu thuyết không bình thường được phát hành trên mạng xã hội.

Cuốn tiểu thuyết này do một tên anti-fan não tàn của anh viết về truyện đồng nhân. Vai chính trong truyện chính là anh. Toàn bộ bối cảnh, gia thế cùng vinh quang của anh trong truyện đều không có gì thay đổi.

Thứ thay đổi duy nhất chính là trong bộ truyện này lại ghép cho anh một bé omega.

Ở trong tiểu thuyết anh chưa từng dịu dàng quan tâm bé omega này, mỗi ngày đều chỉ biết đánh đập, tra tấn cậu.

“Mẹ nó, cái này có khác quái gì cầm thú đâu hả. Trả thù tôi còn muốn trả thù xã hội aaaaaa! Thư ký Vương, xóa bài đăng này đi cho tôi. Kiểm tra rồi chặn luôn cái IP mắc bệnh thần kinh này lại cho tôi.”

Cuối cùng bài đăng cũng bị xóa, IP người đăng bài cũng bị chặn nốt.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện sắc
Nguyên Tôn

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Alpha Đỉnh Cấp Xuyên Sách Tới Cưng Chiều Tôi

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook