Chương 13: Tiến độ học tập
Trầm Ái
22/02/2024
Ngày hôm sau, sau khi ăn sáng xong, Siren liền nói buổi tối sẽ dẫn Mộ
Thanh đến thủ đô Argos chơi, Mộ Thanh nghe xong rất phấn khích, dù sao
cậu cũng chưa từng trải nghiệm cuộc sống của thế giới khác, Hòa Quang
thì muốn mua quà cho em trai Nhã Quang, còn Carlos thì không có đi làm,
nên bọn họ dự định tối nay sẽ cùng nhau đi chơi.
Hôm nay Hòa Quang được Siren giao cho một nhiệm vụ là, giúp Mộ Thanh học tập ngôn ngữ thông dụng của tinh tế, dù sao cậu chỉ có thể nghe được nhưng không viết được.
Phòng học nằm trong khu vực làm việc của Siren, đây là lần đầu tiên Mộ Thanh đến căn phòng này, nên không khỏi nhìn tới nhìn lui, cả căn phòng lấy chủ đạo là màu đen hoặc xám, đơn giản và dễ chịu, nhưng lại không có một chút cảm giác sinh động nào, Mộ Thanh quyết định sau này sẽ mua thêm cây xanh đặt ở đây, dù sao cậu cũng là một người chồng tốt yêu chiều vợ, nghĩ vậy cậu không khỏi ưỡn ngực tự hào.
Nhưng mà chẳng bao lâu sau, sự kiêu ngạo này đã biến mất không một dấu vết, a a a, ngôn ngữ thông dụng của tinh tế sao lại khó học như vậy.
Đóng vai trò là một giáo viên như Hòa Quang khóe miệng cũng không khỏi run rẩy, nhìn học sinh của mình: "Từ từ thôi, đừng vội." Hòa Quang ở trong lòng nước mắt tuôn trào, hắn chưa bao giờ tưởng tượng rằng một ngày nào đó mình sẽ dạy cho trẻ nhỏ bảng chữ cái ngữ âm phổ quát của tinh tế, hơn nữa trước đây bé con này rõ ràng đã có hệ thống ngôn ngữ của riêng mình, việc học thêm một ngôn ngữ mới sẽ khó khăn hơn nhiều so với một đứa trẻ bình thường. Nhưng hắn có thể từ chối sao?
Hòa Quang lén liếc nhìn người nào đó cách đó không xa, nhìn như đang nghiêm túc xử lý văn kiện kỳ thật lại đang hết sức chăm chú theo dõi tiến độ học tập của bé con, hắn nghĩ, nếu như nói sự thật với bé con rằng, tiến độ của cậu so với một đứa trẻ cũng không bằng, chắc chắn hắn sẽ bị ông chủ đánh đập tơi bời.
Nghĩ đến lực đánh người của Siren, Hòa Quang không khỏi rùng mình, đối với Mộ Thanh càng thêm dịu dàng, hướng dẫn từng bước, ăn nói nhỏ nhẹ, Mộ Thanh đôi mắt lóe sáng nhìn vị thầy giáo mới vừa nhậm chức này, chân thành khen ngợi: "Hòa Quang, cậu dạy thật tốt!"
Cảm nhận được ánh mắt nóng rực từ phía sau, Hòa Quang cười càng thêm thân thiện, cười như thiên thần: "Thực ra Mộ Thanh, cậu học tập rất tốt, tiến độ học tập cũng rất nhanh, nhưng mà không thể quá nôn nóng, cứ từ từ, không sao hết."
"Ừm, ừm ~" Mộ Thanh gật đầu như mổ thóc, đôi mắt đen trong trẻo đầy thuần khiết.
Hòa Quang hơi sững sờ, thật là ngây ngô! Giọng nói trầm ấm của Siren cũng từ phía sau truyền đến: "Em học rất tốt!" bên trong lời nói đều là khẳng định, người bị coi là bình hoa trang trí Carlos vừa mới nhấp một ngụm trà, bị lời nói dối không chớp mắt của đồng đội và ông chủ của mình làm cho trực tiếp phun ra ngoài, cổ họng đau rát ho săc sụa.
"Khụ, khụ khụ" hắn chết lặng nhìn vẻ mặt khẳng định của hai người, trong đầu lại hiện lên bộ dáng chế nhạo của Hòa Quang đối với đại thiếu gia hải sâm chính tuyến: "Với chỉ số thông minh này của ngươi mà cũng muốn bắt được chúng ta, ha ha, về nhà nằm mơ đi!" Thanh niên được xưng là "chiến lược gia" tức đến hộc máu tại chỗ, nháy mắt liền ngất xỉu.
Bây giờ lại nhìn Hòa Quang khen ngợi người có năng lực học tập kém như Mộ Thanh, Carlos tức khắc chửi thề trong lòng: Đúng là đồ tiêu chuẩn kép, thật không biết xấu hổ! Carlos thật muốn vì tên đại thiếu gia đó kêu oan: Ngươi là quỷ sao!
Đến nỗi ông chủ, Carlos chỉ có một từ dành cho ngài: Bị sắc hóa ngu! Hôn quân sa đọa! Ngài không thấy bây giờ mình đang nhắm mắt thổi phồng sao? Carlos nhìn ai đó mặt không cảm xúc nhưng thân thể lại nói "Bảo bối nhà ta thông minh quá, lợi hại quá", lần nữa vì công dân của ác quỷ thành phố mặc niệm một giây: Thành chủ là người mù, bạn đời của thành chủ là người ngu, aiz, công dân thành phố cũng thật là quá đáng thương!
Carlos đối với việc Hòa Quang và Siren nhắm mắt thổi phồng cực kỳ khinh thường, tóm lại, hắn sẽ không bao giờ giống như bọn họ, Carlos nhìn bé alpha ngày càng đi lại gần mình, đáy lòng kiên định siết chặt nắm tay, "Carlos, cậu có sao không, vừa nãy tôi nghe thấy cậu ho khan, cậu không khỏe chỗ nào à?"
Mộ Thanh nhìn khuôn mặt đột nhiên đỏ bừng của Carlos, trong lòng không khỏi càng thêm lo lắng, Carlos bị giọng nói dịu dàng mềm mại của bé alpha thăm hỏi, cũng không biết tại sao lại đột nhiên đỏ mặt.
Hắn chỉ cảm thấy mọi thứ trước mắt mình dường như đều biến thành đôi mắt đen ươn ướt của Mộ Thanh, gương mặt trắng nõn có hơi chút phồng lên, vẻ mặt càng thêm ngây thơ vô tội vạ, "Trời ơi, trời ơi, thật, thật dễ thương làm sao!" Carlos trong lòng gào thét điên cuồng, đáng yêu quá, giống hệt như hình mẫu omega lý tưởng trong đầu hắn, đơn thuần lương thiện đáng yêu, nhăn nhăn nhăn, quá đáng yêu!
Carlos lấy tay che mặt, hàm hồ nói: "Không, không có gì, chỉ là cảm thấy hơi nóng!" hắn quyết định từ rày về sau sẽ kiên quyết đi theo bước chân của ông chủ, nắm chắc phương châm của ông chủ, tuân theo mọi mệnh lệnh của ông chủ, ông chủ nói cái gì chính là cái đó, dù sao bé con đáng yêu như vậy, việc học tập có hơi chậm một chút cũng là điều dễ hiểu, Carlos đã hoàn toàn đem quyết tâm mà mình đưa ra vài phút trước quăng xa ngàn dặm.
"Mộ Thanh, chúng ta qua đây tiếp tục học tập đi, vừa rồi cậu có phát âm sai một ký tự." Hòa Quang thuận lợi nắm lấy tay Mộ Thanh, chỉ vào ký hiệu ngữ âm trong tay, thành công thu hút sự chú ý của bé alpha, "Ồ, được rồi" Mộ Thanh nhìn người đàn ông cao lớn lấy tay che mặt một cách thẹn thùng Carlos, trong lòng yên lặng đánh giá: Sự tương phản này làm người ta có chút không chịu được.
Trong lần giảng dạy tiếp theo, Hòa Quang tranh thủ trộm nhìn biểu cảm của Siren, chỉ liếc mắt một cái rồi lập tức quay người lại, bình tĩnh, bình tĩnh, vẻ mặt của ông chủ thật là quá đáng sợ.
Thật sự là mây đen che lấp thành phố, khuôn mặt tựa như tuyết rơi tháng sáu, hắn thoáng nhìn Carlos đang không hay biết gì, trong lòng càng thêm cảm thông sâu sắc: cư nhiên lại dám đỏ mặt với alpha của ông chủ, chậc chậc, loại chuyện tìm đường chết này phỏng chừng chỉ có Carlos mới có thể làm được, xem ra Carlos còn chưa ý thức được tính chiếm hữu đáng sợ của ông chủ, chỉ có thể cầu phước cho Carlos.
Hôm nay Hòa Quang được Siren giao cho một nhiệm vụ là, giúp Mộ Thanh học tập ngôn ngữ thông dụng của tinh tế, dù sao cậu chỉ có thể nghe được nhưng không viết được.
Phòng học nằm trong khu vực làm việc của Siren, đây là lần đầu tiên Mộ Thanh đến căn phòng này, nên không khỏi nhìn tới nhìn lui, cả căn phòng lấy chủ đạo là màu đen hoặc xám, đơn giản và dễ chịu, nhưng lại không có một chút cảm giác sinh động nào, Mộ Thanh quyết định sau này sẽ mua thêm cây xanh đặt ở đây, dù sao cậu cũng là một người chồng tốt yêu chiều vợ, nghĩ vậy cậu không khỏi ưỡn ngực tự hào.
Nhưng mà chẳng bao lâu sau, sự kiêu ngạo này đã biến mất không một dấu vết, a a a, ngôn ngữ thông dụng của tinh tế sao lại khó học như vậy.
Đóng vai trò là một giáo viên như Hòa Quang khóe miệng cũng không khỏi run rẩy, nhìn học sinh của mình: "Từ từ thôi, đừng vội." Hòa Quang ở trong lòng nước mắt tuôn trào, hắn chưa bao giờ tưởng tượng rằng một ngày nào đó mình sẽ dạy cho trẻ nhỏ bảng chữ cái ngữ âm phổ quát của tinh tế, hơn nữa trước đây bé con này rõ ràng đã có hệ thống ngôn ngữ của riêng mình, việc học thêm một ngôn ngữ mới sẽ khó khăn hơn nhiều so với một đứa trẻ bình thường. Nhưng hắn có thể từ chối sao?
Hòa Quang lén liếc nhìn người nào đó cách đó không xa, nhìn như đang nghiêm túc xử lý văn kiện kỳ thật lại đang hết sức chăm chú theo dõi tiến độ học tập của bé con, hắn nghĩ, nếu như nói sự thật với bé con rằng, tiến độ của cậu so với một đứa trẻ cũng không bằng, chắc chắn hắn sẽ bị ông chủ đánh đập tơi bời.
Nghĩ đến lực đánh người của Siren, Hòa Quang không khỏi rùng mình, đối với Mộ Thanh càng thêm dịu dàng, hướng dẫn từng bước, ăn nói nhỏ nhẹ, Mộ Thanh đôi mắt lóe sáng nhìn vị thầy giáo mới vừa nhậm chức này, chân thành khen ngợi: "Hòa Quang, cậu dạy thật tốt!"
Cảm nhận được ánh mắt nóng rực từ phía sau, Hòa Quang cười càng thêm thân thiện, cười như thiên thần: "Thực ra Mộ Thanh, cậu học tập rất tốt, tiến độ học tập cũng rất nhanh, nhưng mà không thể quá nôn nóng, cứ từ từ, không sao hết."
"Ừm, ừm ~" Mộ Thanh gật đầu như mổ thóc, đôi mắt đen trong trẻo đầy thuần khiết.
Hòa Quang hơi sững sờ, thật là ngây ngô! Giọng nói trầm ấm của Siren cũng từ phía sau truyền đến: "Em học rất tốt!" bên trong lời nói đều là khẳng định, người bị coi là bình hoa trang trí Carlos vừa mới nhấp một ngụm trà, bị lời nói dối không chớp mắt của đồng đội và ông chủ của mình làm cho trực tiếp phun ra ngoài, cổ họng đau rát ho săc sụa.
"Khụ, khụ khụ" hắn chết lặng nhìn vẻ mặt khẳng định của hai người, trong đầu lại hiện lên bộ dáng chế nhạo của Hòa Quang đối với đại thiếu gia hải sâm chính tuyến: "Với chỉ số thông minh này của ngươi mà cũng muốn bắt được chúng ta, ha ha, về nhà nằm mơ đi!" Thanh niên được xưng là "chiến lược gia" tức đến hộc máu tại chỗ, nháy mắt liền ngất xỉu.
Bây giờ lại nhìn Hòa Quang khen ngợi người có năng lực học tập kém như Mộ Thanh, Carlos tức khắc chửi thề trong lòng: Đúng là đồ tiêu chuẩn kép, thật không biết xấu hổ! Carlos thật muốn vì tên đại thiếu gia đó kêu oan: Ngươi là quỷ sao!
Đến nỗi ông chủ, Carlos chỉ có một từ dành cho ngài: Bị sắc hóa ngu! Hôn quân sa đọa! Ngài không thấy bây giờ mình đang nhắm mắt thổi phồng sao? Carlos nhìn ai đó mặt không cảm xúc nhưng thân thể lại nói "Bảo bối nhà ta thông minh quá, lợi hại quá", lần nữa vì công dân của ác quỷ thành phố mặc niệm một giây: Thành chủ là người mù, bạn đời của thành chủ là người ngu, aiz, công dân thành phố cũng thật là quá đáng thương!
Carlos đối với việc Hòa Quang và Siren nhắm mắt thổi phồng cực kỳ khinh thường, tóm lại, hắn sẽ không bao giờ giống như bọn họ, Carlos nhìn bé alpha ngày càng đi lại gần mình, đáy lòng kiên định siết chặt nắm tay, "Carlos, cậu có sao không, vừa nãy tôi nghe thấy cậu ho khan, cậu không khỏe chỗ nào à?"
Mộ Thanh nhìn khuôn mặt đột nhiên đỏ bừng của Carlos, trong lòng không khỏi càng thêm lo lắng, Carlos bị giọng nói dịu dàng mềm mại của bé alpha thăm hỏi, cũng không biết tại sao lại đột nhiên đỏ mặt.
Hắn chỉ cảm thấy mọi thứ trước mắt mình dường như đều biến thành đôi mắt đen ươn ướt của Mộ Thanh, gương mặt trắng nõn có hơi chút phồng lên, vẻ mặt càng thêm ngây thơ vô tội vạ, "Trời ơi, trời ơi, thật, thật dễ thương làm sao!" Carlos trong lòng gào thét điên cuồng, đáng yêu quá, giống hệt như hình mẫu omega lý tưởng trong đầu hắn, đơn thuần lương thiện đáng yêu, nhăn nhăn nhăn, quá đáng yêu!
Carlos lấy tay che mặt, hàm hồ nói: "Không, không có gì, chỉ là cảm thấy hơi nóng!" hắn quyết định từ rày về sau sẽ kiên quyết đi theo bước chân của ông chủ, nắm chắc phương châm của ông chủ, tuân theo mọi mệnh lệnh của ông chủ, ông chủ nói cái gì chính là cái đó, dù sao bé con đáng yêu như vậy, việc học tập có hơi chậm một chút cũng là điều dễ hiểu, Carlos đã hoàn toàn đem quyết tâm mà mình đưa ra vài phút trước quăng xa ngàn dặm.
"Mộ Thanh, chúng ta qua đây tiếp tục học tập đi, vừa rồi cậu có phát âm sai một ký tự." Hòa Quang thuận lợi nắm lấy tay Mộ Thanh, chỉ vào ký hiệu ngữ âm trong tay, thành công thu hút sự chú ý của bé alpha, "Ồ, được rồi" Mộ Thanh nhìn người đàn ông cao lớn lấy tay che mặt một cách thẹn thùng Carlos, trong lòng yên lặng đánh giá: Sự tương phản này làm người ta có chút không chịu được.
Trong lần giảng dạy tiếp theo, Hòa Quang tranh thủ trộm nhìn biểu cảm của Siren, chỉ liếc mắt một cái rồi lập tức quay người lại, bình tĩnh, bình tĩnh, vẻ mặt của ông chủ thật là quá đáng sợ.
Thật sự là mây đen che lấp thành phố, khuôn mặt tựa như tuyết rơi tháng sáu, hắn thoáng nhìn Carlos đang không hay biết gì, trong lòng càng thêm cảm thông sâu sắc: cư nhiên lại dám đỏ mặt với alpha của ông chủ, chậc chậc, loại chuyện tìm đường chết này phỏng chừng chỉ có Carlos mới có thể làm được, xem ra Carlos còn chưa ý thức được tính chiếm hữu đáng sợ của ông chủ, chỉ có thể cầu phước cho Carlos.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.