Chương 78: Tiểu Hoàng Đậu bỏ nhà ra đi
Bạc Đào
20/01/2022
Ban đầu người dân Đế Quốc Odyssey hy vọng quốc vương tân nhiệm có thể
đánh lui quân xâm lược, không ngờ rằng cuối cùng Liên Bang và Trùng tộc
bị tiêu diệt, lãnh thổ sở hữu và tướng sĩ bình dân bị bắt giữ đều thay
tên đổi họ, quy về kiểm soát của một đế chế.
Đế Quốc Odyssey, Liên Bang và Trùng tộc hợp nhất thành một đế quốc khổng lồ mới —— Đế Quốc Lam Chu.
Quốc vương bệ hạ ban hành một loạt sắc lệnh.
Hiến pháp mới đầu tiên của Đế Quốc Lam Chu được ban hành, lập tức vấp phải sự phản đối của quý tộc Đế Quốc Odyssey cũ.
Bởi vì trong hiến pháp đề cập đến việc xóa bỏ chế độ quý tộc, cho dù trước đây là quý tộc Đế Quốc Odyssey, bình dân, người Liên Bang, Trùng tộc, giờ đây họ đều là công dân của Đế Quốc Lam Chu và có vị thế bình đẳng.
Điều này đồng nghĩa với quý tộc không bao giờ được hưởng chính sách miễn thuế vụ, giảm miễn ưu đãi của quý tộc, hiện giờ bọn họ đứng ngang hàng với bình dân Đế Quốc, thậm chí cả Liên Bang và Trùng tộc.
Các quý tộc âm thầm muốn liên hợp với các gia tộc khác chống lại Tư Hoài Tây, nhưng còn chưa kịp hành động, cả đám đã bị Tư Hoài Tây ném vào đại lao, chứng cứ vô cùng xác thực.
Nhóm bình dân hoan hô, các quý tộc ảm đạm rời khỏi, bị buộc tiếp nhận địa vị công dân Đế Quốc Lam Chu.
Quốc vương bệ hạ mới vĩnh viễn đeo mặt nạ đen của mình, con dân Đế Quốc Lam Chu không biết bộ dạng của quốc vương, không biết tên thật của ngài, chỉ là vô cùng sùng bái ao ước vị quốc vương thần bí mạnh mẽ này, kính yêu từ tận đáy lòng gọi ngài là quốc vương bệ hạ.
Những ngày đầu thành lập Đế Quốc Lam Chu, Tư Hoài Tây còn để ý một chút, nhưng chẳng mấy chốc đã chọn được càng nhiều nhân tài xuất chúng, có không ít xuất thân từ bình dân.
Thấy Đế Quốc Lam Chu phát triển dần dần thành thục, Tư Hoài Tây lập tức ủy quyền cho chính phủ, quân đội, tòa án, dùng thân phận quốc vương giám sát, lại không trực tiếp xử lý các loại công vụ Đế Quốc phức tạp, chỉ có trong những trường hợp đưa ra quyết định quan trọng Tư Hoài Tây suốt ngày tự do bên ngoài mới có thể lộ diện.
Quan chức chính phủ Đế Quốc Lam Chu thường thường có chút văn kiện quan trọng muốn quốc vương bệ hạ phê duyệt, nhưng vị quốc vương lười biếng này trốn đi, dù có tìm thế nào cũng không thấy, để lại lời nhắn hoặc là đi tìm tổng bí thư Y Lâm, nếu không thì đi tìm Thủ tướng và Bộ Nội vụ giải quyết vấn đề thay quốc vương.
Ngày nay, Đế Quốc Lam Chu khổng lồ chiếm giữ diện tích ba cố thổ, sau khi dung hợp ba quốc gia, không chỉ sự vụ nhiều gấp ba, các loạn tranh chấp nhỏ giữa cựu công dân Odyssey, dân chúng Liên Bang, Trùng tộc đều trở nên mẫn cảm, không cẩn thận một chút liền có thể gặp rắc rối lớn.
Nhưng ba loại người dân này lại tin phục sùng bái quyết sách của quốc vương bệ hạ một cách dị thường, tỷ như phân chia khu vực hành tinh cư trú.
Cho dù quốc vương bệ hạ đem Trùng tộc bỏ vào hành tinh khô ráo nóng bức, đặt hai bên cựu công dân Odyssey và người Liên Bang vốn có xung đột ở cùng với nhau, bọn họ cũng không có bất cứ dị nghị gì.
Thay vào đó sẽ nghiêm túc tự hỏi ý nghĩa việc làm này của quốc vương, để Trùng tộc trước nay yêu thích môi trường sống ẩm ướt đến hành tinh khô ráo nóng bức, phải hay không hy vọng bọn họ khắc phục khó khăn sinh lý, để cựu công dân Đế Quốc và người Liên Bang ở cùng nhau, có phải hy vọng bọn họ có thể buông bỏ mẫu thuẫn, hòa thuận ở chung hay không.
Ngược lại, đổi người xử lý chuyện này thành Thủ tướng và Bộ Nội vụ, nếu bọn họ thực sự dám làm vậy, tam tộc phẫn nộ đủ lật bàn làm việc của họ.
Vậy mà dám đen Trùng tộc đặt ở hành tinh khô ráo nóng bức sao, muốn đốt trọi đôi cánh trùng xinh đẹp của chúng à?!!
Cựu công dân Odyssey sẽ khinh thường nói, tuyệt đối sẽ không cùng bọn Liên Bang quê mùa này ở chung một chỗ!
Người Liên Bang cũng sẽ phản đối gay gắt, để đám cựu công dân Odyssey kiêu ngạo nâng cằm tới trần nhà kia làm hàng xóm của họ, quả thực khó chịu muốn dọn khỏi hành tinh này ngay lập tức, không muốn cùng hít thở dưới một bầu trời với họ!
Thủ tướng và Bộ Nội vụ lần nào cũng vội sứt đầu mẻ trán, đường chân tóc tuổi xuân chết sớm làm bọn họ yên lặng chảy xuống nước mắt, sau đó xin nhờ tổng bí thư Y Lâm, chỉ có cô mới có thể nhanh chóng tìm quốc vương bệ hạ về xử lý công vụ.
Y Lâm lại tỏ vẻ bất lực.
Quốc vương bệ hạ mà công dân Đế Quốc Lam Chu vô cùng kính yêu ao ước, hắn kỳ thật một chút cũng không muốn trở thành quốc vương.
Hành trình không phải trôi nổi trong không gian thì chính là tự nhốt mình trong căn phòng hắn từng sống cùng Bùi Chiêu Chu, chơi một trò chơi đã sớm bị người vứt bỏ, đến chủ hệ thống cũng đã biến mất, đó là trò chơi cơ giáp 《Chiến trường Ngân Hà》 Bùi Chiêu Chu từng tham gia phát minh.
Bên trong có nhiệm vụ ẩn, thu thập các mảnh cơ giáp cấp S Ngân Hồ của Bùi Chiêu Chu.
Tư Hoài Tây từng chút ghép lại các mảnh, cuối cùng đạt được cơ giáp cấp S Ngân Hồ trong trò chơi, đồng thời nhận được phần thưởng cuối cùng cho nhiệm vụ ẩn.
Nhưng phần thưởng Tư Hoài Tây muốn nhất, lại là một đoạn video Bùi Chiêu Chu quay để chúc mừng vị người chơi may mắn này.
Trong video, mặt mày Bùi Chiêu Chu nghiêm nghị tựa như chưa từng bị năm tháng đổi thay, môi mỏng đạm bạc khẽ mở, nói: "Chúc mừng bạn hoàn thành nhiệm vụ ẩn cuối cùng, nói vậy bạn phải là một cơ giáp sư ưu tú, vô cùng hiểu biết về cấu tạo cơ giáp, tôi chân thành hy vọng rằng bạn có thể gia nhập Công ty Cơ giáp Lam Hàng, cùng tôi hợp tác nghiên cứu phát minh cơ giáp kiểu mới…"
Video ngắn ngủi một phút này, Tư Hoài Tây đã xem lại biết bao nhiêu lần rồi.
Y Lâm không dám đoán, chỉ biết thi thoảng cô ở bên cạnh nghe, cũng có thể đem mỗi chữ đọc làu làu.
Không dám tưởng tượng Tư Hoài Tây chìm đắm lặp lại video này bao nhiêu lần, trong bóng ma quá khứ, đã bao nhiêu lần hắn phải thừa nhận sự cô đơn tuyệt vọng ngột ngạt.
Y Lâm muốn Tư Hoài Tây thoát khỏi bóng ma, tích cực tiếp xúc với càng nhiều người thay vì xây lên tòa tháp cao tận trời, nhốt chính mình trong tòa tháp cô độc, ngăn cách với thế nhân, như thể không hề liên quan gì đến thế giới này.
Cô thật sự sợ một ngày nào đó, Tư Hoài Tây sẽ chán ghét thế giới không có Bùi Chiêu Chu này, rời đi hoàn toàn.
Đế Quốc Lam Chu năm thứ ba.
Tư Hoài Tây cau mày, ngồi trong phòng làm việc của quốc vương, áp suất thấp không ngừng lan tràn, người làm xung quanh đều run bần bật, chỉ có Tổng Bí thư Y Lâm nở nụ cười hồ ly.
Trước bàn làm việc của quốc vương có một máy liên lạc, tiếng chuông reo chưa hề gián đoạn.
Tư Hoài Tây bắt máy, quả nhiên nhướng mày.
Là một nam sinh trẻ tuổi, bên kia dường như có nhiều giọng nói sôi nổi.
"Cho hỏi ngài là quốc vương bệ hạ sao?"
"Ừ." Tư Hoài Tây trầm thấp đáp.
Bên kia vang lên một tiếng cảm thán, ngay sau đó, nam sinh, hoặc là nói nam sinh viên kia hét lớn với máy truyền tin: "Quốc vương bệ hạ, tôi sùng bái ngài!!!"
Bọn học trò xung quanh cậu chàng kia còn nhảy nhót kêu lên: "Quốc vương bệ hạ, chúng tôi tốt nghiệp rồi! Tương lai chúng tôi sẽ cống hiến vì Đế Quốc Lam Chu! Yêu ngài!!!"
Lại một đám học sinh sinh viên mùa tốt nghiệp bạo dạn gọi tới.
Không lâu trước đó Y Lâm đề xuất thong qua một điều lệ, đường dây nóng quốc vương.
Toàn dân Đế Quốc Lam Chu khi gặp phải khó khăn trọng đại có thể trực tiếp gọi đến liên lạc của quốc vương, xin quốc vương công bằng công chính giúp đỡ.
Do lãnh thổ dân cư khổng lồ của Đế Quốc Lam Chu, tội ác sẽ sinh sôi ở một số nơi chính phủ Đế Quốc không quản đến được, mới kiến quốc được mấy năm, các quan chức chính phủ được phái đến hành tinh xa xôi bắt đầu hiện tượng tham ô hủ bại.
Tư Hoài Tây có thể ngăn cản đại quân Liên Bang Trùng tộc, lại ngăn không được lòng tham con người, hắn càng không hy vọng đất nước Bùi Chiêu Chu từng ở sẽ từng bước suy bại.
Vì vậy Tư Hoài Tây đồng ý đề nghị của Y Lâm.
Từ những ngày đầu, đường dây nóng quốc vương đã nhận được liên lạc từ khắp các hành tinh trong Đế Quốc Lam Chu, quét sạch không ít các vụ tội phạm, các vụ tham nhũng, bầu không khí Đế Quốc Lam Chu được cải thiện đáng kể, tỉ lệ tội phạm cấp tốc suy giảm, sự tin tưởng của công chúng vào chính phủ tăng lên trên diện rộng, quốc gia hưng thịnh, dân chúng ổn yên.
Giờ đây, trên cơ bản đường dây nóng quốc vương rất ít khi vang lên, ngoại trừ một khoảng thời gian đặc biệt, chính là thời gian đám học sinh sinh viên tượng trưng cho nền tảng tương lai của Đế Quốc Lam Chu tốt nghiệp.
Nhưng tới mùa tốt nghiệp, sẽ luôn có một ít đám học sinh sinh viên gan to tìm đường chết gọi tới, nếu không phải bày tỏ lòng kính yêu với Đế Quốc Lam Chu thì chính là thổ lộ với quốc vương bệ hạ.
Tư Hoài Tây bất đắc dĩ xoa xoa mày, khóe miệng lại tràn ra ý cười lơ đãng, rồi nghiêm túc nói: "Tôi phê chuẩn các cô cậu về sau cống hiến cho Đế Quốc Lam Chu, nhưng vì các cô cậu chiến hữu đường dây nóng quốc vương, quấy rầy công tác của tôi, vì vậy phạt các cô cậu đi nghĩ vụ lao động ba tháng."
Đám sinh viên bên kia khiếp sợ nói: "Quốc vương bệ hạ, không phải một tháng nghĩa vụ lao động sao?"
Tư Hoài Tây gợi lên nụ cười nhếch mép: "Từ hôm nay trở đi, sửa thành ba tháng nghĩa vụ lao động, đơn xử phạt sẽ gửi đến tài khoản mạng của các cô cậu, mong các cô cậu sinh viên Đế Quốc tốt nghiệp hoàn thành đúng hạn, bắt đầu cống hiến cho Đế Quốc Lam Chu từ nghĩa vụ lao động."
Một đám sinh viên tốt nghiệp sôi nổi nhận được đơn xử phạt do quốc vương bệ hạ ban hành, quỷ khóc sói gào rưng rưng nước mắt đem khoe đơn xử phạt lên bục giảng, tuy rằng cái giá ba tháng nghĩa vụ lao động có hơi nặng.
Y Lâm chăm chỉ bấy lâu nay để lôi kéo Tư Hoài Tây đến gần người dân Đế Quốc Lam Chu hơn, chính vì hy vọng hắn có thể tiếp xúc với hơi người nhiều hơn.
Thủy triều rút đi, đắm chìm trong nỗi đau tiếc nuối từ quá khứ, đó là chuyện thập phần làm người ta tuyệt vọng, cô cũng hiểu rất sâu điều đó.
Y Lâm rơm rớm nước mắt, sau khi được Tư Hoài Tây cứu, cô mới biết được sau khi cô mất tích, anh hai vẫn không từ bỏ tìm kiếm cô, thậm chí còn vì cô mà bị bắt từ bỏ y học, trở thành đào phạm.
Cho dù Tư Hoài Tây nói cho cô, anh hai có khi đang ở ngôi sao tội ác đợi, nhưng lúc đó gặp phải Liên Bang Trùng tộc xâm lược Đế Quốc, ngôi sao tội ác nằm ở mảnh đất xa xôi nhất biên giới, bị chiến hỏa tập kích đầu tiên. Khi mà cô nhận đợc tin tức của anh hai, đó lại là tin tức anh đã sớm chết.
Chủ sòng bạc nói với cô, anh hai cô nợ rất nhiều tiền, cuối cùng không có khả năng trả nợ nên đã tự sát.
(Trên thực tế, hắc y Y Thừa Trạch lợi dụng năng lực thực hiện điều ước và đọc tâm, tiền trên sòng bạc kiếm được cũng có thể làm ông chủ sòng bạc phá sản. Cuối cùng ông chủ sóng bạc thẹn quá hóa giận hạ lệnh truy nã, Y Thừa Trạch sợ bị ông chủ sòng bạc đuổi giết, giả chết rồi làm cái thân phận giả, mang theo Tiểu Hoàng Đậu rời khỏi ngôi sao tội ác, trốn đi trước khi bị chiến hỏa nhấn chìm.)
Y Lâm bi thương khóc tống, ngay cả người thân cuối cùng cũng bỏ rơi cô mà đi, sau khi mang tro cốt giả của Y Thừa Trạch về Đế Đô, cô ở lại bên người ân nhân Tư Hoài Tây, giúp hắn xử lý một số sự vụ phức tạp.
Thấy thời gian không sai lắm, Y Lâm lên tiếng nhắc nhở: "Quốc vương bệ hạ, thời gian hôn lễ được mời cũng không sai lắm, tôi đã chuẩn bị xe sẵn, có thể xuất phát bất cứ lúc nào."
Đôi mắt Tư Hoài Tây hơi tối, ba năm trôi qua, bạn bè của Bùi ca cũng đến lúc kết hôn, nếu Bùi ca cũng ở…
"Ừ, chút nữa tôi sẽ đi."
Y Lâm: "Còn một hoạt động công ích, muốn quốc vương bệ hạ phê chuẩn, ông chủ Chu Văn Gia của Công ty Tinh Ngu muốn tổ chức một hoạt dộng tống nghệ cho phụ huynh và con cái, tên là 《Cùng nhau đồng hành với ba》, có mời các nghệ sĩ nổi tiếng và con cái của họ đi du lịch, tiền lời toàn bộ quyên góp cho cô nhi viện Đế Quốc Lam Chu…"
Tư Hoài Tây: "Thông qua, từ tài khoản riêng của tôi bí mật quyên góc một khoản cho cô nhi viện."
Y Lâm lại tiếp tục nói: "Nhưng có một nan đề, thật ra cô nhi việc Đế Quốc Lam Chu không thiếu kinh phí, mỗi năm chúng ta đều sẽ chi ngân sách cho cô nhi viện…"
"Bên viện trưởng đưa ra một yêu cầu đặc biệt, mỗi năm đều có mấy đứa bé cha mẹ gặp tai nạn mà mất, tuy rằng ngân sách Đế Quốc chi có thể nuôi bọn họ đến khi thành niên, nhưng viện trưởng vẫn hy vọng có thể cho đám trẻ tìm được một gia đình, hy vọng có thể cho một đứa trẻ từ cô nhi viện tham gia tống nghệ này, sau đó tìm một người cha để chăm sóc đứa bé, quảng bá cô nhi viện để sau này có càng nhiều bé được bên ngoài nhìn thấy nhận nuôi."
Tư Hoài Tây rũ mắt xuống, suy nghĩ sâu xa một lát, cảm thấy yêu cầu này không có vấn đề gì, liền ngước mắt lên nhìn Y Lâm, hiểu rõ nói: "Cho nên em muốn anh tham gia tống nghệ này?"
Bằng không sao Y Lâm giải thích với hắn nhiều như vậy, qua ba năm kinh nghiệm làm việc chung với Y Lâm, Tư Hoài Tây nhạy bén cảm nhận được phiền phức lại tới.
Y Lâm cảm nhận được tầm mắt quốc vương bệ hạ bắt đầu cảnh giác, vẫn cứ duy trì nụ cười thân thiện của bí thư ưu tú, giải thích: "Đúng vậy, quốc vương bệ hạ, đây là cơ hội tốt để người dân Đế Quốc Lam Chu nhìn thấy mặt khác của ngài, lại còn có thể giải quyết nan đề của cô nhi việc, cớ sao lại không làm?"
Tư Hoài Tây hơi nhướng mày, đôi tay đan lại trước bàn làm việc, kiên quyết nói: "Anh từ chối, em nên tìm một người cha có thể chăm sóc trẻ con thì hơn."
Nụ cười của Y Lâm không thay đổi: "Đó không phải độ nổi tiếng của quốc vương bệ hạ tương đối cao, nếu xuất hiện trên sân khấu, độ chú ý tuyệt đối rất cao!"
Tư Hoài Tây vẫn kiên quyết từ chối, đồng thời đề cử một vài Alpha Beta đã lập gia đình sinh con, chắc chắn bọn họ biết cách chăm sóc con cái thế nào.
Tiếp đó, Tư Hoài Tây đi dự hôn lễ của Chu Văn Gia, bạn tốt cũ của Bùi Chiêu Chu.
Y Lâm vẫn không bỏ cuộc như cũ, nhìn bóng lưng Tư Hoài Tây chạy trốn, đôi mắt híp lại gọi một cuộc điện thoại.
Tư Hoài Tây hiếm khi gỡ bỏ mặt nạ đen, thời gian làm quốc vương bệ hạ, hắn chưa bao giờ để lộ diện mạo thật của mình ra ngoài.
Nhưng lần này hắn chỉ là một người bình thường đến tham dự đám cưới của bạn Bùi ca.
Hôn lễ rất náo nhiệt.
Đôi mắt xanh biển phản chiếu gương mặt hạnh phúc của đôi vợ chồng mới cưới, lúc này đây hắn không hề là quốc vương, chỉ là một người tự do hâm mộ ở bên ngoài đám tiệc.
Tư Hoài Tây nán lại một chút rồi định đặt quà xuống rời đi.
Vốn dĩ Chu Văn Gia và vợ mới cưới đang cùng khách khứa trò chuyện uống rượu, nhìn đến Tư Hoài Tây trong đám người, Chu Văn Gia lập tức buông chén rượu, nói với vợ một tiếng muốn đi tìm bạn.
Vợ y nhìn theo rầm mắt Chu Văn Gia, thấy Tư Hoài Tây diện mạo tuấn mỹ, còn kinh ngạc hỏi: "Đây có phải là nghệ sĩ trong công ty của anh không? Làm sao lớn vậy rồi mà vẫn chưa hot, em cũng chưa từng nhìn thấy tác phẩm của cậu ta trên mạng."
Chu Văn Gia cười ha ha hai tiếng, nói với vợ: "Công ty nhỏ của anh không trả nổi giá trị con người sang quý của nhân vật lớn như hắn, nhưng đúng là từng có cơ hội, thiếu chút nữa hắn đã là nghệ sĩ công ty anh, đáng tiếc…"
Đáy mắt Chu Văn Gia hiện lên tiếc hận thương cảm, nhớ lại bạn tốt Bùi Chiêu Chu bị hại chết của mình.
Nếu anh còn sống, có lẽ nhân vật lớn này vẫn sẽ cam chịu bị anh bao dưỡng, làm chim hoàng yến bên cạnh Bùi Chiêu Chu, sẽ hạnh phúc hơn nhiều so với làm quốc vương bệ hạ cô độc cao thượng.
Nhìn bóng lưng Tư Hoài Tây hiu quạnh rời đi.
Nhất thời, Chu Văn Gia cảm động vì bạn tốt gặp đường người như vậy, lại vì Tư Hoài Tây cảm thấy thật đáng buồn tiếc hận.
Cho dù y đến khi nào, bó hoa trước mộ Bùi Chiêu Chu đều như vừa có người đặt lên.
Y biết Tư Hoài Tây chưa bao giờ buông bỏ Bùi Chiêu Chu, giống ỷ lại dấu vết người chết để lại, kéo lê thân mình rỗng tuếch mưng mủ, tiếp tục cô đơn vô vọng bước đi trên thế giới.
Y thân là bạn tốt của Bùi Chiêu Chu lại càng mong chờ Tư Hoài Tây có thể bước ra khỏi bóng ma cái chết của anh, con người luôn phải tiến về phía trước.
Chu Văn Gia thở dài một hơi, nhớ đến những gì Tổng Bí thư Y Lâm nói với y, bước nhỏ chạy đến trước mặt Tư Hoài Tây, cười nói: "Nhiều năm như vậy, không ngờ cũng đến lúc tôi kết hôn, cảm ơn cậu đến tham dự hôn lễ của tôi. Sao cậu không ở lại lâu chút, uống ly rượu, để tôi chiêu đãi cậu nhé."
Ánh mắt Tư Hoài Tây khẽ nhúc nhích, không biết xuất phát từ nguyên nhân gì nhưng vẫn đáp ứng.
Ra bên ngoài đám cưới, cửa kính ngăn cách tiếng ồn bên trong.
Chu Văn Gia rót một ly cocktail cho Tư Hoài Tây, như thể một cuộc trò chuyện bình thường giữa hai người bạn, tùy ý nói.
"Gần đây thế nào rồi, hẳn là làm quốc vương bệ hạ rất mệt mỏi đi, tôi làm ông chủ một công ty giải trí nhỏ còn bận nhiều việc như vậy mà, ha ha ha ——"
Tư Hoài Tây nhấp một ngụm rượu, đôi mắt thâm thúy hạ thấp, trả lời: "Vậy đó, vội thì chưa hẳn nhưng có rất nhiều nhân tài xuất chúng hỗ trợ quốc gia này, vị trí này của tôi cũng không quan trọng."
Ánh mắt Chu Văn Gia hơi kinh ngạc, cúi đầu bất đắc dĩ cười cười.
Thật đúng là lần đầu nghe được cách nói vị trí quốc vương này không quan trọng, nếu đưa lên mạng, nhất định sẽ bị dân chúng phẫn nộ mắng chết, nhưng khi từ chính miệng Tư Hoài Tây nói ra, y quả thực có thể cảm nhận được vị trí mỗi công dân Đế Quốc sùng bái hướng tới, với hắn mà nói thật sự không quan trọng.
Chu Văn Gia thầm thở dài mấy hơi, hỏi: "Cậu đã từng nghĩ tới tìm người khác chưa? Cậu ấy đã đi lâu như vậy."
"…"
Bầu không khí lập tức lâm vào trầm mặc xấu hổ.
Cậu ấy là chỉ ai, trong lòng hai người họ đều rõ ràng, cũng không dám dễ dàng nói ra cái tên kia.
Tư Hoài Tây hạ mắt nhìn xuống, trầm mặc hồi lâu, nói: "Không có."
Thấy thế, Chu Văn Gia cũng không có ý định tiếp tục đề tài xấu hổ này, y đột nhiên đề xuất nói: "Nếu cậu không có ý định tìm người khác, vậy có muốn nhận nuôi một đứa trẻ chưa?"
Chu Văn Gia trực tiếp mở miệng nói: "Y Lâm tìm tôi, nói muốn khuyên cậu tham chương trình tạp kỹ dành cho gia đình của công ty tôi, tôi thấy cô ấy quan tâm cậu, muốn tìm cho cậu chút việc gì đó làm, lấy tư cách là bạn tốt cũ của Bùi Chiêu Chu, tôi cũng hy vọng cậu có thể ra mặt… Nhận nuôi con chỉ là một gợi ý, rốt cuộc thì nuôi con quá phiền phức, cháu trai tôi ồn ào muốn lên đầu tôi ngồi luôn. Nhưng đơn thuần tham gia một hoạt động tạp kỹ cũng rất nhẹ nhàng vui vẻ, cùng là chơi với mấy đứa nhóc ngây ngô, coi như giải sầu cậu cảm thấy thế nào?"
Ánh mắt Tư Hoài Tây trầm xuống, im lặng đến khi Chu Văn Gia có ý định từ bỏ khuyên bảo.
Hắn đột nhiên nói: "Tôi sẽ suy xét nó."
Tư Hoài Tây nhíu mày lại, uống nốt phần rượu còn lại, nói một tiếng với Chu Văn Gia rồi rời đi.
Hắn không trở về nơi ở.
Về tới văn phòng quốc vương, buổi tối mọi người đều đã về hết, Y Lâm cũng không ở.
Hiếm khi nhàn nhã, Tư Hoài Tây lấy từ quầy rượu một bình brandy, ngồi trên sô pha của quốc vương, lắc lư ly rượu, mùi thơm của rượu brandy trong suốt lan tỏa.
Dưới ánh đèn bán mờ ảo, đôi mắt xanh biển sâu đến cực hạn, giống mặt biển yên lặng từ lâu sắp sửa nổi bão.
Đột nhiên một trận tiếng chuông vang lên.
Tư Hoài Tây lạnh nhạt liếc nhìn máy truyền tin để bàn, nó nối với đường dây nóng quốc vương, hiện tại không phải giờ làm việc, hắn có thể phớt lờ cuộc gọi này, nhưng hắn vẫn đứng dậy bắt máy.
Ngoài ý muốn, đầu bên kia là một giọng trẻ con rất non nớt.
"Alo —— Là quốc vương bệ hạ phải không ạ?"
Tư Hoài Tây cảm thấy là trò chơi khăm của trẻ nhỏ, nhưng vẫn kiên nhẫn đáp lại: "Đúng vậy, xin hỏi bố mẹ bạn nhỏ đâu rồi?"
Giọng nói non nớt của bạn nhỏ bên kia rất nghiêm túc nghiêm nghị, nói với Tư Hoài Tây: "Quốc vương bệ hạ, con tên Tiểu Hoàng Đậu, năm nay ba tuổi, gần sinh nhật bốn tuổi. Con có chuyện muốn nhờ ngài giúp đỡ, ba con hôn mê bất tỉnh hơn ba năm, tuy rằng y thuật của bác sĩ lòng dạ hiểm độc kia rất cao minh nhưng vẫn không cứu tỉnh được ba con… Con nhìn thấy đường dây nóng quốc vương, Tiểu Hoàng Đậu cảm thấy quốc vương bệ hạ là người không gì không làm được, con cầu xin quốc vương bệ hạ cứu tỉnh ba con."
… Tiểu Hoàng Đậu.
Tư Hoài Tây chợt nhớ tới, nhũ danh Bùi ca đặt cho đứa bé chưa chào đời cũng là Tiểu Hoàng Đậu, nếu nó có thể khỏe mạnh sinh ra, chắc cũng lớn gần bằng bạn nhỏ này.
Nói thật với bạn nhỏ ngây thơ này rất phũ phàng, hắn không phải bác sĩ, cứu không được ba cô bé, càng không phải người không gì không làm được, ít nhất… Hắn đã cứu không được Bùi ca.
"… Xin lỗi, tôi không thể cứu ba con, nếu con muốn, có thể mang ba con đến chủ tinh, nơi này có bác sĩ càng giỏi hơn tôi."
Tư Hoài Tây buồn bã, hơi gian nan nói ra câu này.
"Thật sự không được sao ạ?" Tiểu Hoàng Đậu óng ánh nước mắt, tay nhỏ bụ bẫm xoa xoa nước mắt, đôi mắt to xanh biển trong veo thuần khiết như biển sao sạch sẽ, từng hạt sao lấp lánh rơi xuống.
"Hắc y kia đã từng vô tình nói ra, nếu ba năm không tỉnh lại có khả năng trở thành người thực vật. Tiểu Hoàng Đậu không muốn ba không tỉnh lại, con rất nhớ ba, cũng nhớ một bố khác nữa, sao mà bố không chịu tới tìm Tiểu Hoàng Đậu vậy… Hức hu hu…"
Tiểu Hoàng Đậu thường ngày lạnh mặt, ở trong đám bạn nhỏ là tiểu bá vương lạnh lùng, nhưng hôm nay vô tình xem một bộ phim truyền hình, trong đó nhân vật nữ chính bị tai nạn xe cộ hôn mê một năm, bác sĩ thông báo nếu không tỉnh lại sẽ thành người thực vật chết não, cả đời khó có thể tỉnh lại.
Ba bé đã ngủ ba năm, nếu thật sự không tỉnh lại có phải cả đời sẽ thành người thực vật không tỉnh không?
Bé trộm tra trên mạng, đi tìm hắc y hỏi, vừa lúc gã say rượu bất tỉnh, không phòng bị năng lực đọc tâm của bé, tiếng lòng bị bé nghe thấy. Trên phim truyền hình nói là sự thật…
Ngủ say càng lâu, càng khó tỉnh lại.
Tiểu Hoàng Đậu luôn luôn kiên cường độc lập rốt cuộc không khỏi sợ hãi, cuối cùng bé cũng chỉ là một nhóc con hơn ba tuổi, sợ ba sẽ bỏ rơi bé, vĩnh viễn ngủ say không tỉnh.
Vì thế cô bé gọi đến đường dây nóng quốc vương, bé cảm thấy quốc vương bệ hạ không gì không làm được chắc chắn có thể giải quyết vấn đề của bé, nhưng hiện tại, quốc vương bệ hạ nói làm không được…
Tư Hoài Tây nghe tiếng khóc bất lực của bạn nhỏ xa lạ kia, tựa hồ đồng cảm với hoàn cảnh của mình, trái tim đau đớn tê tái, bên miệng nở nụ cười gượng chua xót đến cực điểm.
Nhưng hắn không dám cho cô bé bất cứ hy vọng viển vông nào, một khắc hy vọng rách nát mới là tàn nhẫn nhất.
Bạn nhỏ từ từ ngừng nức nở, nắm chặt nắm tay nhỏ, nói với Tư Hoài Tây: "Vậy quốc vương bệ hạ, Tiểu Hoàng Đậu muốn tới Đế Đô, nghe nói một bố khác của con đang ở Đế Đô, nhất định ông ấy là một ma pháp sư lợi hai, nếu không Tiểu Hoàng Đậu cùng sẽ không… A, cái này không thể nói, nhất định ông ấy có cách đánh thức ba!"
Tư Hoài Tây nhíu mày lại, nghe có vẻ như bố Tiểu Hoàng Đậu là một kẻ lừa đảo không đàng hoàng, tra nam lừa ba Tiểu Hoàng Đậu sinh con xong liền bỏ đi.
"Cứ như vậy đi! Cảm ơn quốc vương bệ hạ đã lắng nghe Tiểu Hoàng Đậu, con sẽ đến Đế Đô, hy vọng có thể gặp được quốc vương bệ hạ!"
Tiểu Hoàng Đậu vội vàng cúp liên lạc, bởi vì cô bé nhìn thấy hắc y Y Thừa Trạch đang lại đây, vội vàng chỉnh âm lượng TV ở mức tối đa.
Cũng may ông chú đó chỉ lên uống cốc nước, nhìn Tiểu Hoàng Đậu lặng lẽ xem TV, chỉ nhắc nhở: "Đừng bật âm thanh lớn vậy, còn nữa, trẻ con đừng xem TV nhiều, mắt sẽ bị mù, nghe lời bác sĩ ta nói đi, tiết kiệm điện."
Tiểu Hoàng Đậu trợn trắng mắt câu cuối cùng ông chú lòng dạ hiểm độc nói mới là sự thật đi, cô bé giấu máy truyền tin vào khẽ hở sô pha, lười biếng hô: "Biết rồi ——"
Sau khi nhìn hắc y Y Thừa Trạch đóng cửa phòng, Tiểu Hoàng Đậu vội vàng nhảy xuống sô pha, viết một phong thơ, ghi rõ bé muốn đến Đế Đô tìm một người cha khác, cứu ba về.
Viết xong rồi, Tiểu Hoàng Đậu đặt lá thư lên bàn, đeo cái cặp vịt vàng, bên trong có thức ăn, quần áo và tinh tế tệ đã chuẩn bị.
Sau đó…
Tiểu Hoàng Đậu chậm rãi lau nước mắt, dán vào khoang chữa bệnh có kết cấu bằng kính, nói tạm biệt với ba Bùi Chiêu Chu bên trong, rời khỏi nhà trong đêm.
Lại không phát hiện ra, sau khi bé đi, lông mi Bùi Chiêu Chu ngủ say đã lâu trong khoang chữa bệnh bắt đầu động, dường như sắp thức tỉnh.
Ngày hôm sau.
Hắc y Y Thừa Trạch nhìn thấy trong nhà không có ai, cứ tưởng Tiểu Hoàng Đậu chạy ra ngoài chơi nhưng không ngờ tối rồi còn chưa chịu về, phát hiện trên bàn có lá thư tay Tiểu Hoàng Đậu để lại, nhóc con muốn bỏ nhà đi bụi, đi tìm một người cha khác của nhóc.
Y Thừa Trạch lúc đó chấm hỏi đầy đầu.
Dưới cơn hoảng hốt còn tưởng Tiểu Hoàng Đậu nói giỡn, nhưng rất nhanh Y Thừa Trạch phát hiện Tiểu Hoàng Đậu đã thu thập tốt quần áo!
Con nhóc này thật sự bỏ nhà đi bụi!!!
Y Thừa Trạch lập tức phát hoảng đi tìm Tiểu Hoàng Đậu, nhưng không ngờ nữa là Bùi Chiêu Chu vậy mà canh ngay lúc này tỉnh lại.
Y Thừa Trạch xấu hổ hoảng hốt vừa ra ngoài tìm Tiểu Hoàng Đậu, cuối cùng trở về nhà nhìn thấy một bãi nước trên mặt đất, thấy được cửa khoang chữa bệnh mở ra…
Có nghĩa là.
Y Thừa Trạch nhìn Bùi Chiêu Chu áo quần chỉnh tề, trong phòng khách đợi gã.
Trong lòng chửi một tiếng lớn.
—— Online gấp! Vừa mới đánh mất con nhà người ta thì phụ huynh đã tìm tới cửa phải làm sao bây giờ?!!!
Đế Quốc Odyssey, Liên Bang và Trùng tộc hợp nhất thành một đế quốc khổng lồ mới —— Đế Quốc Lam Chu.
Quốc vương bệ hạ ban hành một loạt sắc lệnh.
Hiến pháp mới đầu tiên của Đế Quốc Lam Chu được ban hành, lập tức vấp phải sự phản đối của quý tộc Đế Quốc Odyssey cũ.
Bởi vì trong hiến pháp đề cập đến việc xóa bỏ chế độ quý tộc, cho dù trước đây là quý tộc Đế Quốc Odyssey, bình dân, người Liên Bang, Trùng tộc, giờ đây họ đều là công dân của Đế Quốc Lam Chu và có vị thế bình đẳng.
Điều này đồng nghĩa với quý tộc không bao giờ được hưởng chính sách miễn thuế vụ, giảm miễn ưu đãi của quý tộc, hiện giờ bọn họ đứng ngang hàng với bình dân Đế Quốc, thậm chí cả Liên Bang và Trùng tộc.
Các quý tộc âm thầm muốn liên hợp với các gia tộc khác chống lại Tư Hoài Tây, nhưng còn chưa kịp hành động, cả đám đã bị Tư Hoài Tây ném vào đại lao, chứng cứ vô cùng xác thực.
Nhóm bình dân hoan hô, các quý tộc ảm đạm rời khỏi, bị buộc tiếp nhận địa vị công dân Đế Quốc Lam Chu.
Quốc vương bệ hạ mới vĩnh viễn đeo mặt nạ đen của mình, con dân Đế Quốc Lam Chu không biết bộ dạng của quốc vương, không biết tên thật của ngài, chỉ là vô cùng sùng bái ao ước vị quốc vương thần bí mạnh mẽ này, kính yêu từ tận đáy lòng gọi ngài là quốc vương bệ hạ.
Những ngày đầu thành lập Đế Quốc Lam Chu, Tư Hoài Tây còn để ý một chút, nhưng chẳng mấy chốc đã chọn được càng nhiều nhân tài xuất chúng, có không ít xuất thân từ bình dân.
Thấy Đế Quốc Lam Chu phát triển dần dần thành thục, Tư Hoài Tây lập tức ủy quyền cho chính phủ, quân đội, tòa án, dùng thân phận quốc vương giám sát, lại không trực tiếp xử lý các loại công vụ Đế Quốc phức tạp, chỉ có trong những trường hợp đưa ra quyết định quan trọng Tư Hoài Tây suốt ngày tự do bên ngoài mới có thể lộ diện.
Quan chức chính phủ Đế Quốc Lam Chu thường thường có chút văn kiện quan trọng muốn quốc vương bệ hạ phê duyệt, nhưng vị quốc vương lười biếng này trốn đi, dù có tìm thế nào cũng không thấy, để lại lời nhắn hoặc là đi tìm tổng bí thư Y Lâm, nếu không thì đi tìm Thủ tướng và Bộ Nội vụ giải quyết vấn đề thay quốc vương.
Ngày nay, Đế Quốc Lam Chu khổng lồ chiếm giữ diện tích ba cố thổ, sau khi dung hợp ba quốc gia, không chỉ sự vụ nhiều gấp ba, các loạn tranh chấp nhỏ giữa cựu công dân Odyssey, dân chúng Liên Bang, Trùng tộc đều trở nên mẫn cảm, không cẩn thận một chút liền có thể gặp rắc rối lớn.
Nhưng ba loại người dân này lại tin phục sùng bái quyết sách của quốc vương bệ hạ một cách dị thường, tỷ như phân chia khu vực hành tinh cư trú.
Cho dù quốc vương bệ hạ đem Trùng tộc bỏ vào hành tinh khô ráo nóng bức, đặt hai bên cựu công dân Odyssey và người Liên Bang vốn có xung đột ở cùng với nhau, bọn họ cũng không có bất cứ dị nghị gì.
Thay vào đó sẽ nghiêm túc tự hỏi ý nghĩa việc làm này của quốc vương, để Trùng tộc trước nay yêu thích môi trường sống ẩm ướt đến hành tinh khô ráo nóng bức, phải hay không hy vọng bọn họ khắc phục khó khăn sinh lý, để cựu công dân Đế Quốc và người Liên Bang ở cùng nhau, có phải hy vọng bọn họ có thể buông bỏ mẫu thuẫn, hòa thuận ở chung hay không.
Ngược lại, đổi người xử lý chuyện này thành Thủ tướng và Bộ Nội vụ, nếu bọn họ thực sự dám làm vậy, tam tộc phẫn nộ đủ lật bàn làm việc của họ.
Vậy mà dám đen Trùng tộc đặt ở hành tinh khô ráo nóng bức sao, muốn đốt trọi đôi cánh trùng xinh đẹp của chúng à?!!
Cựu công dân Odyssey sẽ khinh thường nói, tuyệt đối sẽ không cùng bọn Liên Bang quê mùa này ở chung một chỗ!
Người Liên Bang cũng sẽ phản đối gay gắt, để đám cựu công dân Odyssey kiêu ngạo nâng cằm tới trần nhà kia làm hàng xóm của họ, quả thực khó chịu muốn dọn khỏi hành tinh này ngay lập tức, không muốn cùng hít thở dưới một bầu trời với họ!
Thủ tướng và Bộ Nội vụ lần nào cũng vội sứt đầu mẻ trán, đường chân tóc tuổi xuân chết sớm làm bọn họ yên lặng chảy xuống nước mắt, sau đó xin nhờ tổng bí thư Y Lâm, chỉ có cô mới có thể nhanh chóng tìm quốc vương bệ hạ về xử lý công vụ.
Y Lâm lại tỏ vẻ bất lực.
Quốc vương bệ hạ mà công dân Đế Quốc Lam Chu vô cùng kính yêu ao ước, hắn kỳ thật một chút cũng không muốn trở thành quốc vương.
Hành trình không phải trôi nổi trong không gian thì chính là tự nhốt mình trong căn phòng hắn từng sống cùng Bùi Chiêu Chu, chơi một trò chơi đã sớm bị người vứt bỏ, đến chủ hệ thống cũng đã biến mất, đó là trò chơi cơ giáp 《Chiến trường Ngân Hà》 Bùi Chiêu Chu từng tham gia phát minh.
Bên trong có nhiệm vụ ẩn, thu thập các mảnh cơ giáp cấp S Ngân Hồ của Bùi Chiêu Chu.
Tư Hoài Tây từng chút ghép lại các mảnh, cuối cùng đạt được cơ giáp cấp S Ngân Hồ trong trò chơi, đồng thời nhận được phần thưởng cuối cùng cho nhiệm vụ ẩn.
Nhưng phần thưởng Tư Hoài Tây muốn nhất, lại là một đoạn video Bùi Chiêu Chu quay để chúc mừng vị người chơi may mắn này.
Trong video, mặt mày Bùi Chiêu Chu nghiêm nghị tựa như chưa từng bị năm tháng đổi thay, môi mỏng đạm bạc khẽ mở, nói: "Chúc mừng bạn hoàn thành nhiệm vụ ẩn cuối cùng, nói vậy bạn phải là một cơ giáp sư ưu tú, vô cùng hiểu biết về cấu tạo cơ giáp, tôi chân thành hy vọng rằng bạn có thể gia nhập Công ty Cơ giáp Lam Hàng, cùng tôi hợp tác nghiên cứu phát minh cơ giáp kiểu mới…"
Video ngắn ngủi một phút này, Tư Hoài Tây đã xem lại biết bao nhiêu lần rồi.
Y Lâm không dám đoán, chỉ biết thi thoảng cô ở bên cạnh nghe, cũng có thể đem mỗi chữ đọc làu làu.
Không dám tưởng tượng Tư Hoài Tây chìm đắm lặp lại video này bao nhiêu lần, trong bóng ma quá khứ, đã bao nhiêu lần hắn phải thừa nhận sự cô đơn tuyệt vọng ngột ngạt.
Y Lâm muốn Tư Hoài Tây thoát khỏi bóng ma, tích cực tiếp xúc với càng nhiều người thay vì xây lên tòa tháp cao tận trời, nhốt chính mình trong tòa tháp cô độc, ngăn cách với thế nhân, như thể không hề liên quan gì đến thế giới này.
Cô thật sự sợ một ngày nào đó, Tư Hoài Tây sẽ chán ghét thế giới không có Bùi Chiêu Chu này, rời đi hoàn toàn.
Đế Quốc Lam Chu năm thứ ba.
Tư Hoài Tây cau mày, ngồi trong phòng làm việc của quốc vương, áp suất thấp không ngừng lan tràn, người làm xung quanh đều run bần bật, chỉ có Tổng Bí thư Y Lâm nở nụ cười hồ ly.
Trước bàn làm việc của quốc vương có một máy liên lạc, tiếng chuông reo chưa hề gián đoạn.
Tư Hoài Tây bắt máy, quả nhiên nhướng mày.
Là một nam sinh trẻ tuổi, bên kia dường như có nhiều giọng nói sôi nổi.
"Cho hỏi ngài là quốc vương bệ hạ sao?"
"Ừ." Tư Hoài Tây trầm thấp đáp.
Bên kia vang lên một tiếng cảm thán, ngay sau đó, nam sinh, hoặc là nói nam sinh viên kia hét lớn với máy truyền tin: "Quốc vương bệ hạ, tôi sùng bái ngài!!!"
Bọn học trò xung quanh cậu chàng kia còn nhảy nhót kêu lên: "Quốc vương bệ hạ, chúng tôi tốt nghiệp rồi! Tương lai chúng tôi sẽ cống hiến vì Đế Quốc Lam Chu! Yêu ngài!!!"
Lại một đám học sinh sinh viên mùa tốt nghiệp bạo dạn gọi tới.
Không lâu trước đó Y Lâm đề xuất thong qua một điều lệ, đường dây nóng quốc vương.
Toàn dân Đế Quốc Lam Chu khi gặp phải khó khăn trọng đại có thể trực tiếp gọi đến liên lạc của quốc vương, xin quốc vương công bằng công chính giúp đỡ.
Do lãnh thổ dân cư khổng lồ của Đế Quốc Lam Chu, tội ác sẽ sinh sôi ở một số nơi chính phủ Đế Quốc không quản đến được, mới kiến quốc được mấy năm, các quan chức chính phủ được phái đến hành tinh xa xôi bắt đầu hiện tượng tham ô hủ bại.
Tư Hoài Tây có thể ngăn cản đại quân Liên Bang Trùng tộc, lại ngăn không được lòng tham con người, hắn càng không hy vọng đất nước Bùi Chiêu Chu từng ở sẽ từng bước suy bại.
Vì vậy Tư Hoài Tây đồng ý đề nghị của Y Lâm.
Từ những ngày đầu, đường dây nóng quốc vương đã nhận được liên lạc từ khắp các hành tinh trong Đế Quốc Lam Chu, quét sạch không ít các vụ tội phạm, các vụ tham nhũng, bầu không khí Đế Quốc Lam Chu được cải thiện đáng kể, tỉ lệ tội phạm cấp tốc suy giảm, sự tin tưởng của công chúng vào chính phủ tăng lên trên diện rộng, quốc gia hưng thịnh, dân chúng ổn yên.
Giờ đây, trên cơ bản đường dây nóng quốc vương rất ít khi vang lên, ngoại trừ một khoảng thời gian đặc biệt, chính là thời gian đám học sinh sinh viên tượng trưng cho nền tảng tương lai của Đế Quốc Lam Chu tốt nghiệp.
Nhưng tới mùa tốt nghiệp, sẽ luôn có một ít đám học sinh sinh viên gan to tìm đường chết gọi tới, nếu không phải bày tỏ lòng kính yêu với Đế Quốc Lam Chu thì chính là thổ lộ với quốc vương bệ hạ.
Tư Hoài Tây bất đắc dĩ xoa xoa mày, khóe miệng lại tràn ra ý cười lơ đãng, rồi nghiêm túc nói: "Tôi phê chuẩn các cô cậu về sau cống hiến cho Đế Quốc Lam Chu, nhưng vì các cô cậu chiến hữu đường dây nóng quốc vương, quấy rầy công tác của tôi, vì vậy phạt các cô cậu đi nghĩ vụ lao động ba tháng."
Đám sinh viên bên kia khiếp sợ nói: "Quốc vương bệ hạ, không phải một tháng nghĩa vụ lao động sao?"
Tư Hoài Tây gợi lên nụ cười nhếch mép: "Từ hôm nay trở đi, sửa thành ba tháng nghĩa vụ lao động, đơn xử phạt sẽ gửi đến tài khoản mạng của các cô cậu, mong các cô cậu sinh viên Đế Quốc tốt nghiệp hoàn thành đúng hạn, bắt đầu cống hiến cho Đế Quốc Lam Chu từ nghĩa vụ lao động."
Một đám sinh viên tốt nghiệp sôi nổi nhận được đơn xử phạt do quốc vương bệ hạ ban hành, quỷ khóc sói gào rưng rưng nước mắt đem khoe đơn xử phạt lên bục giảng, tuy rằng cái giá ba tháng nghĩa vụ lao động có hơi nặng.
Y Lâm chăm chỉ bấy lâu nay để lôi kéo Tư Hoài Tây đến gần người dân Đế Quốc Lam Chu hơn, chính vì hy vọng hắn có thể tiếp xúc với hơi người nhiều hơn.
Thủy triều rút đi, đắm chìm trong nỗi đau tiếc nuối từ quá khứ, đó là chuyện thập phần làm người ta tuyệt vọng, cô cũng hiểu rất sâu điều đó.
Y Lâm rơm rớm nước mắt, sau khi được Tư Hoài Tây cứu, cô mới biết được sau khi cô mất tích, anh hai vẫn không từ bỏ tìm kiếm cô, thậm chí còn vì cô mà bị bắt từ bỏ y học, trở thành đào phạm.
Cho dù Tư Hoài Tây nói cho cô, anh hai có khi đang ở ngôi sao tội ác đợi, nhưng lúc đó gặp phải Liên Bang Trùng tộc xâm lược Đế Quốc, ngôi sao tội ác nằm ở mảnh đất xa xôi nhất biên giới, bị chiến hỏa tập kích đầu tiên. Khi mà cô nhận đợc tin tức của anh hai, đó lại là tin tức anh đã sớm chết.
Chủ sòng bạc nói với cô, anh hai cô nợ rất nhiều tiền, cuối cùng không có khả năng trả nợ nên đã tự sát.
(Trên thực tế, hắc y Y Thừa Trạch lợi dụng năng lực thực hiện điều ước và đọc tâm, tiền trên sòng bạc kiếm được cũng có thể làm ông chủ sòng bạc phá sản. Cuối cùng ông chủ sóng bạc thẹn quá hóa giận hạ lệnh truy nã, Y Thừa Trạch sợ bị ông chủ sòng bạc đuổi giết, giả chết rồi làm cái thân phận giả, mang theo Tiểu Hoàng Đậu rời khỏi ngôi sao tội ác, trốn đi trước khi bị chiến hỏa nhấn chìm.)
Y Lâm bi thương khóc tống, ngay cả người thân cuối cùng cũng bỏ rơi cô mà đi, sau khi mang tro cốt giả của Y Thừa Trạch về Đế Đô, cô ở lại bên người ân nhân Tư Hoài Tây, giúp hắn xử lý một số sự vụ phức tạp.
Thấy thời gian không sai lắm, Y Lâm lên tiếng nhắc nhở: "Quốc vương bệ hạ, thời gian hôn lễ được mời cũng không sai lắm, tôi đã chuẩn bị xe sẵn, có thể xuất phát bất cứ lúc nào."
Đôi mắt Tư Hoài Tây hơi tối, ba năm trôi qua, bạn bè của Bùi ca cũng đến lúc kết hôn, nếu Bùi ca cũng ở…
"Ừ, chút nữa tôi sẽ đi."
Y Lâm: "Còn một hoạt động công ích, muốn quốc vương bệ hạ phê chuẩn, ông chủ Chu Văn Gia của Công ty Tinh Ngu muốn tổ chức một hoạt dộng tống nghệ cho phụ huynh và con cái, tên là 《Cùng nhau đồng hành với ba》, có mời các nghệ sĩ nổi tiếng và con cái của họ đi du lịch, tiền lời toàn bộ quyên góp cho cô nhi viện Đế Quốc Lam Chu…"
Tư Hoài Tây: "Thông qua, từ tài khoản riêng của tôi bí mật quyên góc một khoản cho cô nhi viện."
Y Lâm lại tiếp tục nói: "Nhưng có một nan đề, thật ra cô nhi việc Đế Quốc Lam Chu không thiếu kinh phí, mỗi năm chúng ta đều sẽ chi ngân sách cho cô nhi viện…"
"Bên viện trưởng đưa ra một yêu cầu đặc biệt, mỗi năm đều có mấy đứa bé cha mẹ gặp tai nạn mà mất, tuy rằng ngân sách Đế Quốc chi có thể nuôi bọn họ đến khi thành niên, nhưng viện trưởng vẫn hy vọng có thể cho đám trẻ tìm được một gia đình, hy vọng có thể cho một đứa trẻ từ cô nhi viện tham gia tống nghệ này, sau đó tìm một người cha để chăm sóc đứa bé, quảng bá cô nhi viện để sau này có càng nhiều bé được bên ngoài nhìn thấy nhận nuôi."
Tư Hoài Tây rũ mắt xuống, suy nghĩ sâu xa một lát, cảm thấy yêu cầu này không có vấn đề gì, liền ngước mắt lên nhìn Y Lâm, hiểu rõ nói: "Cho nên em muốn anh tham gia tống nghệ này?"
Bằng không sao Y Lâm giải thích với hắn nhiều như vậy, qua ba năm kinh nghiệm làm việc chung với Y Lâm, Tư Hoài Tây nhạy bén cảm nhận được phiền phức lại tới.
Y Lâm cảm nhận được tầm mắt quốc vương bệ hạ bắt đầu cảnh giác, vẫn cứ duy trì nụ cười thân thiện của bí thư ưu tú, giải thích: "Đúng vậy, quốc vương bệ hạ, đây là cơ hội tốt để người dân Đế Quốc Lam Chu nhìn thấy mặt khác của ngài, lại còn có thể giải quyết nan đề của cô nhi việc, cớ sao lại không làm?"
Tư Hoài Tây hơi nhướng mày, đôi tay đan lại trước bàn làm việc, kiên quyết nói: "Anh từ chối, em nên tìm một người cha có thể chăm sóc trẻ con thì hơn."
Nụ cười của Y Lâm không thay đổi: "Đó không phải độ nổi tiếng của quốc vương bệ hạ tương đối cao, nếu xuất hiện trên sân khấu, độ chú ý tuyệt đối rất cao!"
Tư Hoài Tây vẫn kiên quyết từ chối, đồng thời đề cử một vài Alpha Beta đã lập gia đình sinh con, chắc chắn bọn họ biết cách chăm sóc con cái thế nào.
Tiếp đó, Tư Hoài Tây đi dự hôn lễ của Chu Văn Gia, bạn tốt cũ của Bùi Chiêu Chu.
Y Lâm vẫn không bỏ cuộc như cũ, nhìn bóng lưng Tư Hoài Tây chạy trốn, đôi mắt híp lại gọi một cuộc điện thoại.
Tư Hoài Tây hiếm khi gỡ bỏ mặt nạ đen, thời gian làm quốc vương bệ hạ, hắn chưa bao giờ để lộ diện mạo thật của mình ra ngoài.
Nhưng lần này hắn chỉ là một người bình thường đến tham dự đám cưới của bạn Bùi ca.
Hôn lễ rất náo nhiệt.
Đôi mắt xanh biển phản chiếu gương mặt hạnh phúc của đôi vợ chồng mới cưới, lúc này đây hắn không hề là quốc vương, chỉ là một người tự do hâm mộ ở bên ngoài đám tiệc.
Tư Hoài Tây nán lại một chút rồi định đặt quà xuống rời đi.
Vốn dĩ Chu Văn Gia và vợ mới cưới đang cùng khách khứa trò chuyện uống rượu, nhìn đến Tư Hoài Tây trong đám người, Chu Văn Gia lập tức buông chén rượu, nói với vợ một tiếng muốn đi tìm bạn.
Vợ y nhìn theo rầm mắt Chu Văn Gia, thấy Tư Hoài Tây diện mạo tuấn mỹ, còn kinh ngạc hỏi: "Đây có phải là nghệ sĩ trong công ty của anh không? Làm sao lớn vậy rồi mà vẫn chưa hot, em cũng chưa từng nhìn thấy tác phẩm của cậu ta trên mạng."
Chu Văn Gia cười ha ha hai tiếng, nói với vợ: "Công ty nhỏ của anh không trả nổi giá trị con người sang quý của nhân vật lớn như hắn, nhưng đúng là từng có cơ hội, thiếu chút nữa hắn đã là nghệ sĩ công ty anh, đáng tiếc…"
Đáy mắt Chu Văn Gia hiện lên tiếc hận thương cảm, nhớ lại bạn tốt Bùi Chiêu Chu bị hại chết của mình.
Nếu anh còn sống, có lẽ nhân vật lớn này vẫn sẽ cam chịu bị anh bao dưỡng, làm chim hoàng yến bên cạnh Bùi Chiêu Chu, sẽ hạnh phúc hơn nhiều so với làm quốc vương bệ hạ cô độc cao thượng.
Nhìn bóng lưng Tư Hoài Tây hiu quạnh rời đi.
Nhất thời, Chu Văn Gia cảm động vì bạn tốt gặp đường người như vậy, lại vì Tư Hoài Tây cảm thấy thật đáng buồn tiếc hận.
Cho dù y đến khi nào, bó hoa trước mộ Bùi Chiêu Chu đều như vừa có người đặt lên.
Y biết Tư Hoài Tây chưa bao giờ buông bỏ Bùi Chiêu Chu, giống ỷ lại dấu vết người chết để lại, kéo lê thân mình rỗng tuếch mưng mủ, tiếp tục cô đơn vô vọng bước đi trên thế giới.
Y thân là bạn tốt của Bùi Chiêu Chu lại càng mong chờ Tư Hoài Tây có thể bước ra khỏi bóng ma cái chết của anh, con người luôn phải tiến về phía trước.
Chu Văn Gia thở dài một hơi, nhớ đến những gì Tổng Bí thư Y Lâm nói với y, bước nhỏ chạy đến trước mặt Tư Hoài Tây, cười nói: "Nhiều năm như vậy, không ngờ cũng đến lúc tôi kết hôn, cảm ơn cậu đến tham dự hôn lễ của tôi. Sao cậu không ở lại lâu chút, uống ly rượu, để tôi chiêu đãi cậu nhé."
Ánh mắt Tư Hoài Tây khẽ nhúc nhích, không biết xuất phát từ nguyên nhân gì nhưng vẫn đáp ứng.
Ra bên ngoài đám cưới, cửa kính ngăn cách tiếng ồn bên trong.
Chu Văn Gia rót một ly cocktail cho Tư Hoài Tây, như thể một cuộc trò chuyện bình thường giữa hai người bạn, tùy ý nói.
"Gần đây thế nào rồi, hẳn là làm quốc vương bệ hạ rất mệt mỏi đi, tôi làm ông chủ một công ty giải trí nhỏ còn bận nhiều việc như vậy mà, ha ha ha ——"
Tư Hoài Tây nhấp một ngụm rượu, đôi mắt thâm thúy hạ thấp, trả lời: "Vậy đó, vội thì chưa hẳn nhưng có rất nhiều nhân tài xuất chúng hỗ trợ quốc gia này, vị trí này của tôi cũng không quan trọng."
Ánh mắt Chu Văn Gia hơi kinh ngạc, cúi đầu bất đắc dĩ cười cười.
Thật đúng là lần đầu nghe được cách nói vị trí quốc vương này không quan trọng, nếu đưa lên mạng, nhất định sẽ bị dân chúng phẫn nộ mắng chết, nhưng khi từ chính miệng Tư Hoài Tây nói ra, y quả thực có thể cảm nhận được vị trí mỗi công dân Đế Quốc sùng bái hướng tới, với hắn mà nói thật sự không quan trọng.
Chu Văn Gia thầm thở dài mấy hơi, hỏi: "Cậu đã từng nghĩ tới tìm người khác chưa? Cậu ấy đã đi lâu như vậy."
"…"
Bầu không khí lập tức lâm vào trầm mặc xấu hổ.
Cậu ấy là chỉ ai, trong lòng hai người họ đều rõ ràng, cũng không dám dễ dàng nói ra cái tên kia.
Tư Hoài Tây hạ mắt nhìn xuống, trầm mặc hồi lâu, nói: "Không có."
Thấy thế, Chu Văn Gia cũng không có ý định tiếp tục đề tài xấu hổ này, y đột nhiên đề xuất nói: "Nếu cậu không có ý định tìm người khác, vậy có muốn nhận nuôi một đứa trẻ chưa?"
Chu Văn Gia trực tiếp mở miệng nói: "Y Lâm tìm tôi, nói muốn khuyên cậu tham chương trình tạp kỹ dành cho gia đình của công ty tôi, tôi thấy cô ấy quan tâm cậu, muốn tìm cho cậu chút việc gì đó làm, lấy tư cách là bạn tốt cũ của Bùi Chiêu Chu, tôi cũng hy vọng cậu có thể ra mặt… Nhận nuôi con chỉ là một gợi ý, rốt cuộc thì nuôi con quá phiền phức, cháu trai tôi ồn ào muốn lên đầu tôi ngồi luôn. Nhưng đơn thuần tham gia một hoạt động tạp kỹ cũng rất nhẹ nhàng vui vẻ, cùng là chơi với mấy đứa nhóc ngây ngô, coi như giải sầu cậu cảm thấy thế nào?"
Ánh mắt Tư Hoài Tây trầm xuống, im lặng đến khi Chu Văn Gia có ý định từ bỏ khuyên bảo.
Hắn đột nhiên nói: "Tôi sẽ suy xét nó."
Tư Hoài Tây nhíu mày lại, uống nốt phần rượu còn lại, nói một tiếng với Chu Văn Gia rồi rời đi.
Hắn không trở về nơi ở.
Về tới văn phòng quốc vương, buổi tối mọi người đều đã về hết, Y Lâm cũng không ở.
Hiếm khi nhàn nhã, Tư Hoài Tây lấy từ quầy rượu một bình brandy, ngồi trên sô pha của quốc vương, lắc lư ly rượu, mùi thơm của rượu brandy trong suốt lan tỏa.
Dưới ánh đèn bán mờ ảo, đôi mắt xanh biển sâu đến cực hạn, giống mặt biển yên lặng từ lâu sắp sửa nổi bão.
Đột nhiên một trận tiếng chuông vang lên.
Tư Hoài Tây lạnh nhạt liếc nhìn máy truyền tin để bàn, nó nối với đường dây nóng quốc vương, hiện tại không phải giờ làm việc, hắn có thể phớt lờ cuộc gọi này, nhưng hắn vẫn đứng dậy bắt máy.
Ngoài ý muốn, đầu bên kia là một giọng trẻ con rất non nớt.
"Alo —— Là quốc vương bệ hạ phải không ạ?"
Tư Hoài Tây cảm thấy là trò chơi khăm của trẻ nhỏ, nhưng vẫn kiên nhẫn đáp lại: "Đúng vậy, xin hỏi bố mẹ bạn nhỏ đâu rồi?"
Giọng nói non nớt của bạn nhỏ bên kia rất nghiêm túc nghiêm nghị, nói với Tư Hoài Tây: "Quốc vương bệ hạ, con tên Tiểu Hoàng Đậu, năm nay ba tuổi, gần sinh nhật bốn tuổi. Con có chuyện muốn nhờ ngài giúp đỡ, ba con hôn mê bất tỉnh hơn ba năm, tuy rằng y thuật của bác sĩ lòng dạ hiểm độc kia rất cao minh nhưng vẫn không cứu tỉnh được ba con… Con nhìn thấy đường dây nóng quốc vương, Tiểu Hoàng Đậu cảm thấy quốc vương bệ hạ là người không gì không làm được, con cầu xin quốc vương bệ hạ cứu tỉnh ba con."
… Tiểu Hoàng Đậu.
Tư Hoài Tây chợt nhớ tới, nhũ danh Bùi ca đặt cho đứa bé chưa chào đời cũng là Tiểu Hoàng Đậu, nếu nó có thể khỏe mạnh sinh ra, chắc cũng lớn gần bằng bạn nhỏ này.
Nói thật với bạn nhỏ ngây thơ này rất phũ phàng, hắn không phải bác sĩ, cứu không được ba cô bé, càng không phải người không gì không làm được, ít nhất… Hắn đã cứu không được Bùi ca.
"… Xin lỗi, tôi không thể cứu ba con, nếu con muốn, có thể mang ba con đến chủ tinh, nơi này có bác sĩ càng giỏi hơn tôi."
Tư Hoài Tây buồn bã, hơi gian nan nói ra câu này.
"Thật sự không được sao ạ?" Tiểu Hoàng Đậu óng ánh nước mắt, tay nhỏ bụ bẫm xoa xoa nước mắt, đôi mắt to xanh biển trong veo thuần khiết như biển sao sạch sẽ, từng hạt sao lấp lánh rơi xuống.
"Hắc y kia đã từng vô tình nói ra, nếu ba năm không tỉnh lại có khả năng trở thành người thực vật. Tiểu Hoàng Đậu không muốn ba không tỉnh lại, con rất nhớ ba, cũng nhớ một bố khác nữa, sao mà bố không chịu tới tìm Tiểu Hoàng Đậu vậy… Hức hu hu…"
Tiểu Hoàng Đậu thường ngày lạnh mặt, ở trong đám bạn nhỏ là tiểu bá vương lạnh lùng, nhưng hôm nay vô tình xem một bộ phim truyền hình, trong đó nhân vật nữ chính bị tai nạn xe cộ hôn mê một năm, bác sĩ thông báo nếu không tỉnh lại sẽ thành người thực vật chết não, cả đời khó có thể tỉnh lại.
Ba bé đã ngủ ba năm, nếu thật sự không tỉnh lại có phải cả đời sẽ thành người thực vật không tỉnh không?
Bé trộm tra trên mạng, đi tìm hắc y hỏi, vừa lúc gã say rượu bất tỉnh, không phòng bị năng lực đọc tâm của bé, tiếng lòng bị bé nghe thấy. Trên phim truyền hình nói là sự thật…
Ngủ say càng lâu, càng khó tỉnh lại.
Tiểu Hoàng Đậu luôn luôn kiên cường độc lập rốt cuộc không khỏi sợ hãi, cuối cùng bé cũng chỉ là một nhóc con hơn ba tuổi, sợ ba sẽ bỏ rơi bé, vĩnh viễn ngủ say không tỉnh.
Vì thế cô bé gọi đến đường dây nóng quốc vương, bé cảm thấy quốc vương bệ hạ không gì không làm được chắc chắn có thể giải quyết vấn đề của bé, nhưng hiện tại, quốc vương bệ hạ nói làm không được…
Tư Hoài Tây nghe tiếng khóc bất lực của bạn nhỏ xa lạ kia, tựa hồ đồng cảm với hoàn cảnh của mình, trái tim đau đớn tê tái, bên miệng nở nụ cười gượng chua xót đến cực điểm.
Nhưng hắn không dám cho cô bé bất cứ hy vọng viển vông nào, một khắc hy vọng rách nát mới là tàn nhẫn nhất.
Bạn nhỏ từ từ ngừng nức nở, nắm chặt nắm tay nhỏ, nói với Tư Hoài Tây: "Vậy quốc vương bệ hạ, Tiểu Hoàng Đậu muốn tới Đế Đô, nghe nói một bố khác của con đang ở Đế Đô, nhất định ông ấy là một ma pháp sư lợi hai, nếu không Tiểu Hoàng Đậu cùng sẽ không… A, cái này không thể nói, nhất định ông ấy có cách đánh thức ba!"
Tư Hoài Tây nhíu mày lại, nghe có vẻ như bố Tiểu Hoàng Đậu là một kẻ lừa đảo không đàng hoàng, tra nam lừa ba Tiểu Hoàng Đậu sinh con xong liền bỏ đi.
"Cứ như vậy đi! Cảm ơn quốc vương bệ hạ đã lắng nghe Tiểu Hoàng Đậu, con sẽ đến Đế Đô, hy vọng có thể gặp được quốc vương bệ hạ!"
Tiểu Hoàng Đậu vội vàng cúp liên lạc, bởi vì cô bé nhìn thấy hắc y Y Thừa Trạch đang lại đây, vội vàng chỉnh âm lượng TV ở mức tối đa.
Cũng may ông chú đó chỉ lên uống cốc nước, nhìn Tiểu Hoàng Đậu lặng lẽ xem TV, chỉ nhắc nhở: "Đừng bật âm thanh lớn vậy, còn nữa, trẻ con đừng xem TV nhiều, mắt sẽ bị mù, nghe lời bác sĩ ta nói đi, tiết kiệm điện."
Tiểu Hoàng Đậu trợn trắng mắt câu cuối cùng ông chú lòng dạ hiểm độc nói mới là sự thật đi, cô bé giấu máy truyền tin vào khẽ hở sô pha, lười biếng hô: "Biết rồi ——"
Sau khi nhìn hắc y Y Thừa Trạch đóng cửa phòng, Tiểu Hoàng Đậu vội vàng nhảy xuống sô pha, viết một phong thơ, ghi rõ bé muốn đến Đế Đô tìm một người cha khác, cứu ba về.
Viết xong rồi, Tiểu Hoàng Đậu đặt lá thư lên bàn, đeo cái cặp vịt vàng, bên trong có thức ăn, quần áo và tinh tế tệ đã chuẩn bị.
Sau đó…
Tiểu Hoàng Đậu chậm rãi lau nước mắt, dán vào khoang chữa bệnh có kết cấu bằng kính, nói tạm biệt với ba Bùi Chiêu Chu bên trong, rời khỏi nhà trong đêm.
Lại không phát hiện ra, sau khi bé đi, lông mi Bùi Chiêu Chu ngủ say đã lâu trong khoang chữa bệnh bắt đầu động, dường như sắp thức tỉnh.
Ngày hôm sau.
Hắc y Y Thừa Trạch nhìn thấy trong nhà không có ai, cứ tưởng Tiểu Hoàng Đậu chạy ra ngoài chơi nhưng không ngờ tối rồi còn chưa chịu về, phát hiện trên bàn có lá thư tay Tiểu Hoàng Đậu để lại, nhóc con muốn bỏ nhà đi bụi, đi tìm một người cha khác của nhóc.
Y Thừa Trạch lúc đó chấm hỏi đầy đầu.
Dưới cơn hoảng hốt còn tưởng Tiểu Hoàng Đậu nói giỡn, nhưng rất nhanh Y Thừa Trạch phát hiện Tiểu Hoàng Đậu đã thu thập tốt quần áo!
Con nhóc này thật sự bỏ nhà đi bụi!!!
Y Thừa Trạch lập tức phát hoảng đi tìm Tiểu Hoàng Đậu, nhưng không ngờ nữa là Bùi Chiêu Chu vậy mà canh ngay lúc này tỉnh lại.
Y Thừa Trạch xấu hổ hoảng hốt vừa ra ngoài tìm Tiểu Hoàng Đậu, cuối cùng trở về nhà nhìn thấy một bãi nước trên mặt đất, thấy được cửa khoang chữa bệnh mở ra…
Có nghĩa là.
Y Thừa Trạch nhìn Bùi Chiêu Chu áo quần chỉnh tề, trong phòng khách đợi gã.
Trong lòng chửi một tiếng lớn.
—— Online gấp! Vừa mới đánh mất con nhà người ta thì phụ huynh đã tìm tới cửa phải làm sao bây giờ?!!!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.