Alpha Đỉnh Cấp Xuyên Sách Tới Cưng Chiều Tôi
Chương 1: Xuyên Sách
Thanh âm của nước
17/11/2023
Khi mở cánh cửa sắt của tầng hầm ngầm ra, đập vào tầm mắt của Nguyễn Lạc là ánh trăng bàng bạc.
Ánh trăng mờ ảo chỉ nhìn thấy mọi thứ trong khoảng cách ba mươi mét lúc này đang đang chiếu lên bậc thang cuối cùng trước cửa tầng hầm ngầm.
Bên ngoài bậc thang là cánh cửa kính dạng trượt. Đó là một cánh cửa cuối cùng dùng để khoá chặt lấy cuộc đời cậu.
Đi ra khỏi cánh cửa kia là cậu có thể thoát khỏi căn nhà giam dưới lòng đất này, chạm đến thế giới bình thường trên mặt đất.
Nguyễn Lạc ôm lấy lồng ngực mình thở nhẹ trong chốc lát. Sau đó cậu siết chặt nắm tay liệu mạng chạy như điên về con đường cuối cùng đó.
Khoé môi loang lổ vết máu vẫn chưa kịp lau đi, da chân lại bị vật nhọn cứa đến mức máu thịt chia kìa.
Thế nhưng Nguyễn Lạc tựa như không còn biết đau đớn là gì, cậu chỉ biết chạy về phía trước.
Cậu dùng hết toàn bộ sức lực để chạy. Quãng đường cách điểm cuối càng ngày càng gần.
Mười mét, chín mét, tám mét…
Ngay khi cậu chỉ còn cách ánh trăng sáng một bước cuối cùng thì dưới chân lại vang lên tiếng ‘keng’, đó là tiếng xiềng xích va chạm, cọ xát vào nhau.
Nguyễn Lạc không kịp phòng bị nên lập tức vấp ngã xuống bậc thang, bị cái đèn trang trí nơi bậc thang rơi xuống cửa vào mặt.
Cậu quỳ rạp ở trên mặt đất, chống người quay đầu lại.
Mắt thấy Phó Du mặc một thân giày da tây trang đứng từ trên qua nhìn xuống quan sát cậu, trong tay anh ta còn đang nắm lấy sợi dây xích màu bạc.
Mà một đầu khác của xiềng xích thì đã cột sẵn ở trên mắt cá nhân của Nguyễn Lạc.
Nguyễn Lạc nhịn không được mà toàn thân đều phát run, mồ hôi lạnh cùng đều chảy ra, đồng tử vì sợ hãi mà co rút lại thành một chấm nhỏ.
Đầu lại cao ngạo mà ngẩng cao lên, một cao một thấp đối diện với Phó Du.
Ánh đèn màu xanh lam chiếu lên trên sườn mặt vốn lãnh lệ của Phó Du khiến cho anh ta giống hệt như một pho tượng satan được tạc ra tè băng giá vậy.
Chỉ cần bị ánh mắt của anh ta chú mục vào sẽ cảm thấy bản thân như đã chết đi trăm ngàn lần.
Phó Du ngồi xổm xuống, ngón tay cứng rắn như gọng kìm nắm lấy cằm của Nguyễn Lạc: “Lần thứ bảy. Nguyễn Lạc, cậu muốn chết ư?”
Hàm trên hàm dưới của Nguyễn Lạc run rẩy đến mức không ngừng va vào nhau. Lúc này cơ thể của cậu đã thương tích đầy mình, đau đến mức liên tục xuýt xoa.
Thế nhưng cậu vẫn cứng đầu ngước mặt lên nhìn Phó Du: “Muốn.”
Sau khi tạm ngừng một chút, khóe môi không có chút huyết sắc lại dần cong lên, nở một nụ cười yếu ớt: “Mày giết tao đi. Chỉ cần tao còn sống thì tao sẽ không bao giờ quỳ gối dưới chân mày đâu. Cái loại người như mày…”
“Thứ người xấu khiến người khác giận sôi máu lên.”
Đây tựa như là những câu nói bẩn thỉu nhất mà Nguyễn Lạc có thể nghĩ ra rồi.
Phó Du gật gật đầu: “Đây chính là suy nghĩ lúc này của tôi. Nguyễn Lạc à, tôi đã cho cậu cơ hội rồi.”
Anh ta thấp giọng nói: “Cậu cho là xiềng xích là do cậu tự mình cắt đứt hả? Là do tôi động tay động chân vào nó để thử cậu chút thôi.”
Ngón tay của Phó Du dần dần đi xuống rồi dừng lại ngay chiếc cổ yếu ớt của Nguyễn Lạc: “Cậu khiến cho tôi cực kỳ thất vọng. Nguyễn Lạc à, kiên nhẫn của tôi đã mất hết rồi.”
Kế tiếp là quãng thời gian nghẹt thở kéo dài.
Nơi khóe mắt Nguyễn Lạc chợt chảy ra một nước mắt.
Kết thúc có phải đại biểu cho giải thoát hay không?
Cậu sẽ được giải thoát sao? Thế nhưng vì sao lại đau đớn như vậy. Không thể thở nổi, thật sự quá khó chịu.
Khó chịu quá, thật sự quá khó chịu.
“Khó chịu quá…”
Nguyễn Lạc thốt ra một câu nói trong lúc mê sảng, cơ thể cũng dần cơ quắp lại.
Có lẽ động tĩnh quá lớn đã khiến cậu thấm mệt.
Rốt cuộc thì Nguyễn Lạc mở to mắt ra, từ bên trong cảm giác hít thở không thông kia há miệng hít vào từng ngụm khí lớn.
Cậu phát hiện, vừa rồi chỉ là một giấc mơ.
Sau khi hoảng hốt một lúc lâu, Nguyễn Lạc nở nụ cười đầy suy yếu.
Người kia cùng với tình cảnh trong hiện thực của cậu có gì khác nhau đâu.
Không phải Phó Du vẫn luôn tra tấn cậu như vậy ư? Vẫn luôn như vậy…
Tỷ như hiện tại, trên chân, nơi bị xiềng xích trói buộc lại bắt đầu đau đớn. Đây là bằng chứng Phó Du tra tấn cậu.
Nguyễn Lạc thở ra một hơn, tựa như phản xạ có điều kiện mà sờ soạng ở trong bóng tối, muốn đứng dậy. Cậu phải làm cho nơi bị rách đến mức máu chảy đầm đìa kia thả lỏng một chút nếu không chỉ cần khẽ cử động một chút thôi cũng đau đến thấu xương.
Thế nhưng cậu lập phát giác có gì đó sai sai.
Trong phòng không còn tối đen đến mức vươn tay không thấy năm ngón nữa mà nơi tủ đầu giường có một bóng đèn đang tỏa ra ánh sáng màu vàng kim cực kỳ ấm áp. Ánh sáng chỉ đủ để nhìn thấy rõ ràng toàn bộ không gian bên trong căn phòng thế nhưng lại rất dịu dàng, không quá nhức mắt.
Đợi đã… Đầu giường?
Nguyễn Lạc ngây ngây, ngốc ngốc, quay đầu qua nhìn kỹ cách trang trí nơi đầu giường.
Sau đó lại ngây người, xoay đầu, quét một vòng xung quanh phòng.
Nơi này không phải là tầng hầm ngầm mà là phòng ngủ của Phó Du.
Nguyễn Lạc lập tức lâm vào phản ứng quá kích, lông tơ trên người đều dựng đứng cả lên.
Mãi cho đến khi cậu chắc chắn Phó Du không có ở trong phòng thì mới thở phào một hơi nhẹ nhõm.
Thế nhưng tầm mắt cậu vừa chạm đến chỗ đau trên mắt cá chân thì lại ngây người ra.
Cái khóa sắt cậu mang suốt ba năm trên mắt cá chân, khiến cho vết thương mới, vết thương cũ không ngừng chảy máu kia… không thấy nữa rồi.
Nó đã đổi thành một lớp băng vải mỏng, bên dưới băng vải còn đặt một lớp bông lót giảm đau.
Từ chút chất lỏng màu nâu rỉ ra trên băng vải có thể thấy hẳn đã được sát trùng qua, cũng được bôi thuốc lên.
Khó trách lại cảm thấy đau nhói như vậy.
Nguyễn Lạc Hoài nghi, nhìn chằm chằm vào mắt cá chân của mình tựa như đang nhìn một tên địch kỳ quái đầy khó hiểu.
Cậu mãi lâm vào trong suy nghĩ của bản thân một lát lâu sau mới quyết định đi ra ngoài xem thử.
Cho dù Phó Du có đang chơi trò gì đi nữa thì cậu cũng trốn không thoát mà, không phải sao?
Lúc Nguyễn Lạc bước xuống giường thì phát hiện cuối giường có đặt một đôi dép đi trong nhà.
Điều khiến cậu phải mở rộng tầm mắt chính là… bên trên còn được lót một lớp vải nhung.
Đây không phải là phong cách của Phó Du.
Có điều đôi dép này có hơi nhỏ so với size của Phó Du.
Nguyễn Lạc có chút hoài nghi: Đừng nói là mua cho mình nha? Ban ngày ban mặt còn gặp ma ư???
Sau khi tính toán một lúc lâu thì Nguyễn Lạc cũng quyết định mang dép vào.
Nguyên cả căn nhà cũng chỉ có một đôi dép này là vừa chân, không mang cũng phí.
Cậu không sợ chết nhưng điều đó cũng không đồng nghĩa với việc cậu không muốn sống nữa.
Ít nhất thì phần lớn thời điểm cậu vẫn muốn tồn tại. Còn muốn sống tốt hơn một chút.
Đáng tiếc cậu không có cái mệnh* này. Chỉ có thể cố gắng tận lực bồi thường cho bản thân trong cái nơi ma quỷ này.
(Số mệnh.)
Ánh trăng mờ ảo chỉ nhìn thấy mọi thứ trong khoảng cách ba mươi mét lúc này đang đang chiếu lên bậc thang cuối cùng trước cửa tầng hầm ngầm.
Bên ngoài bậc thang là cánh cửa kính dạng trượt. Đó là một cánh cửa cuối cùng dùng để khoá chặt lấy cuộc đời cậu.
Đi ra khỏi cánh cửa kia là cậu có thể thoát khỏi căn nhà giam dưới lòng đất này, chạm đến thế giới bình thường trên mặt đất.
Nguyễn Lạc ôm lấy lồng ngực mình thở nhẹ trong chốc lát. Sau đó cậu siết chặt nắm tay liệu mạng chạy như điên về con đường cuối cùng đó.
Khoé môi loang lổ vết máu vẫn chưa kịp lau đi, da chân lại bị vật nhọn cứa đến mức máu thịt chia kìa.
Thế nhưng Nguyễn Lạc tựa như không còn biết đau đớn là gì, cậu chỉ biết chạy về phía trước.
Cậu dùng hết toàn bộ sức lực để chạy. Quãng đường cách điểm cuối càng ngày càng gần.
Mười mét, chín mét, tám mét…
Ngay khi cậu chỉ còn cách ánh trăng sáng một bước cuối cùng thì dưới chân lại vang lên tiếng ‘keng’, đó là tiếng xiềng xích va chạm, cọ xát vào nhau.
Nguyễn Lạc không kịp phòng bị nên lập tức vấp ngã xuống bậc thang, bị cái đèn trang trí nơi bậc thang rơi xuống cửa vào mặt.
Cậu quỳ rạp ở trên mặt đất, chống người quay đầu lại.
Mắt thấy Phó Du mặc một thân giày da tây trang đứng từ trên qua nhìn xuống quan sát cậu, trong tay anh ta còn đang nắm lấy sợi dây xích màu bạc.
Mà một đầu khác của xiềng xích thì đã cột sẵn ở trên mắt cá nhân của Nguyễn Lạc.
Nguyễn Lạc nhịn không được mà toàn thân đều phát run, mồ hôi lạnh cùng đều chảy ra, đồng tử vì sợ hãi mà co rút lại thành một chấm nhỏ.
Đầu lại cao ngạo mà ngẩng cao lên, một cao một thấp đối diện với Phó Du.
Ánh đèn màu xanh lam chiếu lên trên sườn mặt vốn lãnh lệ của Phó Du khiến cho anh ta giống hệt như một pho tượng satan được tạc ra tè băng giá vậy.
Chỉ cần bị ánh mắt của anh ta chú mục vào sẽ cảm thấy bản thân như đã chết đi trăm ngàn lần.
Phó Du ngồi xổm xuống, ngón tay cứng rắn như gọng kìm nắm lấy cằm của Nguyễn Lạc: “Lần thứ bảy. Nguyễn Lạc, cậu muốn chết ư?”
Hàm trên hàm dưới của Nguyễn Lạc run rẩy đến mức không ngừng va vào nhau. Lúc này cơ thể của cậu đã thương tích đầy mình, đau đến mức liên tục xuýt xoa.
Thế nhưng cậu vẫn cứng đầu ngước mặt lên nhìn Phó Du: “Muốn.”
Sau khi tạm ngừng một chút, khóe môi không có chút huyết sắc lại dần cong lên, nở một nụ cười yếu ớt: “Mày giết tao đi. Chỉ cần tao còn sống thì tao sẽ không bao giờ quỳ gối dưới chân mày đâu. Cái loại người như mày…”
“Thứ người xấu khiến người khác giận sôi máu lên.”
Đây tựa như là những câu nói bẩn thỉu nhất mà Nguyễn Lạc có thể nghĩ ra rồi.
Phó Du gật gật đầu: “Đây chính là suy nghĩ lúc này của tôi. Nguyễn Lạc à, tôi đã cho cậu cơ hội rồi.”
Anh ta thấp giọng nói: “Cậu cho là xiềng xích là do cậu tự mình cắt đứt hả? Là do tôi động tay động chân vào nó để thử cậu chút thôi.”
Ngón tay của Phó Du dần dần đi xuống rồi dừng lại ngay chiếc cổ yếu ớt của Nguyễn Lạc: “Cậu khiến cho tôi cực kỳ thất vọng. Nguyễn Lạc à, kiên nhẫn của tôi đã mất hết rồi.”
Kế tiếp là quãng thời gian nghẹt thở kéo dài.
Nơi khóe mắt Nguyễn Lạc chợt chảy ra một nước mắt.
Kết thúc có phải đại biểu cho giải thoát hay không?
Cậu sẽ được giải thoát sao? Thế nhưng vì sao lại đau đớn như vậy. Không thể thở nổi, thật sự quá khó chịu.
Khó chịu quá, thật sự quá khó chịu.
“Khó chịu quá…”
Nguyễn Lạc thốt ra một câu nói trong lúc mê sảng, cơ thể cũng dần cơ quắp lại.
Có lẽ động tĩnh quá lớn đã khiến cậu thấm mệt.
Rốt cuộc thì Nguyễn Lạc mở to mắt ra, từ bên trong cảm giác hít thở không thông kia há miệng hít vào từng ngụm khí lớn.
Cậu phát hiện, vừa rồi chỉ là một giấc mơ.
Sau khi hoảng hốt một lúc lâu, Nguyễn Lạc nở nụ cười đầy suy yếu.
Người kia cùng với tình cảnh trong hiện thực của cậu có gì khác nhau đâu.
Không phải Phó Du vẫn luôn tra tấn cậu như vậy ư? Vẫn luôn như vậy…
Tỷ như hiện tại, trên chân, nơi bị xiềng xích trói buộc lại bắt đầu đau đớn. Đây là bằng chứng Phó Du tra tấn cậu.
Nguyễn Lạc thở ra một hơn, tựa như phản xạ có điều kiện mà sờ soạng ở trong bóng tối, muốn đứng dậy. Cậu phải làm cho nơi bị rách đến mức máu chảy đầm đìa kia thả lỏng một chút nếu không chỉ cần khẽ cử động một chút thôi cũng đau đến thấu xương.
Thế nhưng cậu lập phát giác có gì đó sai sai.
Trong phòng không còn tối đen đến mức vươn tay không thấy năm ngón nữa mà nơi tủ đầu giường có một bóng đèn đang tỏa ra ánh sáng màu vàng kim cực kỳ ấm áp. Ánh sáng chỉ đủ để nhìn thấy rõ ràng toàn bộ không gian bên trong căn phòng thế nhưng lại rất dịu dàng, không quá nhức mắt.
Đợi đã… Đầu giường?
Nguyễn Lạc ngây ngây, ngốc ngốc, quay đầu qua nhìn kỹ cách trang trí nơi đầu giường.
Sau đó lại ngây người, xoay đầu, quét một vòng xung quanh phòng.
Nơi này không phải là tầng hầm ngầm mà là phòng ngủ của Phó Du.
Nguyễn Lạc lập tức lâm vào phản ứng quá kích, lông tơ trên người đều dựng đứng cả lên.
Mãi cho đến khi cậu chắc chắn Phó Du không có ở trong phòng thì mới thở phào một hơi nhẹ nhõm.
Thế nhưng tầm mắt cậu vừa chạm đến chỗ đau trên mắt cá chân thì lại ngây người ra.
Cái khóa sắt cậu mang suốt ba năm trên mắt cá chân, khiến cho vết thương mới, vết thương cũ không ngừng chảy máu kia… không thấy nữa rồi.
Nó đã đổi thành một lớp băng vải mỏng, bên dưới băng vải còn đặt một lớp bông lót giảm đau.
Từ chút chất lỏng màu nâu rỉ ra trên băng vải có thể thấy hẳn đã được sát trùng qua, cũng được bôi thuốc lên.
Khó trách lại cảm thấy đau nhói như vậy.
Nguyễn Lạc Hoài nghi, nhìn chằm chằm vào mắt cá chân của mình tựa như đang nhìn một tên địch kỳ quái đầy khó hiểu.
Cậu mãi lâm vào trong suy nghĩ của bản thân một lát lâu sau mới quyết định đi ra ngoài xem thử.
Cho dù Phó Du có đang chơi trò gì đi nữa thì cậu cũng trốn không thoát mà, không phải sao?
Lúc Nguyễn Lạc bước xuống giường thì phát hiện cuối giường có đặt một đôi dép đi trong nhà.
Điều khiến cậu phải mở rộng tầm mắt chính là… bên trên còn được lót một lớp vải nhung.
Đây không phải là phong cách của Phó Du.
Có điều đôi dép này có hơi nhỏ so với size của Phó Du.
Nguyễn Lạc có chút hoài nghi: Đừng nói là mua cho mình nha? Ban ngày ban mặt còn gặp ma ư???
Sau khi tính toán một lúc lâu thì Nguyễn Lạc cũng quyết định mang dép vào.
Nguyên cả căn nhà cũng chỉ có một đôi dép này là vừa chân, không mang cũng phí.
Cậu không sợ chết nhưng điều đó cũng không đồng nghĩa với việc cậu không muốn sống nữa.
Ít nhất thì phần lớn thời điểm cậu vẫn muốn tồn tại. Còn muốn sống tốt hơn một chút.
Đáng tiếc cậu không có cái mệnh* này. Chỉ có thể cố gắng tận lực bồi thường cho bản thân trong cái nơi ma quỷ này.
(Số mệnh.)
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.