Chương 27
Thanh Y Bàng Bàng
10/07/2020
“Sau đó hai người họ kéo anh ra cửa, không biết định dẫn anh đi đâu. Cũng may, giữa đường gặp cha anh đang từ chỗ làm về. Có lẽ ông nhận thấy điều gì đó, lập tức xông tới đánh gã đàn ông kia, còn tát mụ kia một cái. Sau đó ông ấy báo cảnh sát dưới sự giúp đỡ của hàng xóm.”
“Sau nay anh mới biết, bà ta tính bán anh cho gã biến thái kia, vì gã ta nhìn thấy ảnh của anh. Bà ta có rất nhiều ảnh của anh, đều do cha anh chụp. Từ đó trở đi, cha anh liền đốt hết ảnh và cuộn phim trong nhà, cũng không chạm tới máy ảnh nữa.”
“Tấm ảnh này,” Adrian hất cằm chỉ tấm ảnh trong hộp, “Là anh giấu đi, chỉ còn duy nhất một tấm. Anh không muốn vì sự bỉ ổi của mụ đàn bà kia mà đốt sạch tấm lòng của cha anh, tiếc là ngày đó anh còn bé, không cách nào ngăn cản được lửa giận trong lòng ông ấy.”
“Về sau thì sao?”
“Về sau……. Bà ta chết vì AIDS, không lâu sau thời điểm vụ việc kia xảy ra. Tiếp đó sức khỏe cha anh cũng dần yếu đi, qua thêm hai năm thì qua đời.”
Dương Quý vuốt ve đường hoa văn loang lổ trên nắp hộp, tựa vào lòng anh cọ cọ. Cậu không biết nên nói gì, hay đúng hơn lúc này không nói gì là tốt nhất, vì tất cả đã là quá khứ. Cậu biết Adrian không cần sự thương hại mà cần một người thật lòng yêu anh.
Lúc Dương Quý sờ tới thân hộp sắt thì thấy có vài đường khắc lạ lạ. Cậu cầm lên nhìn kỹ mới thấy là một dòng chữ xiêu xiêu vẹo vẹo được khắc bằng dao con.
“Adrian Bayar? Tên rất đẹp.” Mắt Dương Quý sáng ngời nhìn anh, “Đương nhiên, người còn đẹp hơn.”
Adrian nghe cậu trực tiếp khen mình như vậy cũng đáp lại “Cảm ơn”. Nói xong hai người nhìn nhau cười.
* * * * *
Mấy hôm sau, Yaren vừa hưởng tuần trang mật quay về thị trấn. Đôi vợ chồng mới tuy không ở chung với Delila nhưng nhà cũng ở ngay gần đó. Sau khi Yaren về nhà mới không lâu liền mời Dương Quý qua ăn cơm. Dương Quý đương nhiên không thể từ chối bạn tốt. Thế là cậu đành gọi điện cho Adrian báo tối nay mình không về ăn tối.
Yaren ngồi bên cạnh cậu tấm tắc, “Tôi thấy hai người mới giống đang hưởng tuần trang mật. Cuối cùng sao tóm nam thần thế? Anh ấy bị lời tỏ tình của cậu làm cho rung động?”
Dương Quý đắc ý lắc đầu, “Không. Là bị lời tỏ tình của anh ấy làm cho rung động, sau đó nhào tới tóm lấy anh ấy. Ha ha.”
Yaren ban đầu không tin nhưng sau nghĩ lại thấy hai người vốn đều có ý với nhau thì việc Adrian chủ động cũng dễ hiểu, “Thằng khỉ này. Tôi phải nói số cậu may quá rồi đấy.”
Dương Quý vỗ bụp lên vai y, “Đấy là do sức hấp dẫn của tôi, chẳng còn cách nào khác.”
Yaren khinh bỉ nhìn cậu. Sau đó hai người lên xe về nhà mới. Lúc tới nơi, Demi đã làm xong bữa tối. Lúc nãy gọi điện, Dương Quý cũng có hỏi xem Adrian có muốn qua không, anh chỉ bảo đợi cậu ăn xong sẽ qua đón cậu về.
Dương Quý có thể hiểu. Tuy cậu sống chung với Adrian nhưng nếu anh không muốn tiếp xúc với những người xung quanh cậu cũng không sao. Dù sao Adrian cũng không thích qua lại với người khác, chẳng có lý do gì để bắt anh làm quen với bạn bè của Dương Quý. Dù ở thị trấn này, người duy nhất mà Dương Quý coi là bạn thì chỉ có mình Yaren. Nhưng cậu cảm thấy mình không thể chỉ vì có quan hệ thân mật với Adrian mà có quyền lựa chọn người anh nên quen thân.
Bữa cơm tối trôi qua trong bầu không khí vui vẻ. Ăn xong, Yaren kéo Dương Quý ra phòng khách lấy quà lưu niệm bọn họ mua trong chuyến du lịch.
Có ống đựng tiền được khắc từ vỏ dứa, lọ hoa sặc sỡ cùng kẹo chocolate bé xíu dù được gói rất sang chảnh.
Dương Quý nhìn đống đồ ngất ngưởng trên bàn, “Vác từng này đồ về mà Demi không cãi nhau với cậu thì đúng là cô ấy yêu cậu quá rồi.”
Yaren đang chia đồ, nghe vậy thì trừng mắt, “Tôi có lòng trăm cay ngàn đắng mang đồ về, vậy mà cậu không cho tôi chút thể diện thế à?”
“Đương nhiên không phải rồi! Tôi nói đùa thôi. Ống đựng tiền rất đáng yêu, bình hoa cũng đặc biệt. Phía trên dùng nước màu đặc chế à? Không giống loại thường thấy trong cửa hàng nhỉ. Bao bì chocolate trông tinh xảo thể này, hửm, nhất định không rẻ nhỉ?” Dương Quý chân thành, “Người anh em, cảm ơn cậu.”
Yaren hừ một tiếng, lại tiếp tục khoe khoang với Dương Quý mình có mắt nhìn thế nào, quà tặng đặc biệt ra sao. Y tin tất cả mọi người đều sẽ thích. Dương Quý ở bên cạnh gật gù như gà mổ thóc.
Không lâu sau đó, Adrian tới đón Dương Quý. Yaren cũng biết tính cách anh nên không giữ lại. Hai người cảm ơn y xong liền rời khỏi nhà Yaren.
“Một mình anh tối nay ăn gì?” Dương Quý nghiêng người tựa vào cửa xe nhìn Adrian đang đánh bánh lại.
“Bánh mì với súp củ cải đường.” Adrian đáp.
Dương Quý nhoẻn miệng lại gần anh, “Sao tối nay em thấy anh không vui cho lắm nhỉ?”
Adrian vốn phải nhìn thẳng hơi quay về phía cậu. “Vì nhớ em đó.”
Dương Quý nghẹn họng, mãi mới đáp: “Sao nói ngọt vậy….”
“Em không thích sao?” Adrian lại nghiêng qua.
Dương Quý không cam lòng chống tay xuống ghế, nhướn người sang hôn lên má anh mấy cái, “Tất nhiên là thích rồi!”
Adrian nhấn ga. Xe phóng thẳng trên đường làm bụi bay mờ mịt. Rất nhanh hai người đã về tới nhà.
Dương Quý vừa vào nhà cất đồ đạc xong thì được Adrian thông báo lớp học võ phòng vệ bị gián đoạn mấy hôm trước sẽ bắt đầu lại. Anh đã chuẩn bị xong video luyện tập rồi, kêu cậu thay quần áo rồi qua phòng tập.
“Sau nay anh mới biết, bà ta tính bán anh cho gã biến thái kia, vì gã ta nhìn thấy ảnh của anh. Bà ta có rất nhiều ảnh của anh, đều do cha anh chụp. Từ đó trở đi, cha anh liền đốt hết ảnh và cuộn phim trong nhà, cũng không chạm tới máy ảnh nữa.”
“Tấm ảnh này,” Adrian hất cằm chỉ tấm ảnh trong hộp, “Là anh giấu đi, chỉ còn duy nhất một tấm. Anh không muốn vì sự bỉ ổi của mụ đàn bà kia mà đốt sạch tấm lòng của cha anh, tiếc là ngày đó anh còn bé, không cách nào ngăn cản được lửa giận trong lòng ông ấy.”
“Về sau thì sao?”
“Về sau……. Bà ta chết vì AIDS, không lâu sau thời điểm vụ việc kia xảy ra. Tiếp đó sức khỏe cha anh cũng dần yếu đi, qua thêm hai năm thì qua đời.”
Dương Quý vuốt ve đường hoa văn loang lổ trên nắp hộp, tựa vào lòng anh cọ cọ. Cậu không biết nên nói gì, hay đúng hơn lúc này không nói gì là tốt nhất, vì tất cả đã là quá khứ. Cậu biết Adrian không cần sự thương hại mà cần một người thật lòng yêu anh.
Lúc Dương Quý sờ tới thân hộp sắt thì thấy có vài đường khắc lạ lạ. Cậu cầm lên nhìn kỹ mới thấy là một dòng chữ xiêu xiêu vẹo vẹo được khắc bằng dao con.
“Adrian Bayar? Tên rất đẹp.” Mắt Dương Quý sáng ngời nhìn anh, “Đương nhiên, người còn đẹp hơn.”
Adrian nghe cậu trực tiếp khen mình như vậy cũng đáp lại “Cảm ơn”. Nói xong hai người nhìn nhau cười.
* * * * *
Mấy hôm sau, Yaren vừa hưởng tuần trang mật quay về thị trấn. Đôi vợ chồng mới tuy không ở chung với Delila nhưng nhà cũng ở ngay gần đó. Sau khi Yaren về nhà mới không lâu liền mời Dương Quý qua ăn cơm. Dương Quý đương nhiên không thể từ chối bạn tốt. Thế là cậu đành gọi điện cho Adrian báo tối nay mình không về ăn tối.
Yaren ngồi bên cạnh cậu tấm tắc, “Tôi thấy hai người mới giống đang hưởng tuần trang mật. Cuối cùng sao tóm nam thần thế? Anh ấy bị lời tỏ tình của cậu làm cho rung động?”
Dương Quý đắc ý lắc đầu, “Không. Là bị lời tỏ tình của anh ấy làm cho rung động, sau đó nhào tới tóm lấy anh ấy. Ha ha.”
Yaren ban đầu không tin nhưng sau nghĩ lại thấy hai người vốn đều có ý với nhau thì việc Adrian chủ động cũng dễ hiểu, “Thằng khỉ này. Tôi phải nói số cậu may quá rồi đấy.”
Dương Quý vỗ bụp lên vai y, “Đấy là do sức hấp dẫn của tôi, chẳng còn cách nào khác.”
Yaren khinh bỉ nhìn cậu. Sau đó hai người lên xe về nhà mới. Lúc tới nơi, Demi đã làm xong bữa tối. Lúc nãy gọi điện, Dương Quý cũng có hỏi xem Adrian có muốn qua không, anh chỉ bảo đợi cậu ăn xong sẽ qua đón cậu về.
Dương Quý có thể hiểu. Tuy cậu sống chung với Adrian nhưng nếu anh không muốn tiếp xúc với những người xung quanh cậu cũng không sao. Dù sao Adrian cũng không thích qua lại với người khác, chẳng có lý do gì để bắt anh làm quen với bạn bè của Dương Quý. Dù ở thị trấn này, người duy nhất mà Dương Quý coi là bạn thì chỉ có mình Yaren. Nhưng cậu cảm thấy mình không thể chỉ vì có quan hệ thân mật với Adrian mà có quyền lựa chọn người anh nên quen thân.
Bữa cơm tối trôi qua trong bầu không khí vui vẻ. Ăn xong, Yaren kéo Dương Quý ra phòng khách lấy quà lưu niệm bọn họ mua trong chuyến du lịch.
Có ống đựng tiền được khắc từ vỏ dứa, lọ hoa sặc sỡ cùng kẹo chocolate bé xíu dù được gói rất sang chảnh.
Dương Quý nhìn đống đồ ngất ngưởng trên bàn, “Vác từng này đồ về mà Demi không cãi nhau với cậu thì đúng là cô ấy yêu cậu quá rồi.”
Yaren đang chia đồ, nghe vậy thì trừng mắt, “Tôi có lòng trăm cay ngàn đắng mang đồ về, vậy mà cậu không cho tôi chút thể diện thế à?”
“Đương nhiên không phải rồi! Tôi nói đùa thôi. Ống đựng tiền rất đáng yêu, bình hoa cũng đặc biệt. Phía trên dùng nước màu đặc chế à? Không giống loại thường thấy trong cửa hàng nhỉ. Bao bì chocolate trông tinh xảo thể này, hửm, nhất định không rẻ nhỉ?” Dương Quý chân thành, “Người anh em, cảm ơn cậu.”
Yaren hừ một tiếng, lại tiếp tục khoe khoang với Dương Quý mình có mắt nhìn thế nào, quà tặng đặc biệt ra sao. Y tin tất cả mọi người đều sẽ thích. Dương Quý ở bên cạnh gật gù như gà mổ thóc.
Không lâu sau đó, Adrian tới đón Dương Quý. Yaren cũng biết tính cách anh nên không giữ lại. Hai người cảm ơn y xong liền rời khỏi nhà Yaren.
“Một mình anh tối nay ăn gì?” Dương Quý nghiêng người tựa vào cửa xe nhìn Adrian đang đánh bánh lại.
“Bánh mì với súp củ cải đường.” Adrian đáp.
Dương Quý nhoẻn miệng lại gần anh, “Sao tối nay em thấy anh không vui cho lắm nhỉ?”
Adrian vốn phải nhìn thẳng hơi quay về phía cậu. “Vì nhớ em đó.”
Dương Quý nghẹn họng, mãi mới đáp: “Sao nói ngọt vậy….”
“Em không thích sao?” Adrian lại nghiêng qua.
Dương Quý không cam lòng chống tay xuống ghế, nhướn người sang hôn lên má anh mấy cái, “Tất nhiên là thích rồi!”
Adrian nhấn ga. Xe phóng thẳng trên đường làm bụi bay mờ mịt. Rất nhanh hai người đã về tới nhà.
Dương Quý vừa vào nhà cất đồ đạc xong thì được Adrian thông báo lớp học võ phòng vệ bị gián đoạn mấy hôm trước sẽ bắt đầu lại. Anh đã chuẩn bị xong video luyện tập rồi, kêu cậu thay quần áo rồi qua phòng tập.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.