Chương 19
ALEJr
03/12/2024
Mười giờ sáng hôm sau, Tạ Hàn Vũ đã có mặt trên tàu vũ trụ chiến hạm dẫn theo vài cấp dưới đi tới phòng y tế.
Sandra thì đang ở phòng chỉ huy bàn chiến lược với những người khác, để tránh gây chú ý nên chuyến đi này không mang theo nhiều binh lính cho lắm vì mục đích chỉ là đi thám thính, nếu hành tinh hoang kia thật sự có vấn đề thì tín hiệu sẽ được phát ra, quân chi viện từ các trạm không gian sẽ tới hỗ trợ sau.
Con tàu cất cánh bay vào không gian, Tạ Hàn Vũ đứng ở dãy hành lang có khung kính nhìn được ra bên ngoài ngắm những dải ánh sáng tuyệt đẹp của vũ trụ.
Anh ăn mặc chỉnh tề, khoác áo blouse trắng càng toát lên vẻ kiêu sa, thanh lãnh khiến người khác có một ảo giác không dám xâm phạm.
Cho tới khi...
Anh bắt đầu nhìn vào hình ảnh phản chiếu của mình mà vuốt cằm tự luyến.
"Ai mà đẹp trai quá nè, he he!".
Sandra xuất hiện ở đầu dãy hành lang, hiện tại anh ta khá rảnh, thời gian để tới điểm đích phải mất khoảng một tuần, trong thời gian này chỉ có chờ đợi.
Tạ Hàn Vũ quay lại nhìn, ánh mắt đập ngay vào hộp bánh kem trong tay Sandra, anh vui vẻ bước tới muốn nhận lấy "Mua cho tôi à?".
Sandra giơ lên cao, Tạ Hàn Vũ cũng không thấp nhưng so với anh ta vẫn thấp hơn nửa cái đầu cho nên không với tới được.
"Hết giận chưa?" Giọng nói trầm tính toát ra sự ôn nhu vang lên.
Tạ Hàn Vũ đút tay vào túi áo blouse cho đỡ quê "Tôi đâu có giận gì đâu".
Sandra cong môi hạ tay đưa hộp bánh anh cất công dậy sớm đi mua cho kịp giờ khởi hành để dỗ dành ai đó xuống.
"Không giận thì tốt, lần đầu đi làm nhiệm vụ ngoài vũ trụ có căng thẳng không?".
Tạ Hàn Vũ nhận lấy bánh mở ra xem, là một con sư tử mochi mềm mại, núng nính như heo "Hơi căng thẳng một chút thôi, cũng rất phấn khích".
Lúc này loa trên tàu vang lên thông báo "Chuẩn bị tiến vào bước nhảy không gian lần thứ nhất, yêu cầu mọi người trên tàu ổn định vị trí".
Sandra nắm tay Tạ Hàn Vũ kéo anh đi tới cuối dãy hành lang, lại rẽ thêm mấy lần tới được phòng nghỉ của anh ta.
Cửa vừa đóng lại Tạ Hàn Vũ liền cảm nhận được sự chênh vênh và cơn chóng mặt kéo tới.
Sandra nhanh tay đỡ lấy Tạ Hàn Vũ ôm vào trong lòng mình "Đợi một chút sẽ qua thôi, cố chịu đựng một chút".
Như anh ta và phần lớn các binh lính trên tàu sớm đã quen với điều này nên không bị ảnh hưởng, chỉ có một số ít người bị gặp triệu chứng giống như Tạ Hàn Vũ.
Người trong lòng mềm nhũn dựa vào lồng ngực của anh ta, Sandra trong đầu bỗng nhảy ra ý nghĩ muốn khoảnh khắc này kéo dài càng lâu càng tốt.
Bước nhảy không gian này nói nhanh thì không nhanh, nói chậm cũng không chậm, chỉ kéo dài khoảng năm phút.
Mọi thứ dần bình ổn lại, Tạ Hàn Vũ cả người quay cuồng, cảm giác buồn nôn kéo tới, anh cố nhịn lại.
Thân là bác sĩ nhưng chính anh lại bị như vậy, đúng là nhục không để đâu cho hết.
Sandra đỡ Tạ Hàn Vũ ngồi lên ghế sô pha trong phòng, hơi không nỡ buông ra "Cậu ổn hơn chưa?".
Tạ Hàn Vũ vẻ mặt bơ phờ mở miệng đáp "Tôi ổn...", còn chưa hết câu anh đã bụm miệng lại lao thẳng tới nhà vệ sinh gọi tên em Huệ.
Khoảng năm phút sau anh mới quay trở lại phòng, Sandra lấy sẵn một cốc nước đưa tới "Uống đi rồi ăn bánh ngọt vào sẽ đỡ hơn đó".
Tạ Hàn Vũ nhận lấy uống ừng ực như thuốc giải độc "Không nghĩ tới bước nhảy không gian lại đáng sợ như vậy".
"Dần sẽ quen thôi, hầu như ai lần đầu trải qua cũng vậy cả" Sandra đưa bánh ngọt tới.
Tạ Hàn Vũ không biết là do Sandra muốn an ủi mình mới nói thế hay thật sự là như vậy, ăn bánh trước đã.
Ăn xong cảm giác trong người cũng đỡ hơn.
Sandra nhìn Tạ Hàn Vũ ăn từng miếng bánh sư tử bỏ vào miệng, đôi môi kia, cái lưỡi kia không hiểu sao anh ta không tài nào không nhìn được, nhìn một hồi lại thấy thèm.
Thèm cái gì thì không biết.
Không biết có ngọt không nhỉ?
Mãi tới khi Tạ Hàn Vũ đã rời đi từ lúc nào, anh ta vẫn cứ đắm chìm mãi trong hình ảnh đôi môi đó.
Lí trí quay lại trong một khoảnh khắc, nhận ra bản thân đang có ý nghĩ điên rồ gì, anh ta vội đi vào phòng vệ sinh rửa mặt bằng nước lạnh.
Mối quan hệ giữa anh ta và Tạ Hàn Vũ là bạn thân mặc cho việc Enigma hoàn toàn có thể thành đôi với Alpha, đang tốt đẹp như vậy, không nên phá vỡ nó.
Anh ta sợ nếu Tạ Hàn Vũ phát hiện ra những ý nghĩ đen tối trong đầu mình thì sẽ đoạn tuyệt với anh ta ngay lập tức.
Thượng tướng Sandra lấy công việc che lấp đi những bất ổn trong lòng mình, cố gắng quên đi nhưng lại không quên nổi.
Hai ngày liền anh ta không chủ động đi tìm Tạ Hàn Vũ, Tạ Hàn Vũ cũng không đi tìm gặp anh ta. Rõ ràng cùng ở trên một con tàu nhưng lại tránh mặt nhau.
Tới ngày thứ ba, Sandra rốt cuộc không nhịn nổi nữa mà đi tới phòng y tế.
Qua lớp cửa kính có thể nhìn thấy Tạ Hàn Vũ đang cười nói rất vui vẻ với một Omega nam thanh tú, dựa theo trang phục thì hẳn là người của đội hậu cần.
"Em còn thấy khó chịu không? Kỳ phát tình đôi khi sẽ tới khá bất ngờ nên em phải chú ý một chút".
"Dạ, em biết rồi thưa tiến sĩ".
Ánh mắt Omega đó nhìn Tạ Hàn Vũ mang theo tia sáng ngưỡng mộ và e thẹn.
Sandra đen mặt quay lưng rời đi quay về phòng của mình, đi qua đi lại mấy lượt, vừa khó chịu vừa không biết phải làm sao.
Đúng lúc này có sĩ quan phòng chỉ huy tới thông báo.
"Thưa thượng tướng, phía trước xuất hiện vùng bão năng lượng, có nên đi vòng không ạ?".
Một ý tưởng lóe lên trong đầu Sandra "Không, cứ đi thẳng đi".
Phòng chỉ huy được phủ một lớp kim loại phản năng lượng nên khi đi qua vũng bão năng lượng nhưng người ở bên trong sẽ không hề hấn gì nhưng những người khác ở trong con tàu đều sẽ bị mất đi ý thức tạm thời.
Có một trường hợp ngoại lệ nữa là Enigma, do năng lượng của cá thể Enigma rất mạnh nên là có thể miễn nhiễm không bị ảnh hưởng gì cả.
Sandra cầm con dao gọt hoa quả lên cứa một vệt lên tay mình.
Con chip trong người anh gửi báo động tới phòng y tế của Tạ Hàn Vũ "Thượng tướng bị thương, yêu cầu tiến sĩ Tạ lập tức tới chữa trị".
"Em có thể xin cách liên lạc với anh được không? Thật ra em thích anh từ lâu rồi, em..." Omega thẹn thùng đỏ mặt.
Tạ Hàn Vũ đang nói chuyện vui vẻ với bé Omega trước mặt thì đột nhiên bị cái giọng máy móc của hệ thống gọi tên, anh bỏ ngoài tai hết những thứ khác "Cái gì? Sandra bị thương, chẳng lẽ trên tàu có gián điệp".
Anh vội vàng xách đồ chạy như bay tới phòng thượng tướng mặc kệ Omega kia ngẩn người chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra.
Cửa ầm một cái mở ra, Tạ Hàn Vũ lao vào như con thiêu thân "Bị thương ở đâu vậy?".
Sandra rất hài lòng với thái độ của Tạ Hàn Vũ, anh ta ngồi đó vén tay áo lên để lộ vết thương nhỏ xíu như con muỗi "Ở đây".
Tạ Hàn Vũ đặt hộp dụng cụ y tế lên bàn vẻ mặt như nuốt phải ruồi "Vết thương này... tôi tới muộn vài phút nữa khéo nó tự lành luôn được rồi đó thưa ngài thượng tướng".
Sandra thì đang ở phòng chỉ huy bàn chiến lược với những người khác, để tránh gây chú ý nên chuyến đi này không mang theo nhiều binh lính cho lắm vì mục đích chỉ là đi thám thính, nếu hành tinh hoang kia thật sự có vấn đề thì tín hiệu sẽ được phát ra, quân chi viện từ các trạm không gian sẽ tới hỗ trợ sau.
Con tàu cất cánh bay vào không gian, Tạ Hàn Vũ đứng ở dãy hành lang có khung kính nhìn được ra bên ngoài ngắm những dải ánh sáng tuyệt đẹp của vũ trụ.
Anh ăn mặc chỉnh tề, khoác áo blouse trắng càng toát lên vẻ kiêu sa, thanh lãnh khiến người khác có một ảo giác không dám xâm phạm.
Cho tới khi...
Anh bắt đầu nhìn vào hình ảnh phản chiếu của mình mà vuốt cằm tự luyến.
"Ai mà đẹp trai quá nè, he he!".
Sandra xuất hiện ở đầu dãy hành lang, hiện tại anh ta khá rảnh, thời gian để tới điểm đích phải mất khoảng một tuần, trong thời gian này chỉ có chờ đợi.
Tạ Hàn Vũ quay lại nhìn, ánh mắt đập ngay vào hộp bánh kem trong tay Sandra, anh vui vẻ bước tới muốn nhận lấy "Mua cho tôi à?".
Sandra giơ lên cao, Tạ Hàn Vũ cũng không thấp nhưng so với anh ta vẫn thấp hơn nửa cái đầu cho nên không với tới được.
"Hết giận chưa?" Giọng nói trầm tính toát ra sự ôn nhu vang lên.
Tạ Hàn Vũ đút tay vào túi áo blouse cho đỡ quê "Tôi đâu có giận gì đâu".
Sandra cong môi hạ tay đưa hộp bánh anh cất công dậy sớm đi mua cho kịp giờ khởi hành để dỗ dành ai đó xuống.
"Không giận thì tốt, lần đầu đi làm nhiệm vụ ngoài vũ trụ có căng thẳng không?".
Tạ Hàn Vũ nhận lấy bánh mở ra xem, là một con sư tử mochi mềm mại, núng nính như heo "Hơi căng thẳng một chút thôi, cũng rất phấn khích".
Lúc này loa trên tàu vang lên thông báo "Chuẩn bị tiến vào bước nhảy không gian lần thứ nhất, yêu cầu mọi người trên tàu ổn định vị trí".
Sandra nắm tay Tạ Hàn Vũ kéo anh đi tới cuối dãy hành lang, lại rẽ thêm mấy lần tới được phòng nghỉ của anh ta.
Cửa vừa đóng lại Tạ Hàn Vũ liền cảm nhận được sự chênh vênh và cơn chóng mặt kéo tới.
Sandra nhanh tay đỡ lấy Tạ Hàn Vũ ôm vào trong lòng mình "Đợi một chút sẽ qua thôi, cố chịu đựng một chút".
Như anh ta và phần lớn các binh lính trên tàu sớm đã quen với điều này nên không bị ảnh hưởng, chỉ có một số ít người bị gặp triệu chứng giống như Tạ Hàn Vũ.
Người trong lòng mềm nhũn dựa vào lồng ngực của anh ta, Sandra trong đầu bỗng nhảy ra ý nghĩ muốn khoảnh khắc này kéo dài càng lâu càng tốt.
Bước nhảy không gian này nói nhanh thì không nhanh, nói chậm cũng không chậm, chỉ kéo dài khoảng năm phút.
Mọi thứ dần bình ổn lại, Tạ Hàn Vũ cả người quay cuồng, cảm giác buồn nôn kéo tới, anh cố nhịn lại.
Thân là bác sĩ nhưng chính anh lại bị như vậy, đúng là nhục không để đâu cho hết.
Sandra đỡ Tạ Hàn Vũ ngồi lên ghế sô pha trong phòng, hơi không nỡ buông ra "Cậu ổn hơn chưa?".
Tạ Hàn Vũ vẻ mặt bơ phờ mở miệng đáp "Tôi ổn...", còn chưa hết câu anh đã bụm miệng lại lao thẳng tới nhà vệ sinh gọi tên em Huệ.
Khoảng năm phút sau anh mới quay trở lại phòng, Sandra lấy sẵn một cốc nước đưa tới "Uống đi rồi ăn bánh ngọt vào sẽ đỡ hơn đó".
Tạ Hàn Vũ nhận lấy uống ừng ực như thuốc giải độc "Không nghĩ tới bước nhảy không gian lại đáng sợ như vậy".
"Dần sẽ quen thôi, hầu như ai lần đầu trải qua cũng vậy cả" Sandra đưa bánh ngọt tới.
Tạ Hàn Vũ không biết là do Sandra muốn an ủi mình mới nói thế hay thật sự là như vậy, ăn bánh trước đã.
Ăn xong cảm giác trong người cũng đỡ hơn.
Sandra nhìn Tạ Hàn Vũ ăn từng miếng bánh sư tử bỏ vào miệng, đôi môi kia, cái lưỡi kia không hiểu sao anh ta không tài nào không nhìn được, nhìn một hồi lại thấy thèm.
Thèm cái gì thì không biết.
Không biết có ngọt không nhỉ?
Mãi tới khi Tạ Hàn Vũ đã rời đi từ lúc nào, anh ta vẫn cứ đắm chìm mãi trong hình ảnh đôi môi đó.
Lí trí quay lại trong một khoảnh khắc, nhận ra bản thân đang có ý nghĩ điên rồ gì, anh ta vội đi vào phòng vệ sinh rửa mặt bằng nước lạnh.
Mối quan hệ giữa anh ta và Tạ Hàn Vũ là bạn thân mặc cho việc Enigma hoàn toàn có thể thành đôi với Alpha, đang tốt đẹp như vậy, không nên phá vỡ nó.
Anh ta sợ nếu Tạ Hàn Vũ phát hiện ra những ý nghĩ đen tối trong đầu mình thì sẽ đoạn tuyệt với anh ta ngay lập tức.
Thượng tướng Sandra lấy công việc che lấp đi những bất ổn trong lòng mình, cố gắng quên đi nhưng lại không quên nổi.
Hai ngày liền anh ta không chủ động đi tìm Tạ Hàn Vũ, Tạ Hàn Vũ cũng không đi tìm gặp anh ta. Rõ ràng cùng ở trên một con tàu nhưng lại tránh mặt nhau.
Tới ngày thứ ba, Sandra rốt cuộc không nhịn nổi nữa mà đi tới phòng y tế.
Qua lớp cửa kính có thể nhìn thấy Tạ Hàn Vũ đang cười nói rất vui vẻ với một Omega nam thanh tú, dựa theo trang phục thì hẳn là người của đội hậu cần.
"Em còn thấy khó chịu không? Kỳ phát tình đôi khi sẽ tới khá bất ngờ nên em phải chú ý một chút".
"Dạ, em biết rồi thưa tiến sĩ".
Ánh mắt Omega đó nhìn Tạ Hàn Vũ mang theo tia sáng ngưỡng mộ và e thẹn.
Sandra đen mặt quay lưng rời đi quay về phòng của mình, đi qua đi lại mấy lượt, vừa khó chịu vừa không biết phải làm sao.
Đúng lúc này có sĩ quan phòng chỉ huy tới thông báo.
"Thưa thượng tướng, phía trước xuất hiện vùng bão năng lượng, có nên đi vòng không ạ?".
Một ý tưởng lóe lên trong đầu Sandra "Không, cứ đi thẳng đi".
Phòng chỉ huy được phủ một lớp kim loại phản năng lượng nên khi đi qua vũng bão năng lượng nhưng người ở bên trong sẽ không hề hấn gì nhưng những người khác ở trong con tàu đều sẽ bị mất đi ý thức tạm thời.
Có một trường hợp ngoại lệ nữa là Enigma, do năng lượng của cá thể Enigma rất mạnh nên là có thể miễn nhiễm không bị ảnh hưởng gì cả.
Sandra cầm con dao gọt hoa quả lên cứa một vệt lên tay mình.
Con chip trong người anh gửi báo động tới phòng y tế của Tạ Hàn Vũ "Thượng tướng bị thương, yêu cầu tiến sĩ Tạ lập tức tới chữa trị".
"Em có thể xin cách liên lạc với anh được không? Thật ra em thích anh từ lâu rồi, em..." Omega thẹn thùng đỏ mặt.
Tạ Hàn Vũ đang nói chuyện vui vẻ với bé Omega trước mặt thì đột nhiên bị cái giọng máy móc của hệ thống gọi tên, anh bỏ ngoài tai hết những thứ khác "Cái gì? Sandra bị thương, chẳng lẽ trên tàu có gián điệp".
Anh vội vàng xách đồ chạy như bay tới phòng thượng tướng mặc kệ Omega kia ngẩn người chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra.
Cửa ầm một cái mở ra, Tạ Hàn Vũ lao vào như con thiêu thân "Bị thương ở đâu vậy?".
Sandra rất hài lòng với thái độ của Tạ Hàn Vũ, anh ta ngồi đó vén tay áo lên để lộ vết thương nhỏ xíu như con muỗi "Ở đây".
Tạ Hàn Vũ đặt hộp dụng cụ y tế lên bàn vẻ mặt như nuốt phải ruồi "Vết thương này... tôi tới muộn vài phút nữa khéo nó tự lành luôn được rồi đó thưa ngài thượng tướng".
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.