Chương 31
Chước Đường
13/12/2021
Quý Kỳ Sanh là một người giấu chuyện không được, công ty quản lý muốn
cho hắn thiết lập cool ngầu, nhưng hắn luôn trong lúc lơ đãng mà lộ ra
sự đần độn, là vòng bạn bè thành một cái sổ nhật ký, đăng bài đặc biệt
đều đặn, sau khi tới《 Ăn Bốn Mùa 》 thì một ngày cũng không thiếu.
Ngày đầu tiên.
QS: Cừu Cẩn hại tôi.
Đoàn viên: Có chuyện gì vậy?
QS: Biết rõ tôi đang giảm cân mà còn cố ý làm nhiều mỹ thực như vậy để dụ tôi.
Đoàn viên:??? Tôi hoài nghi cậu đang nói dối, nhưng mà không có chứng cứ.
Ngày hôm sau.
QS: Tôi muốn giảm cân...... Muốn, giảm không được, ăn trước nói sau. 【 Kèm theo: Bữa tối phong phú. 】
Đoàn viên: Ựa, đêm khuya phóng độc.
Ngày thứ ba.
QS: Anh Cừu tốt nhất! Em vĩnh viễn là fans trung thực của anh! 【 Kèm theo: Cua với muối tiêu. 】
Đoàn viên:......
Đoàn viên chắn cho hắn.
Ngày thứ tư.
QS: Tôi không đi, tôi muốn đẩy công việc sang ngày khác, tôi muốn trở thành khách quý thường trú của《 Ăn Bốn Mùa 》!!
Người đại diện:???
Nếu như lại ở đảo Lam Hậu, phỏng chừng mỗi ngày hắn sẽ đều sẽ đăng một bài đăng.
Bạch Đường còn công việc, ở ngày thứ ba đã sắp xếp đồ rời đi.
Quý Kỳ Sanh lại dựa vào thực lực của bản thân mà trụ lại được hai ngày, nhưng tiếp theo còn công việc, ở lại đến ngày mai đã là cực hạn.
Trước ngày rời đi, hắn còn ôm bả vai Cừu Cẩ gào khóc một trận: "Anh Cừu, tôi đi rồi thì cậu làm sao bây giờ?"
Cừu Cẩn không có chút lương tâm nói: "Khá tốt, tôi có thể làm đồ ăn ít hơn một chút."
Quý Kỳ Sanh giận dữ: "Cậu còn lương tâm hay không vậy?!"
Cừu Cẩn: "Đó là cái gì, có thể ăn không?"
Quý Kỳ Sanh chán nản, lại không thể làm gì được, tức giận coi phim của mình đóng, sau đó thì bị cốt truyện dẫn dắt, lì lợm la liếm muốn chơi trò chơi.
Nội dung trò chơi rất đơn giản, trong một tiếng sau khi kết thúc bữa chiều, gom mọi người lại với nhau, mỗi người chia sẻ điện thoại cho nhau, cùng với tin nhắn, thậm chí còn phải giải thích ngọn nguồn.
Trò chơi này vừa thiếu đạo đức lại vừa kích thích, còn có thể đào ra không ít đồ riêng tư, đủ để Quý Kỳ Sanh thể hiện tâm lý trả thù ăn chưa đủ mà đã bị bắt rời đi.
Cảnh Nhạc Duyệt luôn thích xem náo nhiệt không ngại việc lớn, tự nhiên giơ tay tán thành. Ánh mắt Hạng Hi đảo qua Cừu Cẩn, cũng không biết nghĩ tới cái gì, vậy mà cũng tán thành. Ngay sau đó đôi vợ chồng Đan Văn cũng tham gia trò chơi, năm đấu hai, kết cục cũng đã định.
Nhưng dù sao mọi ngừoi cũng là nhân vật của công chúng, đặc biệt là di động của Quý Thâm Tiêu có không biết bao nhiêu bí mật của thương nghiệp, vì để bảo vệ quyền riêng tư, nếu thật sự không muốn đưa ra, cũng có thể chọn trừng phạt để thay thế.
Đến cái trừng phạt này, đương nhiên cũng là random, mọi người viết ra một tờ giấy rồi đặt trog một cái hộp, ở trên viết các loại trừng phạt kỳ quái.
Vốn dĩ có thể được gọi là thời gian để hưởng thụ buổi tối, nhưng cũng bởi trò chơi này mà không khí trở nên trầm trọng.
Mỗi người đều có bí mật, ai cũng tò mò bí mật của người khác, cũng không hy vọng bí mật của mình bị côg khai.
Đầu tiên chính là điện thoại của Quý Kỳ Sanh.
Khi tiếng chuông vang lên đã làm hắn khiếp sợ, nhưng khi nhìn tấy tên người gọi thì ngay lập tức thở phào nhẹ nhõm, là người đại diện gọi tới, đang muốn khuyên hắn trở về Kinh Thị. Quý Kỳ Sanh trực tiếp cúp máy, lúc này coi như là không có nguy hiểm gì.
Mọi người tiếp tục ăn cơm, nhưng ánh mắt gần như không rời điện thoại đang đặt trên bàn, toàn bộ quá trình đều thất thần, giống như ngay sau đó điều nhục nhã của mình sẽ bị công khai trước mọi người.
Lại qua một phút, hai tiếng nhắc nhửo "Leng keng" vang lên, là thông báo của điện thoại.
Đại gia hai mặt nhìn nhau, xem xét một bên di động, cuối cùng phát hiện là Hạng Hi.
"?"
"ĐM??!"
Hạng Hi ngẩn ra một chút, ngay sau đó đột nhiên mở to hai mắt, duỗi tay cầm lấy.
"Này, tuân thủ quy tắc đi chứ!" Cảnh Nhạc Duyệt lập tức đoạt lấy điện thoại giơ lên.
Nhìn điện thoại của mình bị giơ lên, Hạng Hi nháy mắt ảo não không thôi, bất quá cậu ta cũng chỉ tùy tiện lướt Weibo mà thôi, không biết vì cái gì. Mà cái weibo 800 năm cũng không đổi mới, mà bây giờ lại đột nhiên đổi mới?!
Hạng Hi nuốt nước miếng, sau cân nhắc cân thận mới nói: "Tôi chọn trừng phạt."
Cảnh Nhạc Duyệt: "Sao vậy? Bí mật vậy sao?"
Điện thoại Hạng Hi có hai cái Weibo, một cái là bản bình thường, một cái là bản quốc tế, bản quốc tế cậu ta có hai cái tài khoản, một cái là giả dạng làm fans của cậu ta để chửi mấy thằng não tàn, một cái là một chuỗi ký tự kỳ quái, cậu ta chuyên môn ngồi trong bụi ăn dưa của đồng nghiệp.
Tại sao cậu ta lại coi đồng nhân chứ, cái này còn phải nói đến Cừu Cẩn làm cậu ta đau đầu gần đây.
Cảm giác lúc trước Cừu Cẩn mang tới cho cậu ta tuyệt đối không thể gọi là tốt, lì lợm la liếm, không biết tiến lùi, nói cậu quấy rối tình dục cũng không phải nói quá, thế cho nên lúc cậu ta ghét Cừu Cẩn nhất, thậm chí còn tưởng tượng ra cảnh cậu bị vô số Alpha đè.
Hạng Hi còn nghĩ chỉ có mình mình biến thái như vậy, nhưng hiển nhiên bộ phận cư dân mạng với cậu ta đều có đam me giống nhau. Có lần cậu ta vào nhóm Anti-fan của Cừu Cẩn, lập tức bị một bộ tiểu thuyết chuyển thành Omega hấp dẫn.
Độ dài của tiểu thuyết không dài, nhưng cũng là trực tiếp thay đổi giới tính của Cừu Cẩn, d*m đãng đê tiện, các loại X play, tuy cậu ta biết cái này không tốt, nhưng mà thật sự rất thỏa mãn, nhìn người thường ngày rơi vào kết cục này, quả thực là thỏa mãn tới cực hạn!
Dựa vào cái gì mà chỉ có cậu ta bị người mơ ước? Nếu như cậu ta biến thành Alpha, xem ai còn dám khi dễ cậu ta!
Đều có cái khí thế kia, lại nói đều là Omega, ai cũng sẽ có suy nghĩ đó.
Hạng Hi thậm chí còn trả tiền để cho người viết bản thân Alpha và Cừu Cẩn Omega, trói Cừu Cẩn lại, hung hăng khi dễ đối phương đến khóc. Ai bảo lúc trước anh ta tác oai tác quái, bây giờ đã biết tôi có bao nhiêu lợi hại chưa?
Đương nhiên, những cái đó dù sao cũng chỉ là bộ phận nhỏ của một trong những ý nghĩ đen tối của cậu ta thôi, dưới đại đa số tình huống, cậu ta vẫn là một người bình thường, cũng không sẽ không đưa những cái tư tưởng đó ra hiện thực.
Hơn nữa sau khi Cừu Cẩn thay đổi, Hạng Hi cũng bắt đầu tiếp nhận đối phương dần, không hề còn những cái ý niệm âm u đó nữa. Nhưng mà dưới tình huống cậu ta lại theo thói quen coi thịt, ở lần lượt những kỳ động dục khó qua, đều sẽ dựa vào cái tưởng tượng đó để vượt qua cửa ải khó khăn.
Huống chi câu ta là xử nam cũng được hơn hai mươi năm rồi, không vi phạm pháp luật, coi chuyện người lớn thì có sao chứ?
Tuy cậu ta thấy mình không có bất kì vấn đề gì, nhưng dưới hoàn cảnh ở trước mặt dư luận, cậu ta tuyệt đối sẽ không nói ra, chết cũng không thể nói ra. Tuy gameshow cực lớn có khả năng sẽ không đem đoạn này cắt ra rồi đăng lên, nhưng cậu ta cũng không thể mạo hiểm như vậy.
"Muốn chọn trừng phạt thì cũng được" Chủ một ván này là Cảnh Nhạc Duyệt, cậu ta lấy một tờ giấy nhỏ từ trong hộp đưa qua, "Đọc đi, mạo hiểm lớn của cậu."
Đây là tờ giấy bọn họ viết trước khi khai màn, lúc ấy không ai thấy vận rủi sẽ buông xuống trên người mình, thế cho nên Hạng Hi nghẹn đủ, cái gì mà "Hôn một chỗ tùy ý trên khuôn mặt, cùng người bên cạnh ôm nhau trong 30 giây", "Đối mặt với người đối diện trong vòng một phút rồi nói tôi yêu cậu", "Nói với mọi người thơm chết mấy người".
Tay Hạng Hi đặt trên hộp không ngừng xoay, một khuôn mặt căng cực, bên trong giống như một con mãnh thú.
Hạng Hi ngàn chọn vạn tuyển, cuối cùngc lấy ra một tờ giấy.
Lực chú ý của mọi người đều dừng trên tay cậu ta, Hạng Hi chậm rãi mở tờ giấy ra, sắc mặt thay đổi trong nháy mắt, giống như bị phán tử hình.
Đối mặt với người đối diện trong vòng một phút rồi nói tôi yêu cậu.
Hạng Hi ngẩng đầu, đối mặt với ánh mắt tò mò của Cừu Cẩn.
Hạng Hi: "......"
Tôi chọn cái chết.
"Trúng cái gì vậy? Sao lại dọa người như vậy?" Cảnh Nhạc Duyệt tò mò rút tờ giất trong tay Hạng Hi ra, chờ đến khi cậu ta nhìn thấy rõ hàng chữ trên tờ giấy, trong nháy mắt cười to lên, phi thường không có chút đồng tâm nào nói ra những gì viết trên tờ giấy.
"Chúng ta đến chúc mừng bạn học Cừu Cẩn nha, đây chính là món quà không dễ gì có được. Ở trên viết Hạng Hi cần đối mặt với người đối diện trong vòng một phút, hơn nữa còn phải chân thành nói tôi yêu anh".
Tiếng nói của Cảnh Nhạc Duyệt vừa dứt, tất cả mọi người đêu lâm vào trong sự trầm mặc quỷ dị.
Nhưng lại có một chút buồn cười.
Ai cũng biết Hạng Hi căm thù Cừu Cẩn như muốn khắc vào trong ương cốt, tuy trong lúc quay chương trình không xảy ra bất cứ mâu thuẫn gì, nhưng những ngày thường cũng tiếp xúc với nhau rất ít, trực tiếp đối mặt nói tôi yêu cậu, là một điều làm người ta phi thường cảm thấy ghê tởm.
Càng ghê tởm hơn là, này tờ giấy này lại là do chính tay Hạng Hi viết.
Hạng Hi lâm vào trong nguy nan, nhưng thật ra lại không nhìn ra hỉ nộ của Cừu Cẩn, cũng không có gì là chờ mong, chỉ nhàn nhạt nói: "Đổi cái khác đi."
Hạng Hi đột nhiên ngẩng đầu lên, biểu cảm trên mặt lãnh đạm, trong lòng lại là một trận nghiêng trời lệch đất.
Cừu Cẩn nói như vậy là có ý gì? Chẳng lẽ là đang nghĩ cho cậu ta? Nhưng ai muốn người nọ giả mù sa mưa để cậu ta suy xét cơ chứ?
Hạng Hi kéo mặt xuống, đang muốn nói được, liền nghe Cảnh Nhạc Duyệt lạnh băng nói: "Đây là chính cậu ta lúc trước nói chọn trừng phạt, cái này mà không được? Nếu không thì vẫn coi điện thoại cậu ta?"
"Ai nói tôi không được!" Sắc mặt Hạng Hi trầm xuống, "Một phút đúng không, cậu tính giờ cho tôi!"
"Được thôi," Cảnh Nhạc Duyệt móc điện thoại ra, vẻ mặt xem diễn, "Bây giờ bắt đầu rồi, nếu cười hoặc dời mắt đi sẽ tăng thêm mười giây."
Cừu Cẩn hỏi Hạng Hi: "Cậu thật muốn làm?"
Hạng Hi nhăn mi lại: "Tôi đã dám rồi, anh còn không vui?"
"Sao có thể chứ" Cừu Cẩn cười một cái, "Tới thì tới, một phút mà thôi."
Nói xong lời này cậu cũng bất động, liền dùng luôn cái ánh mắt cà lơ phất phơ vừa rồi nhìn cậu ta.
Khác với ánh mắt đầy khát vọng, trần trụi, lúc này đây, trong mắt Cừu Cẩn không có một chút dục vọng nào.
Giống như anh trai phối hợp với em gái đóng cảnh làm nũng, có chút bất đắc dĩ, có chút trêu chọc, trong đôi mắt đen nhánh là ánh đèn màu vàng, tràn ngập sự lười biếng không sao cả.
Nhưng khác với cái loại không chút để ý gì, ngược lại còn tản ra một cái mị lực khó nói.
Trong nháy mắt Hạng Hi có chút hoảng hốt, đột nhiên nhớ tới lúc trước cậu ta bị người khi dễ ở bờ biển, Cừu Cẩn cũng có cái dáng vẻ này, ngẫu nhiên sẽ lộ ra một chút không đúng đắn, nhưng nếu đã tiếp xúc gần rồi, lại là tương đối đáng tin cậy, và có cảm giác có chừng mực.
Không đúng, là lúc sớm hơn nữa, khi cậu ta ngoài ý muốn tiến vào kỳ động dục, đối phương lại tuân thủ lễ nghĩa nghiêm ngặt, một bước cũng không tiến lên.
Khi hai người bọn cậu ngẫu nhiên gặp nhau ở sân bay, khi thanh niên chân thành nói, về sau tôi sẽ không quấy rầy cậu nữa.
......
Cho tới bây giờ, Hạng Hi rốt cuộc cũng xác định, Cừu Cẩn thật sự không hề thích cậu ta.
Cái này rõ ràng là một việc rất cao hứng, nhưng trong lòng cậu ta lại có một nỗi buồn bực không nói nên lời. Đặc biệt là bây giờ Cừu Cẩn, đã trở nên loá mắt lóa mắt như vậy......
Cũng không biết nhớ tới cái gì, mặt Hạng Hi đỏ lên một chút, không nhịn được dời mắt đi.
Cảnh Nhạc Duyệt nhìn chuẩn cái này sai lầm này của cậu ta, lập tức nói: "Thêm 10 giây."
Hạng Hi hoảng loạn chớp mắt một cái, nhưng rất nhanh đã trở lại bình thường, dặn dò chính mình nhất định phải kết thúc sớm.
Cừu Cẩn lại không hoảng loạn như vậy, thậm chí đôi mắt còn cong cong, cười nói: "Đừng khẩn trương như vậy, tâm sự một chút không?"
Trầm mặc một lát, Hạng Hi chậm rãi mở miệng: "Anh muốn nói cái gì?"
Cừu Cẩn: "Diễn thử một chút thì sao?"
Hạng Hi: "?"
Cậu ta nhìn chằm chằm Cừu Cẩn không chớp mắ, phát hiện đối phương vậy mà đã nói lời kịch!
Hạng Hi lập tức lấy lại tinh thần, đây là đoạn diễn phối với của hai người bọn họ trong phim 《 Thiên Hạ Hưng Vong 》.
Hạng Hi sắm vai nam chính Cơ Đồng Quang, Cừu Cẩn sắm vai Cơ Hạc là em trai cậu ta. Nam chính chính trực dũng cảm, đối với Cơ Hạc cũng tràn ngập tình nghĩa huynh đệ, giả thiết trong kịch bản, Cơ Hạc so với cậu ta còn nhỏ hơn hai tuổi.
Hai tuổi mà thôi, đều là thanh niên, gần như không có người nào chú ý đến loại tình tiết này.
Nhưng mà Cừu Cẩn lại không giống, trong nháy mắt khi cậu kêu "Huynh trưởng" với cậu ta, ánh mắt cậu liền biến hóa, vậy mà lại có cảm giác non nớt, hoàn mỹ sắm vai nhân vật.
Một người sao có thể chỉ cần thay đổi biểu cảm liền có thể thay đổi tuổi tác của mình được?
Lúc trước Hạng Hi có nghe qua, một ít diễn viên vĩ đại, dưới tihf huống không thể che giấu được mái tóc bạc và nếp nhăn của mình, có thể chuyển biến bản thân thành một thiếu niên trong chớp mắt, nhưng Cừu Cẩn vậy mà cũng có thể làm như vậy?
Đầu óc cậu ta còn có chút loạn, nhưng theo bản năng đã nói tiếp lời kịch.
Tuy không nhất định phải giống y chăng kịch bản, nhưng cậu ta đã phi thường thuộc cốt truyện, những lời này đó căn bản cũng không khác tám chín phần, sẽ không ảnh hưởng tới phát huy của cốt truyện.
Sau đó mọi người liền thấy, bọn họ hai người đối mặt với nhau, diễn với nhau hơn một phút.
Đến cuối cùng, Hạng Hi đã hoàn toàn nhập vào cốt truyện, đầy thâm tình nói với Cừu Cẩn "Ta yêu ngươi",sau đó lần trừng phạt này liền hạ màn một cách viên mãn.
Mọi người: "???"
Cái này CMN còn là trừng phạt hả?
Có muốn tụi này làm một cái sàn diễn cho hai người luôn không?
Ngày đầu tiên.
QS: Cừu Cẩn hại tôi.
Đoàn viên: Có chuyện gì vậy?
QS: Biết rõ tôi đang giảm cân mà còn cố ý làm nhiều mỹ thực như vậy để dụ tôi.
Đoàn viên:??? Tôi hoài nghi cậu đang nói dối, nhưng mà không có chứng cứ.
Ngày hôm sau.
QS: Tôi muốn giảm cân...... Muốn, giảm không được, ăn trước nói sau. 【 Kèm theo: Bữa tối phong phú. 】
Đoàn viên: Ựa, đêm khuya phóng độc.
Ngày thứ ba.
QS: Anh Cừu tốt nhất! Em vĩnh viễn là fans trung thực của anh! 【 Kèm theo: Cua với muối tiêu. 】
Đoàn viên:......
Đoàn viên chắn cho hắn.
Ngày thứ tư.
QS: Tôi không đi, tôi muốn đẩy công việc sang ngày khác, tôi muốn trở thành khách quý thường trú của《 Ăn Bốn Mùa 》!!
Người đại diện:???
Nếu như lại ở đảo Lam Hậu, phỏng chừng mỗi ngày hắn sẽ đều sẽ đăng một bài đăng.
Bạch Đường còn công việc, ở ngày thứ ba đã sắp xếp đồ rời đi.
Quý Kỳ Sanh lại dựa vào thực lực của bản thân mà trụ lại được hai ngày, nhưng tiếp theo còn công việc, ở lại đến ngày mai đã là cực hạn.
Trước ngày rời đi, hắn còn ôm bả vai Cừu Cẩ gào khóc một trận: "Anh Cừu, tôi đi rồi thì cậu làm sao bây giờ?"
Cừu Cẩn không có chút lương tâm nói: "Khá tốt, tôi có thể làm đồ ăn ít hơn một chút."
Quý Kỳ Sanh giận dữ: "Cậu còn lương tâm hay không vậy?!"
Cừu Cẩn: "Đó là cái gì, có thể ăn không?"
Quý Kỳ Sanh chán nản, lại không thể làm gì được, tức giận coi phim của mình đóng, sau đó thì bị cốt truyện dẫn dắt, lì lợm la liếm muốn chơi trò chơi.
Nội dung trò chơi rất đơn giản, trong một tiếng sau khi kết thúc bữa chiều, gom mọi người lại với nhau, mỗi người chia sẻ điện thoại cho nhau, cùng với tin nhắn, thậm chí còn phải giải thích ngọn nguồn.
Trò chơi này vừa thiếu đạo đức lại vừa kích thích, còn có thể đào ra không ít đồ riêng tư, đủ để Quý Kỳ Sanh thể hiện tâm lý trả thù ăn chưa đủ mà đã bị bắt rời đi.
Cảnh Nhạc Duyệt luôn thích xem náo nhiệt không ngại việc lớn, tự nhiên giơ tay tán thành. Ánh mắt Hạng Hi đảo qua Cừu Cẩn, cũng không biết nghĩ tới cái gì, vậy mà cũng tán thành. Ngay sau đó đôi vợ chồng Đan Văn cũng tham gia trò chơi, năm đấu hai, kết cục cũng đã định.
Nhưng dù sao mọi ngừoi cũng là nhân vật của công chúng, đặc biệt là di động của Quý Thâm Tiêu có không biết bao nhiêu bí mật của thương nghiệp, vì để bảo vệ quyền riêng tư, nếu thật sự không muốn đưa ra, cũng có thể chọn trừng phạt để thay thế.
Đến cái trừng phạt này, đương nhiên cũng là random, mọi người viết ra một tờ giấy rồi đặt trog một cái hộp, ở trên viết các loại trừng phạt kỳ quái.
Vốn dĩ có thể được gọi là thời gian để hưởng thụ buổi tối, nhưng cũng bởi trò chơi này mà không khí trở nên trầm trọng.
Mỗi người đều có bí mật, ai cũng tò mò bí mật của người khác, cũng không hy vọng bí mật của mình bị côg khai.
Đầu tiên chính là điện thoại của Quý Kỳ Sanh.
Khi tiếng chuông vang lên đã làm hắn khiếp sợ, nhưng khi nhìn tấy tên người gọi thì ngay lập tức thở phào nhẹ nhõm, là người đại diện gọi tới, đang muốn khuyên hắn trở về Kinh Thị. Quý Kỳ Sanh trực tiếp cúp máy, lúc này coi như là không có nguy hiểm gì.
Mọi người tiếp tục ăn cơm, nhưng ánh mắt gần như không rời điện thoại đang đặt trên bàn, toàn bộ quá trình đều thất thần, giống như ngay sau đó điều nhục nhã của mình sẽ bị công khai trước mọi người.
Lại qua một phút, hai tiếng nhắc nhửo "Leng keng" vang lên, là thông báo của điện thoại.
Đại gia hai mặt nhìn nhau, xem xét một bên di động, cuối cùng phát hiện là Hạng Hi.
"?"
"ĐM??!"
Hạng Hi ngẩn ra một chút, ngay sau đó đột nhiên mở to hai mắt, duỗi tay cầm lấy.
"Này, tuân thủ quy tắc đi chứ!" Cảnh Nhạc Duyệt lập tức đoạt lấy điện thoại giơ lên.
Nhìn điện thoại của mình bị giơ lên, Hạng Hi nháy mắt ảo não không thôi, bất quá cậu ta cũng chỉ tùy tiện lướt Weibo mà thôi, không biết vì cái gì. Mà cái weibo 800 năm cũng không đổi mới, mà bây giờ lại đột nhiên đổi mới?!
Hạng Hi nuốt nước miếng, sau cân nhắc cân thận mới nói: "Tôi chọn trừng phạt."
Cảnh Nhạc Duyệt: "Sao vậy? Bí mật vậy sao?"
Điện thoại Hạng Hi có hai cái Weibo, một cái là bản bình thường, một cái là bản quốc tế, bản quốc tế cậu ta có hai cái tài khoản, một cái là giả dạng làm fans của cậu ta để chửi mấy thằng não tàn, một cái là một chuỗi ký tự kỳ quái, cậu ta chuyên môn ngồi trong bụi ăn dưa của đồng nghiệp.
Tại sao cậu ta lại coi đồng nhân chứ, cái này còn phải nói đến Cừu Cẩn làm cậu ta đau đầu gần đây.
Cảm giác lúc trước Cừu Cẩn mang tới cho cậu ta tuyệt đối không thể gọi là tốt, lì lợm la liếm, không biết tiến lùi, nói cậu quấy rối tình dục cũng không phải nói quá, thế cho nên lúc cậu ta ghét Cừu Cẩn nhất, thậm chí còn tưởng tượng ra cảnh cậu bị vô số Alpha đè.
Hạng Hi còn nghĩ chỉ có mình mình biến thái như vậy, nhưng hiển nhiên bộ phận cư dân mạng với cậu ta đều có đam me giống nhau. Có lần cậu ta vào nhóm Anti-fan của Cừu Cẩn, lập tức bị một bộ tiểu thuyết chuyển thành Omega hấp dẫn.
Độ dài của tiểu thuyết không dài, nhưng cũng là trực tiếp thay đổi giới tính của Cừu Cẩn, d*m đãng đê tiện, các loại X play, tuy cậu ta biết cái này không tốt, nhưng mà thật sự rất thỏa mãn, nhìn người thường ngày rơi vào kết cục này, quả thực là thỏa mãn tới cực hạn!
Dựa vào cái gì mà chỉ có cậu ta bị người mơ ước? Nếu như cậu ta biến thành Alpha, xem ai còn dám khi dễ cậu ta!
Đều có cái khí thế kia, lại nói đều là Omega, ai cũng sẽ có suy nghĩ đó.
Hạng Hi thậm chí còn trả tiền để cho người viết bản thân Alpha và Cừu Cẩn Omega, trói Cừu Cẩn lại, hung hăng khi dễ đối phương đến khóc. Ai bảo lúc trước anh ta tác oai tác quái, bây giờ đã biết tôi có bao nhiêu lợi hại chưa?
Đương nhiên, những cái đó dù sao cũng chỉ là bộ phận nhỏ của một trong những ý nghĩ đen tối của cậu ta thôi, dưới đại đa số tình huống, cậu ta vẫn là một người bình thường, cũng không sẽ không đưa những cái tư tưởng đó ra hiện thực.
Hơn nữa sau khi Cừu Cẩn thay đổi, Hạng Hi cũng bắt đầu tiếp nhận đối phương dần, không hề còn những cái ý niệm âm u đó nữa. Nhưng mà dưới tình huống cậu ta lại theo thói quen coi thịt, ở lần lượt những kỳ động dục khó qua, đều sẽ dựa vào cái tưởng tượng đó để vượt qua cửa ải khó khăn.
Huống chi câu ta là xử nam cũng được hơn hai mươi năm rồi, không vi phạm pháp luật, coi chuyện người lớn thì có sao chứ?
Tuy cậu ta thấy mình không có bất kì vấn đề gì, nhưng dưới hoàn cảnh ở trước mặt dư luận, cậu ta tuyệt đối sẽ không nói ra, chết cũng không thể nói ra. Tuy gameshow cực lớn có khả năng sẽ không đem đoạn này cắt ra rồi đăng lên, nhưng cậu ta cũng không thể mạo hiểm như vậy.
"Muốn chọn trừng phạt thì cũng được" Chủ một ván này là Cảnh Nhạc Duyệt, cậu ta lấy một tờ giấy nhỏ từ trong hộp đưa qua, "Đọc đi, mạo hiểm lớn của cậu."
Đây là tờ giấy bọn họ viết trước khi khai màn, lúc ấy không ai thấy vận rủi sẽ buông xuống trên người mình, thế cho nên Hạng Hi nghẹn đủ, cái gì mà "Hôn một chỗ tùy ý trên khuôn mặt, cùng người bên cạnh ôm nhau trong 30 giây", "Đối mặt với người đối diện trong vòng một phút rồi nói tôi yêu cậu", "Nói với mọi người thơm chết mấy người".
Tay Hạng Hi đặt trên hộp không ngừng xoay, một khuôn mặt căng cực, bên trong giống như một con mãnh thú.
Hạng Hi ngàn chọn vạn tuyển, cuối cùngc lấy ra một tờ giấy.
Lực chú ý của mọi người đều dừng trên tay cậu ta, Hạng Hi chậm rãi mở tờ giấy ra, sắc mặt thay đổi trong nháy mắt, giống như bị phán tử hình.
Đối mặt với người đối diện trong vòng một phút rồi nói tôi yêu cậu.
Hạng Hi ngẩng đầu, đối mặt với ánh mắt tò mò của Cừu Cẩn.
Hạng Hi: "......"
Tôi chọn cái chết.
"Trúng cái gì vậy? Sao lại dọa người như vậy?" Cảnh Nhạc Duyệt tò mò rút tờ giất trong tay Hạng Hi ra, chờ đến khi cậu ta nhìn thấy rõ hàng chữ trên tờ giấy, trong nháy mắt cười to lên, phi thường không có chút đồng tâm nào nói ra những gì viết trên tờ giấy.
"Chúng ta đến chúc mừng bạn học Cừu Cẩn nha, đây chính là món quà không dễ gì có được. Ở trên viết Hạng Hi cần đối mặt với người đối diện trong vòng một phút, hơn nữa còn phải chân thành nói tôi yêu anh".
Tiếng nói của Cảnh Nhạc Duyệt vừa dứt, tất cả mọi người đêu lâm vào trong sự trầm mặc quỷ dị.
Nhưng lại có một chút buồn cười.
Ai cũng biết Hạng Hi căm thù Cừu Cẩn như muốn khắc vào trong ương cốt, tuy trong lúc quay chương trình không xảy ra bất cứ mâu thuẫn gì, nhưng những ngày thường cũng tiếp xúc với nhau rất ít, trực tiếp đối mặt nói tôi yêu cậu, là một điều làm người ta phi thường cảm thấy ghê tởm.
Càng ghê tởm hơn là, này tờ giấy này lại là do chính tay Hạng Hi viết.
Hạng Hi lâm vào trong nguy nan, nhưng thật ra lại không nhìn ra hỉ nộ của Cừu Cẩn, cũng không có gì là chờ mong, chỉ nhàn nhạt nói: "Đổi cái khác đi."
Hạng Hi đột nhiên ngẩng đầu lên, biểu cảm trên mặt lãnh đạm, trong lòng lại là một trận nghiêng trời lệch đất.
Cừu Cẩn nói như vậy là có ý gì? Chẳng lẽ là đang nghĩ cho cậu ta? Nhưng ai muốn người nọ giả mù sa mưa để cậu ta suy xét cơ chứ?
Hạng Hi kéo mặt xuống, đang muốn nói được, liền nghe Cảnh Nhạc Duyệt lạnh băng nói: "Đây là chính cậu ta lúc trước nói chọn trừng phạt, cái này mà không được? Nếu không thì vẫn coi điện thoại cậu ta?"
"Ai nói tôi không được!" Sắc mặt Hạng Hi trầm xuống, "Một phút đúng không, cậu tính giờ cho tôi!"
"Được thôi," Cảnh Nhạc Duyệt móc điện thoại ra, vẻ mặt xem diễn, "Bây giờ bắt đầu rồi, nếu cười hoặc dời mắt đi sẽ tăng thêm mười giây."
Cừu Cẩn hỏi Hạng Hi: "Cậu thật muốn làm?"
Hạng Hi nhăn mi lại: "Tôi đã dám rồi, anh còn không vui?"
"Sao có thể chứ" Cừu Cẩn cười một cái, "Tới thì tới, một phút mà thôi."
Nói xong lời này cậu cũng bất động, liền dùng luôn cái ánh mắt cà lơ phất phơ vừa rồi nhìn cậu ta.
Khác với ánh mắt đầy khát vọng, trần trụi, lúc này đây, trong mắt Cừu Cẩn không có một chút dục vọng nào.
Giống như anh trai phối hợp với em gái đóng cảnh làm nũng, có chút bất đắc dĩ, có chút trêu chọc, trong đôi mắt đen nhánh là ánh đèn màu vàng, tràn ngập sự lười biếng không sao cả.
Nhưng khác với cái loại không chút để ý gì, ngược lại còn tản ra một cái mị lực khó nói.
Trong nháy mắt Hạng Hi có chút hoảng hốt, đột nhiên nhớ tới lúc trước cậu ta bị người khi dễ ở bờ biển, Cừu Cẩn cũng có cái dáng vẻ này, ngẫu nhiên sẽ lộ ra một chút không đúng đắn, nhưng nếu đã tiếp xúc gần rồi, lại là tương đối đáng tin cậy, và có cảm giác có chừng mực.
Không đúng, là lúc sớm hơn nữa, khi cậu ta ngoài ý muốn tiến vào kỳ động dục, đối phương lại tuân thủ lễ nghĩa nghiêm ngặt, một bước cũng không tiến lên.
Khi hai người bọn cậu ngẫu nhiên gặp nhau ở sân bay, khi thanh niên chân thành nói, về sau tôi sẽ không quấy rầy cậu nữa.
......
Cho tới bây giờ, Hạng Hi rốt cuộc cũng xác định, Cừu Cẩn thật sự không hề thích cậu ta.
Cái này rõ ràng là một việc rất cao hứng, nhưng trong lòng cậu ta lại có một nỗi buồn bực không nói nên lời. Đặc biệt là bây giờ Cừu Cẩn, đã trở nên loá mắt lóa mắt như vậy......
Cũng không biết nhớ tới cái gì, mặt Hạng Hi đỏ lên một chút, không nhịn được dời mắt đi.
Cảnh Nhạc Duyệt nhìn chuẩn cái này sai lầm này của cậu ta, lập tức nói: "Thêm 10 giây."
Hạng Hi hoảng loạn chớp mắt một cái, nhưng rất nhanh đã trở lại bình thường, dặn dò chính mình nhất định phải kết thúc sớm.
Cừu Cẩn lại không hoảng loạn như vậy, thậm chí đôi mắt còn cong cong, cười nói: "Đừng khẩn trương như vậy, tâm sự một chút không?"
Trầm mặc một lát, Hạng Hi chậm rãi mở miệng: "Anh muốn nói cái gì?"
Cừu Cẩn: "Diễn thử một chút thì sao?"
Hạng Hi: "?"
Cậu ta nhìn chằm chằm Cừu Cẩn không chớp mắ, phát hiện đối phương vậy mà đã nói lời kịch!
Hạng Hi lập tức lấy lại tinh thần, đây là đoạn diễn phối với của hai người bọn họ trong phim 《 Thiên Hạ Hưng Vong 》.
Hạng Hi sắm vai nam chính Cơ Đồng Quang, Cừu Cẩn sắm vai Cơ Hạc là em trai cậu ta. Nam chính chính trực dũng cảm, đối với Cơ Hạc cũng tràn ngập tình nghĩa huynh đệ, giả thiết trong kịch bản, Cơ Hạc so với cậu ta còn nhỏ hơn hai tuổi.
Hai tuổi mà thôi, đều là thanh niên, gần như không có người nào chú ý đến loại tình tiết này.
Nhưng mà Cừu Cẩn lại không giống, trong nháy mắt khi cậu kêu "Huynh trưởng" với cậu ta, ánh mắt cậu liền biến hóa, vậy mà lại có cảm giác non nớt, hoàn mỹ sắm vai nhân vật.
Một người sao có thể chỉ cần thay đổi biểu cảm liền có thể thay đổi tuổi tác của mình được?
Lúc trước Hạng Hi có nghe qua, một ít diễn viên vĩ đại, dưới tihf huống không thể che giấu được mái tóc bạc và nếp nhăn của mình, có thể chuyển biến bản thân thành một thiếu niên trong chớp mắt, nhưng Cừu Cẩn vậy mà cũng có thể làm như vậy?
Đầu óc cậu ta còn có chút loạn, nhưng theo bản năng đã nói tiếp lời kịch.
Tuy không nhất định phải giống y chăng kịch bản, nhưng cậu ta đã phi thường thuộc cốt truyện, những lời này đó căn bản cũng không khác tám chín phần, sẽ không ảnh hưởng tới phát huy của cốt truyện.
Sau đó mọi người liền thấy, bọn họ hai người đối mặt với nhau, diễn với nhau hơn một phút.
Đến cuối cùng, Hạng Hi đã hoàn toàn nhập vào cốt truyện, đầy thâm tình nói với Cừu Cẩn "Ta yêu ngươi",sau đó lần trừng phạt này liền hạ màn một cách viên mãn.
Mọi người: "???"
Cái này CMN còn là trừng phạt hả?
Có muốn tụi này làm một cái sàn diễn cho hai người luôn không?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.