Chương 30: Pheromone bùng nổ (1)
Trầm Ái
05/08/2024
Nhìn anh em Hòa Quang rời đi, Mộ Thanh và Siren cũng cùng nhau trở về,
vách tường dài vang vọng tiếng bước chân của hai người, Mộ Thanh nhìn
chằm chằm vào tay phải của Siren đang nắm chặt lấy tay trái của mình lắc lư trong lòng bàn tay...... không cử động được...... Cậu không tin lại
dùng sức lắc lắc, nhưng vẫn không sao lay chuyển được.
Mộ Thanh...... Mộ Thanh trong lòng không hề dao động.
Mới là lạ!
"Sao vậy?" Siren căn bản cũng cảm nhận được động tác nhỏ của Mộ Thanh, chỉ là hắn không muốn buông tay alpha nhỏ của mình ra.
Dù sao sờ lên vừa mềm vừa mịn, cảm giác rất dễ chịu. Chỉ là nhìn khuôn mặt Mộ Thanh giống như cái bánh bao, hắn vẫn quyết định buông ra, ừm, sau này nắm lại là được.
Nhìn tay trái đã lấy lại được tự do, Mộ Thanh lập tức đảo khách thành chủ đặt tay phải của Siren vào lòng bàn tay mình, chuẩn bị bắt chước như Siren vừa làm, nắm lấy nó. Đáng tiếc, tưởng tượng thì đẹp đẽ, hiện thực lại tàn khốc, Mộ Thanh oán hận nhìn bàn tay to hơn nửa bàn tay của mình, nắm...... nắm không được......
Lúc này Siren mới đoán ra Mộ Thanh đang nghĩ gì, không nhịn được bật cười, hắn mở lòng bàn tay ra nắm trở lại, lắc lắc: "Như vậy được rồi chứ?" Nói xong còn khẽ chớp mắt một cái, đôi mắt long lanh sáng ngời, đong đầy dịu dàng, một chút cũng không khiến người khác cảm thấy thờ ơ. Mộ Thanh che ngực lại, phát hiện nơi đó đập rất nhanh, đẹp, đẹp quá đi mất! Mộ Thanh – người yêu cái đẹp lập tức bị vẻ đẹp của bạn trai hạ gục, sao lại có người đẹp như vậy!!!
Đi được một lúc, Mộ Thanh nhận ra có gì đó không đúng, rõ ràng Siren không còn cười với cậu nữa, nhưng tại sao tim cậu lại đập càng lúc càng nhanh? Toàn thân cũng trở nên thật nóng, rất khó chịu, giật giật tay, khuôn mặt Mộ Thanh đỏ bừng, chỉ cảm thấy lời nói của mình mang theo hơi nóng: "Siren, hình như em...... em" lời còn chưa nói xong.
Một cơn đau nhói bỗng xộc lên từ trái tim, Mộ Thanh không kịp chuẩn bị toàn thân run rẩy, hai chân mềm nhũn lập tức ngã xuống, đau, đau quá, sao lại đau đến như vậy, cơn đau triền miên như bị kim chích dường như rỉ ra từ xương tủy, nháy mắt lan ra khắp cơ thể, Mộ Thanh đau đớn đến mức không nói nên lời, thân thể nhỏ nhắn cuộn tròn trong lòng ngực Siren, hai tay gắt gao nắm chặt lấy ống tay áo của hắn, đầu ngón tay vì gắng sức quá mức mà chuyển sang màu trắng xanh bất thường, chất lỏng ấm áp liên tục chảy ra từ khóe mắt, chẳng mấy chốc đã làm ướt cổ áo.
Siren hoảng loạn đỡ lấy Mộ Thanh đang sắp sửa ngã xuống, nhìn gương mặt đau đớn, không tiếng động nhìn mình rơi nước mắt của người yêu, đầu óc luôn phản ứng nhanh của hắn dường như bị đóng băng mà tự hỏi, cho đến khi nhìn thấy màu đỏ tươi xuất hiện trước mắt, Siren mới chợt bừng tỉnh.
"Bé cưng, bé cưng, hít sâu." Siren nhìn Mộ Thanh dường như đau đến khó thở, cố gắng kìm nén sự hoảng loạn của mình, liên tục trấn an "Đừng sợ, nào, thở ra" giọng nói khẽ run, Siren hơi dùng một chút sức lực, mạnh mẽ mở ra đôi môi bị Mộ Thanh cắn đến chảy máu, rồi lợi dụng khoảng trống để nhét tay của mình vào trong miệng Mộ Thanh, sau đó bị người cắn mạnh, vết máu đỏ tươi chảy xuống cổ tay trắng như tuyết, trên quần áo tràn ra một vũng máu lớn.
Toàn thân Mộ Thanh choáng váng vì đau đớn, cậu cảm giác như thể mình bị chia làm hai phần, một phần là thân thể đau đớn mất đi lý trí, phần còn lại là thân thể vẫn duy trì sự tỉnh táo, cậu ngơ ngác nhìn chính mình đã ngã xuống trong lòng ngực của Siren không ngừng run rẩy, nhất thời không kịp phản ứng, cậu muốn nhả cổ tay của Siren ra khỏi miệng mình, nhưng không thành công, dường như còn cắn sâu hơn, nhìn chính mình như thể muốn cắn đứt toàn bộ cánh tay của Siren, cậu không khỏi thắc mắc. Đây là mình sao?
Mộ Thanh trơ mắt nhìn Siren hành hạ mình, đưa một cánh tay khác còn nguyên vẹn vào trong miệng cậu, rút bàn tay phải bị cắn ra, vừa dỗ dành vừa dùng giọng nói dịu dàng bình tĩnh dụ dỗ: "Từ từ nào, hít sâu, bé cưng, hít sâu." Một tiếng rồi lại một tiếng, trong giọng nói tràn đầy sự trấn an, dường như thật sự có tác dụng, Mộ Thanh cảm thấy thân thể mình không còn run rẩy như trước nữa, sắc mặt từ xanh trắng chuyển sang tái nhợt.
Cậu nhìn thấy Siren thở phào nhẹ nhõm, vừa nhẹ nhàng vỗ nhẹ vào lưng cậu vừa bật quang não lên, nhưng thử mấy lần vẫn không thành công, Mộ Thanh bối rối tiến lại gần, lúc này mới nhận ra ngón tay của Siren đang không kiểm soát được mà run rẩy, hoàn toàn không thể nhấn vào phím liên kết thông tin, cậu phát hiện cả người của Siren có gì đó không đúng lắm, sắc mặt của hắn tái nhợt chưa từng có, đôi môi mỏng mím chặt lộ ra một tia yếu ớt, đồng tử màu trắng bạc giãn ra, khóe mắt đỏ bừng, như thể một giây tiếp theo sẽ khóc, thân thể cũng bất giác run rẩy. Nhìn Siren như vậy, Mộ Thanh nhận ra mình đã sớm khóc từ khi nào, thật kỳ lạ, sao trái tim lại đau đến vậy!
Cậu nhìn Siren hít sâu vài hơi, hàng mi dày rũ xuống che đi đôi mắt, đầu ngón tay thon dài lướt qua màn hình từng chữ một, tin nhắn cuối cùng cũng được gửi đi. Chữ lớn màu đỏ tươi hiện rõ bằng ngôn ngữ của tinh tế "Khẩn cấp!"
Mộ Thanh không tự chủ được theo sát phía sau Siren, nhìn hắn bế cậu trở về phòng ngủ bằng tốc độ ánh sáng, nhìn chính mình đau đớn nằm trên giường, cậu buồn bã nghĩ: Đây có được coi là xuất hồn không? Cũng không đúng lắm, nếu linh hồn của cậu đã xuất ra, vậy trong thân thể này là ai!!! Mộ Thanh bị suy nghĩ của mình làm cho sợ hãi đến mức cảm thấy không ổn!!!
Cậu lo lắng vòng quanh tại chỗ, nói lớn vào tai Siren, vẫy mạnh tay trước mắt hắn, nhưng không có tác dụng, Siren chỉ nhìn chằm chằm vào Mộ Thanh trên giường, một chút ánh mắt cũng không bố thí cho cậu. Mộ Thanh thất vọng cúi đầu, cũng đúng, hiện tại cậu là quỷ, hắn đương nhiên không thể nhìn thấy cậu, sau này nên làm gì bây giờ? Suy nghĩ hồi lâu, vẫn không nghĩ ra biện pháp, Mộ Thanh ngẩng đầu nhìn thoáng qua bộ dạng chật vật của Siren, hai mắt không nhịn được lại lần nữa đỏ lên, đồ ngốc! Em ở đây này!
Siren nghi hoặc nhìn xung quanh, dường như vừa rồi hắn nhận ra được hơi thở của người yêu, nhưng nhìn xung quanh một hồi, vẫn không phát hiện ra điều gì bất thường, trong lòng không hiểu sao lại càng nôn nóng bất an.
Mộ Thanh vui mừng tưởng rằng Siren đã phát hiện ra mình, nhưng hóa ra không phải vậy, tâm trạng càng thêm sa sút, gì chứ, nếu không thấy em, tại sao lại nhìn em như vậy, nước mắt Mộ Thanh không ngừng chảy xuống, trong lòng cảm thấy vô cùng ấm ức! Một cơn choáng váng truyền đến, Mộ Thanh khó chịu nhắm hai mắt lại, cơn đau quen thuộc sau đó truyền khắp cơ thể, cậu vừa vui vẻ vừa đau đớn mở mắt ra, lọt vào trong con ngươi là ánh mắt lo lắng của Siren: "Bé cưng, em sao rồi? Có khó chịu ở đâu không? Có đau chỗ nào không?"
Mộ Thanh vừa đau vừa ấm ức, òa khóc: "Anh không hề nhìn đến em, em vẫn luôn ở bên cạnh anh! Anh vẫn không nhìn em!" Bộ dạng cực kỳ khổ sở!
Siren...... Siren vẻ mặt bối rối! Bé cưng, anh thực sự vẫn luôn ở bên cạnh nhìn em mà!!!
Mộ Thanh...... Mộ Thanh trong lòng không hề dao động.
Mới là lạ!
"Sao vậy?" Siren căn bản cũng cảm nhận được động tác nhỏ của Mộ Thanh, chỉ là hắn không muốn buông tay alpha nhỏ của mình ra.
Dù sao sờ lên vừa mềm vừa mịn, cảm giác rất dễ chịu. Chỉ là nhìn khuôn mặt Mộ Thanh giống như cái bánh bao, hắn vẫn quyết định buông ra, ừm, sau này nắm lại là được.
Nhìn tay trái đã lấy lại được tự do, Mộ Thanh lập tức đảo khách thành chủ đặt tay phải của Siren vào lòng bàn tay mình, chuẩn bị bắt chước như Siren vừa làm, nắm lấy nó. Đáng tiếc, tưởng tượng thì đẹp đẽ, hiện thực lại tàn khốc, Mộ Thanh oán hận nhìn bàn tay to hơn nửa bàn tay của mình, nắm...... nắm không được......
Lúc này Siren mới đoán ra Mộ Thanh đang nghĩ gì, không nhịn được bật cười, hắn mở lòng bàn tay ra nắm trở lại, lắc lắc: "Như vậy được rồi chứ?" Nói xong còn khẽ chớp mắt một cái, đôi mắt long lanh sáng ngời, đong đầy dịu dàng, một chút cũng không khiến người khác cảm thấy thờ ơ. Mộ Thanh che ngực lại, phát hiện nơi đó đập rất nhanh, đẹp, đẹp quá đi mất! Mộ Thanh – người yêu cái đẹp lập tức bị vẻ đẹp của bạn trai hạ gục, sao lại có người đẹp như vậy!!!
Đi được một lúc, Mộ Thanh nhận ra có gì đó không đúng, rõ ràng Siren không còn cười với cậu nữa, nhưng tại sao tim cậu lại đập càng lúc càng nhanh? Toàn thân cũng trở nên thật nóng, rất khó chịu, giật giật tay, khuôn mặt Mộ Thanh đỏ bừng, chỉ cảm thấy lời nói của mình mang theo hơi nóng: "Siren, hình như em...... em" lời còn chưa nói xong.
Một cơn đau nhói bỗng xộc lên từ trái tim, Mộ Thanh không kịp chuẩn bị toàn thân run rẩy, hai chân mềm nhũn lập tức ngã xuống, đau, đau quá, sao lại đau đến như vậy, cơn đau triền miên như bị kim chích dường như rỉ ra từ xương tủy, nháy mắt lan ra khắp cơ thể, Mộ Thanh đau đớn đến mức không nói nên lời, thân thể nhỏ nhắn cuộn tròn trong lòng ngực Siren, hai tay gắt gao nắm chặt lấy ống tay áo của hắn, đầu ngón tay vì gắng sức quá mức mà chuyển sang màu trắng xanh bất thường, chất lỏng ấm áp liên tục chảy ra từ khóe mắt, chẳng mấy chốc đã làm ướt cổ áo.
Siren hoảng loạn đỡ lấy Mộ Thanh đang sắp sửa ngã xuống, nhìn gương mặt đau đớn, không tiếng động nhìn mình rơi nước mắt của người yêu, đầu óc luôn phản ứng nhanh của hắn dường như bị đóng băng mà tự hỏi, cho đến khi nhìn thấy màu đỏ tươi xuất hiện trước mắt, Siren mới chợt bừng tỉnh.
"Bé cưng, bé cưng, hít sâu." Siren nhìn Mộ Thanh dường như đau đến khó thở, cố gắng kìm nén sự hoảng loạn của mình, liên tục trấn an "Đừng sợ, nào, thở ra" giọng nói khẽ run, Siren hơi dùng một chút sức lực, mạnh mẽ mở ra đôi môi bị Mộ Thanh cắn đến chảy máu, rồi lợi dụng khoảng trống để nhét tay của mình vào trong miệng Mộ Thanh, sau đó bị người cắn mạnh, vết máu đỏ tươi chảy xuống cổ tay trắng như tuyết, trên quần áo tràn ra một vũng máu lớn.
Toàn thân Mộ Thanh choáng váng vì đau đớn, cậu cảm giác như thể mình bị chia làm hai phần, một phần là thân thể đau đớn mất đi lý trí, phần còn lại là thân thể vẫn duy trì sự tỉnh táo, cậu ngơ ngác nhìn chính mình đã ngã xuống trong lòng ngực của Siren không ngừng run rẩy, nhất thời không kịp phản ứng, cậu muốn nhả cổ tay của Siren ra khỏi miệng mình, nhưng không thành công, dường như còn cắn sâu hơn, nhìn chính mình như thể muốn cắn đứt toàn bộ cánh tay của Siren, cậu không khỏi thắc mắc. Đây là mình sao?
Mộ Thanh trơ mắt nhìn Siren hành hạ mình, đưa một cánh tay khác còn nguyên vẹn vào trong miệng cậu, rút bàn tay phải bị cắn ra, vừa dỗ dành vừa dùng giọng nói dịu dàng bình tĩnh dụ dỗ: "Từ từ nào, hít sâu, bé cưng, hít sâu." Một tiếng rồi lại một tiếng, trong giọng nói tràn đầy sự trấn an, dường như thật sự có tác dụng, Mộ Thanh cảm thấy thân thể mình không còn run rẩy như trước nữa, sắc mặt từ xanh trắng chuyển sang tái nhợt.
Cậu nhìn thấy Siren thở phào nhẹ nhõm, vừa nhẹ nhàng vỗ nhẹ vào lưng cậu vừa bật quang não lên, nhưng thử mấy lần vẫn không thành công, Mộ Thanh bối rối tiến lại gần, lúc này mới nhận ra ngón tay của Siren đang không kiểm soát được mà run rẩy, hoàn toàn không thể nhấn vào phím liên kết thông tin, cậu phát hiện cả người của Siren có gì đó không đúng lắm, sắc mặt của hắn tái nhợt chưa từng có, đôi môi mỏng mím chặt lộ ra một tia yếu ớt, đồng tử màu trắng bạc giãn ra, khóe mắt đỏ bừng, như thể một giây tiếp theo sẽ khóc, thân thể cũng bất giác run rẩy. Nhìn Siren như vậy, Mộ Thanh nhận ra mình đã sớm khóc từ khi nào, thật kỳ lạ, sao trái tim lại đau đến vậy!
Cậu nhìn Siren hít sâu vài hơi, hàng mi dày rũ xuống che đi đôi mắt, đầu ngón tay thon dài lướt qua màn hình từng chữ một, tin nhắn cuối cùng cũng được gửi đi. Chữ lớn màu đỏ tươi hiện rõ bằng ngôn ngữ của tinh tế "Khẩn cấp!"
Mộ Thanh không tự chủ được theo sát phía sau Siren, nhìn hắn bế cậu trở về phòng ngủ bằng tốc độ ánh sáng, nhìn chính mình đau đớn nằm trên giường, cậu buồn bã nghĩ: Đây có được coi là xuất hồn không? Cũng không đúng lắm, nếu linh hồn của cậu đã xuất ra, vậy trong thân thể này là ai!!! Mộ Thanh bị suy nghĩ của mình làm cho sợ hãi đến mức cảm thấy không ổn!!!
Cậu lo lắng vòng quanh tại chỗ, nói lớn vào tai Siren, vẫy mạnh tay trước mắt hắn, nhưng không có tác dụng, Siren chỉ nhìn chằm chằm vào Mộ Thanh trên giường, một chút ánh mắt cũng không bố thí cho cậu. Mộ Thanh thất vọng cúi đầu, cũng đúng, hiện tại cậu là quỷ, hắn đương nhiên không thể nhìn thấy cậu, sau này nên làm gì bây giờ? Suy nghĩ hồi lâu, vẫn không nghĩ ra biện pháp, Mộ Thanh ngẩng đầu nhìn thoáng qua bộ dạng chật vật của Siren, hai mắt không nhịn được lại lần nữa đỏ lên, đồ ngốc! Em ở đây này!
Siren nghi hoặc nhìn xung quanh, dường như vừa rồi hắn nhận ra được hơi thở của người yêu, nhưng nhìn xung quanh một hồi, vẫn không phát hiện ra điều gì bất thường, trong lòng không hiểu sao lại càng nôn nóng bất an.
Mộ Thanh vui mừng tưởng rằng Siren đã phát hiện ra mình, nhưng hóa ra không phải vậy, tâm trạng càng thêm sa sút, gì chứ, nếu không thấy em, tại sao lại nhìn em như vậy, nước mắt Mộ Thanh không ngừng chảy xuống, trong lòng cảm thấy vô cùng ấm ức! Một cơn choáng váng truyền đến, Mộ Thanh khó chịu nhắm hai mắt lại, cơn đau quen thuộc sau đó truyền khắp cơ thể, cậu vừa vui vẻ vừa đau đớn mở mắt ra, lọt vào trong con ngươi là ánh mắt lo lắng của Siren: "Bé cưng, em sao rồi? Có khó chịu ở đâu không? Có đau chỗ nào không?"
Mộ Thanh vừa đau vừa ấm ức, òa khóc: "Anh không hề nhìn đến em, em vẫn luôn ở bên cạnh anh! Anh vẫn không nhìn em!" Bộ dạng cực kỳ khổ sở!
Siren...... Siren vẻ mặt bối rối! Bé cưng, anh thực sự vẫn luôn ở bên cạnh nhìn em mà!!!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.