Chương 84: Chui đầu vào rọ
Bạc Đào
26/01/2022
"Anh thật sự phải về sao? Bên phía Tiểu Hoàng Đậu tôi có thể nói cho con bé." Là một bác sĩ, Y Thừa Trạch theo bản năng không hài lòng với bệnh
nhân không an phận chạy loạn khắp nơi.
Bùi Chiêu Chu hơi rũ mi, khuôn mặt lạnh lùng tái nhợt như cây tùng dưới tuyết, cắn cắn môi mỏng mới khôi phục huyết sắc, nghĩ đến dáng vẻ Tiểu Hoàng Đậu một mình ngốc ở hoàng cung chờ anh về, mở to đôi mắt xanh biển nhạt đáng thương giống Tư Hoài Tây trong ảnh, điều này làm trái tim anh đau nhói khó chịu.
"Tôi đã hứa tối nay sẽ về với Tiểu Hoàng Đậu, chờ ngày mai tôi sẽ nói với nó." Bùi Chiêu Chu kiên định nói.
Y Thừa Trạch tức giận xua xua tay nói: "Đi đi đi đi, thật sự quá xui khi gặp phải hai cha con không thể bớt lo mấy người, ngày mai tôi lại đến xem Tiểu Hoàng Đậu."
Ngoài mặt nói lời cay đọc nhưng tia vui mừng chợt lóe trong mắt Y Thừa Trạch thì không nói như vậy, từ khi Tiểu Hoàng Đậu sinh ra liền đi theo bác sĩ Y Thừa Trạch lớn lên, thời gian ở cùng còn nhiều hơn cả cha mẹ, hai bên đột nhiên tách ra khẳng định rất khó chịu.
Trong những ngày Tiểu Hoàng Đậu bỏ nhà đi, tuy rằng bác sĩ Y Thừa Trạch vẫn một bộ miệng lưỡi hơi khắc nghiệt, ngoài mặt không để bụng đến chuyện Tiểu Hoàng Đậu trốn đi nhưng trên thực tế Bùi Chiêu Chu suốt đêm ngồi phi thuyền, nhìn thấy Y Thừa Trạch nửa đêm không ngủ, lên mạng tra xem có đứa nhỏ nào mất tích không, cảm xúc cáu kỉnh sốt ruột trên mặt không ít hơn kẻ làm cha như anh.
Khi Tiểu Hoàng Đậu nhìn thấy bác sĩ Y Thừa Trạch vắng mặt, đôi mắt sáng người cũng sẽ ẩn ẩn mất mát, ra vẻ không có việc gì hỏi Bùi Chiêu Chu 'Hắc y nhát gan kia đến cả hoàng cung cũng không dám ở, vậy ông chú đi đâu rồi?'.
Bùi Chiêu Chu cười cười, không có vạch trần Y Thừa Trạch miệng cứng lòng mềm, chỉ cảm ơn: "Vậy làm phiền bác sĩ Y."
Y Thừa Trạch không kiên nhẫn ừ ừ hai tiếng, lại đổi đề tài hỏi: "Anh có tìm ra manh mối cha ruột khác của Tiểu Hoàng Đậu không?"
Đáy mắt Bùi Chiêu Chu thoáng qua tia đau đớn, trầm giọng nói: "Tôi sẽ tiếp tục tìm kiếm."
Theo sương mù dần dần lên lúc nửa đêm, chờ đến khi Bùi Chiêu Chu trở lại hoàng cung, anh vào phòng thì Tiểu Hoàng Đậu đã tắt đèn.
Vốn dĩ Bùi Chiêu Chu định xem Tiểu Hoàng Đậu một cái rồi không quấy rầy nữa, không ngờ rằng anh vừa bước vào, giọng nói Tiểu Hoàng Đậu non nớt mong chờ vang lên: "Ba!"
Tiểu Hoàng Đậu mở đôi mắt còn ngái ngủ, chống đỡ tỉnh táo, nhưng vẫn rất buồn ngủ, nhìn thấy ba cuối cùng cũng về, lập tức cười lộ ra răng sữa.
Ánh mắt Bùi Chiêu Chu nhu hòa như giống ánh đèn ấm áp, hôn cái trán Tiểu Hoàng Đậu một cái, nói: "Ba đã về."
Tiểu Hoàng Đậu mỹ mãn híp mắt, nhưng chạm vào nhiệt độ cơ thể Bùi Chiêu Chu, Tiểu Hoàng Đậu nhạy bén lập tức nheo mày nhỏ, đứa nhỏ xụ mặt nói: "Ba, tại sao nhiệt độ cơ thể ba thấp như vậy?"
Bùi Chiêu Chu sửng sốt, kiềm chế hình ảnh Y Thừa Trạch nói cơ thể anh có chút vấn đề chợt lóe, không muốn để Tiểu Hoàng Đậu lo lắng, miễn cưỡng giải thích: "Sương mù bên ngoài có hơi nhiều, có thể là thân nhiệt bị ảnh hưởng, nhưng cái này không sao đâu."
Tiểu Hoàng Đậu rũ xuống mắt to, dường như hơi hạ giọng nói: "Nếu ba không thoải mái thì có thể ở chỗ tên Y Thừa Trạch kia, không cần cưỡng ép trở về. Sau này Tiểu Hoàng Đậu có thể chủ động đi gặp ba, cho nên ba phải giữ gìn sức khỏe cho tốt…"
Bùi Chiêu Chu cảm thấy có lỗi, anh biết đứa nhỏ này đặc biệt, nếu gạt bé sẽ làm bé lo lắng, thẳng thắn thật thà nói: "Được rồi, vậy mấy ngày nay ba có thể hơi bận, nhờ chú Y chăm sóc con, được không?"
Tiểu Hoàng Đậu vươn tay nhỏ ôm ôm Bùi Chiêu Chu, mặt nhỏ mềm mại dán lên an ủi nói: "Tiểu Hoàng Đậu có thể, ba cố lên!"
Sau đó Tiểu Hoàng Đậu chìm vào giấc ngủ dưới sự dỗ dành nhẹ nhàng của Bùi Chiêu Chu.
Chờ sau khi Tiểu Hoàng Đậu ngủ say, Bùi Chiêu Chu lặng lẽ đóng cửa lại, đứng trên hành lang hít thở khí lạnh của sương mù, mắt màu hổ phách lẳng lặng nhìn hoa viên được bóng ma đổ xuống lúc tối trời, ánh trăng mong manh phản chiếu trên giọt sương đọng lại trên cánh hoa không biết tên.
Không hiểu sao Bùi Chiêu Chu muốn rít điếu thuốc, mặt mày lạnh lùng nhíu lại, như thế đang bối rối.
Đột nhiên anh ngửi được một mùi hương quen thuộc, là hãng thuốc lá mà anh luôn dùng.
Mùi nicotin chua xót của khói thuốc tản ra, đến cuối còn có hương vị cháy của gỗ trái cây hỗn hợp.
Vết cháy cháy xém rất nhỏ truyền đến hoa viên tối om, làm Bùi Chiêu Chu bỗng nhiên giật mình, ngay sau đó nghe được tiếng giày đạp lên nhánh cây, lại ngẩn người.
—— Có người.
Đột nhiên mây đen thổi tan, rất nhiều tia ánh trăng hạ xuống.
Bùi Chiêu Chu mới phát hiện hoa viên tối như không người có người đàn ông đang đứng. Tấm lưng rộng lớn thẳng tắp, cần cổ trắng nhợt dưới mặt nạ kim loại đen, nghiêng nhìn anh, đôi mắt xanh biển thâm thúy sắc bén như chim ưng nhìn chằm chằm anh, tàn thuốc đỏ tươi dưới làn sương mờ mịt, đôi mắt hơi nheo tùy ý nhìn qua, lại không khỏi làm bàn chân phát lạnh, như thể trở thành con mồi bị theo dõi.
Bùi Chiêu Chu lẽ ra phải đi về trước, đi chào hỏi vị quốc vương bệ hạ nửa đêm không ngủ này, nhưng trong lòng Bùi Chiêu Chu chống cự, muốn cất bước rời đi, coi như không nhìn thấy.
Không chờ Bùi Chiêu Chu đi, quốc vương bệ hạ dường như nhận ra hành động của anh, âm thanh quạnh quẽ đột ngột vang lên.
"Đi đâu?"
Bây giờ muốn chạy cũng không được.
Bùi Chiêu Chu nghĩ như vậy, ngoài mặt lại đạm nhiên mà chào: "Ngủ ngon, quốc vương bệ hạ, tôi tính toán đi nghỉ ngơi."
"Ừ." Quốc vương bệ hạ trầm thấp nói một tiếng, cũng không nói có cho đi hay không, chỉ là đi về phía anh.
Mùi khói nicotin quen thuộc lại xa lạ lập tức tràn ngập bộ phổi mới tinh, đột nhiên anh không thích ứng được với mùi hương kịch này thế này.
Bùi Chiêu Chu nhíu mày lại, phát ra tiếng ho khan nhẹ, tức khắc làm quốc vương bệ hạ dừng bước, đôi mắt phá lệ sâu thẳm nhìn chăm chú anh không rời.
"Anh thấy không thoải mái với mùi khói sao?" Tư Hoài Tây nhìn hàng giả trước mặt hỏi, ánh mắg sắc bén gắt gao nhìn chằm chặp Bùi Chiêu Chu.
Hắn cũng không vì cái gì, biết được người này tìm một người đàn ông khác, trong lòng tự dưng bực bội, làm hắn bất chấp gió lạnh nửa đêm đứng ở đây chờ anh về.
Cảm giác của Tư Hoài Tây rất mẫn cảm, từ khi anh bước chân vào nơi này, mùi thuốc hỗn tạp trên người anh, còn mang theo hơi thở của người đàn ông khác không lẫn vào đâu vào được.
Trong lúc nhất thời bực mình và lo lắng không biết cái nào trước.
Cuối cùng dừng trên đôi môi nhợt sắc, đôi mắt màu hổ phách hơi nhíu lại che đi ủ rũ không thể giấu.
—— Anh ta bị bệnh?
Dụi tắt tàn thuốc, ánh mắt Tư Hoài Tây đặt trên người người trước mặt.
Cảm xúc không thể hiểu hiện lên, lại dừng lại kết luận khi người này kháng cự mùi thuốc, anh ta không giống Bùi ca, thật sự không giống…
Bùi Chiêu Chu cắn môi dưới, cắn cánh môi nhạt màu ra một mạt đỏ thắm, lại hơi lúng túng lướt qua, lãnh đạm không hề gợn sóng nói: "Đúng, không quen."
Ánh mắt Tư Hoài Tây tối đi, không biết nên xuất phát từ lập trường gì đi hỏi cuối cùng anh có bị bệnh không, đành phải lạnh lùng bỏ lại một câu: "Vậy đi nghỉ ngơi sớm đi."
Vẻ mặt Bùi Chiêu Chu thả lỏng, như cuối cùng cũng chờ được câu này, đáp: "Vậy quốc vương bệ hạ, tôi đi trước, mong ngài cũng đi nghỉ ngơi sớm."
Tư Hoài Tây im lặng không trả lời anh, chỉ là nhìn bóng dáng Bùi Chiêu Chu nhanh chóng rời đi, ánh mắt thâm trầm tối nghĩa trở nên phức tạp.
Mấy ngày tiếp theo.
Bùi Chiêu Chu không tới.
Bởi vì Bùi Chiêu Chu nói với Tiểu Hoàng Đậu rằng tạm thời anh phải ở chỗ của Y Thừa Trạch nên đã nhờ Y Thừa Trạch đến chăm sóc Tiểu Hoàng Đậu thay anh.
Tuy rằng Tiểu Hoàng Đậu có nói không cần tên hắc y kia chăm sóc, nhưng Y Thừa Trạch chai mặt vẫn ngày ngày căng da đầu đi vào nơi không hợp với thân phận của gã xíu nào, đến phá đám Tiểu Hoàng Đậu vài câu, nhìn bé đầy sức sống nổi giận đùng đùng, mỗi lần Y Thừa Trạch đều mỉm cười khoe khoang, xem bé không có chuyện gì lại rời đi.
Rất nhiều lần tới, Y Thừa Trạch luôn cố ý tránh mặt quốc vương bệ hạ, hết cách rồi, ai lại không run sợ khi đối mặt với mặt nạ uy nghiêm lạnh nhạt của quốc vương bệ hạ đâu.
Nhưng hôm nay gã đột nhiên biết đến một người, nghe Tiểu Hoàng Đậu nói bên cạnh quốc vương bệ hạ có một chị Tổng Bí thư, tên là Y Lâm, còn là Omega.
Lúc ấy trong lòng Y Thừa Trạch có chút suy đoán, cứ việc gã kiên trì tìm em gái nhiều năm như vậy, ít nhiều vẫn có chút nản lòng thoái chí.
Biết được một Omega có cùng tên với em gái mình, Y Thừa Trạch chỉ cảm thấy trùng hợp, không ôm hy vọng quá lớn. Rốt cuộc thì em gái gã mất tích nhiều năm, vừa trở về liền thành Tổng Bí thư của quốc vương bệ hạ, nghe cũng có hơi quá nguy hiểm.
Nhưng Y Thừa Trạch vẫn không cam lòng, ít nhất cũng để gã đi xem một tí, xem Tổng Bí thư kia trông như thế nào rồi gã sẽ hoàn toàn từ bỏ.
Kết quả là gã lôi kéo Tiểu Hoàng Đậu tiếp can đảm, muốn đi tới văn phòng quốc vương, nhân cơ hội gặp một chút Tổng Bí thư tên Y Lâm kia.
Văn phòng quốc vương.
Tư Hoài Tây hạ mày xuống, nghe cấp dưới nơm nớp lo sợ báo cáo, đáy mắt thoáng qua ẩn giận.
"Quốc vương bệ hạ, mấy ngày nay thân phận của ngài liên tục bị hacker điều tra, nhưng Cục An ninh mạng vẫn không tìm ra hacker kia. Mỗi lần địa chỉ tung ra đều là giả, thậm chí nhiều chuyên gia thông tin trên mạng cũng không tra được, đến nay vẫn chưa biét mục đích của hắn là gì…" Cấp dưới là Alpha nam, đối mặt với khí thế uy nghiêm làm người sợ hãi của quốc vương bệ hạ, trong lòng không khỏi cầu cứu Tổng Bí thư Y Lâm đang đi công tác.
Giữa lông mày Tư Hoài Tây nhăn lại bực bội, không chỉ là vì mấy ngày nay không tìm thấy hacker thủ đoạn xảo quyệt này mà còn có nguyên nhân khác.
Tư Hoài Tây lạnh giọng nói: "Tên hacker này thường muốn tra thông tin gì của tôi?"
Cấp dưới lập tức trả lời: "Theo thống kê của Cục An ninh mạng, hacker này chỉ muốn biết động thái tung tích của quốc vương, phần lớn tin tức được tìm là nhật ký giao thông và nhật ký chi trả của thân phận khác của quốc vương bệ hạ, dường như muốn thông qua những thông tin này tìm vị trí của quốc vương bệ hạ… Tuy rằng không biết hacker kia làm sao biết được thân phận này của quốc vương bệ hạ nhưng xin quốc vương bệ hạ gần đây chú ý đến vấn đề an toàn của bản thân, về phía cấp dưới sẽ cử thêm vệ sĩ để bảo vệ."
Ánh mắt Tư Hoài Tây trầm xuống.
Hắn lờ mờ cảm thấy mục tiêu của hacker không phải thân phận quốc vương bệ hạ hiện giờ của hắn, mà là thân phận Tư Hoài Tây ban đầu.
Nếu hacker chỉ tìm thông tin giao thông của hắn, căn bản không có tác dụng bởi thời gian hạn định, nếu hacker muốn ám sát hắn, thì nên biết về hành động động thái mới nhất của hắn khi là quốc vương bệ hạ mới đúng.
Không hiểu sao Tư Hoài Tây cảm nhận được dấu vết quen thuộc, có vẻ mục đích của hacker đằng sau là để tìm ra hắn, thậm chí liên tục tìm kiếm manh mối hắn còn để lại, ngay cả thông tin về thân phận Tư Hoài Tây này của hắn đã ngừng ở mấy năm trước, sớm đã không dùng được.
Nhưng sao lại làm thế?
Còn có ai trên thế giới này sẽ tìm hắn riết không tha sao?
Điều này khiến Tư Hoài Tây chú ý.
Tư Hoài Tây suy nghĩ sâu xa một lát, nói: "Nếu đã không tìm ra được, vậy thì dẫn hắn tới, thay đổi thông tin thân phận của tôi, làm giả nhật ký giao thông, đi đến một địa chỉ tôi chỉ định."
"Hắn sẽ đến, tôi chờ hắn chui đầu vào rọ."
Ánh mắt Tư Hoài Tây chợt thâm trầm.
Bùi Chiêu Chu hơi rũ mi, khuôn mặt lạnh lùng tái nhợt như cây tùng dưới tuyết, cắn cắn môi mỏng mới khôi phục huyết sắc, nghĩ đến dáng vẻ Tiểu Hoàng Đậu một mình ngốc ở hoàng cung chờ anh về, mở to đôi mắt xanh biển nhạt đáng thương giống Tư Hoài Tây trong ảnh, điều này làm trái tim anh đau nhói khó chịu.
"Tôi đã hứa tối nay sẽ về với Tiểu Hoàng Đậu, chờ ngày mai tôi sẽ nói với nó." Bùi Chiêu Chu kiên định nói.
Y Thừa Trạch tức giận xua xua tay nói: "Đi đi đi đi, thật sự quá xui khi gặp phải hai cha con không thể bớt lo mấy người, ngày mai tôi lại đến xem Tiểu Hoàng Đậu."
Ngoài mặt nói lời cay đọc nhưng tia vui mừng chợt lóe trong mắt Y Thừa Trạch thì không nói như vậy, từ khi Tiểu Hoàng Đậu sinh ra liền đi theo bác sĩ Y Thừa Trạch lớn lên, thời gian ở cùng còn nhiều hơn cả cha mẹ, hai bên đột nhiên tách ra khẳng định rất khó chịu.
Trong những ngày Tiểu Hoàng Đậu bỏ nhà đi, tuy rằng bác sĩ Y Thừa Trạch vẫn một bộ miệng lưỡi hơi khắc nghiệt, ngoài mặt không để bụng đến chuyện Tiểu Hoàng Đậu trốn đi nhưng trên thực tế Bùi Chiêu Chu suốt đêm ngồi phi thuyền, nhìn thấy Y Thừa Trạch nửa đêm không ngủ, lên mạng tra xem có đứa nhỏ nào mất tích không, cảm xúc cáu kỉnh sốt ruột trên mặt không ít hơn kẻ làm cha như anh.
Khi Tiểu Hoàng Đậu nhìn thấy bác sĩ Y Thừa Trạch vắng mặt, đôi mắt sáng người cũng sẽ ẩn ẩn mất mát, ra vẻ không có việc gì hỏi Bùi Chiêu Chu 'Hắc y nhát gan kia đến cả hoàng cung cũng không dám ở, vậy ông chú đi đâu rồi?'.
Bùi Chiêu Chu cười cười, không có vạch trần Y Thừa Trạch miệng cứng lòng mềm, chỉ cảm ơn: "Vậy làm phiền bác sĩ Y."
Y Thừa Trạch không kiên nhẫn ừ ừ hai tiếng, lại đổi đề tài hỏi: "Anh có tìm ra manh mối cha ruột khác của Tiểu Hoàng Đậu không?"
Đáy mắt Bùi Chiêu Chu thoáng qua tia đau đớn, trầm giọng nói: "Tôi sẽ tiếp tục tìm kiếm."
Theo sương mù dần dần lên lúc nửa đêm, chờ đến khi Bùi Chiêu Chu trở lại hoàng cung, anh vào phòng thì Tiểu Hoàng Đậu đã tắt đèn.
Vốn dĩ Bùi Chiêu Chu định xem Tiểu Hoàng Đậu một cái rồi không quấy rầy nữa, không ngờ rằng anh vừa bước vào, giọng nói Tiểu Hoàng Đậu non nớt mong chờ vang lên: "Ba!"
Tiểu Hoàng Đậu mở đôi mắt còn ngái ngủ, chống đỡ tỉnh táo, nhưng vẫn rất buồn ngủ, nhìn thấy ba cuối cùng cũng về, lập tức cười lộ ra răng sữa.
Ánh mắt Bùi Chiêu Chu nhu hòa như giống ánh đèn ấm áp, hôn cái trán Tiểu Hoàng Đậu một cái, nói: "Ba đã về."
Tiểu Hoàng Đậu mỹ mãn híp mắt, nhưng chạm vào nhiệt độ cơ thể Bùi Chiêu Chu, Tiểu Hoàng Đậu nhạy bén lập tức nheo mày nhỏ, đứa nhỏ xụ mặt nói: "Ba, tại sao nhiệt độ cơ thể ba thấp như vậy?"
Bùi Chiêu Chu sửng sốt, kiềm chế hình ảnh Y Thừa Trạch nói cơ thể anh có chút vấn đề chợt lóe, không muốn để Tiểu Hoàng Đậu lo lắng, miễn cưỡng giải thích: "Sương mù bên ngoài có hơi nhiều, có thể là thân nhiệt bị ảnh hưởng, nhưng cái này không sao đâu."
Tiểu Hoàng Đậu rũ xuống mắt to, dường như hơi hạ giọng nói: "Nếu ba không thoải mái thì có thể ở chỗ tên Y Thừa Trạch kia, không cần cưỡng ép trở về. Sau này Tiểu Hoàng Đậu có thể chủ động đi gặp ba, cho nên ba phải giữ gìn sức khỏe cho tốt…"
Bùi Chiêu Chu cảm thấy có lỗi, anh biết đứa nhỏ này đặc biệt, nếu gạt bé sẽ làm bé lo lắng, thẳng thắn thật thà nói: "Được rồi, vậy mấy ngày nay ba có thể hơi bận, nhờ chú Y chăm sóc con, được không?"
Tiểu Hoàng Đậu vươn tay nhỏ ôm ôm Bùi Chiêu Chu, mặt nhỏ mềm mại dán lên an ủi nói: "Tiểu Hoàng Đậu có thể, ba cố lên!"
Sau đó Tiểu Hoàng Đậu chìm vào giấc ngủ dưới sự dỗ dành nhẹ nhàng của Bùi Chiêu Chu.
Chờ sau khi Tiểu Hoàng Đậu ngủ say, Bùi Chiêu Chu lặng lẽ đóng cửa lại, đứng trên hành lang hít thở khí lạnh của sương mù, mắt màu hổ phách lẳng lặng nhìn hoa viên được bóng ma đổ xuống lúc tối trời, ánh trăng mong manh phản chiếu trên giọt sương đọng lại trên cánh hoa không biết tên.
Không hiểu sao Bùi Chiêu Chu muốn rít điếu thuốc, mặt mày lạnh lùng nhíu lại, như thế đang bối rối.
Đột nhiên anh ngửi được một mùi hương quen thuộc, là hãng thuốc lá mà anh luôn dùng.
Mùi nicotin chua xót của khói thuốc tản ra, đến cuối còn có hương vị cháy của gỗ trái cây hỗn hợp.
Vết cháy cháy xém rất nhỏ truyền đến hoa viên tối om, làm Bùi Chiêu Chu bỗng nhiên giật mình, ngay sau đó nghe được tiếng giày đạp lên nhánh cây, lại ngẩn người.
—— Có người.
Đột nhiên mây đen thổi tan, rất nhiều tia ánh trăng hạ xuống.
Bùi Chiêu Chu mới phát hiện hoa viên tối như không người có người đàn ông đang đứng. Tấm lưng rộng lớn thẳng tắp, cần cổ trắng nhợt dưới mặt nạ kim loại đen, nghiêng nhìn anh, đôi mắt xanh biển thâm thúy sắc bén như chim ưng nhìn chằm chằm anh, tàn thuốc đỏ tươi dưới làn sương mờ mịt, đôi mắt hơi nheo tùy ý nhìn qua, lại không khỏi làm bàn chân phát lạnh, như thể trở thành con mồi bị theo dõi.
Bùi Chiêu Chu lẽ ra phải đi về trước, đi chào hỏi vị quốc vương bệ hạ nửa đêm không ngủ này, nhưng trong lòng Bùi Chiêu Chu chống cự, muốn cất bước rời đi, coi như không nhìn thấy.
Không chờ Bùi Chiêu Chu đi, quốc vương bệ hạ dường như nhận ra hành động của anh, âm thanh quạnh quẽ đột ngột vang lên.
"Đi đâu?"
Bây giờ muốn chạy cũng không được.
Bùi Chiêu Chu nghĩ như vậy, ngoài mặt lại đạm nhiên mà chào: "Ngủ ngon, quốc vương bệ hạ, tôi tính toán đi nghỉ ngơi."
"Ừ." Quốc vương bệ hạ trầm thấp nói một tiếng, cũng không nói có cho đi hay không, chỉ là đi về phía anh.
Mùi khói nicotin quen thuộc lại xa lạ lập tức tràn ngập bộ phổi mới tinh, đột nhiên anh không thích ứng được với mùi hương kịch này thế này.
Bùi Chiêu Chu nhíu mày lại, phát ra tiếng ho khan nhẹ, tức khắc làm quốc vương bệ hạ dừng bước, đôi mắt phá lệ sâu thẳm nhìn chăm chú anh không rời.
"Anh thấy không thoải mái với mùi khói sao?" Tư Hoài Tây nhìn hàng giả trước mặt hỏi, ánh mắg sắc bén gắt gao nhìn chằm chặp Bùi Chiêu Chu.
Hắn cũng không vì cái gì, biết được người này tìm một người đàn ông khác, trong lòng tự dưng bực bội, làm hắn bất chấp gió lạnh nửa đêm đứng ở đây chờ anh về.
Cảm giác của Tư Hoài Tây rất mẫn cảm, từ khi anh bước chân vào nơi này, mùi thuốc hỗn tạp trên người anh, còn mang theo hơi thở của người đàn ông khác không lẫn vào đâu vào được.
Trong lúc nhất thời bực mình và lo lắng không biết cái nào trước.
Cuối cùng dừng trên đôi môi nhợt sắc, đôi mắt màu hổ phách hơi nhíu lại che đi ủ rũ không thể giấu.
—— Anh ta bị bệnh?
Dụi tắt tàn thuốc, ánh mắt Tư Hoài Tây đặt trên người người trước mặt.
Cảm xúc không thể hiểu hiện lên, lại dừng lại kết luận khi người này kháng cự mùi thuốc, anh ta không giống Bùi ca, thật sự không giống…
Bùi Chiêu Chu cắn môi dưới, cắn cánh môi nhạt màu ra một mạt đỏ thắm, lại hơi lúng túng lướt qua, lãnh đạm không hề gợn sóng nói: "Đúng, không quen."
Ánh mắt Tư Hoài Tây tối đi, không biết nên xuất phát từ lập trường gì đi hỏi cuối cùng anh có bị bệnh không, đành phải lạnh lùng bỏ lại một câu: "Vậy đi nghỉ ngơi sớm đi."
Vẻ mặt Bùi Chiêu Chu thả lỏng, như cuối cùng cũng chờ được câu này, đáp: "Vậy quốc vương bệ hạ, tôi đi trước, mong ngài cũng đi nghỉ ngơi sớm."
Tư Hoài Tây im lặng không trả lời anh, chỉ là nhìn bóng dáng Bùi Chiêu Chu nhanh chóng rời đi, ánh mắt thâm trầm tối nghĩa trở nên phức tạp.
Mấy ngày tiếp theo.
Bùi Chiêu Chu không tới.
Bởi vì Bùi Chiêu Chu nói với Tiểu Hoàng Đậu rằng tạm thời anh phải ở chỗ của Y Thừa Trạch nên đã nhờ Y Thừa Trạch đến chăm sóc Tiểu Hoàng Đậu thay anh.
Tuy rằng Tiểu Hoàng Đậu có nói không cần tên hắc y kia chăm sóc, nhưng Y Thừa Trạch chai mặt vẫn ngày ngày căng da đầu đi vào nơi không hợp với thân phận của gã xíu nào, đến phá đám Tiểu Hoàng Đậu vài câu, nhìn bé đầy sức sống nổi giận đùng đùng, mỗi lần Y Thừa Trạch đều mỉm cười khoe khoang, xem bé không có chuyện gì lại rời đi.
Rất nhiều lần tới, Y Thừa Trạch luôn cố ý tránh mặt quốc vương bệ hạ, hết cách rồi, ai lại không run sợ khi đối mặt với mặt nạ uy nghiêm lạnh nhạt của quốc vương bệ hạ đâu.
Nhưng hôm nay gã đột nhiên biết đến một người, nghe Tiểu Hoàng Đậu nói bên cạnh quốc vương bệ hạ có một chị Tổng Bí thư, tên là Y Lâm, còn là Omega.
Lúc ấy trong lòng Y Thừa Trạch có chút suy đoán, cứ việc gã kiên trì tìm em gái nhiều năm như vậy, ít nhiều vẫn có chút nản lòng thoái chí.
Biết được một Omega có cùng tên với em gái mình, Y Thừa Trạch chỉ cảm thấy trùng hợp, không ôm hy vọng quá lớn. Rốt cuộc thì em gái gã mất tích nhiều năm, vừa trở về liền thành Tổng Bí thư của quốc vương bệ hạ, nghe cũng có hơi quá nguy hiểm.
Nhưng Y Thừa Trạch vẫn không cam lòng, ít nhất cũng để gã đi xem một tí, xem Tổng Bí thư kia trông như thế nào rồi gã sẽ hoàn toàn từ bỏ.
Kết quả là gã lôi kéo Tiểu Hoàng Đậu tiếp can đảm, muốn đi tới văn phòng quốc vương, nhân cơ hội gặp một chút Tổng Bí thư tên Y Lâm kia.
Văn phòng quốc vương.
Tư Hoài Tây hạ mày xuống, nghe cấp dưới nơm nớp lo sợ báo cáo, đáy mắt thoáng qua ẩn giận.
"Quốc vương bệ hạ, mấy ngày nay thân phận của ngài liên tục bị hacker điều tra, nhưng Cục An ninh mạng vẫn không tìm ra hacker kia. Mỗi lần địa chỉ tung ra đều là giả, thậm chí nhiều chuyên gia thông tin trên mạng cũng không tra được, đến nay vẫn chưa biét mục đích của hắn là gì…" Cấp dưới là Alpha nam, đối mặt với khí thế uy nghiêm làm người sợ hãi của quốc vương bệ hạ, trong lòng không khỏi cầu cứu Tổng Bí thư Y Lâm đang đi công tác.
Giữa lông mày Tư Hoài Tây nhăn lại bực bội, không chỉ là vì mấy ngày nay không tìm thấy hacker thủ đoạn xảo quyệt này mà còn có nguyên nhân khác.
Tư Hoài Tây lạnh giọng nói: "Tên hacker này thường muốn tra thông tin gì của tôi?"
Cấp dưới lập tức trả lời: "Theo thống kê của Cục An ninh mạng, hacker này chỉ muốn biết động thái tung tích của quốc vương, phần lớn tin tức được tìm là nhật ký giao thông và nhật ký chi trả của thân phận khác của quốc vương bệ hạ, dường như muốn thông qua những thông tin này tìm vị trí của quốc vương bệ hạ… Tuy rằng không biết hacker kia làm sao biết được thân phận này của quốc vương bệ hạ nhưng xin quốc vương bệ hạ gần đây chú ý đến vấn đề an toàn của bản thân, về phía cấp dưới sẽ cử thêm vệ sĩ để bảo vệ."
Ánh mắt Tư Hoài Tây trầm xuống.
Hắn lờ mờ cảm thấy mục tiêu của hacker không phải thân phận quốc vương bệ hạ hiện giờ của hắn, mà là thân phận Tư Hoài Tây ban đầu.
Nếu hacker chỉ tìm thông tin giao thông của hắn, căn bản không có tác dụng bởi thời gian hạn định, nếu hacker muốn ám sát hắn, thì nên biết về hành động động thái mới nhất của hắn khi là quốc vương bệ hạ mới đúng.
Không hiểu sao Tư Hoài Tây cảm nhận được dấu vết quen thuộc, có vẻ mục đích của hacker đằng sau là để tìm ra hắn, thậm chí liên tục tìm kiếm manh mối hắn còn để lại, ngay cả thông tin về thân phận Tư Hoài Tây này của hắn đã ngừng ở mấy năm trước, sớm đã không dùng được.
Nhưng sao lại làm thế?
Còn có ai trên thế giới này sẽ tìm hắn riết không tha sao?
Điều này khiến Tư Hoài Tây chú ý.
Tư Hoài Tây suy nghĩ sâu xa một lát, nói: "Nếu đã không tìm ra được, vậy thì dẫn hắn tới, thay đổi thông tin thân phận của tôi, làm giả nhật ký giao thông, đi đến một địa chỉ tôi chỉ định."
"Hắn sẽ đến, tôi chờ hắn chui đầu vào rọ."
Ánh mắt Tư Hoài Tây chợt thâm trầm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.