Ám Ảnh

Chương 21: AGATEOPHOBIA - SỢ ĐIÊN

Carrie Jones

10/11/2016

Gió tiếp tục thổi mạnh vào căn phòng khiến ngọn lửa trong lò cháy bập bùng. Tôi cố gắng ăn hết phần ăn khủng khiếp được trộn từ thịt bằm và khoai tây bên cạnh một anh chàng cực kỳ nóng bỏng, nóng hơn cả nhiệt độ trong lò và nóng hơn cả những gì mà tôi có thể diễn tả được bằng lời.

“Chúng ta phải tìm ra cách để con yêu tinh kia không thể hôn được em, không thể để hắn biến em thành hoàng hậu của hắn.” Tôi nói.

“Anh biết.” Nick đáp.

“Em không tin là chúng ta không có cách nào đó.” Tôi cười gượng gạo.

Nick bắt đầu cạo những mẩu thịt màu nâu, cứng và giòn bám lại dưới đáy chảo rồi trộn chúng với những miếng thịt mềm khác thành một đống màu nâu, đen và trắng. Mặc dù vậy, tôi vẫn cảm thấy nó khá là ngon lành. Đủ để tôi không nhớ đến lũ yêu tinh gớm ghiếc hay bỗng nhiên biết rằng những đứa bạn của tôi ở trường là người thú.

“Nghiêm trọng đấy, Zara.” Nick nói và chuyển sang món trứng.

“Lúc đầu em vẫn không tin là yêu tinh lại có vua và hoàng hậu. Đó là một hệ tư tưởng cũ. Em không quan tâm chúng có phải là thần thánh hay không. Nhưng nó là một phần của chế độ độc tài dựa trên hệ tư tưởng chuyên quyền, một chế độ xã hội tồi tệ. Ý em là nhân quyền luôn bị chà đạp dưới những chế độ xã hội như thế.”

Nick giơ tay che miệng tôi, giống như Devyn vẫn hay làm với Issie. Nhưng tôi không phản ứng lại giống như Issie, cười khúc khích hay liếm vào ngón tay anh ấy. Tôi chỉ im lặng nhìn anh. Nick vẫn tiếp tục với món trứng của mình như thể chẳng có chuyện gì xảy ra.

“Này Zara. Chúng ta có những con yêu tinh ở đây và khi nói đến sự vi phạm nhân quyền thì chúng chẳng thèm quan tâm đâu.” Nick giải thích. “Thứ nhất, chúng không phải là con người. Thứ hai, tàn sát là một phần trong bản năng của chúng.”

Tôi cố tình dẫm lên chân anh ấy nhưng bằng một động tác mau lẹ, với kỹ năng của loài sói, anh né sang một bên và tiếp tục với món trứng của mình. Anh vẫn không buông tay khỏi miệng tôi, mắt anh sáng lên như thể tôi rất buồn cười.

Tôi chẳng hề buồn cười chút nào cả.

“Anh bỏ tay ra được chứ?”

“Em chẳng phải là hoàng hậu nào cả.” Tôi thở hắt ra.

Nick lấy tay chùi vào áo của anh ấy.

“Sao thế? Em dây nước bọt vào tay anh sao?”

“Một chút thôi.”

“Anh là một con sói. Chắc hẳn anh thường xuyên chảy nước dãi.”

“Rất ít khi.”

Nick nâng chiếc chảo rán trứng từ trong bếp lò lên và đặt xuống mấy viên gạch kê xung quanh lò.

Tôi vòng tay trước ngực và tuyên bố. “Em không quan tâm.”

Chúng tôi im lặng trong ít phút khi Nick cạo những miếng thịt còn thừa bám ở đáy chảo. Những chiếc cửa sổ có vẻ trống rỗng với một màu trắng đơn điệu bởi tuyết rơi càng ngày càng nặng hạt. Nhiều hạt tuyết luồn vào trong nhà như thể chúng muốn thoát khỏi cái lạnh lẽo bên ngoài.

“Rõ ràng đây không phải là những hành vi bình thường của lũ yêu tinh. Ý em là chúng không giết người một cách liên tục mà có những khoảng thời gian nhất định.” Tôi nói. Nick định ngắt lời tôi nhưng tôi giơ tay lên ngăn anh ta lại. “Em nói điều chúng ta đều biết và cố gắng tìm hiểu. Nó thực sự có liên quan đến lá thư mà ba em để lại.”

“Vua yêu tinh đã sống mà không có hoàng hậu trong gần một nửa thế kỷ. Đó là một sự chịu đựng và kìm hãm.” Nick hướng chiếc thìa về phía tôi. “Zara, anh biết là em có chút hoảng sợ trước tất cả những chuyện này nhưng đó là điều bình thường. Anh nghĩ là...”

“Bình thường à? Có điều gì là bình thường trong những chuyện này? Anh, có thể là người đàn ông điển trai nhất trong vũ trụ này thực sự thích em nhưng anh là một người sói.” Tôi không sao kìm nén được nỗi bất bình của mình. “Hai người bạn thân nhất của em ở cái ngôi trường điên rồ này thì một người là sói còn một người là đại bàng. Em nói không sai chứ? Một người sói và một người chim. Và tất nhiên cả nội của em cũng là một con hổ.”

Nick chỉ gật đầu và nghe tôi nói. Tôi quay lại và bước ra phòng khách.

“Em sẽ không bao giờ quên, một con yêu tinh đã đập phá phòng khách của em như thế nào và chúng muốn em trở thành hoàng hậu. Để làm điều đó, thay vì cư xử một cách tử tế, thay vì đưa ra một lời đề nghị hay một bông hồng lãng mạn thì gã nào đó đã gọi tên em trong rừng, tìm cách để em lạc đường và đột nhập vào nhà khi nội Betty đi vắng.” Tôi ngừng lại trong giây lát. “Khoan. Tại sao chúng phải đợi cho đến khi nội Betty vắng nhà mới hành động?”

Nick múc thêm vài thìa thịt và trứng ra bát. “Anh không biết. Có thể chúng sợ bà ấy. Những người hóa hổ rất mạnh mẽ.”

Anh nhún vai và tiếp tục múc thức ăn vào bát.

“Cũng có thể chúng đã quá mệt mỏi vì phải chờ đợi.” Nick nới thêm và ngồi bệt xuống nền nhà, ngay trước bếp lò. Tôi ngồi xuống cạnh anh. Hơi ấm từ trong lò phả vào người chúng tôi thật dễ chịu.

“Có thể chúng nhận ra rằng anh không để cho chúng bắt em ở trong rừng vì thế chúng chọn cách tốt nhất là tấn công trực tiếp vào ngôi nhà.” Anh nói. “Chó sói chỉ có thể chiến đấu tốt nhất ở bên ngoài. Em có thích món thịt không?”

Tôi nhìn vào nhìn vào tô thịt cuả mình cùng với mấy miếng trứng. Tôi xúc một thìa cho vào miệng. "Ngon đấy." Tôi trả lời.

Anh cười. “Cảm ơn em!”

“Anh cũng biết nấu ăn phải không?” Tôi hỏi. “Rất tuyệt đúng không?”

“Anh là một người sói.” Nick vừa nhai vừa trả lời, anh hơi cúi đầu xuống.

“Đó là chỉ là cái cớ tuyệt vời cho những lúc anh trở nên khó chịu mà thôi.”

Nick nhíu mày. “Đúng thế.”

“Nếu em trở thành hoàng hậu của lũ yêu tinh, anh sẽ phải gọi em là nữ hoàng đấy.” Tôi trêu anh.

“Không bao giờ.”

“Anh sẽ không bao giờ gọi em là nữ hoàng à? Như thế là thất lễ đấy. Anh chỉ là một người sói bình thường và đáng yêu thôi còn em sẽ là người của hoàng tộc.”

Mấy thanh củi cháy trong bếp lò, chúng phát ra những tiếng nổ tí tách. Tôi giật mình trong khi Nick vẫn ngồi im, chẳng hề có phản ứng gì. Có vẻ như người sói chẳng mấy khi giật mình.

“Em sẽ không bao giờ trở thành hoàng hậu của bọn yêu tinh. Anh sẽ không để em làm vậy.” Nick nhìn thẳng vào mắt tôi.

Nick thực sự mang trong mình dòng máu của một vị thủ lĩnh. Tôi không thể nào rời mắt khỏi anh được.Cho dù tôi có quay mặt đi chăng nữa thì tôi vẫn luôn cảm nhận được sức mạnh ẩn chứa trong đôi mắt ấy.

“Eo, em ghét điều đó. Nó khiến em cảm thấy bế tắc.”

Tôi đã nghĩ rằng cuộc sống của mình đang hướng về phía trước. Tôi muốn nói là tôi đã cảm thấy bế tắc khi còn ở Maine nhưng thực sự tôi đang dần dần bước sang một cuộc sống mới, một cuộc sống không có ba bên cạnh. Issie và Devyn là những người bạn mới, thân thiết của tôi. Và cả Nick nữa... Tất cả những điều này đều có thể biến mất và tôi cũng sẽ mất tất cả. Tôi chau mày. Cảm thấy không muốn chết.

Nick đặt chiếc bát xuống nền nhà, ngả người về phía trước, chống tay lên sàn nhà.

“Này Zara.” Giọng nói dịu dàng của anh khiến cho mọi lo lắng của tôi như tan biến. “Anh sẽ không để bất cứ điều gì xảy ra với em đâu.”

“Anh không thể hứa chắc điều đó. Con người không thể bảo vệ cho người khác khỏi bị thương hay bị giết.” Tôi khẽ nuốt nước bọt và quay mặt sang phía anh. Môi anh và tôi ở rất gần nhau. Đôi mắt anh như thèm khát, dịu dàng và mạnh mẽ. Và tôi nói với anh, “Cách đây không lâu, có lẽ em sẽ chẳng phải cảm thấy sợ hãi thế này, nếu em chết đi. Anh hiểu chứ?”

Anh gật đầu, chờ đợi.

Hai khóe môi của tôi cứ mấp máy liên tục vì tôi chẳng tìm ra từ nào để nói. “Em đã rất nhớ ba.” Tôi lại nuốt nước bọt.

“Nhưng bây giờ em không còn muốn chết nữa. Em không muốn sợ hãi. Em chỉ muốn sống mà thôi.” Tôi rướn người về trước.

Anh đợi tôi nói hết và hỏi, “Điều gì đã thay đổi?”

“Em không biết, cũng có lẽ là do anh hoặc cũng có thể do sự vui vẻ và can đảm của Issie ở mọi lúc, mọi nơi hoặc...” Tôi ngả người về phía trước thêm một chút và trán tôi chạm vào anh. “Có lẽ do em đã quá sợ và em biết rằng em không còn muốn chết nữa.”



Anh hôn lên mũi tôi. Môi anh chạm vào má rồi nhẹ nhàng lướt xuống môi của tôi. Anh thì thầm, “Anh sẽ bảo vệ em, Zara.”

Tôi đặt tay lên vai anh. “Nhưng còn anh thì sao? Ai sẽ bảo vệ anh?”

“Anh sẽ không sao.”

Môi anh chạm nhẹ lên tôi. Tôi lùi lại. Tay tôi rời khỏi vai anh và nhẹ nhàng đẩy anh ra.

“Anh có hứa với em không?” Hơi thở của tôi phả vào mặt anh. “Anh thề đi.”

“Anh thề.”

Chúng tôi đứng trong phòng bếp lạnh lẽo, cho đống bát đĩa bẩn vào bồn rửa bát. Bên ngoài, tuyết vẫn rơi nhiều.

“Ta nên rời khỏi đây.” Anh nói.

“Anh đang đùa đấy à.”

Tôi đặt chiếc hộp đựng thịt vào bồn rửa bát. Mấy mẩu thức ăn thừa vón lại thành cục trông thật khiếp. “Ghê quá.”

“Này Zara. Chúng ta không thể cứ trốn mãi trong phòng được.” Nick với lấy chiếc chảo và cạo hết lớp thịt màu vàng bám trên đó. “Chúng ta phải thoát khỏi chuyện này ngay bây giờ.”

“Ngay bây giờ sao?”

“Ừ. Khi trời còn sáng.”

“Chà. Hình như anh làm được tất cả mọi điều nhỉ?”

“Nghiêm túc đấy, Zara.”

Nick đặt chiếc chảo trở lại bồn rửa bát. Không có nước nên chúng tôi chẳng thể làm gì hơn.

“Em biết. Em biết là anh nghiêm túc nhưng em cũng đâu phải người tuyết.” Tôi sửa lại mái tóc bù xù của mình, không được gội nên trông nó thật thảm hại. Tôi đi hai đôi tất một lúc nên nó hay bị mắc lại dưới mấy ngón chân rất khó chịu. Tôi cúi xuống và kéo nó lên. “Chúng ta sẽ đi đâu chứ. Lại còn nội Betty nữa?”

“Lẽ ra bà đã có mặt ở đây lâu rồi.” Tôi dằn lòng cố để không nghe thấy những gì Nick nói. Tôi lo cho nội. “Chúng ta sẽ đến nhà anh. Sau đó, gặp Devyn và Issie. Ta sẽ vạch ra một kế hoạch.”

Tôi chỉ ra bên ngoài. “Vậy ta đi bằng cách nào?”

“Bằng xe của anh.”

“Đường xá giờ rất nguy hiểm. Nội bảo không được lái xe trong những lúc thế này.”

“Anh biết. Nhưng có những lúc buộc phải phá bỏ luật lệ.”

Tôi không thắc mắc nữa. Tôi cũng chẳng muốn ở đây mà không có nội. Nhất là khi mà lũ yêu tinh đang chuẩn bị cho một cuộc viếng thăm mới. Tôi phóng lên tầng hai và mang xuống vài lá thư.

“Em đi gửi thư hả?” Nick mỉa mai.

“Toàn là những lá thư khẩn. Nếu nó không được gửi đi kịp thời thì sẽ có nhiều người bị tra tấn, thậm chí là bị giết.”

Tôi chưa kịp nói hết thì Nick giơ tay ra bịt miệng tôi lại. “Bệnh của em còn nặng hơn anh đấy.”

“Không phải thế.”

Chúng tôi co người lại rồi chạy ra ngoài. Nick lau hết những lớp tuyết bám lại trên trần và mui xe. Có vài chỗ tuyết đã đóng thành băng. Những thân cây cao to, sừng sững khiến tôi có cảm giác sợ. Cũng chẳng phải tôi sợ những thân cây kia, điều tôi sợ đang ẩn dấu phía dưới chúng.

Tuyết phủ một màu trắng tinh khiết lên tất cả mọi vật. Từ những cành cây to trên cao, đến những bụi cỏ dưới thấp, từ chiếc xe cho đến ngôi nhà đều nằm dưới tuyết. Có cảm giác như mọi vật đều đã biến mất. Tuyết như một anh chàng khổng lồ tham lam nuốt chửng tất cả.

“Lúc ba em còn sống, ông rất thích những lúc như thế này. Ba thường mang chiếc xe trượt tuyết ra và hét lên “lên đường thôi!”.

“Ông ấy thật thú vị nhỉ.”

“Ba rất thú vị.”

“Có lẽ ba em cũng là một người thú.”

“Ừ. Có lẽ vậy.”

Nick lôi từ trong xe ra một cái bàn chải to tướng. Dùng nó để chải sạch chỗ tuyết còn bám lại trên xe nhưng không thể nào quét sạch được lớp tuyết đã đóng băng. Anh quay trở lại xe và khởi động hệ thống tan băng. Tôi kéo chiếc mũ trùm đầu lên, chăm chú quan sát lớp băng đang tan dần nơi cửa sổ.

“Sao thế Zara?”

Nick đang đứng đợi bên cạnh cánh cửa phía tay lái. Tuyết bám đầy trên tóc và dính cả vào lông mày của anh.

“Em sẽ lên chứ?”

“Vâng.”

Ngôi nhà chỉ cách tôi mấy bước chân. Tôi có thể chạy trở vào, khóa cửa lại và trốn ở trong đó.

Tôi có thể ở lại đây mà không đi đâu cả. Nhưng thay vì làm vậy, tôi chui vào xe. “Được rồi.” Tôi đóng cửa lại. “Đi thôi.”

Không khí bên trong chiếc xe thật ấm áp do những luồng hơi nóng không ngừng được thổi vào từ hệ thống sưởi. Tôi hít thở không khí ẩm áp và cảm thấy khoan khoái trong người. Tôi có thể ở trong này mãi mãi để cảm nhận được sự ấm áp, an toàn bên Nick. Tôi cúi xuống, chạm vào những sợi lông bám trên chiếc bảng đồng hồ mà lần trước tôi đã nhìn thấy. Đấy là những sợi lông trên người Nick. Tôi đưa mắt nhìn anh và nhanh tay cất chúng vào túi áo. Cho dù chuyện gì xảy ra đi nữa, tôi cũng muốn giữ lại nó để luôn nhớ về anh.

Nhưng chẳng có ai mong muốn điều không hay xảy ra, phải không?

Nick nắm lấy tay tôi. Giống như anh đang cố đọc thấy những điều tôi đang suy nghĩ. Liệu người sói có khả năng đó không nhỉ?

“Sẽ ổn thôi em à.”

“Em biết.” Tôi khịt khịt mũi. “Em không sao.”

Anh buông tay tôi ra. Tôi bỗng cảm thấy hụt hẫng, tôi có cảm giác dễ chịu mỗi khi anh đặt những ngón tay to và dài lên tay tôi.

“Anh phải lái xe bằng cả hai tay.” Nick nói.

“Em không thể tin là những ngón tay này lại có thể biến thành những chiếc móng vuốt sắc nhọn.”

“Kỳ lạ lắm sao?” Nick hỏi.

Tôi liếc sang anh. Một bờ vai to và rộng ẩn dưới lớp áo khoác dày cộm. Trông anh to lớn lạ thường. Tôi kéo dây an toàn và khóa nó lại.

“Chúng ta nên đi. Có vẻ như đường đi không khó khăn lắm.” Nick bẻ tay lái để quay đầu xe và hướng ra phía đường chính.

“À há.”



“Hình như chúng ta bị kẹt rồi.”

Nick nhấn ga và chúng tôi bị vọt lên một hai mét trước khi chiếc xe dừng hẳn, mắc kẹt trong tuyết.

Nick cố gắng cho chiếc xe chạy tới rồi chạy lui nhưng không có kết quả. Mặt anh bắt đầu biến sắc.

“Không tốt lắm đúng không?” Tôi hỏi.

“Chẳng có gì tốt cả.” Nick tắt máy. “Anh sẽ cố đẩy nó lên.”

“Nhưng làm sao đẩy được cả quãng đường từ đây ra đến đường cái?” Nick mở cửa xe và bước ra ngoài. “Ta sẽ phải xúc tuyết.”

“Xúc à?”

Cả đời tôi chưa bao giờ cầm đến chiếc xẻng chứ nói gì đến xúc. Quả thực, tôi chỉ thấy người ta làm điều đó trên tivi mà thôi. Trước đây, ba cũng kể tôi nghe việc ba phải xúc tuyết hàng giờ liền mới có thể ra khỏi nhà khi cơn bão tuyết “Nor’easters” khủng khiếp ập đến vùng New England.

Tôi nhảy ra khỏi xe và theo sau Nick. Gần như lội trong tuyết. Ống quần của tôi ướt đẫm. Tuyết chui vào cả trong giày.

“Ta sẽ dọn sạch tuyết cả đoạn đường này sao?” - Tôi hỏi. “Chỉ anh và em thôi sao? Và cả một đoạn đường dài nữa chứ? Phải đến nửa dặm chứ không ít.”

Có tiếng chim kêu đâu đó phía xa. Đó là tiếng chim đầu tiên tôi nghe được kể từ hôm qua. Nick cũng nghe thấy. Anh hơi nghiêng đầu sang một bên và lắng nghe, giống như loài chó vẫn thường làm. Dường như Nick nhận ra điều gì đó, tôi nhìn thấy sự bất thường và gấp gáp trong ánh mắt của anh.

“Sao vậy anh?” Tôi hỏi.

Nick giơ tay chùi qua mặt. Hình như có con gì đó đậu trên mặt anh. “Anh biết là nó hơi xa. Mấy cái xẻng ở đâu nhỉ?”

Nick sải bước về phía căn nhà. Tôi bám theo anh.

“Này anh. Chuyện gì xảy ra nếu đường không đi được? Nếu ta không tìm được xẻng để xúc thì sao? Ta không thể thoát ra khỏi đây được.” Nick dừng bước và quay lại. “Anh không nghĩ đến chuyện đó.”

“Một trong hai ta sẽ đi quan sát tình hình, người còn lại dọn đường.”

“Không được đâu. Chúng ta nên ở cùng nhau.”

Mặt Nick bắt đầu đanh lại và giận dữ. Tôi rất ghét mỗi khi anh trở nên như thế. Nỗi sợ trào lên trong tôi. Tôi cau mày nghĩ đến mũi tên trên lưng anh.

Nick lại lấy tay lau mặt lần nữa. Lần này dữ dội hơn lần trước. Điều đó khiến tôi liên tưởng đến hành động của loài chó. Mỗi khi có vật gì đó trên mõm gây khó chịu, chúng thường dùng chân trước cọ mạnh vào mõm hệt như Nick vừa làm. Chúa ơi, rõ ràng Nick đang thể hiện cái nửa không phải là con người của mình hay đúng hơn là phần sói của anh ấy.

“Chúng ta sẽ làm điều gì đó.” Nick nói, mũi anh nở to. “Anh ghét bọn yêu tinh.”

“Ghét không phải là điều có ích.”

“Cái gì?” Nick quay lại nhìn chòng chọc vào tôi.

Tôi lùi lại một bước. Bỗng nhiên gai ốc trên tay nổi cả lên. Nick khiến tôi sợ mỗi khi trở nên tức giận như vậy. “Mẹ luôn nói với em như thế mà. Đó là câu cửamiệng của bà ấy, mẹ học được nó từ ba. Ghét không phải là điều có ích.”

“Bà mẹ nào chả nói những lời như thế.”

“Em biet. Em sẽ khiến mẹ phải khuat phục khi tat cả những chuyện này kết thúc.” Tôi nói. “Cả nội Betty nữa.”

Nick bật cười. “Anh cứ nghĩ em là người theo chủ nghĩa hòa bình chứ.”

“Thật sao.”

Cuối cùng, chúng tôi từ bỏ kế hoạch làm sạch tuyết và thậm chí là không đi xe nữa. Phương án cuối cùng là sử dụng liếp đi tuyết. Phải, chúng tôi đã tìm thấy liếp đi tuyết phía dưới nhà kho, ngay cạnh những thanh ray và mấy cuộn dây gai.

Tôi và Nick lầm lũi bước đi. Tuyết vẫn rơi đều. Chúng tôi bước đi một cách cẩn thận, đều đặn, hướng về phía trước và luôn sát cánh cùng nhau. Từng bông tuyết mềm mại, trôi theo từng cơn gió và nhẹ nhàng rơi xuống mặt đất.

“Đẹp thật.” Tôi buột miệng nói khi chúng tôi chuẩn bị bước lên một đoạn đường đồi.

“Vậy hả?”

“Nhưng lạnh quá.”

Nick hích vào vai tôi và nghịch ngợm đá tung những đụn tuyết trên đường.

“May cho anh là anh đáng yêu đấy.” Tôi nói.

“Thật sao?”

“Nhất là hơi thở giống một chú cún đáng yêu.”

Nick cúi xuống bốc lên một ít tuyết vo thành hình tròn rồi giơ lên. “Nhận lấy này.”

Tôi cười khúc khích. “Ối, không.”

Tôi định cúi xuống để lấy một ít tuyết nhưng không biết có ở ngay kia hay không. Thì tôi vẫn chỉ muốn ở đây chúi đầu xuống. Hơi lạnh bắt đầu thấm vào má. Tôi tìm được cách đứng dậy nhưng không thể. Chiếc liếp to gắn dưới đế giầy khien tôi trở nên vụng về và lóng ngóng hết sức.

Nick cười ngặt nghẽo trong khi tôi thẹn đỏ mặt.

Tôi cố thêm chút nữa nhưng vô ích.

Nick vòng tay xuống dưới nách và đỡ tôi dậy. Anh mỉm cười và nhẹ nhàng liếm những hạt tuyết dính trên má tôi. Lẽ ra là một điều kinh tởm. Nhưng tôi chẳng thấy chút gì tởm lợm cả. Nó thật sự ấm áp và dễ chịu. Tôi nhắm mắt lại để mặc anh.

“Anh thích mùi của em.” Nick thì thầm.

“Em chưa tắm đâu.”

“Không hề gì, em thơm lắm.”

Giọng nói ấm áp, gợi cảm của anh khiến tôi cảm thấy mê dại.

Môi của anh và tôi chạm vào nhau. Tôi cảm thấy hơi thở của anh đang chạy vào cơ thể mình. Anh nhẹ nhàng buông ra một chút và nhìn tôi. Tôi mỉm cười.

“Em thích anh.” Tôi nói. “Nhiều lắm. Cho dù anh mang trong mình dòng máu của sói đi chăng nữa.”

“Anh cũng thích em.” Khuôn mặt anh rạng rỡ.

“Cũng nhiều chứ?”

Anh không trả lời, chỉ nhẹ nhàng trao cho tôi một nụ hôn nồng ấm.

Mặc cho tuyết rơi nhiều đi nữa. Mặc cho lũ yêu tinh có ở ngay kia hay không. Thì tôi vẫn chỉ muốn ở đây mãi mãi, được đứng trong vòng tay của anh, được hôn lên đôi môi của anh, được cảm nhận hơi ấm từ anh. Tất cả phiền muộn và sợ hãi đều đã tan biến. Chẳng phải tôi quá cường điệu đâu, sự thật là thế.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Ám Ảnh

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook