Alpha Vô Cảm Và Omega Vạn Nhân Mê
Chương 101
Bạch Bích Tuyền
22/11/2023
Hôm nay Mận Mận mặc một cái váy yếm màu xanh nhạt, tóc búi hai bên, kẹp thêm hai cái nơ cùng màu với váy, đôi giày búp bê trắng, tổng thể vô cùng đáng yêu. Bé đi cùng Ninh Hạc Hiên, cả hai đứng trước phòng bệnh bối rối.
Vì Ninh Lạc không cho cả hai vào! Chỉ lấy cơm canh rồi đóng sầm cửa. Ninh Hạc Hiên bĩu môi, nắm tay Mận Mận đi về, nhưng bé như tảng đá, đứng như trời trồng! Nước mắt nước mũi thay nhau tuôn rới lã chả:
"Hu oaaaa"
" Ở ửa" (mở cửa)
Bình binh. Nắm tay u ú đập vào cửa, thấy vẫn bất động, bé liền trực tiếp...nằm lăn lộn!
Ninh Hạc Hiên: ......
Tôi không biết nó! Nó không phải em tôi!
Ninh Hạc Hiên chẳng như Ninh Thục Quyên, lười dỗ Mận Mận, cậu bé đứng đợi nó khóc mệt rồi thẳng tay lôi về, nhìn nó vừa gào khóc, vừa lăn qua lăn lại, lăn đến sàng nhà bóng loáng, trầm mặc: Lại mập hơn rồi! 3)
Sau khi tiểu tam bốn tủi rời đi, Ninh Lạc đắc ý gập lại chiếc máy tính. Cậu đến bên cạnh Tử Đăng đang tập trung vẽ, thân mật hôn xuống má một cái. Tử Đẳng theo thói quen vương tay lên xoa xoa mặt Ninh Lạc.
Ninh Lạc híp híp mắt.
Từ khi biết được Tử Đăng ngửi được tinh tức tố từ lúc bị bắt cóc cậu thường xuyên phóng hương hoa thụy dương ra, mục đích đương nhiên là muốn Tử Đằng quen thuộc với tinh tức tố của mình, vả lại cũng muốn kích thích làm vài việc khác~
Như thường ngày, Ninh Lạc phóng một ít tinh tức tố, hướng hoa thụy dương lượn lờ bao quanh Tử Đăng, Tử Đăng ngước lên nhìn Ninh Lạc, thấy đối phương ngượng ngùng, đỏ mặt, lại thò tay chạm vào eo mình, cậu lắc đầu, thẳng thừng:
"Không được"
Ninh Lạc định bày ra cái vẻ mặt uất ức thì ngoài cửa chợt có người gõ rồi tự nhiên bước vào:
"Thật là!!! Tại sao mùi tinh tức tố lại nồng như vậy!??"
Ninh Lập Thành cau mày quát. Ninh Lạc trông thấy ông già liền thay đối thái độ, lạnh lùng hỏi:
"Chưa cho phép đã tự ý vào, ông không có nguyên tắc à?"
Ninh Lạc lạnh mặt, cậu nhớ cậu đã khóa trong rồi mà?
Thủ phạm: Tử Đằng đi bỏ rác quên chốt lại cửa!
Ninh Lập Thành hừ một cái, ánh mắt xẹt qua tia an tâm, nhưng chỉ thoáng qua một giây, ông ta cao giọng chất vấn:
"Tại sao không cho Mận Mận vào?"
Ninh Lập Thành nhớ đến tiểu cục cưng, quần áo nhãn nheo, mặt lấm lem nước mắt nước mũi, hai cái má bánh bao hồng hồng, trông vô cùng đáng thương, hỏi ra mới biết Ninh Lạc không cho nó vào chơi với Tử Đằng.
"Ô, tại tôi thích" Ninh Lạc phân nửa cũng chả quan tâm!
Và một màng tranh luận nảy lửa diễn ra.
Tử Đăng: hai người có thể bớt đấu đá nhau được không?
Trước đây khi kí ức chưa về, Tử Đằng sẽ cảm thấy Ninh Lập Thành là dạng người ích kỷ, nhưng sau khi có toàn bộ kí ức kiếp trước, cậu thay đổi cách nhìn về người đàn ông này. Không phải ông ta không yêu thương Ninh Lạc, mà cách ông ta yêu thương phải xen lẫn lợi ích vào.
Ví như việc Ninh Lập Thành dẫn Hạ Đông Quần vào phòng khi Ninh Lạc đang trải qua kỳ phát tình lần đẩu, một là muốn Hạ gia hậu thuẫn, hai là vì ông ta có tư tưởng: Ninh Lạc chỉ là omega, cần phải có một alpha cường đại đề bảo vệ, kẻ vừa có tiền, vừa có địa vị, vừa xuất chúng đương nhiên là cháu đích tôn Hạ gia. Suy cho cùng Ninh Lập Thành cũng vì nghĩ cho tương lai Ninh Lạc, nhưng chính điều này đã khiến tình cảm cha con vốn lạnh nhạt nay càng thêm sứt mẻ.
Nhìn màng đấu khẩu Tử Đăng thở dài, vừa nãy cậu có thấy ánh mắt quan tâm của Ninh Lập Thành, chỉ tiếc là ông ta lại che đậy nó bằng việc khác.
Ninh Lập Thành cãi không thắng Ninh Lạc giận dữ bỏ đi, sau khi cánh cửa ngăn cách đóng lại, Ninh Lập Thành thở nhẹ ra.
Phải, Ninh Lập Thành thừa nhận, ông ta khinh thường omega. Dù có là cấp S đi chăng nữa thì sớm hay muộn cũng phải dựa dẫm vào alpha, đó là quy luật tự nhiên.
Nhưng điều đó không có nghĩa Ninh Lập Thành sẽ bỏ qua cho Hạ Đông Quân lần này, không có sự cho phép của ông ta mà dám động đến Ninh Lạc, hắn chuẩn bị tâm lý bị đánh là vừa!
'Cũng may nó ổn'
Khi nghe tin, Ninh Lập Thành rất sốc, phải đến tận bây giờ ông ta mới có can đảm đi xem Ninh Lạc.
"Gọi mười vệ sĩ đến sân sau bệnh viện"
Hạ Đông Quân được thả rồi. Vậy tính sổ thôi!
Tối hôm đó Hạ gia nháo nhào vì Hạ đại thiếu gia thương tích đầy mình nằm bất động trước cửa biệt thự! ?
Góc ngoài lễ:
"Thả lỏng ra"
"Ưm, chật"
Tiếng thở hỗn hển vang dội trong căn phòng, là Tử Đăng và Ninh Lạc. Hai người họ đang..... gài khóa kéo ba lô!
Tác giả: nghĩ bậy chứ gì . Trong sáng lên
Vì Ninh Lạc không cho cả hai vào! Chỉ lấy cơm canh rồi đóng sầm cửa. Ninh Hạc Hiên bĩu môi, nắm tay Mận Mận đi về, nhưng bé như tảng đá, đứng như trời trồng! Nước mắt nước mũi thay nhau tuôn rới lã chả:
"Hu oaaaa"
" Ở ửa" (mở cửa)
Bình binh. Nắm tay u ú đập vào cửa, thấy vẫn bất động, bé liền trực tiếp...nằm lăn lộn!
Ninh Hạc Hiên: ......
Tôi không biết nó! Nó không phải em tôi!
Ninh Hạc Hiên chẳng như Ninh Thục Quyên, lười dỗ Mận Mận, cậu bé đứng đợi nó khóc mệt rồi thẳng tay lôi về, nhìn nó vừa gào khóc, vừa lăn qua lăn lại, lăn đến sàng nhà bóng loáng, trầm mặc: Lại mập hơn rồi! 3)
Sau khi tiểu tam bốn tủi rời đi, Ninh Lạc đắc ý gập lại chiếc máy tính. Cậu đến bên cạnh Tử Đăng đang tập trung vẽ, thân mật hôn xuống má một cái. Tử Đẳng theo thói quen vương tay lên xoa xoa mặt Ninh Lạc.
Ninh Lạc híp híp mắt.
Từ khi biết được Tử Đăng ngửi được tinh tức tố từ lúc bị bắt cóc cậu thường xuyên phóng hương hoa thụy dương ra, mục đích đương nhiên là muốn Tử Đằng quen thuộc với tinh tức tố của mình, vả lại cũng muốn kích thích làm vài việc khác~
Như thường ngày, Ninh Lạc phóng một ít tinh tức tố, hướng hoa thụy dương lượn lờ bao quanh Tử Đăng, Tử Đăng ngước lên nhìn Ninh Lạc, thấy đối phương ngượng ngùng, đỏ mặt, lại thò tay chạm vào eo mình, cậu lắc đầu, thẳng thừng:
"Không được"
Ninh Lạc định bày ra cái vẻ mặt uất ức thì ngoài cửa chợt có người gõ rồi tự nhiên bước vào:
"Thật là!!! Tại sao mùi tinh tức tố lại nồng như vậy!??"
Ninh Lập Thành cau mày quát. Ninh Lạc trông thấy ông già liền thay đối thái độ, lạnh lùng hỏi:
"Chưa cho phép đã tự ý vào, ông không có nguyên tắc à?"
Ninh Lạc lạnh mặt, cậu nhớ cậu đã khóa trong rồi mà?
Thủ phạm: Tử Đằng đi bỏ rác quên chốt lại cửa!
Ninh Lập Thành hừ một cái, ánh mắt xẹt qua tia an tâm, nhưng chỉ thoáng qua một giây, ông ta cao giọng chất vấn:
"Tại sao không cho Mận Mận vào?"
Ninh Lập Thành nhớ đến tiểu cục cưng, quần áo nhãn nheo, mặt lấm lem nước mắt nước mũi, hai cái má bánh bao hồng hồng, trông vô cùng đáng thương, hỏi ra mới biết Ninh Lạc không cho nó vào chơi với Tử Đằng.
"Ô, tại tôi thích" Ninh Lạc phân nửa cũng chả quan tâm!
Và một màng tranh luận nảy lửa diễn ra.
Tử Đăng: hai người có thể bớt đấu đá nhau được không?
Trước đây khi kí ức chưa về, Tử Đằng sẽ cảm thấy Ninh Lập Thành là dạng người ích kỷ, nhưng sau khi có toàn bộ kí ức kiếp trước, cậu thay đổi cách nhìn về người đàn ông này. Không phải ông ta không yêu thương Ninh Lạc, mà cách ông ta yêu thương phải xen lẫn lợi ích vào.
Ví như việc Ninh Lập Thành dẫn Hạ Đông Quần vào phòng khi Ninh Lạc đang trải qua kỳ phát tình lần đẩu, một là muốn Hạ gia hậu thuẫn, hai là vì ông ta có tư tưởng: Ninh Lạc chỉ là omega, cần phải có một alpha cường đại đề bảo vệ, kẻ vừa có tiền, vừa có địa vị, vừa xuất chúng đương nhiên là cháu đích tôn Hạ gia. Suy cho cùng Ninh Lập Thành cũng vì nghĩ cho tương lai Ninh Lạc, nhưng chính điều này đã khiến tình cảm cha con vốn lạnh nhạt nay càng thêm sứt mẻ.
Nhìn màng đấu khẩu Tử Đăng thở dài, vừa nãy cậu có thấy ánh mắt quan tâm của Ninh Lập Thành, chỉ tiếc là ông ta lại che đậy nó bằng việc khác.
Ninh Lập Thành cãi không thắng Ninh Lạc giận dữ bỏ đi, sau khi cánh cửa ngăn cách đóng lại, Ninh Lập Thành thở nhẹ ra.
Phải, Ninh Lập Thành thừa nhận, ông ta khinh thường omega. Dù có là cấp S đi chăng nữa thì sớm hay muộn cũng phải dựa dẫm vào alpha, đó là quy luật tự nhiên.
Nhưng điều đó không có nghĩa Ninh Lập Thành sẽ bỏ qua cho Hạ Đông Quân lần này, không có sự cho phép của ông ta mà dám động đến Ninh Lạc, hắn chuẩn bị tâm lý bị đánh là vừa!
'Cũng may nó ổn'
Khi nghe tin, Ninh Lập Thành rất sốc, phải đến tận bây giờ ông ta mới có can đảm đi xem Ninh Lạc.
"Gọi mười vệ sĩ đến sân sau bệnh viện"
Hạ Đông Quân được thả rồi. Vậy tính sổ thôi!
Tối hôm đó Hạ gia nháo nhào vì Hạ đại thiếu gia thương tích đầy mình nằm bất động trước cửa biệt thự! ?
Góc ngoài lễ:
"Thả lỏng ra"
"Ưm, chật"
Tiếng thở hỗn hển vang dội trong căn phòng, là Tử Đăng và Ninh Lạc. Hai người họ đang..... gài khóa kéo ba lô!
Tác giả: nghĩ bậy chứ gì . Trong sáng lên
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.