Chương 18
Thanh Y Bàng Bàng
10/07/2020
Cậu theo Adrian về nhà anh, vừa vào cửa là anh đã cởi áo vest ra ngay. Thân hình dưới lớp sơ mi càng thêm thon gọn rắn rỏi. Mắt Dương Quý muốn dán luôn lên người anh rồi.
Chỉ thấy Adrian xắn tay áo vào bếp, “Bánh để trong tủ lạnh nên bị lạnh rồi Để tôi làm mẻ khác.”
“Ấy, không cần đâu. Ngâm với tí nước ấm không phải là cũng vậy sao.” Dương Quý theo sau nói. Cách ăn này cũng khá phổ biến ở đây, chủ yếu vì đơn giản.
Adrian quay lại nói với cậu, “Đồ nóng ăn ngon hơn.”
Dương Quý chẳng có sức chống lại bộ dạng nghiêm túc này của anh. Cũng may bột làm bánh sữa cừu đã được nhào xong hết rồi, có lẽ Adrian đã sớm tính tới nên giờ chỉ cần chia nhỏ rồi cho vô lò nướng thôi.
Sau đấy Dương Quý lại ra phòng khách. Adrian cầm hai ly nước mơ bỏ thêm mật ong ra, bảo đây là nước ép từ mơ dại anh hái trong rừng. Dương Quý nếm thử một chút, chua chua ngọt ngọt, rất đặc biệt.
Hai người ngồi nói chuyện, nhắc tới việc đàn cừu và sữa cừu. Thời kỳ ra sữa của cừu có thể khống chế được, qua mấy ngày đầu là Adrian rảnh tay rảnh chân, lượng sữa ra sẽ ở một mực nhất định, thêm nửa tháng nữa là không cần vắt sữa cừu nữa. Thế nên nguồn thu nhập chính của anh là dựa vào bán con chiên[1] và thịt cừu, còn giống cừu nuôi ở nông trường ông Green chủ yếu là để lấy lông.
Bánh sữa dê bắt đầu tỏa ra mùi sữa thơm ngát, hút Dương Quý mò vào bếp coi. Adrian cười đứng dậy, bê khay bánh mới ra ló, bên trên là năm, sáu cái bánh to tầm lòng bàn tay.
Dương Quý cũng không khách khí, cầm lấy một cái thổi thổi cho nguội bớt rồi ăn. Bánh sữa cừu trộn cùng bột yến mạch giòn thơm vừa miệng, ăn cùng ly nước ô mai chua chua ngọt ngọt, tạo nên một mùi vị lạ kỳ. Dương Quý một phát ăn hết ba cái. Cậu trước đó đã ăn trưa giờ no đến nằm phịch ra ghế sofa không cử động nổi.
Trên mặt Adrian hiện lên ý cười, có vẻ rất hài lòng với bộ dạng thả lỏng này của Dương Quý. Đợi anh dọn dẹp xong ở bếp đi ra nhìn thì thấy Dương Quý đã thiếp đi rồi.
Anh nghĩ thầm một lúc, vào phòng ngủ lấy tấm chăn mỏng đắp cho Dương Quý rồi bản thân thì thay chiếc quần đùi qua một phòng khác.
Mà Dương Quý thực ra ngủ không sâu, lúc anh đắp chăn cho mình cũng cảm nhận được, nhưng do quá buồn ngủ nên cũng không trả lời anh. Cậu cứ mê mê man man ngủ, đến lúc mở mắt ra thì nửa tiếng đã trôi qua.
Cậu đã hết cơn buồn ngủ lười biếng vươn người một cái, sau đó đứng dậy tìm xem Adrian không thấy bóng dáng đang ở đâu, mãi tới khi nghe thấy tiếng từ phòng bên cạnh truyền tới.
Cửa phòng khép hờ, có ánh đèn từ trong lọt ra. Dương Quý vô thức lén lút lại gần, nhòm qua khe hở. Đây hẳn là phòng tập luyện, cửa sổ đều bịt kín, ánh sáng lọt ra là ánh đèn chứ không phải ánh mặt trời. Nếu không phải xem đồng hồ có khi nghĩ là tối rồi.
Dương Quý nuốt nước bọt. Bịt cửa sổ là phải vì giờ Adrian chỉ mặc độc một chiếc quần đùi xanh thẫm, hơn nữa không phải loại quần rộng thùng thình, cũng không phải quá bó nhưng vừa đủ thể hiện được đường cong cơ thể. Coi mà thấy như gãi không đúng chỗ ngứa.
Đây không phải lần đầu Dương Quý thấy anh để thân trần nhưng những lần trước so với lần này không giống. Mà không rõ anh ở đây tập đấm bao lâu rồi mà cả người đầy mồ hôi. Từng giọt mồ hôi lăn dọc theo cơ lưng. Bắp đùi mỗi một chuyển động lại căng lên. Nếu nói Adrian mặc Âu phục là nhã nhặn thì lúc này là vẻ đẹp hoang dã, cả người tỏa ra hóc-môn nam tính, làm chân Dương Quý muốn nhũn ra.
Trong phút ngẩn ngơ, Dương Quý bị Adrian vừa quay lại bắt được! Cậu lập tức muốn lùi lại nhưng lý trí lại kêu cậu dừng bước. Giờ đã bị người ta phát hiện rồi, tính bỏ đi không phải là ‘ông ơi tôi ở bụi này’ sao. Thế là cậu trực tiếp đẩy cửa, tỏ vẻ bình tĩnh nói: “Tôi tỉnh lại không thấy anh đâu nên đi kiếm. Bình thường anh đều tập luyện ở đây à? Lúc trước hình như chưa thấy.”
Adrian vuốt mồ hôi trên mặt, “Ừm. Chỗ này lúc trước là kho chứa đồ, tôi sắp xếp dọn đồ đi để sau này làm chỗ dạy võ tự vệ cho cậu.”
Dương Quý thấy hổ thẹn trong lòng. Người ta toàn tâm toàn ý suy nghĩ về mình còn mình lại ở đây ngắm nghía cơ thể người ta. Cậu đè nén chút rung động trong lòng, nhìn Adrian: “Vậy là hôm nay muốn luyện cái hôm trước nói đó hả? Vậy anh nghỉ ngơi chút đi, tôi khởi động chút.”
Anh không nói gì chỉ qua bên ngồi. Dương Quý cởi áo khoác sắn ống tay áo sơ mi lên, bắt đầu khởi động theo mấy bài thể dục kiểu mẫu. Cậu nghiêm túc xoay xoay hông, vặn vặn khớp, mãi tới lúc thấy Adrian không nín cười nổi, “Đây là cách cậu khởi động sao?”
Dương Quý phản ứng hơi chậm. Cậu quá tập trung, thành ra không nghĩ tới trong mắt anh mấy động tác này có khi giống…… trẻ con tập thể dục đi? Mà cái này cũng không thể trách cậu. Bản thân Dương Quý thích ở nhà, không hay ra ngoài tập thể dục thể thao. Hồi đi học chỉ được tập mấy bài thể dục kiểu mẫu này. Đến lúc tới Vilnius, thấy thói quen sinh hoạt của người bên này, cậu cũng mấy lần suy nghĩ xem có nên đi gym hay không nhưng rồi tình hình ở đây thực sự quá loạn, tán tỉnh lên giường thì nhiều, thuê huấn luyện viên riêng thì đắt. Thế là cậu tiếp tục nằm nhà như cũ. Dù sao cậu cũng đi làm, ngày nào cũng bận rộn nên cũng không yếu ớt tới mức gió thổi cái là bay hay cũng không phát phì không đi lại nổi.
Adrian nhìn Dương Quý đỏ mặt đứng im như phỗng ở đó, bộ dạng quẫn bách thật đáng thương. Anh liền đi tới vỗ vai cậu, “Tôi không có ý gì đâu. Như vậy rất tốt, luyện từ từ cũng đỡ làm tổn thương cơ.” Giọng anh dịu dàng hiếm thấy, “Thực ra cũng không cần khởi động nhiều đâu. Hôm nay chủ yếu muốn để cậu xem thử thôi. Dù sao võ thuật tự vệ và kỹ thuật đánh nhau tùy người sẽ có những điểm khác nhau.”
Dương Quý bĩu môi, “Vậy sao lúc nãy anh không cản tôi, còn ngồi nhìn tôi khởi động.” Giọng điệu nghe có chút bực bội.
Adrian lại cười, “Coi cậu nghiêm túc vậy sao tôi dám nhiều lời.”
Dương Quý từ chối cho ý kiến. Lúc này mới nhớ ra tay anh vẫn còn đặt trên vai mình, hơi nóng mơ hồ truyền qua cùng mồ hôi thấm ướt vai áo cậu. Sau đó nhận ra cậu đang đứng rất sát cạnh Adrian, má cậu sắp chạm vào ngực anh rồi!
Dương Quý hít sâu, từ từ thoát khỏi vòng tay anh, “Vậy tiếp theo tôi phải làm gì?”
Adrian thu tay lại, chỉ về phía mình, “Dùng hết sức mình đánh tôi. Dùng chân cũng được, đánh vô đâu cũng được. Cố gắng dùng tốc độ nhanh nhất có thể.”
Dương Quý theo lời anh ra tay. Lúc trước cậu có tìm thử trên mạng. Sambo là một môn võ thuật tự vệ không dùng vũ khí bắt nguồn từ Nga, cần dùng tất cả sức lực quật ngã đối phương. Nói một cách đầy đủ hơn, nó bao gồm đá, đánh, quật, tóm, dùng vũ khí phòng vệ, giải thoát, bắt tóm, trói gô và lợi dụng các vật dụng thường ngày. Rất hỗn tạp nhưng cũng rất thực dụng.
Dưới sự hướng dẫn của Adrian, Dương Quý tập liên tục không nghỉ trong vòng năm phút, sau đó thở dốc ngồi phịch xuống đất, lưng áo cũng ướt đẫm. Adrian ngồi xuống cạnh cậu. Đòn tấn công của Dương Quý không đòn nào đánh được lên người anh cả. Không bị anh né được thì cũng bị anh đỡ được, đến chút thở dốc cũng không có.
Dương Quý cũng không quá chán nản. Người ta dù sao cũng chuyên gia đánh đấm, đối đầu với một con gà ốm như cậu thì mặt không đỏ thở không dốc mới là bình thường.Chú thích:[1] Con chiên: cách gọi cừu non dưới một tuổi
Chỉ thấy Adrian xắn tay áo vào bếp, “Bánh để trong tủ lạnh nên bị lạnh rồi Để tôi làm mẻ khác.”
“Ấy, không cần đâu. Ngâm với tí nước ấm không phải là cũng vậy sao.” Dương Quý theo sau nói. Cách ăn này cũng khá phổ biến ở đây, chủ yếu vì đơn giản.
Adrian quay lại nói với cậu, “Đồ nóng ăn ngon hơn.”
Dương Quý chẳng có sức chống lại bộ dạng nghiêm túc này của anh. Cũng may bột làm bánh sữa cừu đã được nhào xong hết rồi, có lẽ Adrian đã sớm tính tới nên giờ chỉ cần chia nhỏ rồi cho vô lò nướng thôi.
Sau đấy Dương Quý lại ra phòng khách. Adrian cầm hai ly nước mơ bỏ thêm mật ong ra, bảo đây là nước ép từ mơ dại anh hái trong rừng. Dương Quý nếm thử một chút, chua chua ngọt ngọt, rất đặc biệt.
Hai người ngồi nói chuyện, nhắc tới việc đàn cừu và sữa cừu. Thời kỳ ra sữa của cừu có thể khống chế được, qua mấy ngày đầu là Adrian rảnh tay rảnh chân, lượng sữa ra sẽ ở một mực nhất định, thêm nửa tháng nữa là không cần vắt sữa cừu nữa. Thế nên nguồn thu nhập chính của anh là dựa vào bán con chiên[1] và thịt cừu, còn giống cừu nuôi ở nông trường ông Green chủ yếu là để lấy lông.
Bánh sữa dê bắt đầu tỏa ra mùi sữa thơm ngát, hút Dương Quý mò vào bếp coi. Adrian cười đứng dậy, bê khay bánh mới ra ló, bên trên là năm, sáu cái bánh to tầm lòng bàn tay.
Dương Quý cũng không khách khí, cầm lấy một cái thổi thổi cho nguội bớt rồi ăn. Bánh sữa cừu trộn cùng bột yến mạch giòn thơm vừa miệng, ăn cùng ly nước ô mai chua chua ngọt ngọt, tạo nên một mùi vị lạ kỳ. Dương Quý một phát ăn hết ba cái. Cậu trước đó đã ăn trưa giờ no đến nằm phịch ra ghế sofa không cử động nổi.
Trên mặt Adrian hiện lên ý cười, có vẻ rất hài lòng với bộ dạng thả lỏng này của Dương Quý. Đợi anh dọn dẹp xong ở bếp đi ra nhìn thì thấy Dương Quý đã thiếp đi rồi.
Anh nghĩ thầm một lúc, vào phòng ngủ lấy tấm chăn mỏng đắp cho Dương Quý rồi bản thân thì thay chiếc quần đùi qua một phòng khác.
Mà Dương Quý thực ra ngủ không sâu, lúc anh đắp chăn cho mình cũng cảm nhận được, nhưng do quá buồn ngủ nên cũng không trả lời anh. Cậu cứ mê mê man man ngủ, đến lúc mở mắt ra thì nửa tiếng đã trôi qua.
Cậu đã hết cơn buồn ngủ lười biếng vươn người một cái, sau đó đứng dậy tìm xem Adrian không thấy bóng dáng đang ở đâu, mãi tới khi nghe thấy tiếng từ phòng bên cạnh truyền tới.
Cửa phòng khép hờ, có ánh đèn từ trong lọt ra. Dương Quý vô thức lén lút lại gần, nhòm qua khe hở. Đây hẳn là phòng tập luyện, cửa sổ đều bịt kín, ánh sáng lọt ra là ánh đèn chứ không phải ánh mặt trời. Nếu không phải xem đồng hồ có khi nghĩ là tối rồi.
Dương Quý nuốt nước bọt. Bịt cửa sổ là phải vì giờ Adrian chỉ mặc độc một chiếc quần đùi xanh thẫm, hơn nữa không phải loại quần rộng thùng thình, cũng không phải quá bó nhưng vừa đủ thể hiện được đường cong cơ thể. Coi mà thấy như gãi không đúng chỗ ngứa.
Đây không phải lần đầu Dương Quý thấy anh để thân trần nhưng những lần trước so với lần này không giống. Mà không rõ anh ở đây tập đấm bao lâu rồi mà cả người đầy mồ hôi. Từng giọt mồ hôi lăn dọc theo cơ lưng. Bắp đùi mỗi một chuyển động lại căng lên. Nếu nói Adrian mặc Âu phục là nhã nhặn thì lúc này là vẻ đẹp hoang dã, cả người tỏa ra hóc-môn nam tính, làm chân Dương Quý muốn nhũn ra.
Trong phút ngẩn ngơ, Dương Quý bị Adrian vừa quay lại bắt được! Cậu lập tức muốn lùi lại nhưng lý trí lại kêu cậu dừng bước. Giờ đã bị người ta phát hiện rồi, tính bỏ đi không phải là ‘ông ơi tôi ở bụi này’ sao. Thế là cậu trực tiếp đẩy cửa, tỏ vẻ bình tĩnh nói: “Tôi tỉnh lại không thấy anh đâu nên đi kiếm. Bình thường anh đều tập luyện ở đây à? Lúc trước hình như chưa thấy.”
Adrian vuốt mồ hôi trên mặt, “Ừm. Chỗ này lúc trước là kho chứa đồ, tôi sắp xếp dọn đồ đi để sau này làm chỗ dạy võ tự vệ cho cậu.”
Dương Quý thấy hổ thẹn trong lòng. Người ta toàn tâm toàn ý suy nghĩ về mình còn mình lại ở đây ngắm nghía cơ thể người ta. Cậu đè nén chút rung động trong lòng, nhìn Adrian: “Vậy là hôm nay muốn luyện cái hôm trước nói đó hả? Vậy anh nghỉ ngơi chút đi, tôi khởi động chút.”
Anh không nói gì chỉ qua bên ngồi. Dương Quý cởi áo khoác sắn ống tay áo sơ mi lên, bắt đầu khởi động theo mấy bài thể dục kiểu mẫu. Cậu nghiêm túc xoay xoay hông, vặn vặn khớp, mãi tới lúc thấy Adrian không nín cười nổi, “Đây là cách cậu khởi động sao?”
Dương Quý phản ứng hơi chậm. Cậu quá tập trung, thành ra không nghĩ tới trong mắt anh mấy động tác này có khi giống…… trẻ con tập thể dục đi? Mà cái này cũng không thể trách cậu. Bản thân Dương Quý thích ở nhà, không hay ra ngoài tập thể dục thể thao. Hồi đi học chỉ được tập mấy bài thể dục kiểu mẫu này. Đến lúc tới Vilnius, thấy thói quen sinh hoạt của người bên này, cậu cũng mấy lần suy nghĩ xem có nên đi gym hay không nhưng rồi tình hình ở đây thực sự quá loạn, tán tỉnh lên giường thì nhiều, thuê huấn luyện viên riêng thì đắt. Thế là cậu tiếp tục nằm nhà như cũ. Dù sao cậu cũng đi làm, ngày nào cũng bận rộn nên cũng không yếu ớt tới mức gió thổi cái là bay hay cũng không phát phì không đi lại nổi.
Adrian nhìn Dương Quý đỏ mặt đứng im như phỗng ở đó, bộ dạng quẫn bách thật đáng thương. Anh liền đi tới vỗ vai cậu, “Tôi không có ý gì đâu. Như vậy rất tốt, luyện từ từ cũng đỡ làm tổn thương cơ.” Giọng anh dịu dàng hiếm thấy, “Thực ra cũng không cần khởi động nhiều đâu. Hôm nay chủ yếu muốn để cậu xem thử thôi. Dù sao võ thuật tự vệ và kỹ thuật đánh nhau tùy người sẽ có những điểm khác nhau.”
Dương Quý bĩu môi, “Vậy sao lúc nãy anh không cản tôi, còn ngồi nhìn tôi khởi động.” Giọng điệu nghe có chút bực bội.
Adrian lại cười, “Coi cậu nghiêm túc vậy sao tôi dám nhiều lời.”
Dương Quý từ chối cho ý kiến. Lúc này mới nhớ ra tay anh vẫn còn đặt trên vai mình, hơi nóng mơ hồ truyền qua cùng mồ hôi thấm ướt vai áo cậu. Sau đó nhận ra cậu đang đứng rất sát cạnh Adrian, má cậu sắp chạm vào ngực anh rồi!
Dương Quý hít sâu, từ từ thoát khỏi vòng tay anh, “Vậy tiếp theo tôi phải làm gì?”
Adrian thu tay lại, chỉ về phía mình, “Dùng hết sức mình đánh tôi. Dùng chân cũng được, đánh vô đâu cũng được. Cố gắng dùng tốc độ nhanh nhất có thể.”
Dương Quý theo lời anh ra tay. Lúc trước cậu có tìm thử trên mạng. Sambo là một môn võ thuật tự vệ không dùng vũ khí bắt nguồn từ Nga, cần dùng tất cả sức lực quật ngã đối phương. Nói một cách đầy đủ hơn, nó bao gồm đá, đánh, quật, tóm, dùng vũ khí phòng vệ, giải thoát, bắt tóm, trói gô và lợi dụng các vật dụng thường ngày. Rất hỗn tạp nhưng cũng rất thực dụng.
Dưới sự hướng dẫn của Adrian, Dương Quý tập liên tục không nghỉ trong vòng năm phút, sau đó thở dốc ngồi phịch xuống đất, lưng áo cũng ướt đẫm. Adrian ngồi xuống cạnh cậu. Đòn tấn công của Dương Quý không đòn nào đánh được lên người anh cả. Không bị anh né được thì cũng bị anh đỡ được, đến chút thở dốc cũng không có.
Dương Quý cũng không quá chán nản. Người ta dù sao cũng chuyên gia đánh đấm, đối đầu với một con gà ốm như cậu thì mặt không đỏ thở không dốc mới là bình thường.Chú thích:[1] Con chiên: cách gọi cừu non dưới một tuổi
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.