Chương 41: Phiên ngoại
Thanh Y Bàng Bàng
12/07/2020
Biên tập:Quét
Ngoại truyện. Câu chuyện chàng chăn cừu
Tại sân bay nào đó của Trung Quốc.
“Má ơi! Nhanh, nhìn kia!” Cô gái mới kéo vali từ trong nhà ga hành khách đi ra hơi nghiêng người, bỗng kéo cô bạn bên cạnh nhỏ giọng kêu gào.
“Trời ơi, đẹp trai quá!” Cô bạn cũng kêu lên, đồng thời lấy điện thoại ra.
Tuy chỗ cửa người qua người lại, ai cũng bận rộn đẩy hành lý ra về nhưng vẫn có thể nghe thấy những tiếng ‘tách tách’ liên hồi. Không ít người đang chụp trộm, không khí tĩnh lặng dị thường.
Dương Quý xấu hổ nhìn Adrian như hạc trong bầy gà. Ai kêu anh cao 1m9 bắt mắt như vậy, lại thêm khuôn mặt anh tuấn người người oán thán kia, dù đi tới đâu cũng sẽ thành tiêu điểm.
Dương Quý vốn sợ anh giận, dù sao Adrian không thích bị người khác để ý nhất. Nào ngờ cả chuyến đi anh chẳng có chút không vui nào.
Dương Quý từng hỏi anh sao đột nhiên lại thoải mái như vậy. Adrian đáp rằng có lẽ do yêu ai yêu cả đường đi. Tuy bị nhiều người chú ý nhưng chủ yếu là nữ giới mà mọi người cũng chỉ hô hoán với thấy tò mò chứ không giống mấy kẻ có ý xấu lộ liễu.
Ít nhất cho tới giờ, Adrian vẫn có thiện cảm nhất định đối với những người có mắt màu hổ phách giống Dương Quý. Hơn nữa nếu đã quyết định đi du lịch thì cũng đã chuẩn bị sẵn tinh thần để đối mặt với những tình huống như này, trừ phi ngày nào ra đường cũng đeo khẩu trang và kính râm. Đó thì lại không phải tính cách Adrian.
“Ui, muốn biết anh ta tên gì quá. Người bên cạnh là hướng dẫn viên à?”
“Tôi cũng muốn làm hướng dẫn viên. Để tôi trả tiền làm hướng dẫn viên cho anh ta cũng được!”
“Ha ha ha!”
Dương Quý đã đặt xe qua Didi[1]. Hai người họ đứng bên đường chờ xe. Nghe thấy tiếng xì xào bàn tán bên cạnh, tâm trạng Dương Quý thực phức tạp. Một mặt thì tự hào với có chút đắc ý, một mặt lại thấy không thoải mái. Rõ ràng Adrian đang khoác vai cậu, rõ ràng ai nhìn một cái cũng có thể thấy quan hệ giữa hai người rất tốt, dù sao kêu là bạn cũng hợp hơn hướng dẫn viên chứ!
Adrian để ý thấy cảm xúc của Dương Quý có gì đó không ổn, cúi đầu hôn lên má câu, “Sao thế?”
“Ui ui ui!”
“Cái đệt!”
“Điên rồi, tôi quên chụp!”
“Tim gan vỡ nát. Hóa ra là đôi tình nhân!”
“Mẹ ơi, con lại tin vào tình yêu rồi!”
Dương Quý đỏ mặt cúi đầu. Cậu biết Adrian cố ý, gặp phải mấy kẻ hóng hớt này Dương Quý sẽ có lúc không khống chế được cảm xúc của mình, thế là Adrian liền học được cách an ủi cậu.
Hai người dưới ánh mắt ngưỡng mộ của một đám con gái leo lên xe, ngênh ngang rời đi.
Tháo ba lô xuống, Adrian ôm Dương Quý vào lòng, thân mật xoa đầu cậu, không quan tâm bộ dạng dần mất tự nhiên của tài xế. “Bọn họ lúc nãy nói gì vậy?” Adrian hỏi.
Dương Quý liếc anh một cái, “Nói em là hướng dẫn viên của anh. Có người còn bảo muốn trả tiền để làm hướng dẫn viên cho anh.”
Adrian bật cười, “Em là mật ngọt của anh, là cừu con của anh, là hướng dẫn viên của riêng anh.”
Dương Quý nhìn người yêu mặt mày rạng rỡ. Từ sau khi kết hôn ở Thụy Điển, anh cứ mang nguyên một bộ dụ người phạm tội đó, mồm miệng lúc nào cũng ngọt ngào, dù sao người khác nghe cũng không hiểu.
Dương Quý đối với tình trạng này thì vừa yêu vừa hận. Vì cậu thật sự muốn ôm anh hôn thật sâu, nhưng trong xe vẫn còn người thứ ba nên chỉ đành cố nhịn cám dỗ, quay qua lướt Weibo được cậu cài lại sau khi về nước.
Adrian thấy dụ dỗ không thành cũng không để ý, biết cậu vì ngượng, tiếp tục ôm eo cậu, quay đầu ra nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ.
Hành trình tới Trung Quốc của hai người đã gần được một tháng. Họ đi tới rất nhiều nơi, theo tình hình thời tiết trở lạnh liền chuyển hướng xuống Nam. Kế hoạch gần nhất là đi xem gấu trúc, sau đó đi tàu cao tốc tới thăm họ hàng ở thành phố nhỏ cạnh đó.
Dương Quý chăm chú vào điện thoại bỗng khẽ cười, lập tức làm Adrian chú ý.
“Ha ha, anh coi cái người vỏ ốc này.” Dương Quý đẩy điện thoại qua cho anh coi, sau mới nhớ ra Adrian không biết tiếng Trung
“Người vỏ ốc?”
Dương Quý giải thích: “Là chỉ những người bộ dạng hiền lành yên tĩnh, trông không khác người bình thường là bao nhưng chỉ khi lại gần thử lắng nghe tiếng lòng của bọn họ mới có thể nghe thấy tiếng ‘sóng’[2].”
“Còn người này, nổ hộ khẩu.” Dương Quý trước tiên giải thích từ ‘nổ hộ khẩu” sau đó mới nói tiếp: “Là chỉ những người trong thời gian ngắn tiêu rất nhiều tiền. Kiếm được thì chẳng mấy nhưng không hiểu sao lại rất có gan tiêu tiền, hết tiền lại thất thểu.”
Adrian nhướn mày, “Khoảng thời gian này anh đã được hiểu thêm về sự bác đại tinh thâm của tiếng Trung rồi.”
Hai người cười nói cho tới khi tới khách sạn. Nghỉ ngơi một đêm, sáng sớm hôm sau liền đi thăm quan gấu trúc, chiều ngồi tàu cao tốc về quê. Vốn Dương Quý tính nghỉ ngơi lại thành phố này thêm vài ngày, nhưng lúc trước khi nói chuyện về nhà với họ hàng, mọi người đều rất nhiệt tình, sớm sắp xếp ổn thỏa tất cả, làm Dương Quý chỉ đành thay đổi kế hoạch. Cũng may Adrian không có ý kiến gì khác, chỉ cần có Dương Quý ở bên thì anh đi đâu cũng được.
Nhằm đề phòng bị người khác nhòm ngó, Dương Quý quyết định mua vé VIP. Vừa hay quê cậu cách đó không quá xa, mức giá vẫn có thể chấp nhận được, dù sao được cái xung quanh ít người.
Sau khi lên xe được nhân viên phục vụ khăn nóng, ghế ngồi rộng rãi lại có đệm mát xa. Adrian trước đó chỉ kinh ngạc trước tốc độ tàu chạy, bây giờ đã bắt đầu hưởng thụ phục vụ ở đây.
Trên đường đi, Dương Quý nói cho Adrian biết sơ qua về tình hình họ hàng nhà mình. Mẹ cậu là con một, ông ngoại bà ngoại đều đã mất, cũng không có họ hàng nào. Còn phía cha cậu thì có hai anh em. Dương Quý từ bé đã thân thiết với nhà bác trai, thường chơi đùa với anh chị em họ, thế nên lần này về cậu mong gặp nhất là gia đình nhà bác trai. Tàu cao tốc vững vàng di chuyển, không tới hai tiếng sau liền đến một thành phố nhỏ kề sông tựa núi.
Vừa ra khỏi bến tàu, Dương Quý từ xa đã thấy bác. Năm người nhà bác đều tới đây, khiến Dương Quý có chút bất ngờ vì được đón tiếp nồng hậu. Nhà bác trai còn kinh ngạc hơn Dương Quý. Bọn họ tuy trước đó có biết Dương Quý sẽ dẫn một cậu bạn người nước ngoài về nhưng không ngờ người đó lại đẹp như vậy! Nhất thời nhìn tới ngây người.
Vẫn là Dương Quý phá vỡ sự im ắng trước tiên, giới thiệu Adrian với mọi người.
“Xin chào.” Adrian dùng tiếng Trung sứt sẹo chào mọi người.
Mọi người cũng nhao nhao vẫy tay đáp lại, bộ dạng giống như gặp được người nổi tiếng vậy. Bác trai vỗ vai Dương Quý, “Đi, đã đặt bàn rồi. Chúng ta đi ăn cơm trước.
* * * * *
Dương Quý tắm rửa xong khoác trên mình áo sơ-mi của Adrian, nằm trên giường trong khách sạn lướt Weibo. Adrian quấn khăn tắm từ trong phòng tắm đi ra, ngẩng lên liền thấy Dương Quý chỉ mặc độc quần lót với áo sơ mi trắng để mở đang co chân nằm.
Dương Quý sẽ không thừa nhận mình cố ý mặc vậy. Vì Adrian một khi đã làm sẽ rất hung mãnh nên lúc ra ngoài hai người đều cố kiếm nén. Mà Dương Quý bị bỏ đói lâu vậy, trong lòng đã sớm ngứa ngáy.
Đáng tiếc nếu so về khả năng quyến rũ, Dương Quý còn một con đường dài phải đi. Adrian trước mặt chỉ quấn một tấm khăn tắm, hóc môn từ người tỏa ra trực tiếp làm Dương Quý không chống cự nổi. Giờ trong đầu cậu chỉ có ba từ: Ăn anh ấy!
Chỉ thấy Adrian đưa tay nhéo cằm cậu, “Lại muốn uống sữa à?”
Dương Quý mê đắm tới thần hồn điên đảo, híp mặt gật gật, đầu cũng tựa lại gần bụng anh. Adrian cười xoa xoa đầu cậu, khẽ tóm lấy tóc cậu.
Dương Quý giật khăn tắm quấn quanh eo Adrian xuống, cánh môi tự động tìm được nơi ngẩng đầu để liếm mút.
Adrian than nhẹ, thân dưới được khoang miệng ấm áp bao bọc hung hăng đưa đẩy trước sau. Anh cúi đầu nhìn Dương Quý thèm thuồng ngậm lấy mình, không kiềm được chọc ngón tay vào cái miệng đang ngậm dương v*t anh của cậu.
Dương Quý ngoan ngoãn ngậm lấy, phun ra nuốt vào. Cậu còn ngước mắt lên nhìn anh. Ánh mắt ấy trong veo đáng yêu, mà cũng ngập tràn dục vọng. Adrian không chịu nổi bộ dạng người yêu mình thế này nhất. Anh đẩy hông đâm vào sâu hơn, khiến Dương Quý bị đâm tận vào họng phải ôm mông anh gian nan thực hành kỹ thuật ngậm sâu.
Mà Adrian đâm vào xong lại rút ra. Tuy như vậy sẽ mang tới khoái cảm mạnh mẽ nhưng anh biết Dương Quý sẽ không thoải mái, dù cậu có cam tâm tình nguyện.
Adrian trần truồng leo lên giường, đẩy Dương Quý ngã xuống, hung hăng hôn môi cậu. Dương Quý một tay ôm cổ anh cùng anh dây dưa môi lưỡi, tay còn lại che đi thân dưới của mình.
Nụ hôn của Adrian cũng dần dần đi xuống. Anh gặm cắn cổ, ngực của Dương Quý, bắt đầu tập trung chăm sóc hai đầu ti xinh xắn, trực tiếp mút tới mức Dương Quý phải rên rỉ ‘ôi ôi a a’.
Adrian đi dần xuống nơi bị cậu che chắn, “Sao vậy? Còn không cho anh nhìn sao?”
Dương Quý mặt đỏ bừng lắc đầu không nói. Adrian kéo tay cậu ra, thấy quần lót khác khác so với bình thường. Bỗng, một lọ kem bôi trơn trượt ra từ mép quần.
Adrian cầm lấy lọ kem bôi trơn vương hơi ấm cơ thể nhìn Dương Quý, “Em đáng yêu quá đi.”
Dương Quý mím môi tính nói gì đó thì đã thấy Adrian xé tan quần lót cậu, đổ hết kem bôi trơn trong lọ lên phần thân dưới của Dương Quý. Bôi trơn quá nhiều rớt ra ướt nhoẹt ga giường.
Adrian có chút thô lỗ tách bắp đùi Dương Quý ra, cắm thẳng hai ngón tay vào,
Dương Quý kêu “A” một tiếng. Hai chân cậu run run cảm nhận anh cầm dương v*t cọ cọ giữa mông cậu, làm một lượng lớn kem bôi trơn dính lên đó. Cậu ngước lên thấy cặp mắt xanh biển của Adrian phát sáng, nhìn chằm chằm cậu như sói đói nhìn con mồi.
Dương Quý chống tay lên ngực anh, đưa lưỡi muốn hôn nhưng Adrian lại không tiến tới hôn cậu nhưng bình thường, mà đem quy đầu to lớn đẩy vào trong lỗ nhỏ, không đợi Dương Quý từ từ thích ứng đã trực tiếp đâm vào sâu trong cùng.
Dương Quý lần này phải thét lớn. Cậu quặp chặt hai chân quanh eo Adrian, cả người run rẩy ôm lấy anh. Adrian đè lấy cậu, hơi rút ra lại hung hăng đâm vào.
“Adri, nhẹ, nhẹ chút” Dương Quý ôm người đang rung lắc trên người mình. Tóc anh quét lên ngực cậu, ngưa ngứa.
Adrian bị ghẹo cũng chẳng quan tâm những điều này. Anh dùng nhiều sức hơn trước cắn ngực Dương Quý, hận không thể cắn nuốt cậu nhóc khiến người ta chăm chú này.
Adrian mạnh mẽ đâm chọc. Dương Quý rất nhanh đã không nhịn được mà bật khóc, miệng kêu gào ‘đau đau đau’ nhưng phía dưới vẫn mãi chưa bắn.
Vách thịt cắn lấy dương v*t thô to không cho nó thoát ra. Adrian hừ một tiếng, cởi sợi dây chuyền trên cổ xuổng. Trên dây chuyền treo nhẫn cưới, do sợ họ hàng Dương Quý nhìn thấy lại thêm phiền nên hai người trước tiên đeo lên cổ.
Adrian đeo sợi dây chuyền lên dương v*t đã nửa cương của Dương Quý, “Cừu con không nghe lời, phải khóa lại thôi.” Chiếc nhẫn trên vòng vừa hay rủ lên hai tinh hoàn tròn tròn. Adrian thỏa mãn bóp bóp túi trứng, tiếp tục đẩy hông cày cấy.
Ra vào thêm một lúc, anh đổi tư thế, ôm Dương Quý đang nức nở vào lỏng, cởi sợi dây chuyền trên cổ cậu xuống, thào nhẫn cưới của cậu ra đeo lên ptân dưới đã ngẩng cao đầu của Dương Quý.
Quy đầu mẫn cảm chạm phải chiếc nhẫn lành lạnh khiến cả Dương Quý rùng mình. Cậu cúi đầu nhìn chiếc nhẫn, xấu hổ muốn trốn đi. Sau này sao còn mang được nữa đây! Đáng tiếc hành động của cậu chỉ càng kích thích gậy th*t đang chôn trong cơ thể. Adrian ôm eo cậu hung hăng đâm chọc, làm tới mức cả người Dương Quý xúi lợ ngã vào lòng anh, không dám giãy dụa nữa.
dương v*t của Dương Quý rất nhanh lại cương cứng, nhưng sợi dây chuyền bên trên lại thít lại khiến cậu khó chịu. Dương Quý nhỏ giọng cậu xin anh tha cho nhưng Adrian đang hưng phấn sao có thể nghe lời. Với anh, những lời này như cậu đang quyến rũ anh tiếp tục làm vậy.
Dương Quý sụt sịt. Adrian đâm vào điểm mẫn cảm của cậu trong thời gian dài khiến cả người cậu quắp lại. Cậu nịnh nọt hôn lên cằm anh, từng cơn khoái cảm lại như sóng vỗ không thể khống chế tràn ra khắp người cậu, “A, sắp, lại sắp đến rồi....”
Phần đỉnh bị trói lại tiết ra tinh dịch. Dương Quý vội vã muốn đưa tay cởi ra nhưng lại bị Adri giữ lại, “Cừu con, chúng ta cùng lúc đi.”
Dương Quý bất lực tựa vào lòng anh, thịt mềm phía thân dưới bị siết càng lúc càng chặt. Adrian sau khi tăng tốc ra vào cũng mở vòi. Anh cởi bỏ vòng cổ trên gậy th*t của Dương Quý, bắn tinh dịch vào sâu trong người cậu.
Chất dịch trắng sữa từ lỗ nhỏ phun ra. Cả người Dương Quý tê mỏi, nằm trong lòng Adrian hơi run run, cảm nhận dư vị tình ái.
Cậu tận dụng thời gian để hồi phục lại vì biết Adrian chắc chắn không thể chỉ một lần là đủ. Cũng may ngày mai không có kế hoạch gì, cậu có thể phóng đãng trên giường với Adrian cả ngày.
Adrian trong mắt ngập tràn tình yêu nhìn Dương Quý, hôn lên vầng trán mướt mồ hôi của cậu. “Anh yêu em.” Tiếng Trung tròn vành rõ chữ, là câu duy nhất Adrian có vừa thành thạo vừa nói chuẩn.
* * * * *
Một khoảng thời gian sau, hai người quyết tình tạm thời dừng chân tại thành phố nhỏ này, mà vừa hay căn hộ studio[3] của anh họ Dương Quý đang tính cho thuê. Thế là cậu và Adrian liền chuyển tới đây.
Bà bán trứng trà dưới tầng hàng ngày mong ngóng nhất là được thấy cậu người nước ngoài đẹp trai lạ kì kia tới sạp hàng của bà ăn sáng. Có lúc cậu ta sẽ xuất hiện cùng một cậu thanh niên người Trung Quốc nữa, có lúc lại chỉ đi một mình, lúc ra về đều sẽ mua quà sáng mang về.
Mà điều khiến bà lão này cảm thấy vui vẻ và tự hào đó là cậu này cưới vợ Trung. Còn nhớ hôm bà hỏi cậu ta, “Cậu đẹp trai thế này, vợ nhất định cũng phải rất đẹp.”
Adrian lúc này đã học được tiếng Trung đơn giản liền cười đáp: “Vợ cháu, đẹp!”
Bà lão suýt nữa bị nụ cười bất ngờ của cậu trai này chói mù con mắt. Bà ôm ngực bảo: “Vậy hôm nào dẫn xuống đây ăn, tôi sẽ không thu tiền hai người.”
Adrian gật đầu đồng ý, nhưng bà lão mãi về sau vẫn chẳng thấy cô gái xinh đẹp nào cả, mà cái cậu hay đi cùng lại thường xuyên xuất hiện.
Một buổi sáng trời âm u, mưa tầm tã, Adrian cụp ô, tay xách bữa sáng vào nhà. Anh để đồ lên trên bàn, quay đầu đi vào phòng ngủ. Chỉ thấy Dương Quý đang nằm úp mặt vào gối trên giường, từ trong lớp chăn mềm mại lộ ra cặp mông trắng nõn, phía trên còn có vết đỏ hiện rõ.
Adrian đi tới cúi người cắn lên mông cậu, “Bé yêu, dậy ăn sáng nào.”
Dương Quý quay đầu, mang theo hai cái vành mắt đen to nói: “Em mệt lắm.... Không dậy được.”
Adrian đỡ người cậu dậy: “Vậy ăn trước đã rồi ngủ tiếp. Chiều chúng mình đi mua ít đồ, sắp Giáng sinh rồi.
Dương Quý được anh bón cho như trẻ nhỏ. Sau khi bị chà đạp không biết bao lần, cậu đã không còn cảm thấy việc này sến súa với trẻ con nữa. Mỗi lần thế này cậu thậm chí còn ước gì mình biết thành trẻ sơ sinh, cái gì cũng để Adrian làm giúp. Đây có lẽ cũng là điều anh mong muốn.
Adrian nhấc lên cặp nhẫn đeo trên cổ hai người, cúi đầu thành kính hôn, “Hôm nay cũng là một ngày tốt đẹp.”
- HOÀN -
Chú thích
[1] Didi: App đặt xe Trung Quốc, tương tự Grab
[2] ‘Sóng’: bản gốc tiếng Trung ‘浪’. Từ này vừa có nghĩa là sóng, vừa chỉ người ăn chơi trác táng, bất cần đời.
[3] Căn hộ studio: Căn hộ loại nhỏ, thường chỉ có một phòng ngủ.
Ngoại truyện. Câu chuyện chàng chăn cừu
Tại sân bay nào đó của Trung Quốc.
“Má ơi! Nhanh, nhìn kia!” Cô gái mới kéo vali từ trong nhà ga hành khách đi ra hơi nghiêng người, bỗng kéo cô bạn bên cạnh nhỏ giọng kêu gào.
“Trời ơi, đẹp trai quá!” Cô bạn cũng kêu lên, đồng thời lấy điện thoại ra.
Tuy chỗ cửa người qua người lại, ai cũng bận rộn đẩy hành lý ra về nhưng vẫn có thể nghe thấy những tiếng ‘tách tách’ liên hồi. Không ít người đang chụp trộm, không khí tĩnh lặng dị thường.
Dương Quý xấu hổ nhìn Adrian như hạc trong bầy gà. Ai kêu anh cao 1m9 bắt mắt như vậy, lại thêm khuôn mặt anh tuấn người người oán thán kia, dù đi tới đâu cũng sẽ thành tiêu điểm.
Dương Quý vốn sợ anh giận, dù sao Adrian không thích bị người khác để ý nhất. Nào ngờ cả chuyến đi anh chẳng có chút không vui nào.
Dương Quý từng hỏi anh sao đột nhiên lại thoải mái như vậy. Adrian đáp rằng có lẽ do yêu ai yêu cả đường đi. Tuy bị nhiều người chú ý nhưng chủ yếu là nữ giới mà mọi người cũng chỉ hô hoán với thấy tò mò chứ không giống mấy kẻ có ý xấu lộ liễu.
Ít nhất cho tới giờ, Adrian vẫn có thiện cảm nhất định đối với những người có mắt màu hổ phách giống Dương Quý. Hơn nữa nếu đã quyết định đi du lịch thì cũng đã chuẩn bị sẵn tinh thần để đối mặt với những tình huống như này, trừ phi ngày nào ra đường cũng đeo khẩu trang và kính râm. Đó thì lại không phải tính cách Adrian.
“Ui, muốn biết anh ta tên gì quá. Người bên cạnh là hướng dẫn viên à?”
“Tôi cũng muốn làm hướng dẫn viên. Để tôi trả tiền làm hướng dẫn viên cho anh ta cũng được!”
“Ha ha ha!”
Dương Quý đã đặt xe qua Didi[1]. Hai người họ đứng bên đường chờ xe. Nghe thấy tiếng xì xào bàn tán bên cạnh, tâm trạng Dương Quý thực phức tạp. Một mặt thì tự hào với có chút đắc ý, một mặt lại thấy không thoải mái. Rõ ràng Adrian đang khoác vai cậu, rõ ràng ai nhìn một cái cũng có thể thấy quan hệ giữa hai người rất tốt, dù sao kêu là bạn cũng hợp hơn hướng dẫn viên chứ!
Adrian để ý thấy cảm xúc của Dương Quý có gì đó không ổn, cúi đầu hôn lên má câu, “Sao thế?”
“Ui ui ui!”
“Cái đệt!”
“Điên rồi, tôi quên chụp!”
“Tim gan vỡ nát. Hóa ra là đôi tình nhân!”
“Mẹ ơi, con lại tin vào tình yêu rồi!”
Dương Quý đỏ mặt cúi đầu. Cậu biết Adrian cố ý, gặp phải mấy kẻ hóng hớt này Dương Quý sẽ có lúc không khống chế được cảm xúc của mình, thế là Adrian liền học được cách an ủi cậu.
Hai người dưới ánh mắt ngưỡng mộ của một đám con gái leo lên xe, ngênh ngang rời đi.
Tháo ba lô xuống, Adrian ôm Dương Quý vào lòng, thân mật xoa đầu cậu, không quan tâm bộ dạng dần mất tự nhiên của tài xế. “Bọn họ lúc nãy nói gì vậy?” Adrian hỏi.
Dương Quý liếc anh một cái, “Nói em là hướng dẫn viên của anh. Có người còn bảo muốn trả tiền để làm hướng dẫn viên cho anh.”
Adrian bật cười, “Em là mật ngọt của anh, là cừu con của anh, là hướng dẫn viên của riêng anh.”
Dương Quý nhìn người yêu mặt mày rạng rỡ. Từ sau khi kết hôn ở Thụy Điển, anh cứ mang nguyên một bộ dụ người phạm tội đó, mồm miệng lúc nào cũng ngọt ngào, dù sao người khác nghe cũng không hiểu.
Dương Quý đối với tình trạng này thì vừa yêu vừa hận. Vì cậu thật sự muốn ôm anh hôn thật sâu, nhưng trong xe vẫn còn người thứ ba nên chỉ đành cố nhịn cám dỗ, quay qua lướt Weibo được cậu cài lại sau khi về nước.
Adrian thấy dụ dỗ không thành cũng không để ý, biết cậu vì ngượng, tiếp tục ôm eo cậu, quay đầu ra nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ.
Hành trình tới Trung Quốc của hai người đã gần được một tháng. Họ đi tới rất nhiều nơi, theo tình hình thời tiết trở lạnh liền chuyển hướng xuống Nam. Kế hoạch gần nhất là đi xem gấu trúc, sau đó đi tàu cao tốc tới thăm họ hàng ở thành phố nhỏ cạnh đó.
Dương Quý chăm chú vào điện thoại bỗng khẽ cười, lập tức làm Adrian chú ý.
“Ha ha, anh coi cái người vỏ ốc này.” Dương Quý đẩy điện thoại qua cho anh coi, sau mới nhớ ra Adrian không biết tiếng Trung
“Người vỏ ốc?”
Dương Quý giải thích: “Là chỉ những người bộ dạng hiền lành yên tĩnh, trông không khác người bình thường là bao nhưng chỉ khi lại gần thử lắng nghe tiếng lòng của bọn họ mới có thể nghe thấy tiếng ‘sóng’[2].”
“Còn người này, nổ hộ khẩu.” Dương Quý trước tiên giải thích từ ‘nổ hộ khẩu” sau đó mới nói tiếp: “Là chỉ những người trong thời gian ngắn tiêu rất nhiều tiền. Kiếm được thì chẳng mấy nhưng không hiểu sao lại rất có gan tiêu tiền, hết tiền lại thất thểu.”
Adrian nhướn mày, “Khoảng thời gian này anh đã được hiểu thêm về sự bác đại tinh thâm của tiếng Trung rồi.”
Hai người cười nói cho tới khi tới khách sạn. Nghỉ ngơi một đêm, sáng sớm hôm sau liền đi thăm quan gấu trúc, chiều ngồi tàu cao tốc về quê. Vốn Dương Quý tính nghỉ ngơi lại thành phố này thêm vài ngày, nhưng lúc trước khi nói chuyện về nhà với họ hàng, mọi người đều rất nhiệt tình, sớm sắp xếp ổn thỏa tất cả, làm Dương Quý chỉ đành thay đổi kế hoạch. Cũng may Adrian không có ý kiến gì khác, chỉ cần có Dương Quý ở bên thì anh đi đâu cũng được.
Nhằm đề phòng bị người khác nhòm ngó, Dương Quý quyết định mua vé VIP. Vừa hay quê cậu cách đó không quá xa, mức giá vẫn có thể chấp nhận được, dù sao được cái xung quanh ít người.
Sau khi lên xe được nhân viên phục vụ khăn nóng, ghế ngồi rộng rãi lại có đệm mát xa. Adrian trước đó chỉ kinh ngạc trước tốc độ tàu chạy, bây giờ đã bắt đầu hưởng thụ phục vụ ở đây.
Trên đường đi, Dương Quý nói cho Adrian biết sơ qua về tình hình họ hàng nhà mình. Mẹ cậu là con một, ông ngoại bà ngoại đều đã mất, cũng không có họ hàng nào. Còn phía cha cậu thì có hai anh em. Dương Quý từ bé đã thân thiết với nhà bác trai, thường chơi đùa với anh chị em họ, thế nên lần này về cậu mong gặp nhất là gia đình nhà bác trai. Tàu cao tốc vững vàng di chuyển, không tới hai tiếng sau liền đến một thành phố nhỏ kề sông tựa núi.
Vừa ra khỏi bến tàu, Dương Quý từ xa đã thấy bác. Năm người nhà bác đều tới đây, khiến Dương Quý có chút bất ngờ vì được đón tiếp nồng hậu. Nhà bác trai còn kinh ngạc hơn Dương Quý. Bọn họ tuy trước đó có biết Dương Quý sẽ dẫn một cậu bạn người nước ngoài về nhưng không ngờ người đó lại đẹp như vậy! Nhất thời nhìn tới ngây người.
Vẫn là Dương Quý phá vỡ sự im ắng trước tiên, giới thiệu Adrian với mọi người.
“Xin chào.” Adrian dùng tiếng Trung sứt sẹo chào mọi người.
Mọi người cũng nhao nhao vẫy tay đáp lại, bộ dạng giống như gặp được người nổi tiếng vậy. Bác trai vỗ vai Dương Quý, “Đi, đã đặt bàn rồi. Chúng ta đi ăn cơm trước.
* * * * *
Dương Quý tắm rửa xong khoác trên mình áo sơ-mi của Adrian, nằm trên giường trong khách sạn lướt Weibo. Adrian quấn khăn tắm từ trong phòng tắm đi ra, ngẩng lên liền thấy Dương Quý chỉ mặc độc quần lót với áo sơ mi trắng để mở đang co chân nằm.
Dương Quý sẽ không thừa nhận mình cố ý mặc vậy. Vì Adrian một khi đã làm sẽ rất hung mãnh nên lúc ra ngoài hai người đều cố kiếm nén. Mà Dương Quý bị bỏ đói lâu vậy, trong lòng đã sớm ngứa ngáy.
Đáng tiếc nếu so về khả năng quyến rũ, Dương Quý còn một con đường dài phải đi. Adrian trước mặt chỉ quấn một tấm khăn tắm, hóc môn từ người tỏa ra trực tiếp làm Dương Quý không chống cự nổi. Giờ trong đầu cậu chỉ có ba từ: Ăn anh ấy!
Chỉ thấy Adrian đưa tay nhéo cằm cậu, “Lại muốn uống sữa à?”
Dương Quý mê đắm tới thần hồn điên đảo, híp mặt gật gật, đầu cũng tựa lại gần bụng anh. Adrian cười xoa xoa đầu cậu, khẽ tóm lấy tóc cậu.
Dương Quý giật khăn tắm quấn quanh eo Adrian xuống, cánh môi tự động tìm được nơi ngẩng đầu để liếm mút.
Adrian than nhẹ, thân dưới được khoang miệng ấm áp bao bọc hung hăng đưa đẩy trước sau. Anh cúi đầu nhìn Dương Quý thèm thuồng ngậm lấy mình, không kiềm được chọc ngón tay vào cái miệng đang ngậm dương v*t anh của cậu.
Dương Quý ngoan ngoãn ngậm lấy, phun ra nuốt vào. Cậu còn ngước mắt lên nhìn anh. Ánh mắt ấy trong veo đáng yêu, mà cũng ngập tràn dục vọng. Adrian không chịu nổi bộ dạng người yêu mình thế này nhất. Anh đẩy hông đâm vào sâu hơn, khiến Dương Quý bị đâm tận vào họng phải ôm mông anh gian nan thực hành kỹ thuật ngậm sâu.
Mà Adrian đâm vào xong lại rút ra. Tuy như vậy sẽ mang tới khoái cảm mạnh mẽ nhưng anh biết Dương Quý sẽ không thoải mái, dù cậu có cam tâm tình nguyện.
Adrian trần truồng leo lên giường, đẩy Dương Quý ngã xuống, hung hăng hôn môi cậu. Dương Quý một tay ôm cổ anh cùng anh dây dưa môi lưỡi, tay còn lại che đi thân dưới của mình.
Nụ hôn của Adrian cũng dần dần đi xuống. Anh gặm cắn cổ, ngực của Dương Quý, bắt đầu tập trung chăm sóc hai đầu ti xinh xắn, trực tiếp mút tới mức Dương Quý phải rên rỉ ‘ôi ôi a a’.
Adrian đi dần xuống nơi bị cậu che chắn, “Sao vậy? Còn không cho anh nhìn sao?”
Dương Quý mặt đỏ bừng lắc đầu không nói. Adrian kéo tay cậu ra, thấy quần lót khác khác so với bình thường. Bỗng, một lọ kem bôi trơn trượt ra từ mép quần.
Adrian cầm lấy lọ kem bôi trơn vương hơi ấm cơ thể nhìn Dương Quý, “Em đáng yêu quá đi.”
Dương Quý mím môi tính nói gì đó thì đã thấy Adrian xé tan quần lót cậu, đổ hết kem bôi trơn trong lọ lên phần thân dưới của Dương Quý. Bôi trơn quá nhiều rớt ra ướt nhoẹt ga giường.
Adrian có chút thô lỗ tách bắp đùi Dương Quý ra, cắm thẳng hai ngón tay vào,
Dương Quý kêu “A” một tiếng. Hai chân cậu run run cảm nhận anh cầm dương v*t cọ cọ giữa mông cậu, làm một lượng lớn kem bôi trơn dính lên đó. Cậu ngước lên thấy cặp mắt xanh biển của Adrian phát sáng, nhìn chằm chằm cậu như sói đói nhìn con mồi.
Dương Quý chống tay lên ngực anh, đưa lưỡi muốn hôn nhưng Adrian lại không tiến tới hôn cậu nhưng bình thường, mà đem quy đầu to lớn đẩy vào trong lỗ nhỏ, không đợi Dương Quý từ từ thích ứng đã trực tiếp đâm vào sâu trong cùng.
Dương Quý lần này phải thét lớn. Cậu quặp chặt hai chân quanh eo Adrian, cả người run rẩy ôm lấy anh. Adrian đè lấy cậu, hơi rút ra lại hung hăng đâm vào.
“Adri, nhẹ, nhẹ chút” Dương Quý ôm người đang rung lắc trên người mình. Tóc anh quét lên ngực cậu, ngưa ngứa.
Adrian bị ghẹo cũng chẳng quan tâm những điều này. Anh dùng nhiều sức hơn trước cắn ngực Dương Quý, hận không thể cắn nuốt cậu nhóc khiến người ta chăm chú này.
Adrian mạnh mẽ đâm chọc. Dương Quý rất nhanh đã không nhịn được mà bật khóc, miệng kêu gào ‘đau đau đau’ nhưng phía dưới vẫn mãi chưa bắn.
Vách thịt cắn lấy dương v*t thô to không cho nó thoát ra. Adrian hừ một tiếng, cởi sợi dây chuyền trên cổ xuổng. Trên dây chuyền treo nhẫn cưới, do sợ họ hàng Dương Quý nhìn thấy lại thêm phiền nên hai người trước tiên đeo lên cổ.
Adrian đeo sợi dây chuyền lên dương v*t đã nửa cương của Dương Quý, “Cừu con không nghe lời, phải khóa lại thôi.” Chiếc nhẫn trên vòng vừa hay rủ lên hai tinh hoàn tròn tròn. Adrian thỏa mãn bóp bóp túi trứng, tiếp tục đẩy hông cày cấy.
Ra vào thêm một lúc, anh đổi tư thế, ôm Dương Quý đang nức nở vào lỏng, cởi sợi dây chuyền trên cổ cậu xuống, thào nhẫn cưới của cậu ra đeo lên ptân dưới đã ngẩng cao đầu của Dương Quý.
Quy đầu mẫn cảm chạm phải chiếc nhẫn lành lạnh khiến cả Dương Quý rùng mình. Cậu cúi đầu nhìn chiếc nhẫn, xấu hổ muốn trốn đi. Sau này sao còn mang được nữa đây! Đáng tiếc hành động của cậu chỉ càng kích thích gậy th*t đang chôn trong cơ thể. Adrian ôm eo cậu hung hăng đâm chọc, làm tới mức cả người Dương Quý xúi lợ ngã vào lòng anh, không dám giãy dụa nữa.
dương v*t của Dương Quý rất nhanh lại cương cứng, nhưng sợi dây chuyền bên trên lại thít lại khiến cậu khó chịu. Dương Quý nhỏ giọng cậu xin anh tha cho nhưng Adrian đang hưng phấn sao có thể nghe lời. Với anh, những lời này như cậu đang quyến rũ anh tiếp tục làm vậy.
Dương Quý sụt sịt. Adrian đâm vào điểm mẫn cảm của cậu trong thời gian dài khiến cả người cậu quắp lại. Cậu nịnh nọt hôn lên cằm anh, từng cơn khoái cảm lại như sóng vỗ không thể khống chế tràn ra khắp người cậu, “A, sắp, lại sắp đến rồi....”
Phần đỉnh bị trói lại tiết ra tinh dịch. Dương Quý vội vã muốn đưa tay cởi ra nhưng lại bị Adri giữ lại, “Cừu con, chúng ta cùng lúc đi.”
Dương Quý bất lực tựa vào lòng anh, thịt mềm phía thân dưới bị siết càng lúc càng chặt. Adrian sau khi tăng tốc ra vào cũng mở vòi. Anh cởi bỏ vòng cổ trên gậy th*t của Dương Quý, bắn tinh dịch vào sâu trong người cậu.
Chất dịch trắng sữa từ lỗ nhỏ phun ra. Cả người Dương Quý tê mỏi, nằm trong lòng Adrian hơi run run, cảm nhận dư vị tình ái.
Cậu tận dụng thời gian để hồi phục lại vì biết Adrian chắc chắn không thể chỉ một lần là đủ. Cũng may ngày mai không có kế hoạch gì, cậu có thể phóng đãng trên giường với Adrian cả ngày.
Adrian trong mắt ngập tràn tình yêu nhìn Dương Quý, hôn lên vầng trán mướt mồ hôi của cậu. “Anh yêu em.” Tiếng Trung tròn vành rõ chữ, là câu duy nhất Adrian có vừa thành thạo vừa nói chuẩn.
* * * * *
Một khoảng thời gian sau, hai người quyết tình tạm thời dừng chân tại thành phố nhỏ này, mà vừa hay căn hộ studio[3] của anh họ Dương Quý đang tính cho thuê. Thế là cậu và Adrian liền chuyển tới đây.
Bà bán trứng trà dưới tầng hàng ngày mong ngóng nhất là được thấy cậu người nước ngoài đẹp trai lạ kì kia tới sạp hàng của bà ăn sáng. Có lúc cậu ta sẽ xuất hiện cùng một cậu thanh niên người Trung Quốc nữa, có lúc lại chỉ đi một mình, lúc ra về đều sẽ mua quà sáng mang về.
Mà điều khiến bà lão này cảm thấy vui vẻ và tự hào đó là cậu này cưới vợ Trung. Còn nhớ hôm bà hỏi cậu ta, “Cậu đẹp trai thế này, vợ nhất định cũng phải rất đẹp.”
Adrian lúc này đã học được tiếng Trung đơn giản liền cười đáp: “Vợ cháu, đẹp!”
Bà lão suýt nữa bị nụ cười bất ngờ của cậu trai này chói mù con mắt. Bà ôm ngực bảo: “Vậy hôm nào dẫn xuống đây ăn, tôi sẽ không thu tiền hai người.”
Adrian gật đầu đồng ý, nhưng bà lão mãi về sau vẫn chẳng thấy cô gái xinh đẹp nào cả, mà cái cậu hay đi cùng lại thường xuyên xuất hiện.
Một buổi sáng trời âm u, mưa tầm tã, Adrian cụp ô, tay xách bữa sáng vào nhà. Anh để đồ lên trên bàn, quay đầu đi vào phòng ngủ. Chỉ thấy Dương Quý đang nằm úp mặt vào gối trên giường, từ trong lớp chăn mềm mại lộ ra cặp mông trắng nõn, phía trên còn có vết đỏ hiện rõ.
Adrian đi tới cúi người cắn lên mông cậu, “Bé yêu, dậy ăn sáng nào.”
Dương Quý quay đầu, mang theo hai cái vành mắt đen to nói: “Em mệt lắm.... Không dậy được.”
Adrian đỡ người cậu dậy: “Vậy ăn trước đã rồi ngủ tiếp. Chiều chúng mình đi mua ít đồ, sắp Giáng sinh rồi.
Dương Quý được anh bón cho như trẻ nhỏ. Sau khi bị chà đạp không biết bao lần, cậu đã không còn cảm thấy việc này sến súa với trẻ con nữa. Mỗi lần thế này cậu thậm chí còn ước gì mình biết thành trẻ sơ sinh, cái gì cũng để Adrian làm giúp. Đây có lẽ cũng là điều anh mong muốn.
Adrian nhấc lên cặp nhẫn đeo trên cổ hai người, cúi đầu thành kính hôn, “Hôm nay cũng là một ngày tốt đẹp.”
- HOÀN -
Chú thích
[1] Didi: App đặt xe Trung Quốc, tương tự Grab
[2] ‘Sóng’: bản gốc tiếng Trung ‘浪’. Từ này vừa có nghĩa là sóng, vừa chỉ người ăn chơi trác táng, bất cần đời.
[3] Căn hộ studio: Căn hộ loại nhỏ, thường chỉ có một phòng ngủ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.