Chương 44: Carlos Cáp Văn
Trầm Ái
09/09/2024
Hành tinh Versailles, tại một khu vực hoang vu hẻo lánh, từ sâu dưới
lòng đất tối tăm, vang lên những tiếng nói chuyện lén lút. Ha Sâm lộ vẻ
lo lắng: "Mấy ngày gần đây kiểm tra ngày càng nghiêm ngặt, chúng ta
không thể trì hoãn nữa, Cáp Văn, tối nay chúng ta phải đi."
Cáp Văn im lặng cúi đầu, không nói gì. Ha Sâm thấy vậy, lửa giận trong lòng càng thêm mãnh liệt: "Cậu có nghe tớ nói không, cậu phải hiểu, một khi bị Siren bắt được, chúng ta chắc chắn sẽ chết rất thê thảm."
Cáp Văn mới ngẩng đầu lên, im lặng liếc nhìn đồng tộc của mình, rồi ném cho Ha Sâm "Thụ nhân chi tâm" mà hắn đã đánh cắp từ phủ thành chủ, lạnh lùng nói: "Vậy cậu cứ đi trước đi, tớ còn có việc phải giải quyết."
Ha Sâm luống cuống nhận lấy, cũng cảm thấy khâm phục tiểu thiếu gia này: "Cậu thì có chuyện gì chứ? Đừng nói là cậu đã mềm lòng với tên Carlos kia nhé?"
Toàn thân Cáp Văn run lên, lạnh lùng nói, vô cớ mỉa mai: "Cậu bị hỏng não à? Tớ làm sao có thể mềm lòng? Tên đó đầu óc có vấn đề, đáng đời lắm! Cũng không phải tớ cầu xin hắn giúp đỡ!"
Ha Sâm ngây người nhìn người nào đó nói không đúng với lòng mình, vậy tại sao hai ngày qua lại không dám nhìn vào tín hiệu, rõ ràng trước khi Carlos bị bắt, ngày nào cũng phải đến xem, hơn nữa âm lượng còn bật khá lớn.
Bây giờ thì tốt rồi, vì không muốn phải nghe thấy giọng của Carlos mà lại trốn xuống dưới đất.
Hơn nữa hai ngày qua mắt cứ đỏ hoe, người không ngủ cả đêm rốt cuộc là ai vậy?
"Cậu đi đi." Cáp Văn bắt đầu đuổi người.
"Vậy cậu sẽ làm gì?" Ha Sâm vẫn lo lắng Cáp Văn một mình sẽ bị bắt.
"Yên tâm đi, bạn đời của Siren, Mộ Thanh, là bạn tốt của tớ, cậu ấy sẽ không để Siren giết tớ." Cáp Văn giải thích.
Suy nghĩ một hồi, Ha Sâm mới đồng ý: "Vậy được rồi, tớ đi đây, bảo vật tớ sẽ mang về tộc, cậu một mình nhớ cẩn thận, đừng chết nhé."
Cáp Văn gật đầu, lộ ra một nụ cười nhẹ: "Ừ."
Khi không còn nhìn thấy bóng dáng của Ha Sâm, Cáp Văn mới tiếp tục mặt không cảm xúc ngồi trên mặt đất, hàng mi dày cong vút in bóng mờ dưới mí mắt, khiến người ta không thể nhìn rõ suy nghĩ trong ánh mắt, đôi môi đỏ tươi khép chặt lại.
Trong đầu hắn liên tục nhớ lại hình ảnh Carlos bị tra tấn, cả người bị treo lơ lửng giữa không trung, trên cơ thể dính đầy vết máu, từ xa nhìn lại giống như một người nhuốm máu.
Carlos luôn cúi đầu, ngoại trừ thỉnh thoảng phát ra vài tiếng rên rỉ, còn lại đều không có động tĩnh, như một xác chết.
Trong phòng giam tối tăm ẩm ướt, nhìn qua là những hình phạt đáng sợ. Roi thép gai, nước sắt nóng chảy đỏ, và bàn chải sắt cực kỳ sắc bén......
Những cảnh tượng này không ngừng lặp đi lặp lại, ngay cả tiếng rên rỉ đau đớn cũng luôn vang vọng bên tai hắn.
Tất cả những điều này gần như khiến hắn phát điên.
"A a!" Cáp Văn không còn kiểm soát được nữa mà ngã xuống đất. Tên ngu ngốc này, ai cần sự giúp đỡ của y chứ! Y nghĩ rằng y giúp hắn, hắn sẽ cảm kích đến rơi nước mắt sao? Đừng có mơ! Hắn sẽ chỉ cười nhạo y, đồ ngu! Ngu ngốc!
Cả ngày chỉ biết bắt nạt người khác, cười như một con chó ngốc, sao lại ngốc đến vậy chứ!
Bàn tay bị thương nhanh chóng phục hồi về hình dạng ban đầu, Cáp Văn nhìn bàn tay trắng nõn mịn màng trở lại, im lặng.
Chó ngốc dường như không có huyết thống người cây, bị tra tấn nhiều như vậy, có phục hồi lại được không?
Cáp Văn bỗng nhiên thấy mắt mình đỏ hoe, chẳng phải chỉ là vô tình làm một lần khi say rượu sao? Đến mức phải làm như vậy à?
Rõ ràng bản thân đã nói với y không để tâm, mà y lại ngày ngày không biết xấu hổ nói với hắn, sau này hắn chính là bạn đời của y, mặc dù hắn không phải omega, nhưng y là một alpha tốt, y sẽ đối xử tốt với hắn, sẽ bảo vệ hắn mãi mãi.
Nước mắt không ngừng trượt xuống má, rơi xuống đất, Cáp Văn không thể chịu đựng được nữa mà nghẹn ngào nói: Ai thèm làm bạn đời của anh chứ, ngu đến không thể ngu hơn, sau khi phản bội thì nhanh chóng bỏ chạy, ai cần anh làm chỗ dựa?
Cáp Văn tự mình rơi vào bẫy, hắn bị đội bảo vệ áp giải đến phủ thành chủ. Trong phòng họp, Murphy nheo mắt nhìn người tự thú thứ hai trong ngày, vừa định lên tiếng, Siren ngồi ở ghế chính đã thản nhiên nói: "Muốn gặp Carlos không?"
Cáp Văn trong lòng dâng lên một cảm giác không tốt, nhưng vẫn gật đầu.
Siren gật đầu: "Tất nhiên rồi."
Cáp Văn cảnh giác nhìn Siren đang mỉm cười.
Siren đứng dậy, đi đến bên cạnh hắn, ngay lập tức, Cáp Văn cảm thấy cằm mình bị một bàn tay lạnh lẽo nâng lên, đôi mắt nhìn thẳng vào con ngươi thẳng đứng đẫm máu của Siren.
Siren khẽ mỉm cười, hài lòng nhìn vào đôi mắt sợ hãi mở to của Cáp Văn, nhẹ nhàng nói: "Ta không chỉ có thể tha cho Carlos, còn có thể tặng cho ngươi thụ nhân chi tâm mà các ngươi đã đánh cắp."
Cáp Văn không thể tin nổi nhìn vào ác quỷ trước mắt, cảm giác bất an trong lòng ngày càng mạnh mẽ.
Siren cúi người, thì thầm bên tai Cáp Văn: "Chỉ cần ngươi đưa đôi mắt của ngươi cho ta, là đôi mắt thật của ngươi, không phải loại có thể tái sinh."
Âm thanh lạnh lẽo dính dớp truyền thẳng vào tai, như có con rắn độc đang thì thầm bên tai.
"Vậy, quyết định của ngươi là gì?" Siren mỉm cười nhìn Cáp Văn, đôi mắt quái dị, chỉ cảm thấy rùng rợn.
Murphy không khỏi rùng mình, Siren dường như ngày càng biến thái.
Cáp Văn không khỏi sờ vào mắt mình, qua một hồi lâu mới ấp úng nói: "Được."
Một đôi mắt đổi lấy một mạng sống của Carlos, rất đáng, sau này hắn sẽ không còn nợ y nữa.
"Nhưng ta muốn gặp Carlos." Cáp Văn đứng dậy, nhìn thẳng vào Siren. Siren hơi sửng sốt, nghĩ đến điều gì đó, ngay lập tức vui vẻ đồng ý: "Tất nhiên rồi."
Trong phòng tra tấn tối tăm đẫm máu, Carlos vừa mới bị tra tấn xong thở hổn hển, đệt, mẹ nó đau quá! Mệnh lệnh của Siren thật sự không chút nương tay.
Cánh cửa lớn màu đen bị đẩy mở, Carlos nghi hoặc nhìn về phía trước, không phải vừa mới bị tra tấn sao?
Nhìn thấy một người quen thuộc, Carlos lập tức tức giận đến đau lòng: "Không phải bảo em nhanh chóng chạy sao? Em có phải ngay cả chạy cũng không biết chạy không?"
Cảm xúc mãnh liệt khiến cổ họng không thoải mái, Carlos không kiềm chế được cơn ngứa, máu lập tức phun ra, sau đó ho không ngừng.
Cáp Văn trong lòng căng thẳng, vội vàng tiến lên, nhẹ nhàng vỗ lưng Carlos, vừa chạm vào đã cảm thấy máu đen dính nhơm nhớp, đầu ngón tay như còn chạm vào xương trắng, Cáp Văn cả người run rẩy, "Anh đừng kích động, tôi... tôi đã trả lại thụ nhân chi tâm... Siren đã tha cho chúng ta rồi."
Carlos khó khăn ngẩng đầu, nhìn thấy khuôn mặt đầy nước mắt của Cáp Văn, lập tức cảm thấy đau lòng: "Được rồi, được rồi, anh không sao, ngoan nào, đừng khóc nữa, ngoan." Đồng thời tự trách mình vừa rồi đã nói quá nặng.
Mặc dù bạn đời của mình không phải là omega, nhưng cũng cần phải dịu dàng và yêu thương. Hai người thậm chí đã có sự kết hợp thân mật nhất, những khuyết điểm nhỏ của bạn đời chắc chắn phải được tha thứ. Carlos từ nhỏ đã quyết tâm nuông chiều bạn đời thành một hoàng tử nhỏ, ngay lập tức bị cảm giác tội lỗi bao trùm, vừa rồi không nên mắng cục cưng, hắn khóc rồi.
Cáp Văn đỡ Carlos, hét về phía phó thành chủ đứng sau: "Ngươi còn không mau lấy chìa khóa giải thoát cho hắn đi."
Murphy vừa mới ăn một bát thức ăn cho chó, lại một lần nữa bị công kích, nhìn Cáp Văn cẩn thận đỡ Carlos rời đi mà không biết nói gì.
Áu, vừa rồi khi các ngươi ân ái mặn nồng, sao không nhớ tới ta đi!
Đưa Carlos vào khoang trị liệu, nhìn thấy tình trạng cơ thể của y dần dần cải thiện, trái tim của Cáp Văn mới hoàn toàn thả lỏng.
Cáp Văn chằm chằm nhìn vào khuôn mặt của Carlos, từ hàng lông mày sắc bén, đến đôi mắt xám đầy vui sướng, đi qua sống mũi cao thẳng, dừng lại trên đôi môi nhợt nhạt, râu ria xanh xao thưa thớt nổi lên, khiến cả người trông có phần chật vật và bết bác.
(Truyện được dịch bởi editor SoleilNguyen và chỉ được đăng trên áp cam WinnyChan275, truyenhdt.com, soleilnguyennovelcom.wordpress.com, những nơi khác đều là ăn cắp trắng trợn!!!)
"Sao vậy? Cứ nhìn chằm chằm vào anh như thể sau này không còn nhìn thấy được nữa." Carlos nắm lấy tay Cáp Văn, nói đùa.
Không ngờ Cáp Văn lại run lên, y nhìn vào khuôn mặt nhợt nhạt của Cáp Văn, không khỏi lo lắng: "Rốt cuộc có chuyện gì, sắc mặt của em nhợt nhạt quá."
Cáp Văn nhìn Carlos, nhíu mày nói: "Có chút lạnh."
Carlos ngẩn người, cười nói: "Ngốc quá, lại đây, chúng ta cùng nhau ngủ một chút, anh sẽ sưởi ấm cho em." Nói rồi, hắn nghiêng người, vỗ vào chỗ bên cạnh.
Cáp Văn hiếm khi ngoan ngoãn chui vào, ôm chặt lấy eo của Carlos, nhắm mắt chìm vào giấc ngủ.
Carlos trước tiên sờ trán Cáp Văn, xác định không có sốt, rồi ôm chặt lấy bạn đời, tiếp theo cũng ngủ say, hai ngày qua chịu khổ, sức lực của y thực sự giảm đi rất nhiều.
Nghe thấy tiếng thở đều đặn bên tai, Cáp Văn từ từ mở mắt, chăm chú nhìn vào gương mặt ngủ say của Carlos.
Đúng vậy, rất nhanh sau này sẽ không được nhìn thấy anh nữa.
Cáp Văn không thể nói rõ trong lòng mình cảm thấy thế nào, có chút tiếc nuối, có chút sầu muộn, nhưng lại không hề hối hận.
Chỉ là không biết khi nào thì Siren sẽ muốn đôi mắt này của hắn.
Siren đi qua tầng hầm, đến phòng thí nghiệm của Ellen, đơn giản rõ ràng nói: "Đôi mắt của ta đã hoàn toàn biến thành thú tính, không thể chuyển đổi lại, vài ngày nữa ngươi giúp ta lấy đôi mắt của Cáp Văn gắn vào mắt ta."
Ellen đang bận rộn nhất thời bị sốc không biết trả lời thế nào.
Thông tin quá hỗn loạn, gã phải sắp xếp lại.
Gã ngẩng đầu, dùng hai tay chống vào hốc mắt của Siren, cẩn thận nhìn một lượt, mới phát hiện ra mức độ nghiêm trọng của sự việc: "Chuyện xảy ra khi nào?"
Siren im lặng một lát: "Chiều nay."
Ellen lo lắng đi đi lại lại, giọng nói đầy bất đồng: "Cho dù không thể chuyển đổi lại, cũng không thể thay đổi, ngài nghĩ mắt là thứ tùy tiện sao? Muốn thay thì thay."
Cuối cùng nhấn mạnh giọng điệu: "Hơn nữa, mặc dù đôi mắt của Cáp Văn sẽ giúp ngài nhanh chóng hồi phục vết thương, nhưng ngài phải hiểu ngài đã có hai dòng máu, không lẽ còn muốn hòa trộn thêm một dòng nữa, quan trọng nhất là, đôi mắt của Cáp Văn hoàn toàn không thể phù hợp với sức mạnh của ngài, sau khi thay đổi chỉ có thể giảm sức mạnh, không thể nâng cao, ngài không nhận ra điều này quan trọng như thế nào sao?"
Ellen hiếm khi nói nhiều như vậy, hắn thực sự không thể tin được Siren vốn luôn bình tĩnh đến lạnh lùng lại đưa ra quyết định không lý trí như vậy, thật điên rồ.
Gương mặt lạnh nhạt của Siren không có chút dao động nào, nhẹ nhàng gật đầu: "Ta biết."
Giơ tay che mắt mình, tiếp tục nói: "Nhưng nếu không thể thay đổi đôi mắt của chủng tộc Trùng tộc này, chỉ bằng hơi thở hỗn tạp của ta, hoàn toàn không thể xâm nhập vào hành tinh Trùng tộc."
Ellen tức giận không thể kiềm chế, gào lên: "Mộ Thanh kia quan trọng đến vậy sao?"
Siren nhẹ nhàng hỏi lại: "Vậy Hòa Quang đối với ngươi cũng quan trọng như vậy sao?" Để ngươi không tiếc bất cứ thứ gì mà chữa bệnh cho Nhã Quang.
Ellen đột ngột co rút đồng tử, trong lòng cả kinh, hoảng hốt nói: "Ngài đang nói gì vậy?"
Siren không phản bác lại: "Trong lòng ngươi tự biết rõ, ba ngày nữa ta sẽ thay mắt, ngươi chuẩn bị sẵn sàng đi."
Nói xong liền đi ra ngoài.
Cáp Văn im lặng cúi đầu, không nói gì. Ha Sâm thấy vậy, lửa giận trong lòng càng thêm mãnh liệt: "Cậu có nghe tớ nói không, cậu phải hiểu, một khi bị Siren bắt được, chúng ta chắc chắn sẽ chết rất thê thảm."
Cáp Văn mới ngẩng đầu lên, im lặng liếc nhìn đồng tộc của mình, rồi ném cho Ha Sâm "Thụ nhân chi tâm" mà hắn đã đánh cắp từ phủ thành chủ, lạnh lùng nói: "Vậy cậu cứ đi trước đi, tớ còn có việc phải giải quyết."
Ha Sâm luống cuống nhận lấy, cũng cảm thấy khâm phục tiểu thiếu gia này: "Cậu thì có chuyện gì chứ? Đừng nói là cậu đã mềm lòng với tên Carlos kia nhé?"
Toàn thân Cáp Văn run lên, lạnh lùng nói, vô cớ mỉa mai: "Cậu bị hỏng não à? Tớ làm sao có thể mềm lòng? Tên đó đầu óc có vấn đề, đáng đời lắm! Cũng không phải tớ cầu xin hắn giúp đỡ!"
Ha Sâm ngây người nhìn người nào đó nói không đúng với lòng mình, vậy tại sao hai ngày qua lại không dám nhìn vào tín hiệu, rõ ràng trước khi Carlos bị bắt, ngày nào cũng phải đến xem, hơn nữa âm lượng còn bật khá lớn.
Bây giờ thì tốt rồi, vì không muốn phải nghe thấy giọng của Carlos mà lại trốn xuống dưới đất.
Hơn nữa hai ngày qua mắt cứ đỏ hoe, người không ngủ cả đêm rốt cuộc là ai vậy?
"Cậu đi đi." Cáp Văn bắt đầu đuổi người.
"Vậy cậu sẽ làm gì?" Ha Sâm vẫn lo lắng Cáp Văn một mình sẽ bị bắt.
"Yên tâm đi, bạn đời của Siren, Mộ Thanh, là bạn tốt của tớ, cậu ấy sẽ không để Siren giết tớ." Cáp Văn giải thích.
Suy nghĩ một hồi, Ha Sâm mới đồng ý: "Vậy được rồi, tớ đi đây, bảo vật tớ sẽ mang về tộc, cậu một mình nhớ cẩn thận, đừng chết nhé."
Cáp Văn gật đầu, lộ ra một nụ cười nhẹ: "Ừ."
Khi không còn nhìn thấy bóng dáng của Ha Sâm, Cáp Văn mới tiếp tục mặt không cảm xúc ngồi trên mặt đất, hàng mi dày cong vút in bóng mờ dưới mí mắt, khiến người ta không thể nhìn rõ suy nghĩ trong ánh mắt, đôi môi đỏ tươi khép chặt lại.
Trong đầu hắn liên tục nhớ lại hình ảnh Carlos bị tra tấn, cả người bị treo lơ lửng giữa không trung, trên cơ thể dính đầy vết máu, từ xa nhìn lại giống như một người nhuốm máu.
Carlos luôn cúi đầu, ngoại trừ thỉnh thoảng phát ra vài tiếng rên rỉ, còn lại đều không có động tĩnh, như một xác chết.
Trong phòng giam tối tăm ẩm ướt, nhìn qua là những hình phạt đáng sợ. Roi thép gai, nước sắt nóng chảy đỏ, và bàn chải sắt cực kỳ sắc bén......
Những cảnh tượng này không ngừng lặp đi lặp lại, ngay cả tiếng rên rỉ đau đớn cũng luôn vang vọng bên tai hắn.
Tất cả những điều này gần như khiến hắn phát điên.
"A a!" Cáp Văn không còn kiểm soát được nữa mà ngã xuống đất. Tên ngu ngốc này, ai cần sự giúp đỡ của y chứ! Y nghĩ rằng y giúp hắn, hắn sẽ cảm kích đến rơi nước mắt sao? Đừng có mơ! Hắn sẽ chỉ cười nhạo y, đồ ngu! Ngu ngốc!
Cả ngày chỉ biết bắt nạt người khác, cười như một con chó ngốc, sao lại ngốc đến vậy chứ!
Bàn tay bị thương nhanh chóng phục hồi về hình dạng ban đầu, Cáp Văn nhìn bàn tay trắng nõn mịn màng trở lại, im lặng.
Chó ngốc dường như không có huyết thống người cây, bị tra tấn nhiều như vậy, có phục hồi lại được không?
Cáp Văn bỗng nhiên thấy mắt mình đỏ hoe, chẳng phải chỉ là vô tình làm một lần khi say rượu sao? Đến mức phải làm như vậy à?
Rõ ràng bản thân đã nói với y không để tâm, mà y lại ngày ngày không biết xấu hổ nói với hắn, sau này hắn chính là bạn đời của y, mặc dù hắn không phải omega, nhưng y là một alpha tốt, y sẽ đối xử tốt với hắn, sẽ bảo vệ hắn mãi mãi.
Nước mắt không ngừng trượt xuống má, rơi xuống đất, Cáp Văn không thể chịu đựng được nữa mà nghẹn ngào nói: Ai thèm làm bạn đời của anh chứ, ngu đến không thể ngu hơn, sau khi phản bội thì nhanh chóng bỏ chạy, ai cần anh làm chỗ dựa?
Cáp Văn tự mình rơi vào bẫy, hắn bị đội bảo vệ áp giải đến phủ thành chủ. Trong phòng họp, Murphy nheo mắt nhìn người tự thú thứ hai trong ngày, vừa định lên tiếng, Siren ngồi ở ghế chính đã thản nhiên nói: "Muốn gặp Carlos không?"
Cáp Văn trong lòng dâng lên một cảm giác không tốt, nhưng vẫn gật đầu.
Siren gật đầu: "Tất nhiên rồi."
Cáp Văn cảnh giác nhìn Siren đang mỉm cười.
Siren đứng dậy, đi đến bên cạnh hắn, ngay lập tức, Cáp Văn cảm thấy cằm mình bị một bàn tay lạnh lẽo nâng lên, đôi mắt nhìn thẳng vào con ngươi thẳng đứng đẫm máu của Siren.
Siren khẽ mỉm cười, hài lòng nhìn vào đôi mắt sợ hãi mở to của Cáp Văn, nhẹ nhàng nói: "Ta không chỉ có thể tha cho Carlos, còn có thể tặng cho ngươi thụ nhân chi tâm mà các ngươi đã đánh cắp."
Cáp Văn không thể tin nổi nhìn vào ác quỷ trước mắt, cảm giác bất an trong lòng ngày càng mạnh mẽ.
Siren cúi người, thì thầm bên tai Cáp Văn: "Chỉ cần ngươi đưa đôi mắt của ngươi cho ta, là đôi mắt thật của ngươi, không phải loại có thể tái sinh."
Âm thanh lạnh lẽo dính dớp truyền thẳng vào tai, như có con rắn độc đang thì thầm bên tai.
"Vậy, quyết định của ngươi là gì?" Siren mỉm cười nhìn Cáp Văn, đôi mắt quái dị, chỉ cảm thấy rùng rợn.
Murphy không khỏi rùng mình, Siren dường như ngày càng biến thái.
Cáp Văn không khỏi sờ vào mắt mình, qua một hồi lâu mới ấp úng nói: "Được."
Một đôi mắt đổi lấy một mạng sống của Carlos, rất đáng, sau này hắn sẽ không còn nợ y nữa.
"Nhưng ta muốn gặp Carlos." Cáp Văn đứng dậy, nhìn thẳng vào Siren. Siren hơi sửng sốt, nghĩ đến điều gì đó, ngay lập tức vui vẻ đồng ý: "Tất nhiên rồi."
Trong phòng tra tấn tối tăm đẫm máu, Carlos vừa mới bị tra tấn xong thở hổn hển, đệt, mẹ nó đau quá! Mệnh lệnh của Siren thật sự không chút nương tay.
Cánh cửa lớn màu đen bị đẩy mở, Carlos nghi hoặc nhìn về phía trước, không phải vừa mới bị tra tấn sao?
Nhìn thấy một người quen thuộc, Carlos lập tức tức giận đến đau lòng: "Không phải bảo em nhanh chóng chạy sao? Em có phải ngay cả chạy cũng không biết chạy không?"
Cảm xúc mãnh liệt khiến cổ họng không thoải mái, Carlos không kiềm chế được cơn ngứa, máu lập tức phun ra, sau đó ho không ngừng.
Cáp Văn trong lòng căng thẳng, vội vàng tiến lên, nhẹ nhàng vỗ lưng Carlos, vừa chạm vào đã cảm thấy máu đen dính nhơm nhớp, đầu ngón tay như còn chạm vào xương trắng, Cáp Văn cả người run rẩy, "Anh đừng kích động, tôi... tôi đã trả lại thụ nhân chi tâm... Siren đã tha cho chúng ta rồi."
Carlos khó khăn ngẩng đầu, nhìn thấy khuôn mặt đầy nước mắt của Cáp Văn, lập tức cảm thấy đau lòng: "Được rồi, được rồi, anh không sao, ngoan nào, đừng khóc nữa, ngoan." Đồng thời tự trách mình vừa rồi đã nói quá nặng.
Mặc dù bạn đời của mình không phải là omega, nhưng cũng cần phải dịu dàng và yêu thương. Hai người thậm chí đã có sự kết hợp thân mật nhất, những khuyết điểm nhỏ của bạn đời chắc chắn phải được tha thứ. Carlos từ nhỏ đã quyết tâm nuông chiều bạn đời thành một hoàng tử nhỏ, ngay lập tức bị cảm giác tội lỗi bao trùm, vừa rồi không nên mắng cục cưng, hắn khóc rồi.
Cáp Văn đỡ Carlos, hét về phía phó thành chủ đứng sau: "Ngươi còn không mau lấy chìa khóa giải thoát cho hắn đi."
Murphy vừa mới ăn một bát thức ăn cho chó, lại một lần nữa bị công kích, nhìn Cáp Văn cẩn thận đỡ Carlos rời đi mà không biết nói gì.
Áu, vừa rồi khi các ngươi ân ái mặn nồng, sao không nhớ tới ta đi!
Đưa Carlos vào khoang trị liệu, nhìn thấy tình trạng cơ thể của y dần dần cải thiện, trái tim của Cáp Văn mới hoàn toàn thả lỏng.
Cáp Văn chằm chằm nhìn vào khuôn mặt của Carlos, từ hàng lông mày sắc bén, đến đôi mắt xám đầy vui sướng, đi qua sống mũi cao thẳng, dừng lại trên đôi môi nhợt nhạt, râu ria xanh xao thưa thớt nổi lên, khiến cả người trông có phần chật vật và bết bác.
(Truyện được dịch bởi editor SoleilNguyen và chỉ được đăng trên áp cam WinnyChan275, truyenhdt.com, soleilnguyennovelcom.wordpress.com, những nơi khác đều là ăn cắp trắng trợn!!!)
"Sao vậy? Cứ nhìn chằm chằm vào anh như thể sau này không còn nhìn thấy được nữa." Carlos nắm lấy tay Cáp Văn, nói đùa.
Không ngờ Cáp Văn lại run lên, y nhìn vào khuôn mặt nhợt nhạt của Cáp Văn, không khỏi lo lắng: "Rốt cuộc có chuyện gì, sắc mặt của em nhợt nhạt quá."
Cáp Văn nhìn Carlos, nhíu mày nói: "Có chút lạnh."
Carlos ngẩn người, cười nói: "Ngốc quá, lại đây, chúng ta cùng nhau ngủ một chút, anh sẽ sưởi ấm cho em." Nói rồi, hắn nghiêng người, vỗ vào chỗ bên cạnh.
Cáp Văn hiếm khi ngoan ngoãn chui vào, ôm chặt lấy eo của Carlos, nhắm mắt chìm vào giấc ngủ.
Carlos trước tiên sờ trán Cáp Văn, xác định không có sốt, rồi ôm chặt lấy bạn đời, tiếp theo cũng ngủ say, hai ngày qua chịu khổ, sức lực của y thực sự giảm đi rất nhiều.
Nghe thấy tiếng thở đều đặn bên tai, Cáp Văn từ từ mở mắt, chăm chú nhìn vào gương mặt ngủ say của Carlos.
Đúng vậy, rất nhanh sau này sẽ không được nhìn thấy anh nữa.
Cáp Văn không thể nói rõ trong lòng mình cảm thấy thế nào, có chút tiếc nuối, có chút sầu muộn, nhưng lại không hề hối hận.
Chỉ là không biết khi nào thì Siren sẽ muốn đôi mắt này của hắn.
Siren đi qua tầng hầm, đến phòng thí nghiệm của Ellen, đơn giản rõ ràng nói: "Đôi mắt của ta đã hoàn toàn biến thành thú tính, không thể chuyển đổi lại, vài ngày nữa ngươi giúp ta lấy đôi mắt của Cáp Văn gắn vào mắt ta."
Ellen đang bận rộn nhất thời bị sốc không biết trả lời thế nào.
Thông tin quá hỗn loạn, gã phải sắp xếp lại.
Gã ngẩng đầu, dùng hai tay chống vào hốc mắt của Siren, cẩn thận nhìn một lượt, mới phát hiện ra mức độ nghiêm trọng của sự việc: "Chuyện xảy ra khi nào?"
Siren im lặng một lát: "Chiều nay."
Ellen lo lắng đi đi lại lại, giọng nói đầy bất đồng: "Cho dù không thể chuyển đổi lại, cũng không thể thay đổi, ngài nghĩ mắt là thứ tùy tiện sao? Muốn thay thì thay."
Cuối cùng nhấn mạnh giọng điệu: "Hơn nữa, mặc dù đôi mắt của Cáp Văn sẽ giúp ngài nhanh chóng hồi phục vết thương, nhưng ngài phải hiểu ngài đã có hai dòng máu, không lẽ còn muốn hòa trộn thêm một dòng nữa, quan trọng nhất là, đôi mắt của Cáp Văn hoàn toàn không thể phù hợp với sức mạnh của ngài, sau khi thay đổi chỉ có thể giảm sức mạnh, không thể nâng cao, ngài không nhận ra điều này quan trọng như thế nào sao?"
Ellen hiếm khi nói nhiều như vậy, hắn thực sự không thể tin được Siren vốn luôn bình tĩnh đến lạnh lùng lại đưa ra quyết định không lý trí như vậy, thật điên rồ.
Gương mặt lạnh nhạt của Siren không có chút dao động nào, nhẹ nhàng gật đầu: "Ta biết."
Giơ tay che mắt mình, tiếp tục nói: "Nhưng nếu không thể thay đổi đôi mắt của chủng tộc Trùng tộc này, chỉ bằng hơi thở hỗn tạp của ta, hoàn toàn không thể xâm nhập vào hành tinh Trùng tộc."
Ellen tức giận không thể kiềm chế, gào lên: "Mộ Thanh kia quan trọng đến vậy sao?"
Siren nhẹ nhàng hỏi lại: "Vậy Hòa Quang đối với ngươi cũng quan trọng như vậy sao?" Để ngươi không tiếc bất cứ thứ gì mà chữa bệnh cho Nhã Quang.
Ellen đột ngột co rút đồng tử, trong lòng cả kinh, hoảng hốt nói: "Ngài đang nói gì vậy?"
Siren không phản bác lại: "Trong lòng ngươi tự biết rõ, ba ngày nữa ta sẽ thay mắt, ngươi chuẩn bị sẵn sàng đi."
Nói xong liền đi ra ngoài.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.