Alpha Vô Cảm Và Omega Vạn Nhân Mê
Chương 107
Bạch Bích Tuyền
19/12/2023
Ninh Lạc gõ gõ bàn phím laptop, mặt vô biểu tình, cậu đang suy nghĩ vấn đề nào đó cực kỳ quan trọng.
Hiện tại Ninh Lạc đang là thư ký bên cạnh Ninh Khương, với thực lực khủng bố của Ninh Lạc, dư sức nắm trọn Ninh gia, nhưng Ninh lão muốn thêm vài năm nữa mới giao quyền cho cậu, vì, cưới chồng cho cậu trước đã! Lão không muốn đứa cháu này suốt ngày cứ canh Tử Đằng, ghen rồi dỗi, dỗi rồi ghen! Nói thật, chứ lão cũng thấy tội cho cháu rể lắm á!
Ninh Lạc ánh mắt thâm trầm, xung quanh vì khí tức khó ở mà chẳng ai dám lại gần. Ninh Lạc lớn lên cực kỳ cực kỳ diễm lệ. Nét đẹp không phải dạng nữ tính, mà là phi giới tính. Đôi mắt phượng hẹp màu xanh dương hút hồn, mái tóc hồng mềm mại, da trắng, tổng thể lại cao ráo, cân đối.
Lạnh lùng, bá đạo, tuyệt sắc là những từ tóm gọn để miêu tả cậu.
Ninh Lạc chỉ ngồi lặng lẽ, hàng trăm ánh mắt lén lút ngắm nhìn. Đối với bọn họ, chỉ cần mỗi ngày được ngắm Ninh mỹ nhân thôi đã đủ máu để làm việc. Ôi! Người gì đâu mà đẹp quá trời quá đất!
Nhưng mỹ nhân hôm nay không vui, à, mà có ngày nào cậu ấy nở nụ cười đâu, cái mặt đẹp mà suốt ngày cứ hầm hầm, tách cà phê nóng kia chắc cũng đã bị đông cứng rồi!
Mọi người thì thầm bàn tán, không biết kẻ nào dám chọc Ninh mỹ nhân!
Kẻ nào đó - Tử Đằng hắc hơi.
Dạo này Ninh Lạc bận úp sọt Hạ Đông Quân nên không thường xuyên liên lạc với Tử Đằng vẫn còn đang ở tỉnh P, cậu không liên lạc, Tử Đằng cũng không liên lạc, điều này khiến Ninh đại thiếu gia giận nóng mặt!
Một ý nghĩ chợt loé lên: Chả lẽ Tử Đằng đang bị đứa nào đó bám lấy!!?
Chỉ cần tưởng tượng cũng đủ khiến Ninh Lạc giận điếng người. Và thế là ai kia trực tiếp đến tỉnh P.
…
Lâm Tử Đằng, alpha cấp S với thành tích lẫy lừng trong học viện không ai là không biết đến. Anh lặng lẽ đứng xếp hàng ăn trưa. Mọi ánh mắt không hẹn cùng đổ dồn vào anh.
Một dáng cao lớn thẳng tắp, khuôn mặt điển trai mang nét trầm lặng dụi dàng, mũi cao thẳng, soái khí ngời ngời, dù muốn lặng lẽ cũng chẳng được!
Hiếm khi Tử Đằng đến nhà ăn, nhưng hôm nay được phân công nhiệm vụ, làm xong phải về học viện báo cáo, lại đúng ngay giờ ăn trưa, dù gì cũng đang đói, thế là anh nén lại.
Tử Đằng vờ điếc khi người khác đang bàn tán về mình.
“Trời ơi đẹp trai chết đi được!” một beta nào đó tự lau dãi.
“Alpha như tui còn thấy rung động đây nè”
Xì xào
Bàn tán
“Nghe nói bạn đời của cậu ấy đẹp lắm!”
Lúc này Tử Đằng nhíu mày. Nhắc đến Lạc Lạc của mình chi vậy!? Ghen đó nha!
Tính chiếm hữu của alpha với bạn đời rất cao. Đám học viên thấy ánh mắt lạnh nhạt đó hướng về phía mình thầm run rẩy: Toi! Nhắc đến tềnh yêu của người ta chi vậy!!!
Tử Đằng hừ nhẹ một tiếng, sau đó chậm rãi dùng bữa trưa.
Sau khi hoàn thành xong báo cáo này nọ, Tử Đằng lái xe mô tô về nhà.
Rầm!
Vừa chốt lại cửa xong một bóng đen nhào vào người Tử Đằng, đè ngã anh xuống gạch.
Ánh sáng của đèn chiếu lên gương mặt cười tươi của Ninh Lạc, đẹp đến loá mắt:
“Bất ngờ chưa!!!”
Tử Đằng cong nhẹ môi, bảo bối đột ngột xuất hiện khiến tâm trạng anh vui hẳn:
“Đến đây lâu chưa?”
Ninh Lạc nằm rạp lên người Tử Đằng, dụi dụi vào cơ ngực rắn chắc:
“Từ nửa tiếng trước!” hương thơm quen thuộc khiến trái tim nhỏ bé của Ninh Lạc đập mạnh liên hồi.
“Nhớ anh quá đi~”
Tử Đằng ôm Ninh Lạc, định ngồi dậy thì cậu đột ngột vòng tay câu cổ anh, mạnh mẽ hôn xuống. Nụ hôn sâu cùng tiếng tim đập nhanh, hương tinh tức tố khiến bầu không khí trở nên ái muội.
Vài phút trôi qua, khi cả hai không còn dưỡng khí Ninh Lạc mới chịu tách ra, cậu tủi thân trách cứ Tử Đằng:
“Anh không nhớ em sao? Lâu như vậy một cuộc gọi điện cũng không có…”
Tử Đằng nhân lúc Ninh đại thiếu gia diễn chiêu ‘đáng thương’ chống tay ngồi dậy, cưng chiều đem cậu ôm vào lòng:
“Anh nhớ 10 tiếng trước chúng ta có call video mà?”
“10 tiếng là gần bằng nửa ngày rồi!” Ninh Lạc cáu liền hôn phạt vào má Tử Đằng một cái.
Giọng cậu bắt đầu nhỏ dần, mang theo vẻ nghẹn ngào:
“…Em đợi anh mãi, mà anh chẳng chủ động gọi gì cả. Nếu em không gọi, có phải anh sẽ quên luôn em…”
"…"nghe sao mình giống tra nam quá vậy??? Tử Đằng thở dài, nâng mặt cậu lên, nhận lỗi:
“Anh sai! Lần sau anh gọi cho Lạc Lạc nhé!”
Ninh Lạc lí nhí:
“Năm giờ anh phải gọi cho em một lần!”
“… được”
Ninh Lạc vui vẻ cọ cọ vào mặt Tử Đằng, anh lúc này mới nhận ra vấn đề:
“Em sắp đến kỳ phát tình sao?”
Ninh Lạc đỏ mặt, hôn xuống môi Tử Đằng một cái:
“Nhờ anh rồi~”
…
Ngoài lề:
Ninh Khương: thư ký Lạc đâu?
Thư kí khác: về rồi ạ!
Ninh Khương tức rụng tóc: nó bỏ lại một đống hợp đồng rồi chuồn về sao???
Ninh Lạc kiểu: việc gì khó có ông lo! Gặp bạn trai trước đã! Nhớ quá~
Hiện tại Ninh Lạc đang là thư ký bên cạnh Ninh Khương, với thực lực khủng bố của Ninh Lạc, dư sức nắm trọn Ninh gia, nhưng Ninh lão muốn thêm vài năm nữa mới giao quyền cho cậu, vì, cưới chồng cho cậu trước đã! Lão không muốn đứa cháu này suốt ngày cứ canh Tử Đằng, ghen rồi dỗi, dỗi rồi ghen! Nói thật, chứ lão cũng thấy tội cho cháu rể lắm á!
Ninh Lạc ánh mắt thâm trầm, xung quanh vì khí tức khó ở mà chẳng ai dám lại gần. Ninh Lạc lớn lên cực kỳ cực kỳ diễm lệ. Nét đẹp không phải dạng nữ tính, mà là phi giới tính. Đôi mắt phượng hẹp màu xanh dương hút hồn, mái tóc hồng mềm mại, da trắng, tổng thể lại cao ráo, cân đối.
Lạnh lùng, bá đạo, tuyệt sắc là những từ tóm gọn để miêu tả cậu.
Ninh Lạc chỉ ngồi lặng lẽ, hàng trăm ánh mắt lén lút ngắm nhìn. Đối với bọn họ, chỉ cần mỗi ngày được ngắm Ninh mỹ nhân thôi đã đủ máu để làm việc. Ôi! Người gì đâu mà đẹp quá trời quá đất!
Nhưng mỹ nhân hôm nay không vui, à, mà có ngày nào cậu ấy nở nụ cười đâu, cái mặt đẹp mà suốt ngày cứ hầm hầm, tách cà phê nóng kia chắc cũng đã bị đông cứng rồi!
Mọi người thì thầm bàn tán, không biết kẻ nào dám chọc Ninh mỹ nhân!
Kẻ nào đó - Tử Đằng hắc hơi.
Dạo này Ninh Lạc bận úp sọt Hạ Đông Quân nên không thường xuyên liên lạc với Tử Đằng vẫn còn đang ở tỉnh P, cậu không liên lạc, Tử Đằng cũng không liên lạc, điều này khiến Ninh đại thiếu gia giận nóng mặt!
Một ý nghĩ chợt loé lên: Chả lẽ Tử Đằng đang bị đứa nào đó bám lấy!!?
Chỉ cần tưởng tượng cũng đủ khiến Ninh Lạc giận điếng người. Và thế là ai kia trực tiếp đến tỉnh P.
…
Lâm Tử Đằng, alpha cấp S với thành tích lẫy lừng trong học viện không ai là không biết đến. Anh lặng lẽ đứng xếp hàng ăn trưa. Mọi ánh mắt không hẹn cùng đổ dồn vào anh.
Một dáng cao lớn thẳng tắp, khuôn mặt điển trai mang nét trầm lặng dụi dàng, mũi cao thẳng, soái khí ngời ngời, dù muốn lặng lẽ cũng chẳng được!
Hiếm khi Tử Đằng đến nhà ăn, nhưng hôm nay được phân công nhiệm vụ, làm xong phải về học viện báo cáo, lại đúng ngay giờ ăn trưa, dù gì cũng đang đói, thế là anh nén lại.
Tử Đằng vờ điếc khi người khác đang bàn tán về mình.
“Trời ơi đẹp trai chết đi được!” một beta nào đó tự lau dãi.
“Alpha như tui còn thấy rung động đây nè”
Xì xào
Bàn tán
“Nghe nói bạn đời của cậu ấy đẹp lắm!”
Lúc này Tử Đằng nhíu mày. Nhắc đến Lạc Lạc của mình chi vậy!? Ghen đó nha!
Tính chiếm hữu của alpha với bạn đời rất cao. Đám học viên thấy ánh mắt lạnh nhạt đó hướng về phía mình thầm run rẩy: Toi! Nhắc đến tềnh yêu của người ta chi vậy!!!
Tử Đằng hừ nhẹ một tiếng, sau đó chậm rãi dùng bữa trưa.
Sau khi hoàn thành xong báo cáo này nọ, Tử Đằng lái xe mô tô về nhà.
Rầm!
Vừa chốt lại cửa xong một bóng đen nhào vào người Tử Đằng, đè ngã anh xuống gạch.
Ánh sáng của đèn chiếu lên gương mặt cười tươi của Ninh Lạc, đẹp đến loá mắt:
“Bất ngờ chưa!!!”
Tử Đằng cong nhẹ môi, bảo bối đột ngột xuất hiện khiến tâm trạng anh vui hẳn:
“Đến đây lâu chưa?”
Ninh Lạc nằm rạp lên người Tử Đằng, dụi dụi vào cơ ngực rắn chắc:
“Từ nửa tiếng trước!” hương thơm quen thuộc khiến trái tim nhỏ bé của Ninh Lạc đập mạnh liên hồi.
“Nhớ anh quá đi~”
Tử Đằng ôm Ninh Lạc, định ngồi dậy thì cậu đột ngột vòng tay câu cổ anh, mạnh mẽ hôn xuống. Nụ hôn sâu cùng tiếng tim đập nhanh, hương tinh tức tố khiến bầu không khí trở nên ái muội.
Vài phút trôi qua, khi cả hai không còn dưỡng khí Ninh Lạc mới chịu tách ra, cậu tủi thân trách cứ Tử Đằng:
“Anh không nhớ em sao? Lâu như vậy một cuộc gọi điện cũng không có…”
Tử Đằng nhân lúc Ninh đại thiếu gia diễn chiêu ‘đáng thương’ chống tay ngồi dậy, cưng chiều đem cậu ôm vào lòng:
“Anh nhớ 10 tiếng trước chúng ta có call video mà?”
“10 tiếng là gần bằng nửa ngày rồi!” Ninh Lạc cáu liền hôn phạt vào má Tử Đằng một cái.
Giọng cậu bắt đầu nhỏ dần, mang theo vẻ nghẹn ngào:
“…Em đợi anh mãi, mà anh chẳng chủ động gọi gì cả. Nếu em không gọi, có phải anh sẽ quên luôn em…”
"…"nghe sao mình giống tra nam quá vậy??? Tử Đằng thở dài, nâng mặt cậu lên, nhận lỗi:
“Anh sai! Lần sau anh gọi cho Lạc Lạc nhé!”
Ninh Lạc lí nhí:
“Năm giờ anh phải gọi cho em một lần!”
“… được”
Ninh Lạc vui vẻ cọ cọ vào mặt Tử Đằng, anh lúc này mới nhận ra vấn đề:
“Em sắp đến kỳ phát tình sao?”
Ninh Lạc đỏ mặt, hôn xuống môi Tử Đằng một cái:
“Nhờ anh rồi~”
…
Ngoài lề:
Ninh Khương: thư ký Lạc đâu?
Thư kí khác: về rồi ạ!
Ninh Khương tức rụng tóc: nó bỏ lại một đống hợp đồng rồi chuồn về sao???
Ninh Lạc kiểu: việc gì khó có ông lo! Gặp bạn trai trước đã! Nhớ quá~
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.