Chương 18
Trầm Ái
23/04/2024
Mộ Thanh nhìn bạn trai mình cười ngu ngơ, càng nhìn càng cảm thấy sau khi xuyên tới đây mình hơi bị lời thì phải.
Bạn trai thì chân dài vai rộng, vừa giàu có vừa đẹp trai vừa có quyền lực, còn yêu thương mình hết mực, tính tình ngoài lạnh trong nóng, quả đúng là mẫu bạn trai lý tưởng, càng nghĩ càng cảm thấy vui vẻ, cậu vội che miệng lại ngăn không cho mình cười quá lớn, nhưng đôi mắt cong thành hình lưỡi liềm đã phản bội cậu.
Ý cười đọng lại đong đầy trong khóe mắt, từng chút rỉ giọt ra bên ngoài, Siren chỉ cảm thấy ngay cả không khí xung quanh cũng ngập tràn hương vị ngọt ngào của người yêu.
Chúng nó theo hô hấp đi vào máu của hắn từng chút một, đến trái tim và lan ra khắp cơ thể, hầu kết gợi cảm khó phát hiện giật giật, cuối cùng đành kiềm chế mà nhẫn nại hôn rải rác lên khắp trán của người yêu.
Hai người vờn nhau một hồi, cho đến khi ngoài cửa vang lên giọng nói của Carlos: "Ông chủ, Mộ Thanh các người không sao chứ, buổi đấu giá đã kết thúc rồi, à mà, hai người có lấy được cái gì không?"
Mộ Thanh lập tức từ trong bầu không khí ngọt ngào bừng tỉnh lại, nhanh chóng nhảy xuống thoát khỏi Siren, mặc dù cả hai không làm gì cả nhưng không hiếu sao Mộ Thanh vẫn cảm thấy có chút áy náy.
Nhanh chóng trả lời: "Được, được rồi." liền thuận thế mở cửa ra. Vì vậy, lúc Carlos vừa vào cửa đã bị 'ánh nhìn chết chóc' của Siren làm cho toàn thân co quắp, Mộ Thanh đầu tiên là nghi hoặc nhìn về phía Carlos, sau đó lại lén liếc nhìn Siren ở phía sau, hiểu rõ mà cười ra tiếng.
Siren trên mặt đều là đối với Carlos ghét bỏ, Hòa Quang đứng ở một bên, nhanh chóng nhìn quét một vòng, hoà hảo nói: "Ha ha, ông chủ hai người đem về cái gì vậy? Lần này tôi mua được mấy thứ không tồi đâu, có thể đem về cho Nhã Quang." Siren chưa kịp trả lời, Mộ Thanh đã lập tức lên tiếng, giọng nói tràn đầy vui sướng: "Là Trái Tim Tình Yêu" nhân tiện để lộ ra vật nhỏ vốn dĩ giấu trong lòng bàn tay, hai mắt sáng quắc nhìn Siren ở phía sau.
Hai người nhìn Trái Tim Tình Yêu trong lòng bàn tay Mộ Thanh, bầu không khí bỗng chốc ngưng đọng vài giây, trước khi Mộ Thanh kịp phản ứng, Hòa Quang đã mỉm cười nói: "Trái Tim Tình Yêu thật là xinh đẹp, tôi......"
Lời còn chưa dứt đã bị Carlos cắt ngang: "Trời ạ, đây chính là Trái Tim Tình Yêu trong truyền thuyết sao? Truyền thuyết không phải cái này...... Ô ưm" chưa kịp nói xong, đã bị Hòa Quang bưng kín miệng.
Hòa Quang cười cười nói: "Tôi nhớ hình như còn có một món đồ yêu thích vẫn chưa thể lấy được, Carlos cùng ta đi xem nào." nói xong không màng sự giãy giụa của cấp dưới mà đem người lôi ra ngoài!
Mộ Thanh có chút mờ mịt nhìn hai người biến mất, không hiểu sao lại thành ra thế này. Siren đi tới nhẹ nhàng nắm lấy tay cậu, ánh mắt đầy vẻ nghiêm túc: "Chúng ta ra ngoài đi."
"(⊙o⊙)... Được rồi, vậy chúng ta có cần đợi bọn họ một chút không?"
"Không sao đâu, họ sẽ tự quay về."
"Ừm, ừm."
Trên đường trở về, Siren không ngừng đưa lòng bàn tay ra trước mắt cậu, mùi hương lạnh lẽo tràn ngập trong ống tay áo, Mộ Thanh do dự nói: "Thật ra em cũng không còn sợ nữa, chỉ là mới đầu không quen với diện mạo của họ."
Siren nhìn người yêu nhà mình bị bàn tay to bự của hắn che đi hai mắt mà khuôn mặt càng nhỏ nhỏ xinh xinh, khẽ thở dài: "Được rồi, chừng nào sợ thì nói với anh một tiếng, đừng xấu hổ."
Siren một lần nữa hài lòng nhìn thấy đôi má ửng hồng của người yêu, ánh mắt là vì ngại ngùng hay là giận dỗi? Có lẽ trong đó còn có một chút thẹn quá thành giận, sáng lấp la lấp lánh, đẹp đẽ xinh tươi, không gì sánh được.
Bên tai là giọng nói đầy vẻ nghiêm túc nhưng không hề có một chút lực uy hiếp nào: "Em là alpha, sao có thể sợ được!"
"Ừm, ừm, alpha nhà ta đương nhiên sẽ không sợ rồi." Siren nhẹ giọng phụ họa theo, hắn chưa bao giờ nghĩ tới một ngày nào đó mình sẽ buông bỏ lý trí và nguyên tắc mà đáp lại một alpha bằng giọng nói nhẹ nhàng như vậy.
Người đàn ông của hắn, à, có lẽ hiện tại còn chưa phải là một người đàn ông, mà là một thiếu niên, thiếu niên alpha của hắn!
Mộ Thanh có chút bực bội liếc nhìn Siren, hứ, chỉ biết trêu ghẹo cậu, đồ thối tha! Lỗ tai lại lần nữa đỏ lên, alpha như cậu, quả thực không biết xấu hổ.
Khi cậu chuẩn bị bước ra khỏi cửa đã xảy ra một sự cố, Mộ Thanh nhìn thấy một người hơi quen mắt giống như là tinh linh ở buổi đấu giá đang bị một vài người trông như nhân thú đánh đập, thê thảm vô cùng, vết máu loang lổ, mắt thấy hít vào còn nhiều hơn là thở ra.
Cả người trông giống như một con búp bê rách nát bị ném đến dưới chân Mộ Thanh, trong giây tiếp theo ngay khi nắm đấm của tên nhân thú sắp sửa nện lên mặt người bán đấu giá, Mộ Thanh rốt cuộc cũng tìm về giọng nói của mình: "Dừng tay, đợi một chút!"
Bởi vì quá mức sốt ruột, cậu thậm chí có thể nghe thấy giọng nói của chính mình trở nên có chút sắc bén, khiến cậu giật mình. Nhưng không có tác dụng, nhân thú vẫn đang làm việc của mình, như thể không nghe thấy giọng nói của cậu, Mộ Thanh tức đến phát run, mắt thấy trong một giây tiếp theo người bán đấu giá sẽ bị đánh chết.
Nhân thú đột nhiên bay ra ngoài, cú va chạm mạnh khiến toàn thân hắn bay xuống đất, máu không ngừng tuôn ra, cùng lúc đó là giọng nói lạnh lùng của Siren: "Không hiểu hai chữ dừng lại viết như thế nào à?" Mộ Thanh trợn mắt há hốc mồm nhìn Siren, vẫn không thể tin được làm thế nào mà Siren lại có thể hạ gục nhân thú kia chỉ bằng một cái vẫy tay.
Ặc, Siren mạnh như vậy ư? Không biết vì sao, trái tim nhỏ bé của Mộ Thanh lại run lên từng hồi, sức lực của vợ mình thật...... thật lợi hại......
Bạn trai thì chân dài vai rộng, vừa giàu có vừa đẹp trai vừa có quyền lực, còn yêu thương mình hết mực, tính tình ngoài lạnh trong nóng, quả đúng là mẫu bạn trai lý tưởng, càng nghĩ càng cảm thấy vui vẻ, cậu vội che miệng lại ngăn không cho mình cười quá lớn, nhưng đôi mắt cong thành hình lưỡi liềm đã phản bội cậu.
Ý cười đọng lại đong đầy trong khóe mắt, từng chút rỉ giọt ra bên ngoài, Siren chỉ cảm thấy ngay cả không khí xung quanh cũng ngập tràn hương vị ngọt ngào của người yêu.
Chúng nó theo hô hấp đi vào máu của hắn từng chút một, đến trái tim và lan ra khắp cơ thể, hầu kết gợi cảm khó phát hiện giật giật, cuối cùng đành kiềm chế mà nhẫn nại hôn rải rác lên khắp trán của người yêu.
Hai người vờn nhau một hồi, cho đến khi ngoài cửa vang lên giọng nói của Carlos: "Ông chủ, Mộ Thanh các người không sao chứ, buổi đấu giá đã kết thúc rồi, à mà, hai người có lấy được cái gì không?"
Mộ Thanh lập tức từ trong bầu không khí ngọt ngào bừng tỉnh lại, nhanh chóng nhảy xuống thoát khỏi Siren, mặc dù cả hai không làm gì cả nhưng không hiếu sao Mộ Thanh vẫn cảm thấy có chút áy náy.
Nhanh chóng trả lời: "Được, được rồi." liền thuận thế mở cửa ra. Vì vậy, lúc Carlos vừa vào cửa đã bị 'ánh nhìn chết chóc' của Siren làm cho toàn thân co quắp, Mộ Thanh đầu tiên là nghi hoặc nhìn về phía Carlos, sau đó lại lén liếc nhìn Siren ở phía sau, hiểu rõ mà cười ra tiếng.
Siren trên mặt đều là đối với Carlos ghét bỏ, Hòa Quang đứng ở một bên, nhanh chóng nhìn quét một vòng, hoà hảo nói: "Ha ha, ông chủ hai người đem về cái gì vậy? Lần này tôi mua được mấy thứ không tồi đâu, có thể đem về cho Nhã Quang." Siren chưa kịp trả lời, Mộ Thanh đã lập tức lên tiếng, giọng nói tràn đầy vui sướng: "Là Trái Tim Tình Yêu" nhân tiện để lộ ra vật nhỏ vốn dĩ giấu trong lòng bàn tay, hai mắt sáng quắc nhìn Siren ở phía sau.
Hai người nhìn Trái Tim Tình Yêu trong lòng bàn tay Mộ Thanh, bầu không khí bỗng chốc ngưng đọng vài giây, trước khi Mộ Thanh kịp phản ứng, Hòa Quang đã mỉm cười nói: "Trái Tim Tình Yêu thật là xinh đẹp, tôi......"
Lời còn chưa dứt đã bị Carlos cắt ngang: "Trời ạ, đây chính là Trái Tim Tình Yêu trong truyền thuyết sao? Truyền thuyết không phải cái này...... Ô ưm" chưa kịp nói xong, đã bị Hòa Quang bưng kín miệng.
Hòa Quang cười cười nói: "Tôi nhớ hình như còn có một món đồ yêu thích vẫn chưa thể lấy được, Carlos cùng ta đi xem nào." nói xong không màng sự giãy giụa của cấp dưới mà đem người lôi ra ngoài!
Mộ Thanh có chút mờ mịt nhìn hai người biến mất, không hiểu sao lại thành ra thế này. Siren đi tới nhẹ nhàng nắm lấy tay cậu, ánh mắt đầy vẻ nghiêm túc: "Chúng ta ra ngoài đi."
"(⊙o⊙)... Được rồi, vậy chúng ta có cần đợi bọn họ một chút không?"
"Không sao đâu, họ sẽ tự quay về."
"Ừm, ừm."
Trên đường trở về, Siren không ngừng đưa lòng bàn tay ra trước mắt cậu, mùi hương lạnh lẽo tràn ngập trong ống tay áo, Mộ Thanh do dự nói: "Thật ra em cũng không còn sợ nữa, chỉ là mới đầu không quen với diện mạo của họ."
Siren nhìn người yêu nhà mình bị bàn tay to bự của hắn che đi hai mắt mà khuôn mặt càng nhỏ nhỏ xinh xinh, khẽ thở dài: "Được rồi, chừng nào sợ thì nói với anh một tiếng, đừng xấu hổ."
Siren một lần nữa hài lòng nhìn thấy đôi má ửng hồng của người yêu, ánh mắt là vì ngại ngùng hay là giận dỗi? Có lẽ trong đó còn có một chút thẹn quá thành giận, sáng lấp la lấp lánh, đẹp đẽ xinh tươi, không gì sánh được.
Bên tai là giọng nói đầy vẻ nghiêm túc nhưng không hề có một chút lực uy hiếp nào: "Em là alpha, sao có thể sợ được!"
"Ừm, ừm, alpha nhà ta đương nhiên sẽ không sợ rồi." Siren nhẹ giọng phụ họa theo, hắn chưa bao giờ nghĩ tới một ngày nào đó mình sẽ buông bỏ lý trí và nguyên tắc mà đáp lại một alpha bằng giọng nói nhẹ nhàng như vậy.
Người đàn ông của hắn, à, có lẽ hiện tại còn chưa phải là một người đàn ông, mà là một thiếu niên, thiếu niên alpha của hắn!
Mộ Thanh có chút bực bội liếc nhìn Siren, hứ, chỉ biết trêu ghẹo cậu, đồ thối tha! Lỗ tai lại lần nữa đỏ lên, alpha như cậu, quả thực không biết xấu hổ.
Khi cậu chuẩn bị bước ra khỏi cửa đã xảy ra một sự cố, Mộ Thanh nhìn thấy một người hơi quen mắt giống như là tinh linh ở buổi đấu giá đang bị một vài người trông như nhân thú đánh đập, thê thảm vô cùng, vết máu loang lổ, mắt thấy hít vào còn nhiều hơn là thở ra.
Cả người trông giống như một con búp bê rách nát bị ném đến dưới chân Mộ Thanh, trong giây tiếp theo ngay khi nắm đấm của tên nhân thú sắp sửa nện lên mặt người bán đấu giá, Mộ Thanh rốt cuộc cũng tìm về giọng nói của mình: "Dừng tay, đợi một chút!"
Bởi vì quá mức sốt ruột, cậu thậm chí có thể nghe thấy giọng nói của chính mình trở nên có chút sắc bén, khiến cậu giật mình. Nhưng không có tác dụng, nhân thú vẫn đang làm việc của mình, như thể không nghe thấy giọng nói của cậu, Mộ Thanh tức đến phát run, mắt thấy trong một giây tiếp theo người bán đấu giá sẽ bị đánh chết.
Nhân thú đột nhiên bay ra ngoài, cú va chạm mạnh khiến toàn thân hắn bay xuống đất, máu không ngừng tuôn ra, cùng lúc đó là giọng nói lạnh lùng của Siren: "Không hiểu hai chữ dừng lại viết như thế nào à?" Mộ Thanh trợn mắt há hốc mồm nhìn Siren, vẫn không thể tin được làm thế nào mà Siren lại có thể hạ gục nhân thú kia chỉ bằng một cái vẫy tay.
Ặc, Siren mạnh như vậy ư? Không biết vì sao, trái tim nhỏ bé của Mộ Thanh lại run lên từng hồi, sức lực của vợ mình thật...... thật lợi hại......
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.