Alpha Đỉnh Cấp Xuyên Sách Tới Cưng Chiều Tôi
Chương 5:
Thanh âm của nước
18/11/2023
Nguyễn Lạc ngồi xuống trước cây đàn dương cầm, ngón tay tái nhợt của cậu xẹt nhẹ nên trên từng phím đàn tựa như là một cọng lông vũ bị gió thổi nhẹ qua vậy.
Giọng nói của cậu cực kỳ nghiêm túc, khác hoàn toàn với dáng vẻ hờ hững không chút để ý khi ăn cơm. Cậu hỏi người giúp việc: “Bà có thích nghe khúc nhạc nào không? Tôi đàn cho.”
Người giúp việc ngồi ở trong phòng nghe thấy vậy thì nở một nụ cười hiền lành nói: “Tôi có nghe hiểu mấy cái này đâu. Chỉ nghe ra âm thanh mà thôi.”
Nguyễn Lạc quay nữa người lại cuối chào người giúp việc: “Tôi bắt đầu đây.”
Ánh sáng màu hổ phách từ trong chiếc đèn treo trên trần nhà tỏa ra khiến cho cả người Nguyễn Lạc đều như phủ một tầng lung linh mờ ảo. Trong nháy mắt đó, người giúp việc như ngây người ra.
Bà không hiểu mấy cái nghệ thuật này cho lắm, bà chỉ có gu thẩm mỹ đầy dung tục của thế nhân mà thôi.
Thế nhưng ngay từ khoảnh khắc kia bà lại cảm thấy Nguyễn Lạc tựa như một con thiên nga ưu nhã thuần khiết đến mức không tì vết.
Bà chỉ cảm thấy dáng vẻ hiện tại của Nguyễn Lạc trông cực kỳ xinh đẹp tựa như ánh mặt trời vậy. Còn xinh đẹp hơn cả mấy người nổi tiếng trên ti vi nữa.
Người như vậy mà chỉ có thể bị nhốt ở một nơi như thế này cả một đời… thật sự là trời cao không có mắt mà.
Bà không biết Nguyễn Lạc đang đàn cái gì, chỉ cảm thấy tiếng đàn trầm thấp như đang kể tội, giai điệu có chút dồn dập, ấm ức, không cam lòng.
Nó tựa như một nỗi ưu tư thầm kín. Bà không hiểu âm luật, chỉ cảm thấy bên trong tiếng đàn không ngừng tuôn ra kia có thể khơi dậy cảm xúc ưu tư trong bà.
Chỉ nói riêng về cảm xúc thì tiếng đàn này quá mạnh mẽ, quá kiên cường, không khác gì tiếng đàn của những nhà soạn nhạc vĩ đại mà bà từng được nghe.
Chỉ là càng nghe thì loại cảm xúc trầm tĩnh này lại dần thay đổi. Từ thong thả dần bị thêm vào một loại cảm xúc khác.
Đó là một loại cảm xúc rất khó miêu tả thành lời. Bên trong tiếng đàn dần trở nên vội vàng. Chúng nó níu chặt lấy cảm xúc của người nghe, không ngừng kéo nó xuống.
Sự trầm tĩnh mong manh ấy dần dần tan vỡ, sợ bồn chồn giống như một cây cung tên bị kéo căng, cảm giác sinh động đến mức khó mà khống chế được, bên trong tiếng đàn tràn ngập sự chông chênh.
Người giúp việc không hiểu rõ những thứ này. Bà chỉ cho rằng đó là ảo giác của bản thân. Khoảng hai mươi phút trôi qua, bà kinh hoàng khi phát hiện có vết máu trên phím đàn.
Bà lập như bừng tỉnh khỏi giấc mộng, đứng bật dậy, chạy nhanh tới bên cạnh Nguyễn Lạc: “Tay con…”
Bà chỉ nói được nửa câu đã bị dọa sợ đến mức bịt kín miệng.
Bà nhìn ngón tay của Nguyễn Lạc, đều là vết xanh tím đan chéo vào nhau. Bên trong kẽ móng tay, nơi không thể rửa sạch vẫn còn dính vết máu màu nâu thẫm. Lúc này những ngón tay của cậu đang chảy ra vệt máu màu đỏ tươi.
Đôi tay này… tựa như bị nghiền dưới lòng bàn chân của ai đó vậy.
Giọng nói của người giúp việc cũng run rẩy theo: “Con ngoan, đừng đàn nữa… Trách ta không cẩn thận, không phát hiện trên tay con còn có vết thương cũ…”
Có điều Nguyễn Lạc vẫn không chịu ngừng lại, giai điệu của tiếng đàn ấy vậy mà càng ngày càng dồn dập.
Cung tên đã kéo căng, tên cũng đã bắn ra. Thế giới yên bình xưa cũ đã sụp đổ.
Rốt cuộc thì tiếng đàn cũng trở nên chói tai tựa như đang phát tiết hết thảy những bất an của chủ nhân nó vậy. Mỗi một phím đàn đều tựa như đang dãy dụa, cấp thiết muốn phá với thời không.
Nguyễn Lạc tựa như đã lâm vào trận mưa cuồng gió cuốn, bản thân không thể tự kiềm chế, căn bản không nghe được lời khuyên can của người giúp việc.
Rất nhanh, trên phím đàn đã loang lổ vết máu. Tiếng đàn tựa như những tiếng gào rống trong nghẹn ngào, mỗi một tiếng phát ra đều thấm đẫm máu tươi.
Tuy rằng người giúp việc không thể hiểu được tiếng đàn ấy vậy mà lúc này cũng có thể nghe ra được ý vị, dù chết cũng không ngừng kia.
Người giúp việc gấp đến độ vươn tay ra muốn nắm lấy tay Nguyễn Lạc: “Con ngoan, đừng đàn nữa.”
Bà chỉ vừa nắm lấy tay của Nguyễn Lạc đã phát hiện xảy ra chuyện rồi.
Bàn tay của Nguyễn Lạc quá nóng.
Cậu ấy đang phát sốt!
Người giúp việc nhìn chằm chằm vào nét mặt của Nguyễn Lạc, bà chỉ thấy tuy ánh mắt của cậu rất có tinh thần thế nhưng hàng lông mi lại khẽ run lên, nơi hốc mắt xinh đẹp cũng bị một tầng huyết sắc hồng nhạt phủ kín. Ánh mắt đã không nhìn rõ được tiêu cự, chỉ nhìn thẳng về phía trước.
Hơi thở của cậu trở nên nặng nề, tựa như phát điên trong im lặng.
Người giúp việc bỗng chốc kinh hãi. Dáng vẻ hiện tại của Nguyễn Lạc hơi giống với những đứa nhỏ mắc chứng rối loạn tâm thần.
Bà nắm chặt lấy tay Nguyễn Lạc không cho cậu đàn nữa. Thế nhưng lúc này Nguyễn Lạc lại giống như đã rơi vào trạng thái điên cuồng, đột ngột phát điên. Cậu đẩy mạnh cánh tay của bà ra, liên tục lẩm bẩm: “Đừng… đừng đập… cứ đánh tôi đi… đừng đập đàn….”
“Con ngoan, con ngoan, mau tỉnh lại. Ngài Nguyễn, Nguyễn Lạc.” Người giúp việc bị máu tươi nơi đầu ngón tay Nguyễn Lạc nhuộm đỏ nữa vạt áo trên người.
Bà vừa kinh vừa sợ, muốn dùng vũ lực kiềm chế chàng trai này thế nhưng lại sợ sẽ khiến cậu bị thương.
Mắt thấy không thể gọi cậu tỉnh lại được, bà chỉ biết dậm chân tại chỗ. Rồi nhanh chóng xoay người lại chạy đi tìm quản gia.
Nhưng khi bà chạy xuống tầng một thì gần như đụng vào một bức tường thịt.
Khoảnh khắc cả người sắp ngã nhào về phía người kia thì bả vai bị người nắm lấy kìm lại. Cho dù là dưới tác động của quán tính bà cũng không thể tiến thêm dù chỉ một chút.
Ngay khoảnh khắc bà còn đang ù tai, hoa mắt thì nhìn thấy một đôi chân dài thẳng tắp. bà thở hồng hộc nâng mắt nhìn lên, hồn vía suýt chút nữa đã bay đi mất: “Ngài… ngài Phó!”
Sắc mặt của Phó Du không được tốt đẹp cho lắm. Ánh mắt lạnh như băng của anh dừng lại trên vạt áo loang lổ vết máu của người giúp việc. Còn không đợi bà nói chuyện anh đã lập tức hỏi ngược lại: “Em ấy ở đâu?”
Người giúp việc lập tức rụt đầu lại, miệng đắng lưỡi khô nói: “Ở trong sảnh trên tầng hai…”
Bà còn chưa dứt lời thì đã thấy Phó Du bước một lần ba bậc cầu thang vọt thẳng lên trên tầng hai.
Phó Du cách Nguyễn Lạc càng gần thì sắc mặt càng thêm khó nhìn hơn.
Tiếng đàn điên cuồng đầy tuyệt vọng này tựa như lũ quét sạt lở khiến cho anh phải thất thần trong nháy mắt.
Thế nhưng cũng chỉ trong nháy mắt đó. Bởi vì bị vết máu trên vạt áo của người giúp việc dọa sợ nên trong lòng anh nóng như lửa đốt. Lúc này anh không có thời gian rảnh rỗi mà thưởng thức hay là giám định nghệ thuật này kia kia nọ.
Chỉ ba mươi giây sau anh đã nhìn thấy Nguyễn Lạc.
Cơ thể Nguyễn Lạc cực kỳ gầy yếu. Bả vai còn nhỏ hơn so với người bình thường rất nhiều.
Cậu đã hai mươi mốt tuổi thế nhưng nhìn qua thì vẫn giống hệt như thiếu niên mười bảy mười tám tuổi vậy.
Lúc này Nguyễn Lạc đang ra sức đánh đàn tựa như muốn khắc cả sinh mệnh cậu vào trong khúc đàn cuối cùng này vậy.
Hầu kết anh khẽ lăn lên. Anh cực kỳ cẩn thận tiến lại gần cậu, tựa như đang dụ bắt một chút mèo hoang vậy: “Nguyễn Lạc, tay bị thương rồi, có thể ngừng đàn được không?”
Rõ ràng chỉ là một câu nói đầy dịu dàng thế nhưng Nguyễn Lạc lại như bị mãnh thú công kích vậy. Cậu chợt bừng tỉnh khỏi giấc mộng, xoay người trừng lớn hai mắt, nhìn về phía Phó Du, người đột nhiên xuất hiện ở nơi này.
Đồng tử cậu đột nhiên co rút lại, cả người tựa như bị kích ứng mà giật bắn lên, giang hai tay, đưa lưng về phía cây dương cầm.
Cậu này ra tư thế thề sống thề chết cùng phải bảo vệ cây đàn trước Phó Du. Khớp hàm cậu không ngừng va vào nhau: “… Đừng đập, đừng đập nó. Đánh tôi đi.”
Giọng nói của cậu cực kỳ nghiêm túc, khác hoàn toàn với dáng vẻ hờ hững không chút để ý khi ăn cơm. Cậu hỏi người giúp việc: “Bà có thích nghe khúc nhạc nào không? Tôi đàn cho.”
Người giúp việc ngồi ở trong phòng nghe thấy vậy thì nở một nụ cười hiền lành nói: “Tôi có nghe hiểu mấy cái này đâu. Chỉ nghe ra âm thanh mà thôi.”
Nguyễn Lạc quay nữa người lại cuối chào người giúp việc: “Tôi bắt đầu đây.”
Ánh sáng màu hổ phách từ trong chiếc đèn treo trên trần nhà tỏa ra khiến cho cả người Nguyễn Lạc đều như phủ một tầng lung linh mờ ảo. Trong nháy mắt đó, người giúp việc như ngây người ra.
Bà không hiểu mấy cái nghệ thuật này cho lắm, bà chỉ có gu thẩm mỹ đầy dung tục của thế nhân mà thôi.
Thế nhưng ngay từ khoảnh khắc kia bà lại cảm thấy Nguyễn Lạc tựa như một con thiên nga ưu nhã thuần khiết đến mức không tì vết.
Bà chỉ cảm thấy dáng vẻ hiện tại của Nguyễn Lạc trông cực kỳ xinh đẹp tựa như ánh mặt trời vậy. Còn xinh đẹp hơn cả mấy người nổi tiếng trên ti vi nữa.
Người như vậy mà chỉ có thể bị nhốt ở một nơi như thế này cả một đời… thật sự là trời cao không có mắt mà.
Bà không biết Nguyễn Lạc đang đàn cái gì, chỉ cảm thấy tiếng đàn trầm thấp như đang kể tội, giai điệu có chút dồn dập, ấm ức, không cam lòng.
Nó tựa như một nỗi ưu tư thầm kín. Bà không hiểu âm luật, chỉ cảm thấy bên trong tiếng đàn không ngừng tuôn ra kia có thể khơi dậy cảm xúc ưu tư trong bà.
Chỉ nói riêng về cảm xúc thì tiếng đàn này quá mạnh mẽ, quá kiên cường, không khác gì tiếng đàn của những nhà soạn nhạc vĩ đại mà bà từng được nghe.
Chỉ là càng nghe thì loại cảm xúc trầm tĩnh này lại dần thay đổi. Từ thong thả dần bị thêm vào một loại cảm xúc khác.
Đó là một loại cảm xúc rất khó miêu tả thành lời. Bên trong tiếng đàn dần trở nên vội vàng. Chúng nó níu chặt lấy cảm xúc của người nghe, không ngừng kéo nó xuống.
Sự trầm tĩnh mong manh ấy dần dần tan vỡ, sợ bồn chồn giống như một cây cung tên bị kéo căng, cảm giác sinh động đến mức khó mà khống chế được, bên trong tiếng đàn tràn ngập sự chông chênh.
Người giúp việc không hiểu rõ những thứ này. Bà chỉ cho rằng đó là ảo giác của bản thân. Khoảng hai mươi phút trôi qua, bà kinh hoàng khi phát hiện có vết máu trên phím đàn.
Bà lập như bừng tỉnh khỏi giấc mộng, đứng bật dậy, chạy nhanh tới bên cạnh Nguyễn Lạc: “Tay con…”
Bà chỉ nói được nửa câu đã bị dọa sợ đến mức bịt kín miệng.
Bà nhìn ngón tay của Nguyễn Lạc, đều là vết xanh tím đan chéo vào nhau. Bên trong kẽ móng tay, nơi không thể rửa sạch vẫn còn dính vết máu màu nâu thẫm. Lúc này những ngón tay của cậu đang chảy ra vệt máu màu đỏ tươi.
Đôi tay này… tựa như bị nghiền dưới lòng bàn chân của ai đó vậy.
Giọng nói của người giúp việc cũng run rẩy theo: “Con ngoan, đừng đàn nữa… Trách ta không cẩn thận, không phát hiện trên tay con còn có vết thương cũ…”
Có điều Nguyễn Lạc vẫn không chịu ngừng lại, giai điệu của tiếng đàn ấy vậy mà càng ngày càng dồn dập.
Cung tên đã kéo căng, tên cũng đã bắn ra. Thế giới yên bình xưa cũ đã sụp đổ.
Rốt cuộc thì tiếng đàn cũng trở nên chói tai tựa như đang phát tiết hết thảy những bất an của chủ nhân nó vậy. Mỗi một phím đàn đều tựa như đang dãy dụa, cấp thiết muốn phá với thời không.
Nguyễn Lạc tựa như đã lâm vào trận mưa cuồng gió cuốn, bản thân không thể tự kiềm chế, căn bản không nghe được lời khuyên can của người giúp việc.
Rất nhanh, trên phím đàn đã loang lổ vết máu. Tiếng đàn tựa như những tiếng gào rống trong nghẹn ngào, mỗi một tiếng phát ra đều thấm đẫm máu tươi.
Tuy rằng người giúp việc không thể hiểu được tiếng đàn ấy vậy mà lúc này cũng có thể nghe ra được ý vị, dù chết cũng không ngừng kia.
Người giúp việc gấp đến độ vươn tay ra muốn nắm lấy tay Nguyễn Lạc: “Con ngoan, đừng đàn nữa.”
Bà chỉ vừa nắm lấy tay của Nguyễn Lạc đã phát hiện xảy ra chuyện rồi.
Bàn tay của Nguyễn Lạc quá nóng.
Cậu ấy đang phát sốt!
Người giúp việc nhìn chằm chằm vào nét mặt của Nguyễn Lạc, bà chỉ thấy tuy ánh mắt của cậu rất có tinh thần thế nhưng hàng lông mi lại khẽ run lên, nơi hốc mắt xinh đẹp cũng bị một tầng huyết sắc hồng nhạt phủ kín. Ánh mắt đã không nhìn rõ được tiêu cự, chỉ nhìn thẳng về phía trước.
Hơi thở của cậu trở nên nặng nề, tựa như phát điên trong im lặng.
Người giúp việc bỗng chốc kinh hãi. Dáng vẻ hiện tại của Nguyễn Lạc hơi giống với những đứa nhỏ mắc chứng rối loạn tâm thần.
Bà nắm chặt lấy tay Nguyễn Lạc không cho cậu đàn nữa. Thế nhưng lúc này Nguyễn Lạc lại giống như đã rơi vào trạng thái điên cuồng, đột ngột phát điên. Cậu đẩy mạnh cánh tay của bà ra, liên tục lẩm bẩm: “Đừng… đừng đập… cứ đánh tôi đi… đừng đập đàn….”
“Con ngoan, con ngoan, mau tỉnh lại. Ngài Nguyễn, Nguyễn Lạc.” Người giúp việc bị máu tươi nơi đầu ngón tay Nguyễn Lạc nhuộm đỏ nữa vạt áo trên người.
Bà vừa kinh vừa sợ, muốn dùng vũ lực kiềm chế chàng trai này thế nhưng lại sợ sẽ khiến cậu bị thương.
Mắt thấy không thể gọi cậu tỉnh lại được, bà chỉ biết dậm chân tại chỗ. Rồi nhanh chóng xoay người lại chạy đi tìm quản gia.
Nhưng khi bà chạy xuống tầng một thì gần như đụng vào một bức tường thịt.
Khoảnh khắc cả người sắp ngã nhào về phía người kia thì bả vai bị người nắm lấy kìm lại. Cho dù là dưới tác động của quán tính bà cũng không thể tiến thêm dù chỉ một chút.
Ngay khoảnh khắc bà còn đang ù tai, hoa mắt thì nhìn thấy một đôi chân dài thẳng tắp. bà thở hồng hộc nâng mắt nhìn lên, hồn vía suýt chút nữa đã bay đi mất: “Ngài… ngài Phó!”
Sắc mặt của Phó Du không được tốt đẹp cho lắm. Ánh mắt lạnh như băng của anh dừng lại trên vạt áo loang lổ vết máu của người giúp việc. Còn không đợi bà nói chuyện anh đã lập tức hỏi ngược lại: “Em ấy ở đâu?”
Người giúp việc lập tức rụt đầu lại, miệng đắng lưỡi khô nói: “Ở trong sảnh trên tầng hai…”
Bà còn chưa dứt lời thì đã thấy Phó Du bước một lần ba bậc cầu thang vọt thẳng lên trên tầng hai.
Phó Du cách Nguyễn Lạc càng gần thì sắc mặt càng thêm khó nhìn hơn.
Tiếng đàn điên cuồng đầy tuyệt vọng này tựa như lũ quét sạt lở khiến cho anh phải thất thần trong nháy mắt.
Thế nhưng cũng chỉ trong nháy mắt đó. Bởi vì bị vết máu trên vạt áo của người giúp việc dọa sợ nên trong lòng anh nóng như lửa đốt. Lúc này anh không có thời gian rảnh rỗi mà thưởng thức hay là giám định nghệ thuật này kia kia nọ.
Chỉ ba mươi giây sau anh đã nhìn thấy Nguyễn Lạc.
Cơ thể Nguyễn Lạc cực kỳ gầy yếu. Bả vai còn nhỏ hơn so với người bình thường rất nhiều.
Cậu đã hai mươi mốt tuổi thế nhưng nhìn qua thì vẫn giống hệt như thiếu niên mười bảy mười tám tuổi vậy.
Lúc này Nguyễn Lạc đang ra sức đánh đàn tựa như muốn khắc cả sinh mệnh cậu vào trong khúc đàn cuối cùng này vậy.
Hầu kết anh khẽ lăn lên. Anh cực kỳ cẩn thận tiến lại gần cậu, tựa như đang dụ bắt một chút mèo hoang vậy: “Nguyễn Lạc, tay bị thương rồi, có thể ngừng đàn được không?”
Rõ ràng chỉ là một câu nói đầy dịu dàng thế nhưng Nguyễn Lạc lại như bị mãnh thú công kích vậy. Cậu chợt bừng tỉnh khỏi giấc mộng, xoay người trừng lớn hai mắt, nhìn về phía Phó Du, người đột nhiên xuất hiện ở nơi này.
Đồng tử cậu đột nhiên co rút lại, cả người tựa như bị kích ứng mà giật bắn lên, giang hai tay, đưa lưng về phía cây dương cầm.
Cậu này ra tư thế thề sống thề chết cùng phải bảo vệ cây đàn trước Phó Du. Khớp hàm cậu không ngừng va vào nhau: “… Đừng đập, đừng đập nó. Đánh tôi đi.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.